Ngàn Vạn Nụ Hôn Trao Em

Chương 36



Không lâu sau, Hứa Miểu bưng một đĩa bánh quy nhỏ ra: “Anh Kỷ, em mới học nướng bánh đó, có phải rất giỏi không?”

Kỷ Hoài Xuyên chỉ khẽ gật đầu, không hề đáp lời.

“Anh Kỷ, lâu rồi anh không tới nhà em, anh không thấy nhớ…”

“Hứa Miểu,” ngay cả dì Từ cũng không nghe nổi nữa, bà phải cắt ngang lời con gái mình, “Hoài Xuyên đang bàn chuyện làm ăn với bố con, con đừng quậy nữa.”

Cô nàng cắn môi, đôi má tròn trịa ửng hồng, hậm hực liếc nhìn Kỷ Hoài Xuyên một cái rồi mới xách váy chạy lên lầu.

“Để hai đứa chê cười rồi. Con bé này tính tình vẫn còn trẻ con lắm.”

Sở Thác mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng chẳng có ý định nói lời thông cảm cho qua chuyện, cô chỉ cười như không cười buông một câu: “Thế ạ.”

Dì Từ khựng lại, bà không ngờ cô gái có vẻ ngoài điềm mỹ này nói chuyện lại “trong bông có kim”, không phải là kiểu người hiền lành dễ bị bắt nạt.


Đến bữa trưa, Hứa Miểu thay một bộ đồ ngủ tai thỏ dễ thương bước xuống lầu. Cô nàng ngẩng đầu nhìn Kỷ Hoài Xuyên, mỉm cười ngọt ngào: “Anh Kỷ, bộ đồ ngủ anh từng tặng cho em, em rất thích!”

Nụ cười trên môi Sở Thác nhạt đi. Ngay cả chính cô cũng không nhận ra một cảm giác bực bội đang len lỏi vào tâm trí mình — cho dù lúc này Kỷ Hoài Xuyên và cô chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, thì anh cũng là người của cô, cái cô nhóc này dựa vào đâu mà dám nói năng như thế?

Kỷ Hoài Xuyên cũng khẽ nhíu mày, anh không đáp lại lời cô ta mà chỉ tự nhiên gắp một con tôm vào bát Sở Thác.

Sở Thác bỗng thấy lòng đầy lửa giận, cô quyết định sẽ “đấu” tới cùng với Hứa Miểu. Cô quay sang kéo ống tay áo Kỷ Hoài Xuyên, hạ thấp giọng nũng nịu: “Em không muốn bóc vỏ tôm đâu… anh bóc cho em đi… Kỷ Hoài Xuyên…”

Âm cuối của cô kéo dài, mang theo vẻ làm nũng rõ rệt. Dù biết cô chỉ đang diễn kịch, nhưng tim anh vẫn vô thức lỡ một nhịp: “Ừ, để anh.”

Sở Thác cười híp mí: “Yêu anh nhất luôn đó, đại bảo bối.”

Kỷ Hoài Xuyên không nhịn được mà mỉm cười. Anh biết rõ đây là câu cửa miệng của cô, nhưng rơi vào tai người khác chắc chắn sẽ thấy vô cùng thân mật. Quả nhiên, Hứa Miểu bực dọc buông mạnh đũa: “Canh này mặn quá đi mất!”

Dì Từ không vui nhíu mày: “Mặn thì đổi bát khác.”

Bị mẹ mắng, Hứa Miểu mới chịu yên lặng ăn hết bữa cơm. Lúc tiễn khách, cô ta vẫn cố vớt vát: “Anh Kỷ, nhà anh lâu không có ai ở chắc bừa bộn lắm. Tối nay anh có muốn ở lại nhà em không, phòng khách của anh vẫn còn…”

“Không cần đâu,” Kỷ Hoài Xuyên thản nhiên cắt ngang, “Tôi ở cùng vợ mình, không tiện lắm.”

Hứa Miểu ngây người nhìn anh, nước mắt bắt đầu rưng rưng: “… Anh Kỷ.”

Dì Từ kéo con gái lại, tiễn hai người ra cửa: “Hoài Xuyên, sau này rảnh nhớ ghé nhà chơi nhiều hơn nhé.”

Kỷ Hoài Xuyên đáp lễ: “Cảm ơn dì. Khi nào tụi con tổ chức tiệc cưới bù, chắc chắn sẽ mời bác, dì và Hứa Miểu cùng tới dự.”

Ra đến đầu đường, Sở Thác lập tức rút tay mình ra khỏi túi áo khoác của anh, cười tủm tỉm hỏi: “Thực ra em thấy Hứa tiểu thư cũng xinh xắn đấy chứ, sao anh lại nỡ tuyệt tình với cô ấy như vậy?”

Kỷ Hoài Xuyên ngẩn ra: “Hả?”

Sở Thác cũng nhận ra mình đang có chút “giận cá chém thớt”. Cô vốn không thích những cô nàng giả vờ yếu đuối nhưng đầy tâm cơ, cô liếc anh một cái: “Thì em hỏi thế thôi. Chẳng phải Hứa Miểu đúng chuẩn kiểu con gái đáng yêu mà con trai hay thích sao?”

Kỷ Hoài Xuyên nhìn sâu vào mắt cô, đôi mày khẽ nhíu lại: “Anh không thích cô ấy. Trước đây dì Từ và mẹ anh là bạn, sau khi bố mẹ anh ly hôn và mẹ anh ra nước ngoài, dì Từ đã chăm sóc anh rất nhiều. Cô ấy gọi anh là anh trai nhưng anh chưa bao giờ đáp lại. Anh không thích kiểu con gái như thế.”

Nói đến đây, giọng anh bỗng nhẹ nhõm hẳn. Anh nhận ra cô đang ghen, và niềm vui thầm kín bắt đầu lan tỏa.

Tối hôm đó, họ cùng nhau ra bờ sông xem pháo hoa. Giữa dòng người đông đúc, Kỷ Hoài Xuyên nắm lấy cổ tay cô dẫn đi: “Người đông lắm, đi sát anh kẻo lạc.”

Sở Thác nhìn pháo hoa rực rỡ trên bầu trời, hào hứng kéo tay anh: “Đẹp quá anh ơi!”

“Ừ, đẹp lắm.” Nhưng ánh mắt anh lại chỉ dừng trên gương mặt cô.

“Ở đây nhiều người cầu nguyện lắm, nghe nói linh lắm đấy, em muốn thử không?”

Sở Thác chớp mắt hỏi: “Anh đã từng cầu nguyện ở đây chưa?”

Kỷ Hoài Xuyên tránh ánh mắt cô: “… Anh cũng là lần đầu tới đây.”

Sở Thác cười híp mí bảo được, rồi cô thật sự nhắm mắt lại, chắp tay thành khẩn ước nguyện. Dưới ánh pháo hoa lúc sáng lúc tối, gương mặt cô trông thật bình yên và ngoan ngoãn.

Kỷ Hoài Xuyên lặng lẽ nhìn cô, tò mò không biết cô ước điều gì. Khi cô mở mắt ra, cô thúc giục: “Đến lượt anh đấy!”

“Anh chẳng có nguyện vọng gì cả.”

“Không được, nhất định phải ước một cái. À đúng rồi, anh có nghe nói là nín thở khi ước thì sẽ linh nghiệm hơn gấp bội không?”

“Thật sao?”

“Thật mà! Em vừa làm thế đấy!”

Kỷ Hoài Xuyên nhìn nụ cười rạng rỡ của cô, anh thực sự nhắm mắt lại và nín thở. Nguyện vọng của anh… có lẽ chỉ là khi mở mắt ra, người đầu tiên anh thấy vẫn là cô.

Sở Thác thấy anh nghiêm túc nín thở đến mức mặt hơi đỏ lên thì không nhịn được mà cười bò: “Kỷ Hoài Xuyên, anh ngốc thật đấy à! Ha ha ha, anh thật sự nín thở cả phút luôn sao?”

Kỷ Hoài Xuyên mở mắt ra, nhếch môi nhìn cô: “Lại lừa anh.”

Sở Thác cười cong cả mắt: “Tại anh ngốc thôi.”

“Phải, tại anh ngốc.” Nhưng được em lừa cũng vui lắm, vì vừa mở mắt ra là đã thấy người mình thích rồi.

Được một lúc, Sở Thác than đói. Kỷ Hoài Xuyên bật cười: “Sao em nhanh đói thế? Vừa mới ăn tối xong mà, thịt em ăn đi đâu hết rồi?”

“Thịt mọc ở những chỗ anh không nhìn thấy được thôi.” Sở Thác hồn nhiên đáp.

Mặt Kỷ Hoài Xuyên đỏ bừng ngay lập tức. Những chỗ không nhìn thấy được… là chỗ nào cơ chứ?

Anh chột dạ dời mắt: “Em vừa lừa anh, giờ lại cầu cứu anh à?”

Sở Thác lắc lắc ống tay áo anh: “Cầu xin anh đó mà, kim chủ ba ba ơi!”

Câu “kim chủ ba ba” (ông chủ bao nuôi) làm những người xung quanh quay lại nhìn. Kỷ Hoài Xuyên nghiêm mặt: “Nghịch ngợm vừa thôi!” Nhưng anh vẫn nhẫn nại dặn: “Đứng đây đợi anh, đừng chạy lung tung, anh đi mua đồ ăn cho em.”

Nhìn bóng lưng cao ráo của anh dần khuất trong đám đông, Sở Thác đứng nói chuyện với mấy cô gái bên cạnh cũng tới xem pháo hoa. Khi được hỏi về chàng trai đi cùng, cô thản nhiên nói dối không chớp mắt: “Anh ấy là anh trai tôi.”

“Ồ! Vậy… bọn mình có thể xin phương thức liên lạc của anh cậu không?”

Sở Thác cười tít mắt gật đầu: “Kết bạn WeChat thì 50 tệ, còn muốn gửi ảnh cơ bụng thì 100 tệ nhé!”

Mấy cô gái cười rộ lên, định rút tiền ra “mua” ảnh thì một miếng quýt ngọt lịm đột ngột bị nhét vào miệng Sở Thác.

“Ưm…” Cô ngước lên, vội vàng nuốt miếng quýt xuống: “Anh về nhanh thế, Kỷ Hoài Xuyên.”

Người đàn ông nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, cười như không cười: “Ảnh cơ bụng à?”

Sở Thác: “…” Thôi xong, sao anh ta về đúng lúc thế này!

Mấy cô gái bên cạnh trêu chọc: “Soái ca ơi, em gái anh bảo 100 tệ là mua được ảnh cơ bụng của anh đấy, có thật không?”

Kỷ Hoài Xuyên hạ thấp giọng, tỏa ra một luồng khí áp nguy hiểm: “Em nói thế thật à?”

“Thì… chuyện này là…”

“Em là em gái của tôi?”

Kỷ Hoài Xuyên tiến lại gần, dáng người cao lớn hoàn toàn bao phủ lấy cô. Sở Thác vừa định biện minh thêm vài câu thì đôi môi mát lạnh của anh đã phủ xuống, lướt nhẹ qua môi cô như một chiếc lông vũ, nhưng lại đủ sức làm nổ tung mọi dây thần kinh của cô.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...