Ngang Tàng (Tát Dã)

Chương 42



Lực tay của Tưởng Thừa rất lớn, đặc biệt là dưới tình trạng bị rượu và máy sưởi thiêu đốt đến mức phần nào không khống chế được như thế này, đốt ngón tay của Cố Phi bởi bị nắm thành một khối bắt đầu thấy đau ran, viên kẹo cứng bạc hà trong lòng bàn tay lại như một viên đá nhỏ làm thịt da ran rát.

Cố Phi dùng ánh mắt còn lại nhìn nhìn qua bên Dịch Tĩnh, Dịch Tĩnh đang bị Vương Húc lôi đi nói chuyện, trong phòng đám người đang ăn uống nói chuyện khí thế ngất trời, không ai chú ý đến việc Tưởng Thừa đang được thế nắm lấy tay cậu bóp nát ở bên này.

“Sao rồi?” – Cố Phi thấp giọng hỏi.

Tưởng Thừa không nói chuyện, chỉ là gối đầu lên tường nhìn cậu, tay vẫn nắm thật chặt.

Cố Phi sau khi cùng Tưởng Thừa nhìn nhau một hồi lại xoay mặt đi, nhìn một bàn đồ ăn mà sững sờ.

Cố Phi không thuận tay trái, cậu phải dùng tay phải để ăn, mà hiện giờ Tưởng Thừa lại không có ý định buông tay, cậu chỉ có thể im lặng nhìn đồ ăn ở trên bàn.

Thật ra cậu cũng có thể cảm thấy được, Tưởng Thừa lúc mới bắt đầu đã hơi mất kìm chế, nhưng nhiều nhất là mấy giây sau cậu ta đã lấy lại được tinh thần.

Hiện tại nắm chết không buông như thế này, ngượng ngùng có, không biết phải làm sao cũng có, thêm ý nghĩ không muốn đột nhiên tỏ cố sức buông tay ra, tuýp người tâm tư vừa sâu vừa nhạy cảm như Tưởng Thừa đối diện với cục diện trước mắt như thế này, mấy nếp nhăn trong não không chừng sắp bị kéo phẳng ra luôn rồi.

Cố Phi dùng tay trái bưng chén canh lên uống một ngụm, đây là canh dạ dày dê Vương Húc đặc biệt gọi, mùi vị cũng rất ổn.

“Canh này ngon đấy” – Cố Phi xoay đầu nhìn Tưởng Thừa nói.

“A.” – Tưởng Thừa đáp lại, tay hơi buông ra một chút.

“Nếm thử không?” – Cố Phi nói, dùng ngón cái nhẹ nhàng ấn vào mu bàn tay của cậu.

“Dạ dày dê à?” – Tưởng Thừa hỏi, bàn tay đang nắm lấy tay của Cố Phi cuối cùng cũng buông ra.

“Đúng vậy” – Cố Phi rút tay về, do dự một chút lại lần nữa lấy viên kẹo bạc hà đang còn trong tay mình đặt vào lòng bàn tay Tưởng Thừa.

“Thật ra tôi không thích canh dạ dày dê” – Tưởng Thừa nhỏ giọng nói, lần này không siết tay Cố Phi, nhận lấy viên kẹo, cúi đầu dưới bàn chầm chậm lột vỏ – “Tôi thích canh thịt dê, canh xương dê, canh xương ống, canh dạ dày heo….. ”

“Nói làm tôi cũng đói luôn rồi.” – Cố Phi cầm đũa lên, gắp lấy miếng dạ dạy dê bỏ vào miệng.

“Tôi cũng vậy” – Tưởng Thừa đem viên kẹo ném vào trong miệng mình, sau khi ngậm được hai giây lại bỗng nhiên xoay đầu qua – “Đây con mẹ nó không phải là viên kẹo biến vị kia phải không?”

“Không phải, cái đó cậu thích không? Cái đó là kẹo Prank bạn của Lưu Phàm từ Nhật đem về, chỗ tôi còn cả một bịch.” – Cố Phi cười nói.

“Cho tôi một chút, hai ba viên là được.” – Tưởng Thừa gật gật đầu, kẹo này cực kỳ ăn khớp với phong cách của cậu và nhược trí Phan Trí lúc ở cùng nhau.

“Thứ 2 đem cho cậu.” – Cố Phi nói – “Ai, thứ 2 phải đọc kiểm điểm rồi.”

“……Viết xong rồi.” – Tưởng Thừa thở dài.

Một đám người ngồi một chổ ăn uống, đặc biệt là phong cách choai choai chip hôi như thế này, thông thường sẽ ăn trong 20 phút đã no, vì toàn là giành ăn với nhau, cứ như bị nhốt trong vườn cải trắng 18 năm chưa thấy thịt không bằng.

Ăn no rồi lại bắt đầu thong thả uống rượu chém gió.

Tưởng Thừa không tham gia đội ngũ nói chuyện phiếm, chỉ là ngồi ở một bên nghe.

Quy trình tụ họp với bạn cùng lớp lúc trước cũng không khác là bao, cũng có tiết mục chém gió, nhưng gió chém lên lại không được xa như đám người lớp 8 ở trước mặt này, Tưởng Thừa nghe thấy lại buồn cười, trái lại mấy nữ sinh khi nghe vẫn là rất xuất thần, rất là biết nể mặt mũi.

“Tưởng Thừa.” – Vương Húc không biết từ lúc nào đã chém gió xong phần của mình, đột nhiên đứng lên vươn tay ra đưa ly tới chỗ của Tưởng Thừa – “Làm một ly với anh!”

“Hả?” – Tưởng Thừa ngây ra.

“Tao kính mày một ly” – Vương Húc đã uống không ít, lúc này mặt màn đầy ánh đỏ chớp chớp lóe lên – “Kính vũ khí bí mật của chúng ta!”

“Sớm đã không còn là bí mật rồi…… “- Tưởng Thừa nhìn một mặt biểu tình ‘cậu không uống tôi đảm bảo sẽ nốc cho cậu’ này, cầm ly rượu của mình đứng lên – “Đều là chung một đội, mắc gì phải làm long trọng như vậy?”.

“Mày uống rượu không lanh lẹ như chơi bóng!” – Vương Húc chỉ vào cậu.

Tưởng Thừa không còn lời để chống đỡ, cầm ly cụng với ly cậu ta một cái, sau đó ngửa đầu lên đem rượu uống sạch.

“Sảng khoái!” – Vương Húc vui sướng rống lên, cũng một ngụm uống hết – “Yêu mày!”

“……Không cần yêu tao” – Tưởng Thừa bất đắc dĩ ngồi xuống.

“Vẫn là muốn yêu đó.” – Vương Húc rất là tiêu sái vung cái ly – “Sau này có chuyện Húc ca che…… ”

“Ngồi xuống.” – Cố Phi đẩy một phát lên tay của Vương Húc còn đang ở trên đầu mình, lau đi một mặt đầy bọt rượu bị cậu ta vung phải.

“Đại Phi!” – Vương Húc lại như mới phát hiện ra đại lục mới, vừa rót rượu vào ly của mình vừa rống – “Hai đứa mình…… ”

Cố Phi không đợi cậu ta nói chuyện, cũng không đợi cậu ta uống xong, đứng dậy nâng ly của mình lên uống sạch, sau đó bắt lấy tay cậu ta: “Mày ngồi xuống, ăn chút đồ ăn đã”.

“Ừm!” – Vương Húc nhìn Cố Phi, một mặt mê man mà hưng phấn.

“Đừng cho nó uống nữa” – Cố Phi xoay đầu nhìn qua Dịch Tĩnh nãy giờ đang dựa về phía sau muốn trốn tránh – “Hồi nữa ngã ngang thì làm sao xách về.”

Dịch Tĩnh một mặt bất đắc dĩ cười cười: “Bạn ấy cũng đâu nghe mình”.

“Nó sẽ nghe.” – Cố Phi nói.

“Nghe!” – Vương Húc lập tức gật đầu – “Tôi nghe!”

Cố Phi không để ý tới cậu ta nữa, từ kế bên Tưởng Thừa chen ra ngoài.

“Làm gì đó?” – Tưởng Thừa hỏi.

“Rửa mặt” – Cố Phi nói – “Tiện tau đem chút trái cây cho Nhị Miểu ăn.”

“Ừm” – Tưởng Thừa nhìn qua Cố Miểu ở kế bên đã dựa vào ghế ngủ thiếp đi – “Đã ngủ cả buổi rồi…..”

“Đến giờ sẽ đi ngủ.” – Cố Phi mặc áo khoác, từ sau một đám người rất lao lực mà chen ra ngoài.

Trong phòng vẫn là tiếp tục nháo nhào, cười rống ăn uống, mấy chai rượu căn bản cũng đều trống rỗng, Dịch Tĩnh đang ép không để cho bọn họ lại muốn thêm rượu.

Tưởng Thừa vẫn là tư thế dựa vào tường như cũ, ôm cánh tay nhìn đám người mặt đỏ đang cười, không khí không hề thay đổi, nhưng cậu nhìn bóng lưng của Cố Phi mở cửa phòng đi ra ngoài, lại đột nhiên cảm thấy có chút lạnh.

Có lẽ vì trước đó luôn sánh vai cùng Cố Phi, tay kề tay, chân chạm chân….. ưm, còn nắm tay nữa.

Tưởng Thừa cảm thấy tình trạng hôm nay của bản thân thật thần kỳ, nghĩ tới cảnh vừa rồi khi bắt lấy tay của Cố Phi, thế mà cậu không phải một đầu ngã sấp xuống ngượng ngùng, thậm chí còn có phần đắc ý dào dạt không hiểu vì sao.

Đắc ý cái quỷ gì! Không biết, suy nghĩ của tuổi trẻ chính là kỳ bí tới như vậy, chính là đột nhiên không có mặt mũi tới như vậy!

Có lẽ là do rượu! Tửu lượng của cậu không phải quá kém, chỉ là đối với loại cứ cắm đầu xuống nước uống như thế này ít nhiều không thể thích ứng.

Mỗi khi mạnh mẽ rót rượu vào bụng xong, cậu luôn mang cảm giác vui sướng như đạp trên mây cắn thuốc, lần trước uống rượu xong hôn người ta một cái, lần này lại bắt lấy tay người ta không buông, một bộ dạng mượn rượu giở trò lưu manh.

Mà lần này cậu đối với loại hành vi của bản thân không hề có khiếp sợ hay ngượng ngùng được bao nhiêu, ví dụ như bây giờ cậu có nghĩ lại đi nữa….. cũng chỉ muốn cười.

Quá đáng sợ rồi, da mặt người cư nhiên có thể luyện đến mức dày lên dễ dàng như vậy.

Cố Phi đi ra ngoài cả buổi vẫn chưa thấy về, Tưởng Thừa không thể không đứng lên, cậu muốn đi wc, vừa nãy chính là muốn đi, nhưng Cố Phi đi rửa mặt, mình mà đi theo tiểu lại thấy có gì đó không tự nhiên.

Lúc này Tưởng Thừa thật sự là nhịn không được nữa rồi, đứng dậy cũng chen ra khỏi phòng riêng.

“Tưởng Thừa!” – Vừa chen ra tới cửa liền bị Quách Húc ở bên tai rống lên – “Đi đâu!”

Tưởng Thừa vốn dĩ hơi choáng váng, lại bị một tiếng gào của cậu ta làm hết hồn, xém chút nữa đụng đầu vào cửa, cậu xoay đầu lại, nhìn thấy cái mũi đỏ bừng của cậu ta, trong mắt lóe lên tia sáng nhỏ hưng phần.

“Đi wc” – Tưởng Thừa vỗ vỗ lên tay của Quách Húc, mở cửa đi ra ngoài.

“Nhanh lên mày! Hai đứa mình còn chưa uống đâu!” – Quách Húc kéo cửa thò đầu ra rống lên.

“A.” – Tưởng Thừa phất phất tay.

Xem ra mấy “người phía bắc” này tửu lượng chính là như thế, uống điên hết cả rồi, rượu cũng hết rồi còn uống cái mẹ gì nữa.

Trong wc không đụng mẳ Cố Phi, chắc là đang đi lấy trái cây cho Cố Miểu.

Tưởng Thừa đi wc xong đang lúc rửa tay, điện thoại reng lên, cậu lấy ra nhìn, có chút bất ngờ khi thấy số của Thẩm Nhất Thanh.

Cậu trừng mắt nhìn dãy số thật lâu, cuối cùng vẫn là bắt máy.

“Tiểu Thừa phải không?” – Bên kia truyền tới thanh âm của Thẩm Nhất Thanh.

Mặc dù có chút chống cự, thời gian lâu như vậy rồi cũng cảm thấy phai nhạt đi không ít, nhưng lúc nghe tới giọng nói này, Tưởng Thừa vẫn là cảm thấy thanh âm luôn tràn đầy sự nghiêm túc và bình thản lạnh nhạt này làm cho bản thân có lại cảm giác quen thuộc mà cả đời này cũng không xóa bỏ được.

“Dạ” – Tưởng Thừa đáp lại.

“Con ở nhà phải không?” – Thẩm Nhất Thanh hỏi.

“Không ạ” – Tưởng Thừa tắt vòi nước, vừa đi ra ngoài vừa bật lửa, đứng tới kế cửa sổ hành lang – “Đang đi ăn bên ngoài”.

“Con đang hút thuốc phải không?” – Thẩm Nhất Thanh lại hỏi.

“Ừm.” – Tưởng Thừa dựa vào tường nhìn ra bên ngoài, đột nhiên có loại cảm giác rất dễ chịu.

Thẩm Nhất Thanh không nói chuyện, qua một hồi mới lạnh giọng nói: “Thật tình có đi đến đâu, con vẫn giữ nguyên bản thân mình”

“À, tôi không phải là cần giữ nguyên, tôi chính là loại người như vậy mà chứ còn gì nữa” – Tưởng Thừa nhíu mày – “Bà gọi điện thoại là để hỏi cái này sao?”.

“Lý Bảo Quốc gọi điện cho ta, nói muốn có chút tiền” – Thẩm Nhất Thanh nói – “Học phí và tiền ăn uống các loại……”

“Ổng gọi điện cho bà?” – Tưởng Thừa ngây ngẩn cả người.

Cậu như thế nào đi nữa vẫn không ngờ đến việc Lý Bảo Quốc sẽ gọi cho Thẩm Nhất Thanh đòi tiền, đột nhiên như vậy bỗng làm cả cơ thể  cậu bị nhấn chìm trong nỗi nhục nhã mãnh liệt, khiến cậu dường như thở không nổi.

“Ta là cảm thấy những phí thế này nên là cha mẹ phải chi, cho nên không có đồng ý” – Thẩm Nhất Thanh nói – “Thẻ ta gửi cho con vẫn còn tiền phải không?”

“Còn.” – Tưởng Thừa cắn răng.

“Số tiền này là cho con, mặc dù mình không phải người một nhà, nhưng tình cảm vẫn có”- Thẩm Nhất Thanh nói – “Ta hy vọng con dùng số tiền này thật tốt”.

“Biết rồi.” – Tưởng Thừa hung hăng hít một ngụm thuốc.

“Ta chính là muốn nói việc này, vậy ta tắt máy đây.” – Thẩm Nhất Thanh nói.

“Ừm.” – Tưởng Thừa nhắm mắt lại, lui lại làn khói hun làm mắt cậu có chút phát đau.

“Ta vẫn muốn nói thêm một câu” – Thẩm Nhất Thanh đột nhiên lại nói – “Hy vọng ở môi trường mới con có thể nhận thấy rõ được vấn đề của bản thân, đừng cứ mãi đắm chìm trong thời kỳ phản nghịch mãi không qua, tính cách và phong thái mới định hình con đường dưới chân con…..”

“Mẹ nó bà đừng giáo huấn tôi” – Tưởng Thừa mở mắt to ra, khàn họng – “Tôi nghe đủ rồi, sự thực đã chứng minh là giáo huấn của bà đối với loại người như tôi không có tác dụng! Tôi không phải là hai đứa song sinh! Tôi với bà không cùng một tần số! Trước giờ luôn như vậy! Tôi nghe bà nói cái gì cũng là giáo huấn! Bà nghe tôi nói cái gì cũng là kích động! Bây giờ tôi đã về lại nhà rồi! Còn chưa đủ sao?!”.

Câu cuối cùng là Tưởng Thừa rống ra.

Rống xong rồi cậu cúp điện thoại, nhìn chằm chằm tường cả buổi, lấy điện thoại nhét vào trong túi, xoay người nhắm mắt dựa vào tường, ngửa đầu lên hít sâu mấy hơi cả buổi mới bình tĩnh lại, mở mắt ra.

Vừa mở mắt ra đã thấy Cố Phi đang cầm đĩa trái cây lớn đứng cách cậu hai bước.

Tưởng Thừa nhìn chằm chằm Cố Phi, không biết nên nói cái gì.

“Ăn không?” – Cố Phi đem đĩa trái cây đưa tới – “Vừa kêu phục vụ cắt.”

Tưởng Thừa cầm lấy một miếng dưa hấu: “Trái cây trái mùa ăn vào hại não.”

“Vậy sao cậu còn ăn?” – Cố Phi đem đĩa trái cây đặt ở trên bục gần đó, cũng cầm lấy một miếng dưa hấu.

“Tôi quá thông minh rồi” – Tưởng Thừa nói – “Ăn mấy miếng dựa vào đường bình quân, tranh thủ noi gương cha ruột Lý Bảo Quốc của tôi.”

“Lý Bảo Quốc cũng không phải rất đần độn, tính nước bài rất ghê gớm” – Cố Phi cười cười.

“Đòi tiền cũng rất ghê gớm” – Tưởng Thừa nói xong lập tức lại buồn phiền một hơi, cảm thấy bản thân vừa nãy rống lên một trận với Thẩm Nhất Thanh đều là vì Lý Bảo Quốc đòi tiền mà trở nên không hề có lập trường và mất hết hơi, cậu hung hăng cắn miếng dưa hấu một cái – “Đệt.”

“Cậu ăn dưa hấu luôn cả vỏ?” – Cố Phi có hơi giật mình nhìn cậu.

“Câm miệng!” – Tưởng Thừa đem miếng vỏ bị nhai nát phun vào thùng rác ở bên cạnh – “Người thành thị chúng tôi đều ăn như vậy”.

“Biết rồi.” – Cố Phi vừa cuời vừa nói.

Tưởng Thừa lúc này có chút khó chịu, cậu cảm thấy tâm tình của bản thân rõ ràng là không ổn định, rất dễ dàng bị ảnh hưởng, chút tâm tình tốt vui vẻ thả lõng nguyên buổi tối tạo thành lại vì một cuộc điện thoại mà tiêu sạch.

Cố Phi cũng không nói nhiều, có vẻ cũng không vội trở về phòng ăn, hai người cứ thế dựa kế bên bàn hành lang ăn đĩa trái cây.

Dưa hấu, cam, cà chua bi….. dù sao vừa ăn xong một bụng thịt, lúc này sẵn tiện ăn chút trái cây để tiêu chất béo.

Cho tới khi một đĩa trái cây đều đã sạch bóng rồi, cậu ngẩng đầu lên, đối mắt với Cố Phi.

“Tụi mình ăn hết trái cây của Miểu Miểu nữ vương rồi.” – Tưởng Thừa lau miệng.

“Ừm, lát nữa lại đi cắt cho nó một đĩa.” – Cố Phi nói.

“Cậu khi nãy có phải đã nghe thấy bí mật nghiêm trọng gì rồi.” – Tưởng Thừa nhìn cậu ta, vốn là bởi vì rượu và máy sưởi thiêu đốt cơ thể đếb nóng lên, bây giờ đã bị trái cây mát lạnh từ từ trung hòa lại.

“Cũng không tính là bí mật lớn lao gì!” – Cố Phi nói – “Chuyện cậu bị trả lại nuôi tôi vốn biết rồi….. Vừa nãy là….. mẹ nuôi cậu?”

“Đúng vậy” – Tưởng Thừa gật gật đầu, ngón tay vẽ lung tung lên đĩa trái cây đã hết, dùng nước còn lưu lại trên đĩa mà từ từ vẽ thành nốt nhạc – “Lý Bảo Quốc vòi tiền bà ấy.”

Cố Phi có chút giật mình mà nhướn lông mày một chút, không nói.

“Cố Phi” – Tưởng Thừa lại nghệch ngoạc xóa đi nốt nhạc vừa vẽ xong – “Cậu từng trải qua chuyện đặc biệt phiền lòng phải không? Cậu làm sao giải quyết? Cả ngày sống kiểu gió thoảng mây bay thế kìa nhìn cũng không giống như đang giả bộ”.

“Uống chút rượu ngủ một giấc.” – Cố Phi nói.

“Phải không đó?” – Tưởng Thừa nhíu nhíu mày – “Hiệu quả không?”

“Không hiệu quả” – Cố Phi nói.

“Chơi tôi à?” – Tưởng Thừa dò xét cậu ta.

“Có thể dùng phương pháp giải quyết nào sao, quen rồi sẽ không thấy có chuyện gì nữa” – Cố Phi nói – “Có nhiều chuyện như vậy, rầu từng cái một biết chừng nào mới hết rầu”.

Hai người vẫn như cũ đứng trong hành lang, cũng không có ý muốn di chuyển, cùng nhau nhìn đĩa trái cây đã hết mà ngẩn người.

Qua được một hồi, Tưởng Thừa nghe thấy âm thanh lướt ván.

“A?” – Cố Phi quay đầu lại.

“Cố Miểu?” – Tưởng Thừa ngẩng đầu thấy được Cố Miểu từ trong phòng ăn ôm lấy áo và cặp sách của cậu và Cố Phi lướt ván tới.

“Ai! Miểu Miểu em chậm lại một chút, anh của em……” – Vương Húc cầm lấy áo khoác cũng vội hoảng chạy theo ở phía sau, lúc nhìn thấy Cố Phi và Tưởng Thừa mới thở phào nhẹ nhõm – “Cái đệt! Tao còn tưởng hai đứa mày bỏ trốn rồi! Đi đi đi!”

“Giải tán à?” – Cố Phi hỏi.

“Giải tán cái gì?” – Vương Húc vừa mặc áo vừa nói – “Đổi chổ! Đi karaoke!”

“Tao không đi nữa.” – Tưởng Thừa rất nhanh nhỏ giọng nói một câu.

Cố Phi nhìn qua cậu một cái, xoay đầu gật đầu với Vương Húc: “Được, đi đi.”

Người trong phòng đều đã đi ra, ầm ầm một mảnh.

Ra khỏi tiệm ăn rồi mọi người nhanh chóng đi qua con đường đối diện, nhìn dáng vẻ rành cửa rành đường của Vương Húc đoán chừng cũng là nơi cậu ta đặt.

Tưởng Thừa đi ở sau cùng, sau khi mọi người đã đi hết, cậu nhìn thấy Cố Phi dẫn Cố Miểu vẫn đứng ở bên đường.

“Sao rồi?” – Tưởng Thừa hỏi.

“Cậu không phải nói là không đi sao?” – Cố Phi nói.

“…..Tôi nói là mình không đi nữa” – Tưởng Thừa ngẩn ra – “Cậu muốn đi thì đi đi a, không cần theo tôi.”

“Không đi nữa, muốn đem Cố Miểu về ngủ” – Cố Phi túm túm lấy đầu của Cố Miểu – “Hôm nay nếu không có cậu, tôi đi ăn cũng sẽ không đi rồi.”

“Tại sao?” – Tưởng Thừa hỏi.

“Không thú vị” – Cố Phi nói xong vươn vai, đem xe đạp đổ ở kế bên một chiếc taxi – “Đi thôi Thừa ca.”

Cố Miểu đã buồn ngủ, Cố Phi không để cho cô bé tiếp tục lướt ván trở về, xe đạp cắm ở sau cốp xe, đặt taxi.

“Lát nữa cậu…..” – Tưởng Thừa do dự nửa ngày, tới khi thấy bảng hiệu ở giao lộ mới nói một câu – “Về nhà luôn phải không?”

“Cậu muốn đi đâu?” – Cố Phi hỏi.

“Tôi không biết” – Tưởng Thừa xoa xoa trán – “Tôi không muốn trở lại nhà Lý Bảo Quốc.”

“Ừm.” – Cố Phi đáp một tiếng.

Xe dừng ở trước cửa tiệm nhà Cố Phi, trong tiệm vẫn còn sáng đèn, Tưởng Thừa lúc xuống xe nhìn thấy mẹ của Cố Phi đang ở bên trong, lâu như vậy tới nay, vẫn là lần đầu tiên thấy được bà còn ở tiệm sau 9 giờ.

“Đợi tôi một chút.” – Cố Phi nói.

“Ừm.” – Tưởng Thừa nhìn cậu ta dắt Cố Miểu vào trong tiệm, giao Cố Miểu lại cho mẹ mình, sau đó vòng mấy cái quanh kệ hàng, lúc đi ra xách theo một túi nhựa lớn đựng không ít đồ.

“Đây là gì?” – Tưởng Thừa hỏi.

“Đồ ăn, đậu phộng thịt bò khô các thứ.” – Cố Phi trả lời, xoay người đi về phía trước.

“Đi đâu?” – Tưởng Thừa đi theo song song với cậu ta.

“Xưởng thép” – Cố Phi nhìn cậu – “Cậu không phải không muốn trở về sao?”

Tưởng Thừa không nói chuyện, dựng lên ngón cái cho cậu ta.

Phòng của xưởng thép nhìn ra được là hai ngày nay có người tới, thu dọn rất sạch sẽ, ngay cả cái sô pha gãy chân cũng đã lót lên miếng vải.

“Lý Viêm thật hiền thục” – Cố Phi đem đồ đặt ở trên bàn, thuần thục bắt đầu nhóm lửa giữa bếp- “Đồ đạc trong phòng này đều là một tay nó thu dọn”.

“Một chút cũng không hiền thục” – Tưởng Thừa ngã vào sô pha, thở ra một hơi thật dài, không hiểu sao trên người đã thả lỏng đi không ít – “Đem theo đồ ăn gì rồi? Đưa tôi xem thử.”

Cố Phi đem túi tới bên cạnh cậu.

Ngoài các loại đậu phộng đã bóc vỏ, các loại thịt bò khô ra, còn có một đống gà thái hạt lựu và cá phi lê, ngay cả xúc xích và mì ăn liền đều có, chất đầy cả một bao, Tưởng Thừa cười lên: “Chuẩn bị thế này đủ để uống tới sáng mai rồi.”

“Cậu còn uống được à?” – Cố Phi xoay đầu lại.

“Đừng có mang định kiến với người phía nam bọn tôi” – Tưởng Thừa cầm lấy bao đậu phộng, mở vỏ bao ra lấy một hạt bỏ vào miệng chậm rãi nhai – “Người phía nam bọn tôi chính là uống chậm một chút, người tân thời trong phố thị phía nam như tôi lại càng chậm…..”

Cố Phi cười lên: “Để tôi xem còn rượu không.”

“Không còn thì quay về tiệm lấy.” – Tưởng Thừa móc điếu thuốc ra châm lên.

“Vâng, thưa lão đại” – Cố Phi xách lên mấy thùng giấy lật ra, xách ra hai bình rượu đế – “Rượu Xái Sao Đỏ, dạo này mấy người đó đổi khẩu vị rồi.”

“Dù sao thì cũng đều là rượu xái, người địa phương.” – Tưởng Thừa ngậm thuốc vươn dài chân ra.

(*二锅头: rượu xái/rượu nước thứ hai (hàm lượng còn 60% – 70%)

“Có cần phải rót cho cậu luôn không?” – Cố Phi nhìn cậu.

“Đúng đó” – Tưởng Thừa nói – “Tôi không muốn di chuyển, không có tâm tình.”

“Nhớ kỹ giờ khắc này đi Thừa ca” – Cố Phi đem bàn nhỏ đá tới bên chân Tưởng Thừa, rót rượu để tới trước mặt cậu, lại cầm mấy cái đĩa dùng một lần lấy đồ ăn vặt trong túi mở ra bỏ vào một ít đặt ở trên bàn – “Ngoại trừ Cố Miểu, tôi chưa từng hầu hạ ai như vậy bao giờ.”

“Lần trước đi ăn đồ nướng không phải cũng phục vụ rất chu đáo sao.” – Tưởng Thừa cười cười.

“Vậy bắt đầu từ lần trước mà nhớ kỹ đi” – Cố Phi ngồi tới bên cạnh cậu.

“A” – Tưởng Thừa cầm ly lên uống một ngụm – “Thật vậy sao?”

“Thật.” – Cố Phi cầm miếng khô bò chậm chậm xé ra.

“Quá không đáng tin rồi, cậu chưa từng quen bạn gái…… trai…… bạn trai bạn gái gì đó sao?” – Tưởng Thừa hỏi.

“Không có.” – Cố Phi nói.

“……..A.” – Tưởng Thừa xoay đầu nhìn cậu ta.

Tưởng Thừa thầm lặng dành ba phút mặc niệm cho bản thân đột nhiên lại đưa ra câu hỏi trời sinh đã mang theo hào quang ngại ngùng thế này mà mở màn không nổi cuộc trò chuyện lại phải đi dành thời gian mặc niệm.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...