Ngày Xuân Oanh Hót
Quyển 2 - Chương 45
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Tây An
Ban đêm, tiếng côn trùng kêu vẳng đến từng hồi từ trong đình. Phó thị vẫn vận phục sức ban ngày, ngồi trên ghế, chậm rãi lau đàn tranh.
Bỗng nhiên, “đoành” một tiếng, cửa bị mở ra.
Phó thị giật nảy mình, ngẩng đầu nhìn lại, thấy là Ôn Dung.
Sắc mặt mặt âm trầm, hắn đi tới, vung tay lên, cửa đóng lại nghe nằng nặng.
“Lại uống nhiều rồi.” Phó thị nhìn hắn, cười khẽ một tiếng, đứng dậy. Đang toan đi ra ngoài gọi gia nhân chuẩn bị canh nóng, bỗng cánh tay nghe đau buốt, cô ả cơ hồ bật kêu sợ hãi.
“Chàng điên à!” Phó thị buồn bực, trừng mắt về phía Ôn Dung.
Ôn Dung lại nhìn chằm chằm ả, vẻ mặt không còn mảy may vẻ trêu chọc ngày thường.
“Khi nào thì hắn tới?” Ôn Dung hỏi, giọng nặng nề.
Phó thị giật mình, rõ lời hắn chỉ, bật cười: “Còn nói chàng chưa uống nhiều, tháng sau hắn mới đến, chẳng lẽ chàng quên rồi à?”
Sắc mặt Ôn Dung căng cứng, một lát sau, buông tay ra.
Hắn đi về giường gỗ, ngồi xuống, không nói lời nào.
Phó thị phát hiện được sự khác thường của hắn, đi qua, nghi hoặc hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Việc này phải nhanh lên.” Ôn Dung thấp giọng nói. Hắn nhìn chằm chằm đế đèn trước mặt: “Đào Lục của vườn Thừa Quang, hôm qua không thấy bóng dáng đâu.”
Phó thị cũng kinh ngạc: “Đào Lục ư?” Ả vội đi đến trước người Ôn Dung, nhìn chằm chằm hắn: “Những người còn lại đâu?”
Ôn Dung lắc đầu: “không sao.”
Phó thị gật đầu, sắc mặt hơi giãn ra. “Có lẽ là trùng hợp, ” ả trấn an nói: “Nội thị xuất cung chính là chuyện bình thường, hoặc là Đào Lục sơ ý, không biết…”
“Cách nhìn đàn bà!” ả còn chưa dứt lời, Ôn Dung quay đầu vội vã trách mắng: “Đào Lục tuy không phải tâm phúc, nhưng nếu nó làm ra gì sai sót, thì chúng ta nguy rồi!”
“Thế…” Phó thị chần chờ nhìn hắn.
Ôn Dung không nói gì, tay cuộn lên, lộ ra khớp xương trắng bệch, ánh mắt dần dần tàn nhẫn.
Mùi hương thoang thoảng như huệ như lan, chậm rãi bay lên từ lồ ng hương. Thích thị ngồi một bên, quạt vào phía trên váy lụa được lật lên, hít hà.
Trước gương, Phức Chi lẳng lặng ngồi ngay mình, thị tỳ đứng sau lưng, vén tóc đen của nàng lên, dùng lược bí cẩn thận chải.
Phức Chi nhìn trong gương, khi thị tỳ tách tóc ra sang hai bên, Phức Chi đưa tay, ngăn lược bí trong tay thị.
“Chải búi Uy đọa* nhé.” Nàng nói khẽ.
*Búi tóc Uy Đọa
Thị tỳ ngẩn ra, lập tức đáp vâng, chải khép tóc rồi làm lại.
“Nữ quân trước nay mộc mạc, hôm nay sao lại dụng tâm vậy?” Thích thị cười nhẹ nhàng, vừa treo váy lụa hun xong lên trên giá, vừa nói: “Là chuyện tốt đấy ạ, đây mới là chuyện con gái nhà quyền quý nên làm.”
Phức Chi quay đầu nhìn bà một cái, mỉm cười không nói.
Phức Chi yêu hạm đạm, lúc lập hạ thưởng hạm đạm chính là phong tục phổ biến của bản triều, Phức Chi cảm thấy hợp ý, năm nào cũng đi. Năm nay tới kinh thành, đúng lúc gặp mùa hoa ở hồ Huyền Vũ nở, vốn là chuyện tốt, song Diêu Kiền lại ốm yếu. Phức Chi nghĩ thế, vốn đã bỏ suy nghĩ ấy. Diêu Kiền biết được bèn cười nàng cổ hủ: “Sức khỏe chú đã vậy rồi, cho dù Phức Chi cứ ở rịt bên người cũng không thay đổi được, nửa ngày thôi, đi thì có ngại gì?”
Phức Chi nghe vậy, đang do dự, hôm qua, Cố Quân lại sai người đưa tin đến, nói ngày lập hạ chàng cũng đến hồ Huyền Vũ. Hai người đã nhiều ngày nay không gặp, lúc này Phức Chi mới quyết định.
Thu xếp xong đồ ăn của Diêu Kiền, lại đã thông báo cho thị tỳ hầu hạ thuốc thang, Phức Chi đi tới chỗ Diêu Kiền, không yên tâm dặn dò: “Phức Chi ở ngay bên hồ Huyền Vũ, nếu có chuyện gì, cứ sai người đến tìm là được ạ.”
Diêu Kiền nhìn nàng, ánh mắt từ búi tóc thanh tú rơi xuống váy lụa thầm thoảng hương thơm, mỉm cười gật đầu: “Phức Chi đi đi con.”
Bầu trời xanh mênh mang, mặt trời rực sáng treo trên cao, Tạ Trăn theo phụ thân Tạ Phưởng tới bên hồ Huyền Vũ phía đông kinh thành. Khi xe ngựa dừng hẳn, hắn xuống trước, lại đến trước xe của Tạ Phưởng đỡ ông xuống xe.
Hai chân Tạ Phưởng rơi xuống đất, nhìn về phía trước, chỉ thấy trời trong, trên mặt ao nước Huyền Vũ rộng lớn lá xanh nối trời, chính là thắng cảnh nhập hạ. Gió nhẹ thổi đến, thanh hương thầm đưa vào, đã nhiều năm lại được du lịch một lần nữa, Tạ Phưởng chỉ cảm thấy tinh thần thanh thản.
“Con ta nhớ không, năm đó vi phụ dẫn theo con đến kinh, cũng là thời điểm hạm đạm nở hoa.” mặt ông cười, nói với Tạ Trăn một bên.
Tạ Trăn gật đầu: “Trăn nhớ ạ, lúc ấy phụ thân có từng dẫn theo Trăn đến thưởng hạm đạm, chính là nơi đây.”
Tạ Phưởng mỉm cười, cùng hắn đi dọc theo con đường mòn cát trắng bên hồ cát chậm rãi đi về phía trước.
Hạm đạm trong ao sinh trưởng nhiều năm, rất um tùm. Không ít người đi thuyền con vào trong đó, rồi không thấy bóng dáng. Lá sen cao lớn tỏa bóng râm chạm mặt nước, từ bên trong truyền đến tiếng ngâm xướng tiếng ca hát và tiếng cười nói như ngọc đẹp, khi thì có một con thuyền đi ra, lộ ra khuôn mặt nữ tử phù dung, cùng lá hạm đạm nở rộ tôn nhau lên, càng khiến người đẹp hoa xinh.
Sĩ nhân chơi hồ không ít, chưa đi được mấy bước, mấy người bạn đã chạm mặt nhau, chính là cố nhân của Tạ Phưởng. Một lượt làm lễ, mọi người cao hứng bừng bừng, mời cha con Tạ Phưởng cùng họ đi sang ban công cạnh ao chung chén.
Tạ Phưởng vui vẻ đáp ứng, quay đầu nhìn Tạ Trăn, lại phát hiện hắn đang nhìn nơi khác.
“Có ước hẹn cùng người khác à?” Tạ Phưởng hỏi.
Tạ Trăn quay đầu.
“Quả thực con có ước hẹn cùng người khác ạ.” Tạ Trăn thi lễ.
Tạ Phưởng biết Tạ Trăn mới lai kinh, xã giao rất nhiều, cũng không miễn cưỡng, phất phất tay: “Đi đi con.”
Tạ Trăn đáp vâng, lại lễ với ông, cáo lỗi với đám người, quay người thối lui.
“Công tử tài cao, hậu nhân của Tạ công khả úy lắm vậy!” Một người ngóng bóng lưng Tạ Trăn tiến lên, đùa giỡn xu nịnh nói với Tạ Phưởng.
Tạ Phưởng mỉm cười, bái mình khiêm tốn nói: “Công đài quá khen.”
Trịnh thị cùng Ngô thị đều dẫn con gái nhà mình đi tới bên cạnh hồ Huyền Vũ, thấy phồn hoa đầy rẫy đẹp đẽ rực sáng, vui sướng biết bao.
Thưởng thức không lâu, phu nhân Bành Thành Hầu là Đậu thị cùng ba cô con gái đi tới, một đám người vốn quen biết, liền tụ tập làm một đám.
Đang đi, trong ao chậm rãi vẳng đến tiếng một con thuyền nhỏ, phía trên có hai cô gái mặc váy sa thanh lịch đương ngồi, đều ôm một gốc hạm đạm mới hái, cười khẽ nói nhỏ. Đậu thị chỉ chỉ họ, cười nói với bọn Trịnh thị: “May mà hôm nay Thái hậu không đến, nếu không chẳng phải chúng ta phải bảo nhau mặc thâm y hái hạm đạm sao?”
Mấy người phụ nữ đều cười khẽ.
“Hái hạm đạm, mặc váy lụa là đẹp mắt nhất đấy.” Trịnh thị cười nói. Đoạn, bà ta đưa mắt nhìn sang một bên.
Hai mắt nhìn nhau, Diêu Yên khẽ giật mình, bỗng nhiên, quay mặt đi.
Trịnh thị mỉm cười không nói gì, liếc nhìn nàng ta một cái, tiếp tục cùng chúng phụ nhân cười cười nói nói.
Từ tranh chấp hôm đó, giữa Diêu Yên và Trịnh thị bèn như là cách một lớp giấy.
Không ai nói lại chuyện ngày ấy. Diêu Yên trở nên cực kì ít nói, Trịnh thị nói chuyện thì nàng ta cũng luôn luôn giữ im lặng, cho dù đối mặt một lúc cũng lập tức dời ánh mắt đi chỗ khác; Trịnh thị lại vẫn cứ là thái độ thong dong, như thường ngày, dường như chưa từng phát sinh chuyện gì.
“A Yên, ” lúc này, Lý Quỳnh đi tới, kéo kéo tay Diêu Yên, thấp giọng nói: “Tôi và A tỷ cùng đi thuyền, cô có thể…” Lời còn chưa dứt, Ngô thị xoay đầu lại trừng cô ấy một cái, Lý Châu vội im ngay.
Diêu Yên nhìn dáng vẻ Lý Quỳnh líu lưỡi, không khỏi mím môi cười một tiếng. Đương toan nói chuyện với cô ấy, bỗng nhiên, Diêu Yên liếc thấy cách đó không xa, một bóng dáng thon dài đang vội vàng hướng về phía trước, chốc lát sau, đi vào một lùm trúc dài.
Ánh mắt Diêu Yên ngừng lại.
“… Con đối với Tạ lang là một lòng tình nghĩa, trong lòng Tạ lang thì có con không?” lời Trịnh thị đã nói lại lần nữa bồi hồi trong lòng.
Diêu Yên nhìn Trịnh thị trước mặt một cái, âm thầm cắn môi một cái.
“Thú chơi thuyền ngắm hạm đạm, chúng ta cũng là hạng nhất phẩm.” Phía trước, người hầu của Đậu thị đã chuẩn bị xong mấy cái thuyền con trong ao, Đậu Thị cười nói với chúng phụ nhân.
Trịnh thị và Ngô thị trước đây không lâu đã bị kinh sợ khi đi thuyền ở vườn Thừa Quang, không còn dám đi lên trên thuyền, khéo lời từ chối: “Hôm ấy đi thuyền ở đồng mương, quả thực kinh hãi lắm, bọn thiếp chờ trên bờ vậy.”
Đậu thị biết việc này, cũng hiểu, cáo từ họ, cùng con gái nhà mình đi lên trên thuyền.
Trịnh thị nhìn thuyền Đậu thị rời đi, sau đó, quay đầu lại nói: “A Yên…”
Bà ta ngẩn người, chỉ thấy sau lưng trống không, không thấy bóng người Diêu Yên đâu.
Tạ Trăn từ xa xa đã nhìn thấy Phức Chi đi vào trong một rừng cây, bước nhanh đuổi theo, nhưng không thấy tung ảnh của nàng.
Con đường phía trước chia làm hai đầu, Tạ Trăn ngừng bước, quan sát bốn phía. Chỉ thấy cây thấp sum suê, tiếng chim hót rộn, mảnh rừng càng lộ vẻ yên tĩnh, dường như là một chốn chưa có ai đặt chân chỗ.
Cái cô này cứ không khiến người ta bớt lo được. Tạ Trăn khẽ hít một hơi, khẽ nhíu mày.
Hắn nhìn về con đường phía bên phải thông ra hồ Huyền Vũ, đang toan tiến lên, bỗng, sau lưng truyền đến loạt âm thanh vội vã xột xoạt.
Tạ Trăn quay đầu trở lại nhìn lại, một bóng dáng áo xanh yểu điệu lọt vào tầm mắt, chính là Diêu Yên ngày ấy đã gặp.
Hắn giật mình.
Bốn mắt nhìn nhau, Diêu Yên đột nhiên dừng lại, nhìn Tạ Trăn, hai gò má phấn hồng.
“Nữ quân.” Tạ Trăn kịp phản ứng trước, thi lễ.
Diêu Yên vẫn hơi bất ngờ, đợi Tạ Trăn làm xong, mới vội vàng hoàn lễ: “Công tử.”
Có lẽ là mới đi đường gấp quá, giọng bật ra, uyển chuyển như bình thường, lại mang theo chút rung động xa lạ.
Xung quanh yên tĩnh đến cực điểm.
Diêu Yên ngẩng đầu, thấy Tạ Trăn nhìn mình, trên mặt càng thêm nóng bỏng.
“Công tử muốn đi thưởng thức hạm đạm ạ?” Diêu Yên nhẹ giọng hỏi.
Tạ Trăn nhìn nàng ta, không có trả lời.
“A Yên biết một chỗ ngắm cảnh tuyệt hảo, không biết công tử có nguyện theo em không?” Diêu Yên vội nói, hai gò má càng thêm bỏng, giọng nghẹn lại trong cổ họng, lại càng thêm nhỏ.
“Đa tạ Nữ quân, mỗ không muốn ngắm hạm đạm.” Chỉ nghe giọng nói Tạ Trăn nhàn nhạt truyền đến.
Diêu Yên giật mình ngẩng đầu, thấy Tạ Trăn đã cất bước tiến lên.
“Công tử!” trong lòng Diêu Yên quýnh lên, vội gọi ra tiếng.
Tạ Trăn dừng bước quay đầu.
Diêu Yên nhìn hắn, khuôn mặt ửng hồng, bình tĩnh lại ánh mắt, giọng phiêu du: “Công tử từ chối em, có phải là vì chị Phức Chi không?”
Tạ Trăn nhìn nàng ta, một lát sau, khóe môi khẽ cong lên.
“Nữ quân.” Giọng của hắn chậm mà thấp: “Phức Chi chính là chị họ của Nữ quân, có thể so với người ruột thịt, lại chẳng biết Nữ quân coi Phức Chi là gì?”
Diêu Yên mở to hai mắt.
Hết thảy chuyện trên thuyền ngày ấy phảng phất như trở lại trước mắt.
“… Mẫu thân!” Diêu Yên kinh hoàng hô với Trịnh thị.
Phức Chi bị nàng chen ta một cái, chưa leo được lên cầu tấm.
“Phức Chi!” Tạ Trăn quát về cái thuyền gỗ bị dòng nước cuốn trôi…
Ánh mắt Tạ Trăn lẳng lặng, lại như mang theo lưỡi bén, thông thấu nhập tâm, như thấy được rõ ràng tâm tư của mình.
Diêu Yên bình tĩnh đứng, nhất thời lại không nói nên lời.
Tạ Trăn không dông dài nữa, lại lần nữa quay người đi. Đi chưa được mấy bước, đột nhiên, tay bị kéo chặt lấy.
“Công tử!” hai tay Diêu Yên cầm chặt lấy tay áo Tạ Trăn, gấp rút nói: “Công tử nghe em nói một lời thôi! Há em lại không biết chị Phức Chi tốt với em, há lại không coi chị Phức Chi là chị ruột? Chỉ, chỉ là…” Nàng ta hít hơi dài, giọng nghẹn ngào: “… Em… Em cũng hận mình làm như vậy… em luôn muốn… muốn nhận lỗi với chị Phức Chi… sợ chị ấy lại không chịu tha thứ cho em… Công tử hãy tin em… tim em đi…”
Đoạn, Diêu Yên đã khóc không thành tiếng. Hai tay lại vẫn nắm chặt tay áo Tạ Trăn.
Tạ Trăn thở một hơi thật dài, bỗng nhiên dùng lực, rút tay áo về.
“Nữ quân.” Hắn không nhìn Diêu Yên: “Nếu thật sự cảm thấy áy náy, có thể đi nói trước mặt Phức Chi.”
Trong lòng như bị nước đá dội xuống, phát lạnh từng cơn. Diêu Yên cúi đầu, tay vẫn là tư thế vừa rồi.
Bỗng nhiên Tạ Trăn thoáng nhìn con đường bên trái, ẩn hiện một mái hiên thô kệch.
Một ý nghĩ hiện lên trong đầu.
“Cáo từ.” Tạ Trăn thấp giọng nói, rồi không còn để ý đến Diêu Yên nữa, cất bước đi sang bên kia.
Editor: Tây An
Ban đêm, tiếng côn trùng kêu vẳng đến từng hồi từ trong đình. Phó thị vẫn vận phục sức ban ngày, ngồi trên ghế, chậm rãi lau đàn tranh.
Bỗng nhiên, “đoành” một tiếng, cửa bị mở ra.
Phó thị giật nảy mình, ngẩng đầu nhìn lại, thấy là Ôn Dung.
Sắc mặt mặt âm trầm, hắn đi tới, vung tay lên, cửa đóng lại nghe nằng nặng.
“Lại uống nhiều rồi.” Phó thị nhìn hắn, cười khẽ một tiếng, đứng dậy. Đang toan đi ra ngoài gọi gia nhân chuẩn bị canh nóng, bỗng cánh tay nghe đau buốt, cô ả cơ hồ bật kêu sợ hãi.
“Chàng điên à!” Phó thị buồn bực, trừng mắt về phía Ôn Dung.
Ôn Dung lại nhìn chằm chằm ả, vẻ mặt không còn mảy may vẻ trêu chọc ngày thường.
“Khi nào thì hắn tới?” Ôn Dung hỏi, giọng nặng nề.
Phó thị giật mình, rõ lời hắn chỉ, bật cười: “Còn nói chàng chưa uống nhiều, tháng sau hắn mới đến, chẳng lẽ chàng quên rồi à?”
Sắc mặt Ôn Dung căng cứng, một lát sau, buông tay ra.
Hắn đi về giường gỗ, ngồi xuống, không nói lời nào.
Phó thị phát hiện được sự khác thường của hắn, đi qua, nghi hoặc hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Việc này phải nhanh lên.” Ôn Dung thấp giọng nói. Hắn nhìn chằm chằm đế đèn trước mặt: “Đào Lục của vườn Thừa Quang, hôm qua không thấy bóng dáng đâu.”
Phó thị cũng kinh ngạc: “Đào Lục ư?” Ả vội đi đến trước người Ôn Dung, nhìn chằm chằm hắn: “Những người còn lại đâu?”
Ôn Dung lắc đầu: “không sao.”
Phó thị gật đầu, sắc mặt hơi giãn ra. “Có lẽ là trùng hợp, ” ả trấn an nói: “Nội thị xuất cung chính là chuyện bình thường, hoặc là Đào Lục sơ ý, không biết…”
“Cách nhìn đàn bà!” ả còn chưa dứt lời, Ôn Dung quay đầu vội vã trách mắng: “Đào Lục tuy không phải tâm phúc, nhưng nếu nó làm ra gì sai sót, thì chúng ta nguy rồi!”
“Thế…” Phó thị chần chờ nhìn hắn.
Ôn Dung không nói gì, tay cuộn lên, lộ ra khớp xương trắng bệch, ánh mắt dần dần tàn nhẫn.
Mùi hương thoang thoảng như huệ như lan, chậm rãi bay lên từ lồ ng hương. Thích thị ngồi một bên, quạt vào phía trên váy lụa được lật lên, hít hà.
Trước gương, Phức Chi lẳng lặng ngồi ngay mình, thị tỳ đứng sau lưng, vén tóc đen của nàng lên, dùng lược bí cẩn thận chải.
Phức Chi nhìn trong gương, khi thị tỳ tách tóc ra sang hai bên, Phức Chi đưa tay, ngăn lược bí trong tay thị.
“Chải búi Uy đọa* nhé.” Nàng nói khẽ.
*Búi tóc Uy Đọa
Thị tỳ ngẩn ra, lập tức đáp vâng, chải khép tóc rồi làm lại.
“Nữ quân trước nay mộc mạc, hôm nay sao lại dụng tâm vậy?” Thích thị cười nhẹ nhàng, vừa treo váy lụa hun xong lên trên giá, vừa nói: “Là chuyện tốt đấy ạ, đây mới là chuyện con gái nhà quyền quý nên làm.”
Phức Chi quay đầu nhìn bà một cái, mỉm cười không nói.
Phức Chi yêu hạm đạm, lúc lập hạ thưởng hạm đạm chính là phong tục phổ biến của bản triều, Phức Chi cảm thấy hợp ý, năm nào cũng đi. Năm nay tới kinh thành, đúng lúc gặp mùa hoa ở hồ Huyền Vũ nở, vốn là chuyện tốt, song Diêu Kiền lại ốm yếu. Phức Chi nghĩ thế, vốn đã bỏ suy nghĩ ấy. Diêu Kiền biết được bèn cười nàng cổ hủ: “Sức khỏe chú đã vậy rồi, cho dù Phức Chi cứ ở rịt bên người cũng không thay đổi được, nửa ngày thôi, đi thì có ngại gì?”
Phức Chi nghe vậy, đang do dự, hôm qua, Cố Quân lại sai người đưa tin đến, nói ngày lập hạ chàng cũng đến hồ Huyền Vũ. Hai người đã nhiều ngày nay không gặp, lúc này Phức Chi mới quyết định.
Thu xếp xong đồ ăn của Diêu Kiền, lại đã thông báo cho thị tỳ hầu hạ thuốc thang, Phức Chi đi tới chỗ Diêu Kiền, không yên tâm dặn dò: “Phức Chi ở ngay bên hồ Huyền Vũ, nếu có chuyện gì, cứ sai người đến tìm là được ạ.”
Diêu Kiền nhìn nàng, ánh mắt từ búi tóc thanh tú rơi xuống váy lụa thầm thoảng hương thơm, mỉm cười gật đầu: “Phức Chi đi đi con.”
Bầu trời xanh mênh mang, mặt trời rực sáng treo trên cao, Tạ Trăn theo phụ thân Tạ Phưởng tới bên hồ Huyền Vũ phía đông kinh thành. Khi xe ngựa dừng hẳn, hắn xuống trước, lại đến trước xe của Tạ Phưởng đỡ ông xuống xe.
Hai chân Tạ Phưởng rơi xuống đất, nhìn về phía trước, chỉ thấy trời trong, trên mặt ao nước Huyền Vũ rộng lớn lá xanh nối trời, chính là thắng cảnh nhập hạ. Gió nhẹ thổi đến, thanh hương thầm đưa vào, đã nhiều năm lại được du lịch một lần nữa, Tạ Phưởng chỉ cảm thấy tinh thần thanh thản.
“Con ta nhớ không, năm đó vi phụ dẫn theo con đến kinh, cũng là thời điểm hạm đạm nở hoa.” mặt ông cười, nói với Tạ Trăn một bên.
Tạ Trăn gật đầu: “Trăn nhớ ạ, lúc ấy phụ thân có từng dẫn theo Trăn đến thưởng hạm đạm, chính là nơi đây.”
Tạ Phưởng mỉm cười, cùng hắn đi dọc theo con đường mòn cát trắng bên hồ cát chậm rãi đi về phía trước.
Hạm đạm trong ao sinh trưởng nhiều năm, rất um tùm. Không ít người đi thuyền con vào trong đó, rồi không thấy bóng dáng. Lá sen cao lớn tỏa bóng râm chạm mặt nước, từ bên trong truyền đến tiếng ngâm xướng tiếng ca hát và tiếng cười nói như ngọc đẹp, khi thì có một con thuyền đi ra, lộ ra khuôn mặt nữ tử phù dung, cùng lá hạm đạm nở rộ tôn nhau lên, càng khiến người đẹp hoa xinh.
Sĩ nhân chơi hồ không ít, chưa đi được mấy bước, mấy người bạn đã chạm mặt nhau, chính là cố nhân của Tạ Phưởng. Một lượt làm lễ, mọi người cao hứng bừng bừng, mời cha con Tạ Phưởng cùng họ đi sang ban công cạnh ao chung chén.
Tạ Phưởng vui vẻ đáp ứng, quay đầu nhìn Tạ Trăn, lại phát hiện hắn đang nhìn nơi khác.
“Có ước hẹn cùng người khác à?” Tạ Phưởng hỏi.
Tạ Trăn quay đầu.
“Quả thực con có ước hẹn cùng người khác ạ.” Tạ Trăn thi lễ.
Tạ Phưởng biết Tạ Trăn mới lai kinh, xã giao rất nhiều, cũng không miễn cưỡng, phất phất tay: “Đi đi con.”
Tạ Trăn đáp vâng, lại lễ với ông, cáo lỗi với đám người, quay người thối lui.
“Công tử tài cao, hậu nhân của Tạ công khả úy lắm vậy!” Một người ngóng bóng lưng Tạ Trăn tiến lên, đùa giỡn xu nịnh nói với Tạ Phưởng.
Tạ Phưởng mỉm cười, bái mình khiêm tốn nói: “Công đài quá khen.”
Trịnh thị cùng Ngô thị đều dẫn con gái nhà mình đi tới bên cạnh hồ Huyền Vũ, thấy phồn hoa đầy rẫy đẹp đẽ rực sáng, vui sướng biết bao.
Thưởng thức không lâu, phu nhân Bành Thành Hầu là Đậu thị cùng ba cô con gái đi tới, một đám người vốn quen biết, liền tụ tập làm một đám.
Đang đi, trong ao chậm rãi vẳng đến tiếng một con thuyền nhỏ, phía trên có hai cô gái mặc váy sa thanh lịch đương ngồi, đều ôm một gốc hạm đạm mới hái, cười khẽ nói nhỏ. Đậu thị chỉ chỉ họ, cười nói với bọn Trịnh thị: “May mà hôm nay Thái hậu không đến, nếu không chẳng phải chúng ta phải bảo nhau mặc thâm y hái hạm đạm sao?”
Mấy người phụ nữ đều cười khẽ.
“Hái hạm đạm, mặc váy lụa là đẹp mắt nhất đấy.” Trịnh thị cười nói. Đoạn, bà ta đưa mắt nhìn sang một bên.
Hai mắt nhìn nhau, Diêu Yên khẽ giật mình, bỗng nhiên, quay mặt đi.
Trịnh thị mỉm cười không nói gì, liếc nhìn nàng ta một cái, tiếp tục cùng chúng phụ nhân cười cười nói nói.
Từ tranh chấp hôm đó, giữa Diêu Yên và Trịnh thị bèn như là cách một lớp giấy.
Không ai nói lại chuyện ngày ấy. Diêu Yên trở nên cực kì ít nói, Trịnh thị nói chuyện thì nàng ta cũng luôn luôn giữ im lặng, cho dù đối mặt một lúc cũng lập tức dời ánh mắt đi chỗ khác; Trịnh thị lại vẫn cứ là thái độ thong dong, như thường ngày, dường như chưa từng phát sinh chuyện gì.
“A Yên, ” lúc này, Lý Quỳnh đi tới, kéo kéo tay Diêu Yên, thấp giọng nói: “Tôi và A tỷ cùng đi thuyền, cô có thể…” Lời còn chưa dứt, Ngô thị xoay đầu lại trừng cô ấy một cái, Lý Châu vội im ngay.
Diêu Yên nhìn dáng vẻ Lý Quỳnh líu lưỡi, không khỏi mím môi cười một tiếng. Đương toan nói chuyện với cô ấy, bỗng nhiên, Diêu Yên liếc thấy cách đó không xa, một bóng dáng thon dài đang vội vàng hướng về phía trước, chốc lát sau, đi vào một lùm trúc dài.
Ánh mắt Diêu Yên ngừng lại.
“… Con đối với Tạ lang là một lòng tình nghĩa, trong lòng Tạ lang thì có con không?” lời Trịnh thị đã nói lại lần nữa bồi hồi trong lòng.
Diêu Yên nhìn Trịnh thị trước mặt một cái, âm thầm cắn môi một cái.
“Thú chơi thuyền ngắm hạm đạm, chúng ta cũng là hạng nhất phẩm.” Phía trước, người hầu của Đậu thị đã chuẩn bị xong mấy cái thuyền con trong ao, Đậu Thị cười nói với chúng phụ nhân.
Trịnh thị và Ngô thị trước đây không lâu đã bị kinh sợ khi đi thuyền ở vườn Thừa Quang, không còn dám đi lên trên thuyền, khéo lời từ chối: “Hôm ấy đi thuyền ở đồng mương, quả thực kinh hãi lắm, bọn thiếp chờ trên bờ vậy.”
Đậu thị biết việc này, cũng hiểu, cáo từ họ, cùng con gái nhà mình đi lên trên thuyền.
Trịnh thị nhìn thuyền Đậu thị rời đi, sau đó, quay đầu lại nói: “A Yên…”
Bà ta ngẩn người, chỉ thấy sau lưng trống không, không thấy bóng người Diêu Yên đâu.
Tạ Trăn từ xa xa đã nhìn thấy Phức Chi đi vào trong một rừng cây, bước nhanh đuổi theo, nhưng không thấy tung ảnh của nàng.
Con đường phía trước chia làm hai đầu, Tạ Trăn ngừng bước, quan sát bốn phía. Chỉ thấy cây thấp sum suê, tiếng chim hót rộn, mảnh rừng càng lộ vẻ yên tĩnh, dường như là một chốn chưa có ai đặt chân chỗ.
Cái cô này cứ không khiến người ta bớt lo được. Tạ Trăn khẽ hít một hơi, khẽ nhíu mày.
Hắn nhìn về con đường phía bên phải thông ra hồ Huyền Vũ, đang toan tiến lên, bỗng, sau lưng truyền đến loạt âm thanh vội vã xột xoạt.
Tạ Trăn quay đầu trở lại nhìn lại, một bóng dáng áo xanh yểu điệu lọt vào tầm mắt, chính là Diêu Yên ngày ấy đã gặp.
Hắn giật mình.
Bốn mắt nhìn nhau, Diêu Yên đột nhiên dừng lại, nhìn Tạ Trăn, hai gò má phấn hồng.
“Nữ quân.” Tạ Trăn kịp phản ứng trước, thi lễ.
Diêu Yên vẫn hơi bất ngờ, đợi Tạ Trăn làm xong, mới vội vàng hoàn lễ: “Công tử.”
Có lẽ là mới đi đường gấp quá, giọng bật ra, uyển chuyển như bình thường, lại mang theo chút rung động xa lạ.
Xung quanh yên tĩnh đến cực điểm.
Diêu Yên ngẩng đầu, thấy Tạ Trăn nhìn mình, trên mặt càng thêm nóng bỏng.
“Công tử muốn đi thưởng thức hạm đạm ạ?” Diêu Yên nhẹ giọng hỏi.
Tạ Trăn nhìn nàng ta, không có trả lời.
“A Yên biết một chỗ ngắm cảnh tuyệt hảo, không biết công tử có nguyện theo em không?” Diêu Yên vội nói, hai gò má càng thêm bỏng, giọng nghẹn lại trong cổ họng, lại càng thêm nhỏ.
“Đa tạ Nữ quân, mỗ không muốn ngắm hạm đạm.” Chỉ nghe giọng nói Tạ Trăn nhàn nhạt truyền đến.
Diêu Yên giật mình ngẩng đầu, thấy Tạ Trăn đã cất bước tiến lên.
“Công tử!” trong lòng Diêu Yên quýnh lên, vội gọi ra tiếng.
Tạ Trăn dừng bước quay đầu.
Diêu Yên nhìn hắn, khuôn mặt ửng hồng, bình tĩnh lại ánh mắt, giọng phiêu du: “Công tử từ chối em, có phải là vì chị Phức Chi không?”
Tạ Trăn nhìn nàng ta, một lát sau, khóe môi khẽ cong lên.
“Nữ quân.” Giọng của hắn chậm mà thấp: “Phức Chi chính là chị họ của Nữ quân, có thể so với người ruột thịt, lại chẳng biết Nữ quân coi Phức Chi là gì?”
Diêu Yên mở to hai mắt.
Hết thảy chuyện trên thuyền ngày ấy phảng phất như trở lại trước mắt.
“… Mẫu thân!” Diêu Yên kinh hoàng hô với Trịnh thị.
Phức Chi bị nàng chen ta một cái, chưa leo được lên cầu tấm.
“Phức Chi!” Tạ Trăn quát về cái thuyền gỗ bị dòng nước cuốn trôi…
Ánh mắt Tạ Trăn lẳng lặng, lại như mang theo lưỡi bén, thông thấu nhập tâm, như thấy được rõ ràng tâm tư của mình.
Diêu Yên bình tĩnh đứng, nhất thời lại không nói nên lời.
Tạ Trăn không dông dài nữa, lại lần nữa quay người đi. Đi chưa được mấy bước, đột nhiên, tay bị kéo chặt lấy.
“Công tử!” hai tay Diêu Yên cầm chặt lấy tay áo Tạ Trăn, gấp rút nói: “Công tử nghe em nói một lời thôi! Há em lại không biết chị Phức Chi tốt với em, há lại không coi chị Phức Chi là chị ruột? Chỉ, chỉ là…” Nàng ta hít hơi dài, giọng nghẹn ngào: “… Em… Em cũng hận mình làm như vậy… em luôn muốn… muốn nhận lỗi với chị Phức Chi… sợ chị ấy lại không chịu tha thứ cho em… Công tử hãy tin em… tim em đi…”
Đoạn, Diêu Yên đã khóc không thành tiếng. Hai tay lại vẫn nắm chặt tay áo Tạ Trăn.
Tạ Trăn thở một hơi thật dài, bỗng nhiên dùng lực, rút tay áo về.
“Nữ quân.” Hắn không nhìn Diêu Yên: “Nếu thật sự cảm thấy áy náy, có thể đi nói trước mặt Phức Chi.”
Trong lòng như bị nước đá dội xuống, phát lạnh từng cơn. Diêu Yên cúi đầu, tay vẫn là tư thế vừa rồi.
Bỗng nhiên Tạ Trăn thoáng nhìn con đường bên trái, ẩn hiện một mái hiên thô kệch.
Một ý nghĩ hiện lên trong đầu.
“Cáo từ.” Tạ Trăn thấp giọng nói, rồi không còn để ý đến Diêu Yên nữa, cất bước đi sang bên kia.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương