Ngạo Thế Đan Thần
Chương 102: Không Muốn Sống
Mấy trăm người trong quảng trường cùng kêu lên, âm thanh vang tận mây xanh, Thái Vũ môn ở giữa đêm khuya đều bị bao phủ thanh âm làm cho người nhiệt huyết sôi trào này. Nghe tiếng hô cao vút của mọi người, Trầm Tường tràn đầy nhiệt huyết, vận chuyển chân khí còn lại không nhiều trong cơ thể, ra sức bò về phía trước, thân thể của hắn đã bị các loại đau nhức tàn phá đến tê dại, bây giờ tất cả đều là nghị lực đang chống đỡ hắn bò bò! Thân thể mềm mại của Đan trưởng lão run rẩy, nàng không nghĩ tới nhiều người như vậy lại dám ở trước mặt nàng chống đỡ Trầm Tường, chuyện này quả thật chính là chống đối nàng! - Đừng vùng vẫy, giun dế chính là giun dế! Âm thanh của Đan trưởng lão tràn ngập phẫn nộ, bởi vì Trầm Tường cách nàng chỉ có hai bước. - A… Trầm Tường hét thảm một tiếng, chỉ thấy hai tay của hắn cùng hai chân trên nhất thời bốc lên một trận huyết dịch, hiển nhiên là Đan trưởng lão cố ý làm ta, nàng tăng cường lực lượng. Chuyện này quả thật là việc công trả thù riêng, nhưng Đan trưởng lão là nhân vật số hai Thái Vũ môn, không ai dám nói nàng cái gì! - Lần này ta nhìn ngươi đi lại đây như thế nào! Đan trưởng lão thở phào nhẹ nhõm, chỉ bất quá ánh mắt tràn đầy kiên nghị kia của Trầm Tường làm cho nàng rất là khó chịu, Trầm Tường còn không hề từ bỏ. - Ha ha. . . Trầm Tường lại cười lớn lên, chỉ có hai bước, cái kia không chỉ là cửa lớn đi thông hạng kiểm tra thứ ba, còn là thắng bại giữa hắn cùng Đan trưởng lão. Tuy rằng hắn kém xa Đan trưởng lão, nhưng hắn nhất định phải ở chỗ này thắng Đan trưởng lão! - Lão tử quyết không khuất phục ngươi! Trầm Tường cười lớn, đột nhiên hô lớn một tiếng, chỉ thấy phần lưng của hắn bỗng nhiên dâng trào hỏa diễm, một đôi cánh to lớn xuất hiện ở phần lưng của hắn. Hai cánh nhanh chóng phiêu động, phun trào khỏi từng trận hỏa lãng cực nóng, nâng thân thể Trầm Tường lên, này chỉ là chuyện trong nháy mắt, nhưng cũng đưa Trầm Tường đang trọng thương tới phía sau Đan trưởng lão. Đan trưởng lão ngây ngẩn cả người, mọi người cũng ngây ngẩn cả người. Trầm Tường lại nắm giữ loại võ công chân khí hóa dực, đây cũng là võ công phi thường trân quý hi hữu! Ở thời điểm mấu chốt nhất, để Trầm Tường bay vọt khoảng cách hai bước kia, thông qua hạng kiểm tra thứ hai! - Ha ha. . . Lão tử thông qua hạng khảo hạch thứ hai, ha ha. . . Ha ha. . . Trầm Tường toàn thân vô lực, nằm trên mặt đất, nhìn minh nguyệt trên không trung, phát sinh từng đợt cuồng tiếu. Mọi người trong sân đều không nói lời nào, bọn họ nghe âm thanh Trầm Tường cuồng tiếu, trong lòng chỉ có khiếp sợ, kích động, ước ao, kính nể. . . - Đừng cười, còn có kiểm tra hạng thứ ba. Vân Tiểu Đao lau khô nước trong vành mắt, nhét vào trong miệng hắn mấy hạt đan dược, Trầm Tường lập tức phân biệt ra được, đây đều là Linh cấp hạ phẩm, có mấy hạt khôi phục chân khí, có loại nhanh chóng trị hết nội thương. . . Điều này làm cho trong lòng Trầm Tường một trận cảm động. - Đây là Bạch Ngọc tán, cầm dùng đi! Chu Vinh đi tới, bỏ xuống một cái hộp ngọc. Linh cấp trung phẩm Bạch Ngọc tán, đây chính là đan dược chữa thương vô cùng trân quý, Chu Vinh keo kiệt đến mức vắc cổ chày ra nước, lại cam lòng cho hắn, điều này làm cho Trầm Tường cùng Vân Tiểu Đao đều dùng ánh mắt khó có thể tin nhìn hắn. - Không cần cám ơn ta! Chu Vinh vô cùng thần khí mà nói. Vân Tiểu Đao cùng Trương Đức cũng nhanh chóng bôi thuốc lên trên người Trầm Tường, đó là một loại thuốc bột như bạch ngọc, óng ánh long lanh, vô cùng mỹ lệ. - Đan trưởng lão, đệ tử cả gan hỏi ngươi một chút, tại sao lần này lại nhằm vào ta? Ngươi làm như vậy là việc công trả thù riêng! Trong lòng Trầm Tường không tức giận là không thể nào, vừa nãy hắn ở trước mặt Đan trưởng lão làm càn qua, bây giờ hắn cũng không sợ. - Ta nói rất rõ ràng, ngươi tuổi trẻ khí thịnh, ta muốn ngươi ở ngoại môn mài giũa một phen! Đan trưởng lão lại không có tức giận, chuyện đến nước này, nàng đã không thể nói cái gì nữa. - Việc công trả thù riêng? Đúng thì thế nào? Ta có thực lực, ta muốn làm gì thì làm cái đó, quy tắc Thái Vũ môn không ước thúc được ta, chỉ là nhằm vào các ngươi mà thiết lập! Đan trưởng lão khinh thường nói: - Ngươi muốn lấy lại công đạo? Thực lực chính là công đạo, chỉ cần ta nguyện ý, bây giờ ta liền giết chết ngươi, ai cũng không thể nói ta cái gì, cũng không có ai sẽ báo thù cho ngươi! - Ngươi xác thực có thể làm, nhưng có một số việc cũng không phải là tuyệt đối, giống như ngươi không thể ngăn cản ta được, ta đã thông qua hạng kiểm tra thứ hai! Trầm Tường cười lạnh nói: - Bất quá một ngày nào đó, ta sẽ đến đòi lại! Hiện tại ngươi hay nhất liền giết chết ta đi. Trương Đức cùng Vân Tiểu Đao đang cho bôi thuốc Trầm Tường, nhưng tay không khỏi run lên, bọn họ không nghĩ tới Trầm Tường lại dám nói chuyện như thế đối với nhân vật số hai của Thái Vũ môn! Đan trưởng lão đột nhiên cười lớn lên, tiếng cười của nàng phi thường cứng ngắc, rất không tự nhiên, khiến người ta nghe được trong lòng lạnh toát. - Được, được! Ta ngược lại muốn nhìn ngươi có thể trưởng thành đến mức nào? Ta đáp ứng ngươi, chỉ cần có một ngày ngươi có thể đánh bại ta, liền mặc cho ngươi trừng phạt ta như thế nào chẳng được, bắt ta gả cho ngươi cũng có thể! Đan trưởng lão lớn tiếng nói, làm cho người sửng sốt. Trầm Tường cũng kinh ngạc không thôi, nhưng hắn trêu cười nói: - Ta mới lười cưới ngươi, cả ngày mang theo mặt nạ, nói không chắc là một người quái dị cũng không nhất định, đến thời điểm đó ta sẽ chịu thiệt! Vân Tiểu Đao cùng Trương Đức rất muốn may miệng Trầm Tường lại, lại liên tiếp nói ra những lời không muốn sống này, mà Chu Vinh cũng đi ra xa xa, lo lắng Đan trưởng lão đột nhiên tức giận, sẽ bị ảnh hưởng. - Ngươi không muốn sống nữa sao? Âm thanh Đan trưởng lão lạnh giá cực kỳ. - Nếu như là người mệnh yểu, vừa nãy ta đã sớm chết, ngươi thấy ta giống như là cái loại người này sao? Trầm Tường không muốn sống đáp lại. - Ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi? Đan trưởng lão đi tới, trên tay ngọc kia bốc lên ngọn lửa màu tím. Thấy ngọn lửa màu tím kia, trong lòng Trầm Tường hoảng hốt, hắn từng nghe Tô Mị Dao cùng Bạch U U nói, chỉ có người nắm giữ hỏa chủng chi hồn mới có thể thả ra ngọn lửa màu tím. - Vậy thì đến đây đi, như vậy sau này ta cũng sẽ không lấy người quái dị như ngươi, sau này ngươi cũng không cần gả cho ta. . . Trầm Tường còn chưa nói hết lời, lại bị Vân Tiểu Đao bụm miệng hắn lại. Đan trưởng lão thu lại hỏa diễm trong tay, lạnh giọng nói: - Ta nói rồi, nhất định sẽ chắc chắn, chỉ cần ngươi thắng ta, ta gả cho ngươi, đến thời điểm đó tùy ý ngươi xử trí! - Còn nữa. . . dung mạo của ta tuyệt không kém vị hôn thê Tiết Tiên Tiên kia của ngươi! Đan trưởng lão nói xong, phi thân rời khỏi. Vân Tiểu Đao cùng Trương Đức đều ngây dại, mà Chu Vinh lại vội vàng chạy tới, hai tay nắm lấy vai Trầm Tường, một mặt không tin hỏi: - Tiết Tiên Tiên thật là vị hôn thê của ngươi?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương