Ngập Lụt - Thù Vãn

Chương 120: Biệt Danh



Tin nhắn vẫn liên tục được gửi đi, nhưng động tác của Kỳ An dừng lại, hàng mi dài cụp xuống, ngơ ngác nhìn vào cái biệt danh đó.

Trần Trạch Dã từ bếp đi ra, trên tay cầm một đĩa nho đã rửa sạch, nếm thử thấy đủ ngọt mới lột vỏ rồi đưa đến miệng cô.

Kim đồng hồ tích tắc trôi, nhưng Kỳ An vẫn chẳng phản ứng gì, toàn bộ sự chú ý đều dồn lên màn hình điện thoại.

Trần Trạch Dã ngồi xuống bên cạnh, cánh tay vòng qua eo cô, hơi dùng lực nhẹ đã ôm gọn cô vào lòng.

Trong nhà mới thay sữa tắm, hương hoa hồng ngọt ngào lan tỏa, Kỳ An cuối cùng cũng lấy lại thần trí, ngẩng đầu nhìn anh, mũi vô tình chạm vào má anh.

Cô lùi lại một chút, ngượng ngùng sờ vành tai: “Có chuyện gì vậy?”

Trần Trạch Dã đưa quả nho đến: “Ngọt lắm.”

Kỳ An há miệng ăn, nuốt xuống rồi gật đầu: “Ngon thật.”

Trần Trạch Dã cong môi cười, ánh mắt đầy cưng chiều, cúi đầu tiếp tục lột vỏ nho, từng quả từng quả như đang đút cho trẻ con.

Kỳ An tựa vào lòng anh, cảm nhận hơi ấm và nhịp tim anh, bật sáng rồi tắt màn hình điện thoại, ánh mắt vẫn không rời hai chữ kia.

Cô cứ nhìn đi nhìn lại rất lâu, vành tai dần dần ửng đỏ, cô lặng lẽ thả tim bài đăng ấy, còn vụng trộm chụp màn hình lại.

Ánh mắt Trần Trạch Dã liếc qua liền hiểu rõ tâm tư nhỏ của cô.

“An An.”

Anh đưa tay vòng qua cổ cô, hình xăm nơi cổ tay vẫn rõ nét, xen giữa những đường gân xanh nổi bật: “Chỗ nào khó chịu à?”

Kỳ An “hả” một tiếng, không hiểu ý anh, mơ hồ lắc đầu: “Không mà.”

“Sao lại hỏi thế?”

Trần Trạch Dã siết cô chặt hơn, ngón tay thon dài lướt nhẹ lên má cô, dừng lại ở vành tai: “Đỏ lắm.”

Kỳ An né tránh ánh mắt, trong lòng chột dạ kỳ lạ, nói lắp bắp: “Có thể do trong nhà hơi nóng.”

Trần Trạch Dã không vạch trần, chăm chú nhìn cô vài giây, rồi cầm điều khiển trên bàn hạ nhiệt độ điều hòa xuống, vén tóc mái lòa xòa trên trán cô: “Bây giờ đỡ chưa?”

Kỳ An mỉm cười gượng gạo: “Đỡ nhiều rồi.”

Văn Xu vẫn đang oanh tạc tin nhắn, một loạt dài đến chóng mặt, Kỳ An cúi đầu trả lời chăm chú, thì bất ngờ bên tai vang lên một luồng hơi nóng, kèm theo hai chữ chậm rãi ——

“Vợ ơi.”

Giọng Trần Trạch Dã trầm thấp, pha chút lười nhác, dù là lần đầu gọi, nhưng lại tự nhiên đến lạ kỳ.

Như có dòng điện chạy qua màng nhĩ, tê dại theo dòng máu lan khắp cơ thể, tim Kỳ An đập thình thịch, vô vàn cảm xúc dâng trào.

Ngón tay mềm nhũn, điện thoại rơi vào khe ghế sofa.

Trần Trạch Dã thấy cô đáng yêu quá, không nhịn được tiếp tục trêu ghẹo, cố tình kéo dài giọng gọi lại: “Vợ ơi~”

Kỳ An chớp mắt nhanh, cố đè nén cảm xúc trào dâng, giọng mềm như bông: “Sao tự nhiên gọi em vậy?”

Trần Trạch Dã nhướng mày, nhìn dáng vẻ vừa thuần vừa thẹn của cô, mắt ánh lên ý cười: “Thì bây giờ là hợp pháp rồi mà.”

Kỳ An lí nhí “ừ” một tiếng, lại nghe anh hỏi: “Không thích à?”

“Không…”

Cô còn chưa nói xong, môi đã bị chặn lại. Trần Trạch Dã hôn lên khóe môi cô, ánh đèn ấm áp chiếu lên đường nét mềm mại, lông mi đổ bóng nhẹ nhàng, hơi thở đan xen.

“Vợ yêu?”

“Bé cưng?”

“Cục cưng?”

“Vợ bảo bối?”

“Vợ đáng yêu?”

“An An bảo bối?”

Anh thay đổi liên tục đủ kiểu biệt danh, giọng nói như mê hoặc, hơi thở nóng bỏng lướt qua tai. Kỳ An không chịu nổi kiểu này, cả cổ và mặt đều đỏ bừng, như sắp bị nấu chín.

Trần Trạch Dã lại hôn lên mí mắt cô, nhẹ nhàng véo má: “Sao càng lúc càng đỏ vậy?”

“Ngại rồi à?”

Kỳ An hoàn toàn không địch lại, đầu óc trống rỗng, chỉ biết nhào vào lòng anh, hôn thật nhiều, như một con mèo nhỏ dính người.

Trần Trạch Dã nuốt khan, d.ục vọ.ng bị khơi dậy, đầu lưỡi vòng nhẹ lên má cô, ánh mắt ngày càng sâu hút.

Nhưng anh vẫn không buông, ngón tay siết lấy cổ tay cô, nhẹ nhàng vuốt lên mạch đập, giọng trầm ấm gọi: “Em thích anh gọi thế nào?”

Kỳ An biết trốn không được, nuốt nước bọt, tai nóng bừng, nhỏ giọng đáp: “Em thích hết.”

Trần Trạch Dã cười càng đậm, ngón tay chạm lên môi cô, thì thầm cưng chiều: “Tham lam quá.”

Tối hôm đó trôi qua thật dài, Trần Trạch Dã nhân dịp sinh nhật, dụ dỗ cô làm rất nhiều chuyện quá đà.

Rèm cửa màu xám đậm chừa ra một khe hở nhỏ, ánh trăng tĩnh lặng như nước, bao trùm cả gian phòng dịu dàng lãng mạn.

Chăn đệm nhàu nhĩ, ga giường rơi xuống bên cạnh, điều hòa vẫn đang chạy, nhưng nhiệt độ trong phòng không hề giảm.

Tê dại lan khắp toàn thân, Kỳ An ôm lấy vai anh, giọng gần như bật khóc: “Đừng… đừng vào nữa…”

Trần Trạch Dã khẽ “ừ”, nhưng hoàn toàn không có ý định dừng lại.

Tóc dài ướt đẫm vì mồ hôi, vài sợi dính lên má, Kỳ An run rẩy dữ dội, đôi mắt mờ mịt ngấn nước, lời nói đứt quãng: “Đã rất muộn rồi…”

Trần Trạch Dã hôn an ủi cô, đan tay với cô thật chặt, áp lực không ngừng tăng thêm, hơi thở dồn dập nặng nề, giọng khàn khàn: “Cố thêm một chút nữa, bảo bối.”

Về sau, họ chuyển sang phòng tắm.

Nhưng anh vẫn chưa chịu dừng.

Kỳ An tựa vào thành bồn, phía sau là men sứ lạnh lẽo, trước mặt là hơi nước nóng bỏng, hai loại cảm giác giao hòa khiến đầu óc cô rối loạn.

Cô ngâm trong nước ấm, giọng nói cũng lẫn theo hơi nước, đôi mày nhíu chặt, ngẩng mặt ấm ức: “Thật sự không chịu nổi nữa rồi…”

Trần Trạch Dã bật cười khẽ, có chút bất cần, kéo tay cô chạm vào từng đường nét rắn chắc, giọng khàn khàn: “Nhưng bảo bối thích ứng rất tốt mà.”

Kỳ An không nghe vào tai, thở cũng đứt đoạn, chôn đầu vào cổ anh, chỉ biết nũng nịu r.ên rỉ.

Trần Trạch Dã chịu không nổi mấy tiếng đó, lửa dục trong lòng cháy bừng, khóe mắt phủ lớp đỏ mỏng, gần như nhấn chìm nốt ruồi lệ, anh cúi xuống càng sâu hơn, vừa hôn vừa thì thầm khen ngợi.

Đến lúc cảm xúc trào dâng, anh đặt ngón tay lên môi cô, ngăn cô cắn môi, trao cho cô một nụ hôn thật dài: “Đừng khóc nữa.”

Thể lực hoàn toàn cạn kiệt, Kỳ An nằm bẹp trong lòng anh, ngoan ngoãn được bế đi tắm, rồi ôm về lại phòng ngủ.

Trên chiếc ghế sofa bên giường, cô quấn khăn tắm, mắt díp lại vì buồn ngủ, đầu óc lơ mơ, tóc dài xõa loà xoà che khuất mắt, cằm gật gù từng chặp.

Đèn chính không bật, chỉ còn hai chiếc đèn ngủ nhỏ, ánh sáng vàng dịu nhẹ phủ lên người cô, tựa như được phủ một lớp bộ lọc mờ ảo.

Thay ga giường xong, Trần Trạch Dã quay lại tìm người, vừa hay thấy cảnh tượng đó, không nhịn được bật cười khẽ.

Kỳ An nghe thấy tiếng cười, lờ mờ mở mắt, phồng má trừng anh: “Không được cười.”

Nhưng cô thực sự quá ngoan, ánh mắt giận dỗi cũng mềm mại, chẳng chút uy lực.

Trần Trạch Dã cười càng lớn, vai cũng run nhẹ, bước tới ôm cô vào lòng, để cô tựa lên ngực mình, xoa đầu cô nhẹ nhàng: “An An của anh bá đạo ghê.”

Kỳ An bám lấy vạt áo anh, giọng khàn khàn, lẩm bẩm oán trách: “Anh thật sự không thấy mệt à?”

“Rõ ràng chiều nay còn ——”

Cô ngại quá, không nói tiếp được, câu nói lửng lơ rơi giữa không trung.

Trần Trạch Dã nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, nuốt khan một cái, rồi cười xấu xa: “Chiều nay chúng ta làm gì cơ?”

Ký ức bị kéo ngược lại, khiến không khí xung quanh cũng nóng lên từng đợt.

Nóng đến mức không khí như muốn thiêu đốt, tưởng chừng như muốn làm người ta tan chảy, Kỳ An mím chặt môi, tức giận buông một câu: “Anh thật quá đáng.”

“Không phải là trường hợp đặc biệt sao.” Trần Trạch Dã nắm lấy sau gáy cô, như đang xoa lưng một con mèo nhỏ, thong thả thả xuống bốn chữ: “Đêm tân hôn mà.”

“Bảo bối, thông cảm cho anh chút.”

Bên ngoài trời tối đen, Kỳ An được cho uống chút nước ấm, cổ họng khô rát được dịu lại, cơn buồn ngủ lập tức ập đến. Vừa được đặt lên giường, cô đã chui ngay vào chăn, nhắm mắt lại.

Tấm nệm bên cạnh lún xuống, Trần Trạch Dã nằm xuống bên cạnh, cúi đầu nhìn cô gái trong vòng tay mình. Cô mặc áo thun của anh, cổ áo rộng thùng thình, vai và xương quai xanh đều lộ ra ngoài.

Làn da trắng mịn như ngọc, in hằn những dấu hôn đỏ nhạt, xinh đẹp như những cánh hoa.

Ánh mắt anh dần trở nên sâu thẳm, ngón tay nhẹ nhàng v**t v* làn da ấy.

Kỳ An vì bị quấy rối cả đêm nên mệt mỏi rã rời, mắt còn chưa mở đã có phản ứng, theo phản xạ tránh sang một bên, giọng khẩn cầu đáng thương: “Đừng nữa mà, được không…”

“Em buồn ngủ lắm rồi, chẳng còn chút sức nào cả.”

Trần Trạch Dã bật cười bất đắc dĩ, ôm cô trở lại vào lòng, cánh tay siết chặt eo cô, hôn nhẹ lên trán. Trong bóng tối, hơi thở anh đều đều, giọng nói nhẹ nhàng khiến tim người ta run lên: “Không làm gì cả, ngủ đi bảo bối, chúc ngủ ngon.”

Có lẽ cảm nhận được thành ý của anh, Kỳ An ngoan ngoãn gật đầu, chủ động đưa tay ôm eo anh, ngửi thấy mùi hương giống hệt trên người mình, cô dụi mặt vào người anh, rồi thì thầm bằng giọng nhỏ nhẹ: “A Trạch, chúc mừng sinh nhật anh.”

“Cũng chúc mừng đám cưới của chúng ta.”

“Từ nay về sau, ngày nào cũng phải hạnh phúc nhé.”

Trần Trạch Dã nhẹ nhàng ừ một tiếng, môi khẽ chạm vào má cô: “Có em ở bên, anh đã rất hạnh phúc rồi.”

Kỳ An hôn lại anh, trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, Trần Trạch Dã thì cứ thì thầm bên tai cô, lặp đi lặp lại rằng anh yêu cô rất nhiều.

Về chuyện đăng ký kết hôn, bản thân hai người thì không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ là bạn bè xung quanh lại vô cùng tò mò, tin nhắn trên điện thoại dồn đến quá trời.

Cuối tuần đầu tiên của tháng Bảy, Giang Bắc ngập trong cơn mưa phùn, mây đen chồng chất phủ kín bầu trời, mặt kính cửa sổ mờ mịt sương mỏng.

Kỳ An sáng nay đi tòa án một chuyến, về đến nhà liền cuộn mình trên sofa, cầm một xấp tài liệu dày cộp để xem.

Đêm qua cô ngủ muộn, giờ không còn chút tinh thần, mới lật được vài trang đã thấy đầu óc mơ màng, mắt nhòe dần như bị thôi miên, không biết ngủ gật từ lúc nào. Khi mở mắt ra lần nữa, Trần Trạch Dã đã mang bánh kem đến trước mặt cô.

Hôm nay anh không mặc vest, chỉ mặc một chiếc áo thun thoải mái, tóc mái rũ xuống che mất nốt ruồi lệ nơi đuôi mắt, hòa vào không khí âm u của ngày mưa, mang theo vẻ dịu dàng và tĩnh lặng khó diễn tả.

Kỳ An dụi mắt, giọng lười biếng kéo dài: “Sao hôm nay anh về sớm thế?”

Trần Trạch Dã đáp: “Ít việc, không bận lắm.”

“Em lại ngủ ở đây à?” Anh bế cô dậy, đặt lên đùi mình, bàn tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô, “Không biết đắp chăn à? Lỡ bị cảm thì sao?”

Kỳ An cắn môi, vô tội chớp mắt: “Ban đầu em đâu định ngủ đâu.”

Trần Trạch Dã thở dài, cầm xấp tài liệu trong tay cô: “Lỗi của anh, không trách em.”

“Anh bế em về phòng ngủ nhé.”

“Không buồn ngủ nữa.” Kỳ An lắc đầu, ngồi dậy một chút, “Em phải xem cho xong đống tài liệu này.”

Trần Trạch Dã nhíu mày, giọng đầy lo lắng, kiên nhẫn khuyên bảo: “Đừng cố quá, nghỉ ngơi vẫn là quan trọng nhất —”

Chưa kịp nói hết câu, Kỳ An bất ngờ ôm cổ anh, nhướn người lên hôn nhẹ vào khóe môi anh, rồi mỉm cười: “Được rồi, em hồi phục đầy máu rồi nè.”

Trần Trạch Dã ngẩn người vài giây, tim đập loạn xạ, yết hầu khẽ lăn, tay phải ôm eo cô, cúi đầu hôn sâu hơn.

Mưa bên ngoài nặng hạt hơn, mọi âm thanh như bị tách biệt, chỉ còn lại tiếng rì rầm dịu dàng. Trên tấm cửa kính lớn, những giọt nước nhỏ từ từ trượt xuống, tạo nên những vệt nước như gương, phản chiếu bóng hai người đang ôm nhau khắng khít.

Kỳ An bị ép ngã xuống sofa, cổ ngửa ra tạo thành đường cong mềm mại. Hương tuyết tùng trộn với hoa nhài, quyện lẫn trong hơi thở nóng bỏng.

Không khí xung quanh dần loãng, cảm giác tê dại chạy dọc sống lưng, chỗ nào chạm đến cũng đều nóng rực.

Gân xanh trên trán Trần Trạch Dã nổi lên đầy kiềm chế, anh giữ lấy tay cô, môi lần từ khóe miệng xuống cổ, không ngừng xâm chiếm những nơi nhạy cảm hơn. Ngay khoảnh khắc sắp không thể kiểm soát ——

Chuông cửa bất ngờ vang lên, phá tan bầu không khí lãng mạn.

Kỳ An như cá cạn nước, hớp lấy từng hơi, hơi thở rối loạn, đẩy vai anh giục: “Có người đến.”

Chiếc áo mỏng màu trắng sữa trên người cô, đã bung hai nút, nửa kín nửa hở đầy mê hoặc. Bờ vai gầy, xương quai xanh lộ rõ, làn da trắng mịn, cùng với đường cong mềm mại mờ ảo.

Tóc đen rũ sau tai, mắt long lanh, môi đỏ mọng.

Trần Trạch Dã chẳng buồn nghĩ gì, chỉ muốn tiếp tục nụ hôn, cúi đầu giữ lấy cằm cô, hơi thở nóng bỏng áp sát, tay còn lại giữ chặt eo, gần như muốn hòa tan cô vào máu thịt mình.

Nhưng tiếng chuông mỗi lúc một gấp gáp, Kỳ An cũng không còn tập trung, nghiêng đầu tránh đi, lông mi dài chạm vào cằm anh, giọng thì thào: “Đi… đi mở cửa đi.”

Trần Trạch Dã bực dọc khẽ chậc, chống tay bên người cô, phải cố kiềm chế gần nửa phút, cảm giác ngứa ngáy trong lòng vẫn chẳng tan đi được.

Anh giúp cô chỉnh lại áo, dùng tay xoa mạnh lên môi để giảm bớt cảm xúc, rồi mới không tình nguyện rời đi.

Gương mặt của Quan Hạo xuất hiện sau cánh cửa, hào hứng hét to: “Surprise!”

Trần Trạch Dã: “… “

Rầm một tiếng, anh vô cảm đóng cửa lại.

Kỳ An chưa kịp nhìn rõ ai ngoài cửa, bước đến tò mò hỏi: “Ai vậy?”

Trần Trạch Dã định nói không quen biết, thì giọng Quan Hạo vang lên xuyên qua cánh cửa: “Chị dâu mở cửa giúp em với!”

Kỳ An còn chưa kịp đi, Trần Trạch Dã đã giữ lấy cổ tay cô, cúi đầu, sắc mặt không vui: “Anh bảo bọn họ về rồi.”

“Như vậy không hay đâu.”

Kỳ An cảm nhận được cảm xúc của anh, vỗ nhẹ tay anh an ủi: “Mọi người cũng có lòng tốt thôi mà.”

Trần Trạch Dã không chịu buông tay, lý do thẳng thắn, không chút che giấu: “Anh không muốn họ thấy em lúc này.”

Kỳ An ngơ ngác, chớp chớp mắt khó hiểu: “Em làm sao cơ?”

Ngón tay chạm qua cằm, rồi lại lướt xuống vai và cổ, Trần Trạch Dã nhìn vào mắt cô: “Đều là dấu hôn.”

“Của anh.”

Không biết có phải ảo giác không, hai chữ cuối anh nói rất nhẹ, nghe như đang khoe khoang vậy.

Kỳ An theo phản xạ định đưa tay che lại, nhưng lại không biết nên che chỗ nào, lúng túng đến mức nói năng lắp bắp.

Trần Trạch Dã hơi nheo mắt, đuôi lông mày dài khẽ nhíu lại, nắm lấy hai tay cô đang loạn xạ, ánh mắt ngập tràn d.ục v.ọng: “Bảo bối.”

“Anh rất hay ghen.”

Mi mắt Kỳ An run lên, vô thức nuốt nước bọt, giọng điệu vẫn như đang dỗ trẻ con, nhẹ nhàng giải thích: “Quan Hạo giúp tụi mình rất nhiều, lại hiếm khi tới nhà chơi, không thể đuổi cậu ấy đi được.”

Cô nhón chân, chủ động hôn lên má anh một cái, xem như là bù đắp: “Anh ra mở cửa trước đi, em vào xử lý một chút.”

Trần Trạch Dã vẫn đứng yên, không vui lắm, như đang suy tính gì đó, chậm rãi nói: “Vậy em phải đồng ý với anh một yêu cầu.”

Kỳ An không nhận ra cái bẫy trong lời nói ấy: “Yêu cầu gì?”

Trần Trạch Dã cúi người xuống, áp sát tai cô, chậm rãi nói vài từ.

Kỳ An tưởng mình nghe nhầm, tròn mắt nhìn anh, hai má cũng nóng bừng lên.

Tâm trạng Trần Trạch Dã lại cực kỳ tốt, khóe môi khẽ nhếch, không có ý định buông tay nếu cô không đồng ý.

Kỳ An trừng anh vài giây, rồi nhắm mắt lại, như chấp nhận số phận: “Em đồng ý.”

Trần Trạch Dã xoa đỉnh đầu cô, khẽ hôn lên má, giọng cười đắc ý: “Không được hối hận.”

Thế là mấy người kia được mời vào nhà, đủ loại quà tặng bày đầy trên sàn, Quan Hạo còn mua cả đống nguyên liệu nấu ăn, nói là muốn ăn tối tại đây.

Trần Trạch Dã nhìn anh ta chằm chằm, sắc mặt chẳng tốt chút nào: “Đây là nhà tôi.”

Nhưng Quan Hạo chẳng sợ anh, nhướng mày đầy khiêu khích: “Nhưng chị dâu đã đồng ý rồi.”

Trần Trạch Dã lạnh lùng liếc qua, không buồn đôi co thêm.

Quan Hạo sớm đã quen với thái độ này của anh, nhìn gương mặt u ám kia thì đùa cợt: “Không phải là tôi phá hỏng chuyện tốt của cậu đấy chứ.”

Trần Trạch Dã vốn đã bực, nghe thêm câu đó, sắc mặt càng lạnh hơn: “Lải nhải nữa thì cút ra ngoài.”

Trong phòng ngủ, trước gương, Kỳ An dùng kem nền che đi dấu vết, lại buông tóc xuống che phần cổ, sau khi chắc chắn không lộ liễu thì mới bước ra ngoài.

Hai người họ thường thích yên tĩnh, hôm nay nhà mới náo nhiệt hiếm hoi, cô vào bếp rửa hoa quả, rồi lấy thêm lon coca từ tủ lạnh.

Người trong studio đều có mặt, Lý Trí Thần cũng vừa từ nơi khác về, họ tụ tập ồn ào, miệng không ngừng cảm ơn chị dâu.

Trần Trạch Dã đến bên cô, siết nhẹ lòng bàn tay cô, giọng khẽ thì thầm, có phần tủi thân: “Sao không có phần của anh?”

Kỳ An siết chặt tay anh lại, nhét vào đó một món: “Cho anh cái này.”

Trần Trạch Dã nhìn xuống, là một hộp sữa đào trắng.

Kỳ An nghiêng đầu cười với anh, mắt sáng lấp lánh, giọng nhẹ như gió thoảng: “Là món em thích nhất.”

Trần Trạch Dã cũng cười theo, xé bao bì, cắm ống hút: “Tốt với anh thế sao.”

Mấy hành động thân mật nhỏ này đều lọt vào mắt người khác, Chu Duệ Kỳ không nhịn được chen vào: “Anh Dã à, anh có thể đừng phát cơm chó nữa không?”

“Thương lấy mấy đứa độc thân như tụi em đi.”

Trần Trạch Dã nắm tay Kỳ An, không buồn liếc qua, chỉ hừ nhẹ đầy kiêu ngạo: “Không thể.”

“Cậu nên thấy may đi.” Quan Hạo rành tính anh nhất, thêm dầu vào lửa: “Khó khăn lắm mới được kết hôn, tổ tông này không đem giấy đăng ký kết hôn ra khoe với tụi mình là may lắm rồi.”

Trần Trạch Dã dừng tay vài giây, khẽ gật đầu như đang đánh giá: “Ý tưởng hay đấy.”

Chu Duệ Kỳ: “…”

Đã tụ tập thì không thể thiếu chuyện tám nhảm, Lý Trí Thần nhắc lại chuyện cũ: “Chị dâu không biết đâu.”

“Tôi và anh Dã học cùng lớp từ cấp 2, từ lúc quen anh ấy tới giờ, số con gái theo đuổi không đếm xuể, nổi tiếng khắp trường.”

Trần Trạch Dã nhíu mày, nhặt gối ôm bên cạnh ném thẳng qua: “Không biết nói chuyện thì im đi.”

“Tôi còn chưa nói xong mà.” Lý Trí Thần cười cười chữa cháy, “Nhưng mà, anh Dã chưa từng để mắt đến ai, chưa từng nói chuyện với ai, từ đầu tới cuối chỉ rung động với mình cậu thôi.”

“Không chỉ thế đâu.” Một cậu bạn cao gầy tiếp lời, là đồng môn nhưng khác lớp, “Tôi nhớ có một lần khoảng hơn mười giờ tối, tôi ra khỏi tiệm net thì gặp anh Dã.”

“Tôi định chào thì anh ấy liếc tôi một cái, ra hiệu đừng lên tiếng.”

“Tôi không hiểu gì hết, ngó xung quanh chẳng thấy gì lạ, chỉ thấy một cô gái mặc đồng phục đứng cách đó vài chục mét.”

“Giờ nghĩ lại —” Nhiều năm rồi cậu mới bừng tỉnh: “Không lẽ người đó chính là chị dâu?”

Trần Trạch Dã không nói gì, cũng không phủ nhận.

“Bảo sao hồi đó suốt ngày lặn mất tăm, tụi này hẹn đá bóng mà toàn từ chối.” Lý Trí Thần nhớ thêm nhiều chuyện, “Thì ra là bận đi làm hộ hoa sứ giả.”

Kỳ An biết những chuyện này, nhưng ngực vẫn như nghẹn đầy bông gòn ướt nước.

Cô nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, trong mắt tràn đầy yêu thương: “Có phải rất vất vả không?”

Trần Trạch Dã đút cho cô vài quả dâu, ngón tay ấm áp chạm vào tai cô: “Đừng nghĩ linh tinh, đừng nhăn mặt.”

“Em thật sự tò mò đấy.” Lý Trí Thần hỏi ra nghi vấn đã giấu nhiều năm: “Anh Dã, rốt cuộc anh bắt đầu thích chị dâu từ khi nào?”

“Là tiếng sét ái tình hả?”

“Chắc chắn là thế.” Người xung quanh hùa theo, “Từ ngày chị dâu chuyển trường đến, tôi đã thấy anh ấy đối xử khác hẳn.”

“Bình thường lười quản chuyện người khác, nghe tin cậu bị Lương Hoài Viễn bắt nạt là lập tức đứng ra giúp. Không phải thích thì là gì?”

Chủ đề thay đổi nhanh, vai chính xoay vòng, lúc mọi người náo nhiệt nhất, Trần Trạch Dã khẽ nói hai chữ, chỉ để Kỳ An nghe thấy.

Anh nói không phải.

Không phải tiếng sét, mà là trùng phùng sau chia ly, là yêu thầm từ lâu.

Tới giờ cơm tối, Trần Trạch Dã vào bếp chuẩn bị đồ ăn, Quan Hạo và Chu Duệ Kỳ cũng vào giúp.

“Anh Dã.” Chu Duệ Kỳ hứng thú hỏi han, “Cảm giác kết hôn sớm như vậy thế nào?”

Cậu ta trông trẻ con, nhưng chỉ nhỏ hơn Trần Trạch Dã nửa năm: “Vừa đủ tuổi là cưới ngay, nhanh quá trời.”

Ánh mắt Trần Trạch Dã thoáng chùng xuống, lắc đầu: “Còn chậm đấy.”

Quan Hạo hiểu ý, huých nhẹ vào lưng anh: “Hối hận rồi hả?”

Cổ họng Trần Trạch Dã khẽ động, cúi đầu thở dài: “Hối hận.”

Lẽ ra nên đưa cô đi đăng ký ngay từ khi mới về nước.

“Thế lúc đó cậu còn muốn…”

“Thôi.” Biết anh đã khó khăn nhiều năm, Quan Hạo không nỡ hỏi tiếp, “Giờ tốt rồi là được.”

Chu Duệ Kỳ không hiểu ẩn ý, đổi chủ đề: “Anh Dã, tính bao giờ làm đám cưới?”

Không khí lặng vài giây, Trần Trạch Dã không trả lời.

Cậu ta bắt đầu đoán già đoán non: “Không lẽ không định tổ chức?”

“Vậy không được đâu, mẹ tôi từ nhỏ đã dạy, đám cưới là khoảnh khắc cô gái mong chờ nhất trong đời…”

“Với cái kiểu quan tâm của cậu ấy.” Quan Hạo vỗ vai Chu Duệ Kỳ, “Muốn cho cả thế giới biết cơ mà, sao mà không tổ chức.”

Chu Duệ Kỳ nghĩ kỹ lại, thấy cũng đúng, bèn đổi ý: “Ờ ha.”

Quan Hạo cũng nhìn anh, góp ý: “Hè này công việc cũng không nhiều, studio tạm ổn, nếu cậu muốn chuẩn bị lễ cưới thì tụi tôi lo được.”

Trần Trạch Dã lắc đầu: “Không vội.”

Thái độ này khiến Quan Hạo hơi ngạc nhiên: “Không vội là sao?”

“Đừng nói là không định tổ chức thật nha…”

Trần Trạch Dã liếc anh một cái: “Nghĩ cái gì thế.”

Quan Hạo hoàn toàn không đoán ra: “Thế cậu tính sao?”

Trần Trạch Dã cũng chẳng giấu gì, thản nhiên nói: “Muốn tích cóp thêm ít tiền.”

“Mọi người cũng biết rồi đó.” Anh lau khô tay, giọng ngập ngừng: “Nhà này vẫn là nhà thuê, studio cũng chưa ổn định.”

Anh quay đầu nhìn cô gái trên ghế sofa, cô ngồi yên một góc, tay cầm nửa ly sữa ấm, dường như nghe được chuyện gì thú vị nên mỉm cười, đôi mắt hổ phách long lanh, sáng rõ như ánh sao.

Ánh mắt anh càng sâu hơn, tim như mềm lại, Trần Trạch Dã cười tự giễu: “Hiện tại, tôi chẳng có gì để cho cô ấy cả.”

“Cô ấy chọn tôi, vốn đã là thiệt thòi.”

“Hơn nữa như các cậu nói, đám cưới là khoảnh khắc quan trọng nhất đời người.”

“Nên tôi muốn cho cô ấy điều tốt đẹp nhất.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...