Ngàn Vạn Nụ Hôn Trao Em

Chương 43



Khi Sở Thác tỉnh lại, bầu trời ngoài cửa sổ đã tối đen.

Trong phòng nồng nặc mùi nước sát trùng. Cô cố gắng mở mắt, đập vào mắt là một màu trắng xóa, cho đến khi cô chạm phải một đôi mắt đen thẳm, tĩnh lặng. Cô ngẩn người: “… Kỷ Hoài Xuyên?”

Người đàn ông mặc chiếc áo khoác đen, mái tóc vốn luôn gọn gàng giờ đây hơi rối, đôi mắt hằn lên những tia máu đỏ. Anh mím chặt môi thành một đường thẳng, nhìn cô sâu sắc mà không nói một lời nào.

Sở Thác khẽ cử động ngón tay, chống tay xuống giường chậm rãi ngồi dậy. Cô cảm nhận cơ thể một chút, ngoài việc cánh tay và lưng hơi đau thì những chỗ khác không có cảm giác gì quá nghiêm trọng. Cô chỉ tay vào ly nước rỗng trên bàn: “Em khát.”

Kỷ Hoài Xuyên mặt không cảm xúc cầm lấy ly, rót một chén nước đưa cho cô. Anh vẫn im lặng, ánh mắt không rời khỏi cô dù chỉ một giây.

Sở Thác ngửa đầu uống cạn chén nước để giải khát. Khi đặt ly xuống, cô lại bắt gặp ánh mắt ấy, cảm thấy hơi không tự nhiên, cô lí nhí hỏi: “Sao anh lại ở đây?”

“Xem tin tức.”

“Hửm? Tin tức viết gì cơ?”

Kỷ Hoài Xuyên rủ mắt xuống: “Em nói xem?”

Sở Thác thầm thở phào vì cuối cùng cũng không bị anh nhìn chằm chằm nữa: “Để em xem nào… Hóa ra vùng này bị sạt lở nặng thế à… Anh đến từ lúc nào vậy?”

Kỷ Hoài Xuyên vẫn im lặng. Mọi cảm xúc giận dữ, sợ hãi và lo lắng trên đường đến đây đều đang hỗn độn trong lòng anh. Vậy mà cô lại tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra, còn tò mò hỏi tại sao anh đến.

Bầu không khí bỗng chốc trở nên im lặng đến ngột ngạt. Sở Thác cũng không quá để ý, lòng cô vẫn còn lo cho người khác nên định tung chăn xuống giường: “Để em đi xem Tiểu Triệu và Lưu Tiểu Vi thế nào rồi.”

Nói xong, cô cũng chẳng đợi Kỷ Hoài Xuyên, vừa đi được vài bước đã thấy lưng đau thấu xương, đầu óc hơi choáng váng. Cô nén đau, chậm rãi bước ra ngoài.


Lưu Tiểu Vi cũng bị thương nhẹ, đang nói chuyện với mấy cậu sinh viên nghiên cứu. Thấy Sở Thác tới, cậu sinh viên vội hỏi: “Chị sao lại ra đây rồi?”

“Tôi không sao, qua xem mọi người thế nào. Tiểu Vi, cậu ổn chứ?”

Lưu Tiểu Vi đang chỉnh lại bó hoa bên đầu giường, hiếm khi nói chuyện nhẹ nhàng: “Không sao, bị đá va vài cái thôi. Lúc đó cậu bị đập trúng đầu mà, giờ chạy lung tung làm gì, không thấy chóng mặt à?”

Sở Thác ngồi xuống cạnh giường, sờ lên sau gáy: “Hèn chi, vừa đi vài bước đã thấy váng đầu. Chắc không sao đâu, tôi thấy mình vẫn ổn.”

Lưu Tiểu Vi lườm cô một cái: “Về nằm đi, đừng có đi dạo nữa. Tiểu Triệu đang trong phòng phẫu thuật, chắc còn lâu mới ra.”

“Con bé thế nào rồi?”

“Lúc đưa đến bác sĩ bảo mất máu nhiều, may mà đưa tới kịp nên không nguy hiểm tính mạng. Cũng nhờ mấy bạn học sinh này quay lại tìm chúng ta, nếu không thì muộn mất rồi. Cảm ơn các em nhé.”

Cậu sinh viên gãi đầu cười ngại ngùng: “Dạ không có gì ạ, lúc nãy chị ấy đã đỡ em một tay nên chính chị ấy mới bị ngã, đó là việc em nên làm mà.”

Sở Thác thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt quá. Tiểu Vi, những người khác có sao không?”

Lưu Tiểu Vi bực dọc xua tay: “Ai mà biết được, họ đi từ sớm rồi, làm sao mà có chuyện được.”

Sở Thác biết Tiểu Vi đang giận những đồng nghiệp đã bỏ rơi họ lúc hoạn nạn. Dù chuyện đó thật khó nghe, nhưng cô cũng không muốn chỉ trích thêm, ngoại trừ Sở Dương… Lúc đó rõ ràng là anh ta đã kích động cảm xúc của mọi người. Một kẻ bình thường trông hiền lành, khi ấy lại lộ ra bản chất của một con rắn độc với ánh mắt lạnh lẽo đến ghê người.


“Em về phòng đây.”

Sở Thác chậm rãi đứng dậy, đầu hơi choáng làm bước chân cô lảo đảo. Cậu sinh viên định đỡ cô: “Để em đưa chị về, hay là chị cần xe lăn không?”

“Không cần.”

Một giọng nói trầm thấp vang lên. Kỷ Hoài Xuyên đẩy cửa bước vào, anh lịch sự gật đầu chào mọi người rồi một tay vòng qua eo Sở Thác, giây tiếp theo đã bế bổng cô lên: “Xin phép đi trước.”

Lưu Tiểu Vi lúc này còn định trêu chọc: “Sở Thác, không định giới thiệu chút sao? Vị này là ai vậy?”

Kỷ Hoài Xuyên hơi gật đầu: “Chồng cô ấy.”

Mặt Sở Thác đỏ bừng, cô vùi mặt vào ngực anh, nói nhỏ: “Kỷ Hoài Xuyên… anh làm gì thế?”

Người đàn ông rủ mắt, đôi mắt đen thâm trầm kìm nén bao cảm xúc: “Đừng nói gì cả.”

Sở Thác: “…” Anh ta có cần phải hung dữ thế không chứ.


Chu Nguyên đứng đợi bên ngoài phòng bệnh, thầm cảm thán trong lòng. Sở tiểu thư chẳng nói chẳng rằng đã tới cái nơi khỉ ho cò gáy này, lúc xảy ra chuyện sếp Kỷ gần như phát điên, lôi anh ra khỏi chăn để tra chuyến bay rồi chạy hộc tốc tới đây. Cảnh tượng Sở tiểu thư đầy máu nằm trên cáng thương cứu hộ thực sự làm người ta rùng mình. Dù sau đó biết máu đó là của người khác, nhưng sắc mặt sếp lúc ấy… lạnh như băng tuyết vậy.

Trong phòng bệnh, Kỷ Hoài Xuyên nhìn Sở Thác ngủ thiếp đi vì mệt, anh mới thở phào một hơi. Anh dặn Chu Nguyên chuẩn bị máy bay riêng để đưa cô về thành phố ngay lập tức.

Sáng hôm sau, Sở Thác tỉnh dậy thấy tinh thần sảng khoái hẳn. Kỷ Hoài Xuyên mang bữa sáng tới: “Ăn đi.”

Sở Thác thấy anh là lại chột dạ, ngoan ngoãn ngồi ăn rồi mới hỏi: “Đồng nghiệp của em đâu rồi? Em phải báo cáo với Tổng biên tập Giang một tiếng.”

“Vài người bị thương nhẹ đã tới thăm lúc nãy, nhưng sợ làm phiền em nên không vào.” Kỷ Hoài Xuyên đáp lạnh nhạt.

Sở Thác ngẩng đầu nhìn anh, mỉm cười có chút ý lấy lòng: “Em muốn qua chỗ Tiểu Vi nói chuyện một chút, được không anh?”

Anh lặng lẽ rủ mắt: “Phòng bên cạnh.”


Trong phòng Lưu Tiểu Vi, Sở Thác nghe tin Tiểu Triệu đã được bố mẹ đưa đi chuyển viện. Dù giữ được tính mạng nhưng vì bị đá đè quá lâu, dây thần kinh ở tay phải có vấn đề, cần phẫu thuật gấp. Sở Thác thở dài lo lắng, Tiểu Triệu vốn rất yêu thích viết lách…

Thấy Sở Thác hỏi han chuyện về nhà, mọi người trong đoàn đều tỏ ra áy náy. Sở Dương vẫn giữ vẻ ôn hòa tiến tới: “Sở tổng giám, cho tôi xin lỗi về chuyện hôm đó.”

Sở Thác nhìn vào đôi mắt “sạch sẽ” của anh ta, chỉ cười lạnh một cái rồi quay người đi thẳng.

Buổi chiều, thủ tục xuất viện hoàn tất. Sau vài giờ bay trên chuyên cơ riêng, khi chân chạm xuống mảnh đất quen thuộc, Sở Thác khẽ thở phào, cô kéo ống tay áo Kỷ Hoài Xuyên: “Được về nhà thật tốt quá.”

Cô mỉm cười với anh, nhưng Kỷ Hoài Xuyên lại phớt lờ ánh mắt ấy, anh gỡ tay cô ra rồi lẳng lặng đi phía trước.

Sở Thác lẩm bẩm oán trách: “Đúng là cái tính khí khó chiều.”

Về đến nhà, cô nằm vật xuống giường, lăn qua lăn lại vì sung sướng: “A, cuối cùng cũng được về rồi!”

Kỷ Hoài Xuyên mang hộp y tế lên, đặt thuốc bác sĩ kê lên bàn mà không nói một lời nào, sau đó lại quay người đi ra ngoài. Sở Thác cảm thấy bực mình, cô không hiểu mình đã đắc tội gì với anh mà anh lại chiến tranh lạnh lâu đến thế.

Đêm đó, cô không ngủ được nên gọi điện cho bạn bè tán gẫu. Cô kể lại chuyện cứu đồng nghiệp một cách nhẹ nhàng, nhưng sâu trong lòng, cô vẫn đang canh cánh về thái độ kỳ lạ của “người chồng hợp đồng” đang ở phòng bên kia.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...