Ngày Tàn Của Thế Giới
Chương 1479: Nhờ Cậy Của Ma Long (1)
Cố Thanh Sơn thản nhiên nói: “Ngươi không cần vì thế mà cảm kích, bởi vì ta cũng đã giết vô số linh hồn. Đối với ngươi, ta chỉ cảm thấy ngươi cực nhọc lắm mới tích lũy được một thân sức mạnh vĩ đại như thế, làm việc cũng rất lợi hại, đáng để bội phục. Mà ta lại lấy đi sức mạnh của ngươi, chí ít cũng nên để lại gì đó đền bù cho ngươi một chút. Đây là nguyên tắc giao dịch của ta.” “Nhưng ngươi đã chết, ta không thể cho ngươi cái gì khác, vậy nên để cho linh hồn của ngươi một con đường sống, để ngươi đi đầu thai lại.” Ma Long lẳng lặng nghe, im lặng một hồi lâu. “Cố Thanh Sơn, ta bị cầm tù trong thân thể Ma Long, cả đời đi lại trong bóng đêm, đã quên mất tư vị làm người là như thế nào.” “Hơn một vạn năm qua, không có ai coi ta là người.” “Ta nỗ lực hết sức, cuối cùng lại có kết cục này.” “Cho nên ta nghĩ, thời khắc trước khi đi, quyết định nhờ ngươi một việc.” Cố Thanh Sơn cười cười, nhấc tay nói: “Đợi một chút, bất kể chuyện ngươi nói là gì, ta đều không thể lập tức đồng ý với ngươi.” "Vì sao?" Ma Long híp mắt, hỏi. “Ngươi cũng biết, gần đây ta rất bận, vận mệnh của chín trăm triệu tầng thế giới sắp được quyết định tại thời khắc này, Trật Tự cũng sắp tiến hóa, ta cũng phải suy nghĩ xem mình nên giải quyết Hỗn Loạn như thế nào. Tiếp đó, ta là đồng minh của Vực Sâu, nó đã giúp ta rất nhiều lần, bây giờ ta nên giúp nó chiến đấu. Mà ta còn từng đồng ý với Lâm, phải đưa cô ấy tới cánh cửa thế giới. Tóm lại, ta còn quá nhiều việc.” Cố Thanh Sơn nói. Ma Long im lặng lắng nghe, gật đầu nói. “Ngươi đúng là bận rộn thật.” Cố Thanh Sơn trầm ngâm nói: “Thế này đi, trước hết ngươi cứ nói chuyện đó cho ta biết. Chờ sau khi mọi việc lắng lại, khi đó ta sẽ có thời gian, sẽ chu du qua nhiều thế giới, đi xem những chuyện chưa xem bao giờ, đi gặp nhiều người chưa từng gặp. Đến lúc đó, nếu như chuyện của ngươi không làm tổn thương đến người khác, ta sẽ đưa tay ra, giúp ngươi hoàn thành việc đó.” “Đây cứ tạm thời xem như một chút tôn kính ta dành cho đối thủ là ngươi.” Cố Thanh Sơn nghĩ nghĩ, rồi lại bổ sung: “Hi vọng sau khi ta hoàn thành yêu cầu của ngươi, ở kiếp sau ngươi có thể sống tốt, đừng đi làm gián điệp gì nữa. Quá mệt mỏi, mà đãi ngộ cũng quá tệ.” “A, đúng rồi, cũng đừng có tìm ta báo thù, thật ra ta không thích giết người cho lắm.” Ma Long nhìn Cố Thanh Sơn, một hồi lâu mới nói: “Ngươi muốn về hưu? Suy nghĩ này quả thực rất hay. Đáng tiếc…” “Đáng tiếc cái gì?” Cố Thanh Sơn hỏi. “Hôm nay Vực Sâu Vĩnh Hằng sẽ bị hủy diệt.” “Vực Sâu Vĩnh Hằng… hôm nay sẽ hủy diệt?” Cố Thanh Sơn lặp lại. "Đúng thế." Ma Long nói. Cố Thanh Sơn nhìn hắn ta, không nói một lời, Trong mắt Ma Long đầy hồi ức, nói: “Ngày xưa ta sinh ra tại Ác Quỷ đạo, thời thiếu niên được xưng là thiên tài tuyệt thế, phấn đấu một mạch mấy trăm năm, cuối cùng vì cực kỳ phù hợp với Diện Chú mà được muôn người chú ý. Thậm chí còn có người nói, qua ngàn năm nữa, ta sẽ trở thành Quỷ chủ thứ tư.” “Đây, chính là con đường tai họa của ta.” “Lúc ấy Quỷ chủ tìm tới ta, nói chỉ cần ta hoàn thành một nhiệm vụ thì sẽ lập tức ban thưởng cho ta tài nguyên vô tận, toàn lực giúp ta tăng tu vi, cố gắng sớm ngày biến mộng tưởng trở thành sự thật.” “Sau đó thì sao?” Cố Thanh Sơn hỏi. Ma Long gục đầu xuống,, khóe miệng nở một nụ cười trào phúng, nói: “Về sau… ta dựa theo chỉ thị của nhiệm vụ kia, ở lại trong thân thể của Ma Long, phá hủy con đường sinh tồn của Nhân tộc cựa cổ, ép bọn họ rời đi, lại tranh giành Thiên Địa song kiếm với ngươi. Sau đó cứ kéo dài mãi cho tới ngày hôm nay.” “Ta cố gắng vượt qua khoảng thời gian cô đơn dài dằng dặc ấy, mãi mới chờ được đến lúc thế giới Ác Quỷ tiến vào dòng chảy hỗn loạn của hư không. Ngay sau đó, ta lại bị hạ cổ trùng, chết trong tay ngươi.” “Lúc này, rốt cuộc ta đã hiểu rõ.” “Thân là thiên tài nổi trội nhất trong Ác Quỷ đạo, giá trị sau cùng của ta chính là dùng linh hồn và thân thể của mình để tiêu diệt kẻ thù cho con trai Quỷ chủ.” Giọng của Ma Long lạnh lùng vô tình, giống như chuyện không hề liên quan tới mình. Cố Thanh Sơn lại thở dài một tiếng, lắc đầu. Luận về tài năng và thiên phú, Ma Long thực sự không kém, nhưng cả đời lại bi thảm như vậy. Cố Thanh Sơn thực sự không tìm được lời nào an ủi hắn ta. Ma Long nhìn Cố Thanh Sơn, thấp giọng nói: “Thương Vô Chương có mọi thứ tốt nhất, bao gồm cả Thanh Long và mặt nạ Diện Chú kia của gã. Vốn dĩ, dựa theo thực lực của gã thì căn bản không có tư cách lấy được chúng, gã cũng không đủ trình độ để xứng với cái danh “Quỷ hùng”.” “Cố Thanh Sơn, ngươi có thể thắng gã một lần, quả thực là không thể tưởng tượng nổi. Nhưng tốt nhất là ngươi hãy cầu nguyện ngươi không gặp gã lần thứ hai.” “Chẳng lẽ ông bố của gã còn tự mình ra trận?” Cố Thanh Sơn nheo mắt hỏi. “Tự mình ra trận thì không nhất định, nhưng chắc chắn là sẽ vận dụng loại sức mạnh mà ngươi tuyệt đối không thể chống lại được, giết ngươi gọn ghẽ.” Ma Long trả lời. HẮn ta nhìn chằm chàm Cố Thanh Sơn một lúc, lại nói: “Sau khi ngươi hấp thụ xong sức mạnh của ta, nghĩa là đã có sức mạnh của ba con rồng, cũng không chênh lệch mấy so với một Quỷ hùng thực sự.” “Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, trong thế giới Ác Quỷ, chỉ riêng Quỷ hùng thống lĩnh quân đội thôi đã có đến vài chục người. Chỉ cần một ai đó mang theo đại quân tới đây, thì ngươi chỉ có một con đường chết.” Trong lúc nói chuyện, thân thể Ma Long dần dần trở nên mỏng manh. Ma Long và Cố Thanh Sơn nhìn nhau. “Thời gian của ta không còn nhiều, nhất định phải nhanh chóng đi tìm một thân thể…” Ma Long nói, chắp tay vào tạo ra một pháp ấn kỳ lạ. “Cho ta mượn một ít hồn lực, ta cần thì triển một thuật.” Cố Thanh Sơn không sợ hắn ta giở trò, ý thức khẽ động, truyền qua một chút hồn lực. Ma Long có hồn lực này, pháp ấn trên tay lập tức hoàn thành. Một gợn sóng vô hình từ tay của hắn ta tỏa ra. Lúc đầu Cố Thanh Sơn không có cảm giác gì, một lúc sau đột nhiên biến sắc. Hắn đưa tay lấy ra ba đồng tiền. Chỉ thấy ba đồng tiền lập tức vỡ vụn, biến thành những hạt cát nhỏ xíu, tiêu tán trong tay của hắn. “Ngươi hủy ba đồng tiền của ta?” Cố Thanh Sơn hỏi. Ma Long vung tay lên. Ba đồng tiền khác đột nhiên bay ra từ trong linh hồn của hắn ta, rơi xuống trước mặt Cố Thanh Sơn. Cố Thanh Sơn đưa tay đón lấy. Ba đồng tiền này khác với đồng tiền lúc trước hắn có được. Bọn chúng nằm trong tay Cố Thanh Sơn, hướng về phía Ma Long phát ra âm thanh “ong ong” nhẹ nhàng, giống như đang cáo biệt với hắn ta. Đồng tiền có linh tính! Trên giao diện Chiến Thần lại hiện ra hàng chữ nhấp nháy: [Đồng Tiền Thời Không.] [Nói rõ: Ngài đã biết về sức mạnh của nó, nhưng không ai biết được nó tới từ đâu.] [Nói rõ: Đây mới là Đồng Tiền Thời Không thật sự. Trong khắp dòng chảy hư không hỗn loạn, chỉ có ba đồng tiền này là hàng thật!] Cố Thanh Sơn nhìn chúng rồi lại nhìn Ma Long, chợt hiểu ra điều gì đó. Ma Long nhìn ba đồng tiền, nói một cách mệt mỏi: “Bên trong hư không, có năm bảo bật vô cùng kỳ diệu.” “Sách Vận Mệnh của thế giới Tầng Trong, Thiên Địa song kiếm của Vực Sâu Vĩnh Hằng, và Đồng Tiền Thời Không không rõ lai lịch đều là một trong những thứ đó.” “Đồng Tiền Thời Không là thứ mà Nhân tộc cực cổ đã tình cờ đoạt được sau khi tới dòng chảy hư không hỗn loạn.” “Vào thời thượng cổ, Nhân tộc cực cổ từng trắng trợn lợi dụng sức mạnh của đồng tiền này. Nhưng bọn họ không biết, đồ thật đã nằm trong tay ta, mà những thứ hàng nhái kia đều do ta nghiên cứu luyện chế ra, dùng phuơng pháp bí mật để tiết lộ cho bọn họ.” “Tiền giả, sử dụng vài lần là sẽ bị nát vụn.” Cố Thanh Sơn hỏi: “Người sử dụng tiền giả kia sẽ bị giữ lại ở một thời đại nào đó?” “Không, trong lúc đi qua dòng sông thời gian, bọn họ sẽ khiến cho bọn quái vật chú ý, bị chúng nuốt chửng.” “Vừa rồi ta đã phát động bí pháp, hủy hết toàn bộ những đồng tiền giả kia đi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương