Ngày Nào Ma Tôn Sư Đệ Cũng Thả Thính Tôi
Chương 21
“Vậy là đệ đang đợi nó ngồi lên ghế đầu à?”
***
Thẩm Tam Xuyên sốc khủng khiếp. Thiếu niên trước mặt anh chàng là Hoang Tịch thời còn chưa bị trục xuất khỏi sư môn, lúc này hai thầy trò vẫn chưa trở mặt với nhau! Nói cách khác, đây là chuyện xảy ra hơn trăm năm trước. Điều khiến anh chàng bất ngờ hơn chính là, sự thật mà anh chàng luôn muốn truy tìm, lại xuất hiện trước mắt anh chàng theo hình thức này…
Tất cả suy nghĩ cảm xúc của Vu Nguyệt Thượng nhân đều được chia sẻ trực tiếp với anh chàng, quả thực như được phiên dịch tức thời vậy!
Nói đi cũng phải nói lại, anh chàng ở trong người Vu Nguyệt Thượng nhân, vậy tên Hoang Tịch này, chẳng lẽ lại là…
“Sư tôn, dạo này chẳng biết vì sao, màu sắc của Nghiệp Liên sau lưng con hình như đậm thêm một ít.” Hoang Tịch đặt bát hạt sen trắng nõn sạch sẽ kia lên bàn, quay đầu nhìn Vu Nguyệt Thượng nhân với vẻ mặt vô tội.
“Con cởi quần áo ra đi.”
“Dạ?” Hoang Tịch nghe thế, thì bỗng hơi ngượng nghịu đỏ mặt.
“Nghiệp Liên có sức mạnh thanh lọc, nhưng thanh lọc xong chính nó cũng sẽ nhơ nhuốc. Nếu cứ để kệ, những thứ dơ bẩn ấy sẽ làm hại đến sức khỏe của con.” Giọng điệu Vu Nguyệt Thượng nhân vẫn bình thản như cũ, tựa như đang nói về một chuyện tầm phào thường ngày.
Bấy giờ Hoang Tịch mới hiểu ý của Vu Nguyệt Thượng nhân, cậu ta hơi luống cuống cởi quần áo của mình. Thân hình thiếu niên thời đó hẵng còn gầy gò. Cậu ta cởi đồ xong thì quay lưng về phía Vu Nguyệt Thượng nhân. Chỉ thấy giữa phần xương bả vai mảnh dẻ của cậu ta là một đóa Nghiệp Liên nở rộ y hệt thứ Thẩm Tam Xuyên từng nhìn thấy trong bức họa. Có điều đóa Nghiệp Liên sau lưng Hoang Tịch bây giờ có màu hồng nhạt, còn đóa Thẩm Tam Xuyên nhìn thấy lại tím đen…
Theo như lời sư đệ, thì đây vẫn còn là sen thánh đúng không?
Vu Nguyệt Thượng nhân nhìn Nghiệp Liên sau lưng thiếu niên, duỗi một ngón tay ra, chậm rãi trượt xuống theo hoa văn trên Nghiệp Liên. Ngón tay lạnh lẽo vừa chạm vào lưng Hoang Tịch, cả người cậu ta chợt run nhè nhẹ.
Theo cử chỉ từ đầu ngón tay Vu Nguyệt Thượng nhân, đóa Nghiệp Liên hồng nhạt kia tỏa ra như sóng nước, lại hóa về trạng thái trong suốt, ẩn vào cơ thể cậu trai.
Vu Nguyệt Thượng nhân bỏ tay khỏi lưng Hoang Tịch, một đụn sương mù nhạt màu xuất hiện trên tay y, có điều lớp sương mù ấy chỉ lượn lờ quanh đầu ngón tay y rồi biến mất.
Suy nghĩ xằng bậy.
Thẩm Tam Xuyên nghe thấy Vu Nguyệt Thượng nhân nói thầm một câu như thế ở trong lòng.
“Mặc quần áo vào đi.”
“Dạ… thưa sư tôn.” Hoang Tịch hơi cuống quýt đáp lời.
Vu Nguyệt Thượng nhân bỗng nhiên thở dài, chậm rãi nói: “Tịch Nhi sắp 21 tuổi rồi đúng không, thảo nào lại thế.”
21 tuổi? Thẩm Tam Xuyên kinh ngạc cảm thán, cái đứa trông hẵng còn teen teen này mà lại 21 tuổi rồi á? Chẳng giống tẹo nào… Trông non quá, vô lý, hay là… bị phong ấn?
Chẳng lẽ bông Nghiệp Liên kia là phong ấn?!
Hoang Tịch mặc quần áo tử tế, rụt rè nhìn Vu Nguyệt Thượng nhân: “Thảo nào gì cơ ạ, sư tôn?”
Vu Nguyệt Thượng nhân nói: “Bình thường con có thể niệm chú Thanh Tâm nhiều hơn, người sẽ không khô nóng quá nữa.”
Hoang Tịch nghe vậy là đỏ mặt tía tai ngay.
“Ở tuổi con, cũng nên có người con gái mình thầm mến. Nhưng mơ mộng nhiều quá sẽ khiến con…”
“Con không thầm mến cô gái nào cả!” Hoang Tịch vội vã ngắt lời Vu Nguyệt Thượng nhân, “Sư tôn, người tin con đi! Thật sự không có mà! Trước kia người ta chỉ bắt nạt chà đạp con, con hận chúng còn không kịp nói chi tới thích! Nhưng từ khi gặp được sư tôn, người không chỉ đưa con về Ải Phong Nguyệt, cho con cái ăn cái mặc, mà còn tự dạy công pháp cho con. Lòng con chỉ có mình sư tôn thôi, con chỉ muốn chăm chỉ tu hành với sư tôn, kiếp này… à, không, con sẽ hầu hạ sư tôn đời đời kiếp kiếp! Báo đáp sư tôn!”
Vu Nguyệt Thượng nhân thấy bộ dạng căng thẳng của Hoang Tịch, khung cảnh ngày mới gặp bất giác hiện lên trong đầu y. Cậu bé chật vật khốn khổ bị đám đông đuổi đánh. Cha mẹ Hoang Tịch đều là những ma tu có tiếng tăm. Trong một trận đánh với năm môn phái tu tiên lớn, cả cha lẫn mẹ cậu ta đều qua đời. Chỉ có Hoang Tịch còn ít tuổi chạy thoát được nhân lúc loạn lạc, trôi giạt màn trời chiếu đất nhiều năm. Tuy các tiên môn không đuổi cùng giết tận, nhưng đám dân thường từng bị lũ tu ma hành hạ thấy Hoang Tịch không còn chỗ dựa thì bắt đầu giẫm đạp cậu, ngược đãi cậu, muốn đời cha ăn mặn đời con khát nước!
Nhưng dẫu khi đó người nhơ nhuốc máu me, gầy gò không còn sức lực phản kháng, Hoang Tịch vẫn quật cường như một chú sói con nhe nanh, không chịu thua không khuất phục. Vẻ mặt ấy khiến Vu Nguyệt Thượng nhân tất tả đi ngang chốn này để về Ải Phong Nguyệt báo cáo công việc cho thầy phải ngưng bước.
Bóng áo trắng nhẹ nhàng dừng trước Hoang Tịch chỉ còn thoi thóp.
Từ thời khắc ấy, thế giới của cậu đã được chiếu sáng.
Bóng trắng tuyệt mĩ đứng trước chàng thiếu niên, chính là vị thần cứu rỗi kiếp này của cậu!
…
Có lẽ y cảm thấy đồ đệ mình ngượng không dám thừa nhận, dù sao tới tuổi này, có tình đầu chớm nở cũng là bình thường. Thiên Lũng Cảnh không trách cứ cậu ta, chỉ muốn nhắc nhở cậu ta đừng mơ mộng quá nhiều, kẻo hại đến sức khỏe và tu hành. Hoặc là, nếu thằng bé thực sự ưng đệ tử nữ nào trong môn phái, hai bên tình nguyện chung đôi, thì thế cũng được…
Lúc này, Thẩm Tam Xuyên đang quan sát cảnh tượng trên hiền dưới hòa của hai người đương nhiên biết học trò cưng Hoang Tịch của Vu Nguyệt Thượng tới tuổi dậy thì rồi, hoóc-môn phừng phừng. Bọn trẻ ấy mà, đứa nào tới tuổi này chẳng muốn ôm ấp sờ soạng người mình thích… Nhưng, liên tưởng đến những gì gã sẽ làm với Vu Nguyệt Thượng nhân sau này, anh chàng không khỏi giật giật khóe môi –
Hoang Tịch không mơ mộng mấy chuyện dâm đãng về chính sư tôn của mình đấy chứ?
Chờ đã, giờ anh chàng đang chia sẻ xúc cảm với Vu Nguyệt Thượng nhân, đồng bộ cả thị giác khứu giác vị giác. Vậy anh chàng sẽ phải trải qua hết những gì Vu Nguyệt Thượng nhân từng trải sau này ư? Bao gồm cả việc bị học trò cưng Hoang Tịch sàm sỡ đè ra làm mấy chuyện không thể miêu tả á?
… Đệt!
Giờ anh chàng phải chắc đến 90% người đang khoác lớp da Hoang Tịch chính là Lục Lâm Trạch. Nếu sau này hai người thực sự phải làm chuyện ấy, thì khác gì anh chàng bị Lục Lâm Trạch…
Ơ ơ ơ ơ ơ ơ!
Đạ mấu chơi gì ác dữ! Hệ thống, hệ thống, hệ thống!!!
Nhưng hệ thống vẫn lờ lớ lơ mình, đầu Thẩm Tam Xuyên đau nhoi nhói, anh chàng nhìn vào đôi mắt trong văn vắt của Hoang Tịch…
Thôi thôi, còn lâu mới tới tình tiết kia, cứ đi đến đâu biết đến đấy, chờ hệ thống về rồi tính tiếp!
Nhưng anh chàng không ngờ nổi là, cốt truyện này khác xa với kịch bản ban đầu của mình, tình tiết còn nhảy cóc. Chúng không tiến hành tuần tự, mà hết tình tiết trước, nó lại tua cái roẹt qua đoạn Vu Nguyệt Thượng nhân dốc lòng dạy dỗ Hoang Tịch tu hành ngày ngày, hơn nữa dòng thời gian còn nhảy phắt sang ba năm sau. Có lẽ do điều kiện sống ở Ải Phong Nguyệt đủ đầy, nên cậu thiếu niên nhỏ thó gầy gò trước kia càng ngày càng trưởng thành đẹp đẽ, mặt mày tươi tắn, khí phách hừng hực!
Ngày xưa chỉ cao tới bả vai Vu Nguyệt Thượng nhân, ba năm sau gã đã xêm xêm y! Thậm chí sắp cao vượt Vu Nguyệt Thượng nhân rồi!
Chẳng lẽ anh chàng đoán nhầm? Đóa Nghiệp Liên kia không phải phong ấn sao?
Hồi xưa nhỏ con thế chỉ là do suy dinh dưỡng thôi à? Giờ được ăn uống đầy đủ, nên nảy nở luôn?
Trong ba năm này, không biết có phải do được đích thân Vu Nguyệt Thượng nhân chỉ dạy không, mà Hoang Tịch tiến bộ thần tốc, chẳng những vượt qua tất cả sư huynh đệ cùng thời, mà còn hơn hẳn đệ tử thủ tịch nhiệm kỳ này! Người ta hay bảo thế nào ấy nhỉ, tương lai vô cùng xán lạn!
Thẩm Tam Xuyên nhìn Hoang Tịch ba năm sau, lại càng cảm thấy tên này giống Lục Lâm Trạch… Không đúng, nếu nói theo trình tự thời gian, thì phải là Lục Lâm Trạch rất giống Hoang Tịch. Chẳng rõ có phải là vì Lục Lâm Trạch đang núp dưới lốt Hoang Tịch không, nhưng anh chàng không thể hỏi thành lời. Ngộ nhỡ hủy hoại sự cân bằng của thế giới trong tranh, khiến cả hai không thoát ra nổi thì phiền toái lắm!
Hôm nay Vu Nguyệt Thượng nhân đang hướng dẫn Hoang Tịch kiểm soát vũ khí, thì Hàn Vãn Lâu – Hàn trưởng lão của lầu Nguyệt đột nhiên tới nhà chơi, nói là tới thảo luận với Vu Nguyệt Thượng nhân về cuộc thi tuyển chọn đệ tử thủ tịch tổ chức bốn năm một lần.
Vu Nguyệt Thượng nhân sai Hoang Tịch đi pha trà, rồi dẫn Hàn Vãn Lâu vào phòng.
Đây là lần đầu Thẩm Tam Xuyên được diện kiến Hàn Vãn Lâu của lầu Nguyệt. Vị Hàn trưởng lão này trông phong độ đoan trang, đường hoàng tử tế, ngay thẳng chính trực, vừa nhìn đã biết là một nam thứ đầy tiềm năng.
Nhìn theo bóng Hoang Tịch rời đi, Hàn Vãn Lâu lên tiếng: “Sư đệ, đệ bỏ nhiều tâm sức dạy dỗ Hoang Tịch như thế, sao không nhận nó làm đệ tử thân truyền luôn?”
Vu Nguyệt Thượng nhân bình thản đáp: “Theo truyền thống của Ải Phong Nguyệt, chỉ ai trở thành đệ tử thủ tịch, thì mới có tư cách làm đệ tử thân truyền của Chưởng môn.”
Hàn Vãn Lâu nghe vậy thì cười nói: “Vậy là đệ đang đợi nó ngồi lên ghế đầu à?”
Vu Nguyệt Thượng nhân không đáp, nhưng Thẩm Tam Xuyên biết rõ, y đang ngầm đồng ý. Nói thật, Thiên Lũng Cảnh thiên vị gã học trò này hơi quá đáng! Anh chàng không thể quên nổi lần đầu mình gặp Thiên Lũng Cảnh. Vị Vu Nguyệt Thượng nhân này ngập tràn sát khí và hơi lạnh, làm răng anh chàng run lập cập, suýt quỳ ra đất xin tha. Nhưng thái độ của y với Hoang Tịch lại khác hẳn!
Đằng ấy nói xem, một nhân vật trâu bò vô đối như thế, chẳng những là ân nhân cứu mạng của Hoang Tịch, mà còn cầm tay dạy gã công pháp của tiên môn, chu đáo hết mực cho gã ở lại biệt viện trong các Lâm Uyên Thủy, đối xử với gã bằng thái độ khác hẳn người ngoài, Hoang Tịch không rung rinh mà được ư?
Không rung rinh thì đã chẳng viết thành tiểu thuyết!
“Hầy, không nói gì là thừa nhận ha.” Hàn Vãn Lâu cười khẽ, “Ngày xưa ta chẳng đời nào ngờ được rằng, tiểu sư đệ lạnh lẽo nhất sư môn, sau này lên làm Chưởng môn, lại yêu chiều đồ đệ mình như thế.
“Quả thực không giống đệ gì cả!”
Thẩm Tam Xuyên gật đầu cực kỳ tán đồng!
Vu Nguyệt Thượng nhân rằng: “Sư huynh có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi, không cần ngụy trang bằng cuộc thi tuyển chọn Thủ tịch đâu.”
Hàn Vãn Lâu nghiêng đầu liếc Thiên Lũng Cảnh, đoạn ngài quay đi, ho nhẹ một tiếng nói: “Sư đệ, bao năm đã qua, mà công lực của ta vẫn chưa đột phá được… Ta nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ phải tìm một đạo lữ cùng chung chí hướng song tu thì mới có thể vượt qua được tình cảnh bế tắc này.”
(Đạo lữ: bạn đời tu đạo chung, kiểu vợ chồng nhưng theo style tu tiên tu chân.
Song tu: ý chỉ việc tu luyện dựa theo hình thức tu 2 người, hay là phòng the đôi lứa.)
Thiên Lũng Cảnh gật đầu: “Nếu sư huynh có đối tượng thích hợp, thì tất nhiên là chuyện tốt rồi.”
Hàn Vãn Lâu vui vẻ nói: “Vậy là đệ cũng tán thành việc ta tìm đạo lữ đúng không!”
Thiên Lũng Cảnh gật đầu.
“Nhưng ta mà tìm đạo lữ giúp mình vượt cảnh bế tắc, thì nhất định không thể tìm người yếu hơn ta. Ta nghĩ tới nghĩ lui, dường như chỉ có một người thích hợp trong Ải Phong Nguyệt thôi, nhưng không biết người đó có bằng lòng hay chăng…”
Thiên Lũng Cảnh chần chờ hỏi: “Sư huynh muốn nhờ đệ làm mai à?”
Hàn Vãn Lâu bỗng căng thẳng đứng bật dậy, ngài đi đến trước Thiên Lũng Cảnh, nói: “Sư đệ, đệ cẩn thận chu đáo, uyển chuyển tinh tế, chắc hẳn đã biết người ta muốn nói đến là ai rồi đúng không?”
Thiên Lũng Cảnh ngồi trên ghế, ngẩng đầu nhìn Hàn Vãn Lâu đang đi về phía mình. Y chưa kịp lên tiếng, Hàn Vãn Lâu đã ấn tay lên thanh vịn, kìm y trong chiếc ghế. Hơi thở của cả hai gần như chạm vào nhau: “Sư đệ, đệ có bằng lòng…”
Loảng xoảng!
Tiếng đồ sứ vỡ vụn giòn tan vang lên ngoài cửa.
Hàn Vãn Lâu bị ngắt mạch cảm xúc vì tiếng động này, đành buông ghế, xoay người nhìn ra sau. Ngài thấy mắt Hoang Tịch đỏ quạch, chiếc khay gã đang cầm trống trơn, ấm trà ly tách vỡ tan tành dưới đất.
Nhận ra hai người đều nhìn về phía mình, Hoang Tịch bình tâm lại, nói: “Con bất cẩn làm vỡ, xin dọn dẹp ngay ạ.”
Sau đó gã không đi ngay, mà thong thả ung dung ngồi xổm xuống, nhặt nhạnh từng mảnh sứ vỡ.
Có người ở đây, Hàn Vãn Lâu không thể tiếp tục đề tài ban nãy được nữa, ngài chuyển qua mấy chuyện về kỳ thi tuyển chọn Thủ tịch sắp đến, vờ vịt mình tới đây để xin ý kiến.
Thẩm Tam Xuyên chứng kiến toàn bộ quá trình này ngạc nhiên muốn rớt quai hàm. Đạ mấu, Hàn trưởng lão của lầu Nguyệt còn có ý đồ xấu xa với Vu Nguyệt Thượng nhân cơ à! Mấy ông này không sợ chết hay sao?!
Anh chàng liếc nhìn Hoang Tịch đang dọn dẹp mảnh vụn. Bỗng dưng anh chàng phát hiện trong khoảnh khắc gã cúi đầu, cánh hoa Nghiệp Liên hơi lộ ra ở gáy gã đã phớt đỏ…
Nhưng trong ấn tượng mấy năm nay của anh chàng, Hoang Tịch không còn đề cập đến việc Nghiệp Liên đổi màu với Thiên Lũng Cảnh nữa mà! Đã chuyển qua màu đỏ rồi ư?!
Nhưng sao gã không nói gì?
Chẳng lẽ, gã cố ý?!
Về sau, Hàn Vãn Lâu nói lung ta lung tung một đống chuyện, Hoang Tịch thì vẫn ngồi đấy thong thả ung dung nhặt từng mảnh nhỏ, không có ý định đứng dậy.
Cuối cùng Hàn Vãn Lâu không lầy được bằng ai kia, chỉ có thể cáo từ về trước. Trước khi đi, ngài nhìn Thiên Lũng Cảnh, ho khan một tiếng nói: “Lũng Cảnh, chuyện mà ta đề nghị lúc nãy, đệ không cần trả lời vội đâu. Ta có thể chờ, bao lâu cũng được.”
Lúc lướt qua Hoang Tịch, bước chân Hàn Vãn Lâu ngừng lại. Ngài phất tay bừa một cái là thu dọn sạch sẽ đống mảnh vụn trên sàn. Ngài mỉm cười mà rằng: “Con chậm chạp thế này, làm sao chăm sóc nổi Chưởng môn sư tôn của con? Hay là ngẫm lại đi, làm đệ tử thân truyền cho ta nhé?”
“Không cần.” Hoang Tịch lạnh lùng từ chối Hàn Vãn Lâu, “Không còn sớm nữa, Hàn trưởng lão nên mau chóng về lầu Nguyệt đi ạ, thứ cho tôi không thể tiễn xa. “
Hàn Vãn Lâu cười, lắc đầu rời đi.
Hoang Tịch cuối cùng cũng dọn hết mảnh vụn. Gã toan đứng dậy, thì chợt thấy một bóng hình trắng muốt đến cạnh mình. Gã chưa kịp lên tiếng, Thiên Lũng Cảnh đã ấn tay gã, kéo phắt cổ áo sau gáy của gã xuống!
Thẩm Tam Xuyên kinh hãi, hóa ra Vu Nguyệt Thượng nhân cũng thấy! Có điều ngạc nhiên thay, Nghiệp Liên sau lưng Hoang Tịch không hề chuyển thành màu đỏ, nó nhạt đến độ gần như không có bất kỳ màu sắc nào!
“Sư tôn, sao vậy ạ?” Hoang Tịch bối rối hỏi, “Nghiệp Liên có vấn đề gì sao?”
Thiên Lũng Cảnh ra chiều nhẹ nhõm. Y sửa ngay ngắn cổ áo cho Hoang Tịch, nói với vẻ hơi có lỗi: “Chắc tại thầy đây hoa mắt… Dạo này Nghiệp Liên không sậm màu đi chứ?”
Hoang Tịch ngoan ngoãn lắc đầu, đúng kiểu bé ngoan nghe lời.
“Vậy là tốt rồi.” Thiên Lũng Cảnh vẫn không yên tâm lắm, lại dặn dò, “Khi nào màu sắc của Nghiệp Liên thay đổi, con nhất định phải báo cho thầy nhé.”
“Đồ nhi biết rồi ạ!”
Nhưng Thẩm Tam Xuyên cau mày, ban nãy không thể nào là hoa mắt được, Nghiệp Liên sau lưng Hoang Tịch chắc chắn đã sậm màu hơn!
Thấy Thiên Lũng Cảnh dịu lại, Hoang Tịch đến gần Thiên Lũng Cảnh thêm một bước, nhìn thẳng vào y hỏi: “Sư tôn, ban nãy Hàn trưởng lão nói gì với người vậy ạ?”
Thiên Lũng Cảnh vặc: “Con ở trong phòng suốt đấy thôi, nghe rõ rồi còn gì?”
“Vậy ạ, còn đoạn con không nghe được thì sao?” Hoang Tịch nói thẳng, “Sư tôn sẽ đồng ý theo lời Hàn trưởng lão, lập khế ước với ngài ấy, trở thành đạo lữ của ngài ấy sao?”
Uây, xổ toẹt thế? Thẩm Tam Xuyên hơi ngỡ ngàng, anh chàng những tưởng Hoang Tịch sẽ vờ như không nghe thấy cơ!
Có lẽ không ngờ sẽ bị hỏi thẳng vào vấn đề như thế, đầu tiên Thiên Lũng Cảnh ngây ra một lúc, rồi y ra chiều ngẫm ngợi, nói bằng giọng điệu bình thản như không: “Quả thực Vãn Lâu sư huynh vẫn giậm chân tại chỗ không thể đột phá bấy lâu. Nếu song tu giúp được huynh ấy, thì ta cũng có thể…”
“Đương nhiên là không được!” Hoang Tịch cả giận ngắt lời, “Sư tôn, người không thể thành đôi với ngài ấy!”
“Vì sao?”
“Bởi vì… Bởi vì người có thích Hàn Vãn Lâu đâu!”
Thiên Lũng Cảnh cười khẽ, giơ tay định vỗ đầu Hoang Tịch theo thói quen, nhưng ý thức được người ta đã cao bằng mình, y chuyển qua vỗ vai gã: “Tịch Nhi, tu hành đến tuổi ta, chuyện thích nhau hay không đã không còn quan trọng nữa… Huống chi, sao con biết là ta không thích Vãn Lâu sư huynh?”
“Đương nhiên con phải biết rồi, mấy năm gần đây đồ nhi luôn chung đụng sớm chiều với sư tôn mà. Trên cõi đời này, chẳng ai hiểu rõ sở thích sở ghét của sư tôn hơn con đâu!
“Sư tôn, người đừng tự làm khổ bản thân vì nghĩa tình sư môn! Hàn Vãn Lâu không xứng, chẳng ai xứng với người cả!”
“Hoang Tịch, con quá lời rồi!” Thiên Lũng Cảnh nhíu mày, “Thôi, đừng nhắc tới chuyện này nữa, con lui xuống trước đi.”
Hoang Tịch bướng bỉnh nhìn Thiên Lũng Cảnh, như một chú sói con hai mắt đỏ au, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Thẩm Tam Xuyên quan sát Hoang Tịch trước mặt mình. Dù chỉ là người đứng xem, nhưng anh chàng vẫn nhận ra nỗi sợ hãi và bất an của đối phương.
Anh chàng từng trải nghiệm sâu sắc cảm giác này, đó là sự bất lực bàng hoàng và nỗi lắng lo tuyệt vọng mình sẽ bị vứt bỏ lần nữa!
Có lẽ Thiên Lũng Cảnh vẫn mềm lòng trước đứa đồ đệ này, như thể nói nặng một chút là khiến thằng bé buồn lòng vậy, y than nhẹ: “Con còn nhỏ lắm, chưa hiểu được một số việc đời…”
“Sư tôn, con không nhỏ!” Mắt Hoang Tịch đỏ ửng, giọng cũng hơi nức nở, “Người đừng coi con như trẻ con mãi nữa!”
“Được, con không phải trẻ con.” Thiên Lũng Cảnh cười khẽ, “Vậy con khóc nỗi gì?”
“Con có khóc đâu!” Lúc Hoang Tịch nói câu này, môi gã đã bắt đầu run rẩy trong vô thức. Gã lập tức cắn môi dưới, lấy ống tay áo quệt mạnh mắt mình. Sau đấy, gã bước lên ôm chặt Thiên Lũng Cảnh, vùi đầu vào vai trái của y, không cho y nhìn vào mắt mình. Nhưng giọng nói sụt sịt nghèn nghẹn lại bán đứng gã, “Sư tôn, con sẽ tự chứng minh bản thân! Trong cuộc thi tuyển chọn Thủ tịch lần này, con nhất định sẽ giành lấy hạng đầu. Con muốn danh chính ngôn thuận trở thành đệ tử thân truyền duy nhất của người!”
Thiên Lũng Cảnh có vẻ cũng không ghét cái ôm của đồ đệ. Y biết bây giờ Hoang Tịch đang tèm lem nước mắt không muốn đối mặt với mình. Rõ ràng quát nó thì nó bướng lắm, mà lúc nói nhẹ thằng bé lại tủi thân làm nũng với mình.
Thôi đành, dù sao cũng là đứa đồ đệ mình tự tay nuôi nấng.
Những việc từng trải qua trong quá khứ có lẽ đã khiến thằng bé cảm thấy mình mà kết làm đạo lữ với kẻ khác, thì sẽ đồng nghĩa với việc vứt bỏ nó, nên nó mới lo lắng sợ sệt thế này… Nếu Hoang Tịch đã phản đối đến vậy, thì y đành có lỗi với sư huynh vậy.
Thẩm Tam Xuyên cảm nhận được tiếng lòng của Thiên Lũng Cảnh, hơi đau đầu nghĩ bụng: Coi một thằng đàn ông 24 tuổi khỏe mạnh về cả thể chất lẫn tinh thần như đứa nhóc tì, đấy chính là ngọn nguồn của mọi sai lầm đó thầy ơi!
Không đẩy thằng cha ấy đến cốt truyện tiếp theo mới là lạ ấy!
[HẾT CHƯƠNG 21]
***
Thẩm Tam Xuyên sốc khủng khiếp. Thiếu niên trước mặt anh chàng là Hoang Tịch thời còn chưa bị trục xuất khỏi sư môn, lúc này hai thầy trò vẫn chưa trở mặt với nhau! Nói cách khác, đây là chuyện xảy ra hơn trăm năm trước. Điều khiến anh chàng bất ngờ hơn chính là, sự thật mà anh chàng luôn muốn truy tìm, lại xuất hiện trước mắt anh chàng theo hình thức này…
Tất cả suy nghĩ cảm xúc của Vu Nguyệt Thượng nhân đều được chia sẻ trực tiếp với anh chàng, quả thực như được phiên dịch tức thời vậy!
Nói đi cũng phải nói lại, anh chàng ở trong người Vu Nguyệt Thượng nhân, vậy tên Hoang Tịch này, chẳng lẽ lại là…
“Sư tôn, dạo này chẳng biết vì sao, màu sắc của Nghiệp Liên sau lưng con hình như đậm thêm một ít.” Hoang Tịch đặt bát hạt sen trắng nõn sạch sẽ kia lên bàn, quay đầu nhìn Vu Nguyệt Thượng nhân với vẻ mặt vô tội.
“Con cởi quần áo ra đi.”
“Dạ?” Hoang Tịch nghe thế, thì bỗng hơi ngượng nghịu đỏ mặt.
“Nghiệp Liên có sức mạnh thanh lọc, nhưng thanh lọc xong chính nó cũng sẽ nhơ nhuốc. Nếu cứ để kệ, những thứ dơ bẩn ấy sẽ làm hại đến sức khỏe của con.” Giọng điệu Vu Nguyệt Thượng nhân vẫn bình thản như cũ, tựa như đang nói về một chuyện tầm phào thường ngày.
Bấy giờ Hoang Tịch mới hiểu ý của Vu Nguyệt Thượng nhân, cậu ta hơi luống cuống cởi quần áo của mình. Thân hình thiếu niên thời đó hẵng còn gầy gò. Cậu ta cởi đồ xong thì quay lưng về phía Vu Nguyệt Thượng nhân. Chỉ thấy giữa phần xương bả vai mảnh dẻ của cậu ta là một đóa Nghiệp Liên nở rộ y hệt thứ Thẩm Tam Xuyên từng nhìn thấy trong bức họa. Có điều đóa Nghiệp Liên sau lưng Hoang Tịch bây giờ có màu hồng nhạt, còn đóa Thẩm Tam Xuyên nhìn thấy lại tím đen…
Theo như lời sư đệ, thì đây vẫn còn là sen thánh đúng không?
Vu Nguyệt Thượng nhân nhìn Nghiệp Liên sau lưng thiếu niên, duỗi một ngón tay ra, chậm rãi trượt xuống theo hoa văn trên Nghiệp Liên. Ngón tay lạnh lẽo vừa chạm vào lưng Hoang Tịch, cả người cậu ta chợt run nhè nhẹ.
Theo cử chỉ từ đầu ngón tay Vu Nguyệt Thượng nhân, đóa Nghiệp Liên hồng nhạt kia tỏa ra như sóng nước, lại hóa về trạng thái trong suốt, ẩn vào cơ thể cậu trai.
Vu Nguyệt Thượng nhân bỏ tay khỏi lưng Hoang Tịch, một đụn sương mù nhạt màu xuất hiện trên tay y, có điều lớp sương mù ấy chỉ lượn lờ quanh đầu ngón tay y rồi biến mất.
Suy nghĩ xằng bậy.
Thẩm Tam Xuyên nghe thấy Vu Nguyệt Thượng nhân nói thầm một câu như thế ở trong lòng.
“Mặc quần áo vào đi.”
“Dạ… thưa sư tôn.” Hoang Tịch hơi cuống quýt đáp lời.
Vu Nguyệt Thượng nhân bỗng nhiên thở dài, chậm rãi nói: “Tịch Nhi sắp 21 tuổi rồi đúng không, thảo nào lại thế.”
21 tuổi? Thẩm Tam Xuyên kinh ngạc cảm thán, cái đứa trông hẵng còn teen teen này mà lại 21 tuổi rồi á? Chẳng giống tẹo nào… Trông non quá, vô lý, hay là… bị phong ấn?
Chẳng lẽ bông Nghiệp Liên kia là phong ấn?!
Hoang Tịch mặc quần áo tử tế, rụt rè nhìn Vu Nguyệt Thượng nhân: “Thảo nào gì cơ ạ, sư tôn?”
Vu Nguyệt Thượng nhân nói: “Bình thường con có thể niệm chú Thanh Tâm nhiều hơn, người sẽ không khô nóng quá nữa.”
Hoang Tịch nghe vậy là đỏ mặt tía tai ngay.
“Ở tuổi con, cũng nên có người con gái mình thầm mến. Nhưng mơ mộng nhiều quá sẽ khiến con…”
“Con không thầm mến cô gái nào cả!” Hoang Tịch vội vã ngắt lời Vu Nguyệt Thượng nhân, “Sư tôn, người tin con đi! Thật sự không có mà! Trước kia người ta chỉ bắt nạt chà đạp con, con hận chúng còn không kịp nói chi tới thích! Nhưng từ khi gặp được sư tôn, người không chỉ đưa con về Ải Phong Nguyệt, cho con cái ăn cái mặc, mà còn tự dạy công pháp cho con. Lòng con chỉ có mình sư tôn thôi, con chỉ muốn chăm chỉ tu hành với sư tôn, kiếp này… à, không, con sẽ hầu hạ sư tôn đời đời kiếp kiếp! Báo đáp sư tôn!”
Vu Nguyệt Thượng nhân thấy bộ dạng căng thẳng của Hoang Tịch, khung cảnh ngày mới gặp bất giác hiện lên trong đầu y. Cậu bé chật vật khốn khổ bị đám đông đuổi đánh. Cha mẹ Hoang Tịch đều là những ma tu có tiếng tăm. Trong một trận đánh với năm môn phái tu tiên lớn, cả cha lẫn mẹ cậu ta đều qua đời. Chỉ có Hoang Tịch còn ít tuổi chạy thoát được nhân lúc loạn lạc, trôi giạt màn trời chiếu đất nhiều năm. Tuy các tiên môn không đuổi cùng giết tận, nhưng đám dân thường từng bị lũ tu ma hành hạ thấy Hoang Tịch không còn chỗ dựa thì bắt đầu giẫm đạp cậu, ngược đãi cậu, muốn đời cha ăn mặn đời con khát nước!
Nhưng dẫu khi đó người nhơ nhuốc máu me, gầy gò không còn sức lực phản kháng, Hoang Tịch vẫn quật cường như một chú sói con nhe nanh, không chịu thua không khuất phục. Vẻ mặt ấy khiến Vu Nguyệt Thượng nhân tất tả đi ngang chốn này để về Ải Phong Nguyệt báo cáo công việc cho thầy phải ngưng bước.
Bóng áo trắng nhẹ nhàng dừng trước Hoang Tịch chỉ còn thoi thóp.
Từ thời khắc ấy, thế giới của cậu đã được chiếu sáng.
Bóng trắng tuyệt mĩ đứng trước chàng thiếu niên, chính là vị thần cứu rỗi kiếp này của cậu!
…
Có lẽ y cảm thấy đồ đệ mình ngượng không dám thừa nhận, dù sao tới tuổi này, có tình đầu chớm nở cũng là bình thường. Thiên Lũng Cảnh không trách cứ cậu ta, chỉ muốn nhắc nhở cậu ta đừng mơ mộng quá nhiều, kẻo hại đến sức khỏe và tu hành. Hoặc là, nếu thằng bé thực sự ưng đệ tử nữ nào trong môn phái, hai bên tình nguyện chung đôi, thì thế cũng được…
Lúc này, Thẩm Tam Xuyên đang quan sát cảnh tượng trên hiền dưới hòa của hai người đương nhiên biết học trò cưng Hoang Tịch của Vu Nguyệt Thượng tới tuổi dậy thì rồi, hoóc-môn phừng phừng. Bọn trẻ ấy mà, đứa nào tới tuổi này chẳng muốn ôm ấp sờ soạng người mình thích… Nhưng, liên tưởng đến những gì gã sẽ làm với Vu Nguyệt Thượng nhân sau này, anh chàng không khỏi giật giật khóe môi –
Hoang Tịch không mơ mộng mấy chuyện dâm đãng về chính sư tôn của mình đấy chứ?
Chờ đã, giờ anh chàng đang chia sẻ xúc cảm với Vu Nguyệt Thượng nhân, đồng bộ cả thị giác khứu giác vị giác. Vậy anh chàng sẽ phải trải qua hết những gì Vu Nguyệt Thượng nhân từng trải sau này ư? Bao gồm cả việc bị học trò cưng Hoang Tịch sàm sỡ đè ra làm mấy chuyện không thể miêu tả á?
… Đệt!
Giờ anh chàng phải chắc đến 90% người đang khoác lớp da Hoang Tịch chính là Lục Lâm Trạch. Nếu sau này hai người thực sự phải làm chuyện ấy, thì khác gì anh chàng bị Lục Lâm Trạch…
Ơ ơ ơ ơ ơ ơ!
Đạ mấu chơi gì ác dữ! Hệ thống, hệ thống, hệ thống!!!
Nhưng hệ thống vẫn lờ lớ lơ mình, đầu Thẩm Tam Xuyên đau nhoi nhói, anh chàng nhìn vào đôi mắt trong văn vắt của Hoang Tịch…
Thôi thôi, còn lâu mới tới tình tiết kia, cứ đi đến đâu biết đến đấy, chờ hệ thống về rồi tính tiếp!
Nhưng anh chàng không ngờ nổi là, cốt truyện này khác xa với kịch bản ban đầu của mình, tình tiết còn nhảy cóc. Chúng không tiến hành tuần tự, mà hết tình tiết trước, nó lại tua cái roẹt qua đoạn Vu Nguyệt Thượng nhân dốc lòng dạy dỗ Hoang Tịch tu hành ngày ngày, hơn nữa dòng thời gian còn nhảy phắt sang ba năm sau. Có lẽ do điều kiện sống ở Ải Phong Nguyệt đủ đầy, nên cậu thiếu niên nhỏ thó gầy gò trước kia càng ngày càng trưởng thành đẹp đẽ, mặt mày tươi tắn, khí phách hừng hực!
Ngày xưa chỉ cao tới bả vai Vu Nguyệt Thượng nhân, ba năm sau gã đã xêm xêm y! Thậm chí sắp cao vượt Vu Nguyệt Thượng nhân rồi!
Chẳng lẽ anh chàng đoán nhầm? Đóa Nghiệp Liên kia không phải phong ấn sao?
Hồi xưa nhỏ con thế chỉ là do suy dinh dưỡng thôi à? Giờ được ăn uống đầy đủ, nên nảy nở luôn?
Trong ba năm này, không biết có phải do được đích thân Vu Nguyệt Thượng nhân chỉ dạy không, mà Hoang Tịch tiến bộ thần tốc, chẳng những vượt qua tất cả sư huynh đệ cùng thời, mà còn hơn hẳn đệ tử thủ tịch nhiệm kỳ này! Người ta hay bảo thế nào ấy nhỉ, tương lai vô cùng xán lạn!
Thẩm Tam Xuyên nhìn Hoang Tịch ba năm sau, lại càng cảm thấy tên này giống Lục Lâm Trạch… Không đúng, nếu nói theo trình tự thời gian, thì phải là Lục Lâm Trạch rất giống Hoang Tịch. Chẳng rõ có phải là vì Lục Lâm Trạch đang núp dưới lốt Hoang Tịch không, nhưng anh chàng không thể hỏi thành lời. Ngộ nhỡ hủy hoại sự cân bằng của thế giới trong tranh, khiến cả hai không thoát ra nổi thì phiền toái lắm!
Hôm nay Vu Nguyệt Thượng nhân đang hướng dẫn Hoang Tịch kiểm soát vũ khí, thì Hàn Vãn Lâu – Hàn trưởng lão của lầu Nguyệt đột nhiên tới nhà chơi, nói là tới thảo luận với Vu Nguyệt Thượng nhân về cuộc thi tuyển chọn đệ tử thủ tịch tổ chức bốn năm một lần.
Vu Nguyệt Thượng nhân sai Hoang Tịch đi pha trà, rồi dẫn Hàn Vãn Lâu vào phòng.
Đây là lần đầu Thẩm Tam Xuyên được diện kiến Hàn Vãn Lâu của lầu Nguyệt. Vị Hàn trưởng lão này trông phong độ đoan trang, đường hoàng tử tế, ngay thẳng chính trực, vừa nhìn đã biết là một nam thứ đầy tiềm năng.
Nhìn theo bóng Hoang Tịch rời đi, Hàn Vãn Lâu lên tiếng: “Sư đệ, đệ bỏ nhiều tâm sức dạy dỗ Hoang Tịch như thế, sao không nhận nó làm đệ tử thân truyền luôn?”
Vu Nguyệt Thượng nhân bình thản đáp: “Theo truyền thống của Ải Phong Nguyệt, chỉ ai trở thành đệ tử thủ tịch, thì mới có tư cách làm đệ tử thân truyền của Chưởng môn.”
Hàn Vãn Lâu nghe vậy thì cười nói: “Vậy là đệ đang đợi nó ngồi lên ghế đầu à?”
Vu Nguyệt Thượng nhân không đáp, nhưng Thẩm Tam Xuyên biết rõ, y đang ngầm đồng ý. Nói thật, Thiên Lũng Cảnh thiên vị gã học trò này hơi quá đáng! Anh chàng không thể quên nổi lần đầu mình gặp Thiên Lũng Cảnh. Vị Vu Nguyệt Thượng nhân này ngập tràn sát khí và hơi lạnh, làm răng anh chàng run lập cập, suýt quỳ ra đất xin tha. Nhưng thái độ của y với Hoang Tịch lại khác hẳn!
Đằng ấy nói xem, một nhân vật trâu bò vô đối như thế, chẳng những là ân nhân cứu mạng của Hoang Tịch, mà còn cầm tay dạy gã công pháp của tiên môn, chu đáo hết mực cho gã ở lại biệt viện trong các Lâm Uyên Thủy, đối xử với gã bằng thái độ khác hẳn người ngoài, Hoang Tịch không rung rinh mà được ư?
Không rung rinh thì đã chẳng viết thành tiểu thuyết!
“Hầy, không nói gì là thừa nhận ha.” Hàn Vãn Lâu cười khẽ, “Ngày xưa ta chẳng đời nào ngờ được rằng, tiểu sư đệ lạnh lẽo nhất sư môn, sau này lên làm Chưởng môn, lại yêu chiều đồ đệ mình như thế.
“Quả thực không giống đệ gì cả!”
Thẩm Tam Xuyên gật đầu cực kỳ tán đồng!
Vu Nguyệt Thượng nhân rằng: “Sư huynh có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi, không cần ngụy trang bằng cuộc thi tuyển chọn Thủ tịch đâu.”
Hàn Vãn Lâu nghiêng đầu liếc Thiên Lũng Cảnh, đoạn ngài quay đi, ho nhẹ một tiếng nói: “Sư đệ, bao năm đã qua, mà công lực của ta vẫn chưa đột phá được… Ta nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ phải tìm một đạo lữ cùng chung chí hướng song tu thì mới có thể vượt qua được tình cảnh bế tắc này.”
(Đạo lữ: bạn đời tu đạo chung, kiểu vợ chồng nhưng theo style tu tiên tu chân.
Song tu: ý chỉ việc tu luyện dựa theo hình thức tu 2 người, hay là phòng the đôi lứa.)
Thiên Lũng Cảnh gật đầu: “Nếu sư huynh có đối tượng thích hợp, thì tất nhiên là chuyện tốt rồi.”
Hàn Vãn Lâu vui vẻ nói: “Vậy là đệ cũng tán thành việc ta tìm đạo lữ đúng không!”
Thiên Lũng Cảnh gật đầu.
“Nhưng ta mà tìm đạo lữ giúp mình vượt cảnh bế tắc, thì nhất định không thể tìm người yếu hơn ta. Ta nghĩ tới nghĩ lui, dường như chỉ có một người thích hợp trong Ải Phong Nguyệt thôi, nhưng không biết người đó có bằng lòng hay chăng…”
Thiên Lũng Cảnh chần chờ hỏi: “Sư huynh muốn nhờ đệ làm mai à?”
Hàn Vãn Lâu bỗng căng thẳng đứng bật dậy, ngài đi đến trước Thiên Lũng Cảnh, nói: “Sư đệ, đệ cẩn thận chu đáo, uyển chuyển tinh tế, chắc hẳn đã biết người ta muốn nói đến là ai rồi đúng không?”
Thiên Lũng Cảnh ngồi trên ghế, ngẩng đầu nhìn Hàn Vãn Lâu đang đi về phía mình. Y chưa kịp lên tiếng, Hàn Vãn Lâu đã ấn tay lên thanh vịn, kìm y trong chiếc ghế. Hơi thở của cả hai gần như chạm vào nhau: “Sư đệ, đệ có bằng lòng…”
Loảng xoảng!
Tiếng đồ sứ vỡ vụn giòn tan vang lên ngoài cửa.
Hàn Vãn Lâu bị ngắt mạch cảm xúc vì tiếng động này, đành buông ghế, xoay người nhìn ra sau. Ngài thấy mắt Hoang Tịch đỏ quạch, chiếc khay gã đang cầm trống trơn, ấm trà ly tách vỡ tan tành dưới đất.
Nhận ra hai người đều nhìn về phía mình, Hoang Tịch bình tâm lại, nói: “Con bất cẩn làm vỡ, xin dọn dẹp ngay ạ.”
Sau đó gã không đi ngay, mà thong thả ung dung ngồi xổm xuống, nhặt nhạnh từng mảnh sứ vỡ.
Có người ở đây, Hàn Vãn Lâu không thể tiếp tục đề tài ban nãy được nữa, ngài chuyển qua mấy chuyện về kỳ thi tuyển chọn Thủ tịch sắp đến, vờ vịt mình tới đây để xin ý kiến.
Thẩm Tam Xuyên chứng kiến toàn bộ quá trình này ngạc nhiên muốn rớt quai hàm. Đạ mấu, Hàn trưởng lão của lầu Nguyệt còn có ý đồ xấu xa với Vu Nguyệt Thượng nhân cơ à! Mấy ông này không sợ chết hay sao?!
Anh chàng liếc nhìn Hoang Tịch đang dọn dẹp mảnh vụn. Bỗng dưng anh chàng phát hiện trong khoảnh khắc gã cúi đầu, cánh hoa Nghiệp Liên hơi lộ ra ở gáy gã đã phớt đỏ…
Nhưng trong ấn tượng mấy năm nay của anh chàng, Hoang Tịch không còn đề cập đến việc Nghiệp Liên đổi màu với Thiên Lũng Cảnh nữa mà! Đã chuyển qua màu đỏ rồi ư?!
Nhưng sao gã không nói gì?
Chẳng lẽ, gã cố ý?!
Về sau, Hàn Vãn Lâu nói lung ta lung tung một đống chuyện, Hoang Tịch thì vẫn ngồi đấy thong thả ung dung nhặt từng mảnh nhỏ, không có ý định đứng dậy.
Cuối cùng Hàn Vãn Lâu không lầy được bằng ai kia, chỉ có thể cáo từ về trước. Trước khi đi, ngài nhìn Thiên Lũng Cảnh, ho khan một tiếng nói: “Lũng Cảnh, chuyện mà ta đề nghị lúc nãy, đệ không cần trả lời vội đâu. Ta có thể chờ, bao lâu cũng được.”
Lúc lướt qua Hoang Tịch, bước chân Hàn Vãn Lâu ngừng lại. Ngài phất tay bừa một cái là thu dọn sạch sẽ đống mảnh vụn trên sàn. Ngài mỉm cười mà rằng: “Con chậm chạp thế này, làm sao chăm sóc nổi Chưởng môn sư tôn của con? Hay là ngẫm lại đi, làm đệ tử thân truyền cho ta nhé?”
“Không cần.” Hoang Tịch lạnh lùng từ chối Hàn Vãn Lâu, “Không còn sớm nữa, Hàn trưởng lão nên mau chóng về lầu Nguyệt đi ạ, thứ cho tôi không thể tiễn xa. “
Hàn Vãn Lâu cười, lắc đầu rời đi.
Hoang Tịch cuối cùng cũng dọn hết mảnh vụn. Gã toan đứng dậy, thì chợt thấy một bóng hình trắng muốt đến cạnh mình. Gã chưa kịp lên tiếng, Thiên Lũng Cảnh đã ấn tay gã, kéo phắt cổ áo sau gáy của gã xuống!
Thẩm Tam Xuyên kinh hãi, hóa ra Vu Nguyệt Thượng nhân cũng thấy! Có điều ngạc nhiên thay, Nghiệp Liên sau lưng Hoang Tịch không hề chuyển thành màu đỏ, nó nhạt đến độ gần như không có bất kỳ màu sắc nào!
“Sư tôn, sao vậy ạ?” Hoang Tịch bối rối hỏi, “Nghiệp Liên có vấn đề gì sao?”
Thiên Lũng Cảnh ra chiều nhẹ nhõm. Y sửa ngay ngắn cổ áo cho Hoang Tịch, nói với vẻ hơi có lỗi: “Chắc tại thầy đây hoa mắt… Dạo này Nghiệp Liên không sậm màu đi chứ?”
Hoang Tịch ngoan ngoãn lắc đầu, đúng kiểu bé ngoan nghe lời.
“Vậy là tốt rồi.” Thiên Lũng Cảnh vẫn không yên tâm lắm, lại dặn dò, “Khi nào màu sắc của Nghiệp Liên thay đổi, con nhất định phải báo cho thầy nhé.”
“Đồ nhi biết rồi ạ!”
Nhưng Thẩm Tam Xuyên cau mày, ban nãy không thể nào là hoa mắt được, Nghiệp Liên sau lưng Hoang Tịch chắc chắn đã sậm màu hơn!
Thấy Thiên Lũng Cảnh dịu lại, Hoang Tịch đến gần Thiên Lũng Cảnh thêm một bước, nhìn thẳng vào y hỏi: “Sư tôn, ban nãy Hàn trưởng lão nói gì với người vậy ạ?”
Thiên Lũng Cảnh vặc: “Con ở trong phòng suốt đấy thôi, nghe rõ rồi còn gì?”
“Vậy ạ, còn đoạn con không nghe được thì sao?” Hoang Tịch nói thẳng, “Sư tôn sẽ đồng ý theo lời Hàn trưởng lão, lập khế ước với ngài ấy, trở thành đạo lữ của ngài ấy sao?”
Uây, xổ toẹt thế? Thẩm Tam Xuyên hơi ngỡ ngàng, anh chàng những tưởng Hoang Tịch sẽ vờ như không nghe thấy cơ!
Có lẽ không ngờ sẽ bị hỏi thẳng vào vấn đề như thế, đầu tiên Thiên Lũng Cảnh ngây ra một lúc, rồi y ra chiều ngẫm ngợi, nói bằng giọng điệu bình thản như không: “Quả thực Vãn Lâu sư huynh vẫn giậm chân tại chỗ không thể đột phá bấy lâu. Nếu song tu giúp được huynh ấy, thì ta cũng có thể…”
“Đương nhiên là không được!” Hoang Tịch cả giận ngắt lời, “Sư tôn, người không thể thành đôi với ngài ấy!”
“Vì sao?”
“Bởi vì… Bởi vì người có thích Hàn Vãn Lâu đâu!”
Thiên Lũng Cảnh cười khẽ, giơ tay định vỗ đầu Hoang Tịch theo thói quen, nhưng ý thức được người ta đã cao bằng mình, y chuyển qua vỗ vai gã: “Tịch Nhi, tu hành đến tuổi ta, chuyện thích nhau hay không đã không còn quan trọng nữa… Huống chi, sao con biết là ta không thích Vãn Lâu sư huynh?”
“Đương nhiên con phải biết rồi, mấy năm gần đây đồ nhi luôn chung đụng sớm chiều với sư tôn mà. Trên cõi đời này, chẳng ai hiểu rõ sở thích sở ghét của sư tôn hơn con đâu!
“Sư tôn, người đừng tự làm khổ bản thân vì nghĩa tình sư môn! Hàn Vãn Lâu không xứng, chẳng ai xứng với người cả!”
“Hoang Tịch, con quá lời rồi!” Thiên Lũng Cảnh nhíu mày, “Thôi, đừng nhắc tới chuyện này nữa, con lui xuống trước đi.”
Hoang Tịch bướng bỉnh nhìn Thiên Lũng Cảnh, như một chú sói con hai mắt đỏ au, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Thẩm Tam Xuyên quan sát Hoang Tịch trước mặt mình. Dù chỉ là người đứng xem, nhưng anh chàng vẫn nhận ra nỗi sợ hãi và bất an của đối phương.
Anh chàng từng trải nghiệm sâu sắc cảm giác này, đó là sự bất lực bàng hoàng và nỗi lắng lo tuyệt vọng mình sẽ bị vứt bỏ lần nữa!
Có lẽ Thiên Lũng Cảnh vẫn mềm lòng trước đứa đồ đệ này, như thể nói nặng một chút là khiến thằng bé buồn lòng vậy, y than nhẹ: “Con còn nhỏ lắm, chưa hiểu được một số việc đời…”
“Sư tôn, con không nhỏ!” Mắt Hoang Tịch đỏ ửng, giọng cũng hơi nức nở, “Người đừng coi con như trẻ con mãi nữa!”
“Được, con không phải trẻ con.” Thiên Lũng Cảnh cười khẽ, “Vậy con khóc nỗi gì?”
“Con có khóc đâu!” Lúc Hoang Tịch nói câu này, môi gã đã bắt đầu run rẩy trong vô thức. Gã lập tức cắn môi dưới, lấy ống tay áo quệt mạnh mắt mình. Sau đấy, gã bước lên ôm chặt Thiên Lũng Cảnh, vùi đầu vào vai trái của y, không cho y nhìn vào mắt mình. Nhưng giọng nói sụt sịt nghèn nghẹn lại bán đứng gã, “Sư tôn, con sẽ tự chứng minh bản thân! Trong cuộc thi tuyển chọn Thủ tịch lần này, con nhất định sẽ giành lấy hạng đầu. Con muốn danh chính ngôn thuận trở thành đệ tử thân truyền duy nhất của người!”
Thiên Lũng Cảnh có vẻ cũng không ghét cái ôm của đồ đệ. Y biết bây giờ Hoang Tịch đang tèm lem nước mắt không muốn đối mặt với mình. Rõ ràng quát nó thì nó bướng lắm, mà lúc nói nhẹ thằng bé lại tủi thân làm nũng với mình.
Thôi đành, dù sao cũng là đứa đồ đệ mình tự tay nuôi nấng.
Những việc từng trải qua trong quá khứ có lẽ đã khiến thằng bé cảm thấy mình mà kết làm đạo lữ với kẻ khác, thì sẽ đồng nghĩa với việc vứt bỏ nó, nên nó mới lo lắng sợ sệt thế này… Nếu Hoang Tịch đã phản đối đến vậy, thì y đành có lỗi với sư huynh vậy.
Thẩm Tam Xuyên cảm nhận được tiếng lòng của Thiên Lũng Cảnh, hơi đau đầu nghĩ bụng: Coi một thằng đàn ông 24 tuổi khỏe mạnh về cả thể chất lẫn tinh thần như đứa nhóc tì, đấy chính là ngọn nguồn của mọi sai lầm đó thầy ơi!
Không đẩy thằng cha ấy đến cốt truyện tiếp theo mới là lạ ấy!
[HẾT CHƯƠNG 21]
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương