Nghe Nói Mỗi Ngày Đều Phát Kẹo

Chương 35: Viên kẹo thứ ba mươi lăm



Lúc tiếng chuông 0h vang lên, Từ Lạc Dương chân thành ước hai điều ước. Điều đầu tiên là hy vọng Trường An có thể khỏe mạnh, ít bị ốm đau giày vò, điều thứ hai là hy vọng năm mới mình có thể đóng được nhiều bộ phim hay, diễn xuất tiến bộ.

Sợ mình quá tham lam, tỷ lệ thực hiện được điều ước sẽ bị giảm, Từ Lạc Dương còn chịu đựng từ bỏ hai điều ước “Hy vọng có thể đoạt giải” và “Hy vọng mỗi ngày đều được ăn thịt”.

Thích Trường An nhìn cậu chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại nghiêm túc ước nguyện, mỉm cười hỏi cậu: “Lạc Dương cậu ước cái gì vậy?”

Từ Lạc Dương vừa định nói điều ước nói ra sẽ không linh nghiệm, nhưng lại nghĩ tới việc Thích Trường An là đại yêu quái, sẽ khác người bình thường, nói cho anh biết, chắc sẽ không vi phạm quy luật của trời đất đâu nhỉ? Thế là cậu nhỏ giọng nói: “Điều ước đầu tiên của tui là hy vọng một năm mới, anh có thể khỏe mạnh ít bị ốm. Điều thứ hai là sang năm diễn xuất của tui có thể tiến bộ thêm một chút, có nhiều kịch bản hay.”

Nói xong, cậu tha thiết nhìn Thích Trường An: “Anh nghĩ hai điều ước này có thể thực hiện được không?”

Thích Trường An đối diện với ánh mắt Từ Lạc Dương nhìn mình, anh không ngờ, Từ Lạc Dương sẽ xếp nguyện vọng hy vọng anh khỏe mạnh ở vị trí đầu tiên.

Trên mảnh đất khô cạn dưới đáy lòng, chảy ra một dòng nước suối trong veo, từng tấc từng tấc lan tràn ra, giống như chẳng bao lâu nữa, sẽ mọc chồi non, rồi nở hoa.

Mà Từ Lạc Dương coi mười mấy giây im lặng của Thích Trường An là đang  cảm ứng quy luật của đất trời, thế là cậu mong chờ nhìn Thích Trường An, chứ không thúc giục.

Một lúc lâu sau, Thích Trường An mới gật đầu, giọng nói rất dịu dàng: “Nguyện vọng của cậu chắc chắn sẽ được thực hiện.”

“Tốt quá rồi!” Từ Lạc Dương vui vẻ nhảy nhót tại chỗ, sau đó lại vòng ra sau lưng Thích Trường An, tay khoác lên vai đối phương, hơi dùng sức: “Qua năm mới rồi, nguyện vọng cũng ước rồi, Thích tiên sinh nên đi ngủ thôi!”

Thích Trường An mỉm cười mặc kệ cậu đẩy mình, phối hợp đi về phía trước: “Được, vậy mai gặp nhé.” Nói xong lại nghiêng đầu nhìn Từ Lạc Dương: “Náo Náo ngủ ngon.”

“Thích tiên sinh ngủ ngon!”

****

Thời gian nghỉ đều rất ngắn ngủi, nhoáng một cái đã trôi qua. Mùng một đầu năm, sau khi cùng Thích Trường An ăn trưa xong, Từ Lạc Dương tranh thủ thời gian lên máy bay, hơn chín giờ tối mới tới thành phố điện ảnh Già La. Mới vừa để hành lý xuống, đã bị Chử Vệ gọi tới trao đổi về việc quay phim ngày mai.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Chử Vệ ngẩng đầu nhìn Từ Lạc Dương: “Ăn tết vui vậy luôn hả?”

Từ Lạc Dương tâm trạng tốt muốn ngâm nga hát, cơ mà vẫn kiềm chế tâm tình muốn khoe khoang của mình lại: “Đúng vậy! Tâm trạng cực kỳ tốt luôn!”Nói xong, cậu đưa cho Chử Vệ một bao lì xì: “Đạo diễn, bên trong là 666 tệ, hy vọng đoàn phim của chúng ta quay phim thuận lợi!”

Số tiền không nhiều, chủ yếu là ngụ ý, Chử Vệ không từ chối, đưa tay nhận lấy cất đi, rồi lại đưa kịch bản cho cậu: “Có sửa lại mấy chi tiết nhỏ, cậu lấy về xem đi, nếu như cảm thấy không ổn, thì ngày mai chúng ta lại bàn bạc rồi sửa tiếp.”

Từ Lạc Dương gật đầu: “Được, về cháu sẽ xem.”

Chử Vệ mặc dù quay phim lề mà lề mề, còn thường xuyên chợt có linh cảm, nhưng chuyện liên quan đến vai diễn, đều sẽ bàn bạc với diễn viên.

“Ừm, nhưng vẫn phải chú ý nghỉ ngơi đó.” Chử Vệ lại tính toán: “Phân cảnh của cậu còn một tuần nữa là sẽ quay xong, đoạn sau có nhiều cảnh diễn đối đầu. Ngày mai có một diễn viên vào đoàn phim, cậu ta diễn Tử Hiền – em trai cùng cha khác mẹ của cậu. Sau khi người ta đến, trước tiên cậu hãy đối diễn với cậu ta thử xem, nếu như phù hợp quay được hiệu quả tốt, thì sẽ giữ người lại, hiệu quả không tốt thì chúng ta đổi người.”

Kiểu nói như thế này Từ Lạc Dương chắc chắn không thể tiếp lời, nên cậu chỉ gật gật đầu: “Cháu nhất định sẽ diễn đường hoàng, đạo diễn chú cũng chú ý nghỉ ngơi nhé.”

Nhưng sáng sớm ngày hôm sau, Từ Lạc Dương liền phát hiện, diễn viên mới vào đoàn phim lại là người quen.

“Hạ Nam? Lâu rồi không gặp!” Bởi vì đang mang tóc giả không thể chuyển động, Từ Lạc Dương đành phải vẫy tay chào hỏi, nói chuyện với Hạ Nam qua gương: “Hôm qua đạo diễn Chử còn nói hôm nay có người vào đoàn phim, không ngờ lại là anh, trước đó chẳng có chút tin tức nào luôn!”

“Đúng là lâu rồi không gặp.” Mặc dù cùng ở trong showbiz, nhưng trong lịch trình chẳng bao giờ xuất hiện cùng lúc, anh ta và Từ Lạc Dương đã một năm lẻ ba tháng không gặp nhau rồi.

Hạ Nam đứng tại chỗ, nhìn Từ Lạc Dương trong gương, mỉm cười nói: “Lúc trước chưa nắm chắc kết quả, tôi cũng không dám khoe khoang. Chiều qua quản lý mới thông báo cho tôi, bảo rằng vai diễn đã được quyết định. Thế là phải vội vàng thu thập hành lý, quá kích động nên buổi tối ngủ không được, rồi lại đón máy bay sớm để tới đây, vừa mới đến, hành lý còn chưa mở ra nữa.”

Anh ta không nói, kể từ khi biết Từ Lạc Dương gia nhập đoàn phim của Chử Vệ, mà còn một vai diễn còn chưa xác định diễn viên, anh ta đã giục quản lý đi liên hệ, khó khăn lắm mới giành được vai diễn này tới tay. Đến đoàn phim cũng chưa kịp nghỉ ngơi, đã chạy đi tìm Từ Lạc Dương.

Lâu quá không gặp, anh ta lo rằng trong mắt Từ Lạc Dương, mình đã trở thành một người xa lạ.

Stylist Đường Phương nghe xong, bèn liếc mắt nhìn Hạ Nam.

Từ Lạc Dương không nghĩ ngợi nhiều, chỉ cảm thấy có thể gặp được bạn cũ là một chuyện rất vui, cậu suy nghĩ một chút rồi nói: “Lúc đó tui cũng vậy, xuống máy bay là chạy thẳng tới đây. Kết quả còn chưa kịp tự giới thiệu bản thân với đạo diễn Chử, đã phải mặc đồ diễn quay phim luôn. Anh có thể tranh thủ thời gian ăn chút gì đó, lát nữa đạo diễn tới, chắc sẽ trực tiếp bắt đầu quay luôn đó.”

Cậu rất thiện chí mà cung cấp tin tức —— năng suất làm việc của đạo diễn cực kỳ cao, nếu không muốn trong lúc quay phim bị đói bụng, thì nhanh đi ăn cơm đi.

Hạ Nam hiểu, anh ta nhìn Từ Lạc Dương thêm mấy lần, rồi mới ra khỏi phòng trang điểm.

Người mới đi chưa được bao lâu, Trịnh Đông đã gọi điện tới.

Nói chuyện công việc xong lại nói chuyện hằng ngày, nghe Từ Lạc Dương nói người mới vào đoàn phim là Hạ Nam, trong lòng Trịnh Đông lập tức vang lên tiếng báo động, anh không dấu vết mà hỏi: “Cậu gặp cậu ta rồi hả?”

“Đương nhiên là gặp rồi, Hạ Nam nói ảnh còn chưa cất hành lý đã tới tìm em, em nghĩ chắc vì ảnh mới vào đoàn phim, không hiểu tính cách đạo diễn, nên hơi bất an. Trước đây không phải em và ảnh đã từng cùng tham gia một game show sao? Vẫn tính là người quen, vậy nên ảnh vội vàng tới tìm em học hỏi kinh nghiệm, cũng có thể hiểu được. Em cũng nhắc nhở đại mấy câu.”

“…”

Trịnh Đông nghe xong, không biết trả lời như thế nào. Hạ Nam này lúc trước theo đuổi Từ Lạc Dương hai năm mới từ bỏ, cũng coi như nghị lực đáng khen, giờ là sao đây? Chẳng nhẽ định theo đuổi lại hở?

Nhưng mà Trịnh Đông cũng không hiểu lắm, nếu như Hạ Nam dùng cái nghị lực này vào việc đóng phim, có lẽ đã sớm giành được giải ảnh đế, sao lại thắt cổ mãi trên cái cây cổ thụ xiêu vẹo Từ Lạc Dương này chứ?

Nhớ lại mấy câu Từ Lạc Dương nói ở trong đầu mấy lần, Trịnh Đông cảm thấy Từ Lạc Dương chắc sẽ còn FA thêm một trăm năm nữa.

Giống như Từ Lạc Dương đoán, Chử Vệ vừa đến trường quay, đã bảo stylist dẫn Hạ Nam đi thay đồ.

Con đường diễn xuất của Hạ Nam không rộng lắm, từ ngoại hình đến khí chất đều có thiên hướng của bậc quân tử trong phim cổ trang. Trước kia anh ta cũng muốn thử những hướng diễn xuất khác, nhưng tất cả đều thất bại. Thế là anh ta dứt khoát không đấu tranh nữa, dù sao cũng đều kiếm được tiền, vai diễn như vậy còn có thêm nhiều fan.

Lần này, anh ta diễn vai Tử Hiền, cũng là tính cách vừa ôn hòa vừa rộng lượng, nhưng làm việc dây dưa không quyết đoán, có lúc còn có vẻ nhu nhược.

Chử Vệ đánh giá Hạ Nam mặc trang phục cổ trang rầy rà mấy lần, cảm thấy hóa trang mặc dù không thể đem lại cho anh một loại cảm giác kinh diễm giống như Từ Lạc Dương, nhưng vẫn được. Thế là ông dùng tay ra hiệu, rồi nói với Từ Lạc Dương: “Tử Sở qua đây, trước tiên diễn thử một đoạn xem.”

Từ Lạc Dương gật đầu, sau khi đi tới, cậu đưa lưng về máy quay, nhỏ giọng nhanh chóng nói: “Tìm một cảnh mà anh khá nhớ lời thoại đi.”

Hạ Nam chưa từng gặp đạo diễn nào như vậy, nên hơi ngơ ngác, nhưng dù sao cũng đóng phim mấy năm rồi, lập tức điều chỉnh tốt trạng thái. Về phần một vài câu thoại nhớ không rõ lắm, anh ta cũng hữu kinh vô hiểm mà lấp liếm được.

Nghe thấy giọng Chử Vệ, hai người đều dừng lại, đợi đạo diễn đánh giá.

Chử Vệ từ trước đến nay chẳng biết nể nang gì, ông không mắng người, chỉ là giọng điệu rất bình thường: “Sau khi lên phim khí chất cũng không tệ lắm, lời thoại thì rất tệ, cho cậu hai ngày, nếu còn không nhớ lời thoại, thì có thể thu dọn đồ đạc về luôn.”

Từ Lạc Dương đứng ở bên cạnh, mắt nhìn hoa văn trên tấm thảm, cảm thấy đạo diễn Chử nói chuyện đúng là một tiễn xuyên tim. Nhớ lại lần đầu tiên mình vào đoàn phim, đạo diễn Chử bảo cậu gầy lại một chút, so với bây giờ, đúng là ấm áp như mùa xuân.

Thế là lúc ăn trưa, Hạ Nam cầm kịch bản tới tìm cậu đối diễn, nhớ lại mấy ngày mình mới vào đoàn phim, cũng vất vả thức đêm học thuộc lời thoại như vậy, Từ Lạc Dương quyết định lấy chuyện giúp người làm niềm vui, nên không từ chối.

Ngồi ở ghế bên cạnh, nhìn thấy Từ Lạc Dương dùng tốc độ cực kỳ nhanh gửi tin nhắn đi, Hạ Nam thăm dò hỏi: “Cậu đang nói chuyện với Thích Trường An hả?”

Từ Lạc Dương gật đầu: “Đúng vậy, sao anh biết?”

Miệng Hạ Nam hơi đắng, nhưng giọng điệu vẫn rất bình thường: “Gần đây thường xuyên nhìn thấy cậu và anh ta cùng lên hotsearch, nên tôi đoán vậy.”Nhận ra Từ Lạc Dương không tức giận, anh ta lại thoải mái nói: “Lúc trước hai người hợp tác trong phim của đạo diễn Trương, tôi còn tưởng đây là mánh khóe tuyên truyền phim, không ngờ thực tế quan hệ của hai người lại tốt như vậy.”

Nghe Hạ Nam nói xong, trong lòng Từ Lạc Dương tự nhiên hơi không thoải mái: “Là cực kỳ tốt.” Không muốn nói thêm gì nữa, cậu dứt khoát chỉ chỉ kịch bản: “Tranh thủ thời gian đối diễn đi, còn bốn mươi phút nữa là bắt đầu quay phim rồi.”

Ba ngày tiếp theo, Chử Vệ lặng lẽ quan sát, Hạ Nam hầu như dành toàn bộ thời gian nghỉ ngơi đi tìm Từ Lạc Dương, còn hết sức ân cần. Có lúc thì dùng chiêu tỉ mỉ như mang bữa sáng, đưa đồ uống, chuyển kịch bản, có lúc lại dùng chiêu công việc như xin chỉ bảo, xin đối diễn, cần thảo luận về nhân vật.

Từ trước đến giờ ông nhìn người đều vô cùng chính xác, trong lòng hiểu rõ, ông liền gọi điện cho Thích Trường An.

Thích Trường An bắt máy rất nhanh: “Đạo diễn Chử? Lạc Dương xảy ra chuyện gì ư?”

“Không xảy ra chuyện gì cả.” Chử Vệ nhìn Hạ Nam lại cầm kịch bản đi tìm Từ Lạc Dương đối diễn, chậm rì rì nói: “Vì tình bạn của mình tôi nhắc nhở cậu, nếu như cậu còn không tới đây nữa, Bánh Ngọt Nhỏ nhà cậu sẽ bị cướp mất đó.”

Buổi chiều quay cảnh đầu tiên, chính là hoàng đế Tử Sở tự mình cầm một cái đao cán dài, ngay trước mặt Dĩnh Xuyên Vương Tử Hiền vốn đang một lòng chủ trương nghị hòa, trực tiếp chém đầu một viên đại tướng dưới trướng, Tử Hiền bị dọa đến mức sắc mặt trắng bệch.

Đạo diễn Chử yêu cầu, động tác múa đao phải vừa tàn nhẫn vừa đẹp mắt, còn không được quá đẫm máu, đồng thời biểu cảm trên mặt phải tạo ra được một loại mỹ cảm nghiêm nghị không thể xâm phạm.

Thế là, chỉ một động tác này, Từ Lạc Dương bị đạo diễn Chử NG ba mươi mấy lần.

Khó khăn lắm mới đạt được yêu cầu, đạo diễn Chử cho toàn bộ staff nghỉ ngơi tại chỗ mười phút. Từ Lạc Dương khoác khôi giáp mười mấy cân, đi tới chỗ nghỉ ngơi bên cạnh, toàn thân đều sắp tan vỡ.

Cậu lấy ly giữ nhiệt từ trong túi ra, theo thói quen kiểm tra một lần trước —— Từ Lạc Dương đối với đồ ăn mình muốn ăn, nước mình muốn uống đều cực kỳ chú ý, dù sao thì trường quay nhiều người nên hỗn tạp, dễ bị hại. Bình thường cậu đều bảo Lư Địch cầm giúp mình, nhưng hôm nay Lư Địch bị cảm nhẹ, Từ Lạc Dương bèn bảo cậu ta tới phòng hóa trang nghỉ ngơi.

Xác định ly giữ nhiệt không có vấn đề gì, Từ Lạc Dương mới đưa tay vặn nắp ra. Nhưng trước đó vung đao cán dài nhiều lần quá, hai tay thoát lực, vẫn cứ run rẩy mãi, cậu thử mấy lần cũng vẫn chẳng vặn được nắp ra.

Hạ Nam đúng lúc cầm kịch bản đi tới, chú ý tới chi tiết này, vội vàng nói: “Tôi mở giúp cậu nhé?”

Theo bản năng để ly lại trên ghế nhựa, Từ Lạc Dương cười nói: “Không cần đâu, không mở ra chứng tỏ hôm nay tui với nó không có duyên phận, có lẽ ý trời muốn bảo tui uống ít nước, giảm bớt số lần chạy tới phòng vệ sinh.”

Trên người cậu mặc đồ cổ trang và khôi giáp, mức độ đi nhà vệ sinh rườm rà đến nỗi mỗi lần đều khiến cậu sụp đổ.

Lúc này, ly giữ nhiệt trên ghế bỗng bị người cầm lên, tiếp đó là giọng nói hơi lo lắng: “Tay không có sức hả?”

Từ Lạc Dương chớp chớp mắt, không dám quay đầu lại, mà nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Có phải mình nghe nhầm không?” Nếu không sao cậu lại có thể nghe thấy giọng Thích Trường An được?

Giọng nói đó lần thứ hai xuất hiện lại mang theo chút bất đắc dĩ và ý cười: “Không nghe nhầm đâu, quay đầu lại đi.”

Thế là Từ Lạc Dương cẩn thận quay đầu lại, bèn nhìn thấy Thích Trường An đứng sau lưng cậu. Tóc đối phương đã được xử lý cẩn thận, anh mặc một cái áo khoác lông cừu dài đặt làm riêng, khăn quàng cổ buộc tùy ý, làm nổi bật chiều cao và đôi chân dài. Cầm ly giữ nhiệt trong tay, để lộ một chiếc đồng hồ cơ khí thủ công khảm ngọc bích trên cổ tay.

“Trường An!” Chiến giáp trên người Từ Lạc Dương quá nặng, không thể nhảy lên, nhưng mặt cậu ngập tràn ý cười, rõ ràng là rất vui: “Sao anh lại tới đây?”

“Tới giúp cậu mở nắp ly.” Thích Trường An vặn nắp ly ra đưa ly giữ nhiệt cho cậu: “Uống đi.”

Từ Lạc Dương hoàn toàn quên mất cậu vừa mới nói mình không uống nước, tự nhiên nhận lấy ly, một hơi uống hơn nửa ly.

Mà lúc này, có nhân viên đi cùng Thích Trường An tới khách sạn, đang đẩy xe đẩy nhỏ, lần lượt phát đồ uống nóng cho staff.

Từ Lạc Dương nhìn thấy, lập tức cảm thấy nước lọc thật khó uống, cậu kéo kéo ống tay áo Thích Trường An: “Anh đưa gì tới vậy?”

“Ca-cao nóng và cà phê nóng, còn cả trà sữa nóng nữa.” Nhìn thấu vẻ mặt Từ Lạc Dương, Thích Trường An cười nói: “Cậu cũng muốn uống hả?”

“Muốn uống,” Từ Lạc Dương gật đầu, mắt đầy khát vọng nhìn Thích Trường An: “Muốn uống ca-cao nóng.”

“Lúc giao thừa, ai quyết chí nói, để duy trì cân nặng hiện tại, phải từ chối tất cả những thứ nhiều nhiệt lượng nhiều chất béo?” Nói thì nói thế, nhưng Thích Trường An vẫn giúp cậu đi lấy một ly ca-cao nóng, lại chu đáo cắm ống hút, rồi mới đưa tới trong tay Từ Lạc Dương, dặn dò: “Hơi nóng đó, cẩn thận một chút.”

Đợi Từ Lạc Dương uống một ngụm nhỏ, thỏa mãn nheo mắt lại, Thích Trường An mới nhìn Hạ Nam đứng bên cạnh nãy giờ vẫn chưa lên tiếng, giọng điệu khôi phục lại sự lạnh nhạt: “Chào anh, tôi là Thích Trường An.”

Liếc mắt nhìn Từ Lạc Dương chuyên tâm uống ca-cao nóng đứng bên cạnh Thích Trường An, Hạ Nam gượng cười nói: “Chào anh, tôi là Hạ Nam.”

“Lần đầu gặp, cảm ơn anh mấy ngày nay đã chăm sóc Từ Lạc Dương, Hạ tiên sinh muốn uống gì? Tôi bảo người đưa tới?”

Từ Lạc Dương hoàn toàn không chú ý tới vũ bão ào ào dâng lên trong đó, còn cắn ống hút gật đầu phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy, đồ uống nóng Trường An đưa tới đều cực kỳ ngon, Hạ Nam anh có muốn nếm thử không?”

Hạ Nam hơi không cười nổi: “Cảm ơn, vậy tôi muốn một ly cà phê.”

————

Tâm tình nhỏ của Từ Náo Náo:

Vui đến mức xoay vòng vòng ~
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...