Ngạo Kiếm Lăng Vân
Chương 45: Cuộc Chiến Trong Rừng Rậm (thượng)
Diệp Vi Ny dùng thảo dược dịch dung vẽ loạn một hồi, lúc sau biến thành một nữ nhân thành thục, làn da nâu, nhưng cũng không khó nhìn, khiến cho người ta cảm giác đầy sức sống và khỏe mạnh. Nếu giờ này Diệp Vi Ny có thể nhìn thấy hình tượng của chính mình, chắc chắn sẽ kinh hô loại thảo dược thần kỳ này.Sau khi thoa thảo dược vào cả tay lẫn hai cổ tay, hai người lặng lẽ tiếp cận, qua tán cây rừng có thể thấy bên kia có chừng bảy, tám người, đang vây công một con gấu khổng lồ, con ma thú này cao ước chừng ba thước, thực lực đại khái khoảng bậc hai đến bậc ba, tuy hành động chậm chạp, nhưng năng lực phòng ngự cùng năng lực công kích đều rất cường đại. Truyện Sắc HiệpTrong nhóm có người là Đại Kiếm Sư sử dụng kiếm khí bắn lên người nó, nhưng giống như gãi ngứa, chỉ có thể cắt được một chùm lông màu nâu bên ngoài, không một chút tác dụng. Ngược lại, con gấu do tốc độ quá chậm, mặc dù công kích rất mạnh mẽ, nhưng cũng không thể phạm tới người nào.Những người mạo hiểm này dường như vô tình hay cố ý thu hút nó, đại khái là quanh đây có bẫy rập hay cơ quan gì đó. Để đối phó loại ma thú lớn này, bình thường trừ khi trong đội có Ma Kiếm Sĩ, nếu không rất khó có thể trực tiếp sát thương chúng.Mà đội ngũ này, thoạt nhìn đều là Kiếm Sư cùng Đại Kiếm Sư tụ thành, phối hợp cũng thập phần ăn ý, trang phục cũng không giống nhau, có thể là Mạo Hiểm đoàn lâm thời.- Không có gì thú vị, chúng ta đi thôi.Lăng Tiêu nhìn thoáng qua, có thể gặp đội ngũ người mạo hiểm ở đây, như vậy là cũng sắp ra khỏi phạm vi Phạm Đế Á Tuyết Sơn. Đội ngũ này ngay cả Cuồng Kiếm Sư cũng không có, không thể vào sâu được.Diệp Vi Ny gật đầu, tuy nàng rất muốn thử thực lực của mình, nhưng không thể vô duyên vô cớ ra tay, cũng có một chút buồn chán…chuẩn bị cùng Lăng Tiêu rời đi.Phía ngoài cũng có vài người phát hiện động tĩnh, dường như gọi đồng bọn, lập tức vài người tiến tới phía hai người.- Bọn họ phát hiện chúng ta.Diệp Vi Ny nhẹ nhàng nói, trong lòng có chút khiếp sợ. Lăng Tiêu thì không cần phải nói, dường như hắn được sinh ra ở đây vậy, còn nàng là một đạo tặc, năng lực ẩn nấp cũng không thể nghi ngờ, vậy mà đối phương có thể phát hiện bọn họ.- Đi theo taLăng Tiêu thản nhiên nói. Trải qua một phen ma luyện, thực lực của Lăng Tiêu đã gần đạt tới Kiếm Sư bậc ba, nếu sử dụng Độc Cô Cửu Kiếm, hắn hoàn toàn có thể khiêu chiến một gã Đại Kiếm Sư bậc ba trở xuống, đương nhiên, cần tốc chiến tốc thắng, nếu kéo dài, nội lực vẫn là thua kém Đại Kiếm Sư rất nhiều.- Đứng lại !Bên kia bỗng truyền đến một tiếng quát nhẹ, một nam nhân trẻ tuổi đang lạnh lùng nhìn bọn họ:- Bằng hữu nơi nào lén lút ở đó ? Nếu đã tới, ra đây gặp mặt !Lúc này chợt một tiếng nổ vang lên "Ầm!", dường như dưới chân cũng có chấn động. Con ma thú gấu truyền đến một tiếng rống giận kinh thiên động địa, trong rừng một số loài chim hoảng sợ bay tán loạn, kinh hoàng. Lăng Tiêu quay đầu lại thản nhiên nhìn thoáng qua nam tử vừa nói chuyện.Tuy là kẻ mạo hiểm, nhưng Lăng Tiêu cũng có thể từ quần áo nam tử này nhìn ra hắn là một tên quý tộc! quần áo tuy là hình thức trang phục của người mạo hiểm, nhưng thập phần tinh mỹ, thập phần chú trọng chi tiết, ngay cả nút thắt cũng rất cẩn thận, tỉ mỉ. Nam nhân trẻ tuổi trên mặt mang một vẻ kiêu căng, lạnh lùng nhìn Lăng Tiêu và Diệp Vi Ny, Tên trẻ tuổi này liếc nhìn Diệp Vi Ny, dáng người lả lướt của nàng khiến hắn nuốt nước miếng.Thoạt nhìn nữ nhân mê người này, trong mắt nam nhân trẻ tuổi hiện ra một tia nóng bỏng, lập tức dịu giọng nói:- Thật có lỗi, chúng ta vừa săn bắt ma thú, nếu bằng hữu tình cờ gặp gỡ, sao không cùng nhau làm quen, mọi người cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.- Không cần thiết !Lăng Tiêu không hứng thú với người này, xoay người chuẩn bị rời đi.Trong rừng cây không ngừng truyền tới tiếng rống giận thê lương của con ma thú gấu, hiển nhiên nó vẫn chưa chết, nhưng không thể trốn được, có thể nói, đoàn mạo hiểm chuyến này khẳng định là trúng mánh rồi!Quý tộc nam nhân bị cự tuyệt, trên mặt hiện lên vẻ tức giận, lạnh lùng nhìn Lăng Tiêu, thầm chửi tên tiểu tử ăn mặc rách nát này, như thế nào có thể ở cùng chỗ với nữ nhân xinh đẹp như vậy, không phải là bỏ trốn chứ ?Ở đế quốc, tiểu thư quý tộc cùng hạ nhân chạy trốn xưa nay có rất nhiều, nhưng kết cục cũng không lãng mạn lắm, bởi những tiểu thư này không những thân bại danh liệt, mà tên người hầu cũng bị hỏa thiêu.Đối với quý tộc mà nói, loại chuyện này không dễ dàng tha thứ, bọn họ cần bảo trì huyết thống quý tộc thuần khiết !- Đứng lại !Nam tử quý tộc âm lãnh cười, sau đó nói:- Đi vội vã như vậy, nhất định có vấn đề, ta hoài nghi ngươi bắt cóc tiểu thư quý tộc ! Hừ, tiểu thư xinh đẹp, không cần sợ, Ô Lan Giang sẽ giải cứu cho nàng!Lăng Tiêu vừa nghe vậy, lập tức sửng sốt, Ô Lan Giang ? Không phải là người gia tộc Ô Lan sao ? Dù sao gia tộc Ô Lan cũng có thực lực khổng lồ, hơn nữa Phạm Đế Á Tuyết Sơn cũng không xa địa bàn của Ô Lan gia tộc, có thể người này chính là người của Ô Lan gia tộc.Nguyên bản đối với gia tộc này cũng không có hảo cảm, lại vừa quyết đấu với Ô Lan Thác, tin tưởng gia tộc bọn họ tuyệt đối không thể hòa giải, nếu như vậy, có cơ hội giết vài người của Ô Lan gia tộc, Lăng Tiêu sẽ không bỏ qua. Lăng Tiêu nhìn thoáng qua đối phương, tám người, tu vi Đại Kiếm Sư có năm người, tuy tu vi không bằng Diệp Vi Ny, nhưng hiển nhiên, kinh nghiệm phong phú hơn Diệp Vi Ny nhiều.Nghĩ thoáng một chút, Lăng Tiêu nhẹ giọng nói:- Yếu thế.Đối với phương diện này, Diệp Vi Ny còn khôn khéo hơn so với Lăng Tiêu, vừa nghe được ý tứ của Lăng Tiêu, lập tức cúi đầu, cũng không nói, nhìn giống như là bị ác nhân khi dễ.Quý tộc thanh niên thấy vậy, lập tức bước nhanh tới, phía sau vài người thấy thế cũng nháy mắt ra dấu, cùng tiến tới, bảo hộ Ô Lan Giang.- Ngươi, ngươi muốn làm gìLăng Tiêu tiến tới từng bước, che Diệp Vi Ny đằng sau, ngoài mặt nói với Ô Lan Giang.- Ha ha, cẩu nô tài, nếu không muốn chết, cút ngay cho ta !Ô Lan Giang tuy thực lực không cao, nhưng nhìn cước bộ của Lăng Tiêu, cũng đoán ra tu vi rất thấp, hẳn không bằng hắn, trong lòng coi thường, sau đó hướng về phía Diệp Vi Ny cười một cái rất phong độ.- Tiểu thư, đừng sợ, ta sẽ cứu nàng.Ô Lan Giang lúc này đã thấy mặt Diệp Vi Ny, tuy làn da không được trắng, nhưng lại có thân hình khỏe mạnh, nhất là cặp mi dài và con mắt như thu thủy, nhìn vào có cảm giác mất hồn mất vía.Nhất định phải đoạt được nữ nhân này!Ô Lan Giang thầm nghĩ.Lúc này, bên cạnh có người khẽ cau mày khuyên nhủ:- Ô Lan thiếu gia, mạo hiểm bên ngoài, hết thảy phải cẩn thận, đề phòng có âm mưu !Ô Lan Giang tự tin cười cười, thuận miệng nói:- Có âm mưu ? ha ha, tại địa bàn của Ô Lan gia tộc, còn sợ hay sao ?Người nọ còn nói thêm:- Nơi này không phải địa bàn của Ô Lan gia tộc- Sẽ rất nhanh thôi !Ô Lan Giang hung hăng trừng mắt nhìn người nói chuyện, sau đó cười lạnh nhìn Lăng Tiêu:- Tiểu tử, còn không mau cút đi !Lăng Tiêu làm bộ như sợ hãi, lại vừa cố làm ra bộ dáng cứng cỏi, cả giận nói:- Dựa vào cái gì, các ngươi là cường đạo hả !- Ha ha, ngươi nói đúng, hôm nay Ô Lan thiếu gia phải làm cường đạo !Ô Lan Giang vẻ mặt cười rất dâm đãng, đi tới hướng Diệp Vi Ny:- Tiểu thư xinh đẹp, không cần sợ, ta tới cứu nàng. A !!Nói chưa dứt lời bỗng nhiên cảm giác kiếm quang bùng lên chói mắt, Ô Lan Giang theo bản năng nhắm mắt, bị người bên cạnh đẩy mạnh lăn ra xa, ngã đến thất điên bát đảo, hắn đứng lên giận dữ hét:- Giết tiểu tử kia, bắt lấy nữ nhân !Vài tên Đại Kiếm Sư thấy Diệp Vi Ny ra tay, tất cả đều cả kinh, rút vũ khí ra, vây quanh Lăng Tiêu cùng Diệp Vi Ny.- Kiếm của cô nếu không dính máu, cô vĩnh viễn sẽ không tiến bộ.Lăng Tiêu lạnh nhạt nói với Diệp Vi Ny. Vừa rồi, Diệp Vi Ny vốn có thể giết chết một gã Đại Kiếm Sư của đối phương, bởi nàng mềm lòng, nên đối phương thoát được.Diệp Vi Ny nắm chuôi kiếm có chút run rẩy, nhẹ giọng hỏi:- Thực phải giết người ?- Nếu cô không muốn bị làm nhục.Thanh âm Lăng Tiêu có chút âm lãnh.Bốn phía, bọn Đại Kiếm Sư vây quanh bọn họ, cũng không coi hai người ra gì, một đám sắc mặt thập phần khó coi, có người nổi giận quát:- Tiểu tử cuồng vọng, hôm nay lão tử cho ngươi xem ai sẽ đổ máu.Nói xong, trường kiếm phát xuất một đạo kiếm khí, đâm thẳng vào Lăng Tiêu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương