Ngày Hạ Có Tiếng Ve Kêu
Chương 4
Khi ấy Ngôn Hành Nhất chỉ mới hai mươi lăm tuổi mà đã xài gậy chống được hai năm.
Tình hình chân trái cũng không hẳn là quá tệ, nhưng hồi đó thì tệ hơn bây giờ nhiều. Anh không thể đi bộ quá nửa tiếng, không thể đứng quá một tiếng đồng hồ, nếu không đầu gối sẽ đau đến độ làm anh phát khóc. Tuy vậy, chuyện ấy với Ngôn Hành Nhất cũng không phải vấn đề quá lớn. Mỗi ngày anh cao lắm cũng chỉ đi lại chừng mười phút tới hàng bán đồ vặt mua hai cây kem về —— Tùy theo từng mùa và nhu cầu, địa điểm có thể sẽ đổi thành chợ, quán cơm, chưa từng phải đi quá hai mươi phút.
Giữa mùa hè năm ấy, thời tiết với cái nhiệt độ ẩm ương nọ cũng chẳng khá hơn giờ này là bao, nóng nực bí bách tới mức không khí như móp méo vặn xoắn cả lại. Ngày nào mà không ăn ít đồ mát lạnh thì không sống nổi.
Kinh tế của Ngôn Hành Nhất không dư dả đến mức có thể sắm điều hòa, tủ lạnh bị hư chỉ ướp lạnh được chứ không còn chế độ làm đông. Cách thức giải nhiệt duy nhất là ngủ đến tầm xế chiều, thừa dịp mặt trời không còn nóng nảy ác ôn đi mua hai mua hai que kem về gặm.
Hôm nay trời đẹp, tầm chiều đã bắt đầu râm mát. Nóng thì vẫn nóng nhưng cũng không nắng nôi gay gắt lắm. Ngôn Hành Nhất chậm rãi ăn kem đi bộ về nhà, điều chỉnh nhịp độ từng bước đi sao cho áp lực lên đầu gối không quá nặng nề.
Đi đến dưới tán cây hoa hòe đầu chợ, tiếng mèo kêu yếu ớt từ đâu đó vang lên.
Anh ngẩng đầu nhìn, phát hiện bé mèo con vừa đầy tháng chỉ to bằng lòng bàn tay run rẩy vắt vẻo trên cành cây meo meo kêu ré lên.
"Mày bé tí thế mà sao trèo lên đó được vậy? Leo được mà không xuống được hả?" Anh nhìn thẳng lên.
Thế rồi anh lập tức tỏ ra bất lực, mèo con ở độ cao mà tay anh không với tới được, bảo người đi đứng còn không tiện như anh trèo cây không thực tế —— Ngay cả khi chân anh lành lặn cũng không làm được.
Ngôn Hành Nhất băn khoăn buồn rầu, đứng dưới gốc cây nghĩ ngợi một hồi. Hay là nhờ người khác giúp. Nhưng trong giây lát anh suy nghĩ ấy, mấy giọt mưa bắt đầu tí tách rơi xuống, may mà anh có mang theo dù. Nhưng vấn đề của mèo con lại càng trở nên nan giải, Ngôn Hành Nhất thầm mắng cơn mưa này đến chẳng đúng lúc gì hết.
"Nó là mèo của anh à?"
Ngay cả khi anh rướn cổ kiễng chân cũng không thể kéo gần khoảng cách giữa mình với mèo con. Một thiếu niên dong dỏng cao thình lình xuất hiện, ngửa đầu nhìn lên cây hỏi.
"À, nó không xuống được!" Anh vội vội vàng vàng đáp.
Thiếu niên gật đầu, không nói gì thêm đã trèo lên cành cây gần nhất. Một lúc sau, thiếu niên nọ ôm mèo trong tay, bám trên cây đưa cho Ngôn Hành Nhất.
"Ôi, cảm ơn nhóc nhiều lắm!"
Thiếu niên nhanh nhẹn nhảy xuống, vén áo thun lên lau gương mặt ướt đẫm nước mưa.
Anh mới phát hiện từ nãy đến giờ cậu trai này không che dù, nước trên tóc liên tục nhỏ xuống. Thiếu niên mặc một chiếc áo thun không cũ cũng không mới, đi đôi giày đá bóng ướt nhẹp nước bùn.
Ngôn Hành Nhất giơ dù lên che đầu thiếu niên: "Thật sự cảm ơn nhóc nhiều! Một mình anh không biết phải xoay sở thế nào hết."
"Không có gì."
"Anh chưa thấy nhóc ở quanh đây bao giờ, vừa chuyển tới phải không?"
Hình như thiếu niên không muốn trả lời lắm, gật đầu lấy lệ rồi thôi.
"Nhóc cầm dù của anh đi, mưa lớn vầy kẻo bị cảm mất."
"Không cần." Thiếu niên lắc đầu, không đợi Ngôn Hành Nhất nói gì thêm đã quay người biến mất trong màn mưa.
"Này...! Không đợi anh đưa về à!"
Ngôn Hành Nhất gọi rất to, chỉ là người ta không nghe được.
Trận mưa kéo dài đến tận trưa hôm sau vẫn chưa tạnh, mưa nhỏ dần nhưng vẫn cứ rả rích không dứt. Mèo con được ôm về nhà đang lủi trong một góc sofa ngủ vùi.
Ngôn Hành Nhất không biết phải nuôi mèo làm sao. Anh không có kinh nghiệm nuôi thú cưng, về đến nhà mới hoảng hốt gọi điện cho một người bạn cũng nuôi mèo, nghe người ta nói một đống thứ hầm bà lằng phải chú ý mà đau cả đầu.
Người bạn kia dặn đi dặn lại không được cho nó ăn mặn, không được cho uống sữa. Ngôn Hành Nhất chịu thua, chẳng thể giải quyết bằng mấy miếng xúc xích thịt nguội như hôm qua nữa được. Vậy nên lúc mưa nhỏ anh đi ra chợ, mua ít tôm tép về nhà. Cái tốt của làng xã ngoại thành là vào chợ lúc nào cũng có thịt thà rau cỏ tươi.
Ngôn Hành Nhất ở một mình nhưng cũng hiếm khi bày vẽ nấu nướng. Nhà ở chỗ xa xôi hẻo lánh vẫn có vài quán ăn nhỏ. Ăn nhiều, đi đứng không tiện, anh thương lượng với chủ quán giao hàng đến tận nhà mỗi bữa trưa và tối.
Bình thường sáng sớm là giờ ngủ của anh, đương nhiên không dính líu gì đến vụ ăn sáng. Nửa đêm viết mà đói bụng thì nấu tô mì hay ăn đại vài miếng bánh quy cho xong. Bây giờ tự nhiên có thêm một miệng ăn, anh phải chịu khó rồi đây.
"Đổi tủ lạnh được rồi, chứ ngày nào cũng phải chạy qua chạy lại chợ búa..." Ngôn Hành Nhất vừa nghĩ ngợi vừa về nhà, thoáng nhìn thấy bóng người trông khá quen mắt.
Trong góc tường cách đó không xa là thiếu niên hôm qua ra tay giúp đỡ anh đang ôm gối dựa đầu nép vào trong ngủ gà gật. Mái hiên còn chẳng đủ rộng để che người, bao nhiêu gió mưa cứ thế tạt vào.
"Sao lại ngủ ở đây được cơ chứ?"
Thoạt trông không giống đứa trẻ không nhà chút nào, chẳng lẽ là bỏ nhà đi?
Ngôn Hành Nhất khẽ đẩy tay thiếu niên, cảm giác nhiệt độ của cánh tay để lộ bên ngoài ấm ấm. Anh thử đưa tay sờ vào cổ, kinh hoảng.
"Nhóc sốt cao quá!" Ngôn Hành Nhất lay lay hắn, "Sao không về nhà? Ngủ ngoài đường như vậy bộ không muốn sống nữa hả!?"
Thiếu niên quẹt tay anh ra, tức giận: "Không khiến anh quan tâm."
Giọng hắn khàn đặc, Ngôn Hành Nhất không ở gần là hầu như không nghe rõ hắn nói gì.
Anh mạnh tay kéo hắn dậy, hắn rất cao, anh phải tốn bao nhiêu sức mới kéo được nửa người dậy dưới tán ô mình. Thiếu niên mềm oặt không có chút sức nào, quờ quạng vài lần mới hất được tay anh ra, nổi giận: "... Anh làm gì vậy!"
"Đừng đừng đừng! Anh đi đứng không tiện, nhóc làm anh ngã bay ra bây giờ." Ngôn Hành Nhất nghiêm túc nói nhảm, lần nữa giữ chặt cổ tay hắn lại.
Chẳng biết có phải lời nói nhảm kia có tác dụng rồi hay không, thiếu niên giãy giụa hơi nhẹ lại.
"Nhóc ở đâu? Để anh đưa nhóc về."
Mặt mũi thiếu niên cứng đờ, cau mày muốn rút tay mình ra: "Tôi tự về."
"Không được." Ngôn Hành Nhất siết tay, "Anh đưa nhóc về."
"Không cần..."
"Phải cần."
Cơn giận dữ hằn trên đôi mày thiếu niên: "Anh không phải xen vào việc người khác!"
"Phải xen." Ngôn Hành Nhất nói như lẽ đương nhiên, "Người khác anh mặc kệ, nhóc thì không được."
Trần đời chưa thấy ai phiền nhiễu như thế, thiếu niên quạu cọ đến độ nghiến răng.
"Đứa nhỏ này, đừng vậy mà, hôm qua nhóc giúp anh đó có còn nhớ không?" Anh dịu giọng hòa hoãn, nở nụ cười, "Anh không thể để nhóc dầm mưa ngoài đường được. Nhóc còn đang bị sốt đó! Ngộ nhỡ viêm phổi thì phải làm sao?"
Xem ánh mắt của thiếu niên kìa, xem chừng bắt đầu thấy hối hận vì đã giúp anh rồi.
Ngôn Hành Nhất tiếp tục kiên quyết quấy rầy: "Anh đưa nhóc về nhà, được không? Nha?" Anh vừa nói vừa kéo hắn dậy.
Qua một hồi cò cưa xô đẩy, chắc là sốt cao nên khó khăn, thiếu niên cũng đành phải nhượng bộ chịu khuất phục, bị anh kéo về nhà.
Nhiệt độ truyền đến từ cánh tay nọ làm Ngôn Hành Nhất lo sốt vó. Anh thấy tất cả là tại giúp mình nên đứa nhỏ này mới mắc mưa rồi bị cảm, không đưa về nhà toàn vẹn thì anh không yên tâm nổi.
"Đừng nói từ hôm qua nhóc đã không về nhà rồi đó?"
"..."
"Bị ốm mà cả đêm không về nhà. Người lớn trong nhà sẽ lo lắng lắm có biết không! Không chừng đi báo án đến nơi rồi."
Thiếu niên tức giận: "Không ai tìm tôi!"
Ngôn Hành Nhất bật cười: "Sao, cãi nhau với gia đình à. Hồi ở tuổi nhóc anh còn chẳng làm thế."
Thiếu niên không thèm đáp, thất tha thất thểu theo sát anh. Một người bệnh tật, một người chân cẳng khuyết tật, đi đứng không trơn tru ổn định được. Có một khoảng cũng gần mà cả hai loay hoay mất hai mươi phút.
"Đây là nhà nhóc à? Cùng ngõ với anh ha... Ơ?"
Anh nhanh chóng phát giác cổng ngoài đang bị khóa.
"Nhóc có chìa khóa nhà không?"
Thiếu niên lắc đầu.
"Nhóc coi đó, chắc chắn là ra ngoài tìm rồi." Anh nói tiếp, "Nhóc còn quen ai không?"
Thiếu niên không trả lời, giãy khỏi tay Ngôn Hành Nhất tìm một góc trú mưa.
Anh thở dài.
"Sang nhà anh đi, dầm mưa lạnh nữa không được."
Thiếu niên chỉ nhìn chứ không nghe.
Anh đi lại kéo tay hắn: "Ở một mình, không có gì bất tiện."
"Anh thấy phiền không thế!" Thiếu niên cuối cùng cũng nổi đóa, vì bị bệnh nên nghe thở không ra hơi, "Mắc mớ gì tới anh, tôi không quen anh!"
"Anh phải dẫn nhóc đến đồn công an." Ngôn Hành Nhất cầm chặt cổ tay thiếu niên, "Để bên đồn liên lạc cho người nhà nhóc."
"Không liên lạc được! Từ hôm qua đã không có người rồi."
"...!"
Ngôn Hành Nhất sửng sốt, thì ra không phải không chịu về, mà là không thể quay về.
Vì vậy, cảm giác hổ thẹn dằn sâu nơi đáy lòng anh lại vô thức trỗi dậy.
"Sao nhóc không nói sớm..." Giọng Ngôn Hành Nhất mềm xuống, "Sang nhà anh chờ đi, người nhà nhóc về hãy tính tiếp."
"Tôi chờ ở đây."
"Hôm qua nhóc giúp anh nên mới mắc mưa, không chừng là vì thế nên mới bị cảm. Nhóc như thế làm anh thấy áy náy khó chịu lắm."
"..."
"Mà nhóc cũng thấy rồi đó, chân anh không tiện đi lại." Ngôn Hành Nhất cựa quậy chân trái mình, ban nãy đi cả đoạn dài mà không chống gậy nên bây giờ đau hết sức chịu đựng, xem như nhóc giúp anh thêm việc nữa?"
—— Mới là lạ đó. Anh tự nhẩm trong lòng, vừa nghĩ vừa bày ra bộ dạng không đứng nổi nữa.
Thiếu niên nhìn anh một lúc, bất đắc dĩ chìa tay ra: "Đưa ô cho tôi."
—— Quả nhiên, thích mềm không thích cứng đây mà.
"Cảm ơn!" Anh đưa dù cho thiếu niên, hỏi tiếp, "Nhóc tên gì?"
Hình như thiếu niên vẫn còn đang giận, quay ngoắt đầu sang một bên không nhìn anh, cứng ngắc nhả ra ba chữ: "Tiêu Chi Viễn."
Edit: tokyo2soul
Tình hình chân trái cũng không hẳn là quá tệ, nhưng hồi đó thì tệ hơn bây giờ nhiều. Anh không thể đi bộ quá nửa tiếng, không thể đứng quá một tiếng đồng hồ, nếu không đầu gối sẽ đau đến độ làm anh phát khóc. Tuy vậy, chuyện ấy với Ngôn Hành Nhất cũng không phải vấn đề quá lớn. Mỗi ngày anh cao lắm cũng chỉ đi lại chừng mười phút tới hàng bán đồ vặt mua hai cây kem về —— Tùy theo từng mùa và nhu cầu, địa điểm có thể sẽ đổi thành chợ, quán cơm, chưa từng phải đi quá hai mươi phút.
Giữa mùa hè năm ấy, thời tiết với cái nhiệt độ ẩm ương nọ cũng chẳng khá hơn giờ này là bao, nóng nực bí bách tới mức không khí như móp méo vặn xoắn cả lại. Ngày nào mà không ăn ít đồ mát lạnh thì không sống nổi.
Kinh tế của Ngôn Hành Nhất không dư dả đến mức có thể sắm điều hòa, tủ lạnh bị hư chỉ ướp lạnh được chứ không còn chế độ làm đông. Cách thức giải nhiệt duy nhất là ngủ đến tầm xế chiều, thừa dịp mặt trời không còn nóng nảy ác ôn đi mua hai mua hai que kem về gặm.
Hôm nay trời đẹp, tầm chiều đã bắt đầu râm mát. Nóng thì vẫn nóng nhưng cũng không nắng nôi gay gắt lắm. Ngôn Hành Nhất chậm rãi ăn kem đi bộ về nhà, điều chỉnh nhịp độ từng bước đi sao cho áp lực lên đầu gối không quá nặng nề.
Đi đến dưới tán cây hoa hòe đầu chợ, tiếng mèo kêu yếu ớt từ đâu đó vang lên.
Anh ngẩng đầu nhìn, phát hiện bé mèo con vừa đầy tháng chỉ to bằng lòng bàn tay run rẩy vắt vẻo trên cành cây meo meo kêu ré lên.
"Mày bé tí thế mà sao trèo lên đó được vậy? Leo được mà không xuống được hả?" Anh nhìn thẳng lên.
Thế rồi anh lập tức tỏ ra bất lực, mèo con ở độ cao mà tay anh không với tới được, bảo người đi đứng còn không tiện như anh trèo cây không thực tế —— Ngay cả khi chân anh lành lặn cũng không làm được.
Ngôn Hành Nhất băn khoăn buồn rầu, đứng dưới gốc cây nghĩ ngợi một hồi. Hay là nhờ người khác giúp. Nhưng trong giây lát anh suy nghĩ ấy, mấy giọt mưa bắt đầu tí tách rơi xuống, may mà anh có mang theo dù. Nhưng vấn đề của mèo con lại càng trở nên nan giải, Ngôn Hành Nhất thầm mắng cơn mưa này đến chẳng đúng lúc gì hết.
"Nó là mèo của anh à?"
Ngay cả khi anh rướn cổ kiễng chân cũng không thể kéo gần khoảng cách giữa mình với mèo con. Một thiếu niên dong dỏng cao thình lình xuất hiện, ngửa đầu nhìn lên cây hỏi.
"À, nó không xuống được!" Anh vội vội vàng vàng đáp.
Thiếu niên gật đầu, không nói gì thêm đã trèo lên cành cây gần nhất. Một lúc sau, thiếu niên nọ ôm mèo trong tay, bám trên cây đưa cho Ngôn Hành Nhất.
"Ôi, cảm ơn nhóc nhiều lắm!"
Thiếu niên nhanh nhẹn nhảy xuống, vén áo thun lên lau gương mặt ướt đẫm nước mưa.
Anh mới phát hiện từ nãy đến giờ cậu trai này không che dù, nước trên tóc liên tục nhỏ xuống. Thiếu niên mặc một chiếc áo thun không cũ cũng không mới, đi đôi giày đá bóng ướt nhẹp nước bùn.
Ngôn Hành Nhất giơ dù lên che đầu thiếu niên: "Thật sự cảm ơn nhóc nhiều! Một mình anh không biết phải xoay sở thế nào hết."
"Không có gì."
"Anh chưa thấy nhóc ở quanh đây bao giờ, vừa chuyển tới phải không?"
Hình như thiếu niên không muốn trả lời lắm, gật đầu lấy lệ rồi thôi.
"Nhóc cầm dù của anh đi, mưa lớn vầy kẻo bị cảm mất."
"Không cần." Thiếu niên lắc đầu, không đợi Ngôn Hành Nhất nói gì thêm đã quay người biến mất trong màn mưa.
"Này...! Không đợi anh đưa về à!"
Ngôn Hành Nhất gọi rất to, chỉ là người ta không nghe được.
Trận mưa kéo dài đến tận trưa hôm sau vẫn chưa tạnh, mưa nhỏ dần nhưng vẫn cứ rả rích không dứt. Mèo con được ôm về nhà đang lủi trong một góc sofa ngủ vùi.
Ngôn Hành Nhất không biết phải nuôi mèo làm sao. Anh không có kinh nghiệm nuôi thú cưng, về đến nhà mới hoảng hốt gọi điện cho một người bạn cũng nuôi mèo, nghe người ta nói một đống thứ hầm bà lằng phải chú ý mà đau cả đầu.
Người bạn kia dặn đi dặn lại không được cho nó ăn mặn, không được cho uống sữa. Ngôn Hành Nhất chịu thua, chẳng thể giải quyết bằng mấy miếng xúc xích thịt nguội như hôm qua nữa được. Vậy nên lúc mưa nhỏ anh đi ra chợ, mua ít tôm tép về nhà. Cái tốt của làng xã ngoại thành là vào chợ lúc nào cũng có thịt thà rau cỏ tươi.
Ngôn Hành Nhất ở một mình nhưng cũng hiếm khi bày vẽ nấu nướng. Nhà ở chỗ xa xôi hẻo lánh vẫn có vài quán ăn nhỏ. Ăn nhiều, đi đứng không tiện, anh thương lượng với chủ quán giao hàng đến tận nhà mỗi bữa trưa và tối.
Bình thường sáng sớm là giờ ngủ của anh, đương nhiên không dính líu gì đến vụ ăn sáng. Nửa đêm viết mà đói bụng thì nấu tô mì hay ăn đại vài miếng bánh quy cho xong. Bây giờ tự nhiên có thêm một miệng ăn, anh phải chịu khó rồi đây.
"Đổi tủ lạnh được rồi, chứ ngày nào cũng phải chạy qua chạy lại chợ búa..." Ngôn Hành Nhất vừa nghĩ ngợi vừa về nhà, thoáng nhìn thấy bóng người trông khá quen mắt.
Trong góc tường cách đó không xa là thiếu niên hôm qua ra tay giúp đỡ anh đang ôm gối dựa đầu nép vào trong ngủ gà gật. Mái hiên còn chẳng đủ rộng để che người, bao nhiêu gió mưa cứ thế tạt vào.
"Sao lại ngủ ở đây được cơ chứ?"
Thoạt trông không giống đứa trẻ không nhà chút nào, chẳng lẽ là bỏ nhà đi?
Ngôn Hành Nhất khẽ đẩy tay thiếu niên, cảm giác nhiệt độ của cánh tay để lộ bên ngoài ấm ấm. Anh thử đưa tay sờ vào cổ, kinh hoảng.
"Nhóc sốt cao quá!" Ngôn Hành Nhất lay lay hắn, "Sao không về nhà? Ngủ ngoài đường như vậy bộ không muốn sống nữa hả!?"
Thiếu niên quẹt tay anh ra, tức giận: "Không khiến anh quan tâm."
Giọng hắn khàn đặc, Ngôn Hành Nhất không ở gần là hầu như không nghe rõ hắn nói gì.
Anh mạnh tay kéo hắn dậy, hắn rất cao, anh phải tốn bao nhiêu sức mới kéo được nửa người dậy dưới tán ô mình. Thiếu niên mềm oặt không có chút sức nào, quờ quạng vài lần mới hất được tay anh ra, nổi giận: "... Anh làm gì vậy!"
"Đừng đừng đừng! Anh đi đứng không tiện, nhóc làm anh ngã bay ra bây giờ." Ngôn Hành Nhất nghiêm túc nói nhảm, lần nữa giữ chặt cổ tay hắn lại.
Chẳng biết có phải lời nói nhảm kia có tác dụng rồi hay không, thiếu niên giãy giụa hơi nhẹ lại.
"Nhóc ở đâu? Để anh đưa nhóc về."
Mặt mũi thiếu niên cứng đờ, cau mày muốn rút tay mình ra: "Tôi tự về."
"Không được." Ngôn Hành Nhất siết tay, "Anh đưa nhóc về."
"Không cần..."
"Phải cần."
Cơn giận dữ hằn trên đôi mày thiếu niên: "Anh không phải xen vào việc người khác!"
"Phải xen." Ngôn Hành Nhất nói như lẽ đương nhiên, "Người khác anh mặc kệ, nhóc thì không được."
Trần đời chưa thấy ai phiền nhiễu như thế, thiếu niên quạu cọ đến độ nghiến răng.
"Đứa nhỏ này, đừng vậy mà, hôm qua nhóc giúp anh đó có còn nhớ không?" Anh dịu giọng hòa hoãn, nở nụ cười, "Anh không thể để nhóc dầm mưa ngoài đường được. Nhóc còn đang bị sốt đó! Ngộ nhỡ viêm phổi thì phải làm sao?"
Xem ánh mắt của thiếu niên kìa, xem chừng bắt đầu thấy hối hận vì đã giúp anh rồi.
Ngôn Hành Nhất tiếp tục kiên quyết quấy rầy: "Anh đưa nhóc về nhà, được không? Nha?" Anh vừa nói vừa kéo hắn dậy.
Qua một hồi cò cưa xô đẩy, chắc là sốt cao nên khó khăn, thiếu niên cũng đành phải nhượng bộ chịu khuất phục, bị anh kéo về nhà.
Nhiệt độ truyền đến từ cánh tay nọ làm Ngôn Hành Nhất lo sốt vó. Anh thấy tất cả là tại giúp mình nên đứa nhỏ này mới mắc mưa rồi bị cảm, không đưa về nhà toàn vẹn thì anh không yên tâm nổi.
"Đừng nói từ hôm qua nhóc đã không về nhà rồi đó?"
"..."
"Bị ốm mà cả đêm không về nhà. Người lớn trong nhà sẽ lo lắng lắm có biết không! Không chừng đi báo án đến nơi rồi."
Thiếu niên tức giận: "Không ai tìm tôi!"
Ngôn Hành Nhất bật cười: "Sao, cãi nhau với gia đình à. Hồi ở tuổi nhóc anh còn chẳng làm thế."
Thiếu niên không thèm đáp, thất tha thất thểu theo sát anh. Một người bệnh tật, một người chân cẳng khuyết tật, đi đứng không trơn tru ổn định được. Có một khoảng cũng gần mà cả hai loay hoay mất hai mươi phút.
"Đây là nhà nhóc à? Cùng ngõ với anh ha... Ơ?"
Anh nhanh chóng phát giác cổng ngoài đang bị khóa.
"Nhóc có chìa khóa nhà không?"
Thiếu niên lắc đầu.
"Nhóc coi đó, chắc chắn là ra ngoài tìm rồi." Anh nói tiếp, "Nhóc còn quen ai không?"
Thiếu niên không trả lời, giãy khỏi tay Ngôn Hành Nhất tìm một góc trú mưa.
Anh thở dài.
"Sang nhà anh đi, dầm mưa lạnh nữa không được."
Thiếu niên chỉ nhìn chứ không nghe.
Anh đi lại kéo tay hắn: "Ở một mình, không có gì bất tiện."
"Anh thấy phiền không thế!" Thiếu niên cuối cùng cũng nổi đóa, vì bị bệnh nên nghe thở không ra hơi, "Mắc mớ gì tới anh, tôi không quen anh!"
"Anh phải dẫn nhóc đến đồn công an." Ngôn Hành Nhất cầm chặt cổ tay thiếu niên, "Để bên đồn liên lạc cho người nhà nhóc."
"Không liên lạc được! Từ hôm qua đã không có người rồi."
"...!"
Ngôn Hành Nhất sửng sốt, thì ra không phải không chịu về, mà là không thể quay về.
Vì vậy, cảm giác hổ thẹn dằn sâu nơi đáy lòng anh lại vô thức trỗi dậy.
"Sao nhóc không nói sớm..." Giọng Ngôn Hành Nhất mềm xuống, "Sang nhà anh chờ đi, người nhà nhóc về hãy tính tiếp."
"Tôi chờ ở đây."
"Hôm qua nhóc giúp anh nên mới mắc mưa, không chừng là vì thế nên mới bị cảm. Nhóc như thế làm anh thấy áy náy khó chịu lắm."
"..."
"Mà nhóc cũng thấy rồi đó, chân anh không tiện đi lại." Ngôn Hành Nhất cựa quậy chân trái mình, ban nãy đi cả đoạn dài mà không chống gậy nên bây giờ đau hết sức chịu đựng, xem như nhóc giúp anh thêm việc nữa?"
—— Mới là lạ đó. Anh tự nhẩm trong lòng, vừa nghĩ vừa bày ra bộ dạng không đứng nổi nữa.
Thiếu niên nhìn anh một lúc, bất đắc dĩ chìa tay ra: "Đưa ô cho tôi."
—— Quả nhiên, thích mềm không thích cứng đây mà.
"Cảm ơn!" Anh đưa dù cho thiếu niên, hỏi tiếp, "Nhóc tên gì?"
Hình như thiếu niên vẫn còn đang giận, quay ngoắt đầu sang một bên không nhìn anh, cứng ngắc nhả ra ba chữ: "Tiêu Chi Viễn."
Edit: tokyo2soul
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương