Nghe Nói Nơi Phương Xa Có Anh
Chương 44
Chiến thuật của đối phương cũng đúng như Lương Vân Tiên dự đoán. Bọn họ chủ yếu tập trung vào phòng thủ, tấn công chỉ là phụ. Vậy nên mấy đợt tấn công của Triệu Khôn với Đinh Nhất Khải đều chưa thành công.
Triệu Khôn bèn chuyền bóng cho Đinh Nhất Khải. Cậu ấy nhanh nhẹn rê bóng về phía rổ bóng của đối thủ. Tuy nhiên, lúc vừa băng qua trục trung tâm, đối thủ mặc áo số 9 - người đang ở gần Đinh Nhất Khải nhất – chợt lao tới đây để từng bước công kích, thế là cậu ấy chỉ có thể áp sát và phòng ngự mà thôi. Tuy nhiên, người mặc áo số 12 lại tấn công từ phía khác, tạo thành thế gọng kìm. Trong tình hình bí lối, Đinh Nhất Khải đành phải chọn cách chuyền bóng, song do tầm nhìn lẫn thời gian cấp bách nên cậu ấy không thể xác định được mình nên ném bóng cho ai. Vì vậy, Đinh Nhất Khải đã thực hiện một cú ném ngẫu nhiên về phía sau.
Giống như một màn ném tú cầu, tất cả mọi người trên sân đều hướng về phía quả bóng rổ đang bay lượn một cách vô định kia. Cơ thể của Lương Vân Tiên nhanh hơn một bước nên đã thành công giành được quả bóng này, sau đó trở thành mục tiêu của mọi người.
Trong chiến thuật mới nhất của đội bóng cấp trường, Lương Vân Tiên là đối tượng đầu tiên bị bọn họ phòng thủ. Cầu thủ số 4, số 7 với số 14 nhanh chóng bao vây anh từ các hướng khác nhau. Nhung Lương Vân Tiên không hề di chuyển, anh chỉ đứng yên tại chỗ rồi giơ tay để ném bóng tầm xa.
Lương Vân Tiên đang đứng ngoài trục trung tâm.
Vào thời khắc này, tất cả mọi người có mặt ở đó đều đang nín thở, vì khoảng cách giữa anh và rổ bóng của đối thủ thực sự quá xa. Thế mà Lương Vân Tiên vẫn dám ném bóng, quả thực không thể tin được, đồng thời cũng hơi điên cuồng.
Quả bóng rổ màu nâu đỏ vẽ một hình parabol dài ngoằng giữa không trung. Một tiếng “bịch” vang lên, nó đập mạnh vào rổ rồi bật ngược, sau đó lọt vào rổ.
Cú ném ba điểm hoàn hảo.
Toàn hội trường im phăng phắc. Vài giây sau, một tiếng thét ngạc nhiên vang lên. Hầu hết mọi người đều hoan hô là đỉnh của chóp, ngay cả huấn luyện viên của đội bóng cấp trường cũng không khỏi vỗ tay cổ vũ.
Chu Lạc Trần đứng bên cạnh huấn luyện viên, vô thức cắn răng thật chặt và dần dần siết chặt hai nắm đấm.
Đối với Chu Lạc Trần, những tiếng vỗ tay cùng với âm thanh hoan hô xung quanh vô cùng chói tai.
Cú ném giành trọn ba điểm này của Lương Vân Tiên đã mang tới một ý tưởng tấn công mới cho đội Thiếu niên – đó là tấn công tầm xa. Bọn họ không cần tiếp tục tốn công giành giật để giành lấy những cú bắt bóng bật bảng nữa, giảm thiểu việc cận chiến với đối thủ, đồng thời tận dụng năng lực ném tầm xa để ghi hai điểm hoặc ba điểm.
Nhưng những cú ném tầm xa thực sự là một thử thách đối với các cầu thủ về tỷ lệ ném trúng mục tiêu cùng với khả năng phát huy thực lực ngay tại sân đấu, bởi không phải ai cũng có thể ném cú ba điểm dễ dàng như Lương Vân Tiên, hơn nữa năng lực phòng thủ của đối phương rất mạnh. Mức độ phòng ngự Lương Vân Tiên với Triệu Khôn đã đạt tới mức nghiêm ngặt, khư khư phòng thủ, đặc biệt là đối với Lương Vân Tiên. Cầu thủ số 4 và số 9 như dán chặt vào người anh, áp sát anh để canh phòng, một tấc cũng không rời.
Quá trình thi đấu của hiệp hai vô cùng khó khăn. Lúc chặng thứ ba sắp kết thúc, tỷ số là 13:25, vẫn còn cách mục tiêu vượt hai mươi điểm rất xa. Đội bóng cấp trường vẫn không ngừng giở trò, bọn họ đã thường xuyên động tay động chân. Cho dù đội Thiếu niên đã gọi trọng tài vô số lần nhưng trọng tài vẫn mặc kệ như trước đó, không chất vấn cũng chẳng thổi còi.
Lương Vân Tiên nhận bóng từ Trần Long, sau đó lại bị cầu thủ số 4 với số 9 của đối phương tấn công từ hai phía một lần nữa. Anh bèn nhanh chóng ném bóng về hướng Đinh Nhất Khải, thế là người số 9 cũng thuận thế truy kích. Ai ngờ Lương Vân Tiên chỉ thực hiện một cú ném nhử mà thôi, quả bóng vẫn còn trong tay anh. Lợi dụng sự mất tập trung của cầu thủ số 9, Lương Vân Tiên vừa nhanh chóng dẫn bóng băng qua người đó vừa tránh sự cản phá của người mặc áo số 12 trước mặt mình, đồng thời chuyển bóng sang tay trái để rê bóng dọc theo biên trái mà không gặp một chút chướng ngại nào, sau đó lại chuyền bóng cho Đinh Nhất Khải.
Đinh Nhất Khải không cần suy nghĩ, cấp tốc nhấc hai tay lên. Nhưng vào lúc chuẩn bị ném bóng thì đối thủ số 7 lại bất ngờ đụng mạnh vào người cậu ấy từ phía sau. Đinh Nhất Khải đột ngột loạng choạng về phía trước. Thực ra cậu ấy vẫn có thể đứng vững trở lại nhưng Đinh Nhất Khải rất nghe lời đàn anh, thế là cậu ấy bèn thuận thế nằm trên mặt đất, bắt đầu ôm lấy cánh tay rồi hét lên thật to: “Ối! Anh ta đánh người rồi này! Phạm quy rồi!”
Nhưng trọng tài vẫn không hề thổi còi, điều này cho thấy trận đấu vẫn có thể tiếp tục.
Lục Vân Đàn đã sớm dồn nén, đợi lúc bộc phát rồi. Thấy vậy, cô quả quyết hô lên: “Tại sao đánh người lại không bị phán phạm quy cơ chứ?”
Tới Tây Dương cũng hùa theo: “Bọn họ đã phạm lỗi biết bao nhiêu lần rồi hả!”
Lý Nguyệt Dao cố gắng thoát khỏi chứng rối loạn lo âu xã hội của mình để hét lên thật to: “Trắng trợn quá đi mất!”
Lý Hàng cũng rướn cổ họng mà hô hoán: “Không phạm lỗi thì sẽ không chơi bóng được hay gì? Với trình độ này thì làm sao có thể đối đấu với Nhật Bản được chứ?”
Tới Tây Dương: “Vé đi tiếp là thứ rác rưởi gì vậy? Không sợ mất mặt sao? Thậm chí tôi còn lo rằng họ sẽ bị bẽ mặt và vứt hết thể diện nữa đấy!”
Lục Vân Đàn: “Có ô dù! Mờ ám! Mờ ám!”
Ba người còn lại cũng lập tức hô theo bang chủ: “Mờ ám! Mờ ám! Mờ ám!”
Bang hội Thanh Vân tức tốc biến thành đội ngũ sở hữu tài khoản Marketing triệu view, tạo đà và khởi xướng sự tẩy chay tình thế có ô dù chống lưng.
Các học sinh đến xem trận đấu ngay từ đầu đã sớm cảm thấy bất mãn với hành vi bao che của trọng tài rồi. Hơn nữa, việc lựa chọn trận đấu vốn cũng chẳng công bằng, quá thiên vị đội bóng cấp trường nên trong lòng mọi người đều đã có ác cảm từ lâu. Vậy nên chỉ cần một làn gió hoặc một đốm lửa, tiết tấu cũng sẽ bị ảnh hưởng theo.
Hàng trăm người đồng thời hét lên “Mờ ám!”. Âm thanh ầm vang như lửa, hết đợt này đến đợt khác, đầy sức uy hiếp.
Sức mạnh của những người trẻ tuổi như tiếng hổ gầm, miệng nhiều người xói chảy vàng* khiến trọng tài không chịu nổi áp lực, đành phải thổi còi và phán quyết cầu thủ số 7 của đội bóng trong trường đã phạm lỗi, cần ném phạt.
*Miệng nhiều người xói chảy vàng: Ý chỉ dư luận có sức mạnh ghê gớm.
Đinh Nhất Khải thực hiện hai quả ném phạt, trúng mục tiêu cả hai quả.
Tỷ số lại được nới rộng một lần nữa.
Sau khi khiến đám đông phẫn nộ, đội bóng cấp trường không dám tiếp tục giở trò nữa, vậy nên phần tiếp theo của trận đấu cũng trở nên thoải mái hơn nhiều, đội Thiếu niên liên tục ghi điểm.
Sau khi Lương Vân Tiên nhận được cú ném bóng từ Tiết Hạo Dương, anh lại chuyền nó cho Triệu Khôn – tiền đạo quan trọng nhất. Triệu Khôn chộp lấy quả bóng từ cú bật bảng rồi đập bóng dứt điểm thành công.
Dường như cú đập bóng dứt điểm này đã phá vỡ tâm lý của đối thủ.
Cũng chẳng biết là do khoảng cách điểm số ngày càng lớn hay là do lúc nãy bị khán giả chế giễu, hàng phòng ngự của đội bóng nhà trường đã hoàn toàn sụp đổ, năng lực tiến công cũng bắt đầu sa sút và vô tổ chức, trông dáng vẻ của bọn họ như vò đã mẻ lại còn bị sứt, mặc cho người khác xâm chiếm.
Chỉ còn ba mươi giây nữa thôi là trận đấu sẽ kết thúc. Chênh lệch điểm số giữa hai đội đã hơn hai mươi lăm điểm rồi.
Đinh Nhất Khải đang tranh bóng với cầu thủ số 7. Lương Vân Tiên bèn hô lên: “Đưa bóng cho cậu ta đi.”
Dù sao thì họ cũng là bạn bè cùng trường nên cũng chẳng thể đuổi cùng giết tận một cách quá đáng được.
Đinh Nhất Khải thở dài, không giành bóng nữa.
Cầu thủ số 7 thực hiện cú ném hai điểm ở phút cuối, nỗ lực thu hẹp cách biệt tỷ số.
Tiếng còi vang lên, trận đấu kết thúc, đội Thiếu niên đã giành chiến thắng áp đảo.
Một loạt tiếng reo hoan và hò hét sôi nổi chợt vang lên trong khán phòng.
Họ không chỉ thắng một trận đấu mà còn đánh bại cả sự thao túng của đội bóng nhà trường lẫn sự bất công của quy định thi đấu.
Bọn họ đã được một phen nở mày nở mặt thay cho vô số người ở đây.
Nhưng Triệu Khôn lại hơi ngơ ngác: “Có phải chúng ta đã được đi tiếp rồi không?”
Trần Long cũng hơi choáng váng đầu óc trước thắng lợi này: “Tôi cũng muốn hỏi câu này luôn đấy.”
Đinh Nhất Khải với Tiết Hạo Dương không dám lên tiếng mà chỉ nhìn về phía Lương Vân Tiên.
Song Lương Vân Tiên lại đang nhìn sang chỗ khác.
Lục Vân Đàn đang hét lên điều gì đó với anh nhưng giọng nói của cô đã bị lấn át bởi âm thanh vỗ tay và reo hò khắp nơi.
Anh khẽ cau mày, cố gắng phân biệt khẩu hình khi lên tiếng của cô.
Đinh Nhất Khải duỗi tay rồi khua khoắng trước mắt anh một chốc: “Đàn anh?”
Lương Vân Tiên lấy lại tinh thần: “Hả?”
Đinh Nhất Khải: “Chị ấy nói anh là Đại Hộ pháp. Còn tên mập, tên lùn với một cô gái khác ở bên cạnh thì đang cùng nhau tố cáo anh, nói anh đầu cơ trục lợi một cách bất chính để được thăng chức kia kìa. Này, mấy người đó cũng thật là! Họ không nhận ra anh là ông xã của bang chủ hả? Họ dựa vào đâu mà so sánh với anh cơ chứ?”
Lương Vân Tiên: “...”
Anh ngạc nhiên hỏi lại: “Sao cậu biết được?”
Đinh Nhất Khải: “Mẹ em là giáo viên ở trường dành cho trẻ em khiếm khuyết nên em cũng biết một chút về cách đọc khẩu hình ấy mà.”
Lương Vân Tiên: “...”
Đinh Nhất Khải: “Vậy chúng ta đã được đi tiếp rồi ạ?”
Ba người còn lại cũng đang nhìn anh với ánh mắt tràn đầy mong đợi.
Lương Vân Tiên nhìn về phía huấn luyện viên của đội bóng nhà trường, sau đó vừa mỉm cười vừa trả lời: “Chắc là vậy.”
Bốn người vừa hoan hô vừa nhảy nhót, đồng thời bổ nhào vào người Lương Vân Tiên để ôm chặt lấy anh.
Chu Lạc Trần cũng nhìn về phía huấn luyện viên bên cạnh, để rồi phát hiện đối phương không hề tức giận hay thất vọng mà trái ngược, huấn luyện viên lại vui mừng vô cùng.
Vui mừng vì đối thủ đã thắng.
Vui mừng vì Lương Vân Tiên đã thắng.
Vui mừng vì những thành viên như vậy sẽ gia nhập vào đội bóng dưới trướng của người đó.
Điều Chu Lạc Trần lo lắng nhất vẫn xảy ra. Lương Vân Tiên – một người trăm trận trăm thắng - đã trở lại rồi.
“Tại sao một hạt giống tốt như vậy mà trước đây lại không được vào đội bóng cấp trường thế?” Huấn luyện viên khoanh hai tay lại, vừa nhìn Lương Vân Tiên với vẻ tán thưởng vừa bất ngờ hỏi Chu Lạc Trần: “Thầy nghe nói lúc đầu em ấy cũng học tại trường trung học cơ sở của chúng ta mà. Hai em đã từng chơi bóng với nhau chưa?”
Tất nhiên là từng chơi rồi.
Hơn nữa không chỉ đấu một lần.
Lương Vân Tiên chính là đội trưởng, còn Chu Lạc Trần là tiền đạo nên phải luôn nghe theo sự điều khiểu của anh bất cứ lúc nào.
Họ cũng từng chơi bóng rổ ba người. Sau đó, Chu Lạc Trần thành lập một đội bóng khác để đối chọi gay gắt với Lương Vân Tiên nhưng cậu ta chưa bao giờ thắng một trận nào cả.
Chu Lạc Trần cũng đã thay đổi vị trí trong lúc âm thầm tập luyện, nào là chơi kiểm soát bóng hay là tiền đạo. Nhưng cậu ta hoàn toàn không thể khống chế được tình thế, cũng chẳng sẵn sàng chuyền bóng trong tay cho người khác mà chỉ luôn nghĩ đến việc tự mình ghi điểm. Còn Lương Vân Tiên vẫn có thể trở thành một tiền đạo cừ khôi như trước đây.
Như huấn luyện viên của trường trung học cơ sở đã nói, Lương Vân Tiên là một cầu thủ toàn năng, có thể chơi ở mọi vị trí. Sở dĩ anh được giao nhiệm vụ xử lý bóng là vì: Lương Vân Tiên là người duy nhất có thể chú ý đến toàn bộ cục diện trong quá trình thi đấu. Anh có cái nhìn vì đại cuộc – thứ mà người bình thường khó mà sánh kịp.
Chu Lạc Trần thua kém anh về mọi mặt.
Chỉ cần Lương Vân Tiên ở đây thì Chu Lạc Trần sẽ không bao giờ bước lên đỉnh cao được.
Cậu ta hít một hơi thật sâu, cố gắng hết sức để giọng điệu trở nên tự nhiên và bình tĩnh: “Bọn em đã từng chơi bóng với nhau rồi. Lúc đầu cậu ấy vốn là đội trưởng của đội bóng trong trường đấy ạ.”
Huấn luyện viên khá ngạc nhiên: “Vậy tại sao bây giờ em ấy lại không chơi bóng nữa? Vì bận học quá hả?”
Chu Lạc Trần lắc đầu: “Không phải đâu ạ.”
Huấn luyện viên: “Thế thì tại sao?”
Chu Lạc Trần muốn nói lại thôi: “Khó nói lắm ạ.”
Huấn luyện viên: “Chuyện này có gì khó nói đâu chứ?”
Chu Lạc Trần mím môi, thoạt nhìn như đang do dự: “Em nói với thầy thì thầy đừng nói cho người khác biết nhé ạ.” Sau đó cậu ta mới lên tiếng như thể đã hạ quyết tâm: “Cậu ấy bị bệnh nên mới không chơi bóng rổ nữa.”
Huấn luyện viên hết sức thảng thốt, trợn to hai mắt: “Bệnh sao? Bệnh gì?”
Chu Lạc Trần lắc đầu: “Em cũng không rõ tình hình cụ thể nhưng hình như cậu ấy không thể vận động mạnh được đâu ạ. Bình thường, thậm chí cậu ấy còn chưa từng tham gia chạy bộ nữa mà.”
Huấn luyện viên càng kinh ngạc hơn nữa, đồng thời còn hơi giận dữ: “Vậy mà em ấy vẫn dám đăng ký tham gia thi đấu bóng rổ cơ à?”
Chu Lạc Trần: “Có lẽ là do bệnh tình của cậu ấy đã chuyển biến tốt đẹp hơn rồi ạ.”
Huấn luyện viên vốn là giáo viên thể dục của trường nên vẫn có những nguyên tắc cơ bản của một người làm gương: “Dù đã chuyển biến tốt đẹp thì cũng không thể liều lĩnh được. Đây chẳng phải là đang đùa giỡn với tính mạng ư? Sao phụ huynh lại cho phép em ấy tham gia thi đấu vậy chứ?”
Chu Lạc Trần: “Nhưng đúng là cậu ấy chơi bóng rất xuất sắc, dù sao Lương Vân Tiên cũng tài giỏi và mạnh mẽ hơn em nhiều lắm. Thầy hãy cho cậu ấy đi tiếp đi ạ.”
Tuy nhiên, thái độ của huấn luyện viên cực kỳ cương quyết: “Không thể nào. Nhỡ đâu em ấy phát bệnh ngay trong trận đấu thì sao? Việc này là một trò đùa sao? Mất sạch thể diện luôn đấy. Nó sẽ khiến mọi người nghĩ rằng chúng ta không có người, đến mức phải ép buộc người bệnh lên sân đấu đó.”
Chu Lạc Trần: “Nhưng mà Lương Vân Tiên chơi bóng giỏi như vậy, nếu không cho cậu ấy đi tiếp thì có phải là quá vô lý hay không ạ?”
Huấn luyện viên: “Vậy cũng hết cách rồi. Nếu bị bệnh thì không được chấp nhận đâu, nhà trường cũng sẽ không đồng ý.”
Chu Lạc Trần lại mím môi rồi ngập ngừng tiếp lời: “Thật ra em cảm thấy Lương Vân Tiên khá đáng thương. Cũng có thể là cậu ấy chỉ muốn tham gia thêm một trận đấu nữa trước khi bệnh tình trở nên trầm trọng hơn thôi. Thầy cứ xem xét thử xem, có thể để cậu ấy đi tiếp nhưng đừng cho Lương Vân Tiên thi đấu được không ạ? Chỉ cho cậu ấy làm cầu thủ thay thế và bổ sung thôi, xem như thỏa mãn một tâm nguyện của cậu ấy cũng được ạ.”
Đối với Lương Vân Tiên, chắc hẳn việc có đủ tư cách đi tiếp nhưng lại không được trở thành thành viên chính thức của đội bóng sẽ là một loại cảm giác rất khó chịu, giống như việc anh sẽ không bao giờ có thể chính miệng thừa nhận với Lục Vân Đàn rằng: Anh mới là người cô thích.
Nhưng chỉ cần đó là chuyện có thể tra tấn Lương Vân Tiên, Chu Lạc Trần đều sẽ làm mà không hề mệt mỏi. Cũng như một buổi chạng vạng cách đây hơn hai năm, cậu ta đã mang theo con hổ nhỏ được gấp bằng giấy từ bệ cửa sổ phòng học nhạc rồi đi mất. Nhưng cậu ta lại nói với Lương Vân Tiên rằng mình chẳng trông thấy gì cả.
Thực ra Chu Lạc Trần cũng không cố ý mở con hổ kia ra, chỉ là do kỹ thuật kém cỏi của người gấp giấy nên con hổ nọ đã tự bung ra, và rồi cậu ta vô tình nhìn thấy dòng chữ ở phía sau: [Hừ, tớ nhất định có thể nhận ra cậu. Tặng hoa gì chứ? Tặng cỏ đuôi chó mới đúng!]
Sau đó, cậu ta đã chủ động đề cử mình với giáo viên tổng phụ trách khối, nói rằng bản thân có thể hoàn thành tiết mục độc tấu đàn dương cầm thay cho Lương Vân Tiên.
Đúng vậy. Cậu ta đã cố tình lừa gạt Lục Vân Đàn. Để đạt được mục đích này, thậm chí Chu Lạc Trần còn có thể tự tay chơi bài hát [Ode to Spring] mà cậu ta căm hận thấu xương.
Không vì mục đích nào khác cả, tất cả chỉ vì lý do hết sức đơn giản và thuần túy rằng: Hành hạ Lương Vân Tiên.
Ai bảo anh là con trai của Lương Cố chứ?
Huấn luyện viên khoanh tay lại, sắc mặt hơi sa sầm và chẳng ừ hử gì cả.
Giọng điệu của Chu Lạc Trần mang theo sắc thái van nài: “Thật ra thầy cứ để cậu ấy đi tiếp cũng không sao đâu ạ, chỉ là bớt đi một cầu thủ thay thế thôi mà. Dù sao thì hết thảy bảy người thay thế cũng chẳng thể thi đấu chính thức cùng lúc được đâu ạ. Hơn nữa, trình độ của cậu ấy thực sự rất cao siêu, nếu không cho Lương Vân Tiên đi tiếp thì em cũng sẽ thấy tiếc cho đội bóng của chúng ta đấy ạ.”
Câu nói cuối cùng đã chạm đến trái tim của huấn luyện viên…
Thật sự quá đáng tiếc cho một hạt giống tốt như vậy.
Sau một lúc lặng thinh, huấn luyện viên bèn thở dài: “Cũng không phải là thầy không thể để em ấy đi tiếp, chỉ có điều em ấy không thể thi đấu được thôi.”
Chu Lạc Trần: “Làm bạn tập chung là đủ rồi ạ.”
Huấn luyện viên suy đi nghĩ lại một cách nghiêm túc, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: “Trước mắt chúng ta cũng có thể để em ấy làm bạn tập chung vài ngày, nếu tình trạng thể chất của Vân Tiên thực sự không ổn thì thay người cũng không muộn.”
Chu Lạc Trần lập tức cam đoan với huấn luyện viên: “Cậu ấy nhất định sẽ là một bạn tập chung tốt đấy ạ.”
Huấn luyện viên liếc nhìn cậu ta: “Quan hệ của hai em tốt lắm à?”
Chu Lạc Trần gật đầu: “Vâng ạ. Từ bé bọn em đã lớn lên cùng nhau rồi, giống như anh em ruột vậy.”
Chí ít thì trong một khoảng thời gian đằng đẵng trong quá khứ, Chu Lạc Trần quả thực đã từng xem Lương Vân Tiên như anh em của mình.
Nhưng sau khi biết chuyện giữa mẹ mình và ba của Lương Vân Tiên, mối quan hệ này đã lập tức biến đổi rồi.
Triệu Khôn bèn chuyền bóng cho Đinh Nhất Khải. Cậu ấy nhanh nhẹn rê bóng về phía rổ bóng của đối thủ. Tuy nhiên, lúc vừa băng qua trục trung tâm, đối thủ mặc áo số 9 - người đang ở gần Đinh Nhất Khải nhất – chợt lao tới đây để từng bước công kích, thế là cậu ấy chỉ có thể áp sát và phòng ngự mà thôi. Tuy nhiên, người mặc áo số 12 lại tấn công từ phía khác, tạo thành thế gọng kìm. Trong tình hình bí lối, Đinh Nhất Khải đành phải chọn cách chuyền bóng, song do tầm nhìn lẫn thời gian cấp bách nên cậu ấy không thể xác định được mình nên ném bóng cho ai. Vì vậy, Đinh Nhất Khải đã thực hiện một cú ném ngẫu nhiên về phía sau.
Giống như một màn ném tú cầu, tất cả mọi người trên sân đều hướng về phía quả bóng rổ đang bay lượn một cách vô định kia. Cơ thể của Lương Vân Tiên nhanh hơn một bước nên đã thành công giành được quả bóng này, sau đó trở thành mục tiêu của mọi người.
Trong chiến thuật mới nhất của đội bóng cấp trường, Lương Vân Tiên là đối tượng đầu tiên bị bọn họ phòng thủ. Cầu thủ số 4, số 7 với số 14 nhanh chóng bao vây anh từ các hướng khác nhau. Nhung Lương Vân Tiên không hề di chuyển, anh chỉ đứng yên tại chỗ rồi giơ tay để ném bóng tầm xa.
Lương Vân Tiên đang đứng ngoài trục trung tâm.
Vào thời khắc này, tất cả mọi người có mặt ở đó đều đang nín thở, vì khoảng cách giữa anh và rổ bóng của đối thủ thực sự quá xa. Thế mà Lương Vân Tiên vẫn dám ném bóng, quả thực không thể tin được, đồng thời cũng hơi điên cuồng.
Quả bóng rổ màu nâu đỏ vẽ một hình parabol dài ngoằng giữa không trung. Một tiếng “bịch” vang lên, nó đập mạnh vào rổ rồi bật ngược, sau đó lọt vào rổ.
Cú ném ba điểm hoàn hảo.
Toàn hội trường im phăng phắc. Vài giây sau, một tiếng thét ngạc nhiên vang lên. Hầu hết mọi người đều hoan hô là đỉnh của chóp, ngay cả huấn luyện viên của đội bóng cấp trường cũng không khỏi vỗ tay cổ vũ.
Chu Lạc Trần đứng bên cạnh huấn luyện viên, vô thức cắn răng thật chặt và dần dần siết chặt hai nắm đấm.
Đối với Chu Lạc Trần, những tiếng vỗ tay cùng với âm thanh hoan hô xung quanh vô cùng chói tai.
Cú ném giành trọn ba điểm này của Lương Vân Tiên đã mang tới một ý tưởng tấn công mới cho đội Thiếu niên – đó là tấn công tầm xa. Bọn họ không cần tiếp tục tốn công giành giật để giành lấy những cú bắt bóng bật bảng nữa, giảm thiểu việc cận chiến với đối thủ, đồng thời tận dụng năng lực ném tầm xa để ghi hai điểm hoặc ba điểm.
Nhưng những cú ném tầm xa thực sự là một thử thách đối với các cầu thủ về tỷ lệ ném trúng mục tiêu cùng với khả năng phát huy thực lực ngay tại sân đấu, bởi không phải ai cũng có thể ném cú ba điểm dễ dàng như Lương Vân Tiên, hơn nữa năng lực phòng thủ của đối phương rất mạnh. Mức độ phòng ngự Lương Vân Tiên với Triệu Khôn đã đạt tới mức nghiêm ngặt, khư khư phòng thủ, đặc biệt là đối với Lương Vân Tiên. Cầu thủ số 4 và số 9 như dán chặt vào người anh, áp sát anh để canh phòng, một tấc cũng không rời.
Quá trình thi đấu của hiệp hai vô cùng khó khăn. Lúc chặng thứ ba sắp kết thúc, tỷ số là 13:25, vẫn còn cách mục tiêu vượt hai mươi điểm rất xa. Đội bóng cấp trường vẫn không ngừng giở trò, bọn họ đã thường xuyên động tay động chân. Cho dù đội Thiếu niên đã gọi trọng tài vô số lần nhưng trọng tài vẫn mặc kệ như trước đó, không chất vấn cũng chẳng thổi còi.
Lương Vân Tiên nhận bóng từ Trần Long, sau đó lại bị cầu thủ số 4 với số 9 của đối phương tấn công từ hai phía một lần nữa. Anh bèn nhanh chóng ném bóng về hướng Đinh Nhất Khải, thế là người số 9 cũng thuận thế truy kích. Ai ngờ Lương Vân Tiên chỉ thực hiện một cú ném nhử mà thôi, quả bóng vẫn còn trong tay anh. Lợi dụng sự mất tập trung của cầu thủ số 9, Lương Vân Tiên vừa nhanh chóng dẫn bóng băng qua người đó vừa tránh sự cản phá của người mặc áo số 12 trước mặt mình, đồng thời chuyển bóng sang tay trái để rê bóng dọc theo biên trái mà không gặp một chút chướng ngại nào, sau đó lại chuyền bóng cho Đinh Nhất Khải.
Đinh Nhất Khải không cần suy nghĩ, cấp tốc nhấc hai tay lên. Nhưng vào lúc chuẩn bị ném bóng thì đối thủ số 7 lại bất ngờ đụng mạnh vào người cậu ấy từ phía sau. Đinh Nhất Khải đột ngột loạng choạng về phía trước. Thực ra cậu ấy vẫn có thể đứng vững trở lại nhưng Đinh Nhất Khải rất nghe lời đàn anh, thế là cậu ấy bèn thuận thế nằm trên mặt đất, bắt đầu ôm lấy cánh tay rồi hét lên thật to: “Ối! Anh ta đánh người rồi này! Phạm quy rồi!”
Nhưng trọng tài vẫn không hề thổi còi, điều này cho thấy trận đấu vẫn có thể tiếp tục.
Lục Vân Đàn đã sớm dồn nén, đợi lúc bộc phát rồi. Thấy vậy, cô quả quyết hô lên: “Tại sao đánh người lại không bị phán phạm quy cơ chứ?”
Tới Tây Dương cũng hùa theo: “Bọn họ đã phạm lỗi biết bao nhiêu lần rồi hả!”
Lý Nguyệt Dao cố gắng thoát khỏi chứng rối loạn lo âu xã hội của mình để hét lên thật to: “Trắng trợn quá đi mất!”
Lý Hàng cũng rướn cổ họng mà hô hoán: “Không phạm lỗi thì sẽ không chơi bóng được hay gì? Với trình độ này thì làm sao có thể đối đấu với Nhật Bản được chứ?”
Tới Tây Dương: “Vé đi tiếp là thứ rác rưởi gì vậy? Không sợ mất mặt sao? Thậm chí tôi còn lo rằng họ sẽ bị bẽ mặt và vứt hết thể diện nữa đấy!”
Lục Vân Đàn: “Có ô dù! Mờ ám! Mờ ám!”
Ba người còn lại cũng lập tức hô theo bang chủ: “Mờ ám! Mờ ám! Mờ ám!”
Bang hội Thanh Vân tức tốc biến thành đội ngũ sở hữu tài khoản Marketing triệu view, tạo đà và khởi xướng sự tẩy chay tình thế có ô dù chống lưng.
Các học sinh đến xem trận đấu ngay từ đầu đã sớm cảm thấy bất mãn với hành vi bao che của trọng tài rồi. Hơn nữa, việc lựa chọn trận đấu vốn cũng chẳng công bằng, quá thiên vị đội bóng cấp trường nên trong lòng mọi người đều đã có ác cảm từ lâu. Vậy nên chỉ cần một làn gió hoặc một đốm lửa, tiết tấu cũng sẽ bị ảnh hưởng theo.
Hàng trăm người đồng thời hét lên “Mờ ám!”. Âm thanh ầm vang như lửa, hết đợt này đến đợt khác, đầy sức uy hiếp.
Sức mạnh của những người trẻ tuổi như tiếng hổ gầm, miệng nhiều người xói chảy vàng* khiến trọng tài không chịu nổi áp lực, đành phải thổi còi và phán quyết cầu thủ số 7 của đội bóng trong trường đã phạm lỗi, cần ném phạt.
*Miệng nhiều người xói chảy vàng: Ý chỉ dư luận có sức mạnh ghê gớm.
Đinh Nhất Khải thực hiện hai quả ném phạt, trúng mục tiêu cả hai quả.
Tỷ số lại được nới rộng một lần nữa.
Sau khi khiến đám đông phẫn nộ, đội bóng cấp trường không dám tiếp tục giở trò nữa, vậy nên phần tiếp theo của trận đấu cũng trở nên thoải mái hơn nhiều, đội Thiếu niên liên tục ghi điểm.
Sau khi Lương Vân Tiên nhận được cú ném bóng từ Tiết Hạo Dương, anh lại chuyền nó cho Triệu Khôn – tiền đạo quan trọng nhất. Triệu Khôn chộp lấy quả bóng từ cú bật bảng rồi đập bóng dứt điểm thành công.
Dường như cú đập bóng dứt điểm này đã phá vỡ tâm lý của đối thủ.
Cũng chẳng biết là do khoảng cách điểm số ngày càng lớn hay là do lúc nãy bị khán giả chế giễu, hàng phòng ngự của đội bóng nhà trường đã hoàn toàn sụp đổ, năng lực tiến công cũng bắt đầu sa sút và vô tổ chức, trông dáng vẻ của bọn họ như vò đã mẻ lại còn bị sứt, mặc cho người khác xâm chiếm.
Chỉ còn ba mươi giây nữa thôi là trận đấu sẽ kết thúc. Chênh lệch điểm số giữa hai đội đã hơn hai mươi lăm điểm rồi.
Đinh Nhất Khải đang tranh bóng với cầu thủ số 7. Lương Vân Tiên bèn hô lên: “Đưa bóng cho cậu ta đi.”
Dù sao thì họ cũng là bạn bè cùng trường nên cũng chẳng thể đuổi cùng giết tận một cách quá đáng được.
Đinh Nhất Khải thở dài, không giành bóng nữa.
Cầu thủ số 7 thực hiện cú ném hai điểm ở phút cuối, nỗ lực thu hẹp cách biệt tỷ số.
Tiếng còi vang lên, trận đấu kết thúc, đội Thiếu niên đã giành chiến thắng áp đảo.
Một loạt tiếng reo hoan và hò hét sôi nổi chợt vang lên trong khán phòng.
Họ không chỉ thắng một trận đấu mà còn đánh bại cả sự thao túng của đội bóng nhà trường lẫn sự bất công của quy định thi đấu.
Bọn họ đã được một phen nở mày nở mặt thay cho vô số người ở đây.
Nhưng Triệu Khôn lại hơi ngơ ngác: “Có phải chúng ta đã được đi tiếp rồi không?”
Trần Long cũng hơi choáng váng đầu óc trước thắng lợi này: “Tôi cũng muốn hỏi câu này luôn đấy.”
Đinh Nhất Khải với Tiết Hạo Dương không dám lên tiếng mà chỉ nhìn về phía Lương Vân Tiên.
Song Lương Vân Tiên lại đang nhìn sang chỗ khác.
Lục Vân Đàn đang hét lên điều gì đó với anh nhưng giọng nói của cô đã bị lấn át bởi âm thanh vỗ tay và reo hò khắp nơi.
Anh khẽ cau mày, cố gắng phân biệt khẩu hình khi lên tiếng của cô.
Đinh Nhất Khải duỗi tay rồi khua khoắng trước mắt anh một chốc: “Đàn anh?”
Lương Vân Tiên lấy lại tinh thần: “Hả?”
Đinh Nhất Khải: “Chị ấy nói anh là Đại Hộ pháp. Còn tên mập, tên lùn với một cô gái khác ở bên cạnh thì đang cùng nhau tố cáo anh, nói anh đầu cơ trục lợi một cách bất chính để được thăng chức kia kìa. Này, mấy người đó cũng thật là! Họ không nhận ra anh là ông xã của bang chủ hả? Họ dựa vào đâu mà so sánh với anh cơ chứ?”
Lương Vân Tiên: “...”
Anh ngạc nhiên hỏi lại: “Sao cậu biết được?”
Đinh Nhất Khải: “Mẹ em là giáo viên ở trường dành cho trẻ em khiếm khuyết nên em cũng biết một chút về cách đọc khẩu hình ấy mà.”
Lương Vân Tiên: “...”
Đinh Nhất Khải: “Vậy chúng ta đã được đi tiếp rồi ạ?”
Ba người còn lại cũng đang nhìn anh với ánh mắt tràn đầy mong đợi.
Lương Vân Tiên nhìn về phía huấn luyện viên của đội bóng nhà trường, sau đó vừa mỉm cười vừa trả lời: “Chắc là vậy.”
Bốn người vừa hoan hô vừa nhảy nhót, đồng thời bổ nhào vào người Lương Vân Tiên để ôm chặt lấy anh.
Chu Lạc Trần cũng nhìn về phía huấn luyện viên bên cạnh, để rồi phát hiện đối phương không hề tức giận hay thất vọng mà trái ngược, huấn luyện viên lại vui mừng vô cùng.
Vui mừng vì đối thủ đã thắng.
Vui mừng vì Lương Vân Tiên đã thắng.
Vui mừng vì những thành viên như vậy sẽ gia nhập vào đội bóng dưới trướng của người đó.
Điều Chu Lạc Trần lo lắng nhất vẫn xảy ra. Lương Vân Tiên – một người trăm trận trăm thắng - đã trở lại rồi.
“Tại sao một hạt giống tốt như vậy mà trước đây lại không được vào đội bóng cấp trường thế?” Huấn luyện viên khoanh hai tay lại, vừa nhìn Lương Vân Tiên với vẻ tán thưởng vừa bất ngờ hỏi Chu Lạc Trần: “Thầy nghe nói lúc đầu em ấy cũng học tại trường trung học cơ sở của chúng ta mà. Hai em đã từng chơi bóng với nhau chưa?”
Tất nhiên là từng chơi rồi.
Hơn nữa không chỉ đấu một lần.
Lương Vân Tiên chính là đội trưởng, còn Chu Lạc Trần là tiền đạo nên phải luôn nghe theo sự điều khiểu của anh bất cứ lúc nào.
Họ cũng từng chơi bóng rổ ba người. Sau đó, Chu Lạc Trần thành lập một đội bóng khác để đối chọi gay gắt với Lương Vân Tiên nhưng cậu ta chưa bao giờ thắng một trận nào cả.
Chu Lạc Trần cũng đã thay đổi vị trí trong lúc âm thầm tập luyện, nào là chơi kiểm soát bóng hay là tiền đạo. Nhưng cậu ta hoàn toàn không thể khống chế được tình thế, cũng chẳng sẵn sàng chuyền bóng trong tay cho người khác mà chỉ luôn nghĩ đến việc tự mình ghi điểm. Còn Lương Vân Tiên vẫn có thể trở thành một tiền đạo cừ khôi như trước đây.
Như huấn luyện viên của trường trung học cơ sở đã nói, Lương Vân Tiên là một cầu thủ toàn năng, có thể chơi ở mọi vị trí. Sở dĩ anh được giao nhiệm vụ xử lý bóng là vì: Lương Vân Tiên là người duy nhất có thể chú ý đến toàn bộ cục diện trong quá trình thi đấu. Anh có cái nhìn vì đại cuộc – thứ mà người bình thường khó mà sánh kịp.
Chu Lạc Trần thua kém anh về mọi mặt.
Chỉ cần Lương Vân Tiên ở đây thì Chu Lạc Trần sẽ không bao giờ bước lên đỉnh cao được.
Cậu ta hít một hơi thật sâu, cố gắng hết sức để giọng điệu trở nên tự nhiên và bình tĩnh: “Bọn em đã từng chơi bóng với nhau rồi. Lúc đầu cậu ấy vốn là đội trưởng của đội bóng trong trường đấy ạ.”
Huấn luyện viên khá ngạc nhiên: “Vậy tại sao bây giờ em ấy lại không chơi bóng nữa? Vì bận học quá hả?”
Chu Lạc Trần lắc đầu: “Không phải đâu ạ.”
Huấn luyện viên: “Thế thì tại sao?”
Chu Lạc Trần muốn nói lại thôi: “Khó nói lắm ạ.”
Huấn luyện viên: “Chuyện này có gì khó nói đâu chứ?”
Chu Lạc Trần mím môi, thoạt nhìn như đang do dự: “Em nói với thầy thì thầy đừng nói cho người khác biết nhé ạ.” Sau đó cậu ta mới lên tiếng như thể đã hạ quyết tâm: “Cậu ấy bị bệnh nên mới không chơi bóng rổ nữa.”
Huấn luyện viên hết sức thảng thốt, trợn to hai mắt: “Bệnh sao? Bệnh gì?”
Chu Lạc Trần lắc đầu: “Em cũng không rõ tình hình cụ thể nhưng hình như cậu ấy không thể vận động mạnh được đâu ạ. Bình thường, thậm chí cậu ấy còn chưa từng tham gia chạy bộ nữa mà.”
Huấn luyện viên càng kinh ngạc hơn nữa, đồng thời còn hơi giận dữ: “Vậy mà em ấy vẫn dám đăng ký tham gia thi đấu bóng rổ cơ à?”
Chu Lạc Trần: “Có lẽ là do bệnh tình của cậu ấy đã chuyển biến tốt đẹp hơn rồi ạ.”
Huấn luyện viên vốn là giáo viên thể dục của trường nên vẫn có những nguyên tắc cơ bản của một người làm gương: “Dù đã chuyển biến tốt đẹp thì cũng không thể liều lĩnh được. Đây chẳng phải là đang đùa giỡn với tính mạng ư? Sao phụ huynh lại cho phép em ấy tham gia thi đấu vậy chứ?”
Chu Lạc Trần: “Nhưng đúng là cậu ấy chơi bóng rất xuất sắc, dù sao Lương Vân Tiên cũng tài giỏi và mạnh mẽ hơn em nhiều lắm. Thầy hãy cho cậu ấy đi tiếp đi ạ.”
Tuy nhiên, thái độ của huấn luyện viên cực kỳ cương quyết: “Không thể nào. Nhỡ đâu em ấy phát bệnh ngay trong trận đấu thì sao? Việc này là một trò đùa sao? Mất sạch thể diện luôn đấy. Nó sẽ khiến mọi người nghĩ rằng chúng ta không có người, đến mức phải ép buộc người bệnh lên sân đấu đó.”
Chu Lạc Trần: “Nhưng mà Lương Vân Tiên chơi bóng giỏi như vậy, nếu không cho cậu ấy đi tiếp thì có phải là quá vô lý hay không ạ?”
Huấn luyện viên: “Vậy cũng hết cách rồi. Nếu bị bệnh thì không được chấp nhận đâu, nhà trường cũng sẽ không đồng ý.”
Chu Lạc Trần lại mím môi rồi ngập ngừng tiếp lời: “Thật ra em cảm thấy Lương Vân Tiên khá đáng thương. Cũng có thể là cậu ấy chỉ muốn tham gia thêm một trận đấu nữa trước khi bệnh tình trở nên trầm trọng hơn thôi. Thầy cứ xem xét thử xem, có thể để cậu ấy đi tiếp nhưng đừng cho Lương Vân Tiên thi đấu được không ạ? Chỉ cho cậu ấy làm cầu thủ thay thế và bổ sung thôi, xem như thỏa mãn một tâm nguyện của cậu ấy cũng được ạ.”
Đối với Lương Vân Tiên, chắc hẳn việc có đủ tư cách đi tiếp nhưng lại không được trở thành thành viên chính thức của đội bóng sẽ là một loại cảm giác rất khó chịu, giống như việc anh sẽ không bao giờ có thể chính miệng thừa nhận với Lục Vân Đàn rằng: Anh mới là người cô thích.
Nhưng chỉ cần đó là chuyện có thể tra tấn Lương Vân Tiên, Chu Lạc Trần đều sẽ làm mà không hề mệt mỏi. Cũng như một buổi chạng vạng cách đây hơn hai năm, cậu ta đã mang theo con hổ nhỏ được gấp bằng giấy từ bệ cửa sổ phòng học nhạc rồi đi mất. Nhưng cậu ta lại nói với Lương Vân Tiên rằng mình chẳng trông thấy gì cả.
Thực ra Chu Lạc Trần cũng không cố ý mở con hổ kia ra, chỉ là do kỹ thuật kém cỏi của người gấp giấy nên con hổ nọ đã tự bung ra, và rồi cậu ta vô tình nhìn thấy dòng chữ ở phía sau: [Hừ, tớ nhất định có thể nhận ra cậu. Tặng hoa gì chứ? Tặng cỏ đuôi chó mới đúng!]
Sau đó, cậu ta đã chủ động đề cử mình với giáo viên tổng phụ trách khối, nói rằng bản thân có thể hoàn thành tiết mục độc tấu đàn dương cầm thay cho Lương Vân Tiên.
Đúng vậy. Cậu ta đã cố tình lừa gạt Lục Vân Đàn. Để đạt được mục đích này, thậm chí Chu Lạc Trần còn có thể tự tay chơi bài hát [Ode to Spring] mà cậu ta căm hận thấu xương.
Không vì mục đích nào khác cả, tất cả chỉ vì lý do hết sức đơn giản và thuần túy rằng: Hành hạ Lương Vân Tiên.
Ai bảo anh là con trai của Lương Cố chứ?
Huấn luyện viên khoanh tay lại, sắc mặt hơi sa sầm và chẳng ừ hử gì cả.
Giọng điệu của Chu Lạc Trần mang theo sắc thái van nài: “Thật ra thầy cứ để cậu ấy đi tiếp cũng không sao đâu ạ, chỉ là bớt đi một cầu thủ thay thế thôi mà. Dù sao thì hết thảy bảy người thay thế cũng chẳng thể thi đấu chính thức cùng lúc được đâu ạ. Hơn nữa, trình độ của cậu ấy thực sự rất cao siêu, nếu không cho Lương Vân Tiên đi tiếp thì em cũng sẽ thấy tiếc cho đội bóng của chúng ta đấy ạ.”
Câu nói cuối cùng đã chạm đến trái tim của huấn luyện viên…
Thật sự quá đáng tiếc cho một hạt giống tốt như vậy.
Sau một lúc lặng thinh, huấn luyện viên bèn thở dài: “Cũng không phải là thầy không thể để em ấy đi tiếp, chỉ có điều em ấy không thể thi đấu được thôi.”
Chu Lạc Trần: “Làm bạn tập chung là đủ rồi ạ.”
Huấn luyện viên suy đi nghĩ lại một cách nghiêm túc, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: “Trước mắt chúng ta cũng có thể để em ấy làm bạn tập chung vài ngày, nếu tình trạng thể chất của Vân Tiên thực sự không ổn thì thay người cũng không muộn.”
Chu Lạc Trần lập tức cam đoan với huấn luyện viên: “Cậu ấy nhất định sẽ là một bạn tập chung tốt đấy ạ.”
Huấn luyện viên liếc nhìn cậu ta: “Quan hệ của hai em tốt lắm à?”
Chu Lạc Trần gật đầu: “Vâng ạ. Từ bé bọn em đã lớn lên cùng nhau rồi, giống như anh em ruột vậy.”
Chí ít thì trong một khoảng thời gian đằng đẵng trong quá khứ, Chu Lạc Trần quả thực đã từng xem Lương Vân Tiên như anh em của mình.
Nhưng sau khi biết chuyện giữa mẹ mình và ba của Lương Vân Tiên, mối quan hệ này đã lập tức biến đổi rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương