Ngày Tàn Của Thế Giới
Chương 1492: Ta Nợ Bọn Chúng
“Huynh chắc chắn?” “Chắc chắn.” “Nhớ kỹ, huynh là người độ kiếp, dựa vào sức mạnh của Núi thần cũng chỉ có thể tạm thời rời đi một lần... Nói cách khác, huynh chỉ có duy nhất một cơ hội này, nhất định phải nắm chắc thành công.” Hào quang lóe lên. Cố Thanh Sơn bị truyền tống rời khỏi Núi thần Tu Di. Thế giới Thiên Trụ. Sau khi bọn họ đi, lúc này chính là đêm tối. Cố Thanh Sơn bay vút theo gió, đứng trên tường thành, nhìn ra bên ngoài. Phồn hoa thịnh cảnh. Vô số quang ảnh của thế giới nối tiếp nhau từng mảnh từng mảnh một, hòa lẫn bên ngoài thành trì. Trên Giao diện Chiến Thần xuất hiện dòng chữ nhỏ phát sáng: [Xin chú ý, trong lần múa điện tế vũ Địa Thần lần trước, ngài đã tiêu hao toàn bộ nguyên lực, trong khoảng thời gian ngắn không thể tiến hành tế vũ lần thứ hai.] Cố Thanh Sơn thở dài một tiếng, giơ tay lên, nắm thành một quyền. Hắn đứng bất động, trên người có một sức mạnh vô danh phủ xuống. Lời chúc phúc của chư giới trong quá khứ! Luồng sức mạnh này tán ra bốn phương tám hướng, bị những ý chí thế giớ kia phát hiện. Chỉ một thoáng, toàn bộ quang ảnh của thế giới và mặt tường thành đều biến mất. Trước mắt Cố Thanh Sơn xuất hiện một cảnh tượng khác. Từng bóng hình tàn tạ hiện ra... Thân thể to lớn, tứ chi thon dài, không có mặt mũi, tương tự như con người. Linh hồn còn sót lại của chư giới. Tất cả chúng nó đều bị Reneedol hủy diệt, chỉ còn lại một chút tàn hồn, trốn trong thế giới Thiên Trụ. Chúng nó chỉ dám xuất hiện vào ban đêm, dùng chút lực lượng ít ỏi còn lại để kết nối với nhau, khát cầu thu được tất cả sức mạnh để cho mình có thể tồn tại lâu hơn một thời gian. Cố Thanh Sơn phất tay, nói: “Đã lâu không gặp, ta cho là mình không có cách nào giải quyết vấn đề của các ngươi, cho nên mới không đến gặp các ngươi, nào ngờ bây giờ lại biết được một tin tức.” Rất nhiều tàn hồn của chư giới yên lặng nhìn hắn. Hắn chỉ vào con mắt trái của mình, nói: “Hiện tại có một cơ hội, có thể lên Núi thần Tu Di lánh nạn. Các ngươi sẽ có được tất cả chúng sinh vạn vật nơi đó, và cùng tồn tại với Thần Sơn... Nghe này, ta không biết rõ lắm về chuyện của các ngươi, cũng không biết các ngươi nghĩ gì. Nếu như các ngươi bằng lòng, vậy hãy đến trong mắt của ta, chỗ ta có hai thuật pháp thế giới có thể tạm thời lưu giữ các ngươi.” Cố Thanh Sơn khoanh tay nói: “Nếu các ngươi không muốn, không có bất cứ người nào có thể ép buộc các ngươi.” Đợi qua vài hơi thở. Những tồn tại to lớn này đều gật đầu. Chúng nó hóa thành vô số đốm sáng, bay lượn qua lại xung quanh Cố Thanh Sơn. "Tạ ơn... Tạ ơn..." Từng âm thanh vang lên bên tai hắn. Toàn bộ đốm sáng bay vào trong mắt hắn, tụ lại cùng một chỗ, giống như mặt trời tỏa ra vô số ánh sáng. Trên Giao diện Chiến Thần bỗng nhiên xuất hiện một hàng chữ: [Mắt của ngài chứa quá nhiều linh hồn thế giới, sẽ mang đến đau đớn to lớn, xin lập tức thả chúng nó ra ngoài.] Cả người Cố Thanh Sơn run lên, mồ hôi lạnh không ngừng toát ra. Hắn khinh thường nói: “Cái này mà cũng gọi là đau? Còn kém xa lực lượng song long.” Giao diện Chiến Thần lần nữa hiển thị dòng chữ nhỏ phát sáng: [Xin chú ý, mắt của ngài chứa quá nhiều linh hồn thế giới, nếu như ngài không lập tức thả chúng nó ra ngoài, mắt của ngài sẽ phải chịu tổn thương nghiêm trọng.] Máu từ trong con ngươi không ngừng chảy xuống. Cố Thanh Sơn lắc đầu nói: “Đừng nói nữa, lần trước tới đây, nếu như không phải chúng nó nói cho ta, ta căn bản không có cách nào biết được Thanh Long đang ẩn náu trong bóng tối.” “Ta nợ bọn chúng.” Hắn tùy ý lau máu trên khóe mắt, thân hình phóng lên cao, bay vút về phía Thiên Trụ. ... Trước núi Tu Di. Cố Thanh Sơn lơ lửng giữa không trung. Vô số đốm sáng từ trong con mắt trái của hắn bay ra ngoài, chậm rãi bay vòng xung quanh thân hắn. Cố Thanh Sơn có thể cảm nhận được một loại cảm xúc mừng rỡ nhảy nhót từ trong những đốm sáng này. "Chúng ta... mong muốn..." Các thế giới nói nhỏ. "Đã như vậy, không nên chờ nữa, đi thôi." Cố Thanh Sơn chịu đựng cơn đau nhức truyền tới từ trong mắt mình, nói. Nghe được câu này của hắn, toàn bộ đốm sáng bay xa về phía núi thần, chậm rãi rơi vào trong đó. Một hơi thở. Hai hơi thở. Ba hơi thở. Đột nhiên... Núi thần Tu Di mãnh liệt phóng ra ánh sáng lưu ly thuần khiết, soi sáng hư không vô tận. Toàn bộ sáu thế giới xuất hiện trước mặt Cố Thanh Sơn. Ánh mắt hắn lướt qua lục đạo thế giới, phát hiện pháp tắc của lục đạo thế giới đang dần dần trở nên hoàn thiện. Từ giờ trở đi, những người gia nhập vào các giới đã không còn quyền lựa chọn. Bọn họ đều phải nhập vào trong Hoàng Tuyền trước, rồi từ Hoàng Tuyền đầu thai đến các giới khác. Đây mới là phương thức đầu thai chính xác. Núi thần Tu Di có được sức mạnh của chư giới, đầu tiên liền sửa lại điểm này. Tầm mắt Cố Thanh Sơn rơi ở Thiên giới. Chỉ thấy những người được hắn “tiếp đón” đến Thiên giới đều đang bận rộn kiến tạo Thiên Cung. Có thể đầu thai làm người của Thiên giới, bản thân cũng phải có nghị lực vô cùng lớn... tâm chí cũng không phải mức độ mà người phàm có thể sánh ngang. Chỉ thấy trong Thiên Cung, một luồng tiên khí sinh ra từ trong mây mù, không một tiếng động rót vào trong thân thể những người đó. Bọn họ đã bắt đầu được tiên khí bồi dưỡng, triệt để thoát ly thân thể phàm tục, trở thành sinh linh Thiên giới chân chính. Sau đó từng bước trường thành, cuối cùng trở thành tiên nhân. Quá trình này dài đằng đẵng, nhưng dù sao không cần tu vi cũng vẫn có thể gửi hồn ở Thiên giới, sẽ không xảy ra vấn đề. Khác với người tu hành, phải độ vô số thiên kiếp hung hiểm mới có cơ hội trở thành tiên nhân. Cố Thanh Sơn yên lặng nhìn một chút, bỗng nhiên đưa tay lên che mắt phải. Một mảnh đen kịt. Mắt trái không còn nhìn thấy gì nữa. Mang theo nhiều mảnh vỡ thế giới như vậy đã tạo thành tổn thương cực lớn đối với con mắt trái. Cố Thanh Sơn nhìn lên Giao diện Chiến Thần. Quả nhiên, sớm có dòng chữ nhỏ phát sáng ở phía trên: [Chú ý: Ngài đã mù một mắt.] Cố Thanh Sơn thở dài, có vẻ bất đắc dĩ. Bỗng nhiên, toàn bộ quầng sáng trên Núi thần Tu Di đều thu về. Tất cả khôi phục lại như thường. Thân hình Bạch Chước xuất hiện, cười với Cố Thanh Sơn, nói: “Cố đại ca, thật sự ta không biết nói cái gì cho phải. Hai vấn đề của Núi thần đều được huynh giải quyết rồi, sau này chúng ta cũng không cần quan tâm gì nữa, chỉ cần an ổn sống qua ngày.” Cố Thanh Sơn nhìn nụ cười sáng lạn trên mặt hắn ta, suy tư chốc lát, nói rằng: “Ta không thể ở đây lâu, Bạch Chước, huynh hãy nhớ kỹ một việc. Đã là tu sĩ, trong lòng không được có loại suy nghĩ “sống an ổn” này.” “Vì sao?” Bạch Chước mờ mịt hỏi. “Bởi vì tất cả sự an ổn trên thế giới đều chỉ là ảo giác thoáng qua rồi biến mất, là gió bụi không thể nắm bắt, và là một bức tường không thể dựa vào.” Cố Thanh Sơn nói. "Cố đại ca, ta không rõ." Bạch Chước nói. “Ta hỏi huynh, tại sao trước đây Núi thần lại suýt chút nữa bị hủy diệt? Các huynh chiến đấu vì cái gì? Rồi tại sao lại hồi sinh?” Cố Thanh Sơn nói. Hắn tiến thêm một bước, hỏi: “Nếu như lần trước ta không đến độ kiếp thì cuối cùng thành trì sau lưng các huynh sẽ có kết cục ra sao? Cha mẹ thân nhân của các huynh có thể sống sót dưới công kích của đại quân yêu quỷ?” Bạch Chước suy nghĩ một hồi, chậm rãi lắc đầu. Cố Thanh Sơn vươn một ngón tay, cách không chạm vào hắn ta một cái, trầm giọng nói: “Nhớ kỹ, thế gian chỉ có một con đường có thể đi, đó chính là trở nên mạnh mẽ, mạnh đến mức đủ để bảo vệ tất cả mọi thứ bên cạnh huynh.” Ánh sáng lưu ly lóe lên. Cố Thanh Sơn bay đi xa dần theo ánh sáng ấy, được truyền tống lên trên đỉnh núi. Bạch Chước đứng tại chỗ, sửng sốt hồi lâu. ... Đỉnh Núi thần. Thân hình Cố Thanh Sơn hiện ra, cụp mắt nhìn xuống phía dưới. Thần Sơn cũng không làm khó những tu sĩ và yêu tinh kia, chỉ có điều lục đạo thế giới đều rất rộng lớn, bọn họ phải toàn lực bôn ba mới có hy vọng chạy lên đến đỉnh núi sớm một chút.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương