Ngàn Vạn Nụ Hôn Trao Em

Chương 38



Kỷ Hoài Xuyên nấu cơm xong nhưng chính anh lại chẳng ăn được bao nhiêu. Anh chỉ gắp vài miếng lấy lệ rồi đứng dậy: “Tôi còn chút việc, về thư phòng trước đây.”

Sở Thác “à” một tiếng, cũng không gọi anh lại. Nhìn bàn thức ăn đầy ắp hầu như chưa được động đến, cô thầm đưa ra kết luận: Anh ta đang trốn tránh mình.

Tại sao anh lại trốn cô? Cô đoán chắc chắn là vì tấm ảnh cậu thiếu niên khóc nhè tối qua. Biết đâu chừng lúc anh quay về phòng, mắt anh vẫn còn đỏ hoe cũng nên. Lúc cô vừa mở mắt ra, chẳng phải thấy vành tai anh đỏ bừng và anh đang ở rất gần cô đó sao?

“Haiz, việc gì phải thế chứ. Đúng là đồ sĩ diện.”

Sở Thác tiếc rẻ nhìn bàn thức ăn, quyết định ăn cho hết rồi mới lên thư phòng tìm Kỷ Hoài Xuyên để nói chuyện hẳn hoi một lần.

Trong lúc đó, Kỷ Hoài Xuyên đang ở thư phòng nhận điện thoại của Trần Dự Thương.

“Kỷ tổng, xin lỗi anh, dự án thu mua lần này chúng ta thất bại rồi. Trách nhiệm chính là ở tôi.”

“Nói xem chuyện là thế nào.”

Trần Dự Thương do dự một lát: “Thời tiểu thư rất kiên trì, tôi… Xin lỗi Kỷ tổng, vì vấn đề cá nhân của tôi mà ảnh hưởng đến công việc. Tôi đang viết đơn xin từ chức. Vô cùng xin lỗi anh.”

Kỷ Hoài Xuyên nhướng mày. Đáng lẽ anh phải khiển trách vài câu, nhưng có lẽ vì mấy ngày qua bản thân cũng đang rơi vào lưới tình nên anh bỗng thấy đồng cảm: “Cậu nghĩ cô ấy sẽ vui khi khiến cậu mất việc sao, dù cho cô ấy có giành được dự án đó đi chăng nữa?”

“… Dạ?”

“Dự Thương, cậu hãy hỏi cô ấy xem, điều cô ấy thực sự muốn là gì.”

“Tôi hiểu rồi, cảm ơn Kỷ tổng. Ngày mai gặp anh ở công ty.”

Cúp máy, Kỷ Hoài Xuyên đứng bên cửa sổ thở phào nhẹ nhõm. Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.

“Vào đi.”

Sở Thác bưng một ly sữa ấm bước vào, nở nụ cười rạng rỡ: “Lúc nãy anh ăn ít quá, không hợp khẩu vị sao?”

Kỷ Hoài Xuyên trầm giọng cảm ơn: “Cũng ổn, tôi không thấy đói lắm.”

Anh mở máy tính ra, giả vờ như đang bận rộn xử lý công việc, nhưng Sở Thác không hề có ý định rời đi. Cô kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, hai tay gối lên cằm, ngón tay nghịch ngợm gõ nhẹ lên cuốn lịch để bàn của anh. Nhìn đôi bàn tay trắng trẻo mềm mại của cô ngay sát cạnh, Kỷ Hoài Xuyên chỉ muốn nắm chặt lấy nó trong lòng bàn tay mình.

“Em… em về phòng trước đi, tôi cần xử lý một số văn kiện.” Có cô ở đây, anh chẳng thể tập trung làm được gì cả.

Sở Thác ngồi thẳng dậy: “Tôi không quấy rầy anh đâu. Nhưng mà… anh đừng có trốn tránh tôi nữa. Kỷ Hoài Xuyên, tôi biết hết rồi, anh thật sự không cần phải lẩn tránh hay ngại ngùng với tôi đâu.”

Kỷ Hoài Xuyên sững sờ, một sợi dây trong đầu anh như vừa rung lên bần bật: Cô ấy biết hết rồi… Cô ấy thực sự biết mình định hôn trộm cô ấy!

Thấy vẻ mặt sững sờ của anh, Sở Thác lại tưởng mình đoán đúng tim đen của kẻ sĩ diện. Cô khẽ thở dài: “Thật sự không cần thiết đâu, chúng ta quen nhau lâu thế rồi, anh cũng chỉ là… nhất thời cảm xúc mất kiểm soát thôi mà.”

“…”

“Hay là, tôi coi như không biết chuyện đó nhé?”

Kỷ Hoài Xuyên rủ mắt. Cô ấy thật sự rất thích mình… thích đến mức sẵn sàng giả vờ như không biết để giữ thể diện cho mình. Vậy thì… Anh mím môi, quyết định thừa nhận chuyện tối qua: “Em không cần phải làm như không biết đâu, là anh… anh không nên làm thế…”

Sở Thác bật cười vì vẻ ấp úng của anh: “Tôi thực sự không thấy gì đâu mà… Haiz, chẳng qua chỉ là nhìn thấy tấm ảnh hồi nhỏ anh khóc nhè thôi. Tôi biết đàn ông các anh ai cũng coi trọng thể diện, nhưng tôi thề là tôi không hề khinh thường anh đâu. Anh đừng có tự dằn vặt mình mãi như thế.”

“… Em nói ‘biết hết rồi’ là chuyện này sao?”

Sở Thác bất đắc dĩ nắm lấy ống tay áo anh, lắc lắc: “Đúng thế. Thôi, tôi nói xong rồi đấy, anh đừng có suy nghĩ lung tung rồi trốn tránh tôi nữa. Xong việc sớm rồi về phòng nghỉ ngơi đi.”

Kỷ Hoài Xuyên: “…”

Tội nghiệp anh cả ngày trời tâm thần bất định, lo lắng đến héo hon cả người, hóa ra cô nàng này chẳng biết gì về nụ hôn hụt kia cả!


Thứ Hai đi làm, Sở Thác cứ chốc chốc lại lén ngáp dài.

Đối tượng phỏng vấn lần này của tạp chí Hấp Dẫn đã chốt thời gian vào cuối tuần. Vì đối phương đang khảo sát thực địa ở vùng núi nên cả đội biên tập phải “lên rừng xuống biển”. Sở Thác bận rộn lên kế hoạch cho chuyến đi.

Giờ nghỉ trưa, cô gặp đồng nghiệp Triệu Thi Nhu đang lo lắng: “Chị Sở, nếu em làm vướng chân mọi người thì phải làm sao đây?” Cô bé này vốn nhỏ nhắn, sức khỏe lại không tốt. Sở Thác đề nghị cô bé xin phép ở nhà nhưng Thi Nhu lắc đầu nguầy nguậy vì sợ Tổng biên tập Giang sẽ không hài lòng.

Lát sau, Sở Dương tiến tới ngồi đối diện: “Tôi ngồi đây được chứ?” Anh chàng này có vẻ ngoài thư sinh, thanh sạch, tính tình ôn hòa nên rất được lòng các cô gái trong tòa soạn. Sở Thác cũng có ấn tượng tốt với anh ta, một phần vì thái độ làm việc lý tính, một phần vì anh ta cũng họ Sở giống cô nên thấy có chút thân thiết. Hai người vừa uống cà phê vừa bàn bạc về các phương án phỏng vấn cho chuyến đi sắp tới.


Chiều hôm đó, Sở Thác xin nghỉ sớm để đi đón cháu trai Sở Viễn. Ở cổng công ty, cô gặp Thời Dao.

“Dao Dao? Cậu cũng trốn việc à?”

Thời Dao đi lại có chút kỳ lạ, vẻ mặt không mấy vui vẻ: “Ừ, chán quá. Sở Sở, mấy ngày không gặp, cậu đi đâu thế?”

“Tớ bồi anh ta về miền Nam một chuyến.”

“Chậc chậc, thế nào, ở riêng bên nhau suốt ngày đêm như thế, cậu đã ‘ăn’ được anh ta chưa?”

Sở Thác cạn lời: “Cậu đừng có nói linh tinh. Anh ta về giỗ ông nội và thăm hỏi tiền bối, toàn là việc chính sự thôi.”

Thời Dao bĩu môi chê cô “không có chí khí”, rồi lại hậm hực nhắc đến Trần Dự Thương: “Cái tên ‘khối băng’ đó, sau khi ăn sạch tớ xong định phủi tay không nhận người chắc? Vì cái dự án nhỏ của công ty mà mới chịu lên giường với tớ. Anh ta nghĩ tớ là loại người gì, và anh ta là cái thá gì chứ? Cao ngạo à? Tớ đây không thèm.”

Sở Thác thấy bạn mình càng nói càng gay gắt nên vội vàng đổi chủ đề, rủ Thời Dao cùng đi đón Sở Viễn.

Vừa thấy Sở Viễn ở cổng trường mẫu giáo, Thời Dao đã tươi tỉnh hẳn lên. Cô vốn là “fan cuồng” của cậu bé. Cả ba cùng nhau đến công viên giải trí. Vì sắp đến Tết nên công viên đông nghẹt người.

Sở Thác dặn Thời Dao trông chừng cậu bé để mình đi mua nước và vé. Nhưng khi cô quay lại, Thời Dao đã hốt hoảng chạy tới, mắt đỏ hoe: “Tiểu Viễn lạc mất rồi… Xin lỗi Sở Sở, tớ sơ suất quá, tớ kéo không kịp.”

Tim Sở Thác chìm xuống. Cô không trách bạn mà lập tức cùng bảo vệ công viên đi tìm. Cô gào thét gọi tên Sở Viễn giữa đám đông. Suốt một lúc lâu không thấy bóng dáng cậu bé đâu, Sở Thác lo lắng đến mức phát điên.

Cuối cùng, bảo vệ tìm thấy cậu bé trong một góc khuất hẻo lánh. Sở Viễn cúi đầu, ôm chặt chiếc túi nhỏ, lủi thủi đi tới: “Cô ơi, chị Dao Dao… con xin lỗi, con chạy lung tung ạ.”

Sở Thác vừa giận vừa sợ đến mức run người. Cô lạnh mặt, dắt cậu bé ra khỏi công viên mà không nói một lời. Đến cổng, cô mới buông tay ra. Sở Viễn sợ hãi níu lấy gấu áo cô: “Cô ơi, con sai rồi… cô đừng giận con mà.”

“Không được.” Sở Thác đáp cứng nhắc. Cô thực sự đang rất giận, chỉ sợ lỡ mất cậu bé thì biết làm sao.

Đúng lúc đó, tiếng còi xe vang lên. Sở Viễn reo lên: “Chú dượng tới kìa!”

Lúc hoảng loạn nhất, Sở Thác đã vô thức gọi điện cho Kỷ Hoài Xuyên. Dù biết anh đang họp nhưng anh đã lập tức gác lại để chạy tới đây.

Kỷ Hoài Xuyên mở cửa xuống xe, Trần Dự Thương cũng bước xuống từ ghế phụ, tay vẫn cầm xấp tài liệu. Vừa thấy Thời Dao, ánh mắt anh ta bỗng trở nên thâm trầm và lạnh lẽo.

Sở Thác không bế cũng không nắm tay Sở Viễn, cô đi thẳng tới cửa xe: “Lên xe đi.”

Cậu bé ngoan ngoãn leo lên, Kỷ Hoài Xuyên cúi người bế cậu vào lòng rồi quay sang nhìn Sở Thác đang đầy tâm trạng. Anh nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, rồi gật đầu chào Thời Dao: “Chào Thời tiểu thư.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...