Ngạo Thị Thiên Địa
Chương 104: Đế quốc thoát nạn
Bây giờ, hắn đang ở trong phòng của mình quan sát tình hình của Tiểu Bạch, từ ngày đạt được Long Giao Tiên trở về, Hàn Phong bớt thời giờ đem Long Giao Tiên phối hợp với mấy vị dược liệu tính chất nhu hòa khác, thay Tiểu Bạch luyện chế bát phẩm đna dược Long Giao Đan. Trên thực tế Long Giao Đan là tên do Hàn Phong tự đặt. Bởi vì lúc trước cũng chưa từng có luyện dược sư thay ma thú luyện chế đan dược. Hàn Phong coi như là trường hợp duy nhất trên đại lục trong trăm ngàn năm qua. Lần đầu tiên Tiểu Bạch nhìn thấy Hàn Phong luyện chế ra Long Giao Đan, liền có chút khẩn trương, chạy đến bên người Hàn Phong, không ngừng làm nũng, bộ dáng thập phần tức cười. Hàn Phong không ngờ chính là Tiểu Bạch ngủ lâu tới nửa tháng, trong thời gian đó Trầm Ngọc cũng từng tới hỏi hắn về vấn đế của Tiểu Bạch. Hàn Phong cũng chỉ có thể cười khổ, không biết giải thích thế nào,dù sao tình hình của Tiểu Bạch, hắn cũng chưa bao giờ tiếp xúc/ Cũng may khí tức trên người Tiểu Bạch mỗi ngày đều không ngừng tăng trưởng, khiến tâm tình của Hàn Phong buông lỏng không ít. Sáng sớm hôm nay, Hàn Phong tỉnh lại, đầu tiên là phát hiện Tiểu Bạch có chút khác biệt. Trong một đêm, khí tức trên người Tiểu Bạch đột nhiên bạo tăng gấp đôi, điều này làm cho Hàn Phong thực sự kinh ngạc không thôi. Vì đề phòng Tiểu Bạch xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lúc này hắn liền ở bên ngoài canh giữ, cẩn thận quan sát. Nhưng hắn cũng không rõ rốt cuộc Tiểu Bạch đã xảy ra chuyện gì, vì vậy cũng không dám tùy tiện xuất thủ, chỉ có thể vẻ mặt ngưng trọng cảm thụ biến hóa của nó. Cứ như vậy qua nửa ngày, khí thế trên người Tiểu Bạch vẫn còn đang không ngừng tăng lên, càng về sau càng khiến Hàn Phong kinh ngạc hơn. Lúc này khí tức của Tiểu Bạch đã tăng trưởng đến tương đương với nhân loại nhân giai cửu phẩm đỉnh phong. Đồng thời, khí tức vẫn chưa đình chỉ tăng, dưới ánh mắt của Hàn Phong tiếp tục tăng lên. Rất nhanh, khí tức đã đột phá hạn chế của nhân giai đỉnh phong. Đến đây, Hàn Phong cũng đã hiểu rõ, Tiểu Bạch đang đột phá, nhưng khiến trong lòng hắn cảm thấy vô cùng kinh ngạc chính là chỉ một quả Long Giao Đan dĩ nhiên có thể giúp Tiểu Bạch từ nhân giai ngũ phẩm trực tiếp trùng kích đến địa giai cảnh giới. Đây quả thực là một chuyện khiến người ta không thể tin nổi. Nhưng biến hóa của Tiểu Bạch trước mắt lại khiến hắn phải tin tưởng. Lúc khí tức đột phá nhân giai đỉnh phong Tuy rằng thân thể cao hơn một vòng, nhưng lúc này lại không khác trước cho lắm, cảm giác tựa như không thay đổi quá nhiều. Sau một loạt động tĩnh như vậy, khí tức trên người Tiểu Bạch chậm rãi dừng lại, thẳng đến một lúc lâu sau, khí tức rốt cuộc ngừng tăng. Lập tức, Tiểu Bạch sau hơn nửa tháng ngủ say, đã chậm rãi mở mắt ra. Sau khi tỉnh lại, Tiểu Bạch thoải mái lắc lắc thân thể. Khi nhìn tới Hàn Phong ngồi ở trước mặt mình, không khỏi vui sướng kêu một tiếng, nhanh chóng nhào tới bên chân hắn, vô cùng thân thiết cọ xát. Hàn Phong thấy thế, một tay đem Tiểu Bạch nhấc lên, tỉ mỉ quan sát một phen. Khi xác định Tiểu Bạch thực sự không có gì khác thường, lúc này mới đem nó để xuống bên cạnh. Bất quá, khiến Hàn Phong càng thêm kinh ngạc là lúc này Tiểu Bạch dĩ nhiên đạt tới thực lực địa giai nhị phẩm. Kinh ngạc qua đi, Hàn Phong đối với Tiểu Bạch thực lực đề thăng, trong lòng tất nhiên là vui vẻ không ngớt. Hôm nay thực lực của Tiểu Bạch cùng cấp với một võ giả địa giai nhị phẩm, cộng thêm một ít nặng lực trợ giúp đặc thù của thiên giai ma thú, về sau sẽ là một trợ lực rất lớn đối với Hàn Phong. Nghĩ đến đây, Hàn Phong đột nhiên có loại xung động muốn luyện chế thêm một ít Long Giao Đan nữa để Tiểu Bạch nhanh chóng đề thăng thực lực. Dù sao lấy thân thể của Tiểu Bạch cũng có thể chịu đựng được, tới trước khi đạt tới thiên giai, không gặp phải khó khăn gì, chỉ cần đủ năng lượng là được. Cứ như vậy, sau này nếu hắn gặp phải nguy hiểm, cũng có thêm một phần lực lượng trợ giúp. Đương nhiên, Hàn Phong cũng chỉ là suy nghĩ tùy tiện thôi, hắn tự biết loại thiên tài địa bảo như Long Giao Tiên, không phải dễ dàng tìm được như vậy, lần này có thể phát hiện đã là vô cùng may mắn rồi. Ngay khi Hàn Phong đang vui vẻ có thừa, ngoài cửa đột nhiên truyền đến thanh âm của Tiêu Thần. Hàn Phong mơ hồ có thể nghe ra vẻ hưng phấn trong đó, khóe miệng không khỏi nhếch lên một nụ cười. Biết, bên kia đế đô tất nhiên có tin tức truyền đến. Hàn Phong mở cửa đi ra ngoài, vừa lúc hai huynh đệ Tiêu Dật và Tiêu Thần vẻ mặt tươi cười đi tới. Nghe được tiếng gọi ầm ĩ vui mừng của Tiêu Thần Tiêu Linh mấy ngày này cơ bản không có ngủ được, so với Hàn Phong sớm hơn từng bước đi tới trong viện tử. - Có phải có tin tức từ đế đô truyền tới hay không? Tình hình hiện tại ra sao? Phụ hoàng và mẫu hậu thế nào rồi? Tiêu Linh vừa thấy được Tiêu Dật và Tiêu Thần, liền vội vàng hỏi ba vấn đề. - Không có việc gì! Không có việc gì! Tiêu Thần lúc này tâm tình rõ ràng hết sức kích động, trong lúc nhất thời có chút lộn xộn. Ở phía sau Tiêu Dật có vẻ trầm ổn hơn, bất quá Hàn Phong vẫn có thể nhận thấy một tia hỉ sắc từ trên mặt hắn. Tiêu Dật nhìn thấy bộ dáng khẩn trương của Tiêu Linh, liền trực tiếp nói: - Nguy cơ của đế đô đã được giải trừ, phụ hoàng và mẫu hậu đều là bình an vô sự. - Thật sao? Tiêu Linh nghe vậy, con mắt nhất thời sáng ngời, có chút không dám tin tưởng nói. Thẳng đến Tiêu Dật cười gật đầu, lúc này mới như người vừa tỉnh giấc mộng, Hàn Phong rất ít khi thấy nàng có bộ dáng kích động như thế, từ hiểu biết của hắn về Tiêu Linh tới nay, nàng luôn khiến cho hắn có cảm giác bình tĩnh. Bất quá, Hàn Phong cũng hiểu được cử động của Tiêu Linh, dù sao đó cũng là cha mẹ của nàng. Mà lúc này tại Thiên Nguyệt Thành, Tiêu Dật Tiêu Dật vừa nhận được tin tức nguy cơ của đế đô được giải trừ, Tiêu Thiên Bách ngồi trong đại điện, vẻ mặt cũng có chút không dám tin tưởng. Nếu như không phải mấy đại thần bên người nhiều lần khẳng định, hắn vẫn còn cho là mình đang nằm mơ. Không lâu trước, quân phản loạn đã đem Thiên Nguyệt Thành vây chặt như nêm, Tiêu Thiên Bách đã hiểu lấy thực lực của cấm vệ quân, tối đa nửa ngày, Thiên Nguyệt Thành sẽ hoàn toàn bị công hãm. Nguyên bản hắn đã cùng vương hậu làm ra dự định cuối cùng, chuẩn bị hi sinh cho tổ quốc. Không nghĩ tới đúng lúc này, một cấm vệ vội vã tiến đến nói cho hắn biết, trong quân phản loạn đột nhiên có người lâm trận phản chiến. Một trong hai đại thế lực của quân phản loạn, Trình Nguyên Long thừa dịp thế lực kia còn chưa phát giác, đã mang theo vài tên bộ hạ của mình, ra ngoài đem những thủ lĩnh còn lại bắt giữ, nhất là Liễu Thế Minh bị hắn chém chết tại trận. Sau đó, Trình Nguyên Long lợi dụng thế sét đánh không kịp bưng tai, cấp tốc khống chế quân phản loạn. Lúc này Trình Nguyên Long đã mang theo vài tên tướng lĩnh của quân phản loạn đi tới bên ngoài Thiên Nguyệt Thành yêu cầu được gặp hắn. Nghe được thủ hạ liên tiếp hồi báo, Tiêu Thiên Bách vẫn còn tựa như đang nằm mộng, hắn thực sự không thể tin được những điều mà mình vừa nghe được, thẳng đến khi cấm vệ quân cẩn thận nhắc nhở hai tiếng, Tiêu Thiên Bách lúc này mới kịp phản ứng. Tuy rằng trong lòng vẫn còn có chút không dám tin tưởng, nhưng là người nắm trong tay Thiên Nguyệt đế quốc, hắn vẫn nhanh chóng thu liễm tâm tình, đồng thời xuất ra từng đạo mệnh lệnh. Lập tức trong đại điện, lo lắng đến khi Trình Nguyên Long tới. Thẳng đến khi Trình Nguyên Long buộc mấy tên tướng lĩnh của quân phản loạn tới đại điện, lúc này Tiêu Thiên Bách mới rốt cục vững tin, nguy cơ của đế đô đã được giải trừ, nhất thời mừng rỡ như điên. Cảm giác này cũng như từ địa ngục thoáng cái bay vào thiên đường, chỉ là hắn đã làm đế vương nhiều năm, nên khống chế nội tâm cực kỳ tốt, vẻ mặt như cũ không chút sợ hãi. Mọi chuyện sau đó rất đơn giản, Trình Nguyên Long bất mãn đại thế trong quân phản loạn muốn huyết tẩy Thiên Nguyệt Thành, vì vậy nén giận xuất thủ chế phục, đồng thời mang theo những tướng lĩnh này đến đầu nhập Tiêu Thiên Bách, hi vọng hắn có thể đặc xá cho tội lỗi của họ lúc trước. Lúc này Tiêu Thiên Bách đối với yêu cầu của Trình Nguyên Long tự nhiên không có bất kỳ ý kiến gì.Trên ý nghĩa nào đó, Trình Nguyên Long đã cứu lại cả Thiên Nguyệt đế quốc, tuy rằng lúc trước hắn là thành viên của quân phản loạn. Sau đó, Tiêu Thiên Bách thông minh tuyên bố với bên ngoài, Trình Nguyên Long thật ra là được hắn phái đến nằm vùng trong quân phản loạn, tại thời khắc quyết định ra tay diệt gọn toàn bộ quân phản loạn. Cứ như vậy không chỉ có thay Trình Nguyên Long rửa sạch tội dạnh phản loạn, mà còn nhận được hảo cảm của đối phương. Theo tin tức này truyền ra, Tiêu Thiên Bách kế tiếp lại gia phong phần thưởng lớn cho Trình Nguyên Long. Vài ngày sau khi nguy cơ được giải trừ, tại Hồng Diệp Thành. Lúc này Tiêu Dật và Tiêu Thần mang theo Phí Lão cùng với hơn mười người thủ hạ địa giai đang đứng ngoài cửa thành. Trước mặt bọn họ là mấy người Tiêu Linh và Hàn Phong. - Linh nhi, ngươi thực sự không có ý định quay về gặp phụ hoàng và mẫu hậu sao? Hiện tại nguy cơ của đế đô đã được giải trừ, chắc sẽ có nhiều sự vụ cần phụ hoàng xử lý, vì vậy ta và Thần đệ nhất định phải nhất định phải mau chóng quay trở về, giúp phụ hoàng chia sẻ chính vụ bề bộn. Tiêu Dật nhìn Tiêu Linh, ngữ khí tận tình khuyên bảo. Ngay khi Tiêu Dật biết được nguy cơ được giải trừ, hắn liền suy nghĩ mau chóng trở về đế đô. Mấy người Phí Lão cũng không có ý kiến gì. Về phần Tiêu Linh, hai huynh đệ Tiêu Dật và Tiêu Thần đã khuyên nhủ nàng hai ngày nay, hi vọng nàng có thể cùng bọn họ một đường quay về đế đô, nhưng Tiêu Linh vẫn thủy chung không chịu. Thẳng đến bây giờ Tiêu Dật chuẩn bị rời khỏi, mới lại hỏi tới. Tiêu Linh nhìn hai người Tiêu Dật và Tiêu Thần, trong lòng có chút do dự. Thứ nhất nàng xác thực cũng thập phần nhớ nhung phụ hoàng và mẫu hậu ở đế đô xa xôi, thế nhưng hai năm trước phát sinh sự tình, thủy chung vẫn tồn tại một bóng ma trong lòng nàng, khiến nàng vô ý thức không muốn quay về. Nhưng trong lòng Tiêu Linh lúc này là sự lo lắng không yên. Nghĩ tới đây, Tiêu Linh không khỏi liếc mắt nhìn Hàn Phong vài lần. Mà cử động này của nàng cũng không tránh được con mắt của Tiêu Dật. Thấy cử động này của tiểu muội mình, Tiêu Dật cũng là bất đắc dĩ, hơi cười khổ nhìn Hàn Phong bên cạnh, trong lòng không khỏi thở dài. Nếu Tiêu Linh không muốn theo hắn quay về, Tiêu Dật cũng sẽ không hề miễn cưỡng, hắn dự định mau chóng trở về đế đô, đem chuyện của nàng nói cho phụ hoàng và mẫu hậu, để hai người bọn họ quyết định. Bất quá hắn hiện tại Bất quá hắn đối với Hàn Phong thật ra cảm thấy hết sức hứng thú, trước đó hai ngày Hàn Phong từng nói với bọn họ, nguy cơ sẽ được giải trừ. Lúc đó, Tiêu Dật coi những lời này chỉ là để an ủi Tiêu Linh mà thôi. Lại không ngờ sự tình thực sự bị Hàn Phong nói đúng. Ngay từ đầu Tiêu Dật cũng từng cảm thấy Hàn Phong bất quá chỉ là ngẫu nhiên đoán đúng. Thế nhưng sau đó nghĩ lại ngữ khí và vẻ mặt thản nhiên của Hàn Phong khi nói chuyện, liền hiểu rõ đối phương có cơ sở mới dám khẳng định như vậy. Tiêu Dật càng nghĩ càng kinh ngạc, nhưng thủy chung đoán không ra Hàn Phong làm sao biết được. Từ trong miệng Tiêu Linh nghe được đủ loại biểu hiện của Hàn Phong lúc trước, càng khiến hắn cảm thấy Hàn Phong bí hiểm. Đối với nhân vật thần bí như vậy, lại là ý trung nhân của muội muội mình, Tiêu Dật quyết định sau khi trở về nhất định phải để phụ hoàng điều tra một phen. Mấy người lại nói thêm vài câu, rồi Tiêu Dật và Tiêu Thần liền mang theo thủ hạ nhanh chóng đi về phía đế đô. Nhìn thân ảnh dần dần tiêu thất, Tiêu Linh đứng ở ngoài thành nhìn thật lâu. Hàn Phong thấy thế, không khỏi nhẹ giọng nói: - Vì sao không chịu quay về? Nghĩ đến phụ hoàng và mẫu hậu ngươi nhất định phi thường nhớ ngươi đó. Tiêu Linh nghe vậy, nhẹ nhàng mà cúi đầu, qua chốc lát mới chậm rãi lên tiếng: - Ta sợ mình chưa dám đối mặt với tất cả. Thấy khúc mắc trong lòng Tiêu Linh vẫn chưa được hóa giải, Hàn Phong cũng cực kỳ yêu thương, không khỏi giơ tay vuốt nhẹ mái tóc của nàng, thở dài nói: - Có một số việc thủy chung vẫn phải đối mặt, ngươi cũng không thể cả đời không gặp mặt phụ mẫu của mình. Khi bàn tay to lớn của Hàn Phong tiếp xúc đến mái tóc dài của nàng, thân thể Tiêu Linh không khỏi hơi run rẩy một chút, lập tức trong lòng liền cảm thấy một trận ấm áp, nàng tựa hồ rất thích cảm giác được Hàn Phong che chở. Nghe được Hàn Phong khuyên bảo, Tiêu Linh tỉ mỉ suy nghĩ một chút, lúc này mới thấp giọng nói: - Ngươi nói đúng, nhưng ta còn chưa chuẩn bị tốt, chờ một thời gian nữa xem sao. Những ngày kế tiếp tựa hồ lại quy về yên bình. Mỗi ngày Hàn Phong đều tu luyện, dù sao ngay cả thực lực của Tiểu Bạch cũng đã tiến nhập địa giai nhị phẩm. Mà hắn vẫn là nhân giai thất phẩm. Vì thế, Tiểu Bạch những ngày này đều ở trước mặt hắn diễu võ dương oai, khiến Hàn Phong cũng là có chút xấu hổ. Bất quá đối với cử động này của Tiểu Bạch, Hàn Phong tự nhiên là lựa chọn không thèm để ý, Tiểu Bạch chính là thiên giai ma thú, cùng nó so sánh tốc độ tu luyện, vậy thuần túy là tự tìm phiền phức cho mình. Hàn Phong vừa kết thúc tu luyện, đang ở trong sân nghe Tiêu Linh đánh đàn. Lúc này từ bên ngoài một người đi tới, Hàn Phong nhận được là một trong những hộ vệ của Tiêu Dật lưu lại. Với điều này, Hàn Phong cũng không có ý kiến gì. Người nọ tiến đến, hướng về hai người Hàn Phong và Tiêu Linh hành lễ, sau đó liền nói rõ ý đồ đến. Tiêu Linh sau khi nghe xong, trong lòng càng cảm thấy kỳ lạ. Phụ hoàng lại muốn tiếp kiến Hàn Phong, còn nói nếu như Hàn Phong không thể phân thân, liền dự định tự mình đến đây. Tiêu Linh đối với phụ hoàng của mình vẫn là có chút hiểu biết, nàng chưa từng thấy qua phụ hoàng bấy lâu luôn luôn uy nghiêm có cử động như vậy, muốn tự mình đến đây tiếp Hàn Phong. Khi biết được tin tức này, Tiêu Linh đầu tiên nghĩ đến chút suy nghĩ trong lòng mình đã bị thân ca ca Tiêu Dật nhìn ra, sau đó báo lại cho phụ hoàng. Nghĩ vậy, sắc mặt Tiêu Linh không khỏi có chút hồng nhuận, thế nhưng sau đó lại lập tức đem ý nghĩ này bỏ qua. Bởi vì nàng rõ ràng, phụ hoàng của mình lúc này tất nhiên còn đang bận rộn xử ly đế quốc phản loạn, sao có thể nghĩ đến chuyện của nàng, còn muốn đích thân tới đây. Đường đường nhất quốc quân chủ lại muốn khuất phục tới gặp một người thường, đây là loại vinh dự tới mức nào, Tuy rằng nàng cũng biết Hàn Phong đối với những thứ này tựa hồ cũng không coi trọng. Nhưng điều đó cũng đủ để nói rõ phụ hoàng đối với Hàn Phong coi trọng. Tiêu Linh rất nhanh liền đã liên tưởng đến trước đó vài ngày, Hàn Phong đột nhiên mang theo Bố Lôi Địch rời khỏi hai ngày, sau đó khi trở về liền nói cho nàng biết nguy cơ của đế quốc ít ngày nữa sẽ được giải trừ. Hơn nữa cử động của Tiêu Thiên Bách đã chứng minh. Lập tức, Tiêu Linh nhìn lại Hàn Phong, một cổ ý niệm trong đầu nháy mắt hiện lên, trong ánh mắt toát ra vẻ khiếp sợ vô cùng. Lẽ nào nguy cơ được giải trừ là nhờ Hàn Phong? Trong lòng Tiêu Linh không dám tin tưởng nghĩ lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương