Sau khi nhận được lời mời, Tống Tri Hòa đau đầu suy nghĩ về quà sinh nhật. Giữa bạn bè với nhau thì đương nhiên không cần phải phong bì tiền nong, nhưng một món quà thì vẫn nên có.
Trước đó Tống Cảnh Minh đã giúp đỡ cô không ít, lại thêm việc cô thường xuyên hỏi han cậu về chuyện học hành, nên Tống Tri Hòa tự nhiên coi trọng món quà này hơn nhiều người khác.
Sinh nhật Tống Cảnh Minh rơi vào thứ Bảy, vừa hay mọi người đều được nghỉ học.
Thứ Sáu tan học, Tống Tri Hòa rủ Hạ Ninh cùng đến trung tâm thương mại chọn quà cho Tống Cảnh Minh.
Tống Tri Hòa để ý một chiếc bút máy, kiểu dáng rất tinh xảo, cầm trên tay cảm giác rất thích, nhưng giá cả lại không hề rẻ. Do dự mãi, cuối cùng cô vẫn quyết định lấy chiếc bút máy đó.
Cửa hàng bút máy có dịch vụ khắc chữ theo yêu cầu, Tống Tri Hòa thấy ý tưởng này khá hay, bèn nhờ nhân viên khắc chữ cái đầu trong tên của Tống Cảnh Minh lên nắp bút. Hạ Ninh lượn qua lượn lại, cuối cùng chọn một bộ vợt cầu lông.
Cô nàng cảm thấy khá ổn nên quyết định lấy luôn. Chọn quà xong cũng đã hơn một tiếng đồng hồ, hai cô gái ngồi ở một quán thịt nướng, vừa ăn vừa tám chuyện.
Thứ Sáu, lại đúng giờ tan tầm, lượng người ở trung tâm thương mại tăng vọt. Hai người phải xếp hàng gần nửa tiếng mới vào được quán. Vừa mới lên đồ ăn thì chuông điện thoại di động reo lên.
Hạ Ninh hất cằm, là điện thoại của Tống Tri Hòa.
Tống Tri Hòa buông chiếc kẹp thịt nướng xuống, luống cuống nhận điện thoại. “A lô…”
Giọng nói trầm ấm quen thuộc ở đầu dây bên kia vang lên, cắt ngang câu nói dở dang của Tống Tri Hòa: “Đang ở đâu đấy?”
“Dạ, cháu đang ở ngoài ăn thịt nướng ạ, cháu có nhắn tin WeChat cho chú rồi mà, nhưng chú không trả lời.”
Tống Tri Hòa liếc nhìn Hạ Ninh đang ngồi đối diện, ra hiệu cho bạn mình nướng thịt.
Hạ Ninh hiểu ý, gắp một miếng ba chỉ bò đặt lên vỉ nướng, tiếng “xèo” một tiếng vang lên, mùi thơm lập tức lan tỏa.
“Chú có chuyện gì không ạ?” Tống Tri Hòa hỏi.
Mạnh Dục Châu nhìn phòng khách trống không, đáp: “Không có gì, về sớm một chút, chú ý an toàn.”
“Vâng ạ, cháu biết rồi.”
Cúp điện thoại, Hạ Ninh cười hỏi: “Chú nhỏ nhà cậu kiểm tra đột xuất à?”
“Chắc là thấy tớ không có ở nhà nên gọi điện hỏi thăm thôi.”
“Chú nhỏ nhà cậu không có bạn gái hay sao mà rảnh rỗi thế?” Hạ Ninh bất giác nhớ lại cảnh tượng chạm mặt ở buổi họp phụ huynh.
“Tớ không biết.” Tống Tri Hòa lảng sang chuyện khác. “Ăn nhanh lên, thịt sắp cháy rồi kìa.”
Chiều thứ Bảy, Tống Tri Hòa sửa soạn một phen, hẹn gặp Hạ Ninh ở quảng trường trung tâm.
Tống Cảnh Minh đã kéo tất cả những người sẽ tham gia tiệc sinh nhật vào một nhóm chat nhỏ, rồi gửi địa chỉ trong đó. Tiệc sinh nhật được tổ chức ở một biệt thự ngoại ô, cách trung tâm thành phố khoảng nửa tiếng lái xe.
Tống Tri Hòa và Hạ Ninh đến quảng trường trung tâm chỉ cần đi vài trạm xe buýt, vừa hay hai người đi cùng nhau cho đỡ chán trên đường.
Bắc Thành đã bắt đầu se lạnh, nhưng hôm nay trời lại nắng đẹp, thời tiết rất thoải mái để mặc áo thun ngắn tay.
Tống Tri Hòa đến sớm hơn một chút, trên người mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay theo phong cách học đường, bên dưới là chân váy ngắn tối màu.
Không bao lâu sau, Hạ Ninh cũng tới. Cô nàng vẫn trung thành với phong cách thoải mái, mặc chiếc áo thun trắng và quần short đen quen thuộc.
Hai người dùng ứng dụng gọi xe, vài phút sau, xe đã đến, cả hai cùng lên xe.
Trong nhóm chat liên tục có tin nhắn nhảy ra, một vài bạn học đã đến nhà Tống Cảnh Minh, đang tụ tập ở phòng khách chơi game.
Lúc này Tống Tri Hòa mới phát hiện Tống Cảnh Minh có gửi tin nhắn riêng cho mình: Đến chưa, có cần tớ cho xe qua đón không?
Tống Tri Hòa vội vàng trả lời: Không cần đâu, tớ với Hạ Ninh đang trên xe rồi, lát nữa sẽ đến.
Đoạn đường phía trước trở nên thông thoáng hơn. Ngoại ô không giống như trung tâm thành phố nhà cửa san sát, đến cả không khí trong lành cũng trở thành thứ xa xỉ.
Hai bên đường là những cánh đồng rộng lớn. Xe rẽ vào một con đường rộng rãi, một căn biệt thự màu trắng hiện ra trước mắt.
Xe dừng lại.
Hai người xuống xe, đi vào trong biệt thự. Sân vườn của biệt thự chiếm một khoảng đất rất rộng, toàn bộ là thảm cỏ xanh mướt, nhìn mãi không thấy điểm cuối.
Gia cảnh của Tống Cảnh Minh rất tốt, đây là bí mật mà cả lớp đều ngầm hiểu.
Thật ra, những ai có thể vào học ở trường Nhị Trung Bắc Thành, gia cảnh đều không hề tầm thường. Dù Nhị Trung Bắc Thành không được coi là trường quý tộc, nhưng ngoài một bộ phận học sinh ưu tú được hưởng chế độ miễn giảm học phí, phần lớn học sinh đều phải đóng một khoản học phí không nhỏ mỗi năm.
Địa điểm tổ chức tiệc sinh nhật là ở tầng hai. Để buổi tiệc diễn ra thoải mái, tự nhiên, trong biệt thự chỉ có những bạn học được mời và vài người giúp việc.
Hai người lên lầu,đã thấy phòng khách tầng hai bày đầy rượu và bánh ngọt. Các bạn nữ trong lớp đang ngồi trên sofa trò chuyện, còn các bạn nam thì ngồi trước chiếc TV lớn, dùng tay cầm chơi game.
Hạ Ninh trên xe đã uống không ít nước ngọt, nên đi tìm nhà vệ sinh.
Tống Tri Hòa gật đầu, đang định đi về phía trước thì cảm giác có một lực mạnh lao tới, gần như muốn xô ngã cô.
May mà cô đứng vững, cúi xuống nhìn, một chú chó Corgi đang điên cuồng cọ vào chân cô. Nếu cái đuôi của nó còn đó, chắc chắn sẽ vẫy đến mức tạo ra tàn ảnh.
“Phúc Bảo, là mày hả.” Tống Tri Hòa ngồi xổm xuống, cười tủm tỉm vu/ốt v/e bộ lông của nó.
“Phúc Bảo còn nhận ra cậu cơ à.”
Tống Cảnh Minh không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở đầu cầu thang. Cậu là nhân vật chính của ngày hôm nay, nhưng ăn mặc lại rất đơn giản, áo sơ mi trắng phối cùng quần tây đen, trông vừa thoải mái, năng động lại rất ra dáng thiếu niên.
“Đúng vậy đó, tớ cũng không ngờ luôn.” Tống Tri Hòa cười nói. “Xem ra chúng ta rất có duyên phận nha.”
Tống Tri Hòa bỗng nhớ ra điều gì, từ trong túi lấy ra một chiếc hộp dài màu đen, bên trên còn thắt một chiếc nơ bướm: “Sinh nhật vui vẻ.”
“Cảm ơn cậu.” Tống Cảnh Minh mỉm cười nhận lấy. “Bên trong là gì thế?”
“Mở ra xem thử đi?”
Cậu mở chiếc hộp ra, trên lớp vải nhung là một chiếc bút máy màu đen. Nắp bút màu bạc, bên trên có khắc một dòng chữ tiếng Anh viết hoa cách điệu, “SJM”, tỏa ra ánh sáng lạnh lùng của kim loại.
“Đây là món quà đặc biệt đặt riêng cho lớp trưởng yêu quý của chúng ta đó.” Tống Tri Hòa nói một câu dí dỏm.
“Cảm ơn cậu, tớ rất thích.” Tống Cảnh Minh ngẩng đầu, trong mắt là sự chân thành không chút giả dối.
“Đây đây đây, lớp trưởng, đoán xem tớ tặng cậu quà gì nào.” Hạ Ninh không biết từ lúc nào đã từ nhà vệ sinh bước ra, trên tay cầm một món đồ, so với chiếc hộp nhỏ của Tống Tri Hòa thì đúng là một “gã khổng lồ”.
Tống Cảnh Minh hơi suy nghĩ rồi đáp: “Vợt cầu lông?” Mặt Hạ Ninh lộ vẻ thất vọng: “Chán thế.”
Cũng không trách Tống Cảnh Minh đoán trúng, bộ vợt cầu lông của cô nàng to như vậy, tuy bên ngoài có bọc một lớp hộp quà, nhưng nhìn kích thước cũng cơ bản đoán ra được.
Màn đêm buông xuống, bữa tiệc chính thức bắt đầu.
Trong phòng khách có một chiếc bàn tròn lớn, bên trên đặt một chiếc bánh sinh nhật. Đèn đóm được tắt đi, chỉ còn lại ánh nến lung linh trên chiếc bánh. Mọi người ngồi quây quần lại, dưới ánh nến chậ
Ngay sau đó, nó đã phát triển thành màn dùng kem “tấn công” người khác.
Có điều mọi người đều rất biết giữ chừng mực, chỉ quẹt lên mặt mà thôi.
Sau màn náo nhiệt, đèn đóm lại tối sầm xuống, cả phòng khách biến thành một phòng karaoke cỡ lớn. Dàn âm thanh được kết nối với TV, mấy bạn nam cầm micro bá vai nhau hát vang bài “Hảo Hán Ca”.
Tống Cảnh Minh không tham gia vào cuộc vui này, cậu vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi ngồi một bên nhìn các bạn mình quậy.
Trên tay cậu cầm một ly cocktail, không biết là bạn nam nào đưa cho.
Vì sự an toàn của mọi người, cậu không chuẩn bị rượu mạnh, chỉ có những loại đồ uống pha chế có cồn, nồng độ rất thấp, không đủ để say.
Nhưng đám con trai trong lớp biết tỏng “thói quen” này của cậu, đã mang theo cả một két bia, trực tiếp pha chế tại chỗ, chia cho các bạn nam mỗi người một ly.
Trần Khải bất giác ngồi xuống bên cạnh cậu, nói: “Đây có lẽ là sinh nhật náo nhiệt nhất trong 18 năm qua của cậu rồi đó.”
Cậu ta lại nhíu mày: “Nhưng mà bọn họ cũng ồn ào quá đi, cậu xem mấy bạn nữ kia có phải yên tĩnh hơn nhiều không.”
Ánh mắt Tống Cảnh Minh bất giác hướng về phía các bạn nữ. Phần lớn họ đều đang ngồi, hoặc là trò chuyện, hoặc là ăn uống, chứ không hề “trẻ
trâu” như đám con trai đang thi nhau khen đối phương nam tính.
Tiếng nhạc thay đổi, là một bạn nữ chọn một bài hát trữ tình nhẹ nhàng. Một bạn nữ ngồi cạnh Hạ Ninh cầm micro lên hát.
Giọng cô ấy mềm mại, phối hợp với ca từ, tràn đầy cảm xúc và như đang kể một câu chuyện.
Tống Cảnh Minh bất giác đắm chìm vào những cảm xúc đó. Cô bạn đang hát chỉ tay về phía micro, muốn kéo Tống Tri Hòa lên hát cùng.
Ánh mắt Tống Cảnh Minh lướt qua, Tống Tri Hòa đang yên tĩnh ngồi trên sofa, gần như nửa người chìm trong bóng tối.
Tay cô cầm một miếng bánh kem, từng miếng từng miếng đưa lên miệng.
Bị bạn nữ chỉ đích danh, cô xua tay từ chối, nhưng rất nhanh đã bị đẩy lên.
------oOo------