Những vết sẹo dài ngắn không đều hằn sâu trên da thịt, lớp da trắng lạnh tái nhợt phủ đầy vết bầm tím và tụ máu.
Loại thương tích này, Kỳ An không lạ — rõ ràng là bị người ta đánh.
Cô đứng ngây ra tại chỗ, cảm giác nghẹn thở càng lúc càng rõ rệt.
Đầu ngón tay gồng chặt, móng bấm sâu vào lòng bàn tay, phần thịt mềm bên trong môi bị cắn đến bật máu, vị tanh mằn mặn hòa lẫn với mùi sắt gỉ.
Một loạt hình ảnh vụt qua trong đầu, cuối cùng cô cũng nhận ra điều bất thường.
Cô nhớ đến vẻ mặt nhíu mày vô thức của anh tối qua, những đường gân nổi căng bên thái dương, giọng nói trầm khàn đầy kìm nén.
Cô nhớ anh đột nhiên thay sang chiếc hoodie màu đen, rồi nhớ đến việc hôm nay anh đột ngột nghỉ học — tất cả đều là để giấu đi những vết thương chi chít kia.
Trái tim bị bóp nghẹt từng cơn, nỗi xót xa xen lẫn chua chát cứ thế dâng trào, cảm xúc bắt đầu vượt khỏi tầm kiểm soát.
Một tuần biến mất ấy, rốt cuộc Trần Trạch Dã đã phải trải qua những gì?
Bồ Hưng ngồi ngay cạnh Trần Trạch Dã, vừa thua một ván game nên tâm trạng cực kỳ tệ, văng tục một câu rồi đập mạnh con chuột xuống bàn.
Vô tình liếc ra phía sau, hắn thấy Kỳ An đang đứng lặng một góc.
Ánh mắt cô thẳng thắn quá mức, không khó để đoán ra mục đích. Bồ Hưng kéo ghế lùi ra, nhìn cô từ đầu đến chân, hỏi: “Đến tìm Trần Trạch Dã à?”
Kỳ An gật đầu.
Bồ Hưng lăn lộn ở đây lâu rồi, gái đến tìm Trần Trạch Dã thì nhiều không đếm xuể, nhưng kiểu như cô thì đúng là lần đầu thấy.
Đồng phục mặc chỉnh tề, mặt mộc trắng trẻo ngoan ngoãn, cứ như từ trong sách giáo khoa bước ra.
Chỉ tiếc là Trần Trạch Dã lạnh nhạt đến mức chẳng muốn tử tế với ai, đối mặt với bất kỳ ai cũng chỉ là bộ mặt dửng dưng hờ hững.
Bồ Hưng liếc qua bên cạnh, người kia vẫn co ro nằm ngủ trên ghế, từ sáng đến giờ chẳng nói chẳng rằng, vừa vào đã mang khí áp cực thấp, không biết lại bị ai chọc giận. Thỉnh thoảng có liếc qua điện thoại vài lần, ngoài ra chẳng động tĩnh gì.
“Khuyên cô vẫn nên về đi.” Bồ Hưng có lòng tốt nhắc, “Cậu ta không thích bị làm phiền đâu.”
Kỳ An không động đậy, ánh mắt dõi chặt vào bóng dáng kia. Trần Trạch Dã nhìn thật sự rất mệt mỏi, cô cũng chẳng nỡ đánh thức anh.
Môi mím chặt, cô khẽ nói, giọng không to nhưng kiên định vô cùng: “Vậy tôi đợi cậu ấy ở đây, được không?”
Một ván game mới lại bắt đầu, tai nghe vang tiếng mắng chửi om sòm, Bồ Hưng chẳng còn kiên nhẫn, gõ phím loạch xoạch, khó chịu tặc lưỡi: “Muốn sao cũng được.”
Xung quanh chẳng còn ghế trống, sợ chắn lối người khác, Kỳ An đành nép vào một bên hành lang cạnh chỗ Trần Trạch Dã, lôi cuốn từ vựng mang theo ra giết thời gian.
Từng phút từng giây trôi qua, tiết học chiều sắp bắt đầu, Trần Trạch Dã vẫn chưa tỉnh.
Đầu ngón tay bấm nhẹ vào lòng bàn tay, Kỳ An bất ngờ đưa ra một quyết định táo bạo.
Cô lấy điện thoại nhắn tin cho Chung Tư Kỳ, nhờ bạn tìm đại một lý do để giúp cô xin nghỉ tiết chiều với giáo viên.
Màn hình lập tức bật ra một hàng dài dấu hỏi:
【Chung Tư Kỳ: ? ? ?】
【Chung Tư Kỳ: An An, cậu không đến trường buổi chiều à?】
Kỳ An gõ:
[Ừm ừm.]
Chung Tư Kỳ vốn không bỏ qua cơ hội hóng hớt nào:
[Cậu đang ở cùng Trần Trạch Dã đúng không?]
Kỳ An khẽ quay đầu nhìn lại anh, không giấu giếm:
[Cũng coi là vậy.]
Đầu bên kia lập tức kích động:
[Hai người hẹn hò đúng không?!]
Kỳ An giật mình, mặt đỏ lên:
[Không phải! Cậu nghĩ gì thế.]
[Có việc cần giải quyết.]
Nhưng Chung Tư Kỳ chẳng nghe lọt chữ nào, vẫn giữ vững suy đoán của mình:
[Aiya tớ hiểu mà, cứ yên tâm, chuyện ở trường để tớ lo.]
[Chuyện tình của hai cậu, để tớ bảo vệ!]
Kỳ An: “…”
Không hiểu gì luôn.
Người quen biết Trần Trạch Dã trong quán net này không ít, thỉnh thoảng lại có người đi ngang qua, ánh mắt tò mò cứ lặng lẽ đổ dồn về phía Kỳ An.
Đối diện có một tên tóc dựng như nhím, biểu cảm là lố nhất — chỉ trong năm phút mà đã quay đầu nhìn ba lần.
Không có ác ý gì, phần nhiều là hiếu kỳ.
Hắn ghé đầu lại gần Bồ Hưng, thì thầm: “Ai thế?”
“Không biết.” Bồ Hưng ngậm điếu thuốc hờ hững, “Tìm anh Dã đấy.”
“Chơi đỉnh đấy nhỉ, học bài luôn trong quán net.” Lũ này quen thân nên nói gì cũng chẳng kiêng nể, “Nhưng mà nhìn đúng kiểu ngoan ấy.”
“Ngon hay ngoan thì liên quan gì đến mày?” Bồ Hưng lườm, “Lo mà chơi game đi.”
…
Hai giờ chiều, mưa bụi lất phất.
Âm thanh hỗn tạp xung quanh càng thêm náo nhiệt, mùi mì tôm bốc hơi nghi ngút, cửa kính đóng mở liên tục mang theo hơi nước ẩm ướt từ ngoài vào.
Đứng lâu, chân Kỳ An tê rần, cô nhẹ nhàng dậm dậm chân, lật sang trang mới của sách từ vựng, đầu óc cũng bắt đầu mất tập trung, ánh nhìn lại lơ đãng trôi về phía Trần Trạch Dã.
Anh ngủ ngoan đến mức khiến người ta xót xa, chẳng cựa quậy gì, lông mi dài rũ nhẹ, hàng mày cũng ngoan ngoãn như tóc mái, mí mắt phủ một lớp bóng tối nhạt nhòa.
Nhưng những vết thương chi chít trên cánh tay lại cứ đập thẳng vào mắt, khiến tim cô bất giác thắt lại.
Nghĩ một lúc, cô cảm thấy mình đã bỏ sót điều gì đó, vội vã xoay người bước nhanh ra ngoài. Tà tóc vung nhẹ, trong không khí thoảng qua một mùi hương dịu dàng.
Mưa lớn hơn.
Bóng dáng thiếu nữ biến mất sau khúc ngoặt.
Phía Bồ Hưng, vừa thắng được một ván game nên hả hê hơn hẳn, tiếng gõ bàn phím vang lên dồn dập. Động tĩnh có vẻ làm phiền đến người bên cạnh, cậu trai nằm trên ghế khẽ nghiêng đầu cựa quậy.
Vài giây sau, Trần Trạch Dã lười nhác mở mắt, trông vẫn chưa tỉnh táo hẳn, gương mặt trắng bệch bất thường, giữa chân mày là một mảng u ám lạnh lẽo.
“Anh Dã tỉnh rồi?” Bồ Hưng vẫn còn phấn khích, tháo tai nghe quàng lên cổ, rút ra một điếu thuốc chìa tới, “Làm ván không?”
“Hử?” Cậu chẳng thấy Kỳ An đâu, có chút bất ngờ, “Cô gái lúc nãy đâu rồi?”
Trần Trạch Dã không nhận thuốc, ngồi thẳng dậy một chút, cổ ngửa ra sau mệt mỏi, giọng trầm khàn: “Cô gái nào?”
“Buổi trưa ấy.” Bồ Hưng nhún vai, kể rất thật: “Có một cô gái đến tìm anh, em bảo anh không thích bị làm phiền, kêu về đi, mà cô ấy không chịu, khăng khăng đòi ở lại chờ.”
“Mà nói thật, lần này đến trông khác hẳn mấy đứa trước, nhìn ngoan phết.”
“À đúng rồi, mặc đồng phục Nhất Trung của các anh đấy.”
Sắc mặt Trần Trạch Dã lập tức thay đổi, đôi mắt hẹp dài nheo lại, mí mắt hằn rõ nếp gấp sâu. Anh bật dậy khỏi ghế: “Cô ấy đâu?”
“Biết đâu được…” Bồ Hưng không ngờ anh phản ứng mạnh thế, ngẩn người đáp, “Cách đây tầm mười phút vẫn còn ở đây mà…”
Trần Trạch Dã bực bội vò đầu, mở điện thoại, không có tin nhắn mới, anh lập tức gọi cho người được ghim trên đầu danh sách.
Âm thanh máy móc lạnh lẽo vang lên bên tai, gương mặt góc cạnh dần phủ đầy u tối.
Chẳng đủ kiên nhẫn đợi hết hồi chuông, anh cúp máy rồi gọi lại lần nữa.
Đúng lúc đó, cửa kính khẽ mở, nơi cuối hành lang âm u xuất hiện một bóng người mảnh khảnh.
Thời gian như ngưng đọng, âm thanh xung quanh cũng tắt lịm.
Kỳ An xách theo một túi nilon trắng, mưa bên ngoài vẫn không ngớt, đồng phục trắng xanh bị ướt quá nửa, đuôi tóc nhỏ nước dính vào cổ, chóp mũi đỏ lên vì lạnh.
Có lẽ cô không ngờ anh đã tỉnh, lúc ánh mắt chạm nhau, cô hơi tròn mắt, bước chân cũng chững lại.
Khi đầu óc cô còn chưa kịp phản ứng, Trần Trạch Dã đã sải bước về phía cô. Bóng dáng cao lớn phủ tới, không nói không rằng nắm lấy cổ tay cô kéo đi.
…
Tầng hai của quán net có một phòng nhỏ yên tĩnh, ít ai biết đến. Mỗi khi bên dưới quá ồn, Trần Trạch Dã sẽ lên đây nghỉ ngơi.
Công tắc trên tường được bật lên, ánh đèn vàng ấm áp khiến Kỳ An hơi nheo mắt vì chói.
“Chờ ở đây.”
Trần Trạch Dã chỉ để lại một câu, rồi rời phòng đi xuống lầu.
Cạnh đó có một cửa hàng tiện lợi, anh bước vào mua một chiếc khăn mặt sạch. Đang đi được nửa đường thì nhớ ra gì đó, quay lại lấy thêm hai gói trà gừng đường đỏ, khi ngang qua chỗ Bồ Hưng, còn đá nhẹ vào chân ghế:
“Đi pha ít nước nóng.”
Mấy đứa kia đang dở ván game, nhưng tâm trí thì chẳng đứa nào còn tập trung nổi, tụm lại bàn tán rôm rả…
“Đm, tao nhìn nhầm không đấy, ai mà khiến anh Dã bận tâm thế kia?”
“Còn ai vào đây nữa, người trong lòng chứ ai.”
“Mày nhìn cái dáng anh ấy lúc nãy kìa, cuống đến mức đấy, đúng là bị nắm thóp rồi.”
“Đỉnh thật đấy, không ngờ anh Dã lại thích kiểu này.”
Cánh cửa đóng lại, âm thanh ồn ào phía ngoài bị cách biệt hoàn toàn. Kỳ An mấp máy môi khô khốc, vừa định nói gì đó, thì một chiếc khăn trắng bất ngờ trùm lên đầu, tầm nhìn bị chặn hết.
Cô đưa tay gạt ra, lí nhí lầu bầu: “Trần Trạch Dã, cậu làm gì vậy?”
“Đừng động đậy.”
Kỳ An không kịp đề phòng đã bị kéo nhẹ vào lòng. Cằm cô đập vào ngực anh, mùi tuyết tùng lạnh lạnh thoáng chốc lan tràn trong khoang mũi.
Lần đầu tiên anh không dịu dàng cho lắm. Dây buộc tóc bị một tay giật xuống, mái tóc dài mượt mà bị lau khô loạn xạ.
Kỳ An nửa tựa nửa ngã trong lòng anh, tiếng tim đập mạnh mẽ vang bên tai, thân nhiệt không thuộc về mình từ từ xâm chiếm các giác quan.
Gần quá. Gần đến mức tim như muốn loạn nhịp.
Lau tạm khô tóc xong, Trần Trạch Dã lại liếc xuống người cô — quần áo vẫn còn ướt.
Lưỡi khẽ chống lên má trong, đường viền quai hàm siết chặt, môi mím thành một đường thẳng, trong đầu nảy lên một ý nghĩ… không mấy hợp lý.
Nhưng so với việc để cô cảm lạnh nặng hơn, như thế vẫn còn tốt hơn nhiều.
Anh nuốt xuống một ngụm nước bọt, giọng trầm hẳn: “Nhắm mắt lại.”
“Hả?” Kỳ An ngẩng đầu, hơi mơ hồ.
Anh hôm nay chẳng đủ kiên nhẫn, chụp lấy cổ tay cô đặt lên trước mắt: “Che mắt lại.”
Ánh đèn lờ mờ phủ khắp, mọi giác quan dường như đều bị kéo căng. Trong không gian chật hẹp ấy, tiếng tim đập và hơi thở đều rõ ràng đến lạ thường, theo sau là âm thanh vải vóc cọ xát.
Mi cong lướt vào lòng bàn tay, nhột nhột. Kỳ An tò mò hé mắt nhìn qua khe hở, đập vào mắt là xương cổ sắc nét và chiếc gáy gầy gò của anh, mạch máu hiện lên rõ ràng. Anh hơi cúi đầu, bả vai gồ lên thành một đường cong, bên dưới là phần eo gọn gàng rắn chắc, mang theo sinh lực của tuổi trẻ.
Kỳ An không ngờ anh lại… c** đ*. Lập tức vội vàng nhắm mắt thật chặt.
Thế nhưng cổ họng lại không kiểm soát được, bật ra một tiếng khe khẽ.
Trần Trạch Dã lập tức bắt được âm thanh đó, nhưng động tác không dừng, dứt khoát kéo áo hoodie ra khỏi người, khoác trên tay, sau đó khom người sát đến bên cô, cười có phần lưu manh:
“Bạn học Kỳ.”
“Sao lại lén nhìn hả?”
Kỳ An đỏ bừng mặt, tai cũng đỏ, như tôm luộc chín, nhưng vẫn cố gắng giữ chút kiêu hãnh cuối cùng: “Tớ không có.”
Anh không chọc thêm nữa: “Được rồi, mở mắt đi.”
Trong đầu Kỳ An vẫn vương đầy hình ảnh lung tung, càng không dám bỏ tay xuống: “Không mở!”
“Cậu đang nghĩ gì thế.” Trần Trạch Dã kéo cổ tay cô sang bên, “Mở mắt.”
Cô nuốt nước bọt trong vô thức, khe hở giữa các ngón tay nhích rộng thêm chút.
Thì ra… bên trong anh vẫn mặc một chiếc áo thun trắng.
Kỳ An lúc này mới nhẹ nhõm thở ra.
Thế nhưng Trần Trạch Dã vẫn nhìn cô bằng ánh mắt rất khó diễn tả. Kỳ An theo phản xạ vội giải thích: “Tớ không nghĩ gì hết.”
“Ừ.” Anh gật đầu thấu hiểu, nhướng mày, “Tôi có nói cậu nghĩ gì à?”
“…”
“Thay áo đi.” Trần Trạch Dã nhét áo hoodie vào tay cô, “Mặc cái này vào.”
“Không cần đâu.” Kỳ An nhìn chiếc áo phông mỏng trên người anh, cảm thấy anh có vẻ cần hơn, “Tớ không lạnh.”
“Bảo mặc thì mặc.” Anh quay lưng đi ra ngoài, “Thay xong thì gọi.”
Kỳ An cuối cùng cũng làm theo, nhanh chóng thay đồ, rồi nhẹ giọng gọi tên anh.
Trần Trạch Dã đẩy cửa bước vào, ánh đèn vàng dịu rơi chính xác lên người cô gái. Điều đầu tiên anh nghĩ là: hối hận.
Áo của anh… thật sự quá rộng. Tay áo dài phủ gần hết bàn tay, vạt áo rủ tới tận đùi, tệ nhất là cổ áo, rộng thùng thình, trễ hẳn xuống, để lộ hai xương quai xanh trắng trẻo đẹp đến nao lòng, vừa giống trăng khuyết, lại như tác phẩm nghệ thuật được chạm khắc kỹ càng.
Kỳ An thật ra cũng cảm thấy hơi mất tự nhiên, trên áo là mùi của anh, quá rõ ràng, qua lớp nhiệt độ còn sót lại càng như được ủ lên, thấm vào từng lỗ chân lông, như một cái ôm vô hình đan thành lưới, siết chặt lấy cô.
Cổ họng khẽ ngứa, Kỳ An đưa tay kéo áo xuống một chút, ngẩng đầu liền thấy Trần Trạch Dã đang đứng trong bóng tối với gương mặt và ánh mắt có phần khó hiểu.
Cô không rõ tại sao: “Cậu sao thế?”
Trần Trạch Dã bước tới trước mặt cô, những ngón tay thon dài cầm lấy hai sợi dây mũ áo trước ngực, giao nhau kéo chặt lại.
Kỳ An bỗng hiểu ra điều gì, chớp mắt nhanh hơn.
Trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười rất nhẹ. Kỳ An bị anh làm cho hoang mang: “Cậu cười gì vậy?”
Trần Trạch Dã cuộn gấu tay áo của cô lên hai vòng, miễn cưỡng để lộ đôi bàn tay nhỏ nhắn, sau đó vuốt gọn mái tóc bị kẹp dưới cổ áo: “Cười cậu giống trẻ con.”
Kỳ An phồng má: “Không có đâu.”
Không khí bỗng chốc trầm lại. Trần Trạch Dã lùi một bước nhìn cô, quay về chủ đề chính: “Không phải nói rồi à? Đừng tới đây.”
Thấy câu này khó trả lời, anh đổi cách hỏi: “Làm sao tìm được chỗ này?”
Kỳ An kéo sợi chỉ thừa nơi tay áo, nhỏ giọng: “Đi hỏi người ta.”
“Ai nói cho cậu biết?”
“Không nói được.”
Trần Trạch Dã nghiến nhẹ răng, vừa tức vừa buồn cười: “Cậu cũng nghĩa khí thật đấy.”
“Trước đây từng tới tiệm net bao giờ chưa?”
Kỳ An lắc đầu.
“Chưa từng tới mà dám chạy tới một mình à? Gan lớn thế? Lỡ mà tôi không có ở đây thì sao? Lỡ gặp nguy hiểm thì ——”
“Trần Trạch Dã.”
Cô đột nhiên cắt lời anh.
Kỳ An đứng dậy, bước nhanh về phía anh, chẳng cần nghĩ ngợi mà kéo lấy cánh tay anh.
Không còn áo hoodie che phủ, những vết thương chằng chịt hiện rõ rành rành trước mắt.
Cảm giác chua xót lại trào lên, nỗi buồn trong lòng dường như không thể chịu nổi nữa.
“Có phải… cậu không muốn tớ phát hiện ra mấy vết thương này, nên hôm nay mới không đến lớp đúng không?”
Câu hỏi như một mũi kim đâm vào ngực Trần Trạch Dã, khiến anh nghẹn lại, như bị đá cát cào qua, đau rát.
“Không phải.”
Nhưng Kỳ An chẳng buồn nghe anh nói, vẫn tiếp tục theo dòng cảm xúc của mình: “Nhưng giờ thì tớ biết hết rồi.”
Hàng mi dài khẽ run, cô ngẩng đầu, một lần nữa gọi tên anh: “Trần Trạch Dã ——”
“Kỳ An.”
Hai giọng nói chồng lên nhau.
Trần Trạch Dã đột ngột nắm lấy cổ tay cô, sắc mặt không hiểu sao trầm xuống, ánh mắt lạnh lẽo rủ xuống, đồng tử đen sẫm nhìn chằm chằm vào cô.
“Cậu thực sự không sợ tôi sao?”
Kỳ An lần này không tránh cũng không né, cố chấp đối diện với ánh mắt của anh, như thể muốn tìm một câu trả lời từ đó.
“Tớ… tại sao lại phải sợ cậu?”
Đầu ngón tay thô ráp lướt nhẹ qua cổ tay cô, giọng Trần Trạch Dã trầm thấp, như đang nói trong mơ: “Mọi người đều nói tôi là một người rất tồi tệ.”