Nghe Nói Hoàng Thượng Thích Nam Nhân
Chương 3
5.
Đầu tháng sau là ngày sinh nhật của Thái hậu.
Tĩnh Vương được phép trở về thủ đô.
"Tĩnh Vương đi đường mệt nhọc, ngồi xe vất vả, lát nữa hãy ghé thăm Thái hậu một chút đi." Trong buổi lâm triều, tiểu hoàng đế rõ ràng có chút lo lắng bất an.
Tĩnh Vương cười nói: "Tuân chỉ. Chẳng qua thần và hoàng thượng đã lâu không gặp, thực sự nhớ nhung, cũng nghe nói hoàng thượng đã cưới Hoàng hậu."
Ánh mắt của Tĩnh Vương liếc về phía ta, trong mắt có ý trêu chọc rõ ràng.
"Vậy nên lần này thần còn có một yêu cầu quá đáng."
"Ái khanh cứ nói." Tiểu Hoàng đế thẳng sống lưng nói.
"Thần muốn hoàng thượng ban hôn Lâm Hàm, đích nữ duy nhất của Lâm gia cho thần làm vương phi."
Toàn bộ quan lại đều bất ngờ, một mảnh xôn xao.
"Cái này..." Tiểu Hoàng đế nhìn về phía ta, mang theo sự cầu cứu.
Ta nhăn mày có chút không vui.
"Tĩnh Vương điện hạ, muội muội thần năm nay chỉ mới mười lăm tuổi, phụ mẫu qua đời sớm, thần còn muốn giữ nàng thêm hai năm."
Tĩnh Vương dường như không thấy sự không đồng ý của ta.
"Không cần vội, bản vương có thể chờ."
6.
Hoàng hậu đã tổ chức thiết yến trong cung.
Trên đường, tiểu hoàng đế lấy lý do thân thể khó chịu, vội vàng rời khỏi.
Dù sao bữa tiệc này vốn là dành cho Tĩnh Vương.
Trong tẩm cung.
"Tử Tiêu ca..." Y kéo tay áo ta, vừa như vô tình vừa như cố ý dán lên, giống như con mèo nhỏ giơ móng vuốt lên cào vài cái.
Ta đẩy y xuống giường, y ngẩng đầu lên dùng miệng nhẹ nhàng hôn lên cổ của ta.
Như một loại mỹ vị của độc dược.
Ta nghe thấy y ở dưới thân ta nhỏ giọng sụt sùi.
"Tử Tiêu ca, ngươi có phải trách ta không..."
Ta không trả lời y, đưa tay che kín đôi mắt của y, hạ thân càng dùng thêm sức.
Tiểu hoàng đế nhất thời khí tức hỗn loạn, càng thêm câu người.
Trong khoảnh khắc y thất thần, ta thấp giọng nói: "Thần, không xứng làm Trấn Bắc Tướng quân."
Trấn Bắc Tướng quân, thế đại trung thần.
Đầu tháng sau là ngày sinh nhật của Thái hậu.
Tĩnh Vương được phép trở về thủ đô.
"Tĩnh Vương đi đường mệt nhọc, ngồi xe vất vả, lát nữa hãy ghé thăm Thái hậu một chút đi." Trong buổi lâm triều, tiểu hoàng đế rõ ràng có chút lo lắng bất an.
Tĩnh Vương cười nói: "Tuân chỉ. Chẳng qua thần và hoàng thượng đã lâu không gặp, thực sự nhớ nhung, cũng nghe nói hoàng thượng đã cưới Hoàng hậu."
Ánh mắt của Tĩnh Vương liếc về phía ta, trong mắt có ý trêu chọc rõ ràng.
"Vậy nên lần này thần còn có một yêu cầu quá đáng."
"Ái khanh cứ nói." Tiểu Hoàng đế thẳng sống lưng nói.
"Thần muốn hoàng thượng ban hôn Lâm Hàm, đích nữ duy nhất của Lâm gia cho thần làm vương phi."
Toàn bộ quan lại đều bất ngờ, một mảnh xôn xao.
"Cái này..." Tiểu Hoàng đế nhìn về phía ta, mang theo sự cầu cứu.
Ta nhăn mày có chút không vui.
"Tĩnh Vương điện hạ, muội muội thần năm nay chỉ mới mười lăm tuổi, phụ mẫu qua đời sớm, thần còn muốn giữ nàng thêm hai năm."
Tĩnh Vương dường như không thấy sự không đồng ý của ta.
"Không cần vội, bản vương có thể chờ."
6.
Hoàng hậu đã tổ chức thiết yến trong cung.
Trên đường, tiểu hoàng đế lấy lý do thân thể khó chịu, vội vàng rời khỏi.
Dù sao bữa tiệc này vốn là dành cho Tĩnh Vương.
Trong tẩm cung.
"Tử Tiêu ca..." Y kéo tay áo ta, vừa như vô tình vừa như cố ý dán lên, giống như con mèo nhỏ giơ móng vuốt lên cào vài cái.
Ta đẩy y xuống giường, y ngẩng đầu lên dùng miệng nhẹ nhàng hôn lên cổ của ta.
Như một loại mỹ vị của độc dược.
Ta nghe thấy y ở dưới thân ta nhỏ giọng sụt sùi.
"Tử Tiêu ca, ngươi có phải trách ta không..."
Ta không trả lời y, đưa tay che kín đôi mắt của y, hạ thân càng dùng thêm sức.
Tiểu hoàng đế nhất thời khí tức hỗn loạn, càng thêm câu người.
Trong khoảnh khắc y thất thần, ta thấp giọng nói: "Thần, không xứng làm Trấn Bắc Tướng quân."
Trấn Bắc Tướng quân, thế đại trung thần.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương