Ngày nào Cũng Tìm Cách Thất Nghiệp

Chương 50: Chống lưng



Trì Tích Đình ngồi không cũng hứng trọn mọi ánh mắt của người đời.

 

Lê Dạng và Hoắc Hựu Thâm thì khỏi phải nói, dù sao hiện tại trên danh nghĩa chính là cuộc cạnh tranh giữa ba người bọn họ, sau hơn một tháng tiếp xúc cũng đã có sự hiểu biết nhất định về năng lực của đối phương.

 

Trì Tích Đình đã nắm được cơ bản tình hình.

 

Bỏ qua hào quang nam chính, năng lực của Hoắc Hựu Thâm thật ra chỉ ở mức trung bình, có sự nhiệt huyết và khả năng sáng tạo nhất định, nhưng các phương án do cậu ta đưa ra thường có một vấn đề: rất đột phá táo bạo nhưng lại thiếu đi sự tỉ mỉ và tinh tế, phân tích vẫn chưa được toàn diện.

 

Lê Dạng thì lại mắc phải cái tật hay do dự rối rắm và tự làm khó chính mình.

 

Nếu không có sự xuất hiện của Trì Tích Đình, theo diễn biến cốt truyện ban đầu thì người được lên chính thức cuối cùng sẽ là Lê Dạng và Hoắc Hựu Thâm. Hai người này xét ở một mức độ nào đó sẽ bổ sung được cho nhau, cũng là nguồn nhân lực dự trữ rất tốt cho phòng marketing của tập đoàn nhà họ Chử sau này.

 

Thế mà Trì Tích Đình lại bất ngờ chen chân vào cuộc đua ấy.

 

Ba chọn hai là đề bài tương đối nhạy cảm.

 

So với việc cạnh tranh thuần túy vị trí số một, ba chọn hai thực ra còn hàm chứa chút yếu tố hợp tác.

 

Nếu không thể trở thành người đứng nhất, chỉ cần đảm bảo mình không phải người cuối cùng là được rồi.

 

Cũng không cần coi tất cả mọi người là kẻ địch, chỉ cần nhắm vào một người là đủ.

 

Đây mới là cách làm của người khôn ngoan.

 

Nhận thấy ánh mắt của Hoắc Hựu Thâm đang chiếu thẳng về phía mình, Trì Tích Đình đánh giá cậu ta cao hơn một chút.

 

Ồ, nam chính vẫn có não đấy chứ.

 

Trì Tích Đình không quan tâm lắm, hỏi thẳng Hoắc Hựu Thâm: "Ưu tiên phụ nữ trước nhé?"  

 

Hoắc Hựu Thâm hơi giật mình, lúc này mới quay đầu nhìn Lê Dạng, các ngón tay khẽ co lại, gật đầu: "Ừ"  

 

Trì Tích Đình nhướn mày, ra hiệu cho Lê Dạng chọn dự án trước.

 

Lê Dạng ngơ ngác nhìn Trì Tích Đình, do dự một lát rồi lại nhìn sang màn hình lớn, cau mày mím môi mãi mà vẫn không thể đưa ra quyết định.

 

Thực ra dự án đầu tiên là phù hợp nhất với cô.

 

Chỉ là cô không rõ cốt lõi của dự án này là gì, không dám tùy tiện lựa chọn.

 

Nếu như dự án đó không quan trọng bằng hai cái còn lại, hoặc chỉ cần ngang bằng thôi, thì lựa chọn ấy đã thua ngay từ vạch xuất phát.

 

Thẩm Chi Triết vừa cười vừa vuốt cằm, ánh mắt lướt nhẹ qua người Lê Dạng, có vẻ như đã đoán được lí do cô nàng đang băn khoăn.

 

Trì Tích Đình nhìn theo ánh mắt của Thẩm Chi Triết, tầm nhìn hai người giao nhau giữa không trung.

 

Thẩm Chi Triết thần thần bí bí wink với anh một cái.

 

Trì Tích Đình: "......"

 

Khùng hã cha.

 

"Chọn cái đầu tiên đi". Trì Tích Đình thấy Lê Dạng cứ đắn đo mãi, suýt chút nữa thì mở miệng bảo để bọn tôi chọn trước cho rồi cô chọn cái còn lại. Anh thở dài bất lực, đành phải cúi người xuống thủ thỉ giúp cô một tay.

 

Giọng Trì Tích Đình rất nhỏ, Lê Dạng ngạc nhiên quay đầu lại nhìn anh hết nửa buổi, mi mắt hơi cụp xuống, trầm tư một lúc rồi vẫn quyết định tin tưởng Trì Tích Đình. 

 

"Tôi chọn dự án đầu tiên"  

 

Thẩm Chi Triết nhướn mày, vừa ngạc nhiên vừa tò mò nhìn Trì Tích Đình.

 

Anh ta không ngờ Trì Tích Đình lại không chọn dự án này, còn chủ động giới thiệu cho Lê Dạng.

 

Dự án đầu tiên là do Chử Duật trực tiếp tiếp nhận, bỏ qua cả bộ sậu cấp cao của tập đoàn Chử mà giao riêng cho Thẩm Chi Triết. Thẩm Chi Triết hiểu rõ tầm quan trọng của dự án này, quyết định đưa ra làm một trong những đề bài cho cuộc cạnh tranh sau khi hỏi ý kiến của Chử Duật.

 

Với sự bảo đảm từ Chử Duật, dự án đầu tiên có thể nói là có lợi nhất trong ba dự án.

 

Thẩm Chi Triết không tin với chỉ số IQ như vậy mà Trì Tích Đình lại không đoán được đây là dự án được Chử Duật để mắt tới.

 

Anh ta cũng đành bó tay, chả hiểu thằng bé này đang tính toán điều gì trong lòng.

 

Thẩm Chi Triết liếc Chử Duật ngồi bên cạnh.

 

Chử Duật nheo mắt mím môi, khóe môi căng ra một đường cong lạnh lùng, dường như cũng không hài lòng lắm với lựa chọn này.

 

Nhưng đã đưa ra quyết định rồi thì không còn đường quay lại nữa.

 

Thẩm Chi Triết nói: "Được rồi, người tiếp theo?"  

 

Trì Tích Đình quay đầu nhìn Hoắc Hựu Thâm, ánh mắt Hoắc Hựu Thâm hơi trầm xuống, trầm ngâm vài giây rồi lịch sự đưa tay về phía Trì Tích Đình, ra hiệu cho anh chọn trước.

 

Trì Tích Đình thấy vậy cũng không khách sáo, nhún vai rồi nói thẳng: "Tôi chọn cái thứ ba, kế hoạch vận hành thương mại hóa"  

 

Trì Tích Đình vừa dứt lời, ánh mắt của Chử Duật và Thẩm Chi Triết lập tức đổ dồn về phía anh, trong mắt chứa đựng nét ngạc nhiên ngoài dự đoán.

 

Hoắc Hựu Thâm cũng khá bất ngờ, mở to mắt một lúc, ngón tay gõ nhanh xuống mặt bàn, nghiêm túc nói: "Vậy tôi chọn cái thứ hai"  

 

Thực ra Hoắc Hựu Thâm cũng nhắm vào dự án thứ hai.

 

Dự án thứ hai thuộc lĩnh vực mà cậu ta am hiểu và quen thuộc, độ khó cũng không cao, dễ dàng thực hiện hơn. Cậu ta còn có rất nhiều cách để biến một dự án từ bình thường trở nên nổi bật.

 

Còn dự án số ba thì...

 

Thứ nhất là sản phẩm ít người dùng.

 

Thứ hai, cũng là điểm khó nhằn nhất.

 

Làm thế nào để thương mại hóa thiết bị định vị theo dõi điện tử?

 

Hoắc Hựu Thâm không hiểu, cũng không nhìn thấu được suy nghĩ của Trì Tích Đình.

 

Đối với Hoắc Hựu Thâm thì năng lực của Trì Tích Đình vẫn là một ẩn số, cậu ta không quá đề cao năng lực của người này, nếu không thì đã không chọn Trì Tích Đình làm đối thủ.

 

Hành động chọn dự án vừa rồi càng khiến Hoắc Hựu Thâm tin chắc vào phán đoán của mình.

 

Trì Tích Đình chắc cũng chẳng biết gì cả, có khi chỉ chọn bừa thôi.

 

Hoắc Hựu Thâm lén lút bĩu môi, ánh mắt quay trở về tập trung vào dự án mình đã chọn.

 

Chử Duật liếc nhìn Thẩm Chi Triết. Thẩm Chi Triết ngồi bên cạnh vẫn còn đang ngẩn ngơ lập tức tỉnh táo lại, cũng liếc mắt nhìn Chử Duật rồi nói tiếp: "Được rồi, phân chia dự án cứ thế nhé. Tiếp theo là đến chọn nhóm, tiến hành nhanh đi"  

 

"Lần lượt luôn nhé". Thẩm Chi Triết giơ tay chỉ vào người ngồi gần mình nhất: "Theo chiều kim đồng hồ, cậu là người đầu tiên"  

 

Người được gọi tên giật mình một chút rồi lập tức đứng dậy, nhìn về phía Hoắc Hựu Thâm không chút do dự, nói: "Tôi chọn kế hoạch nâng cấp sản phẩm xe hơi Lôi Đinh"  

 

Hoắc Hựu Thâm nhếch mày, không có ý kiến gì.

 

Nhiệm vụ chọn nhóm cứ thế mà bắt đầu.

 

Các thực tập sinh ngồi phía trước đều vui ra mặt, đầu óc nhanh chóng tính toán lựa chọn nào có lợi hơn cho mình, các thực tập sinh không có lợi thế về thứ tự thì tiếc nuối không thôi, ước tính cứ theo thứ tự thế này thì làm gì còn lựa chọn nào cho mình nữa?

 

Bị nhét thẳng vào nhóm của Trì Tích Đình luôn còn gì?

 

Vào nhóm của Trì Tích Đình thì xác định bị debuff rồi, năng lực của Trì Tích Đình lại không bằng hai người kia, dự án trông cũng mơ hồ lộn xộn. Dù là một trong hai người kia làm dự án này đi nữa thì cũng khó ơi là khó.

 

Giờ thì hay rồi, khỏi cần băn khoăn nữa.

 

Ai cũng có dự tính trong lòng, việc lựa chọn diễn ra rất nhanh, những cái tên bật ra khỏi miệng chỉ toàn là Hoắc Hựu Thâm hoặc Lê Dạng, sắp kết thúc rồi mà tên Trì Tích Đình gần như không tồn tại.

 

Cho đến lượt Ngô Mộc Lương.  

 

Ngô Mộc Lương im lặng rất lâu.

 

Lâu đến nỗi hấp dẫn được sự chú ý của Trì Tích Đình.

 

Trì Tích Đình nhìn Ngô Mộc Lương vài lần, khá ngạc nhiên vì sự do dự của cậu ta. Theo lý mà nói, Ngô Mộc Lương đang có mâu thuẫn với anh thì nên gạt phăng dự án của anh đi mới phải.

 

Cậu ta đang băn khoăn điều gì?

 

Băn khoăn giữa Hoắc Hựu Thâm và Lê Dạng ư?  

 

Chưa kịp nghĩ ra nguyên do thì Ngô Mộc Lương đã lên tiếng: "Tôi chọn kế hoạch thương mại hóa"  

 

Trì Tích Đình: "......?"

 

Trì Tích Đình sốc ngang, tròng mắt suýt rơi cả ra ngoài, sững sờ nhìn Ngô Mộc Lương, từ đầu buổi họp tới giờ mới thấy khuôn mặt anh biến hóa diệu kỳ như thế.

 

Không chỉ Trì Tích Đình mà mọi người trong phòng họp cũng cực kỳ ngạc nhiên, mặt viết đầy hai chữ 'Điên à?'.

 

Ngô Mộc Lương vẫn rất bình tĩnh, sau khi chọn xong thì tự nhiên ngồi xuống, ra hiệu cho người tiếp theo có thể chọn.

 

Tiếp tục lựa chọn theo vòng.

 

Ngô Mộc Lương chỉ là một biến động nhỏ, đến lượt người tiếp theo thì mọi thứ lại trở về quỹ đạo ban đầu, chẳng mấy chốc số lượng thành viên của nhóm Lê Dạng và Hoắc Hựu Thâm đã đầy.

 

Chỉ còn lại hai thực tập sinh cuối cùng mặt mày xám xịt, lòng như tro nguội.

 

Trì Tích Đình liếc mắt nhìn, phát hiện một trong số đó lại là người quen.

 

Lý Hân.  

 

Trì Tích Đình cũng cảm thấy lòng mình như tro nguội.

 

Ha ha.

 

Nói gì được nữa.

 

Ba đồng đội thì đến tận hai người có mâu thuẫn với anh.

 

Vô lý đến mức nếu không phải được tự chọn chỗ ngồi thì anh còn nghi ngờ đây là dàn xếp.

 

Các thực tập sinh khác đều mừng thầm, nhìn Lý Hân và La Tinh với ánh mắt cảm thông, hai người tội nghiệp này không còn lựa chọn nào khác đành phải tự động vào nhóm Trì Tích Đình.

 

Đặc biệt là người ngồi ngay trước La Tinh.

 

Đúng là thoát chết trong gang tấc.

 

Nếu Ngô Mộc Lương không chiếm một suất ở giữa thì người vào nhóm Trì Tích Đình chắc chắn là anh ta rồi.

 

Thẩm Chi Triết là người duy nhất ở đây biết Trì Tích Đình và Lý Hân có mâu thuẫn, cũng im lặng một cách lạ thường, đưa tay sờ sờ mũi rồi nói: "Vậy cứ quyết định thế đi, lát nữa tôi sẽ gửi bản kế hoạch dự án cho từng nhóm"  

 

"Tôi nói trước nhé, mấy dự án này cực kỳ, cực kỳ quan trọng". Giọng Thẩm Chi Triết rất nghiêm túc, ánh mắt cũng sắc lạnh sâu thẳm: "Nếu theo đúng quy trình thì trong thời gian thực tập các bạn sẽ không thể tiếp xúc với những loại dự án có tính chất này, nhưng tôi quyết định cho các bạn một cơ hội"  

 

"Mong các bạn đừng trở thành những người lãng phí cơ hội"

 

Thẩm Chi Triết nhìn lướt qua các thực tập sinh trong phòng rồi nói.  

 

Các thực tập sinh im lặng như tờ, đợi Thẩm Chi Triết nói xong một lúc lâu mới lần lượt lên tiếng cam kết:

 

"Vâng ạ"

 

"Đã rõ ạ"

 

"Vâng, em hiểu rồi ạ"  

 

Thẩm Chi Triết thấy vậy cũng không ý kiến gì nữa, gõ hai cái lên mặt bàn rồi nói: "Được rồi, cuộc họp hôm nay đến đây thôi, giải tán"  

 

Lời vừa dứt, phòng họp yên tĩnh mới bắt đầu có tiếng động.

 

Tiếng kéo ghế loẹt xoẹt vang lên, các thực tập sinh lần lượt đứng dậy, tụm năm tụm ba đi ra khỏi phòng họp.

 

Trì Tích Đình định đứng lên thì thấy Chử Duật vẫn ngồi yên ở vị trí chủ tọa .

 

Thẩm Chi Triết đứng bên cạnh cũng ra vẻ bí hiểm, thấy Trì Tích Đình nhìn sang thì thoải mái giơ tay lên, chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh mình, ra hiệu cho Trì Tích Đình lại gần.

 

Trì Tích Đình hơi do dự, loay hoay tại chỗ thêm vài phút, đợi cho tất cả thực tập sinh ra hết mới lề mề đi tới.

 

"Ngồi xuống đi" Thẩm Chi Triết vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh.  

 

Trì Tích Đình chỉ nhìn Thẩm Chi Triết một giây rồi chuyển sang người Chử Duật. Dáng người Chử Duật cao ráo, phong thái thanh lịch, hắn đưa tay đẩy gọng kính nửa vành trên sống mũi, hàng mi đen nhánh nhướng lên, liếc mắt nhìn Trì Tích Đình rồi đứng dậy.

 

"Cậu đi luôn à?" Thẩm Chi Triết ngạc nhiên ngẩng đầu hỏi Chử Duật.  

 

Chử Duật nhìn Thẩm Chi Triết, ừ một tiếng đầy lạnh lùng.

 

Thẩm Chi Triết ngơ ngác đưa tay gãi cằm: "Ờ....oke"  

 

Trì Tích Đình cũng cảm thấy Chử Duật có vẻ không vui, lén lút nhìn hắn thêm vài lần, nghĩ mãi mà chẳng biết nguyên do, đành mơ màng nhìn Chử Duật đi ra.

 

Khoảnh khắc Chử Duật kéo cửa phòng họp, hắn lại quay đầu nhìn Trì Tích Đình và Thẩm Chi Triết một lần nữa.

 

Ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo.

 

Thẩm Chi Triết ngu người, đơ mặt dùng khuỷu tay hích hích vào Trì Tích Đình bên cạnh, hỏi: "Cậu ta quay lại nhìn tôi làm gì vậy?"  

 

"Tôi không biết". Trì Tích Đình cũng ngu cả người: "Có lẽ là để... thể hiện nỗi nhớ nhà chăng?"  

 

Thẩm Chi Triết: "......"

 

Trì Tích Đình và Thẩm Chi Triết nhìn nhau hồi lâu, Trì Tích Đình bắt gặp nét bối rối và ngây ngốc trong mắt Thẩm Chi Triết thì đành bất lực cúi đầu kéo ghế chuẩn bị ngồi xuống.

 

Mông Trì Tích Đình còn chưa chạm vào ghế, cửa phòng họp lại bị đẩy ra.

 

Bóng dáng Chử Duật xuất hiện ở cửa.

 

Thẩm Chi Triết sửng sốt, trong đầu không biết nảy ra ý tưởng gì đó mà hả hê nhìn sang Trì Tích Đình, đang định bóc phốt mấy lời tầm bậy tầm bạ của Trì Tích Đình thì thấy ngón tay thon dài của Chử Duật gõ hai cái lên cánh cửa, giọng nói lạnh lùng vang lên.

 

"Thẩm Chi Triết, cậu qua đây"  

 

Thẩm Chi Triết đứng dậy theo bản năng, chiếc ghế cũng chịu lực đẩy 'két' một tiếng chói tai, khiến cho đầu Thẩm Chi Triết hơi ong ong.

 

Toang rồi.

 

Giọng điệu và thái độ của Chử Duật không ổn tí nào.

 

Chử Duật là người lãnh đạo cao nhất của tập đoàn nhà họ Chử, tuổi còn trẻ đã nắm giữ thứ quyền lực khổng lồ, sau vài năm điều hành, áp lực và uy nghiêm toát ra từ thành tựu lẫn năng lực đều khiến người khác run sợ.

 

Thẩm Chi Triết và Chử Duật quen biết nhau vào một thời điểm rất trùng hợp.

 

Vừa đúng vài năm trước khi Chử Duật lên nắm quyền.

 

Cũng chính vì vậy, mối quan hệ của hai người thay vì nói là cấp trên cấp dưới thì càng giống bạn bè hơn. Ở công ty Thẩm Chi Triết luôn tỏ thái độ kính nể trước thân phận lãnh đạo của Chử Duật, nhưng phần lớn thời gian khi ngồi trước mặt Chử Duật đều là bộ dạng cà lơ phất phơ.

 

Chử Duật cũng hiếm khi tạo áp lực hay phân biệt vị trí giữa hai người.

 

Hôm nay là ngoại lệ.

 

Chỉ sáu chữ ấy thôi cũng đủ khiến Thẩm Chi Triết lần đầu tiên cảm nhận cái gọi là uy quyền của cấp trên.

 

Sợ ơi là sợ.

 

Lăn lộn ở công ty này bao nhiêu năm, cuối cùng cũng có ngày Thẩm Chi Triết ý thức được mình vẫn chỉ là một thằng làm công ăn lương.

 

"Rõ" Thẩm Chi Triết nhanh chóng trả lời.  

 

Chử Duật nghe Thẩm Chi Triết nói xong thì cũng không có ý kiến gì, lạnh lùng gật đầu rồi quay người rời đi.

 

Thẩm Chi Triết cúi đầu nhìn Trì Tích Đình.

 

Trì Tích Đình trả lại anh ta một ánh mắt thông cảm và thương hại.

 

Thẩm Chi Triết: "......"

 

"Bảo trọng." Trì Tích Đình vỗ vỗ vào cánh tay Thẩm Chi Triết.  

 

Thẩm Chi Triết nhìn Trì Tích Đình nhởn nha nhởn nhơ, nghiến răng ken két nặn ra hai chữ: "Cảm ơn"  

 

Trì Tích Đình nhe răng cười, trong lòng lại thổn thức không thôi.

 

Quả nhiên lãnh đạo thì vẫn là lãnh đạo.

 

Dù bình thường có thân thiện dễ nói chuyện đến đâu, mối quan hệ có khăng khít đến mức nào thì vĩnh viễn tồn tại thứ gọi là khoảng cách thân phận, không thể tránh khỏi việc cấp trên ra lệnh chỉ bảo cho cấp dưới.

 

Ngay cả người có địa vị như Thẩm Chi Triết cũng không tránh được.

 

Vậy...

 

Vậy còn mình thì sao?

 

Mình và Chử Duật có thể gạt bỏ hoàn toàn thân phận cấp trên và cấp dưới để giao tiếp thoải mái với nhau không?

 

Thẩm Chi Triết nhấc chân lách qua khe hở của ghế, nói với Trì Tích Đình: "Thôi, lát nữa tôi gặp cậu sau, giờ phải qua chỗ sếp Chử đã"  

 

Trì Tích Đình ngẩng đầu nhìn Thẩm Chi Triết, 'vâng' một tiếng.

 

Thẩm Chi Triết bước ra khỏi phòng họp, đi thang máy lên thẳng phòng tổng giám đốc.

 

Chưa kịp gõ cửa đã bị Chu San chặn lại.  

 

"Giám đốc Thẩm, từ từ đã". Chu San ra hiệu cho Thẩm Chi Triết đi sang một bên.  

 

Tim Thẩm Chi Triết khẽ thắt lại, tự động bước theo cô.

 

"Chuyện mà tôi nói với anh trước đó..."

 

Thẩm Chi Triết đút một tay vào túi quần, liếc mắt về phòng của Chử Duật, cân nhắc một lúc rồi nói: "Tôi đã nói chuyện với cô ta rồi, khi nào có quyết định xử lý cụ thể tôi sẽ báo cho cô"  

 

Chu San mím môi cười, gật đầu nói tiếp: "Vâng, làm phiền anh quá"  

 

Thẩm Chi Triết khó xử, cười khan hai tiếng rồi nói: "Do tôi quản lý cấp dưới không tốt, lại còn làm phiền đến cô"  

 

Chu San lắc đầu, tỏ ý thông cảm, cụp mi xuống rồi tiếp tục: "Tôi đã cố giấu tổng giám đốc Chử rồi, nhưng mà thật sự... rất khó kiểm soát dư luận"  

 

Đồng tử Thẩm Chi Triết mở to, khóe môi căng ra, tay cũng lấy ra khỏi túi, hỏi: "Tổng giám đốc Chử biết rồi à?"  

 

Chu San bất lực gật đầu.

 

Thế nhưng cô vẫn không hiểu thái độ của Chử Duật cho lắm.

 

Chử Duật dường như không quan tâm người khác nghĩ gì về mình, thế nhưng lại rất để ý đến một vài người ở phòng marketing có liên quan đến chuyện này.

 

Thẩm Chi Triết, Lý Hân, và...

 

Và cả Trì Tích Đình nữa.  

 

Chu San ngày càng không hiểu, rốt cuộc Trì Tích Đình có lai lịch như thế nào mà có thể khiến Chử Duật quan tâm nâng niu như vậy.

 

"Thế bây giờ tổng giám đốc Chử gọi tôi qua là để..." Thẩm Chi Triết lấp lửng.

 

Chu San lắc đầu: "Tôi cũng không rõ lắm, thực ra chuyện này là do tôi xử lý, thế mà kết quả cuối cùng lại không được như mong đợi, ờm... vậy nên..."  

 

Vậy nên Chu San mới nhắc trước cho Thẩm Chi Triết một tiếng.

 

Cô không biết Chử Duật có muốn điều tra rõ ràng chuyện này hay không, nhưng dặn dò thêm một câu cũng không có gì to tát.

 

Còn coi như tặng thêm một ân tình.

 

Hiểu được ẩn ý trong lời của Chu San, vẻ mặt Thẩm Chi Triết chợt thay đổi, khẽ thở dài mà cảm ơn Chu San.

 

Hóa ra đó là lý do vì sao Chu San tuổi trẻ như vậy đã có thể ngồi vào vị trí này.

 

Xét trên một số khía cạnh thì anh ta vẫn kém Chu San nhiều lắm.

 

Chu San mím môi cười, nhẹ nhàng nói không có gì rồi gật đầu tỏ ý đi trước.

 

Thẩm Chi Triết đứng tại chỗ điều chỉnh lại tâm trạng, sắp xếp xong suy nghĩ rồi mới bước đến trước cửa phòng của Chử Duật, trịnh trọng gõ hai tiếng, sau khi nghe thấy âm thanh bên trong mới mở cửa bước vào.

 

Chử Duật ngước mắt nhìn Thẩm Chi Triết, nói: "Ngồi đi"  

 

Thấy dáng vẻ này của Chử Duật, trong lòng Thẩm Chi Triết có chút lo sợ, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh lại gần, kéo ghế ra cẩn thận ngồi xuống.

 

"Việc bốc thăm hôm nay cậu đã động tay vào đúng không?" Chử Duật nói thẳng.  

 

Thẩm Chi Triết sửng sốt, nuốt vội lời tự thú xuống, cân nhắc thêm vài giây rồi mới ấp úng nói: "Có động một tí"  

 

Thấy Chử Duật ngước mắt nhìn mình, Thẩm Chi Triết lại nói: "Cậu cũng biết mà, ngay từ lúc cậu đưa tụi Trì Tích Đình đi công tác là tôi đã có kế hoạch rồi"

 

Cuộc thi nhóm lần này chính là dành riêng cho ba người họ.

 

Trừ khi các thực tập sinh khác có biểu hiện cực kỳ cực kỳ nổi bật mới có khả năng phá vỡ bố cục chiến lược ban đầu của Thẩm Chi Triết, còn không thì kết quả cuối cùng chỉ nằm trong số ba người họ mà thôi.  

 

Chử Duật 'ừ' một tiếng, giọng vẫn hờ hững: "Chỉ làm mỗi trò đó thôi à?"  

 

Thẩm Chi Triết vô tội: "Chứ sao nữa? Tôi còn biết trò gì nữa đâu?"  

 

Chử Duật im lặng rất lâu.

 

"Sao, cậu không vui vì Trì Tích Đình không chọn dự án của cậu à?" Thẩm Chi Triết thấy Chử Duật chỉ nói về dự án thì mới thả lỏng đôi chút, đặt tay lên bàn làm việc, rướn người về phía trước, hỏi: "Cậu không thể đổ lỗi cho tôi được, lúc nãy tôi giữ Trì Tích Đình lại cũng định hỏi cậu ấy chuyện này đó"  

 

Không chỉ Chử Duật, ngay từ đầu Thẩm Chi Triết cũng nghĩ Trì Tích Đình kiểu gì cũng chọn dự án thứ nhất.

 

Năng lực nền tảng của Trì Tích Đình quá mạnh, gần như bỏ xa hai người kia đến nửa đường, không chỉ nắm rõ trọng tâm phát triển hiện tại của Chử Duật nằm ở ngành vật liệu xây dựng mà còn tự hoàn thành xong dự án Thụy Phong.

 

Cộng cả hai yếu tố lại, nếu có chút đầu óc đều sẽ chọn dự án đầu tiên.

 

Được lãnh đạo đề cao, bản thân lại có kinh nghiệm.

 

Nguồn lực gần như dồn hết cho mình.

 

Thế mà Trì Tích Đình lại đi một nước cờ lạ.

 

Chử Duật liếc nhìn Thẩm Chi Triết, nói: "Cậu ấy lựa chọn như thế chắc hẳn đã có tính toán trong lòng"  

 

"Biết mà". Thẩm Chi Triết cũng rất tin tưởng Trì Tích Đình, tuy dự án này hơi khó nhưng chắc cũng nằm trong tầm với của cậu nhóc này: "Thế thì cậu đang khó chịu cái gì? Ánh mắt lúc nãy cậu nhìn tôi thực sự là... dọa Tiểu Trì đến run rẩy luôn đó"  

 

Chử Duật: "......"

 

"Team Trì Tích Đình không ổn" Chử Duật nói.  

 

Thẩm Chi Triết đơ người, rụt rè nhướn mày lên rồi dè dặt nói: "Cậu ấy có chút mâu thuẫn với Ngô Mộc Lương thôi..."  

 

Chử Duật lại liếc Thẩm Chi Triết, đôi mắt khuất sau lớp kính trầm mặc như dòng sông ngầm trong đêm.

 

Thẩm Chi Triết bồn chồn nhúc nhích trên ghế, đưa tay gãi gãi cằm rồi nhỏ giọng thỏ thẻ: "Ừ thì, cậu ấy với Lý Hân cũng có chút mâu thuẫn nhỏ"  

 

Chử Duật không nói gì, chỉ gõ hai cái lên mặt bàn, ra hiệu Thẩm Chi Triết nói tiếp.

 

Đã đến nước này rồi thì Thẩm Chi Triết chỉ còn cách thành thật tự thú, liệt kê ra những chuyện ý Hân đã làm cho Chử Duật nghe, dù là chuyện đồn thổi sai sự thật về Chử Duật hay sau khi bị phát hiện vẫn cứng đầu đổ lỗi cho Trì Tích Đình, ngoan ngoãn báo cáo hết cho Chử Duật.

 

"Chuyện này là do tôi quản lý không tốt, bấy lâu nay không để ý đến các thực tập sinh, tôi nhận lỗi với cậu"

 

Thẩm Chi Triết cúi đầu xin lỗi, giọng điệu không còn ngả ngớn, nghiêm túc chân thành thừa nhận sai sót với Chử Duật, chịu phần lớn trách nhiệm:

 

"Cô bé đó còn trẻ, ít kinh nghiệm xã hội, có những mặt ứng xử còn hạn chế. Tôi đã phê bình cô ta rồi, cũng đã có biện pháp xử phạt tương ứng..."  

 

"Cô ta còn trẻ à?" Chử Duật hỏi ngược lại: "Nếu tôi nhớ không nhầm thì Trì Tích Đình hình như còn nhỏ hơn cô ta bốn tháng"  

 

Thẩm Chi Triết: "...Ừ thì, không liên quan đến tuổi tác"  

 

Chử Duật lạnh lùng nhìn Thẩm Chi Triết, vô cảm nói: "Xử lý chuyện này cho tốt, viết bản kiểm điểm gửi trực tiếp cho tôi"  

 

Thẩm Chi Triết đau khổ gật đầu, tỏ ý đã biết.

 

Đậu má nó chứ.

 

Bao nhiêu năm rồi anh ta không viết bản kiểm điểm.

 

Lần này lại bị nhúng chàm vì một thực tập sinh.

 

Chử Duật thấy vậy cũng không tra hỏi nữa, cụp mắt ra hiệu cho Thẩm Chi Triết đi về.

 

Thấy Chử Duật đuổi người, Thẩm Chi Triết lén lút nhìn sắc mặt Chử Duật, mông hơi nhấc lên một chút, vẫn không kìm được mà thăm dò một câu: "Cậu tức à?"  

 

Chử Duật ngước mắt: "Chứ sao nữa?"  

 

Thẩm Chi Triết không sợ chết lại hỏi thêm: "Vì bị đồn lung tung à? Mà thật hay giả đấy? Cậu có con riêng thật à?"  

 

Chử Duật im lặng nhìn Thẩm Chi Triết nửa ngày rồi mới cất tiếng: "Không"  

 

Thẩm Chi Triết bừng tỉnh: "Không phải con riêng à?"  

 

"Không phải tức vì tin đồn" Chử Duật bình tĩnh nói: "Mà vì cậu đối xử với Trì Tích Đình không công bằng"  

 

Thẩm Chi Triết biến sắc, khóe miệng xịu xuống: "Là sao?"  

 

Chử Duật lạnh nhạt nói, cũng không muốn trách mắng mà chỉ như trình bày một sự thật: "Không thể vì Trì Tích Đình trưởng thành hơn so với các thực tập sinh khác mà đối xử nghiêm khắc với cậu ấy"  

 

"Tôi đâu có..." Thẩm Chi Triết phản bác.  

 

"Sao lại không?" Chử Duật nhướn mày: "Nếu Lý Hân không vu khống Trì Tích Đình mà vu khống người khác thì cậu có dễ dàng bỏ qua như vậy không?"  

 

Thẩm Chi Triết đưa ra quyết định đều dựa trên góc độ của một người lãnh đạo, tuy nhiên xử lý như thế nào còn tùy thuộc vào từng cấp dưới khác nhau.

 

Trì Tích Đình luôn trưởng thành và chín chắn, bản thân anh cũng thừa hiểu rằng mấy lời đồn linh tinh về lãnh đạo mà làm to ra sẽ không tốt cho ai cả, thế nên Thẩm Chi Triết mới thoải mái để Trì Tích Đình hiểu chuyện chịu thiệt thòi, không truy cứu trách nhiệm việc Lý Hân đã vu khống anh.

 

Nếu người bị hại không phải là Trì Tích Đình thì Thẩm Chi Triết sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.

 

Thẩm Chi Triết im lặng.

 

Chử Duật ngước mắt nhìn Thẩm Chi Triết một cái, nói: "Được rồi, về đi"  

 

Thẩm Chi Triết mấp máy môi, mãi một lúc lâu sau mới nói: "Là lỗi của tôi, tôi sẽ xin lỗi cậu ấy"  

 

Chử Duật không đổi sắc mặt, chỉ 'ừ' một tiếng.

 

Thẩm Chi Triết đứng dậy, chào Chử Duật rồi chuẩn bị quay người đi ra. Lúc xoay người anh ta lại chợt nghĩ ra điều gì đó, đột nhiên hỏi: "Nhưng sao cậu biết? Trì Tích Đình mách à?"  

 

Hai người thân thiết đến mức đó rồi sao?

 

Chử Duật hừ lạnh một tiếng: "Sao, định đi tìm cậu ấy tính sổ à?"  

 

Thẩm Chi Triết rụt rè: "Tôi nào dám"

 

Có Chử Duật chống lưng cho Trì Tích Đình, anh ta đâu có gan mà bắt nạt Trì Tích Đình.

 

Ê. Không đúng.

 

Chống lưng á?

 

Sao mình lại dùng từ này nhể?

 

Thẩm Chi Triết như ý thức được điều gì đó, nhìn Chử Duật đầy nghiền ngẫm.

 

Chử Duật và Thẩm Chi Triết ngắm nhau mất nửa ngày. Dường như nhận ra được Thẩm Chi Triết đang nghi ngờ soi mói cái gì đó, Chử Duật không muốn giấu diếm nữa,  thản nhiên nói thẳng: "Mấy hôm trước tôi thấy cậu ấy không vui, cậu ấy lại chẳng chịu hó hé gì, đành phải tự đi điều tra thôi"  

 

Thẩm Chi Triết cứng đờ từ trên xuống dưới, khó khăn nâng ngón tay chỉ vào Chử Duật, rồi lại máy móc chỉ ra cửa, há miệng khó nhọc nói:

 

"Cậu... cậu ấy... ờm..."

 

Ôi cái đệch mợ nó chứ?

 

——————————————

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...