Ngày Hạ Khuynh Tình
Chương 2: Tiệc tối
"Hàng xóm, họ Phó, hơn 50 tuổi, một nhà bốn người, tháng trước vừa mới chuyển đến, người vừa rồi con thấy hẳn là ông ấy."
Vú Trần say mê tiểu thuyết, cũng không ngẩng đầu lên, nên không thấy cô có biểu cảm thất thố như thế nào. Chính cô bây giờ chắc chắn là không nhịn được mà bật cười.
Nhưng là bởi vì chuyện khác.
Trong lòng bản thân có quỷ, mới có thể trông gà hóa cuốc, cho rằng cả thế giới đều đoán trúng tâm sự của mình.
Thịnh Tư Hạ sớm biết được tất cả thông tin về người hàng xóm mới này từ lời nói của vú Trần, ông ta có hai người con gái, đứa lớn đang học đại học, đứa nhỏ đang học mẫu giáo, người vợ so với ông ta trẻ hơn rất nhiều, vừa thấy liền biết không phải vợ cả...
Vú Trần nói xong, đôi mắt liếc lên lầu, sợ bị dì nhỏ nghe thấy.
Thịnh Tư Hạ nghe cho có lệ, vội vàng trở về phòng, thẳng đến khi ăn cơm tối mới ra ngoài.
Thịnh Uyển Nhu đại khái là thắng tiền, đánh bài thuận lợi, tâm tình nhìn qua không tệ.
Bữa tối của bà là một ít cá hồi chanh muối kèm với măng tây và nấm Khẩu Bắc, màu sắc nhạt nhẽo phối lại, lành mạnh nhưng ít chất béo.
Thịnh Uyển Nhu ăn rất nhanh, thức ăn trên bàn mau chóng vơi đi.
Thịnh Tư Hạ hiểu, càng biếng ăn, càng phải nhanh chóng giải quyết, nếu không càng để lâu càng khó chịu.
Cô cũng chú trọng dáng người, nhưng trước mắt đã gầy bẩm sinh, ngoại hình từ trên xuống dưới vừa vặn tốt, dáng người mảnh khảnh, lại không phải minh tinh, không cần phải chụp ảnh, chuyện ăn uống cô không cần phải nghiêm khắc với chính mình.
Tay nghề vú Trần làm món cay Tứ Xuyên thật tuyệt, ếch đồng, bò xào, hương vị quá ngon, làm cô ăn đến hai bát cơm.
"Còn trẻ tuổi thật tốt, nhìn cái eo của dì này, dì nào dám ăn nhiều."
Dì nhỏ dùng ánh mắt ai oán nhìn cô.
Thịnh Tư Hạ cười một tiếng, "Dì không cần khiêm tốn, nói thật cho con biết đi, gần đây có phải hay không dì thường xuyên đến phòng gym?"
Dì nhỏ đầy vẻ ngạc nhiên vui vẻ: "Đều nhìn ra cả rồi? Dì mời người dạy riêng, có phải rất hiệu quả không?"
"Tất nhiên rồi, nếu không sao con có thể nhìn ra?"
Dì nhỏ cùng bạn bè hằng ngày đi tập gym, cô đương nhiên cảm kích, nhưng lời khen này cũng không tính là giả vờ.
Tập gym khiến cho dì nhỏ trừ bỏ mỡ ở cánh tay, còn có tâm trạng vui vẻ, tinh thần thật sự rất tốt, từ khóe mắt đến đuôi mày đều lộ ra sự vui sướng.
Chuyện này nhất định không đơn giản chỉ là trùng hợp đánh bài thắng tiền.
Thịnh Tư Hạ đoán rằng gần đây bà có cảm tình tốt với ai đó, dì nhỏ là người có tâm tư đơn giản, không gì khác có thể làm bà vui vẻ như vậy.
Ăn xong miếng thịt bò cuối cùng, buông đũa xuống, dì nhỏ nói bóng gió hỏi:"Ở trường học con không quen bạn trai sao?"
"Không có ạ."
"Thật không có? Nếu có, cứ nói cho dì, dì nhỏ sẽ giúp con suy xét." Bà nhìn Thịnh Tư Hạ mà cổ vũ.
Thịnh Tư Hạ suy nghĩ, chậm chạp mở miệng: "Lại nói tiếp, gần đầy đây con có hứng thú với một người, chỉ là anh ta quá lạnh lùng, chúng con còn chưa nói chuyện với nhau."
Ánh mắt dì nhỏ sáng ngời: "Ai?"
Thịnh Tư Hạ thành khẩn mà nói: "Là khách mời của một chương trình tạp kỹ, soái ca học bá, gần đây rất hot, có nhiều fans, nếu dì nhỏ quen biết các ông lớn trong giới giải trí, có thể hay không giúp con giật dây..."
"Tránh ra, dì không quen biết con." Dì nhỏ trở mặt, liền đứng dậy đi mất.
Tức giận cái gì? Cô đâu nói giỡn?
Trong ba năm này, bạn học cô đều có kế hoạch riêng, có người học lên tiến sĩ, cũng có người suy tính tiến vào xã hội, tốt nghiệp tức thất nghiệp, sau khi tốt nghiệp xác suất chia tay rất cao, ai có thể để tình yêu lên hàng đầu?
Cô thật sự không có tâm trí yêu đương.
Đáng tiếc không như mong muốn, cuối tuần đêm đó, người cháu trai tuấn tú lịch sự của dì Lý kia đến đợi dưới lầu, tới đón cô đi bữa tiệc tối nay.
Thời điểm cô nghe dì nhỏ nói đến, bàn tay kẻ mắt run lên, suýt chút nữa làm hỏng cả lớp makeup.
Dù có kháng cự thế nào, vẫn phải chấp nhận đối mặt.
Người hầu lễ phép đứng dưới lầu nửa giờ, nhìn chung không thể làm anh ta bị sập cửa vào mặt.
Thịnh Tư Hạ mặc một bộ lễ phục dì nhỏ đã chuẩn bị trước đó, ngồi vào trong xe, mỉm cười với anh ta.
Giống như ngày đó dì Lý đã giới thiệu qua, anh ta họ Dương, đầu tiên giới thiệu bản thân và trình độ bằng cấp, ngôn từ ngắn gọn mạnh mẽ, không dấu vết mà để lộ ra gia thế bối cảnh, thái độ khiêm tốn, có thể nhìn ra được cách giáo dục của gia đình rất tốt.
Xét về diện mạo, làn da anh ta có chút trắng, mái tóc không cẩu thả mà được chăm chút xử lí, trước sau hài hòa, có thể coi là tuấn tú lịch sự.
Tuy rằng anh ta không có ngũ quan tinh xảo khiến người khác kinh diễm, hay đôi mắt đa tình rực sáng nhưng Thịnh Tư Hạ tin tưởng, sự hấp dẫn của người đàn ông không nằm trên khuôn mặt.
Một người đàn ông, nếu cư xử phóng khoáng, thoải mái, khiến người khác như tắm mình trong gió xuân, biết tiến biết lùi, đồng thời còn khiến người khác nhớ đến mà không quên ngoại hình của mình. Hắn ta có lẽ không hợp làm người yêu, chỉ nên là một bức tranh, đứng từ xa thưởng thức.
Nếu người khác muốn độc chiếm hắn làm của riêng, phải chuẩn bị tinh thần nhận lấy thương tâm.
"Nghe dì anh nói, em còn đi học sao?"
Thịnh Tư Hạ trả lời: "Ngành truyền thông chuyên nghiệp, khá nhàm chán."
"Con gái đọc nhiều sách là việc tốt, nếu em thích, có thể tiếp tục đọc, không cần ra ngoài xã hội nguy hiểm sớm."
Thịnh Tư Hạ nhìn anh ta mỉm cười, không tồi, có chút ấn tượng tốt về khiếu hài hước, tuy rằng có chút dối trá.
Bọn họ đang ngồi trong một chiếc Maybach, tài xế phụ trách lái xe mang theo bao tay trắng, bất luận nhìn từ góc độ nào, anh ta đều không giống người đã ra ngoài xã hội nguy hiểm.
Cả người toát lên hương vị nhà tư bản, còn kém người khác nhiều lắm.
"Không đọc, tôi không phải là mọt sách, những thứ đó với tôi một mớ hỗn độn." Giai đoạn nghiên cứu sinh đã làm cô biết rõ, cô không thích hợp học thuật chiêu số. May mắn thay, cô đã gặp một giáo sư cố vấn tốt. Nếu học lên tiến sĩ, gặp được thầy dạy như thế là vô cùng may mắn.
Với hoàn cảnh học tập hiện nay, khả năng cô không tốt nghiệp được đều có thể.
"Nghe nói tiểu thư là tiến sĩ toán học, ở Princeton giảng dạy, Thịnh tiểu thư có phải quá khiêm tốn rồi không?"
Thịnh Tư Hạ lắc đầu, nghiêm túc nói: "Có thể là gen nhà tôi tới lúc ấy đột nhiên xảy ra đột biến, tôi đối với khoa học tự nhiên ngu ngốc, đừng hỏi tôi về đề toán học, tôi sẽ cùng anh trở mặt."
Anh ta cười ha hả, tiếp theo, anh ta lại động viên cô: "Nói thật, ấn tượng đầu tiên nhìn thấy em, tôi cho rằng em là người rất khó tiếp cận, không ngờ...."
"Không ngờ?" Thịnh Tư Hạ rất có hứng thú mà nhìn anh ta.
"Em rất tuyệt, tôi rất muốn cùng em tiến thêm một bước.", thẳng thắng mà nói: "Tôi nói trắng ra như vậy, có phải đã dọa đến em?"
"Có một chút, nhưng suy nghĩ đến hiện tại tôi nhảy xuống xe, tỷ lệ còn sống không cao nên tôi quyết định sẽ chịu đựng, chờ đến nơi sẽ tìm dì của anh cáo trạng." Thịnh Tư Hạ mỉm cười nói.
Trong mắt anh ta mang ý cười, nhìn ra được, anh ta đối với cô cảm thấy thực hứng thú.
Nhưng Thịnh Tư Hạ chậm chạp theo sau anh ta một bước, cô có thể làm được.
Cô đối với chuyện tình cảm xưa nay chậm chạp, trước mặt người đàn ông này, cô không ghét bỏ, làm bạn bè qua lại, cô cũng không bài xích.
Rốt cuộc, ai sẽ để ý trong cái vòng này thêm một người bạn dí dỏm hài hước, bên ngoài rộng lớn, có thêm bạn bè gia cảnh hậu đãi chả phải tốt hơn?
Như vậy ở cùng nhau, có lẽ có một ngày, cô sẽ bị anh ta làm cho cảm động, nảy sinh tình cảm, sau đó thuận lý thành chương mà ở bên nhau.
Nhưng bọn họ vừa mới biết nhau, chưa đầy nửa giờ, anh ta liền cơ hồ muốn đem quan hệ bọn họ thành sống chết có nhau.
Điều này tương đương với việc biến một câu hỏi thành đề văn rồi lại biến thành câu hỏi trắc nghiệm để chỉ được chọn một đáp án duy nhất.
Tuy cô không giỏi toán học, nhưng không gặp quá khó khăn trong lựa chọn, cô biết chuyện này nên giải quyết như thế nào.
Duyệt Đa sơn trang nằm ở phía Tây của thành phố. Thời điểm xuống xe, bầu trời vừa vào đêm đen, cuối chân trời còn lưu lại chút tàn dư tươi đẹp.
Bên ngoài phòng tiệc là một dãy siêu xe đang đỗ, nam nữ mặc Tuxedo và lễ phục dạ hội bước trên bậc thang, tiến vào sảnh tổ chức tiệc.
Dương tiên sinh thấy người quen, muốn cùng cô đi qua chào hỏi, Thịnh Tư Hạ vội vàng tìm cớ né tránh.
Cô quan sát một phen, cũng thấy vài gương mặt thân quen, chậm rãi bước đến, cùng các cô nói chuyện.
Không có gì ngoài những chủ đề quen thuộc, ai đã giảm cân, ai đi biển phơi nắng đến da trở thành màu đồng cổ, gần đây ai có tin vui. Khi nói chuyện, có người không chút để ý mà để lộ nhẫn kim cương trên tay, nhà ai phá sản, tài sản bán đấu giá như thế nào. Còn có ai đính hôn xong bị vị hôn phu phản bội, tiểu tam mượn cớ đang có thai đi rêu rao khắp nơi.
Thịnh Tư Hạ ứng phó một phen, lấy cớ muốn đi toilet, mượn cơ hội né tránh.
Cô đẩy cửa đi vào, bồn rửa tay không có một bóng người, chỉ có tiếng giày cao gót vang vọng. Có tiếng sột soạt của ai đang khóc từ phòng kế bên truyền đến.
Rửa tay sạch sẽ, cọ xát hai giây, cô xác định mình không nghe nhầm.
Thanh âm kia đứt quãng, là biết được bên ngoài có người nhưng không thể kìm nén được.
Thịnh Tư Hạ vô tình làm phiền đến chuyện buồn người khác, cô đi tới cửa, còn cố ý giơ chân lên để đối phương biết cô đã rời đi.
Khi cô đi rồi, người nọ mới có thể thoải mái khóc một trận.
Ai biết được, đối phương dồn nén đến khóc không ra tiếng, nghe tiếng động thập phần đáng thương như một con vật nhỏ.
Thịnh Tư Hạ do dự hết lần này đến lần khác, đi vòng trở về, đến trước cửa gian phòng ho nhẹ một tiếng.
Đối phương ngừng khóc.
"Xin chào, cô có cần giúp đỡ không?"
Sau vài giây trầm mặc, đối phương không nói lời nào, Thịnh Tư Hạ lại lần nữa lên tiếng:"Cô có chuyện gì, có thể ra ngoài nói, ở trong WC khóc, có phải rất kì quặc hay không?"
Vẫn không có lời nào đáp lại.
Mọi chuyện như vậy liền dịu xuống cũng không phải là cách, huống chi Thịnh Tư Hạ không phải là người kiên nhẫn: "Nếu cô không ra, tôi sẽ đi."
Cô thề, thời khắc xoay người đi, cô nghe một tiếng "a".
Lập tức Thịnh Tư Hạ bắt đầu hoài nghi, có phải hay không chính mình nhìn xuyên qua cánh cửa kia, khi cánh cửa mở ra, một cô gái với chiếc váy hoa hồng nhạt bước ra, đôi mắt hồng hồng đáng thương nhìn cô.
"Nhân Nhân?"
Nhiều năm không gặp, khó trách cô đã quên mất giọng của Hứa Nhân Nhân.
Khi đó Hứa Nhân Nhân vẫn mặc váy công chúa, trên tóc cột một dải lụa hình con bướm màu lam.
Hiện tại gương mặt đã mất đi nét trẻ con, xương hàm sắc sảo, nhưng tính trẻ con vẫn chưa mất đi, ánh mắt vừa xấu hổ lại vừa khổ sở giận dữ.
Hứa Nhân Nhân là con gái duy nhất trong nhà, khi còn bé thân thể đã không tốt, trong nhà vô cùng cưng chiều lại được trang điểm như búp bê Tây Dương, luôn gọi Thịnh Tư Hạ là "chị", giống như cô ấy là em gái.
Giờ cô mới tới, Hứa Nhân Nhân chính là nhân vật chính trong câu chuyện bị người hôn phu phản bội.
Đính hôn không lâu, người đàn ông đã qua lại với một cô người mẫu, bị phóng viên chụp được. Một tháng sau cô người mẫu mang thai, Hứa gia tức giận mà hủy bỏ hôn ước.
Tiệc tối này, người đàn ông trực tiếp dẫn theo bạn gái mới, ra vào có đôi, Hứa Nhân Nhân chỉ là một cô gái nhỏ, sao có thể chịu được loại nhục nhã này, tức giận bỏ đi chạy vào WC khóc lóc.
"Tớ chắc bị mù rồi phải không, ban đầu anh ta nói ảnh chụp kia là giả, tớ thực sự tin."
"Là có chút mù." Thịnh Tư Hạ trả lời.
Hứa Nhân Nhân há miệng, ngây người nhìn cô.
Thịnh Tư Hạ mỉm cười, giúp cô ấy lau đi nước mắt, trang điểm lại.
Lúc dẫn cô ấy rời khỏi toilet mới nói: "Lần này vấp ngã xem như khôn hơn một chút, về sau không cần qua lại với loại người xấu làm mệt mỏi bản thân."
"Về sau? Tớ không biết, tớ còn cơ hội gặp tình yêu chân chính sao?" Hứa Nhân Nhân thật mất mát. Né tránh ánh mắt của mọi người xung quanh, sợ gặp người cũ đang có tình yêu mới, cũng sợ ánh mắt cười nhạo của mọi người.
Thịnh Tư Hạ cười cười nói: "Trong chuyện gặp gỡ người yêu này, tớ không chắc có thể cho cậu một lời hứa hẹn chắc chắn, nhưng tớ có thể bảo đảm, cậu nhất định sẽ gặp được người tốt hơn anh ta."
Hứa Nhân Nhân khịt khịt mũi, nhỏ giọng nói:"Không thể so sánh với vẻ đẹp trai của anh ta."
"Kia còn không dễ dàng, đêm nay muốn liền có không ít, cậu để ý nhiều một chút, nhất định sẽ có thu hoạch."
"Tớ không dám." Đôi mắt cô ấy nhíu lại, "Vạn nhất có người hỏi tớ về chuyện mất mặt kia, tớ phải trả lời như thế nào? Tớ phải giả vờ chúc phúc cho anh ta sao?"
"Chúc phúc cái gì? Cậu lúc này chúc phúc, mọi người đều biết là giả vờ, ngược lại nói cậu ương ngạnh kiêu căng."
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
Thịnh Tư Hạ không để bụng, nói: "Chuyện này không dễ dàng lắm, nhưng nếu có người hỏi cậu, cậu phải trả lời rằng: "Tôi cảm thấy rất tiếc." Cậu phải chứng minh rằng cậu và anh ta đã kết thúc, cậu rất khinh thường sự lựa chọn của anh ta, nhưng việc này không có liên quan đến cậu. Biết phối hợp cảm xúc với ánh mắt cậu liền thành công."
Hứa Nhân Nhân nghe xong sửng sốt, cô ấy cảm thấy lời nói thật có đạo lý, hận không thể lấy sách vở ghi lại.
Cô ấy lôi kéo Thịnh Tư Hạ thỉnh giáo: "Tiểu Hạ tỷ tỷ, là ánh mắt như thế này sao?"
Cô ấy một bên nói thầm lời kịch bản, một bên ra vẻ thâm trầm bày ra ánh mắt đã chết lặng.
Thịnh Tư Hạ không nỡ nhìn thẳng, "Cậu đây là có bệnh thiểu năng trí tuệ đã lâu trong bệnh viện."
"Tớ cảm thấy, bệnh tình này còn có thể được cứu chữa." Trong mắt Hứa Nhân Nhân toát lên ánh lửa của sự cần cù hiếu học.
Thịnh Tư Hạ lấy một ly Champagne cho cô, "Cầm lấy, đến bên kia, thuận tiện tìm một người đàn ông thử nghiệm, tớ muốn yên lặng một chút."
Hứa Nhân Nhân ngoan ngoãn đi ra, chưa được hai bước lại quay trở lại: "Tớ muốn một người đàn ông hoàn hảo."
Thật giống như một nàng công chúa nhỏ trong câu chuyện cổ tích.
Thịnh Tư Hạ thiếu chút nữa trợn trắng mắt: "Không có người đàn ông hoàn hảo, ai cũng có khuyết điểm."
"Vậy giảm một chút, có thể có khuyết điểm, nhưng tì vết không che được ánh ngọc."
Thịnh Tư Hạ không nghĩ ngợi gì liền nói: "Có ngoại hình, có ánh mắt tốt, có trí tuệ là điểm mấu chốt."
"Ngoại hình đẹp, dù hắn ta mắc sai lầm vẫn có thể được tha thứ, không tài trí, điều này cũng có thể thông cảm, nhưng điểm mấu chốt là có thể làm một người đàn ông không bị khống chế bởi bản năng động vật, biết cách từ chối cám dỗ, sẽ không tùy tiện gieo giống khắp nơi."
Es: đẹp là được tha thứ hết ahihi:))
Hứa Nhân Nhân ngây ngốc gật đầu, cái hiểu cái không, cô ấy nghiêng đầu hỏi: "Thật khó a, cậu đã gặp qua người như vậy?"
Thịnh Tư Hạ nói đến cổ họng đều khô, uống một ngụm rượu.
Cô đâu chỉ gặp qua?
Đã từng ở cùng người như vậy, gặp được người như vật, cũng không phải chuyện tốt.
Một bước leo cao đến đầu ngọn gió, từ nay chỉ có thể đứng dưới sườn núi.
Nhất định là cô chột dạ, nếu không làm sao sẽ tưởng tượng đến người kia, ở nơi ánh đèn sáng bừng kia liền thấy người đàn ông bị mọi người vây quanh.
Phảng phất công hiệu từ ma pháp của thế giởi hắc ám.
Hắn chỉ cho cô nhìn một bên của sườn mặt.
Thịnh Tư Hạ không mang mắt kính, thấy không rõ khuôn mặt của hắn, lại có thể từ hình dáng tuyệt đẹp kia nhận ra, đó là Phó Diệc Sâm.
Hắn một thân lễ phục đen, dáng người cao ráo, đang cùng chủ tiệc thấp giọng nói chuyện với nhau.
Phó Diệc Sâm nâng ly rượu, khuy măng sét trên cổ tay toát lên sự lạnh lùng của kim loại dưới ánh đèn.
Thịnh Tư Hạ không chạm qua, nhưng cảm thấy nhất định nó lạnh như băng.
Giống như ánh mắt của hắn khi cự tuyệt cô.
_____________
Another new chap for today dành cho mn nè! 😘
Vú Trần say mê tiểu thuyết, cũng không ngẩng đầu lên, nên không thấy cô có biểu cảm thất thố như thế nào. Chính cô bây giờ chắc chắn là không nhịn được mà bật cười.
Nhưng là bởi vì chuyện khác.
Trong lòng bản thân có quỷ, mới có thể trông gà hóa cuốc, cho rằng cả thế giới đều đoán trúng tâm sự của mình.
Thịnh Tư Hạ sớm biết được tất cả thông tin về người hàng xóm mới này từ lời nói của vú Trần, ông ta có hai người con gái, đứa lớn đang học đại học, đứa nhỏ đang học mẫu giáo, người vợ so với ông ta trẻ hơn rất nhiều, vừa thấy liền biết không phải vợ cả...
Vú Trần nói xong, đôi mắt liếc lên lầu, sợ bị dì nhỏ nghe thấy.
Thịnh Tư Hạ nghe cho có lệ, vội vàng trở về phòng, thẳng đến khi ăn cơm tối mới ra ngoài.
Thịnh Uyển Nhu đại khái là thắng tiền, đánh bài thuận lợi, tâm tình nhìn qua không tệ.
Bữa tối của bà là một ít cá hồi chanh muối kèm với măng tây và nấm Khẩu Bắc, màu sắc nhạt nhẽo phối lại, lành mạnh nhưng ít chất béo.
Thịnh Uyển Nhu ăn rất nhanh, thức ăn trên bàn mau chóng vơi đi.
Thịnh Tư Hạ hiểu, càng biếng ăn, càng phải nhanh chóng giải quyết, nếu không càng để lâu càng khó chịu.
Cô cũng chú trọng dáng người, nhưng trước mắt đã gầy bẩm sinh, ngoại hình từ trên xuống dưới vừa vặn tốt, dáng người mảnh khảnh, lại không phải minh tinh, không cần phải chụp ảnh, chuyện ăn uống cô không cần phải nghiêm khắc với chính mình.
Tay nghề vú Trần làm món cay Tứ Xuyên thật tuyệt, ếch đồng, bò xào, hương vị quá ngon, làm cô ăn đến hai bát cơm.
"Còn trẻ tuổi thật tốt, nhìn cái eo của dì này, dì nào dám ăn nhiều."
Dì nhỏ dùng ánh mắt ai oán nhìn cô.
Thịnh Tư Hạ cười một tiếng, "Dì không cần khiêm tốn, nói thật cho con biết đi, gần đây có phải hay không dì thường xuyên đến phòng gym?"
Dì nhỏ đầy vẻ ngạc nhiên vui vẻ: "Đều nhìn ra cả rồi? Dì mời người dạy riêng, có phải rất hiệu quả không?"
"Tất nhiên rồi, nếu không sao con có thể nhìn ra?"
Dì nhỏ cùng bạn bè hằng ngày đi tập gym, cô đương nhiên cảm kích, nhưng lời khen này cũng không tính là giả vờ.
Tập gym khiến cho dì nhỏ trừ bỏ mỡ ở cánh tay, còn có tâm trạng vui vẻ, tinh thần thật sự rất tốt, từ khóe mắt đến đuôi mày đều lộ ra sự vui sướng.
Chuyện này nhất định không đơn giản chỉ là trùng hợp đánh bài thắng tiền.
Thịnh Tư Hạ đoán rằng gần đây bà có cảm tình tốt với ai đó, dì nhỏ là người có tâm tư đơn giản, không gì khác có thể làm bà vui vẻ như vậy.
Ăn xong miếng thịt bò cuối cùng, buông đũa xuống, dì nhỏ nói bóng gió hỏi:"Ở trường học con không quen bạn trai sao?"
"Không có ạ."
"Thật không có? Nếu có, cứ nói cho dì, dì nhỏ sẽ giúp con suy xét." Bà nhìn Thịnh Tư Hạ mà cổ vũ.
Thịnh Tư Hạ suy nghĩ, chậm chạp mở miệng: "Lại nói tiếp, gần đầy đây con có hứng thú với một người, chỉ là anh ta quá lạnh lùng, chúng con còn chưa nói chuyện với nhau."
Ánh mắt dì nhỏ sáng ngời: "Ai?"
Thịnh Tư Hạ thành khẩn mà nói: "Là khách mời của một chương trình tạp kỹ, soái ca học bá, gần đây rất hot, có nhiều fans, nếu dì nhỏ quen biết các ông lớn trong giới giải trí, có thể hay không giúp con giật dây..."
"Tránh ra, dì không quen biết con." Dì nhỏ trở mặt, liền đứng dậy đi mất.
Tức giận cái gì? Cô đâu nói giỡn?
Trong ba năm này, bạn học cô đều có kế hoạch riêng, có người học lên tiến sĩ, cũng có người suy tính tiến vào xã hội, tốt nghiệp tức thất nghiệp, sau khi tốt nghiệp xác suất chia tay rất cao, ai có thể để tình yêu lên hàng đầu?
Cô thật sự không có tâm trí yêu đương.
Đáng tiếc không như mong muốn, cuối tuần đêm đó, người cháu trai tuấn tú lịch sự của dì Lý kia đến đợi dưới lầu, tới đón cô đi bữa tiệc tối nay.
Thời điểm cô nghe dì nhỏ nói đến, bàn tay kẻ mắt run lên, suýt chút nữa làm hỏng cả lớp makeup.
Dù có kháng cự thế nào, vẫn phải chấp nhận đối mặt.
Người hầu lễ phép đứng dưới lầu nửa giờ, nhìn chung không thể làm anh ta bị sập cửa vào mặt.
Thịnh Tư Hạ mặc một bộ lễ phục dì nhỏ đã chuẩn bị trước đó, ngồi vào trong xe, mỉm cười với anh ta.
Giống như ngày đó dì Lý đã giới thiệu qua, anh ta họ Dương, đầu tiên giới thiệu bản thân và trình độ bằng cấp, ngôn từ ngắn gọn mạnh mẽ, không dấu vết mà để lộ ra gia thế bối cảnh, thái độ khiêm tốn, có thể nhìn ra được cách giáo dục của gia đình rất tốt.
Xét về diện mạo, làn da anh ta có chút trắng, mái tóc không cẩu thả mà được chăm chút xử lí, trước sau hài hòa, có thể coi là tuấn tú lịch sự.
Tuy rằng anh ta không có ngũ quan tinh xảo khiến người khác kinh diễm, hay đôi mắt đa tình rực sáng nhưng Thịnh Tư Hạ tin tưởng, sự hấp dẫn của người đàn ông không nằm trên khuôn mặt.
Một người đàn ông, nếu cư xử phóng khoáng, thoải mái, khiến người khác như tắm mình trong gió xuân, biết tiến biết lùi, đồng thời còn khiến người khác nhớ đến mà không quên ngoại hình của mình. Hắn ta có lẽ không hợp làm người yêu, chỉ nên là một bức tranh, đứng từ xa thưởng thức.
Nếu người khác muốn độc chiếm hắn làm của riêng, phải chuẩn bị tinh thần nhận lấy thương tâm.
"Nghe dì anh nói, em còn đi học sao?"
Thịnh Tư Hạ trả lời: "Ngành truyền thông chuyên nghiệp, khá nhàm chán."
"Con gái đọc nhiều sách là việc tốt, nếu em thích, có thể tiếp tục đọc, không cần ra ngoài xã hội nguy hiểm sớm."
Thịnh Tư Hạ nhìn anh ta mỉm cười, không tồi, có chút ấn tượng tốt về khiếu hài hước, tuy rằng có chút dối trá.
Bọn họ đang ngồi trong một chiếc Maybach, tài xế phụ trách lái xe mang theo bao tay trắng, bất luận nhìn từ góc độ nào, anh ta đều không giống người đã ra ngoài xã hội nguy hiểm.
Cả người toát lên hương vị nhà tư bản, còn kém người khác nhiều lắm.
"Không đọc, tôi không phải là mọt sách, những thứ đó với tôi một mớ hỗn độn." Giai đoạn nghiên cứu sinh đã làm cô biết rõ, cô không thích hợp học thuật chiêu số. May mắn thay, cô đã gặp một giáo sư cố vấn tốt. Nếu học lên tiến sĩ, gặp được thầy dạy như thế là vô cùng may mắn.
Với hoàn cảnh học tập hiện nay, khả năng cô không tốt nghiệp được đều có thể.
"Nghe nói tiểu thư là tiến sĩ toán học, ở Princeton giảng dạy, Thịnh tiểu thư có phải quá khiêm tốn rồi không?"
Thịnh Tư Hạ lắc đầu, nghiêm túc nói: "Có thể là gen nhà tôi tới lúc ấy đột nhiên xảy ra đột biến, tôi đối với khoa học tự nhiên ngu ngốc, đừng hỏi tôi về đề toán học, tôi sẽ cùng anh trở mặt."
Anh ta cười ha hả, tiếp theo, anh ta lại động viên cô: "Nói thật, ấn tượng đầu tiên nhìn thấy em, tôi cho rằng em là người rất khó tiếp cận, không ngờ...."
"Không ngờ?" Thịnh Tư Hạ rất có hứng thú mà nhìn anh ta.
"Em rất tuyệt, tôi rất muốn cùng em tiến thêm một bước.", thẳng thắng mà nói: "Tôi nói trắng ra như vậy, có phải đã dọa đến em?"
"Có một chút, nhưng suy nghĩ đến hiện tại tôi nhảy xuống xe, tỷ lệ còn sống không cao nên tôi quyết định sẽ chịu đựng, chờ đến nơi sẽ tìm dì của anh cáo trạng." Thịnh Tư Hạ mỉm cười nói.
Trong mắt anh ta mang ý cười, nhìn ra được, anh ta đối với cô cảm thấy thực hứng thú.
Nhưng Thịnh Tư Hạ chậm chạp theo sau anh ta một bước, cô có thể làm được.
Cô đối với chuyện tình cảm xưa nay chậm chạp, trước mặt người đàn ông này, cô không ghét bỏ, làm bạn bè qua lại, cô cũng không bài xích.
Rốt cuộc, ai sẽ để ý trong cái vòng này thêm một người bạn dí dỏm hài hước, bên ngoài rộng lớn, có thêm bạn bè gia cảnh hậu đãi chả phải tốt hơn?
Như vậy ở cùng nhau, có lẽ có một ngày, cô sẽ bị anh ta làm cho cảm động, nảy sinh tình cảm, sau đó thuận lý thành chương mà ở bên nhau.
Nhưng bọn họ vừa mới biết nhau, chưa đầy nửa giờ, anh ta liền cơ hồ muốn đem quan hệ bọn họ thành sống chết có nhau.
Điều này tương đương với việc biến một câu hỏi thành đề văn rồi lại biến thành câu hỏi trắc nghiệm để chỉ được chọn một đáp án duy nhất.
Tuy cô không giỏi toán học, nhưng không gặp quá khó khăn trong lựa chọn, cô biết chuyện này nên giải quyết như thế nào.
Duyệt Đa sơn trang nằm ở phía Tây của thành phố. Thời điểm xuống xe, bầu trời vừa vào đêm đen, cuối chân trời còn lưu lại chút tàn dư tươi đẹp.
Bên ngoài phòng tiệc là một dãy siêu xe đang đỗ, nam nữ mặc Tuxedo và lễ phục dạ hội bước trên bậc thang, tiến vào sảnh tổ chức tiệc.
Dương tiên sinh thấy người quen, muốn cùng cô đi qua chào hỏi, Thịnh Tư Hạ vội vàng tìm cớ né tránh.
Cô quan sát một phen, cũng thấy vài gương mặt thân quen, chậm rãi bước đến, cùng các cô nói chuyện.
Không có gì ngoài những chủ đề quen thuộc, ai đã giảm cân, ai đi biển phơi nắng đến da trở thành màu đồng cổ, gần đây ai có tin vui. Khi nói chuyện, có người không chút để ý mà để lộ nhẫn kim cương trên tay, nhà ai phá sản, tài sản bán đấu giá như thế nào. Còn có ai đính hôn xong bị vị hôn phu phản bội, tiểu tam mượn cớ đang có thai đi rêu rao khắp nơi.
Thịnh Tư Hạ ứng phó một phen, lấy cớ muốn đi toilet, mượn cơ hội né tránh.
Cô đẩy cửa đi vào, bồn rửa tay không có một bóng người, chỉ có tiếng giày cao gót vang vọng. Có tiếng sột soạt của ai đang khóc từ phòng kế bên truyền đến.
Rửa tay sạch sẽ, cọ xát hai giây, cô xác định mình không nghe nhầm.
Thanh âm kia đứt quãng, là biết được bên ngoài có người nhưng không thể kìm nén được.
Thịnh Tư Hạ vô tình làm phiền đến chuyện buồn người khác, cô đi tới cửa, còn cố ý giơ chân lên để đối phương biết cô đã rời đi.
Khi cô đi rồi, người nọ mới có thể thoải mái khóc một trận.
Ai biết được, đối phương dồn nén đến khóc không ra tiếng, nghe tiếng động thập phần đáng thương như một con vật nhỏ.
Thịnh Tư Hạ do dự hết lần này đến lần khác, đi vòng trở về, đến trước cửa gian phòng ho nhẹ một tiếng.
Đối phương ngừng khóc.
"Xin chào, cô có cần giúp đỡ không?"
Sau vài giây trầm mặc, đối phương không nói lời nào, Thịnh Tư Hạ lại lần nữa lên tiếng:"Cô có chuyện gì, có thể ra ngoài nói, ở trong WC khóc, có phải rất kì quặc hay không?"
Vẫn không có lời nào đáp lại.
Mọi chuyện như vậy liền dịu xuống cũng không phải là cách, huống chi Thịnh Tư Hạ không phải là người kiên nhẫn: "Nếu cô không ra, tôi sẽ đi."
Cô thề, thời khắc xoay người đi, cô nghe một tiếng "a".
Lập tức Thịnh Tư Hạ bắt đầu hoài nghi, có phải hay không chính mình nhìn xuyên qua cánh cửa kia, khi cánh cửa mở ra, một cô gái với chiếc váy hoa hồng nhạt bước ra, đôi mắt hồng hồng đáng thương nhìn cô.
"Nhân Nhân?"
Nhiều năm không gặp, khó trách cô đã quên mất giọng của Hứa Nhân Nhân.
Khi đó Hứa Nhân Nhân vẫn mặc váy công chúa, trên tóc cột một dải lụa hình con bướm màu lam.
Hiện tại gương mặt đã mất đi nét trẻ con, xương hàm sắc sảo, nhưng tính trẻ con vẫn chưa mất đi, ánh mắt vừa xấu hổ lại vừa khổ sở giận dữ.
Hứa Nhân Nhân là con gái duy nhất trong nhà, khi còn bé thân thể đã không tốt, trong nhà vô cùng cưng chiều lại được trang điểm như búp bê Tây Dương, luôn gọi Thịnh Tư Hạ là "chị", giống như cô ấy là em gái.
Giờ cô mới tới, Hứa Nhân Nhân chính là nhân vật chính trong câu chuyện bị người hôn phu phản bội.
Đính hôn không lâu, người đàn ông đã qua lại với một cô người mẫu, bị phóng viên chụp được. Một tháng sau cô người mẫu mang thai, Hứa gia tức giận mà hủy bỏ hôn ước.
Tiệc tối này, người đàn ông trực tiếp dẫn theo bạn gái mới, ra vào có đôi, Hứa Nhân Nhân chỉ là một cô gái nhỏ, sao có thể chịu được loại nhục nhã này, tức giận bỏ đi chạy vào WC khóc lóc.
"Tớ chắc bị mù rồi phải không, ban đầu anh ta nói ảnh chụp kia là giả, tớ thực sự tin."
"Là có chút mù." Thịnh Tư Hạ trả lời.
Hứa Nhân Nhân há miệng, ngây người nhìn cô.
Thịnh Tư Hạ mỉm cười, giúp cô ấy lau đi nước mắt, trang điểm lại.
Lúc dẫn cô ấy rời khỏi toilet mới nói: "Lần này vấp ngã xem như khôn hơn một chút, về sau không cần qua lại với loại người xấu làm mệt mỏi bản thân."
"Về sau? Tớ không biết, tớ còn cơ hội gặp tình yêu chân chính sao?" Hứa Nhân Nhân thật mất mát. Né tránh ánh mắt của mọi người xung quanh, sợ gặp người cũ đang có tình yêu mới, cũng sợ ánh mắt cười nhạo của mọi người.
Thịnh Tư Hạ cười cười nói: "Trong chuyện gặp gỡ người yêu này, tớ không chắc có thể cho cậu một lời hứa hẹn chắc chắn, nhưng tớ có thể bảo đảm, cậu nhất định sẽ gặp được người tốt hơn anh ta."
Hứa Nhân Nhân khịt khịt mũi, nhỏ giọng nói:"Không thể so sánh với vẻ đẹp trai của anh ta."
"Kia còn không dễ dàng, đêm nay muốn liền có không ít, cậu để ý nhiều một chút, nhất định sẽ có thu hoạch."
"Tớ không dám." Đôi mắt cô ấy nhíu lại, "Vạn nhất có người hỏi tớ về chuyện mất mặt kia, tớ phải trả lời như thế nào? Tớ phải giả vờ chúc phúc cho anh ta sao?"
"Chúc phúc cái gì? Cậu lúc này chúc phúc, mọi người đều biết là giả vờ, ngược lại nói cậu ương ngạnh kiêu căng."
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
Thịnh Tư Hạ không để bụng, nói: "Chuyện này không dễ dàng lắm, nhưng nếu có người hỏi cậu, cậu phải trả lời rằng: "Tôi cảm thấy rất tiếc." Cậu phải chứng minh rằng cậu và anh ta đã kết thúc, cậu rất khinh thường sự lựa chọn của anh ta, nhưng việc này không có liên quan đến cậu. Biết phối hợp cảm xúc với ánh mắt cậu liền thành công."
Hứa Nhân Nhân nghe xong sửng sốt, cô ấy cảm thấy lời nói thật có đạo lý, hận không thể lấy sách vở ghi lại.
Cô ấy lôi kéo Thịnh Tư Hạ thỉnh giáo: "Tiểu Hạ tỷ tỷ, là ánh mắt như thế này sao?"
Cô ấy một bên nói thầm lời kịch bản, một bên ra vẻ thâm trầm bày ra ánh mắt đã chết lặng.
Thịnh Tư Hạ không nỡ nhìn thẳng, "Cậu đây là có bệnh thiểu năng trí tuệ đã lâu trong bệnh viện."
"Tớ cảm thấy, bệnh tình này còn có thể được cứu chữa." Trong mắt Hứa Nhân Nhân toát lên ánh lửa của sự cần cù hiếu học.
Thịnh Tư Hạ lấy một ly Champagne cho cô, "Cầm lấy, đến bên kia, thuận tiện tìm một người đàn ông thử nghiệm, tớ muốn yên lặng một chút."
Hứa Nhân Nhân ngoan ngoãn đi ra, chưa được hai bước lại quay trở lại: "Tớ muốn một người đàn ông hoàn hảo."
Thật giống như một nàng công chúa nhỏ trong câu chuyện cổ tích.
Thịnh Tư Hạ thiếu chút nữa trợn trắng mắt: "Không có người đàn ông hoàn hảo, ai cũng có khuyết điểm."
"Vậy giảm một chút, có thể có khuyết điểm, nhưng tì vết không che được ánh ngọc."
Thịnh Tư Hạ không nghĩ ngợi gì liền nói: "Có ngoại hình, có ánh mắt tốt, có trí tuệ là điểm mấu chốt."
"Ngoại hình đẹp, dù hắn ta mắc sai lầm vẫn có thể được tha thứ, không tài trí, điều này cũng có thể thông cảm, nhưng điểm mấu chốt là có thể làm một người đàn ông không bị khống chế bởi bản năng động vật, biết cách từ chối cám dỗ, sẽ không tùy tiện gieo giống khắp nơi."
Es: đẹp là được tha thứ hết ahihi:))
Hứa Nhân Nhân ngây ngốc gật đầu, cái hiểu cái không, cô ấy nghiêng đầu hỏi: "Thật khó a, cậu đã gặp qua người như vậy?"
Thịnh Tư Hạ nói đến cổ họng đều khô, uống một ngụm rượu.
Cô đâu chỉ gặp qua?
Đã từng ở cùng người như vậy, gặp được người như vật, cũng không phải chuyện tốt.
Một bước leo cao đến đầu ngọn gió, từ nay chỉ có thể đứng dưới sườn núi.
Nhất định là cô chột dạ, nếu không làm sao sẽ tưởng tượng đến người kia, ở nơi ánh đèn sáng bừng kia liền thấy người đàn ông bị mọi người vây quanh.
Phảng phất công hiệu từ ma pháp của thế giởi hắc ám.
Hắn chỉ cho cô nhìn một bên của sườn mặt.
Thịnh Tư Hạ không mang mắt kính, thấy không rõ khuôn mặt của hắn, lại có thể từ hình dáng tuyệt đẹp kia nhận ra, đó là Phó Diệc Sâm.
Hắn một thân lễ phục đen, dáng người cao ráo, đang cùng chủ tiệc thấp giọng nói chuyện với nhau.
Phó Diệc Sâm nâng ly rượu, khuy măng sét trên cổ tay toát lên sự lạnh lùng của kim loại dưới ánh đèn.
Thịnh Tư Hạ không chạm qua, nhưng cảm thấy nhất định nó lạnh như băng.
Giống như ánh mắt của hắn khi cự tuyệt cô.
_____________
Another new chap for today dành cho mn nè! 😘
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương