“Không được, chú út tớ đến đón rồi, tớ phải đi đây.”
Năm giờ chiều, ánh mặt trời vẫn còn chói chang đến mức có chút không mở nổi mắt, tim Tống Tri Hòa đập thật nhanh, cô cố nặn ra một nụ cười với Hạ Ninh.
“Ừ, vậy tạm biệt nhé, chú ý an toàn nha.” Hạ Ninh không để ý đến phản ứng của cô, tiếp tục nhìn điện thoại.
“Bai bai.” Tống Tri Hòa chào bạn rồi vội vã đi về phía đối diện đường.
Cửa xe mở ra, Tống Tri Hòa vừa liếc mắt đã thấy người đàn ông ngồi ở ghế sau.
Anh mặc một bộ vest sọc màu đen, hai chân vắt chéo, ống quần thẳng tắp rủ xuống, chiếc cà vạt màu xám đậm được thắt ngay ngắn dưới cổ áo sơ mi trắng tinh.
Lớp phim chống nhìn trộm ngăn cách ánh sáng chói lọi bên ngoài, làm cho đồng tử dịu đi, cũng càng nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông.
Rõ ràng chỉ mới mấy ngày không gặp, khuôn mặt người đàn ông vẫn anh tuấn như cũ, nhưng Tống Tri Hòa lại đột nhiên cảm thấy có chút xa lạ.
“Còn không lên xe?” Mạnh Dục Châu nhìn cô một cái.
“À.” Tống Tri Hòa lập tức ngồi vào xe, một tiếng “cạch” rất nhẹ, cửa xe đóng lại, trong xe lại yên tĩnh như cũ.
“Chú út, chú cố ý đến đón cháu à?”
Tống Tri Hòa vừa hỏi xong câu này liền bắt gặp ánh mắt nhìn cô như nhìn kẻ ngốc của người đàn ông.
“Ơ, ý cháu là, sao chú biết cháu về?”
“Thấy được lịch sử giao dịch của em.” Người đàn ông nhàn nhạt nói.
Tống Tri Hòa bừng tỉnh ngộ ra, Mạnh Dục Châu trước đó từng cho cô một thẻ phụ để chi tiêu, vé tàu cao tốc cô mua chính là dùng thẻ đó.
Tống Tri Hòa “À” một tiếng.
Trong xe thoáng chốc không còn âm thanh.
Nhiệt độ ở Bắc Thành cao hơn Vân Hoành Sơn rất nhiều, trong xe còn bật điều hòa, Tống Tri Hòa mặc áo gió cũng không thấy nóng. Nghĩ nghĩ, cô cầm điện thoại nhắn cho lớp trưởng một tin.
“Áo khoác tớ giặt sạch rồi khai giảng sẽ trả lại cậu.” Đối phương rất nhanh trả lời một chữ “Ok”.
Đường về nhà còn xa, Tống Tri Hòa bỏ điện thoại xuống, lơ đãng nhìn sang người đàn ông bên cạnh.
Anh nhắm mắt, không biết là đang chợp mắt hay đã ngủ rồi, hàng mi dài phủ xuống quầng thâm nhẹ dưới mắt.
Tống Tri Hòa nghĩ có lẽ anh thật sự mệt mỏi, bất giác thở nhẹ hơn, người cũng cứng đờ không dám cử động.
Xe dừng trong sân, Tống Tri Hòa đang nghĩ xem có nên đánh thức anh không thì thấy Mạnh Dục Châu đã mở mắt, thần sắc vẫn như thường.
Tống Tri Hòa vừa xuống xe thì đi thẳng vào phòng tắm, tắm một trận thật đã.
Điều kiện trên núi không tốt, cô chỉ có thể rửa mặt qua loa, hôm nay lại dính mưa, lúc nào cũng cảm thấy cả người nhớp nháp khó chịu.
Tắm rửa rồi sấy tóc cũng mất gần một tiếng đồng hồ, nhiệt độ quá cao trong phòng tắm làm cô cảm thấy hơi thiếu oxy, vì thế tắm xong cô liền lên giường nằm.
Mạnh Dục Châu về nhà xong rất nhanh vào thư phòng xử lý một vài email, lúc anh ra ngoài thì đã là chuyện của một tiếng sau.
Dì Vương nhân dịp Quốc Khánh xin nghỉ mấy ngày, trong nhà không có ai nấu cơm.
Anh nhìn đồng hồ, vừa đúng giờ cơm, đi đến trước cửa phòng Tống Tri Hòa, vừa định gõ cửa thì phát hiện cửa phòng không đóng, cứ thế mở ra.
Rèm cửa màu trắng trong phòng ngủ không kéo, khẽ bay theo gió nhẹ, ánh hoàng hôn bên ngoài chiếu vào trong phòng, đủ để Mạnh Dục Châu nhìn rõ mọi cảnh vật.
Mạnh Dục Châu hiếm khi vào phòng ngủ của Tống Tri Hòa, nhưng căn phòng này là do anh cho người bài trí, chủ yếu theo tông màu nhạt mà các cô bé thích.
Đồ đạc trong phòng ngủ không nhiều, mọi thứ đều được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp.
Mạnh Dục Châu liếc mắt một cái đã thấy cô gái đang nằm trên giường. Chăn màu hồng nhạt, Tống Tri Hòa mặc một bộ đồ ngủ, nằm nghiêng.
Trong lòng cô ôm một chiếc gối, một chân thon dài trắng nõn đặt trên gối, khiến cho cả phần đùi trong lộ ra ngoài. Cô nhắm mắt, ngủ rất say.
Mạnh Dục Châu dời tầm mắt, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Anh cho người mang hai phần cơm tối đến, tự mình ăn xong thì đi tắm rửa.
Trời còn sớm, anh lại vào thư phòng xử lý một lát công việc cho ngày mai.
Một khi anh đã tập trung vào công việc liền quên cả thời gian, lúc làm xong ngẩng đầu lên thì trời đã khuya, anh liếc nhìn đồng hồ, đã 9 giờ rưỡi.
Mà phòng ngủ cách thư phòng không xa vẫn không có chút động tĩnh nào, Tống Tri Hòa ngủ một giấc này cũng hơi lâu rồi.
Anh nghĩ nghĩ, định đứng dậy đi đánh thức cô.
Đẩy cửa phòng ra, trong phòng tối om, anh bật đèn.
Cô gái nằm trên giường không khác gì lúc anh rời đi, thậm chí tư thế cũng không hề thay đổi, chỉ là lúc anh bật đèn thì mày cô hơi nhíu lại, rồi rất nhanh giãn ra.
Phòng ngủ của Tống Tri Hòa không nhỏ, nhưng bước chân của người đàn ông dài, vài bước đã đến bên giường cô.
“Tống Tri Hòa, tỉnh dậy.”
Mạnh Dục Châu đưa tay lay nhẹ vai cô. Cô gái mặc bộ đồ ngủ hai dây màu trắng, chỉ có hai sợi dây mảnh.
Anh không tránh khỏi việc chạm phải làn da trắng nõn của cô. Khoảnh khắc cảm giác trơn mịn từ đầu ngón tay truyền đến đại não,
người đàn ông sững người, rất nhanh, cảm giác này đã bị một cảm giác khác thay thế.
Nhiệt độ dưới bàn tay rộng lớn của anh nóng đến bỏng người.
Mạnh Dục Châu nhíu mày, rút tay về, đặt lên trán cô, rất nhanh đã xác thực được suy nghĩ của mình, cô bị sốt rồi.
Trong nhà có sẵn hộp thuốc, Mạnh Dục Châu xuống lầu tìm rồi mang lên.
“Tống Tri Hòa.” Mạnh Dục Châu tiếp tục gọi cô. Cô gái nhíu mày, hé mắt nhìn anh một cái rồi lại nhắm mắt lại.
Mạnh Dục Châu dứt khoát dùng bàn tay to lớn bế bổng cô lên.
Nhiệt độ trên người cô quả thực cao đến bất thường, ngay cả hơi thở cũng nóng hổi.
Có lẽ nhiệt độ trên người Mạnh Dục Châu làm cô cảm thấy rất thoải mái, Tống Tri Hòa không cử động nữa, tìm một tư thế thoải mái, ngoan ngoãn nằm trong lòng anh.
Mạnh Dục Châu cầm nhiệt kế, một tay ôm cô, kẹp vào dưới nách cô, sau đó giữ lấy cánh tay cô, không cho cô động đậy.
Anh liếc nhìn đồng hồ, lặng lẽ chờ đợi năm phút.
Ngoài cửa sổ gió nổi lên, truyền đến tiếng lá cây xào xạc rất nhỏ, như tiếng tằm ăn lá dâu.
Trong phòng ngủ, ánh đèn sáng tỏ, Tống Tri Hòa nhắm mắt, miệng hơi hé, tiếng hít thở đều đều truyền vào tai Mạnh Dục Châu trong đêm yên tĩnh.
Thời gian trôi qua thật chậm, Mạnh Dục Châu lặng lẽ nhìn chăm chú khuôn mặt mềm mại ửng hồng của cô gái, nhìn đồng hồ rất nhiều lần.
Đã đến giờ, anh rút nhiệt kế ra, đưa lên dưới ánh đèn trần nhà nhìn, 38 độ rưỡi, sốt không nhẹ.
Anh lấy thuốc hạ sốt từ hộp thuốc ra, chợt nhớ ra trong phòng ngủ không có nước, bèn định đặt cô xuống đi rót nước.
Hành động này lại làm cô càng ôm chặt lấy anh hơn. Mạnh Dục Châu nhìn vòng eo bị hai tay cô ôm lấy, thần sắc có chút bất đắc dĩ.
Cô vẫn nhắm nghiền mắt, môi hé mở, nói mê: “Nóng quá, khó chịu quá.”
Mạnh Dục Châu nắm lấy cổ tay cô, muốn kéo ra, ngực lại truyền đến cảm giác ẩm ướt.
Anh nhìn xuống, hàng mi nhắm chặt của Tống Tri Hòa ươn ướt, trên má còn vương một giọt nước mắt.
Bất chợt, lòng Mạnh Dục Châu mềm lại, từ bỏ việc giằng co, ôm cô đến phòng khách tầng hai rót một ly nước.
“Uống thuốc đi.” Mạnh Dục Châu nhét một viên thuốc màu trắng vào miệng cô, sau đó đưa ly nước đến bên môi cô.
Vì bị sốt, Tống Tri Hòa vốn đã khô miệng khô lưỡi, bản năng há miệng uống nước, chất lỏng mát lạnh trôi theo thực quản xuống, thuận lợi cuốn đi vị đắng trong khoang miệng.
“Đắng quá.” Vị đắng muộn màng chợt thấm lên đầu lưỡi, Tống Tri Hòa nhăn mặt lại.
Cho uống thuốc xong, Mạnh Dục Châu đặt ly nước xuống, muốn đặt cô xuống.
Ai ngờ,dường như Tống Tri Hòa đã nhận ra động tác của anh, nửa tỉnh nửa mê, hai tay ôm lấy cánh tay anh, hai chân quắp lấy eo anh, cả người như con koala treo trên người anh.
Đầu cũng dụi vào cổ anh, Mạnh Dục Châu cảm nhận được đôi môi mềm mại mà nóng rẫy của cô áp lên yết hầu mình, ẩm ướt. Anh mím môi, người căng cứng vài phần.
Như gặp ác mộng, Mạnh Dục Châu nghe thấy tiếng khóc khe khẽ từ trước ngực truyền đến.
------oOo------