Ngạo Thị Thiên Địa
Chương 484: Cái chết của Tiểu Bạch ?
Triệu Vô Cực bên này một lần nữa lại bị chưởng phong của Khương Khởi chém trúng, cánh tay trái vốn dĩ không hề thương tổn bị cắt một miếng lớn. Máu tươi thấm đẫm tay áo Triệu Vô Cực, từ từ nhỏ xuống đất. Vết thương mới này có vẻ còn nghiêm trọng hơn vết thương bên cánh tay phải. Sắc mặt Triệu Vô Cực biến hóa rõ rệt, rõ ràng là hậu quả của việc mất quá nhiều máu. - Ha ha! Ta nói rồi, hôm nay các ngươi không chạy được đâu, ta khuyên ngươi hãy ngoan ngoãn từ bỏ kháng cự, như vậy sẽ không còn phải chịu đau đớn nữa. Khương Khởi cười lạnh nói. Triệu Vô Cực nghe vậy, im lặng không nói gì, chỉ có đấu khí không ngừng trào ra từ cơ thể là đang thay ông trả lời Khương Khởi. Hàn Phong bên này thấy vậy, trong lòng lo lắng vạn phần, nhưng bởi vì sơ suất lúc nãy nên bây giờ hắn buộc mình phải bình tĩnh hơn. Cách duy nhất có thể giúp được Triệu Vô Cực là nhanh chóng giải quyết tên Thiên Dũng trước mắt. Chỉ có như vậy, mới rảnh tay cùng nhau đối phó Khương Khởi. Chỉ có điều, Thiên Dũng cũng không phải kẻ tầm thường, có thể đạt đến thiên giai thất phẩm cảnh giới, đương nhiên không thể dễ dàng đánh bại. Có lẽ Võ Hoàng Điện phải mất rất nhiều công sức để bồi dưỡng ra những thiên giai cường giả này. May mà lần trước trong lúc chiến đấu, Triệu Vô Cực bất ngờ ra tay giết chết hai tên, nếu không bây giờ không biết thực lực của Võ Hoàng Điện còn đáng sợ đến thế nào. Thời gian nhanh chóng trôi qua, cánh tay của Triệu Vô Cực mặc dù đã hết chảy máu, nhưng ông cũng bị Khương Khởi ép cho hết sức chật vật. Thất bại chỉ còn trong chớp mắt. Hàn Phong bên này tìm lại ưu thế, đánh cho Thiên Dũng không thể nhấc chân, nhưng rõ ràng tên này cực kì cướng đầu, vẫn còn sức lực kháng cự. Không biết làm thế nào, Hàn Phong phát lực, quên luôn cả Trầm Ngọc sau lưng. Nếu như Triệu Vô Cực thất bại, vậy thì đợi bọn họ chỉ có cái chết, cho nên, chỉ còn cách là liều mạng. Quả nhiên, Hàn Phong vừa phát lực, Thiên Dũng nhất thời có chút căng thẳng, nhưng Thiên Dũng cũng là kẻ thông minh, sau khi phát hiện Hàn Phong vô cùng quan tâm đến sự an nguy của Trầm Ngọc trên lưng, không ngừng tìm cơ hội lợi dụng Trầm Ngọc cầm chân Hàn Phong. Mấy lần liền, hắn suýt nữa làm được, may mà Hàn Phong phản ứng nhanh, lợi dụng thân thể của mình, chặn đứng công kích của Thiên Dũng. Mặc dù Hàn Phong có phòng ngự kim nguyên chi thể cực mạnh, nhưng cũng không thể chịu được vài nắm đấm của một thiên giai thất phẩm cường giả. Bị Thiên Dũng đánh trúng, thân thể Hàn Phong cũng có chút khó chịu. May là bên cạnh còn có Tiểu Bạch vô cùng nhạy bén, sau mấy lần liên tục tiến công, cuối cùng cũng khiến Thiên Dũng không thể ra tay. Hàn Phong nắm bắt cơ hội, ra tay dứt điểm. Sự ăn ý giữa Hàn Phong và Tiểu Bạch đương nhiên không cần nói nhiều, dưới sự phối hợp của họ, Thiên Dũng đã xuất hiện hình thức vỡ quân. Triệu Vô Cực bên này mặc dù chật vật, nhưng rõ ràng vẫn có thể chịu đựng được. Chỉ cần giải quyết xong Thiên Dũng, Hàn Phong có thể rảnh tay giúp đỡ Triệu Vô Cực. Đang tính toán điều này trong đầu thì lúc này, từ xa lại bay đến một đường khí tức khác. Vừa cảm nhận được luồng khí tức này, Hàn Phong sắc mặt vụt biến, nghĩ lại những gì Thiên Huyền nói lúc nãy. Rõ ràng, luồng khí tức này thuộc về thiên giai thất phẩm cường giả còn lại. Quả nhiên, chỉ vài giây sau, luồng khí tức ấy đã nhanh chóng tiếp cận. Liền sau đó, một bóng người xuất hiện trong mắt Hàn Phong. Lúc Hàn Phong nhìn rõ dung mạo người đó, cũng thầm có chút kinh ngạc. Hàn Phong biết người này, hắn chính là kẻ giết chết đồng bọn để giành lấy cơ hội sống sót Thiên Khôi. Một trong tứ đại điện sử của Võ Hoàng Điện mà hôm đó suýt nữa bị Triệu Vô Cực chém chết. Thấy Thiên Khôi xuất hiện, tâm trạng Hàn Phong trùng ngay xuống. Hai người trước mắt đã khiến họ ứng phó chật vật lắm rồi, bây giờ có thêm Thiên Khôi, chỉ sợ một lát nữa lành ít dữ nhiều. Thiên Khôi lúc nhìn thấy bộ dạng chật vật của Triệu Vô Cực và Hàn Phong, đầu tiên ngây người, sau đó cười lạnh một tiếng, khoái chí nói: - Ha ha, không ngờ hai ngươi cũng có ngày này, mối nhục lần trước, hôm nay ta sẽ đòi lại gấp đôi. Thấy Thiên Khôi xuất hiện, Hàn Phong biết ngay có điều không ổn, trong lòng nhanh chóng đưa ra quyết định. Chẳng quan tâm đến sự xuất hiện bất ngờ của Thiên Khôi, tập trung đấu khí toàn thân, tranh thủ cơ hội lúc Thiên Dũng sơ sẩy. một quyền đánh trúng ngực hắn. Hàn Phong ra đòn quá đột ngột, Thiên Dũng căn bản không kịp phản ứng. Cộng thêm đồng thời, Tiểu Bạch cùng Hàn Phong tâm ý tương thông, vừa hay chặn đứng đường lui của Thiên Dũng. Bị trúng một đòn toàn lực của thiên giai thất phẩm, Thiên Dũng vốn đã yếu thế, sao có thể chịu đựng nổi. Khí huyết trong người bị cường khí bá đạo của Hàn Phong làm cho chấn động, gãy vô số xương sườn trên ngực. Xương sườn bị gãy đâm vào phủ tạng hắn, máu nóng điên cuồng trào ra, nhưng, bí thuật của Võ Hoàng Điện quả nhiên lợi hại, mặc dù tim phổi bị đâm thủng nhưng mãi mà Thiên Dũng vẫn chưa chết. Thấy mình sắp tận mạng, Thiên Dũng cũng không biết lấy đâu ra sức, rống lên một tiếng giận dữ, dồn toàn bộ sức mạnh cơ thể, tranh thủ lúc Hàn Phong tiếp cận, đánh một chưởng vào đầu Hàn Phong. Hàn Phong cũng bị hành động phản kháng này Thiên Dũng làm cho giật mình, may mà hắn phản ứng nhanh, hơi nghiêng người, định tránh né. Nhưng hai người đứng cách nhau quá gần, Hàn Phong mặc dù muốn tránh nhưng đầu vai vẫn bị Thiên Dũng đánh trúng. Đương nhiên, đòn phản kích trước khi chết của Thiên Dũng không làm Hàn Phong bị thương quá nặng nhưng vẫn gây nên cản trở nhất định. Thiên Khôi vừa đến, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, không khỏi đại nộ, thân hình loáng một cái, tranh thủ lúc Thiên Dũng tạo phiền phức cho Hàn Phong, chớp mắt đã thấy xuất hiện bên cạnh hắn. Không hề do dự, vô số tử khí trong nháy mắt tập trung vào hết cánh tay Thiên Khôi, vô số tử khí quét qua không khí, nhanh chóng ập về phía Hàn Phong, Lúc này Hàn Phong muốn tránh, nhưng thân thể bị cản nên bước chân chậm hơn một chút. Dừng lại một lúc, Hàn Phong cảm thấy tử khí ngút trời điên cuồng ập vào người mình, miễn cưỡng vận đấu khí, đồng thời thân hình lùi lại phía sau, kéo giãn khoảng cách giữa hai người. Hàn Phong lúc này chẳng dễ chịu gì, trúng một đòn của Thiên Khôi, tử khí đáng sợ tiến nhập vào trong cơ thể hắn buộc Hàn Phong phải vận toàn bộ đấu khí không ngừng hóa giải sự tấn công của tử khí. Nhưng, điều đáng mừng duy nhất là, Thiên Dũng sau khi tung đòn cuối cùng, hao tổn toàn bộ sức lực, cộng thêm nội tạng bị đâm thủng, hai mắt trợn tròn, chết không nhắm mắt. Thậm chí, sau khi hao tổn hết sức lực, Thiên Dũng đến ngay cả cơ hội sử dụng niết sát trùng sinh cũng không có, chết một cách triệt để. Tiểu Bạch mặc dù muốn cầm chân Thiên Khôi, nhưng khoảng cách chênh lệch thực lực quá lớn, cộng thêm lúc nãy tiêu hao không ít sức lực, đương nhiên không phải đối thủ của Thiên Khôi. Chỉ vài giây ngắn ngủi, bộ lông trắng tuyết đã có thêm một vài đốm máu đỏ, hơn nữa còn bị ép cho không ngừng lùi lại phía sau. Bên Triệu Vô Cực cũng không hơn gì, Khương Khởi của Võ Hoàng Điện không biết là thần thánh phương nào mà có sức mạnh cường đại đến vậy, có thể khiến Triệu Vô Cực thảm hại vô cùng. Điều khiến Hàn Phong khó hiểu nhất là, mặc dù có sức mạnh cường đại, cộng thêm còn có một Diệp Võ Hoàng chưa từng xuất hiện, trong mắt thế nhân, căn bản không ai địch nổi. Tại sao Võ Hoàng Điện lại phải chịu đựng bao nhiều năm nay? Nhưng bây giờ không phải lúc để Hàn Phong suy nghĩ vấn đề đó, tình hình trước mắt vô cùng bất lợi đối với bọn hắn. Hơn nữa sau lưng Hàn Phong còn có Trầm Ngọc, nếu như đổi thành một thiên giai cường giả khác, cho dù phải cõng theo Trầm Ngọc, hắn cũng không sợ. Nhưng người đang đứng trước mặt hắn bây giờ là Thiên Khôi, cũng là một thiên giai thất phẩm cường giả, cộng thêm lúc nãy bị Thiên Dũng và Thiên Khôi liên thủ tấn công. Cứ đà này, chỉ e hôm nay bọn họ sẽ gặp nguy hiểm. Mọi suy nghĩ thi nhau lướt vèo vèo trong đầu, còn Thiên Khôi thì vẫn từng bước tiến tới. Nghiến chặt răng, Hàn Phong không ngừng nghĩ đối sách. Lúc này, Triệu Vô Cực hình như cũng phát hiện ra tình hình bên Hàn Phong, không biết có phải lúc nãy còn giấu thực lực hay không mà đột nhiên Triệu Vô Cực liều mình phản kích. Tranh thủ lúc Khương Khởi khinh địch, Triệu Vô Cực khéo léo tránh một quyền của hắn, đồng thời tay phải nhanh chóng hội tụ đấu khí, đấm một đấm lên tay tráu Khương Khởi. Một đòn toàn lực của thiên giai bát phẩm cường giả đâu có phải trò trẻ con, cho dù Khương Khởi cũng là thiên giai bát phẩm cường giả thì cũng không dám ngang nhiên đỡ một quyền đầy nộ ý của Triệu Vô Cực. Một âm thanh giòn giã vang lên, cánh tay trái của Khương Khởi gãy làm đôi. Biến cố này khiến Khương Khởi ngây ra tại trận, Thiên Khôi bên này cũng không tin nổi vào mắt mình. Cánh tay của một thiên giai bát phẩm cường giả bị người ta đánh gãy, đặt ở bất cứ địa điểm nào cũng khó có thể tưởng tượng. Nhưng, Triệu Vô Cực đã làm được điều đó. Chỉ có điều, Khương Khởi và Thiên Khôi hình như quá chấn động vì cảnh tượng trước mắt, hơn nữa không để ý thấy Triệu Vô Cực đang thở hổn hển, là dấu hiệu của việc sắp kiệt sức. Đúng lúc này, Triệu Vô Cực đột nhiên hét lên một tiếng: - Mau chạy! Sau đó, dùng cơ thể mệt mỏi của mình, lao vào khu rừng bên cạnh. Hàn Phong phản ứng cũng nhanh, vốn dĩ thấy không thể địch nổi đang tìm cách rút lui, khi Triệu Vô Cực vừa cất lời, gần như đồng thời, Hàn Phong tóm lấy Tiểu Bạch, lao theo Triệu Vô Cực. Về phần Tiểu Bạch, nhận được lệnh, nhanh chóng thu nhỏ thân hình, chớp mắt đã quay trở lại hình dạng nhỏ bé đáng yêu ban đầu, nhảy lên vai Hàn Phong. Hai người một thú, cộng thêm một Trầm Ngọc còn đang hôn mê bất tỉnh trong nháy mắt biến khỏi tầm nhìn của Khương Khởi và Thiên Khôi. Sau khi Triệu Vô Cực hét xong, Khương Khởi mới bừng tỉnh, thấy Hàn Phong và Triệu Vô Cực định chạy, khóe miệng nhếch lên một tia cười nhạt, nhưng nộ ý thì hiện rõ trong mắt. - Muốn chạy à? Mấy trăm năm nay ta chưa từng bị thương, hôm nay có người đả thương ta, ta đâu có thể bỏ qua dễ dàng đến vậy! Khương Khởi sau khi lẩm bẩm tự nói một mình, chẳng buồn nhìn Thiên Dũng đang nằm vật trên đất, thân hình lóe lên một cái, nhanh chóng đuổi theo bọn Hàn Phong. Thiên Khôi trước đây vì muốn giữ mạnh sống mà bán rẻ đồng đội mình nên đương nhiên cũng chẳng quan tâm đến một Thiên Dũng đã chết. Thấy Khương Khởi đã đuổi theo, Thiên Khôi cũng bám sát sau lưng. Trong mắt hắn, Triệu Vô Cực và Hàn Phong lúc này đã cùng đường mạt lộ, một cơ hội tốt như vậy, sao hắn có thể bỏ qua. Nỗi nhục mà Triệu Vô Cực gây ra, hôm nay hắn phải trả lại gấp trăm lần mới mong giải được mối hận trong lòng. - Tiền bối, người sao rồi? Trốn vào rừng rồi, Hàn Phong nhanh chóng đuổi kịp Triệu Vô Cực. Mặc dù tu vi của hắn thấp hơn Triệu Vô Cực một bậc nhưng có thốn ảnh trợ giúp, dù phải cõng theo Trầm Ngọc cũng không chậm hơn Triệu Vô Cực là bao. Chỉ có điều hai người bây giờ đều bị thương không nhẹ, nên tốc độ so với thường ngày mà nói, chậm hơn rất nhiều. Hàn Phong biết, mặc dù bọn họ tranh thủ được lúc Khương Khởi và Thiên Khôi thất thần, bỏ chạy, nhưng nếu như hai tên kia toàn lực đuổi theo, chỉ e chẳng mất bao nhiêu thời gian là sẽ có thể đuổi kịp. Bây giờ Hàn Phong chỉ có thể dựa vào hi vọng mình thông thuộc địa hình U Ám Sâm Lâm này hơn bọn Khương Khởi biết đâu miễn cưỡng cắt đuôi hai tên đó. Nên, tranh thủ lúc dừng lại lấy hơi, Hàn Phong quay sang hỏi thăm thương thế Triệu Vô Cực. Tình hình Triệu Vô Cực lúc này hình như không được lạc quan cho lắm. Nghe Hàn Phong hỏi, Triệu Vô Cực vừa chạy vừa cười khổ nói: - Lúc nãy đánh gãy tay trái Khương Khởi, đã dùng hết toàn bộ sức lực của ta. Mặc dù dựa vào tiên thiên đấu khí có thể nhanh chóng hồi phục, nhưng chúng ta chạy thế này tiêu hao không ít, nên nếu như bị chúng đuổi kịp, chỉ e chúng ta khó lòng thoát nổi. Ta chẳng còn sức để chiến đấu nữa. Nghe Triệu Vô Cực trả lời, tâm trạng Hàn Phong cũng trùng xuống. Triệu Vô Cực lại nói tiếp: - Lúc nào Võ Hoàng Điện lại có một phó điện chủ đáng sợ như Khương Khởi vậy, tu vi còn cao hơn cả ta, hơn nữa còn rất khó đoán, nếu như dựa vào đó mà suy đoán, thì thực lực của Diệp Võ Hoàng còn cao hơn nữa! Hàn Phong nghe vậy, cũng nhíu mày. Sau khi biết thực lực Khương Khởi, đây cũng là suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu hắn. Nhưng rõ ràng lúc này không phải là lúc suy đoán thực lực của Diệp Võ Hoàng, có thể thoát được khỏi kiếp nạn này hay không vẫn là một vấn đề nghiêm trọng. Cả quãng đường tiếp theo, hai người đều im lặng không nói gì, rẽ Đông rẽ Tây, không ngừng vòng vèo, ở đâu địa hình phức tạp thì họ đi vào đó. Đương nhiên là để cắt hai cái đuôi Khương Khởi và Thiên Khôi sau lưng. Hàn Phong sớm đã phát hiện sau lưng có hai luồng khí tức đang không ngừng đuổi theo, căn bản không cần nghĩ cũng biết hai luồng khí tức đó là ai. Cả quãng đường, Hàn Phong ra lệnh cho Tiểu Bạch đạp đổ hết cây hai bên đường, hi vọng có thể làm khó được hai kẻ sau lưng. Chỉ có điều, hắn cũng biết, những thứ này căn bản không thể ngăn được thiên giai thất phẩm Thiên Khôi, đừng nói gì thiên giai bát phẩm Khương Khởi. Mặc dù hao tổn tâm tư, nhưng sau một thời gian truy đuổi, hai luồng khí tức sau lưng vẫn không ngừng rút ngắn khoảng cách. Đến cuối cùng, thân ảnh Khương Khởi đã xuất hiện ngay sau lưng Hàn Phong. - Ha ha! Không ngờ các ngươi chạy nhanh như vậy, chỉ có điều hình như hơi coi xem nhẹ ta rồi. Hôm nay ta quyết để các ngươi chết mất xác ở đây! Khương Khởi chỉ còn các Hàn Phong năm bước chân, ngữ khí vô cùng huênh hoang nói. Hàn Phong lúc này cũng hoảng lắm, tốc độ của Khương Khởi rõ ràng nhanh hơn hắn rất nhiều, nếu như tiếp tục chạy, nhất định không thể thoát khỏi lòng bàn tay đối phương. Đúng lúc nãy, Tiểu Bạch đột nhiên rời khỏi vai Hàn Phong, lao về phía Khương Khởi. Thân hình một lần nữa biến lớn, Khương Khởi thấy vậy, hét lên giận dữ: - Súc sinh! Muốn chết! - Tiểu Bạch! Quay lại! Thấy Tiểu Bạch thay mình chặn đối phương, Hàn Phong lo lắng vô cùng, với thực lực Tiểu Bạch, sao có thể trở thành đối thủ của Khương Khởi, cứ thế này, làm vậy, có khác gì tự tìm đến cái chết, căn bản không có tác dụng gì. Chỉ có điều, Hàn Phong căn bản không kịp phản ứng, Khương Khởi giận dữ tung quyền, đánh thẳng vào người Tiểu Bạch. Thân hình vừa mới biến lớn của Tiểu Bạch một lần nữa thu nhỏ lại, đồng thời miệng phát ra một tiếng rống bi thương. Cảnh tượng này khiến tim gan Hàn Phong như muốn vỡ ra. Bị trúng một quyền, Tiểu Bạch phát ra một tiếng kêu bi thương, thân hình lại thu nhỏ lại. Lúc này, màu sắc trên người Tiểu Bạch không còn trắng tuyết nữa mà thay vào đó là màu đỏ nhức mắt của máu tươi. Khương Khởi vừa nhìn thấy Tiểu Bạch định ngăn mình, nhất thời cảm thấy tôn nghiêm bản thân bị một con súc sinh khiêu chiến, nên mới ra tay tuyệt tình như vậy. Với thân thể rã rời của Tiểu Bạch, sao có thể chịu nổi một đòn toàn lực của một thiên giai bát phẩm cường giả đang giận dữ. Thân ảnh nhỏ bé của Tiểu Bạch biến thành một vệt máu đỏ, theo đường parabol bắn về phía Hàn Phong.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương