Ngày Nắng Không Màu...!!!

Chương 7



Vào học,

- Hức hức...- tiếng nấc xen lẫn với tiếng xì xào vang lên khắp lớp 12A2.

Đấy là tiếng khóc cất lên từ Minh Nguyệt, cô bạn vừa bị đánh mất chiếc khăn tay cực kì đắt tiền.

- Rõ ràng tao bỏ trong cặp sách, cả lớp chỉ có My ở trong lớp, mày bảo tao nên tin gì đây? Mà chuyện lớp tao mày đừng có xen vào- Nguyệt vừa khóc vừa quát Yên.

- Sao hả? Mày sợ tao vạch trần được gì đó à, ai bảo ngoài lớp không được can dự hả? Tao đi gọi học trưởng đến đây?- Nói rồi Yên chạy một mạch đi đến phòng học trưởng Kiên.

- Nguyệt, mình không có lấy khăn tay xinh đẹp kia của cậu đâu- My giải thích

- Thế cặp sách của cậu đâu rồi.

My tìm khắp quanh chỗ ngồi và mọi nơi nhưng không thấy.

- Tôi...tôi không biết.

Học trưởng tiến lại...

- Có chuyện gì vậy.

- Học trưởng, My... cô ấy lấy trộm khăn tay của em ạ...- Nguyệt đắc ý.

- Không. Tôi không lấy- My quả quyết, trên gương mặt không chút biểu cảm

- Thế em có chứng cứ không?

- Cặp sách cô ấy mất tích rồi.

- Học trưởng, em vừa tìm thấy cặp sách của My ngoài hành lang ạ- Nam chạy vào thở hổn hển.

- Mở cặp ra- Kiên ra lệnh-

- Chiếc khăn ấy của em phải không Nguyệt?

- Đúng ạ.

Đúng là có một chiếc khăn trong cặp sách của My, ánh mắt My cụp xuống dần đều, long lanh và tỏ ra một sự thất vọng, thất vọng lớn tưởng chừng như muốn gục ngã, tại sao cô ấy lại làm vậy? Nguyệt ngày xưa đâu rồi? Chiếc khăn ấy rõ ràng là của tôi mà...

- Không phải bạn ấy làm- lớp trưởng Thiên Tuấn đến bên My, vỗ vai My- Học trưởng, em tin chắc chắn không phải My làm ạ?

- Vậy em có chứng cứ không? Nguyệt có chứng cứ.

- Vâng. Không có.

- Vậy phạt My trực nhật cuối buổi 2 tuần. Đưa chiếc khăn cho tôi, còn Nguyệt, đợi My chịu phạt xong rồi tôi mới trả chiếc khăn cho em.

- Vâng ạ- Nguyệt hí hửng

My nhìn Kiên, ngay cả học trưởng cũng không tin tôi. Cô lặng người, 2 năm qua cô luôn dõi theo anh, nhưng anh chỉ nhìn về phía Nguyệt, còn cô, anh chưa bao giờ để ý đến cảm xúc của cô, đến tận hôm nay cô mới phát hiện ra. Cô không khóc, chỉ thấy nghẹn đắng nơi cổ họng.

Anh ấy nguyện dõi theo bóng lưng một người cũng nhất quyết không quay lại nhìn tôi.

- Không sao, tôi và Yên luôn tin cậu- Tuấn ôm nhẹ My vào lòng, lúc này chẳng phải cần 1 cái ôm nhẹ lắm sao, như vậy mà vẫn còn chưa khóc cơ.

Kiên thấy vậy, cảm thấy trong lòng như có gì mất mát, mình xử sai rồi ư? Vì sao trong lòng thấy không thoải mái, khó chịu như vậy chứ?

- Không phải. Đây không phải khăn của Nguyệt, trước kia cô ấy luôn dùng nước hoa hương hoa hồng mà, đây là hương hoa nhài...Cô ấy thay đổi cả mùi nước hoa ư?

Cuối giờ,

- Tôi ở lại giúp cậu- Tuấn chạy xuống bàn My

- Cảm ơn cậu- Bình thường My sẽ từ chối nhưng hôm nay cô bạn chẳng còn muốn nói gì nữa. Tan học, cô quét dọn phòng học cùng Tuấn.

- Tuấn, muộn rồi, giúp mình chừng ấy đủ rồi. Cậu về trước đi. Tớ về cùng Yên không sao đâu.

Tuấn nhìn Yên ngoài cửa đợi My.

- Lớp cậu giờ mới tan à? Hay đợi My vậy?

- Tui đợi My, cậu về được rồi đó, cảm ơn heng, cảm ơn giúp bé My heng.

- ừ, bye bye- Tuấn tạm biệt rồi đi về

“ Ngày xưa lúc thơ bé có một tên đáng ghét...”

Nhạc chuông của Yên rung lên,

- Sao cơ? Vâng mẹ. My ơi, nhà tao có việc gấp, lát mày tự về được không?

- ừ, không sao, mày về trước đi...

Nói rồi Yên chạy xe đạp về nhà, chỉ còn My một mình ở đây.
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip W88
Tele: @erictran21
Loading...