Ngày Xuân Oanh Hót
Quyển 2 - Chương 81: Cung Tử Vi (Trung)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Tây An
Bóng đêm đen đặc, xe ngựa lộc cộc đi trên đường phố trong thành, trong yên tĩnh, tiếng bánh xe càng vang dội.
Phức Chi mặc trang phục cung hầu, lẳng lặng nhìn ra bên ngoài. Xuyên qua màn xe bện từ trúc, chỉ thấy trên đường lớn chẳng có một ai, chỉ có ánh đèn lưu ly chập chờn ngoài xe.
“Suy nghĩ gì vậy?” giọng Đại trưởng công chúa chậm rãi truyền đến.
Phức Chi quay đầu, chỉ thấy chẳng biết từ lúc nào bà đã mở hai mắt, đang nhìn mình.
“Không nghĩ gì ạ.” Phức Chi thản nhiên nói.
Lúc ban ngày, Đại trưởng công chúa tự mình đến phủ Đại Tư Mã, nói muốn mời Phức Chi đi cùng trước xe đến vườn Thừa Quang ngắm ngô đồng mùa thu. Thân phận Đại trưởng công chúa không thể so với người khác, Giả thị thấy Phức Chi không dị nghị gì, trước mặt Đại trưởng công chúa không tiện phản đối, nên cũng đành phải cho phép.
Chuyện sau đó bèn nước chảy thành sông, Phức Chi theo Đại trưởng công chúa đến phủ Tân An hầu, thay đổi trang phục nội thị, nghe lệnh phụ giảng dạy quy củ đi lại trong cung. Đến đêm, thay cái xe ngựa này, rồi lên đường đến cung thành.
Đại trưởng công chúa cười khẽ.
“Con nghĩ nếu quả thật cứu được Kim thượng, Diêu mỹ nhân sẽ thoát tội thế nào, đúng không?” bà chậm rãi nói.
Phức Chi nhìn về phía nàng, không nói tiếng nào.
Bà nói không sai gì, Phức Chi không thể không bội phục bản lĩnh của cô thị.
Hôm qua từ lời Hà Vạn, Phức Chi đại khái biết được chuyện của Diêu Yên. Tháng trước, Hoàng đế rất ưu ái Diêu Yên, sủng hạnh mấy ngày liền. Vốn là chuyện tốt, song có một hôm, lúc trời sáng, Hoàng đế đột nhiên cảm thấy khó chịu, hôm đó phát sốt, lúc tốt lúc xấu, mấy ngày sau, lập tức nằm liệt giường không dậy nổi. Thái y xem bệnh cho ra là trúng độc, lại không nói rõ được là độc gì. Mà trước khi Hoàng đế phát bệnh, sinh hoạt thường ngày đều ở chỗ Diêu Yên, Diêu Yên gặp chuyện đương nhiên bị nhốt lại. Chiến sự phương nam đang nóng, việc này luôn bị cấm tiết lộ, Diêu Yên thì bị bắt, tội “Thí quân” lại nói không rõ, chỉ mơ hồ nói nàng ta vi phạm cung quy.
Diêu Chinh thân là Thượng thư, địa vị trong triều không thấp, quý nhân kết giao trong kinh cũng có rất nhiều. Nhưng ngay cả chi tiết Diêu Yên phạm tội thế nào ông cũng tìm hiểu không ra, lúc Phức Chi đến phủ Diêu Chinh thăm viếng, chỉ thấy sắc mặt ông gầy gò, thím ba ngày xưa là người mạnh mẽ vừa thấy nàng, bèn đẫm lệ xin nhờ nàng vào cung gặp Thái hậu, giúp Diêu Yên cầu xin chút thể diện.
Chỉ là Diêu Chinh và Trịnh thị chỉ sợ là tuyệt đối không ngờ tới, một khi không cứu được Hoàng đế, Diêu Yên sẽ phải gánh cái tội danh “Thí quân”, không chỉ có cả nhà Diêu Chinh, Diêu thị ở Dĩnh Xuyên cũng sẽ liên luỵ.
Tình thế cấp bách, Lư Tung lại ở núi Thái Hành chưa về, Đại trưởng công chúa muốn Phức Chi vào cung chẩn trị cho Hoàng đế, Phức Chi không thể không đáp vâng.
Nàng nhìn về phía Đại trưởng công chúa, bóng sáng phía ngoài trùng điệp trên khuôn mặt tinh xảo của bà, chỉ cảm thấy càng thêm khó lường. Nghe nói Đậu Hoàng hậu đang có mang, Đại trưởng công chúa nếu mà tận tâm cứu chữa Hoàng đế, nguyên nhân trong đó, Phức Chi cũng hiểu sơ sơ. Việc này phức tạp khắp chốn, để tránh liên luỵ, lúc nàng đi ra từ trong phủ Đại Tư Mã, thì không mang theo tòng nhân nào.
“Diêu mỹ nhân được thánh quyến, cung nhân tranh sủng đố kị cũng là chuyện tự nhiên, miệng nhiều người xói chảy vàng, tội danh trước đến nay không mấy là thực cả. Kim thượng cũng không phải là hạng ngu dốt, những chuyện này há lại không biết cho được? Phức Chi chỉ cần cứu được Kim thượng, đến lúc đó dù không có ai khác tương trợ, thoát tội cũng có gì khó đâu.” Chỉ thấy Đại trưởng công chúa cất lời, không nhanh không chậm nói.
Thần sắc Phức Chi không gợn sóng, ánh mắt trầm tĩnh
“Xin nhận lời hay của cô thị ạ.” Một lát sau, nàng nói thật nhỏ.
Xe ngựa lọc cọc đi về phía trước, lúc đến gần cung thành, bỗng nhiên quay đầu đi vào một cái hẻm nhỏ.
Đèn lưu ly chập chờn chiếu sáng, chỉ thấy một cái xe ngựa khác đã đợi ở đây.
Khi xe ngựa họ dừng lại, màn xe của xa giá kia được xốc lên, một người đội mạc ly, vén lụa mỏng lên, khuôn mặt thanh tú.
“A Mật.” Đại trưởng công chúa cười khẽ.
Vương Mật không nói gì, một lát sau, lại nhìn về phía Phức Chi, hai mắt thâm trầm.
Trong bóng đêm, hai bên khuyết lâu ngoài cửa cung đứng vững, như núi non cao ngất.
Cửa cung, ánh lửa sáng tỏ, mấy chục vệ sĩ mặc giáp cầm thương, uy vũ đứng trước cánh cổng chính đen xì.
Thấy là xa giá của Trưởng công chúa, quan tướng thủ vệ kiểm tra thực hư qua phù lệnh, lập tức lệnh vệ sĩ rút sang hai bên. Phức Chi cúi mày nhìn tim, mắt theo xa giá cùng đi thẳng về phía trước. Xe ngựa chạy qua cổng tò vò*, tiếng bánh xe chợt ù ù vang vọng, sau đó, tầm mắt chợt khoáng đạt, hình dáng cung điện cao lớn hùng hồn khắc trong màn đêm, lù lù sừng sững.
Qua mấy tầng cửa cung, Vương Mật bước xuống từ trên xe, thay đổi bộ liễn.
“Đến cung Tử Vi.” Nàng phân phó nói.
Nội thị đáp vâng, nâng bộ liễn lên, đi qua cung lộ thật dài, thông suốt không có gì trở ngại, đi đến cung Tử Vi của Hoàng đế. Cửa cung, vệ sĩ san sát, lại còn nhiều hơn cả thủ vệ đại môn cung thành.
Trung thường thị Từ Thành ở ngay ngoài điện, thấy trưởng công chúa đi tới, vội tiến ra đón.
“Điện hạ.” ông ta thấp giọng thi lễ.
Vương Mật nhìn trong điện, không nhiều lời, hỏi ông ta: “Hoàng huynh ta nay thế nào rồi?”
Giữa lông mày Từ Thành mang theo thần sắc lo lắng không thể che hết, nói: “Bệ hạ vẫn chưa tỉnh ạ.”
Vương Mật gật đầu: “Bọn Thừa tướng có từng tới không?”
Từ Thành đáp: “Ban ngày từng tới, thấy bệ hạ chưa tỉnh, hỏi thăm thái y mấy lời rồi rời đi.”
“Thái hậu thì sao?” Vương Mật lại hỏi.
“Lúc hoàng hôn đã hồi cung ạ.”
Vương Mật thấy quái lạ: “Sớm vậy à?”
Từ Thành cúi đầu nói: “Tiểu thần chỉ biết khi đó cung Nhạc An đến báo, nói Đại hoàng tử khóc ạ.”
Vương Mật im lặng.
Từ Thành khẽ ngước mắt, ánh mắt lại bỗng nhiên rơi về sau lưng Vương Mật.
Cảm nhận được ánh mắt sắc bén kia, Phức Chi cúi đầu, cố gắng duy trì bình tĩnh trên mặt, ngón tay nắm chặt trong tay áo.
“Ta đi xem thử.” Chỉ nghe Vương Mật nói.
Từ Thành thu mắt, đáp vâng một tiếng, quay người dẫn hai người vào trong điện.
Trong tẩm điện Hoàng đế, ánh sáng u ám.
Phức Chi vừa bước vào, bèn nghe đến thứ mùi thuốc chạm mặt tới.
Mấy cung nhân hầu hạ thấy Vương Mật tiến đến, nháo nhào hành lễ.
“Các ngươi lui ra sau.” Vương Mật nói.
Đám cung nhân hơi ngạc nhiên nhìn nhau, cũng không dám chống lệnh, nhìn Vương Mật và Từ Thành, lại làm lễ lui ra ngoài.
“Y quan ở ngay Thiên điện, ” Từ Thành thấp giọng nói: “Vừa hầu thuốc bệ hạ, hai khắc nữa, sẽ lại đến.”
Vương Mật không nói gì, lại nhìn về phía Phức Chi.
“Tôi rõ rồi.” Phức Chi nói khẽ, dứt lời, đi vào trong màn.
Nến mật lẳng lặng đốt, đẩy ra lớp màn gấm trùng điệp, ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào khuôn mặt tái nhợt của người trên giường.
Hoàng đế lẳng lặng nằm, hai mắt nhắm nghiền, dù ngủ say, giữa lông mày lại khẽ nhíu, dung nhan tiều tụy, tựa hồ đã đánh mất thần thái đế quân ngày trước không giận tự uy.
“Năm ngày trước Bệ hạ bắt đầu hôn mê, thi thoảng phát sốt ra mồ hôi trộm. Mỗi ngày tỉnh lại hai ba lần, thần trí cũng mơ hồ, từ hôm qua đến bây giờ, thì chưa từng tỉnh lần nào.” Từ Thành nói thật nhỏ.
Phức Chi nhìn ông ta, trong điện cửa sổ đóng chặt chẽ, ánh nến không một tia chập chờn, trên khuôn mặt tròn mập của Từ Thành cũng không hiện gợn sóng.
Không rảnh để điều tra liên hệ giữa người này và Đại trưởng công chúa, Phức Chi gật đầu, nhìn về phía Hoàng đế, ngồi xuống bên cạnh giường.
Vương Mật và Từ Thành đứng nghiêm một bên, nhìn Phức Chi chằm chằm.
Chỉ thấy thần sắc nàng chuyên chú, lật mí mắt môi Hoàng đế rồi nhìn một lúc, lại lấy tay Hoàng đế từ chăn gấm ra, ngưng thần bắt mạch.
Trong điện tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy, tiếng đồng hồ nước chảy từng giọt từng giọt, như mang theo sự cảnh giác, rơi vào trái tim của mỗi người.
Một hồi lâu sau, Phức Chi buông tay Hoàng đế xuống, lại dém chăn gấm lên, vung tay áo trái y lên.
“Làm gì thế?” Vương Mật thấy nàng làm động tác to gan, nhíu mày.
Phức Chi không trả lời, hai mắt nhìn chằm chằm cánh tay trái Hoàng đế. Dưới ánh đèn, một vết sẹo tinh tế hiện ra, không đủ nửa tấc, hiện ra màu đỏ thẫm.
Vương Mật định thần nhìn lại, cũng kinh ngạc, mở to hai mắt: “Đây là...”
“Vết thương cũ lần trước gặp chuyện.” Phức Chi thở sâu, chậm rãi nói.
Vương Mật và Từ Thành nhìn nhau, đều kinh ngạc.
Nàng nói gặp chuyện, trong lòng hai người đều rất rõ ràng. Hoàng đế bị kẻ xấu tập kích ở chợ Đông, cơ hồ mất mạng, nhớ lại, đến nay lòng còn sợ hãi.
Vương Mật không hiểu: “Khi đó Lư Tử không phải đã chữa khỏi rồi sao?”
Phức Chi nhìn Hoàng đế, không ngước mắt, ngắn gọn nói: “Nhiều loại độc vật xứng đôi, nhưng bề ngoài thì không rõ, nên biến hóa đa đoan, dù Biển Thước cũng khó liệu.” đoạn, nàng chỉ chỉ vết sẹo kia: “Vết thương này khỏi hẳn lâu rồi, lại bỗng lại xuất hiện, chính là chứng cứ.”
Lư Tung từng nói với Phức Chi qua, y từng phân biệt được thứ độc Hoàng đế trúng khi đó rõ ràng, phát hiện dù không tính là phức tạp, có một thứ lại làm thế nào cũng không nhận ra được. Lư Tung dù không hiểu, nhưng cũng không dám khẳng định, sau khi Hoàng đế khỏi hẳn, lại không còn bị sao, nên việc này cũng theo đó bỏ qua.
Hôm qua lúc Hà Vạn nói với Phức Chi là Hoàng đế bị trúng độc, điều đầu tiên Phức Chi đã nghĩ tới chính là việc này.
“Nay thế nào rồi?” Từ Thành hỏi.
Phức Chi trầm ngâm, nói: “Phiền thường thị mang thuốc bệ hạ hàng ngày phục dụng đến đây.”
Từ Thành nhìn nàng một cái, gật đầu, lập tức quay người ra ngoài. Sau đó, cầm một cái chén bạc quay về.
“Hai ngày qua, Bệ hạ đều uống thuốc này.” Ông ta đưa chén bạc cho Phức Chi, nói.
Phức Chi nhận, cẩn thận kiểm tra cặn thuốc bên trong, một lát sau, buông chén bạc xuống.
“Có gì khả nghi không?” Từ Thành hỏi.
Phức Chi nở một nụ cười khổ, lắc đầu: “Không.”
Không ngoài dự liệu, thuốc trong cái chén bạc này đều thứ ôn hòa, có mấy tác dụng giải độc bảo vệ nguyên khí, song chẳng làm gì được với độc trên thân Hoàng đế. Cũng không phải là các thái y không làm tròn trách nhiệm, chỉ là bệnh này của Hoàng đế không tầm thường, lai lịch độc vật kia lại vẫn chưa bắt được trọng điểm, xảy ra sai sót chính là tội diệt tộc, suy đoán dùng thuốc cũng bảo thủ.
Từ Thành và Vương Mật đều nhìn Phức Chi, chỉ thấy nàng lấy ra từ trong ngực một cái bình sứ nho nhỏ, mở ra, đổ ra mấy hột dược hoàn nho nhỏ.
“Đây là gì?” Vương Mật hỏi.
“Giải dược.” Phức Chi đáp.
Độc trên thân Hoàng đế, dù Phức Chi không biết danh tính xác thực của nó, theo lời Lư Tung và Hà Vạn thuật lại, cũng đã đại khái mò được nó. Trong kho thuốc của Bạch Thạch tán nhân, các loại độc vật thiên hạ cái gì cần có đều có, Phức Chi học thuốc lâu dài, coi như cũng hiểu biết chuyện khắc độc. Sau khi đồng ý chữa trị cho Hoàng đế, nàng lập tức chế mấy viên dược hoàn này, mang theo mình.
Vừa rồi xem mạch cho Hoàng đế, lại kiểm tra chén thuốc gần đây y dùng, xác định tình trạng không khác, Phức Chi bèn có thể to gan dùng thuốc.
“Phu nhân đã có nắm chắc mười phần chưa?” giữa lông Từ Thành mày giãn ra, hỏi.
“Tính không nổi mười phần.” Phức Chi một bên mở miệng Hoàng đế, một bên nói: “Theo lý, sáng mai bệ hạ có thể tỉnh táo.”
Vương Mật không nói gì, nhìn Phức Chi, chỉ cảm thấy trong lòng đập thình thịch nhào nhảy. Khoảnh khắc Phức Chi đưa tay mớm thuốc, nàng ấy đột nhiên đưa tay bắt cổ tay nàng.
Phức Chi ngẩng đầu.
Vương Mật nhìn nàng chằm chằm, nói thật nhỏ: “Thuốc này của Phu nhân bón vào rồi, tính mệnh của Kim thượng, ta, Từ thường thị thậm chí cả vài trăm người bên trong bên ngoài tòa đại điện này đều sẽ nằm trong tay phu nhân hết, trong lòng phu nhân đã có tính toán trước chưa?”
Lời ấy nói ra, Từ Thành bên cạnh cũng khẽ giật mình.
“Ta rõ.” Phức Chi nói khẽ, bỏ tay Đại trưởng công chúa ra, bỏ dược hoàn vào trong miệng Hoàng đế, lại cầm lấy bát nước bên cạnh, cẩn thận bón cho Hoàng đế.
Vương Mật và Từ Thành nhìn động tác của Phức Chi, đều không nói gì.
Tiếng đồng hồ nữa lẳng lặng chảy xuống, thi thoảng phát ra một tiếng vang nhỏ. Trên đế đèn bên cạnh, nến mật bọ đốt đến chỉ còn một đoạn ngắn, sáp nến chảy thật dày trên đế đèn.
Vương Mật tựa trên giường, khoác áo lông trên người, hồi lâu không thấy động đậy. Ngoài cửa sổ truyền đến mấy tiếng nói nhỏ, dường như là Từ Thành đang nói chuyện cùng nội thị. Cách một bên cửa sổ có rèm, Vương Mật nhìn thấy mặt trăng đã lặn về tây, mình lại mãi không ngủ được.
Cách đó không xa, Phức Chi nằm trên một cái bàn, yên tĩnh, hình như đã lâu không động đậy.
Chắc nàng ấy ngủ rồi.
Trong lòng Vương Mật bỗng nhiên có chút không cam lòng, ngó mặt đi chỗ khác.
Nàng ấy nhớ sáng sớm nay ở đình Nghi Xuân, khi Đại trưởng công chúa nói Diêu Phức Chi là đệ tử của Trần Hiệp, cũng là Biển Thước năm ngoái từ dịch lớn ở quận Bình Dương, Vương Mật chỉ cảm thấy Đại trưởng công chúa đang nói giỡn.
Cơn dịch lớn năm ngoái, trong ký ức Vương Mật cũng vẫn còn mới mẻ. Khi đó lòng người bàng hoàng, Hoàng đế vì việc đó, mà nửa tháng ăn không ngon, về sau tình hình bệnh dịch được giải quyết, họ còn từng đến thần xã tế bái một phen. Tục truyền, dịch lớn kia chính là được một cô gái Biển Thước diệu thủ giải quyết, chỉ là sau một trận đại chiến, người này bèn không thấy đâu nữa.
“... nếu A Mật không tin, Hội Kê hầu Hà Khải ở ngay trong kinh, sao không mời đến hỏi thử?” bên môi Đại trưởng công chúa treo nụ cười tự tin.
Bà ấy nhìn chăm chú Vương Mật vừa hồ nghi vừa trù trừ, hai mắt sáng tỏ: “A Mật, y thuật của Trần Hiệp, thế gian không có người thứ hai. Không biết trong cái kinh thành này, A Mật còn tìm được ra ai khác?”
Vương Mật không thể không thừa nhận, quả nàng ấy không có lựa chọn nào khác.
Người cô này, luôn có thể tìm được chỗ yếu trong tâm tư người khác, rồi đánh trúng.
Lúc ấy Vương Mật một lòng muốn cứu Hoàng đế, quả thực là đồng ý; mà bây giờ tỉnh táo lại nghĩ lại, rốt cuộc là đúng hay sai, lại càng thêm không có sức mà nghĩ...
Trong lúc suy tư, bỗng nàng ấy lại nhớ tới Cố Quân.
Trong lòng hơi động đậy. Lúc dịch lớn năm ngoái, anh ấy ở ngay quận Bình Dương, nếu Diêu Phức Chi thật sự là Biển Thước, vậy...
Đúng lúc này, một tiếng nói rất nhỏ truyền vào trong tai.
Mặc dù rất nhẹ, Vương Mật lại mở to mắt một lần nữa.
Nhìn bốn phía, ngoài mình cùng Phức Chi, trong điện không có một ai.
Một lúc sau, tiếng động lại rõ ràng hơn một chút, hình như là cái gì đó động đậy. Vương Mật lần theo nhìn lại, lại dường như là truyền đến từ trong màn của Hoàng đế.
Trong lòng đột nhiên chấn động, Vương Mật đứng dậy từ trên sập, không màng tứ chi đau nhức, bước nhanh đi đến trước màn, xốc màn che lên.
Hoàng đế vẫn nhắm hai mắt, lại đã có động tĩnh, miệng hé mở, như đương nói mớ.
“Hoàng huynh!” Vương Mật vừa mừng vừa sợ, vội vàng gọi y.
Giọng nói cũng đánh thức Phức Chi, nàng mở mắt thấy vậy, cũng vội đứng dậy, đi mấy bước đến trước giường.
“Để tôi xem thử!” Nhìn thấy tình cảnh như thế, nàng cũng mừng rỡ, ngồi xuống bên cạnh giường, lấy tay Hoàng đế ra từ trong mền gấm.
Đang toan bắt mạch, đột nhiên, bàn tay kia chuyển động, nắm lấy cổ tay nàng.
Phức Chi giật nảy mình.
Sắc mặt Hoàng đế vẫn tái nhợt, thở gấp, hai mắt cũng đã mở ra, nhìn nàng chằm chặp.
Editor: Tây An
Bóng đêm đen đặc, xe ngựa lộc cộc đi trên đường phố trong thành, trong yên tĩnh, tiếng bánh xe càng vang dội.
Phức Chi mặc trang phục cung hầu, lẳng lặng nhìn ra bên ngoài. Xuyên qua màn xe bện từ trúc, chỉ thấy trên đường lớn chẳng có một ai, chỉ có ánh đèn lưu ly chập chờn ngoài xe.
“Suy nghĩ gì vậy?” giọng Đại trưởng công chúa chậm rãi truyền đến.
Phức Chi quay đầu, chỉ thấy chẳng biết từ lúc nào bà đã mở hai mắt, đang nhìn mình.
“Không nghĩ gì ạ.” Phức Chi thản nhiên nói.
Lúc ban ngày, Đại trưởng công chúa tự mình đến phủ Đại Tư Mã, nói muốn mời Phức Chi đi cùng trước xe đến vườn Thừa Quang ngắm ngô đồng mùa thu. Thân phận Đại trưởng công chúa không thể so với người khác, Giả thị thấy Phức Chi không dị nghị gì, trước mặt Đại trưởng công chúa không tiện phản đối, nên cũng đành phải cho phép.
Chuyện sau đó bèn nước chảy thành sông, Phức Chi theo Đại trưởng công chúa đến phủ Tân An hầu, thay đổi trang phục nội thị, nghe lệnh phụ giảng dạy quy củ đi lại trong cung. Đến đêm, thay cái xe ngựa này, rồi lên đường đến cung thành.
Đại trưởng công chúa cười khẽ.
“Con nghĩ nếu quả thật cứu được Kim thượng, Diêu mỹ nhân sẽ thoát tội thế nào, đúng không?” bà chậm rãi nói.
Phức Chi nhìn về phía nàng, không nói tiếng nào.
Bà nói không sai gì, Phức Chi không thể không bội phục bản lĩnh của cô thị.
Hôm qua từ lời Hà Vạn, Phức Chi đại khái biết được chuyện của Diêu Yên. Tháng trước, Hoàng đế rất ưu ái Diêu Yên, sủng hạnh mấy ngày liền. Vốn là chuyện tốt, song có một hôm, lúc trời sáng, Hoàng đế đột nhiên cảm thấy khó chịu, hôm đó phát sốt, lúc tốt lúc xấu, mấy ngày sau, lập tức nằm liệt giường không dậy nổi. Thái y xem bệnh cho ra là trúng độc, lại không nói rõ được là độc gì. Mà trước khi Hoàng đế phát bệnh, sinh hoạt thường ngày đều ở chỗ Diêu Yên, Diêu Yên gặp chuyện đương nhiên bị nhốt lại. Chiến sự phương nam đang nóng, việc này luôn bị cấm tiết lộ, Diêu Yên thì bị bắt, tội “Thí quân” lại nói không rõ, chỉ mơ hồ nói nàng ta vi phạm cung quy.
Diêu Chinh thân là Thượng thư, địa vị trong triều không thấp, quý nhân kết giao trong kinh cũng có rất nhiều. Nhưng ngay cả chi tiết Diêu Yên phạm tội thế nào ông cũng tìm hiểu không ra, lúc Phức Chi đến phủ Diêu Chinh thăm viếng, chỉ thấy sắc mặt ông gầy gò, thím ba ngày xưa là người mạnh mẽ vừa thấy nàng, bèn đẫm lệ xin nhờ nàng vào cung gặp Thái hậu, giúp Diêu Yên cầu xin chút thể diện.
Chỉ là Diêu Chinh và Trịnh thị chỉ sợ là tuyệt đối không ngờ tới, một khi không cứu được Hoàng đế, Diêu Yên sẽ phải gánh cái tội danh “Thí quân”, không chỉ có cả nhà Diêu Chinh, Diêu thị ở Dĩnh Xuyên cũng sẽ liên luỵ.
Tình thế cấp bách, Lư Tung lại ở núi Thái Hành chưa về, Đại trưởng công chúa muốn Phức Chi vào cung chẩn trị cho Hoàng đế, Phức Chi không thể không đáp vâng.
Nàng nhìn về phía Đại trưởng công chúa, bóng sáng phía ngoài trùng điệp trên khuôn mặt tinh xảo của bà, chỉ cảm thấy càng thêm khó lường. Nghe nói Đậu Hoàng hậu đang có mang, Đại trưởng công chúa nếu mà tận tâm cứu chữa Hoàng đế, nguyên nhân trong đó, Phức Chi cũng hiểu sơ sơ. Việc này phức tạp khắp chốn, để tránh liên luỵ, lúc nàng đi ra từ trong phủ Đại Tư Mã, thì không mang theo tòng nhân nào.
“Diêu mỹ nhân được thánh quyến, cung nhân tranh sủng đố kị cũng là chuyện tự nhiên, miệng nhiều người xói chảy vàng, tội danh trước đến nay không mấy là thực cả. Kim thượng cũng không phải là hạng ngu dốt, những chuyện này há lại không biết cho được? Phức Chi chỉ cần cứu được Kim thượng, đến lúc đó dù không có ai khác tương trợ, thoát tội cũng có gì khó đâu.” Chỉ thấy Đại trưởng công chúa cất lời, không nhanh không chậm nói.
Thần sắc Phức Chi không gợn sóng, ánh mắt trầm tĩnh
“Xin nhận lời hay của cô thị ạ.” Một lát sau, nàng nói thật nhỏ.
Xe ngựa lọc cọc đi về phía trước, lúc đến gần cung thành, bỗng nhiên quay đầu đi vào một cái hẻm nhỏ.
Đèn lưu ly chập chờn chiếu sáng, chỉ thấy một cái xe ngựa khác đã đợi ở đây.
Khi xe ngựa họ dừng lại, màn xe của xa giá kia được xốc lên, một người đội mạc ly, vén lụa mỏng lên, khuôn mặt thanh tú.
“A Mật.” Đại trưởng công chúa cười khẽ.
Vương Mật không nói gì, một lát sau, lại nhìn về phía Phức Chi, hai mắt thâm trầm.
Trong bóng đêm, hai bên khuyết lâu ngoài cửa cung đứng vững, như núi non cao ngất.
Cửa cung, ánh lửa sáng tỏ, mấy chục vệ sĩ mặc giáp cầm thương, uy vũ đứng trước cánh cổng chính đen xì.
Thấy là xa giá của Trưởng công chúa, quan tướng thủ vệ kiểm tra thực hư qua phù lệnh, lập tức lệnh vệ sĩ rút sang hai bên. Phức Chi cúi mày nhìn tim, mắt theo xa giá cùng đi thẳng về phía trước. Xe ngựa chạy qua cổng tò vò*, tiếng bánh xe chợt ù ù vang vọng, sau đó, tầm mắt chợt khoáng đạt, hình dáng cung điện cao lớn hùng hồn khắc trong màn đêm, lù lù sừng sững.
Qua mấy tầng cửa cung, Vương Mật bước xuống từ trên xe, thay đổi bộ liễn.
“Đến cung Tử Vi.” Nàng phân phó nói.
Nội thị đáp vâng, nâng bộ liễn lên, đi qua cung lộ thật dài, thông suốt không có gì trở ngại, đi đến cung Tử Vi của Hoàng đế. Cửa cung, vệ sĩ san sát, lại còn nhiều hơn cả thủ vệ đại môn cung thành.
Trung thường thị Từ Thành ở ngay ngoài điện, thấy trưởng công chúa đi tới, vội tiến ra đón.
“Điện hạ.” ông ta thấp giọng thi lễ.
Vương Mật nhìn trong điện, không nhiều lời, hỏi ông ta: “Hoàng huynh ta nay thế nào rồi?”
Giữa lông mày Từ Thành mang theo thần sắc lo lắng không thể che hết, nói: “Bệ hạ vẫn chưa tỉnh ạ.”
Vương Mật gật đầu: “Bọn Thừa tướng có từng tới không?”
Từ Thành đáp: “Ban ngày từng tới, thấy bệ hạ chưa tỉnh, hỏi thăm thái y mấy lời rồi rời đi.”
“Thái hậu thì sao?” Vương Mật lại hỏi.
“Lúc hoàng hôn đã hồi cung ạ.”
Vương Mật thấy quái lạ: “Sớm vậy à?”
Từ Thành cúi đầu nói: “Tiểu thần chỉ biết khi đó cung Nhạc An đến báo, nói Đại hoàng tử khóc ạ.”
Vương Mật im lặng.
Từ Thành khẽ ngước mắt, ánh mắt lại bỗng nhiên rơi về sau lưng Vương Mật.
Cảm nhận được ánh mắt sắc bén kia, Phức Chi cúi đầu, cố gắng duy trì bình tĩnh trên mặt, ngón tay nắm chặt trong tay áo.
“Ta đi xem thử.” Chỉ nghe Vương Mật nói.
Từ Thành thu mắt, đáp vâng một tiếng, quay người dẫn hai người vào trong điện.
Trong tẩm điện Hoàng đế, ánh sáng u ám.
Phức Chi vừa bước vào, bèn nghe đến thứ mùi thuốc chạm mặt tới.
Mấy cung nhân hầu hạ thấy Vương Mật tiến đến, nháo nhào hành lễ.
“Các ngươi lui ra sau.” Vương Mật nói.
Đám cung nhân hơi ngạc nhiên nhìn nhau, cũng không dám chống lệnh, nhìn Vương Mật và Từ Thành, lại làm lễ lui ra ngoài.
“Y quan ở ngay Thiên điện, ” Từ Thành thấp giọng nói: “Vừa hầu thuốc bệ hạ, hai khắc nữa, sẽ lại đến.”
Vương Mật không nói gì, lại nhìn về phía Phức Chi.
“Tôi rõ rồi.” Phức Chi nói khẽ, dứt lời, đi vào trong màn.
Nến mật lẳng lặng đốt, đẩy ra lớp màn gấm trùng điệp, ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào khuôn mặt tái nhợt của người trên giường.
Hoàng đế lẳng lặng nằm, hai mắt nhắm nghiền, dù ngủ say, giữa lông mày lại khẽ nhíu, dung nhan tiều tụy, tựa hồ đã đánh mất thần thái đế quân ngày trước không giận tự uy.
“Năm ngày trước Bệ hạ bắt đầu hôn mê, thi thoảng phát sốt ra mồ hôi trộm. Mỗi ngày tỉnh lại hai ba lần, thần trí cũng mơ hồ, từ hôm qua đến bây giờ, thì chưa từng tỉnh lần nào.” Từ Thành nói thật nhỏ.
Phức Chi nhìn ông ta, trong điện cửa sổ đóng chặt chẽ, ánh nến không một tia chập chờn, trên khuôn mặt tròn mập của Từ Thành cũng không hiện gợn sóng.
Không rảnh để điều tra liên hệ giữa người này và Đại trưởng công chúa, Phức Chi gật đầu, nhìn về phía Hoàng đế, ngồi xuống bên cạnh giường.
Vương Mật và Từ Thành đứng nghiêm một bên, nhìn Phức Chi chằm chằm.
Chỉ thấy thần sắc nàng chuyên chú, lật mí mắt môi Hoàng đế rồi nhìn một lúc, lại lấy tay Hoàng đế từ chăn gấm ra, ngưng thần bắt mạch.
Trong điện tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy, tiếng đồng hồ nước chảy từng giọt từng giọt, như mang theo sự cảnh giác, rơi vào trái tim của mỗi người.
Một hồi lâu sau, Phức Chi buông tay Hoàng đế xuống, lại dém chăn gấm lên, vung tay áo trái y lên.
“Làm gì thế?” Vương Mật thấy nàng làm động tác to gan, nhíu mày.
Phức Chi không trả lời, hai mắt nhìn chằm chằm cánh tay trái Hoàng đế. Dưới ánh đèn, một vết sẹo tinh tế hiện ra, không đủ nửa tấc, hiện ra màu đỏ thẫm.
Vương Mật định thần nhìn lại, cũng kinh ngạc, mở to hai mắt: “Đây là...”
“Vết thương cũ lần trước gặp chuyện.” Phức Chi thở sâu, chậm rãi nói.
Vương Mật và Từ Thành nhìn nhau, đều kinh ngạc.
Nàng nói gặp chuyện, trong lòng hai người đều rất rõ ràng. Hoàng đế bị kẻ xấu tập kích ở chợ Đông, cơ hồ mất mạng, nhớ lại, đến nay lòng còn sợ hãi.
Vương Mật không hiểu: “Khi đó Lư Tử không phải đã chữa khỏi rồi sao?”
Phức Chi nhìn Hoàng đế, không ngước mắt, ngắn gọn nói: “Nhiều loại độc vật xứng đôi, nhưng bề ngoài thì không rõ, nên biến hóa đa đoan, dù Biển Thước cũng khó liệu.” đoạn, nàng chỉ chỉ vết sẹo kia: “Vết thương này khỏi hẳn lâu rồi, lại bỗng lại xuất hiện, chính là chứng cứ.”
Lư Tung từng nói với Phức Chi qua, y từng phân biệt được thứ độc Hoàng đế trúng khi đó rõ ràng, phát hiện dù không tính là phức tạp, có một thứ lại làm thế nào cũng không nhận ra được. Lư Tung dù không hiểu, nhưng cũng không dám khẳng định, sau khi Hoàng đế khỏi hẳn, lại không còn bị sao, nên việc này cũng theo đó bỏ qua.
Hôm qua lúc Hà Vạn nói với Phức Chi là Hoàng đế bị trúng độc, điều đầu tiên Phức Chi đã nghĩ tới chính là việc này.
“Nay thế nào rồi?” Từ Thành hỏi.
Phức Chi trầm ngâm, nói: “Phiền thường thị mang thuốc bệ hạ hàng ngày phục dụng đến đây.”
Từ Thành nhìn nàng một cái, gật đầu, lập tức quay người ra ngoài. Sau đó, cầm một cái chén bạc quay về.
“Hai ngày qua, Bệ hạ đều uống thuốc này.” Ông ta đưa chén bạc cho Phức Chi, nói.
Phức Chi nhận, cẩn thận kiểm tra cặn thuốc bên trong, một lát sau, buông chén bạc xuống.
“Có gì khả nghi không?” Từ Thành hỏi.
Phức Chi nở một nụ cười khổ, lắc đầu: “Không.”
Không ngoài dự liệu, thuốc trong cái chén bạc này đều thứ ôn hòa, có mấy tác dụng giải độc bảo vệ nguyên khí, song chẳng làm gì được với độc trên thân Hoàng đế. Cũng không phải là các thái y không làm tròn trách nhiệm, chỉ là bệnh này của Hoàng đế không tầm thường, lai lịch độc vật kia lại vẫn chưa bắt được trọng điểm, xảy ra sai sót chính là tội diệt tộc, suy đoán dùng thuốc cũng bảo thủ.
Từ Thành và Vương Mật đều nhìn Phức Chi, chỉ thấy nàng lấy ra từ trong ngực một cái bình sứ nho nhỏ, mở ra, đổ ra mấy hột dược hoàn nho nhỏ.
“Đây là gì?” Vương Mật hỏi.
“Giải dược.” Phức Chi đáp.
Độc trên thân Hoàng đế, dù Phức Chi không biết danh tính xác thực của nó, theo lời Lư Tung và Hà Vạn thuật lại, cũng đã đại khái mò được nó. Trong kho thuốc của Bạch Thạch tán nhân, các loại độc vật thiên hạ cái gì cần có đều có, Phức Chi học thuốc lâu dài, coi như cũng hiểu biết chuyện khắc độc. Sau khi đồng ý chữa trị cho Hoàng đế, nàng lập tức chế mấy viên dược hoàn này, mang theo mình.
Vừa rồi xem mạch cho Hoàng đế, lại kiểm tra chén thuốc gần đây y dùng, xác định tình trạng không khác, Phức Chi bèn có thể to gan dùng thuốc.
“Phu nhân đã có nắm chắc mười phần chưa?” giữa lông Từ Thành mày giãn ra, hỏi.
“Tính không nổi mười phần.” Phức Chi một bên mở miệng Hoàng đế, một bên nói: “Theo lý, sáng mai bệ hạ có thể tỉnh táo.”
Vương Mật không nói gì, nhìn Phức Chi, chỉ cảm thấy trong lòng đập thình thịch nhào nhảy. Khoảnh khắc Phức Chi đưa tay mớm thuốc, nàng ấy đột nhiên đưa tay bắt cổ tay nàng.
Phức Chi ngẩng đầu.
Vương Mật nhìn nàng chằm chằm, nói thật nhỏ: “Thuốc này của Phu nhân bón vào rồi, tính mệnh của Kim thượng, ta, Từ thường thị thậm chí cả vài trăm người bên trong bên ngoài tòa đại điện này đều sẽ nằm trong tay phu nhân hết, trong lòng phu nhân đã có tính toán trước chưa?”
Lời ấy nói ra, Từ Thành bên cạnh cũng khẽ giật mình.
“Ta rõ.” Phức Chi nói khẽ, bỏ tay Đại trưởng công chúa ra, bỏ dược hoàn vào trong miệng Hoàng đế, lại cầm lấy bát nước bên cạnh, cẩn thận bón cho Hoàng đế.
Vương Mật và Từ Thành nhìn động tác của Phức Chi, đều không nói gì.
Tiếng đồng hồ nữa lẳng lặng chảy xuống, thi thoảng phát ra một tiếng vang nhỏ. Trên đế đèn bên cạnh, nến mật bọ đốt đến chỉ còn một đoạn ngắn, sáp nến chảy thật dày trên đế đèn.
Vương Mật tựa trên giường, khoác áo lông trên người, hồi lâu không thấy động đậy. Ngoài cửa sổ truyền đến mấy tiếng nói nhỏ, dường như là Từ Thành đang nói chuyện cùng nội thị. Cách một bên cửa sổ có rèm, Vương Mật nhìn thấy mặt trăng đã lặn về tây, mình lại mãi không ngủ được.
Cách đó không xa, Phức Chi nằm trên một cái bàn, yên tĩnh, hình như đã lâu không động đậy.
Chắc nàng ấy ngủ rồi.
Trong lòng Vương Mật bỗng nhiên có chút không cam lòng, ngó mặt đi chỗ khác.
Nàng ấy nhớ sáng sớm nay ở đình Nghi Xuân, khi Đại trưởng công chúa nói Diêu Phức Chi là đệ tử của Trần Hiệp, cũng là Biển Thước năm ngoái từ dịch lớn ở quận Bình Dương, Vương Mật chỉ cảm thấy Đại trưởng công chúa đang nói giỡn.
Cơn dịch lớn năm ngoái, trong ký ức Vương Mật cũng vẫn còn mới mẻ. Khi đó lòng người bàng hoàng, Hoàng đế vì việc đó, mà nửa tháng ăn không ngon, về sau tình hình bệnh dịch được giải quyết, họ còn từng đến thần xã tế bái một phen. Tục truyền, dịch lớn kia chính là được một cô gái Biển Thước diệu thủ giải quyết, chỉ là sau một trận đại chiến, người này bèn không thấy đâu nữa.
“... nếu A Mật không tin, Hội Kê hầu Hà Khải ở ngay trong kinh, sao không mời đến hỏi thử?” bên môi Đại trưởng công chúa treo nụ cười tự tin.
Bà ấy nhìn chăm chú Vương Mật vừa hồ nghi vừa trù trừ, hai mắt sáng tỏ: “A Mật, y thuật của Trần Hiệp, thế gian không có người thứ hai. Không biết trong cái kinh thành này, A Mật còn tìm được ra ai khác?”
Vương Mật không thể không thừa nhận, quả nàng ấy không có lựa chọn nào khác.
Người cô này, luôn có thể tìm được chỗ yếu trong tâm tư người khác, rồi đánh trúng.
Lúc ấy Vương Mật một lòng muốn cứu Hoàng đế, quả thực là đồng ý; mà bây giờ tỉnh táo lại nghĩ lại, rốt cuộc là đúng hay sai, lại càng thêm không có sức mà nghĩ...
Trong lúc suy tư, bỗng nàng ấy lại nhớ tới Cố Quân.
Trong lòng hơi động đậy. Lúc dịch lớn năm ngoái, anh ấy ở ngay quận Bình Dương, nếu Diêu Phức Chi thật sự là Biển Thước, vậy...
Đúng lúc này, một tiếng nói rất nhỏ truyền vào trong tai.
Mặc dù rất nhẹ, Vương Mật lại mở to mắt một lần nữa.
Nhìn bốn phía, ngoài mình cùng Phức Chi, trong điện không có một ai.
Một lúc sau, tiếng động lại rõ ràng hơn một chút, hình như là cái gì đó động đậy. Vương Mật lần theo nhìn lại, lại dường như là truyền đến từ trong màn của Hoàng đế.
Trong lòng đột nhiên chấn động, Vương Mật đứng dậy từ trên sập, không màng tứ chi đau nhức, bước nhanh đi đến trước màn, xốc màn che lên.
Hoàng đế vẫn nhắm hai mắt, lại đã có động tĩnh, miệng hé mở, như đương nói mớ.
“Hoàng huynh!” Vương Mật vừa mừng vừa sợ, vội vàng gọi y.
Giọng nói cũng đánh thức Phức Chi, nàng mở mắt thấy vậy, cũng vội đứng dậy, đi mấy bước đến trước giường.
“Để tôi xem thử!” Nhìn thấy tình cảnh như thế, nàng cũng mừng rỡ, ngồi xuống bên cạnh giường, lấy tay Hoàng đế ra từ trong mền gấm.
Đang toan bắt mạch, đột nhiên, bàn tay kia chuyển động, nắm lấy cổ tay nàng.
Phức Chi giật nảy mình.
Sắc mặt Hoàng đế vẫn tái nhợt, thở gấp, hai mắt cũng đã mở ra, nhìn nàng chằm chặp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương