Nghe Đâu Tiếng Gió
Chương 7: Em Trai
La Hạo đã trở lại phòng học, nghe thấy tiếng Hạ Chiêu thì quay đầu lại: "Chiêu ca......" Nhìn thấy Hạ Chiêu cùng Dịch Thời tiến vào, sửng sốt một chút. Hạ Chiêu liếc thấy La Hạo đang nghẹn khuất, thuận miệng hỏi: "Sao vậy? Tân lão sư khi dễ cậu a?" Hạ Chiêu nhắc nhở, La Hạo mới nhớ mình định nói gì, ủy khuất ba ba lên án: "Lão sư kia nói quá béo không khỏe mạnh, bắt tớ ăn kiêng với salad, hơn nữa ăn cơm chỉ được ăn trong mười phút, làm bài còn muốn chỉnh thời gian, có một đề mà nhắc lên nhắc xuống." Hạ Chiêu trở lại chỗ ngồi ngồi xuống, cậu cười vô mặt La Hạo, cười xong mới nói: "Ai, xem ra tớ phải tìm mẹ cậu tâm sự, bức quá tàn nhẫn đối với con mình không tốt, bất lợi về thể xác và tinh thần phát triển của hài tử a." La Hạo bị cậu chọc cười: "Câu tìm mẹ tớ nói? Cậu thành tích còn không bằng tớ, cậu bắt mẹ tớ nghe cậu kiểu gì? Cùng lắm thì lão sư, học bá nói bà ấy còn nghe.." Hạ Chiêu: "Kia chỉ có thể tìm tiểu hồ điệp cùng mẹ cậu tâm sự." Từ Mộng Phàm, ngoại hiệu "Tiểu hồ điệp" ban A, luôn đứng trong top 3 học bá, cũng là bạn học sơ trung của Hạ Chiêu. La Hạo: "Thôi đi, Từ Mộng Phàm học cùng lớp bổ túc với tớ, lão sư bổ túc của chúng tớ còn nói cậu ấy học tới tận hai giờ, không đến 6 giờ liền đi học tiếng Anh, không chừng mẹ tớ nghe xong còn ra tân quân án." Hạ Chiêu "chậc" một cái: "Sao giới trẻ thời nay đều ganh đua như vậy a, ngủ quá ít thì sao mà đủ sức để học." "Không phải, bây giờ cậu mới biết mình là một đứa con hạnh phúc biết bao đi?" Nói xong câu này, La Hạo đột nhiên hạ giọng hỏi, "Sao hai người lúc nãy cũng nhau tiến vào a?" (Cẩu: Cùng một cửa thì cùng vào, chứ cmn đi đường nào nữa bây giờ=))) Hạ Chiêu tức khắc không biết nói gì, tuy rằng La Hạo đã đè giọng xuống, nhưng là Dịch Thời ngồi bên cạnh cậu, khoảng cách không đến nửa thước, cậu có thể nghe thấy Dịch Thời cũng có thể nghe thấy. Giờ còn không bằng nói chuyện bình thường, còn đỡ hơn là thì thầm như nói xấu sau lưng a. Hạ Chiêu dùng âm lượng bình thường nói: "Vừa mới ở quán cùng mẹ tớ ăn cơm." La Hạo vẫn thì thà thì thầm: "Dịch Thời cũng ở chỗ mẹ cậu ăn a?" Hạ Chiêu vốn dĩ định nói "Cậu ta chính là ân nhân của mẹ tớ", lại cảm thấy tính cách Dịch Thời hẳn là không thích cậu bốn phía tuyên dương, hỏi lại câu: "Cậu ở quán mẹ tớ còn ăn thiếu a?" Bình thường phụ huynh trực tiếp nạp tiền vào thẻ ăn uống, không lo con mình tiêu xài lãng phí, để học sinh tiện lợi, dừng chân tại chỗ hay trực tiếp trở về kí túc xá, ăn xong rồi về phòng học, học sinh Tam Trung phần lớn đều là ở nhà ăn cơm, nhưng cũng có không ít người đi vào Sweet Time hoặc các nhà hàng tiện lợi khác. Lâm Bội Linh là người tốt, nàng luôn giảm giá cho bạn học của Hạ Chiêu và Trương Giang Dương, vì thế thỉnh thoảng cũng có nhiều người đến quán nàng. La Hạo ngẫm lại cũng là, Sweet Time đồ ăn ngon, trang trí cũng đẹp hơn các nhà hàng gần đó, điều hòa cũng cấp đủ, Dịch Thời chú ý tới nó khi đi ăn cơm cũng không có gì kì lạ. Nếu cậu không đến nhà trẻ buổi chiều hay đi học bổ túc thì cậu cũng chọn Sweet Time. Nếu cậu có thể chọn... Nghĩ đến đây, La Hạo khẽ thở dài. "Ca!" Trương Giang Dương ôm bóng rổ mồ hôi đầm đìa vọt vào. Tuy rằng cùng trường cùng cấp cùng tầng, nhưng ban 3 một mặt, ban 11 lại một mặt khác, khu dạy học phân biệt hai sườn ở giữa cũng có cầu thang, xưa nay nước sông không phạm nước giếng, Trương Giang Dương cũng hiếm khi tới tìm cậu. Hạ Chiêu: "?" Trương Giang Dương đĩnh đạc mà nói: "Lão sư biết anh là anh em, liền để cho em tới chỗ anh lãnh giáo phương pháp học tập" Cái quỷ gì? Lãnh giáo phương pháp học tập? Cùng cậu? Hạ Chiêu: "A?" Trương Giang Dương không hề hổ thẹn chi tâm mà giải thích: "Kết quả kiểm tra hằng tháng phát ra, em top 3 từ dưới lên" Top 3 ban C từ dưới đếm lên??? Hạ Chiêu biết Trương Giang Dương học kém, nhưng không ngờ là kếm đến mức đó. Hạ Chiêu thành công bị đánh bại: "Trương Giang Dương cậu là dẫm cứt chó mới thi đậu Tam Trung đi? Nói đi như thế nào lãnh giáo? Hay là muốn kí tên?" Trương Giang Dương ngốc: "Em không biết a, lão sư liền nói cùng anh lãnh giáo phương pháp học tập, anh cũng sẽ không a?" Hạ Chiêu: "...... Cậu trở về nói cho lão sư các cậu, cậu hết thuốc chữa rồi, anh cậu từ lâu đã từ bỏ trị liệu cho cậu." La Hạo ở một bên không ngừng cười, lúc sau mới phản ứng lại, nụ cười trên mặt dần dần biến mất: "Kết quả kiểm tra hằng tháng đã ra?" Tam Trung quy củ, một tuần chỉ có ngày chủ nhật được nghỉ ngơi, thứ bảy cứ theo lẽ thường đi học, bất quá thứ bảy hôm nay cũng chẳng thế nào là đi học, cũng là lên lớp ngồi làm bài kiểm tra chuyên môn. Học tra Trương Giang Dương này không hiểu cảm giác của một người bình thường khi biết kết quả kiếm tra, thấp thỏm lo sợ, thoải mái mà gật gật đầu: "Đúng rồi các cậu khẳng định cũng ra, tôi vừa lên văn phòng liền thấy lão Chu của các người thật kích động, căn cứ kinh nghiệm của tôi, một là có người thi cực tốt, hai là có người thi cực kém." Nghe xong lời này, mũi nhọn ban 3 La Hạo sắc mặt càng ngưng trọng. Hạ Chiêu nhìn không nổi: "Lăn lăn lăn, lăn trở về ban cậu đi, đừng ở ban chúng tôi yêu ngôn hoặc chúng." "Cái gì yêu ngôn hoặc chúng, dù sao sớm muộn gì cũng sẽ ra thành tích......" Trương Giang Dương đang muốn đi, như là phát hiện cái gì, chân dài bước tới, ngồi lên vị trí của Khương Lâm, nhìn Dịch Thời bên cạnh Hạ Chiêu nói: "Cậu chính là học sinh chuyển trường từ Mỹ tới chơi bóng rổ rất giỏi?" Hạ Chiêu: "......" La Hạo: "......" Dịch Thời chậm rãi ngẩng đầu nhìn Trương Giang Dương một cái. Trương Giang Dương khoe hàm răng trắng sáng kem đánh răng Colgate, cười liền lộ ra 8 cái răng: "Tôi là giáo đội phó Trương Giang Dương, hạnh ngộ hạnh ngộ." Hạnh ngộ?? Hạnh ngộ cmn nhà ngươi! Hạ Chiêu linh cảm cực kỳ không tốt, thoáng nhìn bình nước của La Hạo, tính toán chiến lược lui đi ra sau phòng học giúp La Hạo hứng nước. Cậu tay còn chưa với tới bình nước của La Hạo, nghe thấy Trương Giang Dương lại nói: "Đúng rồi, tôi còn là đệ đệ của vị soái ca bên cạnh cậu, rất có duyên đi, nếu có duyên như vậy, ta liền kết giao bằng hữu trước, ngày sau trên sân bóng gặp mặt cũng coi như quen biết." Dịch Thời thanh âm mang theo một tia lãnh điều, tựa như giờ phút này điều hòa phun ra khí lạnh, mát lạnh đến nhè nhẹ tận xương, anh hỏi: "Ai nói tôi chơi bóng rổ rất lợi hại?" Trương Giang Dương: "Còn có thể là ai, đương nhiên là ca ca tôi a, anh ta nói cậu cực kì lợi hại, còn muốn mang theo ban 3 quyết đấu một sống một còn với ban tôi a." Hạ Chiêu thiếu chút nhảy dựng lên. Cậu khi nào nói muốn mang Dịch Thời và ban 3 đi đâu một sống một còn a?? Ngay trước mặt cậu đem hắn thổi ngưu nói cho đương sự nghe đã đủ nan kham, vì cái gì còn muốn thêm mắm thêm muối! (Cẩu: Hự hự, đọc mà bực dùm Tiểu Chiêu luôn á trời, nhục quá nhục quá) Không biết là thấy ngại hay gì, Hạ Chiêu lập tức nổi giận: "Trương Giang Dương cậu có phải hay không có tật xấu? Nói hươu nói vượn cái gì?" Trương Giang Dương vẻ mặt không thể hiểu được: "Em làm sao vậy? Không phải anh nói cậu ta rất lợi hại sao?" Hạ Chiêu muốn thổ huyết, lười để ý đến hắn, đứng dậy hùng hổ cầm bình nước La hạo đi hứng nước. Trương Giang Dương nhìn Hạ Chiêu, không biết chính mình nói sai cái gì mà cậu tức giận như vậy, có chút hậm hực mà cầm lấy bóng rổ dưới chân tính toán đi trước, nghĩ nghĩ lại cùng Dịch Thời nói: "Ca ca của tôi người này tính tình tiểu thư, nhưng kỳ thật đối với người khác không tồi, ăn nói nghĩa khí quên trước quên sau, cái gì qua một lát liền hảo quên, cậu về sau sẽ biết, không cần để ở trong lòng ha." (Cẩu: mong là sáng dậy không quên chồng a) Dịch Thời liếc liếc mắt nhìn "đại tiểu thư" đúng trước máy lọc nước, không, thiếu niên tựa hồ có chút không kiên nhẫn, ngọn tay gõ gõ trên máy lọc nước, nam sinh cao gầy, nhưng gầy mà đơn bạc, tựa như một con tiểu điệp giấy. Anh nói: "Sẽ không." La Hạo từ nhỏ rất dễ đồng cảm với người khác, nghe Trương Giang Dương nói những lời đó liền thay Hạ Chiêu ngại ngùng thấp thỏm, nhưng nghe Trương Giang Dương nói vài câu nội tâm thì cậu thấy phản ứng của Hạ Chiêu có chút quá khích. Trương Giang Dương tuy rằng hơi thô, nhưng xác thật đối Hạ Chiêu không tồi. La Hạo ở trong lòng thở dài một tiếng, nhịn không được thế Hạ Chiêu lưu lại hắn: "Giang Dương......" Trương Giang Dương nghi hoặc mà nhìn lại, cậu lại không biết nói cái gì hảo. May mắn chỉ như vậy trong chốc lát, Hạ Chiêu đã hứng nước xong liền trở lại, thật mạnh đem bình nước của La Hạo đặt trên bàn, đối Trương Giang Dương hất cằm: "Cậu đi ra cho tôi." Trương Giang Dương ngoan ngoãn theo Hạ Chiêu đi ra ngoài, rõ ràng Trương Giang Dương so Hạ Chiêu cao hơn một chút, cũng khỏe khoắn hơn rất nhiều, nhưng ở trước mặt Hạ Chiêu khí thế lùn một đoạn. Trước cửa ban 3, Hạ Chiêu mở cửa sổ, cơn gió oi bức thổi vào, Hạ Chiêu hỏi: "Cậu là không tính thi đại học sao? Suy nghĩ kế thừa gia nghiệp xe vận tải của Trương thúc? Vẫn là ở trong tiệm của mẹ làm giúp?" Trương Giang Dương thành thành thật thật: "A? Em không có suy nghĩ nhiều như vậy." Hạ Chiêu lấy ra khí thế huynh trưởng như cha: "Vậy cậu hiện tại cho tôi suy nghĩ, cao nhị, thi đại học tổng điểm 750 cậu thi còn không đến 400 điểm, cậu thật tính toán như vậy liền thôi?" Trương Giang Dương ôm bóng rổ không nói gì, cúi đầu nhìn chằm chằm mũi giày, không biết là nhẫn nại hay vẫn đang tự hỏi, một hồi lâu tựa hồ nhịn không được, có chút ủy khuất mà nói: "Là anh nói em không cần giống anh, có thể làm chính mình." Hạ Chiêu ngẩn người. Cậu xác thật có nói như vậy. Lúc Lâm Bội Linh cùng Trương Bằng mới vừa kết hôn, vui vẻ nhất không ai hơn Trương Giang Dương. Khi đó cậu cùng Trương Giang Dương đều còn ở sơ trung, Trương Giang Dương tuy rằng là đại ca lưu manh nhất, nhưng lúc này không hề có chút phản nghịch, thực nhẹ nhàng tự tại liền tiếp nhận cậu cùng Lâm Bội Linh, thậm chí có chút thật cẩn thận lấy lòng. Hạ Chiêu cũng là ngẫu nhiên phát hiện, Trương Giang Dương vẫn luôn học cậu, cậu làm bài, Trương Giang Dương cũng ở bên cạnh làm bộ làm tịch đọc sách, cậu từ nhỏ học vẽ tranh trên bàn vẽ, Trương Giang Dương cũng mua cái bàn vẽ về, ngay cả cậu dùng bàn chải điện đánh răng, hắn cũng mua một cái cùng hiệu. Hạ Chiêu cân nhắc quan sát vài ngày rốt cuộc minh bạch, Trương Giang Dương tựa hồ cảm thấy chính mình cùng cậu còn có Lâm Bội Linh có quá nhiều điểm không giống nhau, hắn nỗ lực cố gắng giống họ, hắn cho rằng như vậy mới có thể trở thành người một nhà. Vì thế Hạ Chiêu nhịn không được tìm một cơ hội cùng Trương Giang Dương lên sân thượng hàn huyên một lát. Kỳ thật người nhà nên thế nào, muốn như thế nào mới có thể trở thành người một nhà, loại vấn đề thâm ảo phức tạp này Hạ Chiêu cũng không rõ ràng lắm, càng nói không rõ đạo lý, chỉ là cảm thấy Trương Giang Dương làm chính hắn thì tốt rồi. Lúc ấy tình cảnh cho phép cũng xác thật nói một ít lời cổ vũ an ủi lung tung, không biết Trương Giang Dương nghe có hiểu hay không, dù sao chính cậu nói nói đều hồ đồ. Bất quá lúc sau, không biết có phải tỉnh ngộ hay không, Trương Giang Dương khôi phục bình thường. Xem phản ứng này của Trương Giang Dương, Hạ Chiêu cũng có thể đoán được lão sư khẳng định nói "Học học ca cậu", "Hướng ca cậu làm chuẩn", "Hai huynh đệ như thế nào khác biệt lớn như vậy" nói linh tinh. So với "Bất hảo hài tử" Trương Giang Dương, Hạ Chiêu thực rõ ràng là cái đối lập "Hảo hài tử". Những lời này Hạ Chiêu thường xuyên nghe, Trương Giang Dương hẳn là so với cậu còn nghe thường xuyên hơn. Hạ Chiêu không thích cách nói như vậy, một lời lơ đãng, lại giống như xếp cát vào một cái mô hình. Cậu cùng Trương Giang Dương có rất nhiều điểm không giống nhau, chuyên này thực bình thường, bởi vì bọn họ là hai người. Nếu muốn đem hai người không giống nhau làm tiêu chuẩn đi cân nhắc, lúc này mới không bình thường. Hạ Chiêu nói: "Tôi đây bảo cậu làm chính mình, cậu cũng không thể thi kém như vậy a, thành tích sơ trung của cậu không phải còn có thể xem sao?" Trương Giang Dương càng ủy khuất, giọng nói liền lớn hơn: "Sơ trung cùng cao trung có thể giống nhau sao? Đề sơ trung em miễn cưỡng còn có thể làm, cao trung này nửa ngày đều nghe không hiểu!" Nói rất có đạo lý. Cậu thế nhưng vô lực phản bác. Vì thế, Hạ Chiêu nói: "Cậu còn có lý lớn tiếng như vậy." Trương Giang Dương: "......" Hạ Chiêu bị chính mình cùng hắn đối thoại chọc cười: "Tính, cậu mau trở về đi học đi, này một thân hãn." Những lời này vừa nói ra, Hạ Chiêu tức khắc cảm thấy chính mình càng y chang người cha. Phản nghịch nhi tử Trương Giang Dương đáp: "Nga đã biết."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương