Ngày Xuân Oanh Hót
Quyển 2 - Chương 48
Editor: Tây An
Mắt Diêu Yên trợn trừng lên, nhìn Vương Toản đang đi ra từ bên hồ, không nên lời.
Dáng đi Vương Toản khoan thai thong thả bước đến, liếc Diêu Yên một cái, phủi phủi cây cỏ trên thân và tay áo, lại quay người rồi đi.
“Túc hạ khoan hẵng.” Diêu Yên lại không nhịn được, mở miệng khẽ quát.
Đoạn, bước đi hai bước đến trước mặt Vương Toản, nhìn y chằm chằm, sắc mặt âm tình bất định: “Túc hạ làm gì ở đây?”
Vương Toản lại nhìn nàng ta một cái, như cười mà không phải cười, không trả lời mà hỏi lại: “Nữ quân làm gì ở đây?”
Diêu Yên như nghẹn nơi cổ họng.
“Ngài… Nghe thấy gì?” Sắc mặt nàng ta nặng nề, gằn từng chữ nói.
Khóe môi Vương Toản cong lên: “Nữ quân đã dám nói, còn sợ người khác nghe được cơ à?”
Suy nghĩ hiện lên trong lòng cực nhanh, Diêu Yên liếc nhìn bên cạnh hồ, chỉ thấy đá trúc cao lớn xen vào nhau, hình như trừ cái con đường mòn này, thì không còn chỗ nào có thể đi được.
Trước khi mình tới, người này đã ở đây.
Mặt Diêu Yên trắng bệch.
Đương giật mình lo lắng, bỗng nhiên, một thứ gì đó bay về trước mắt, Diêu Yên vội vươn tay tiếp được.
Nhìn lại, lại là cái túi thơm mới rồi ném đi.
“Yêu nữ kia có đáng giá để cô bận lòng à?” Chỉ thấy Vương Toản liếc xéo nàng ta, ánh mắt khinh thường. Nói đoạn, y quay đầu đi, rời đi thẳng.
Cố Quân dẫn theo Phức Chi đi dọc theo một con đường mòn đi đến đỉnh núi, Phức Chi nhìn lại, chỉ thấy nơi đây dù không cao lắm, song tầm mắt lại rất là khoáng đạt, thấy cả hạm đạm lá biếc trên hồ Huyền Vũ và đình đài lầu các đứng lặng bên hồ không sót gì.
“Cảnh sắc rất đẹp.” Phức Chi mỉm cười nói với Cố Quân.
Cố Quân nhìn trước mặt, mỉm cười nói: “Gia phụ yêu nhất là thưởng thức hạm đạm ở chỗ này, khi còn bé, ông thường dẫn ta tới đây.”
Phức Chi gật đầu, cảm thấy thú vị: “Thường nhân thưởng hạm đạm, đều cho rằng đi thuyền vào hồ, xem gần mới là hay. Lệnh tôn lại muốn tới nơi cực xa này.”
Cố Quân cười cười: “Gia phụ khi ấy từng nói, cảnh đẹp thế gian, đều phải đứng chỗ cao mới có thể thấy được.”
“Ồ?” Phức Chi cảm thấy lời ấy rất có ý vị, không khỏi cẩn thận nhấm nuốt.
Cố Quân nhìn cảnh sắc một hồi, đi đến cái bàn đá dưới một bóng cây rộng lớn rồi ngồi xuống.
“Gia phụ cũng thích ngắm hoa.” Một lát sau, Phức Chi đi tới, nói: “Gia mẫu giỏi làm vườn, trồng rất nhiều hoa cỏ. Phàm khi ngày đẹp, gia phụ sẽ đưa rượu ngắm hoa cùng bạn trong vườn.”
Cố Quân nhìn nàng, mỉm cười không nói.
Phức Chi ngồi xuống bên cạnh hắn, nhìn sang hồ Huyền Vũ nơi xa, hỏi hắn: “Chàng cũng thích thưởng hạm đạm ở chỗ này à?”
Cố Quân lắc đầu: “Ta không thích ngắm hoa. Đứng xa hay nhìn gần, với ta mà nói thì không gì quá là khác biệt.”
Phức Chi hiếu kì: “Chàng thích gì? Tập võ ư?”
Cố Quân nhìn nàng một cái, không trả lời, lại dãn gân cốt một cái, nằm ngửa xuống trên bàn đá xanh.
“Khi còn bé ta ghét nhất là tập võ.” Một lát sau, hắn nói khẽ.
Phức Chi kinh ngạc.
“Gia phụ thấy ta sẽ sớm thừa kế gia nghiệp, chưa từng cho phép ta lười biếng; mẫu thân thì không ép ta, cho ta chơi đùa.” Cố Quân nói, cười cười với nàng, nói: “Khi ta còn bé, còn từng vì né chuyện tập võ mà trốn trong ao, suýt chút thì bị chết đuối.”
Phức Chi nhìn Cố Quân, mím mím môi.
Cố Quân nhìn về phía trên bóng cây, nói tiếp: “Về sau họ đều không còn, người ép ta tập võ người lại đổi thành chú, càng nghiêm khắc hơn. Đến lúc đó, ta lại không còn tránh né nữa.”
Phức Chi nghĩ ngợi: “Khi đó chàng đã thích tập võ rồi à?”
Cố Quân mỉm cười: “Không, chỉ là ta phát hiện trên đời này chỉ còn việc đó là ta có thể làm.”
Phức Chi im lặng.
Biến cố trong nhà Cố Quân, nàng từng nghe được. Còn nhỏ đã mất chỗ dựa, lại bị thân mẫu vứt bỏ, vốn là một câu chuyện thương tâm.
“Sau đó thì sao?” Nàng nhẹ giọng hỏi.
“Về sau, chú ta dẫn ta đi xuất chinh. Sau đại chiến, ông dẫn ta đến hoang nguyên phóng ngựa rong ruổi.” Cố Quân chậm rãi nói, hắn chuyển sang Phức Chi, bỗng nhiên cười một tiếng: “Em có biết rằng đó là kiểu vui thú nào không? Thiên địa rộng lớn, vô cùng vô tận, buông dây cương ra, người như có thể bay lên.”
Phức Chi cười: “Chú em chưa từng cho phép em cưỡi ngựa như vậy.”
Môi Cố Quân cong lên: “Chú ta lớn gan cực kì, chưa từng kiêng kị.” Hắn nói, ý cười càng sâu, hai con ngươi như mực hiện ra ánh sáng trong trẻo, nói thật nhỏ: “Đến lúc đó ta mới phát hiện được là vất vả nhiều năm như vậy cuối cùng cũng có hồi báo.”
Phức Chi nhìn hắn chăm chú, không nói tiếng nào. Chốc lát sau, tay của nàng dưới ống tay hướng về hắn. Khoảnh khắc chạm vào nhau, Cố Quân lập tức cầm ngược lại, thật chặt, ngón tay đan xen.
Huy quang ngày chiều đã từ từ nhuộm lên chân trời.
Vườn Thừa Quang, Thị trung Ôn Dung chạy nhanh qua con đường trong cung Thúy Vi. Cửa cung ở ngay cách đó không xa, đương đi lên, chỉ thấy một người đi ra từ cửa cung, là Đình úy Trâu Bình.
Hai bên đối mặt, tim Ôn Dung khẽ trào lên, mặt lại bình thản, tiến lên vái chào: “Trâu công.”
Trâu Bình nhìn thấy hắn, cũng trả lễ: “Ôn Thị trung.”
Ôn Dung nhìn ông, ý cười hiện lên: “Ngày đã về hoàng hôn, Trâu công vẫn chưa trở về nhà ạ?”
Trâu Bình cười khổ: “Đang muốn về nhà đây.”
Ôn Dung gật đầu.
“Ôn Thị trung cũng ở đây à?” Trâu Bình hỏi.
Ôn Dung mỉm cười: “Hôm nay trực ở đây.”
Trâu Bình gật đầu: “Ra thế.”
Hai người nói chuyện phiếm vài câu, Trâu Bình cáo từ, rời đi về một hướng cung đạo.
Chỗ cũ chỉ còn một mình Ôn Dung, hắn nhìn bốn phía, chỉ thấy ánh tàn đã trở thành màu đồng đỏ, đá phấn trắng nơi thành cung nhuộm hào quang, chiếu đến sáng tỏ yêu dị.
Cung Thúy Vi, Hoàng đế thu tấu chương, khẽ nghiêng về trên ghế ngồi, nhắm mắt lại.
Trung thường thị Từ Thành thấy thế, bưng lên một chén trà từ trong mâm của cung nhân, cẩn thận để tới trước án, cung kính nói: “Bệ hạ xem sớ cả ngày, cũng nên nghỉ ngơi ạ. Nay đã là hoàng hôn, hay trở lại cung Chương Đài dùng bữa?”
Hoàng đế không có trả lời.
Từ Thành bối rối trong lòng, một lát sau, lại nói: “Nhà bếp mới đưa ít bánh ngọt đến, không biết bệ hạ muốn ăn không ạ?”
Hoàng đế vẫn nhắm mắt lại, lắc đầu.
Từ Thành đành phải thu miệng lại. Sau một lát, ông ta nhìn về phía Trưởng công chúa Vương Mật ngồi cách đó không xa, trong lòng hơi động, mỉm cười: “Trưởng công chúa cũng không có chuyện gì, bệ hạ có thể chơi với trưởng công chúa một ván trước.”
Hoàng đế mở mắt ra một đường nhỏ, liếc trưởng công chúa một cái.
“Con bé đó à?” Hoàng đế cong khóe môi: “Nó không yên lòng, không chơi cũng được.”
Vương Mật đang theo dõi sách trên tay đến xuất thần, nghe thấy lời nói bên này, chợt xoay đầu lại: “Dạ?”
Hoàng đế không để ý tới nàng ấy, tiếp tục nhắm mắt.
Từ Thành cười khổ, đứng một bên.
Ngoài điện sắc trời đã dần tối, nội thị cầm nến đến, thắp sáng đế đèn trong điện.
Vương Mật nhìn sắc trời, cảm thấy bụng đã hơi đói, nói với Hoàng đế: “Hoàng huynh, hoàng hôn đã tới, trở lại cung Chương Đài được không ạ?”
Hoàng đế xoay đầu lại, nhìn nàng ấy một cái, lại nhìn ngoài điện, cũng cảm thấy thời giờ không còn sớm, dậy khỏi sập.
“Trở về cung Chương Đài đi.” Y nhạt giọng nói với Từ Thành.
Từ Thành như được đại xá, vội lĩnh mệnh, ra ngoài truyền lệnh.
Đợi Hoàng đế và Vương Mật ra đến ngoài điện, Vương Mật nhìn chung quanh một cái, đột nhiên phát hiện thị vệ lạ mắt, không hiểu gì hỏi Hoàng đế: “Hôm nay sao không thấy bọn Tào Toại nhỉ?”
Hoàng đế liếc nhìn nàng ấy một cái.
Từ Thành ở một bên mỉm cười đáp: “Hôm nay là Hạ Chí, bệ hạ chuẩn cho mấy hầu cận về nhà ạ.”
“Hạ Chí?” Vương Mật khẽ giật mình.
Hoàng đế kỳ quái nhìn nàng ấy: “Em hồ đồ rồi à? Không phải em muốn ta dẫn em đến vườn Thừa Quang thưởng hạm đạm à?”
Lúc này Vương Mật mới nhớ tới, mặt ửng hồng lên, ngượng ngùng không nói.
Lúc này, một cỗ xe đen lái qua, Hoàng đế dẫn theo Vương Mật lên xe, sau khi ngồi yên, Từ Thành tuân lệnh một tiếng, ngự nhân giơ roi lên đường.
Trời chiều lung lay sắp đổ nơi chân trời, đầm lầy núi Lộ Vân vẫn hiện ba quang lăn tăn, con đường bên cạnh ngọn núi bị lại rừng rậm cây to che chắn, đã gần như đen kìn kịt. Thi thoảng có cung hầu bước nhanh qua, mau chân trở lại vị trí trước khi trời tối đen hẳn.
“Đã chuẩn bị kỹ càng rồi chứ?” trong một rừng cây cách đường không xa, một tên trông như người hầu, trầm thấp hỏi người tới.
“Vạn sự đã sẵn sàng.” Người tới bẩm.
“Trâu Bình đâu?” Nội thị hỏi.
Người tới đáp: “Tiểu nhân mới thấy tận mắt ông ta đón xe ra vườn Thừa Quang rồi.”
Nội thị gật đầu, một lát sau, dặn dò: “Mày biết phục sức nội thị và Vệ úy rồi, thấy bọn họ bảo vệ một cái xe đến thì có thể động thủ, quyết sẽ không sai.”
Người tới thi lễ: “Tiểu nhân biết ạ.”
Nội thị gật đầu, lại bàn giao vài câu, nhìn con đường kia, vội vàng đi vào bóng đêm dần dần dày.
Mắt Diêu Yên trợn trừng lên, nhìn Vương Toản đang đi ra từ bên hồ, không nên lời.
Dáng đi Vương Toản khoan thai thong thả bước đến, liếc Diêu Yên một cái, phủi phủi cây cỏ trên thân và tay áo, lại quay người rồi đi.
“Túc hạ khoan hẵng.” Diêu Yên lại không nhịn được, mở miệng khẽ quát.
Đoạn, bước đi hai bước đến trước mặt Vương Toản, nhìn y chằm chằm, sắc mặt âm tình bất định: “Túc hạ làm gì ở đây?”
Vương Toản lại nhìn nàng ta một cái, như cười mà không phải cười, không trả lời mà hỏi lại: “Nữ quân làm gì ở đây?”
Diêu Yên như nghẹn nơi cổ họng.
“Ngài… Nghe thấy gì?” Sắc mặt nàng ta nặng nề, gằn từng chữ nói.
Khóe môi Vương Toản cong lên: “Nữ quân đã dám nói, còn sợ người khác nghe được cơ à?”
Suy nghĩ hiện lên trong lòng cực nhanh, Diêu Yên liếc nhìn bên cạnh hồ, chỉ thấy đá trúc cao lớn xen vào nhau, hình như trừ cái con đường mòn này, thì không còn chỗ nào có thể đi được.
Trước khi mình tới, người này đã ở đây.
Mặt Diêu Yên trắng bệch.
Đương giật mình lo lắng, bỗng nhiên, một thứ gì đó bay về trước mắt, Diêu Yên vội vươn tay tiếp được.
Nhìn lại, lại là cái túi thơm mới rồi ném đi.
“Yêu nữ kia có đáng giá để cô bận lòng à?” Chỉ thấy Vương Toản liếc xéo nàng ta, ánh mắt khinh thường. Nói đoạn, y quay đầu đi, rời đi thẳng.
Cố Quân dẫn theo Phức Chi đi dọc theo một con đường mòn đi đến đỉnh núi, Phức Chi nhìn lại, chỉ thấy nơi đây dù không cao lắm, song tầm mắt lại rất là khoáng đạt, thấy cả hạm đạm lá biếc trên hồ Huyền Vũ và đình đài lầu các đứng lặng bên hồ không sót gì.
“Cảnh sắc rất đẹp.” Phức Chi mỉm cười nói với Cố Quân.
Cố Quân nhìn trước mặt, mỉm cười nói: “Gia phụ yêu nhất là thưởng thức hạm đạm ở chỗ này, khi còn bé, ông thường dẫn ta tới đây.”
Phức Chi gật đầu, cảm thấy thú vị: “Thường nhân thưởng hạm đạm, đều cho rằng đi thuyền vào hồ, xem gần mới là hay. Lệnh tôn lại muốn tới nơi cực xa này.”
Cố Quân cười cười: “Gia phụ khi ấy từng nói, cảnh đẹp thế gian, đều phải đứng chỗ cao mới có thể thấy được.”
“Ồ?” Phức Chi cảm thấy lời ấy rất có ý vị, không khỏi cẩn thận nhấm nuốt.
Cố Quân nhìn cảnh sắc một hồi, đi đến cái bàn đá dưới một bóng cây rộng lớn rồi ngồi xuống.
“Gia phụ cũng thích ngắm hoa.” Một lát sau, Phức Chi đi tới, nói: “Gia mẫu giỏi làm vườn, trồng rất nhiều hoa cỏ. Phàm khi ngày đẹp, gia phụ sẽ đưa rượu ngắm hoa cùng bạn trong vườn.”
Cố Quân nhìn nàng, mỉm cười không nói.
Phức Chi ngồi xuống bên cạnh hắn, nhìn sang hồ Huyền Vũ nơi xa, hỏi hắn: “Chàng cũng thích thưởng hạm đạm ở chỗ này à?”
Cố Quân lắc đầu: “Ta không thích ngắm hoa. Đứng xa hay nhìn gần, với ta mà nói thì không gì quá là khác biệt.”
Phức Chi hiếu kì: “Chàng thích gì? Tập võ ư?”
Cố Quân nhìn nàng một cái, không trả lời, lại dãn gân cốt một cái, nằm ngửa xuống trên bàn đá xanh.
“Khi còn bé ta ghét nhất là tập võ.” Một lát sau, hắn nói khẽ.
Phức Chi kinh ngạc.
“Gia phụ thấy ta sẽ sớm thừa kế gia nghiệp, chưa từng cho phép ta lười biếng; mẫu thân thì không ép ta, cho ta chơi đùa.” Cố Quân nói, cười cười với nàng, nói: “Khi ta còn bé, còn từng vì né chuyện tập võ mà trốn trong ao, suýt chút thì bị chết đuối.”
Phức Chi nhìn Cố Quân, mím mím môi.
Cố Quân nhìn về phía trên bóng cây, nói tiếp: “Về sau họ đều không còn, người ép ta tập võ người lại đổi thành chú, càng nghiêm khắc hơn. Đến lúc đó, ta lại không còn tránh né nữa.”
Phức Chi nghĩ ngợi: “Khi đó chàng đã thích tập võ rồi à?”
Cố Quân mỉm cười: “Không, chỉ là ta phát hiện trên đời này chỉ còn việc đó là ta có thể làm.”
Phức Chi im lặng.
Biến cố trong nhà Cố Quân, nàng từng nghe được. Còn nhỏ đã mất chỗ dựa, lại bị thân mẫu vứt bỏ, vốn là một câu chuyện thương tâm.
“Sau đó thì sao?” Nàng nhẹ giọng hỏi.
“Về sau, chú ta dẫn ta đi xuất chinh. Sau đại chiến, ông dẫn ta đến hoang nguyên phóng ngựa rong ruổi.” Cố Quân chậm rãi nói, hắn chuyển sang Phức Chi, bỗng nhiên cười một tiếng: “Em có biết rằng đó là kiểu vui thú nào không? Thiên địa rộng lớn, vô cùng vô tận, buông dây cương ra, người như có thể bay lên.”
Phức Chi cười: “Chú em chưa từng cho phép em cưỡi ngựa như vậy.”
Môi Cố Quân cong lên: “Chú ta lớn gan cực kì, chưa từng kiêng kị.” Hắn nói, ý cười càng sâu, hai con ngươi như mực hiện ra ánh sáng trong trẻo, nói thật nhỏ: “Đến lúc đó ta mới phát hiện được là vất vả nhiều năm như vậy cuối cùng cũng có hồi báo.”
Phức Chi nhìn hắn chăm chú, không nói tiếng nào. Chốc lát sau, tay của nàng dưới ống tay hướng về hắn. Khoảnh khắc chạm vào nhau, Cố Quân lập tức cầm ngược lại, thật chặt, ngón tay đan xen.
Huy quang ngày chiều đã từ từ nhuộm lên chân trời.
Vườn Thừa Quang, Thị trung Ôn Dung chạy nhanh qua con đường trong cung Thúy Vi. Cửa cung ở ngay cách đó không xa, đương đi lên, chỉ thấy một người đi ra từ cửa cung, là Đình úy Trâu Bình.
Hai bên đối mặt, tim Ôn Dung khẽ trào lên, mặt lại bình thản, tiến lên vái chào: “Trâu công.”
Trâu Bình nhìn thấy hắn, cũng trả lễ: “Ôn Thị trung.”
Ôn Dung nhìn ông, ý cười hiện lên: “Ngày đã về hoàng hôn, Trâu công vẫn chưa trở về nhà ạ?”
Trâu Bình cười khổ: “Đang muốn về nhà đây.”
Ôn Dung gật đầu.
“Ôn Thị trung cũng ở đây à?” Trâu Bình hỏi.
Ôn Dung mỉm cười: “Hôm nay trực ở đây.”
Trâu Bình gật đầu: “Ra thế.”
Hai người nói chuyện phiếm vài câu, Trâu Bình cáo từ, rời đi về một hướng cung đạo.
Chỗ cũ chỉ còn một mình Ôn Dung, hắn nhìn bốn phía, chỉ thấy ánh tàn đã trở thành màu đồng đỏ, đá phấn trắng nơi thành cung nhuộm hào quang, chiếu đến sáng tỏ yêu dị.
Cung Thúy Vi, Hoàng đế thu tấu chương, khẽ nghiêng về trên ghế ngồi, nhắm mắt lại.
Trung thường thị Từ Thành thấy thế, bưng lên một chén trà từ trong mâm của cung nhân, cẩn thận để tới trước án, cung kính nói: “Bệ hạ xem sớ cả ngày, cũng nên nghỉ ngơi ạ. Nay đã là hoàng hôn, hay trở lại cung Chương Đài dùng bữa?”
Hoàng đế không có trả lời.
Từ Thành bối rối trong lòng, một lát sau, lại nói: “Nhà bếp mới đưa ít bánh ngọt đến, không biết bệ hạ muốn ăn không ạ?”
Hoàng đế vẫn nhắm mắt lại, lắc đầu.
Từ Thành đành phải thu miệng lại. Sau một lát, ông ta nhìn về phía Trưởng công chúa Vương Mật ngồi cách đó không xa, trong lòng hơi động, mỉm cười: “Trưởng công chúa cũng không có chuyện gì, bệ hạ có thể chơi với trưởng công chúa một ván trước.”
Hoàng đế mở mắt ra một đường nhỏ, liếc trưởng công chúa một cái.
“Con bé đó à?” Hoàng đế cong khóe môi: “Nó không yên lòng, không chơi cũng được.”
Vương Mật đang theo dõi sách trên tay đến xuất thần, nghe thấy lời nói bên này, chợt xoay đầu lại: “Dạ?”
Hoàng đế không để ý tới nàng ấy, tiếp tục nhắm mắt.
Từ Thành cười khổ, đứng một bên.
Ngoài điện sắc trời đã dần tối, nội thị cầm nến đến, thắp sáng đế đèn trong điện.
Vương Mật nhìn sắc trời, cảm thấy bụng đã hơi đói, nói với Hoàng đế: “Hoàng huynh, hoàng hôn đã tới, trở lại cung Chương Đài được không ạ?”
Hoàng đế xoay đầu lại, nhìn nàng ấy một cái, lại nhìn ngoài điện, cũng cảm thấy thời giờ không còn sớm, dậy khỏi sập.
“Trở về cung Chương Đài đi.” Y nhạt giọng nói với Từ Thành.
Từ Thành như được đại xá, vội lĩnh mệnh, ra ngoài truyền lệnh.
Đợi Hoàng đế và Vương Mật ra đến ngoài điện, Vương Mật nhìn chung quanh một cái, đột nhiên phát hiện thị vệ lạ mắt, không hiểu gì hỏi Hoàng đế: “Hôm nay sao không thấy bọn Tào Toại nhỉ?”
Hoàng đế liếc nhìn nàng ấy một cái.
Từ Thành ở một bên mỉm cười đáp: “Hôm nay là Hạ Chí, bệ hạ chuẩn cho mấy hầu cận về nhà ạ.”
“Hạ Chí?” Vương Mật khẽ giật mình.
Hoàng đế kỳ quái nhìn nàng ấy: “Em hồ đồ rồi à? Không phải em muốn ta dẫn em đến vườn Thừa Quang thưởng hạm đạm à?”
Lúc này Vương Mật mới nhớ tới, mặt ửng hồng lên, ngượng ngùng không nói.
Lúc này, một cỗ xe đen lái qua, Hoàng đế dẫn theo Vương Mật lên xe, sau khi ngồi yên, Từ Thành tuân lệnh một tiếng, ngự nhân giơ roi lên đường.
Trời chiều lung lay sắp đổ nơi chân trời, đầm lầy núi Lộ Vân vẫn hiện ba quang lăn tăn, con đường bên cạnh ngọn núi bị lại rừng rậm cây to che chắn, đã gần như đen kìn kịt. Thi thoảng có cung hầu bước nhanh qua, mau chân trở lại vị trí trước khi trời tối đen hẳn.
“Đã chuẩn bị kỹ càng rồi chứ?” trong một rừng cây cách đường không xa, một tên trông như người hầu, trầm thấp hỏi người tới.
“Vạn sự đã sẵn sàng.” Người tới bẩm.
“Trâu Bình đâu?” Nội thị hỏi.
Người tới đáp: “Tiểu nhân mới thấy tận mắt ông ta đón xe ra vườn Thừa Quang rồi.”
Nội thị gật đầu, một lát sau, dặn dò: “Mày biết phục sức nội thị và Vệ úy rồi, thấy bọn họ bảo vệ một cái xe đến thì có thể động thủ, quyết sẽ không sai.”
Người tới thi lễ: “Tiểu nhân biết ạ.”
Nội thị gật đầu, lại bàn giao vài câu, nhìn con đường kia, vội vàng đi vào bóng đêm dần dần dày.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương