Nghe Nói Ngươi Muốn Cưới Ta?
Chương 4: Vi Vi ăn thật khỏe!
Hiện tại đang là mùa xuân ở Loan Thành, quần áo đơn bạc thôi đã đủ cảm nhận được ánh nắng ấm áp cùng với gió xuân nhè nhẹ bên môi rồi.
Bạch Vi hôm nay đi xe đạp vòng quanh các con đường nhỏ nàng chuẩn bị đi tới siêu thị cách tiêu khu không xa lắm. Trong nhà tuy rằng đã được nhân viên dọn dẹp sạch sẽ nhưng vẫn còn thiếu một ít đồ dùng sinh hoạt hằng ngày cho nên Bạch Vi mượn xe đạp của Vương Tú Mai một mình đi mua đồ.
Siêu thị mở nhạc êm tai Bạch Vi bỏ từng vật dụng cần thiết vào xe hàng.
Mái tóc dài bị búi lên làm lộ ra cổ trắng nõn cùng với xương quai xanh tinh tế. Bạch Vi lớn lên dịu dàng ôn nhu dễ dàng tạo ấn tượng với mọi người nàng ở đây bất tri bất giác cũng tạo thành một khung cảnh hài hòa.
Bạch Vi nhìn hai nhãn hiệu sữa chua khác nhau mà đắn đo rốt cuộc nên mua cái nào nhỉ?
Lúc này, một người đã gần đi ngang qua người Bạch Vi đột nhiên dừng lại bước chân, không quá tin tưởng mà lại quay đầu lại nhìn Bạch Vi đang đắn đo. Nàng thật cẩn thận quay lại nhẹ giọng hỏi: "Là... Bạch Vi sao?"
Thình lình nghe được tên của mình, Bạch Vi thuận tay đem hai ly sữa chua đều bỏ vào xe hàng luôn. Nàng xoay người nghi hoặc mà nhìn cô gái kia sao lại có cảm giác đã gặp cô gái này ở đâu rồi? Bạch Vi trầm ngâm một lát chần chờ một chút mới nói: "Cậu là... Quách Mỹ Đồng sao?"
Quách Mỹ Đồng kích động vỗ tay một cái "Là tớ, là tớ đây còn tưởng rằng nhận sai người chứ!"
Quách Mỹ Đồng xoay quanh Bạch Vi vẫn là cái bộ dạng xinh đẹp chói mắt như vậy trong lòng không phải nói là rất rất hâm mộ. Nàng sờ gương mặt tiều tụy của bản thân cho ra kết luận quả thật người ta nói không sai sau khi kết hôn phụ nữ đúng là lão hóa nhanh hơn, bạn của cô chưa kết hôn rõ ràng là nhan sắc khác hẳn luôn.
Bạch Vi không hề nghĩ đến chỉ đi siêu thị thôi mà lại gặp được bạn học cũ hồi cao trung không khỏi cong môi cười cười: "Lâu như vậy rồi không gặp nhau, cậu vẫn còn có thể nhận ra tớ."
Quách Mỹ Đồng bạn ngồi phía sau Bạch Vi 3 năm cao trung, so với quan hệ bình thường như những người bạn khác hai người bọn họ rất hay cùng nhau đi mua quà vặt. Hôm nay gặp nhau ở đây Bạch Vi trong lòng cũng thấy vui vẻ.
Quách Mỹ Đồng tấm tắc trêu ghẹo: "Cậu so với hồi còn đi học không khác gì hết tớ đây nếu không nhận ra cậu mới có vấn đề ở mắt đó. Cậu về nước lúc nào vậy?"
Bạch Vi giải thích: "Ngày hôm qua vừa trở về nên hôm nay mới đi mua đồ dùng hằng ngày."
Quách Mỹ Đồng nắm chặt tay Bạch Vi làm như không có khoảng thời gian xa cách "Cậu muốn ở lại Loan Thành làm việc? Tớ đã nói mà cậu chắc chắn nên trở về sớm một chút mỗi năm họp lớp bọn họ luôn xoay quanh đề tài về cậu."
Bạch Vi chính là hoa khôi của khoa thành tích tốt lại lớn lên xinh đẹp sau lưng có không ít nam sinh yêu thầm nàng chỉ là đột nhiên xuất ngoại làm mọi người có chút trở tay không kịp.
Quách Mỹ Đồng còn nhớ rõ ngày tốt nghiệp trong ban có một nam sinh thành thật đã uống không ít sau đó hắn đỏ mặt tỏ tình với Bạch Vi. Tuy rằng kết quả cuối cùng có thể nghĩ ra nhưng nam sinh kia nói bản thân không hối hận. Rốt cuộc đều phải tốt nghiệp thật sự nếu không điên cuồng một lần có lẽ sẽ rất đáng tiếc mà bỏ qua cơ hội lần đó?
Cho nên có hắn dũng cảm mở đầu các nam sinh khác cũng muốn được bày tỏ nhưng nhìn thấy bộ dạng lãnh đạm của Bạch Vi bọn họ liền không dám nữa.
Quách Mỹ Đồng hiện tại vừa nhớ tới những hình ảnh xưa liền nhịn không được muốn cười ra tiếng.
Bạch Vi gật gật đầu "Ở nước ngoài đã học xong rồi lần này về đây chủ yếu muốn tìm một công việc lâu dài. Mấy năm qua bởi vì tớ đều ở nước ngoài cũng không thể tham gia, năm nay có lẽ sẽ có thể tham gia tụ hội."
Quách Mỹ Đồng nở nụ cười "Lần này có cậu đến chắc chắn sẽ dọa bọn họ bất ngờ một phen."
Bạch Vi lắc đầu ánh mắt khó hiểu "Vì sao lại dọa bọn họ nhảy dựng?"
"hôm tốt nghiệp cậu về nhà sớm nên không biết có nhiều nam sinh mượn rượu giải sầu muosn bày tỏ, cười muốn bể bụng luôn. Hiện tại bọn họ ai cũng đều có sự nghiệp thành công chắc chắn đã quên mất chuyện lúc trước rồi. Nhưng hiện tại cậu quay về có thể sẽ làm cho bọn họ nhớ lại những chuyện huy hoàng lúc trước thì sao囧." Quách Mỹ Đồng vui sướng khi có người gặp họa, lần trước tụ hội bạn cũ còn có người ở khoác lác nói nếu lúc trước hắn bày tỏ nói không chừng Bạch Vi đã sớm thành hắn bạn gái.
Bạch Vi nghe nói thế có chút bất đắc dĩ như có như không ý cười: "Chuyện đã qua cả rồi, nhưng dù sao đó cũng là ký ức thanh xuân vui vẻ." Thật ra bọn họ cũng gây cho mình không ít lần bối rối giờ nghĩ lại cũng không phải là ký ức vui vẻ gì.
Quách Mỹ Đồng thấy nàng biểu tình nhàn nhạt liền đoán được nàng không thích nghe những việc này cho nên cười chuyển chủ đề.
Cùng bạn cũ gặp nhau, ai cũng sẽ hỏi vấn đề này.
"Cậu có người yêu chưa?"
"Không có vẫn sống cô đơn một mình."
Quách Mỹ Đồng không thể tin được: "Không thể nào?"
Chẳng lẽ khi đó mình đã đoán sai? Không phải chứ...
Bạch Vi ánh mắt hơi lóe cười nhạt hỏi ngược lại: "Cậu nghĩ rằng tớ đang yêu đương sao."
Quách Mỹ Đồng buồn bực mà lắc lắc đầu trước đó cũng là suy đoán của mình thôi vẫn là không nên nói ra tránh tạo thành hiểu lầm giữa cả hai: "Không có gì, tớ chỉ là cảm thấy cậu xinh đẹp như thế sao mà lại còn độc thân, ha ha ha."
Bạch Vi cảm thấy Quách Mỹ Đồng hình như có chuyện gì ở lén gạt mình rốt cuộc là chuyện gì?
"Tớ cùng cậu đi mua tiếp rồi bọn mình ghé vào quán cà phê nhé? Đừng ở siêu thị ngốc nữa tớ còn rất nhiều chuyện muốn tâm sự với cậu."
Bạch Vi không hề suy nghĩ chuyện lúc nãy nữa "Được thôi. Cậu vẫn luôn hỏi chuyện của tớ, vậy cậu dạo này thế nào?"
Quách Mỹ Đồng đưa ra nhẫn kim cương ngay ngón áp út nhướng mày cười "Tớ đã thành công gả đi rồi mới vừa kết hôn năm nay. Chồng của tớ cậu cũng biết đó chính là Tôn Đào Minh."
Nhắc tới Tôn Đào Minh, Bạch Vi tức khắc liền có ấn tượng.
Bạch Vi cảm thấy rất kinh ngạc Quách Mỹ Đồng thế mà kết hôn cùng với đội trưởng đội bóng rổ trêu chọc nói: "Tớ nhớ hai người các cậu lúc ấy giống như khắc tinh của nhau sao mà lại dính vào với nhau được?"
Quách Mỹ Đồng cuối cùng là có điểm ngượng ngùng chọt chọt cánh tay Bạch Vi: "Tớ lúc ấy cùng Tôn Đào Minh cãi nhau bởi vì anh ấy khi dễ Dương Đồng lớp chúng ta. Tuy rằng trậu đấu lần đó đội nữ thắng nhưng nhưng tớ vẫn luôn chán ghét anh ấy. Kết quả lúc vào đại học mới phát hiện cả hai chung trường. Vài lần tiếp xúc lâu sau anh ấy làm tớ thay đổi thành một cái nhìn khác. Haha anh ấy lớn lên còn rất đẹp trai lên đại học cũng được rất nhiều nữ sinh theo đuổi, anh ấy lấy tớ ra ngụy trang trải qua thời gian dà tự nhiên lại đến với nhau luôn."
Bạch Vi nghe đến tên Dương Đồng bàn tay nắm thật chặt xe đẩy đôi mặt có tí ảm đạm. Ngày đó nàng rời đi ngoài miệng nói thật dễ nghe nói cái gì hôm nào tới tìm mình, Đã qua ngày hôm sau cũng không thấy Dương Đồng liên hệ lại với mình chẳng lẽ muốn mình chủ động một lần?
Bạch Vi tạm thời đem chuyện không vui trong lòng đè xuống, ẩn ẩn thở dài.
"Có thể tìm được nửa kia của mình nhất định rất hạnh phúc phải không?"
Quách Mỹ Đồng có vài phần ghét bỏ mà bĩu môi: "Cậu đừng nói như vậy chờ kết hôn rồi cậu sẽ biết cuộc sống sau khi kết hôn thật tế đều khác xa so với tưởng tưởng. Quan hệ mẹ chồng nàng dâu là cái vấn đề từ xưa đến nay rồi tớ vẫn còn đau đầu đây."
Bạch Vi ôn nhu khuyên giải: "Lâu ngày mới thấy lòng người cậu cứ chăm sóc người mà cậu yêu, mẹ của Tôn Đào Minh cũng sẽ chậm rãi phát hiện điểm tốt của cậu."
Quách Mỹ Đồng ưu sầu mà cười cười: "Chỉ hy vọng như thế không nói mấy lời phiền lòng nữa hãy nói về cậu đi. Cậu sống bên đấy không gặp được ai vừa ý?"
Bạch Vi đã mua không sai biệt lắm, chỉ chỉ quầy tính tiền nói: "Tớ muốn đi tính tiền những chuyện khác chút nữa nói tiếp nhá."
Quách Mỹ Đồng lần này đi siêu thị là muốn mua đồ ăn vặt nhưng hiện tại có chuyện khác làm nàng cảm thấy hứng thú hơn. Nàng cười hì hì thúc giục: "Nhanh lên nhé tớ chờ cậu."
So với bát quái đồ ăn vặt không đáng nhắc tới! (////)
Bạch Vi bất đắc dĩ bật cười: "Vậy cậu đợi một chút."
Buổi chiều siêu thị không đông lắm cho nên Bạch Vi xếp không làm Quách Mỹ Đồng chờ lâu.
Khi nàng xách 2 bao đồ đi ra Quách Mỹ Đồng thuận thế giúp nàng cầm một túi: "Tớ có lái xe mang đồ để vào đi"
Bạch Vi cười: "Tớ đi xe đạp đến đây, nếu giờ đi với cậu xe đạp phải làm sao đây?"
"Xe đạp có thể để vào cốp xe phía sau, chỗ đó rất rộng."
Bạch Vi thực may mắn xe đạp dì Vương có thể gấp lại nếu không... cũng không để vừa.
Quách Mỹ Đồng vỗ vỗ cốp xe bĩu môi: "Xe đạp này là của ai thế?"
"Là của dì Vương hàng xóm."
"Dì Vương còn ở đó à?"
"Đúng rồi."
Hai người một đường tán gẫu rất nhanh đã đến quán cà phê Bạch Vi cởi đai an toàn theo nàng xuống xe.
Quách Mỹ Đồng nhướng mày "Nơi này rất thanh tịnh cậu chắc chắn sẽ thích."
Bạch Vi đúng là rất thích nơi này vui vẻ nói: "Cậu vẫn còn nhớ sở thích nhỏ này của tớ."
Quách Mỹ Đồng quàng qua cánh tay nàng thái độ thân mật: "Cao trung ba năm cậu giúp đỡ tớ nhiều như vậy mà tớ không nhớ chuyện nhỏ này vậy thật là bạch nhãn lang."
Bạch Vi biết nàng đang nói đến lúc kia dùng thời gian rảnh của mình giúp nàng học bù mà đối với Bạch Vi đó chỉ là việc nhỏ không tốn sức. Nhưng nhìn thấy Quách Mỹ Đồng còn nhớ tình nghĩa trước đây Bạch Vi liền cảm thấy có dòng nước ấm chảy qua trái tim.
Sau khi gọi món Quách Mỹ Đồng tức khắc kiềm chế không được nữa nàng hai mắt sáng lấp lánh nhìn Bạch Vi "Câu hỏi lúc nãy cậu vẫn chưa trả lời tớ."
Bạch Vi dựa ghế mây ánh mắt nhàn nhạt, khóe môi cười nhạt bình tĩnh mà giải thích nói: "Tớ ở nước ngoài không nghĩ tới những việc này cho nên làm sao có thể vừa mắt người nào chứ."
"Không phải đâu, cậu cũng không phải thanh tâm quả dục gì. Nước ngoài có rất nhiều người đẹp cậu còn chưa động tâm?" Quách Mỹ Đồng mắt lộ tiếc nuối, nếu là chính mình khẳng định muốn cùng một người bạn trai ngoại quốc oanh oanh liệt liệt yêu đương! Làm hắn quỳ gối dưới váy nàng.
Bạch Vi âm thầm bật cười: "Thực đáng tiếc, không có ai làm tớ động tâm."
Quách Mỹ Đồng thở dài một tiếng: "Cậu không phải là có người trong lòng chứ?"
Nàng không nghĩ tới câu nói thuận miệng vừa rồi làm đôi mắt Bạch Vi gợn sóng. Vừa nãy còn là biểu tình điềm đạm nháy mắt có một tia hoảng loạn Quách Mỹ Đồng đem hành động kia lưu vào trong mắt, nàng tươi cười càng sâu trong giọng nói mang theo hai phân trêu chọc: "Ỏ, sẽ không phải bị tớ nói trúng rồi đấy?"
Bạch Vi không được tự nhiên mà dùng tay xoăn xoăn đuôi tóc má nàng ửng đỏ, nhu hòa trong ánh mắt cất giấu mấy phần thẹn thùng "Cũng...... Cũng không hẳn."
"Ha, nhìn cậu này vậy mà còn không muốn thừa nhận a?" Quách Mỹ Đồng cảm thấy buồn cười, thật sự là Bạch Vi biểu hiện quá mức với đơn thuần chút.
"Tớ không có!" Bạch Vi phồng má cãi, bị người vạch trần chuyện trong lòng nàng thẹn quá thành giận.
"Rồi rồi rồi, không cười cậu nữa nha, ha ha ha." Quách Mỹ Đồng chỉ là trong lòng tò mò, rốt cuộc là ai được Bạch Vi ưu ái.
Bạch Vi xoa xoa mi tâm nghĩ tới đầu sỏ gây tội, nàng không khỏi có chút thất bại "Tớ cũng không biết có phải là thích không. Chỉ là cho tới nay tớ vẫn để ý cậu ấy."
"Uầy, để ý một người đó chính là thích nha. Nếu cậu không thích người ta thì mắc gì cậu lại để ý người ta." Quách Mỹ Đồng chậm rãi mà nói bắt đầu phổ cập kiến thức.
Bạch Vi không nghĩ sẽ nói tiếp chuyện này, chờ tới khi nàng hiểu rõ tâm ý của mình rồi nói sau.
Quách Mỹ Đồng vốn muốn còn muốn nói gì đột nhiên di động vang lên. Quách Mỹ Đồng ngượng ngùng mà cười: "Xin lỗi nhé, tớ phải nghe điện thoại một chút."
Bạch Vi cười nhẹ: "Không có việc gì."
Gọi đến là Tôn Đào Minh, Quách Mỹ Đồng báo cho hắn tên quán cà phê sau đó liền cúp máy. Nàng thổi thổi nhấp một ngụm cà phê, giải thích nói: "Chồng tớ lại sơ ý anh ấy ra ngoài quên mang chìa khóa hiện tại không vào nhà được đành phải tìm tớ cầu cứu." Nói nói Quách Mỹ Đồng đều nhịn không được vui vẻ.
Bạch Vi cười lên tiếng: "Còn cậu lại là người cẩn thận vừa đúng bổ sung lẫn nhau."
"Ôi cậu đừng nhắc đến, sau khi đi làm anh ấy không chơi bóng rổ nữa hiện tại tăng cân sắp trở thành ông già béo."
"Kết hôn xong ai cũng lên cân một ít mà."
Quách Mỹ Đồng giận nàng liếc mắt một cái: "Cậu lại trêu ghẹo tớ."
Tôn Đào Minh đẩy cửa đi vào quán cà phê nhìn xung quanh một vòng lúc này mới phát hiện Quách Mỹ Đồng ngồi gần cửa sổ hắn hàm hậu cười bước nhanh đi qua "Bà xã!"
Quách Mỹ Đồng duỗi tay ý bảo hắn ngồi xuống kế bên mình nàng nâng nâng cằm, trêu đùa: "Đoán xem người đối diện anh là ai."
Tôn Đào Minh đầu tiên là lễ phép gật đầu với Bạch Vi sau đó cau mày suy tư một phen, hắn vỗ đùi, nói: "Là Bạch Vi hửm?"
"Đúng vậy chính là cậu ấy, hoa khôi của khoa đó nha."
Tôn Đào Minh sờ sờ cái ót, nhìn chung quanh: "Bạch Vi ở đây sao không thấy Dương Đồng?"
Bạch Vi cùng Quách Mỹ Đồng buồn bực mà liếc nhau, đồng thời hỏi: "Dương Đồng vì cái gì phải tới đây?"
Tôn Đào Minh còn không có biết rõ ràng tình huống, hắn mờ mịt mà nói: "Dương Đồng và Bạch Vi không phải một đôi sao?"
"Khụ khụ khụ khụ khụ!" Bạch Vi bị cà phê làm sặc thiếu chút nữa không thở nổi.
"?????"Quách Mỹ Đồng không hiểu ra sao, ai với ai cơ?!?.
Tôn Đào Minh lại quăng thêm một cái bom: "Chẳng lẽ không phải sao?"
Tác giả có lời muốn nói:
Bạch Vi liều mạng lắc đầu: Tớ không phải! Tớ không có! Tớ là cẩu độc thân!
Editor ngày 29.11.20: tôi cũng không hiểu sao tác giả lại đặt cái tiêu đề đó. Hồi trước thấy ngộ để hán việt còn thấy ngộ hơn nên quyết định đi sửa.
Bạch Vi hôm nay đi xe đạp vòng quanh các con đường nhỏ nàng chuẩn bị đi tới siêu thị cách tiêu khu không xa lắm. Trong nhà tuy rằng đã được nhân viên dọn dẹp sạch sẽ nhưng vẫn còn thiếu một ít đồ dùng sinh hoạt hằng ngày cho nên Bạch Vi mượn xe đạp của Vương Tú Mai một mình đi mua đồ.
Siêu thị mở nhạc êm tai Bạch Vi bỏ từng vật dụng cần thiết vào xe hàng.
Mái tóc dài bị búi lên làm lộ ra cổ trắng nõn cùng với xương quai xanh tinh tế. Bạch Vi lớn lên dịu dàng ôn nhu dễ dàng tạo ấn tượng với mọi người nàng ở đây bất tri bất giác cũng tạo thành một khung cảnh hài hòa.
Bạch Vi nhìn hai nhãn hiệu sữa chua khác nhau mà đắn đo rốt cuộc nên mua cái nào nhỉ?
Lúc này, một người đã gần đi ngang qua người Bạch Vi đột nhiên dừng lại bước chân, không quá tin tưởng mà lại quay đầu lại nhìn Bạch Vi đang đắn đo. Nàng thật cẩn thận quay lại nhẹ giọng hỏi: "Là... Bạch Vi sao?"
Thình lình nghe được tên của mình, Bạch Vi thuận tay đem hai ly sữa chua đều bỏ vào xe hàng luôn. Nàng xoay người nghi hoặc mà nhìn cô gái kia sao lại có cảm giác đã gặp cô gái này ở đâu rồi? Bạch Vi trầm ngâm một lát chần chờ một chút mới nói: "Cậu là... Quách Mỹ Đồng sao?"
Quách Mỹ Đồng kích động vỗ tay một cái "Là tớ, là tớ đây còn tưởng rằng nhận sai người chứ!"
Quách Mỹ Đồng xoay quanh Bạch Vi vẫn là cái bộ dạng xinh đẹp chói mắt như vậy trong lòng không phải nói là rất rất hâm mộ. Nàng sờ gương mặt tiều tụy của bản thân cho ra kết luận quả thật người ta nói không sai sau khi kết hôn phụ nữ đúng là lão hóa nhanh hơn, bạn của cô chưa kết hôn rõ ràng là nhan sắc khác hẳn luôn.
Bạch Vi không hề nghĩ đến chỉ đi siêu thị thôi mà lại gặp được bạn học cũ hồi cao trung không khỏi cong môi cười cười: "Lâu như vậy rồi không gặp nhau, cậu vẫn còn có thể nhận ra tớ."
Quách Mỹ Đồng bạn ngồi phía sau Bạch Vi 3 năm cao trung, so với quan hệ bình thường như những người bạn khác hai người bọn họ rất hay cùng nhau đi mua quà vặt. Hôm nay gặp nhau ở đây Bạch Vi trong lòng cũng thấy vui vẻ.
Quách Mỹ Đồng tấm tắc trêu ghẹo: "Cậu so với hồi còn đi học không khác gì hết tớ đây nếu không nhận ra cậu mới có vấn đề ở mắt đó. Cậu về nước lúc nào vậy?"
Bạch Vi giải thích: "Ngày hôm qua vừa trở về nên hôm nay mới đi mua đồ dùng hằng ngày."
Quách Mỹ Đồng nắm chặt tay Bạch Vi làm như không có khoảng thời gian xa cách "Cậu muốn ở lại Loan Thành làm việc? Tớ đã nói mà cậu chắc chắn nên trở về sớm một chút mỗi năm họp lớp bọn họ luôn xoay quanh đề tài về cậu."
Bạch Vi chính là hoa khôi của khoa thành tích tốt lại lớn lên xinh đẹp sau lưng có không ít nam sinh yêu thầm nàng chỉ là đột nhiên xuất ngoại làm mọi người có chút trở tay không kịp.
Quách Mỹ Đồng còn nhớ rõ ngày tốt nghiệp trong ban có một nam sinh thành thật đã uống không ít sau đó hắn đỏ mặt tỏ tình với Bạch Vi. Tuy rằng kết quả cuối cùng có thể nghĩ ra nhưng nam sinh kia nói bản thân không hối hận. Rốt cuộc đều phải tốt nghiệp thật sự nếu không điên cuồng một lần có lẽ sẽ rất đáng tiếc mà bỏ qua cơ hội lần đó?
Cho nên có hắn dũng cảm mở đầu các nam sinh khác cũng muốn được bày tỏ nhưng nhìn thấy bộ dạng lãnh đạm của Bạch Vi bọn họ liền không dám nữa.
Quách Mỹ Đồng hiện tại vừa nhớ tới những hình ảnh xưa liền nhịn không được muốn cười ra tiếng.
Bạch Vi gật gật đầu "Ở nước ngoài đã học xong rồi lần này về đây chủ yếu muốn tìm một công việc lâu dài. Mấy năm qua bởi vì tớ đều ở nước ngoài cũng không thể tham gia, năm nay có lẽ sẽ có thể tham gia tụ hội."
Quách Mỹ Đồng nở nụ cười "Lần này có cậu đến chắc chắn sẽ dọa bọn họ bất ngờ một phen."
Bạch Vi lắc đầu ánh mắt khó hiểu "Vì sao lại dọa bọn họ nhảy dựng?"
"hôm tốt nghiệp cậu về nhà sớm nên không biết có nhiều nam sinh mượn rượu giải sầu muosn bày tỏ, cười muốn bể bụng luôn. Hiện tại bọn họ ai cũng đều có sự nghiệp thành công chắc chắn đã quên mất chuyện lúc trước rồi. Nhưng hiện tại cậu quay về có thể sẽ làm cho bọn họ nhớ lại những chuyện huy hoàng lúc trước thì sao囧." Quách Mỹ Đồng vui sướng khi có người gặp họa, lần trước tụ hội bạn cũ còn có người ở khoác lác nói nếu lúc trước hắn bày tỏ nói không chừng Bạch Vi đã sớm thành hắn bạn gái.
Bạch Vi nghe nói thế có chút bất đắc dĩ như có như không ý cười: "Chuyện đã qua cả rồi, nhưng dù sao đó cũng là ký ức thanh xuân vui vẻ." Thật ra bọn họ cũng gây cho mình không ít lần bối rối giờ nghĩ lại cũng không phải là ký ức vui vẻ gì.
Quách Mỹ Đồng thấy nàng biểu tình nhàn nhạt liền đoán được nàng không thích nghe những việc này cho nên cười chuyển chủ đề.
Cùng bạn cũ gặp nhau, ai cũng sẽ hỏi vấn đề này.
"Cậu có người yêu chưa?"
"Không có vẫn sống cô đơn một mình."
Quách Mỹ Đồng không thể tin được: "Không thể nào?"
Chẳng lẽ khi đó mình đã đoán sai? Không phải chứ...
Bạch Vi ánh mắt hơi lóe cười nhạt hỏi ngược lại: "Cậu nghĩ rằng tớ đang yêu đương sao."
Quách Mỹ Đồng buồn bực mà lắc lắc đầu trước đó cũng là suy đoán của mình thôi vẫn là không nên nói ra tránh tạo thành hiểu lầm giữa cả hai: "Không có gì, tớ chỉ là cảm thấy cậu xinh đẹp như thế sao mà lại còn độc thân, ha ha ha."
Bạch Vi cảm thấy Quách Mỹ Đồng hình như có chuyện gì ở lén gạt mình rốt cuộc là chuyện gì?
"Tớ cùng cậu đi mua tiếp rồi bọn mình ghé vào quán cà phê nhé? Đừng ở siêu thị ngốc nữa tớ còn rất nhiều chuyện muốn tâm sự với cậu."
Bạch Vi không hề suy nghĩ chuyện lúc nãy nữa "Được thôi. Cậu vẫn luôn hỏi chuyện của tớ, vậy cậu dạo này thế nào?"
Quách Mỹ Đồng đưa ra nhẫn kim cương ngay ngón áp út nhướng mày cười "Tớ đã thành công gả đi rồi mới vừa kết hôn năm nay. Chồng của tớ cậu cũng biết đó chính là Tôn Đào Minh."
Nhắc tới Tôn Đào Minh, Bạch Vi tức khắc liền có ấn tượng.
Bạch Vi cảm thấy rất kinh ngạc Quách Mỹ Đồng thế mà kết hôn cùng với đội trưởng đội bóng rổ trêu chọc nói: "Tớ nhớ hai người các cậu lúc ấy giống như khắc tinh của nhau sao mà lại dính vào với nhau được?"
Quách Mỹ Đồng cuối cùng là có điểm ngượng ngùng chọt chọt cánh tay Bạch Vi: "Tớ lúc ấy cùng Tôn Đào Minh cãi nhau bởi vì anh ấy khi dễ Dương Đồng lớp chúng ta. Tuy rằng trậu đấu lần đó đội nữ thắng nhưng nhưng tớ vẫn luôn chán ghét anh ấy. Kết quả lúc vào đại học mới phát hiện cả hai chung trường. Vài lần tiếp xúc lâu sau anh ấy làm tớ thay đổi thành một cái nhìn khác. Haha anh ấy lớn lên còn rất đẹp trai lên đại học cũng được rất nhiều nữ sinh theo đuổi, anh ấy lấy tớ ra ngụy trang trải qua thời gian dà tự nhiên lại đến với nhau luôn."
Bạch Vi nghe đến tên Dương Đồng bàn tay nắm thật chặt xe đẩy đôi mặt có tí ảm đạm. Ngày đó nàng rời đi ngoài miệng nói thật dễ nghe nói cái gì hôm nào tới tìm mình, Đã qua ngày hôm sau cũng không thấy Dương Đồng liên hệ lại với mình chẳng lẽ muốn mình chủ động một lần?
Bạch Vi tạm thời đem chuyện không vui trong lòng đè xuống, ẩn ẩn thở dài.
"Có thể tìm được nửa kia của mình nhất định rất hạnh phúc phải không?"
Quách Mỹ Đồng có vài phần ghét bỏ mà bĩu môi: "Cậu đừng nói như vậy chờ kết hôn rồi cậu sẽ biết cuộc sống sau khi kết hôn thật tế đều khác xa so với tưởng tưởng. Quan hệ mẹ chồng nàng dâu là cái vấn đề từ xưa đến nay rồi tớ vẫn còn đau đầu đây."
Bạch Vi ôn nhu khuyên giải: "Lâu ngày mới thấy lòng người cậu cứ chăm sóc người mà cậu yêu, mẹ của Tôn Đào Minh cũng sẽ chậm rãi phát hiện điểm tốt của cậu."
Quách Mỹ Đồng ưu sầu mà cười cười: "Chỉ hy vọng như thế không nói mấy lời phiền lòng nữa hãy nói về cậu đi. Cậu sống bên đấy không gặp được ai vừa ý?"
Bạch Vi đã mua không sai biệt lắm, chỉ chỉ quầy tính tiền nói: "Tớ muốn đi tính tiền những chuyện khác chút nữa nói tiếp nhá."
Quách Mỹ Đồng lần này đi siêu thị là muốn mua đồ ăn vặt nhưng hiện tại có chuyện khác làm nàng cảm thấy hứng thú hơn. Nàng cười hì hì thúc giục: "Nhanh lên nhé tớ chờ cậu."
So với bát quái đồ ăn vặt không đáng nhắc tới! (////)
Bạch Vi bất đắc dĩ bật cười: "Vậy cậu đợi một chút."
Buổi chiều siêu thị không đông lắm cho nên Bạch Vi xếp không làm Quách Mỹ Đồng chờ lâu.
Khi nàng xách 2 bao đồ đi ra Quách Mỹ Đồng thuận thế giúp nàng cầm một túi: "Tớ có lái xe mang đồ để vào đi"
Bạch Vi cười: "Tớ đi xe đạp đến đây, nếu giờ đi với cậu xe đạp phải làm sao đây?"
"Xe đạp có thể để vào cốp xe phía sau, chỗ đó rất rộng."
Bạch Vi thực may mắn xe đạp dì Vương có thể gấp lại nếu không... cũng không để vừa.
Quách Mỹ Đồng vỗ vỗ cốp xe bĩu môi: "Xe đạp này là của ai thế?"
"Là của dì Vương hàng xóm."
"Dì Vương còn ở đó à?"
"Đúng rồi."
Hai người một đường tán gẫu rất nhanh đã đến quán cà phê Bạch Vi cởi đai an toàn theo nàng xuống xe.
Quách Mỹ Đồng nhướng mày "Nơi này rất thanh tịnh cậu chắc chắn sẽ thích."
Bạch Vi đúng là rất thích nơi này vui vẻ nói: "Cậu vẫn còn nhớ sở thích nhỏ này của tớ."
Quách Mỹ Đồng quàng qua cánh tay nàng thái độ thân mật: "Cao trung ba năm cậu giúp đỡ tớ nhiều như vậy mà tớ không nhớ chuyện nhỏ này vậy thật là bạch nhãn lang."
Bạch Vi biết nàng đang nói đến lúc kia dùng thời gian rảnh của mình giúp nàng học bù mà đối với Bạch Vi đó chỉ là việc nhỏ không tốn sức. Nhưng nhìn thấy Quách Mỹ Đồng còn nhớ tình nghĩa trước đây Bạch Vi liền cảm thấy có dòng nước ấm chảy qua trái tim.
Sau khi gọi món Quách Mỹ Đồng tức khắc kiềm chế không được nữa nàng hai mắt sáng lấp lánh nhìn Bạch Vi "Câu hỏi lúc nãy cậu vẫn chưa trả lời tớ."
Bạch Vi dựa ghế mây ánh mắt nhàn nhạt, khóe môi cười nhạt bình tĩnh mà giải thích nói: "Tớ ở nước ngoài không nghĩ tới những việc này cho nên làm sao có thể vừa mắt người nào chứ."
"Không phải đâu, cậu cũng không phải thanh tâm quả dục gì. Nước ngoài có rất nhiều người đẹp cậu còn chưa động tâm?" Quách Mỹ Đồng mắt lộ tiếc nuối, nếu là chính mình khẳng định muốn cùng một người bạn trai ngoại quốc oanh oanh liệt liệt yêu đương! Làm hắn quỳ gối dưới váy nàng.
Bạch Vi âm thầm bật cười: "Thực đáng tiếc, không có ai làm tớ động tâm."
Quách Mỹ Đồng thở dài một tiếng: "Cậu không phải là có người trong lòng chứ?"
Nàng không nghĩ tới câu nói thuận miệng vừa rồi làm đôi mắt Bạch Vi gợn sóng. Vừa nãy còn là biểu tình điềm đạm nháy mắt có một tia hoảng loạn Quách Mỹ Đồng đem hành động kia lưu vào trong mắt, nàng tươi cười càng sâu trong giọng nói mang theo hai phân trêu chọc: "Ỏ, sẽ không phải bị tớ nói trúng rồi đấy?"
Bạch Vi không được tự nhiên mà dùng tay xoăn xoăn đuôi tóc má nàng ửng đỏ, nhu hòa trong ánh mắt cất giấu mấy phần thẹn thùng "Cũng...... Cũng không hẳn."
"Ha, nhìn cậu này vậy mà còn không muốn thừa nhận a?" Quách Mỹ Đồng cảm thấy buồn cười, thật sự là Bạch Vi biểu hiện quá mức với đơn thuần chút.
"Tớ không có!" Bạch Vi phồng má cãi, bị người vạch trần chuyện trong lòng nàng thẹn quá thành giận.
"Rồi rồi rồi, không cười cậu nữa nha, ha ha ha." Quách Mỹ Đồng chỉ là trong lòng tò mò, rốt cuộc là ai được Bạch Vi ưu ái.
Bạch Vi xoa xoa mi tâm nghĩ tới đầu sỏ gây tội, nàng không khỏi có chút thất bại "Tớ cũng không biết có phải là thích không. Chỉ là cho tới nay tớ vẫn để ý cậu ấy."
"Uầy, để ý một người đó chính là thích nha. Nếu cậu không thích người ta thì mắc gì cậu lại để ý người ta." Quách Mỹ Đồng chậm rãi mà nói bắt đầu phổ cập kiến thức.
Bạch Vi không nghĩ sẽ nói tiếp chuyện này, chờ tới khi nàng hiểu rõ tâm ý của mình rồi nói sau.
Quách Mỹ Đồng vốn muốn còn muốn nói gì đột nhiên di động vang lên. Quách Mỹ Đồng ngượng ngùng mà cười: "Xin lỗi nhé, tớ phải nghe điện thoại một chút."
Bạch Vi cười nhẹ: "Không có việc gì."
Gọi đến là Tôn Đào Minh, Quách Mỹ Đồng báo cho hắn tên quán cà phê sau đó liền cúp máy. Nàng thổi thổi nhấp một ngụm cà phê, giải thích nói: "Chồng tớ lại sơ ý anh ấy ra ngoài quên mang chìa khóa hiện tại không vào nhà được đành phải tìm tớ cầu cứu." Nói nói Quách Mỹ Đồng đều nhịn không được vui vẻ.
Bạch Vi cười lên tiếng: "Còn cậu lại là người cẩn thận vừa đúng bổ sung lẫn nhau."
"Ôi cậu đừng nhắc đến, sau khi đi làm anh ấy không chơi bóng rổ nữa hiện tại tăng cân sắp trở thành ông già béo."
"Kết hôn xong ai cũng lên cân một ít mà."
Quách Mỹ Đồng giận nàng liếc mắt một cái: "Cậu lại trêu ghẹo tớ."
Tôn Đào Minh đẩy cửa đi vào quán cà phê nhìn xung quanh một vòng lúc này mới phát hiện Quách Mỹ Đồng ngồi gần cửa sổ hắn hàm hậu cười bước nhanh đi qua "Bà xã!"
Quách Mỹ Đồng duỗi tay ý bảo hắn ngồi xuống kế bên mình nàng nâng nâng cằm, trêu đùa: "Đoán xem người đối diện anh là ai."
Tôn Đào Minh đầu tiên là lễ phép gật đầu với Bạch Vi sau đó cau mày suy tư một phen, hắn vỗ đùi, nói: "Là Bạch Vi hửm?"
"Đúng vậy chính là cậu ấy, hoa khôi của khoa đó nha."
Tôn Đào Minh sờ sờ cái ót, nhìn chung quanh: "Bạch Vi ở đây sao không thấy Dương Đồng?"
Bạch Vi cùng Quách Mỹ Đồng buồn bực mà liếc nhau, đồng thời hỏi: "Dương Đồng vì cái gì phải tới đây?"
Tôn Đào Minh còn không có biết rõ ràng tình huống, hắn mờ mịt mà nói: "Dương Đồng và Bạch Vi không phải một đôi sao?"
"Khụ khụ khụ khụ khụ!" Bạch Vi bị cà phê làm sặc thiếu chút nữa không thở nổi.
"?????"Quách Mỹ Đồng không hiểu ra sao, ai với ai cơ?!?.
Tôn Đào Minh lại quăng thêm một cái bom: "Chẳng lẽ không phải sao?"
Tác giả có lời muốn nói:
Bạch Vi liều mạng lắc đầu: Tớ không phải! Tớ không có! Tớ là cẩu độc thân!
Editor ngày 29.11.20: tôi cũng không hiểu sao tác giả lại đặt cái tiêu đề đó. Hồi trước thấy ngộ để hán việt còn thấy ngộ hơn nên quyết định đi sửa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương