Nghỉ Yêu, Kết Hôn Thôi!
Chương 42: Gõ cửa lúc nửa đêm
Buổi tối trên bàn ăn, mẹ Điếu Trạch Nghiễn nhìn An Hạ và con trai rồi cười tủm tỉm suốt buổi, nghĩ tới việc con trai bà lần đầu quan tâm tới những chuyện của con gái, bà lại phấn khích mất bình tĩnh.
Kết thúc bữa tối, Điếu Trạch Nghiễn đóng quân trong phòng của An Hạ với lý do "Cậu cần gì tôi sẽ làm giúp".
An Hạ ngồi ở bàn học, lén liếc nhìn Điếu Trạch Nghiễn thư thả ngồi trên giường cô cầm máy chơi game. Cô thở dài lo lắng, có lẽ sau này cô không dám để anh biết cô tới tháng.
Trong lúc mải mê làm bài, một ly nước trà xanh còn bốc khói đặt trên bàn, An Hạ quay qua nhìn thì Điếu Trạch Nghiễn đã đến ngồi xuống giường, mắt không rời máy game. Cô mỉm cười, nâng cốc trà nhấp một ngụm, mùi thơm lan tỏa khắp phòng, uống vào bụng liền cảm thấy dễ chịu.
Ngồi thêm một lúc, Điếu Trạch Nghiễn bỗng đứng bên cạnh, chống tay lên bàn nhìn An Hạ chằm chằm. An Hạ bị nhìn đến sượng người, mắt không dám nhìn thẳng vào anh, bối rối hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Không có gì" Điếu Trạch Nghiễn chỉ muốn nhìn cô một chút, nhìn xong anh về lại giường nằm xuống tiếp tục chơi game.
An Hạ ngơ ngác dõi theo hành vi kỳ lạ của Điếu Trạch Nghiễn, trong lòng bị dọa đến tim đập thình thịch.
Gần chín giờ, mẹ Điếu Trạch Nghiễn lên tìm anh và An Hạ xuống nhà xem phim bà mới mua, vừa đúng lúc cô học bài xong.
Cửa nhà đã đóng, đèn tắt tối om, điều hòa được hạ thấp, chỉ còn ánh sáng lập lòe của tivi.
Mặc dù đã qua Halloween từ lâu nhưng mẹ Điếu Trạch Nghiễn vẫn mua phim ma về xem. An Hạ khẽ rùng mình vì lạnh đến góc ghế quen thuộc ngồi xuống.
Điếu Trạch Nghiễn đến ngồi sát An Hạ, anh hất chiếc chăn mỏng vừa mang ra đắp lên cho cả hai.
Qua một lúc, trên màn hình hiện lên cảnh vô cùng kinh dị, An Hạ chưa kịp sợ thì đã ngơ ngác vì Điếu Trạch Nghiễn ôm lấy cô hét lên. Hành động của Điếu Trạch Nghiễn khiến An Hạ bật cười, cô nửa tin nửa ngờ: "Cậu sợ thật sao?"
Điếu Trạch Nghiễn nhìn An Hạ, mày anh cau lại: "Cậu không sợ à?"
Lúc này An Hạ chỉ cảm thấy buồn cười, trước đây từng đến rạp xem phim anh đâu có biểu hiện thế này, cũng có thể bên ngoài sợ mất mặt nên anh đã không phản ứng.
Bố mẹ Điếu Trạch Nghiễn và thím Vũ lén lút đưa mắt nhìn anh và An Hạ, lặng lẽ nở nụ cười kỳ quái.
Xem được hai phần ba bộ phim, vai An Hạ nặng trĩu, quay đầu nhìn thì phát hiện Điếu Trạch Nghiễn đã ngủ quên trên vai cô, cảm giác ngắm anh lúc ngủ rất bình yên.
Ngay cả khi ngủ như vậy, tay Điếu Trạch Nghiễn đan với tay An Hạ chưa từng nới lỏng dưới lớp chăn.
An Hạ cảm thấy rất kỳ lạ, cô không xinh đẹp, không thông minh, cũng không cao thượng như những cô gái xung quanh Điếu Trạch Nghiễn, nhưng tại sao anh lại thích cô?
Đang mải mê nghỉ ngợi, Điếu Trạch Nghiễn bỗng cựa người, anh nhích đầu sát vào cổ An Hạ khiến cô giật mình cả người đông cứng sợ làm anh thức giấc.
Kết thúc bộ phim, An Hạ đánh thức Điếu Trạch Nghiễn lên phòng ngủ. Anh mở mắt, ngước đầu liền mặt kề mặt với An Hạ.
Trong khoảng cách cực kỳ gần, An Hạ còn cảm nhận được hơi thở nóng của Điếu Trạch Nghiễn trên mặt mình. Ánh mắt anh bỗng chuyển xuống môi An Hạ, cô vội đẩy anh ra.
Bố mẹ Điếu Trạch Nghiễn và thím Vũ mỉm cười ẩn ý, ai nấy vội vàng đi về phòng trước.
An Hạ gỡ tay Điếu Trạch Nghiễn ra, cô vừa đứng lên thì cánh tay bị Điếu Trạch Nghiễn kéo lại khiến cô ngã xuống ghế. Điếu Trạch Nghiễn bất ngờ áp sát, An Hạ mở to mắt hoảng hốt, nuốt nước bọt co rút người.
Cơ thể Điếu Trạch Nghiễn hạ sát xuống, anh bỗng nghiêng đầu, ánh mắt mơ màng nhìn sâu vào mắt An Hạ.
Cưỡng hôn!
Không được!
An Hạ đạp vào phía bên trong chân Điếu Trạch Nghiễn, nhân lúc anh đau đớn cô vội vã bỏ chạy. Về đến phòng, An Hạ thở hồng hộc, chậm chút nữa đã thật sự bị Điếu Trạch Nghiễn cưỡng hôn mất rồi.
Uể oải nằm xuống giường, tim An Hạ vẫn còn đập rất mạnh, không rõ vì vừa chạy nhanh hay vì hành động của Điếu Trạch Nghiễn.
Ngủ quên từ lúc nào, đang mê man trong cơn mơ, cửa phòng An Hạ vang lên tiếng gõ, cô giật mình mở mắt sợ đến không dám cử động, cô mới xem phim ma cách đó không lâu...
Không gian tĩnh lặng, tiếng gõ cửa lại vang lên, An Hạ sợ hãi kéo chăn qua đầu, người cô vô thức run lên cầm cập.
Tiếng vặn cửa bật lên, An Hạ nín thở lắng nghe, không hề có bất cứ tiếng động nào khác. Cô cắn chặt môi, nước mắt trào ra, nằm bất động một chỗ.
Chăn An Hạ bị nắm lấy, kéo xuống một cách từ từ, cô nhắm chặt mắt tự lừa dối bản thân chỉ là ảo giác.
Chăn kéo qua khỏi bụng An Hạ, một thứ gì đó nóng nóng đặt lên bụng, cô ngồi bật dậy giật mình thu người hét lên: "Trạch Nghiễn!!!"
"Tôi đây" Điếu Trạch Nghiễn bình thản lên tiếng.
An Hạ ngạc nhiên ngước nhìn, dưới ánh đèn ngủ Điếu Trạch Nghiễn ngồi trên giường nhìn cô. An Hạ tức giận ném gối vào người anh: "Nửa đêm cậu ở đây làm gì?"
"Tôi nghe mẹ tôi nói tới tháng sẽ bị đau bụng, nên tôi đem chườm nóng đến cho cậu"
Nhìn túi nóng trong tay Điếu Trạch Nghiễn, cơn giận của An Hạ chuyển thành cảm động đến rơi nước mắt, lần đầu tiên trong đời, ngoài bà cô ra có người để ý đến những chuyện này.
An Hạ lúc tối còn khó hiểu tại sao Điếu Trạch Nghiễn lại nhìn cô chằm chằm, hóa ra là để xem cô có biểu hiện đau bụng hay không, đêm vì muốn cô ngủ ngon, Điếu Trạch Nghiễn đã mang túi chườm nóng đến cho cô.
"Cảm ơn cậu" An Hạ hạ giọng, vô cùng biết ơn Điếu Trạch Nghiễn.
"Ngủ đi, tôi về phòng đây" Điếu Trạch Nghiễn để lại túi rồi ra ngoài đóng cửa lại.
Nhìn cánh cửa đóng lại, An Hạ mỉm cười hạnh phúc trong nước mắt, còn tưởng ma tìm đến nhưng hóa ra lại là anh.
Kết thúc bữa tối, Điếu Trạch Nghiễn đóng quân trong phòng của An Hạ với lý do "Cậu cần gì tôi sẽ làm giúp".
An Hạ ngồi ở bàn học, lén liếc nhìn Điếu Trạch Nghiễn thư thả ngồi trên giường cô cầm máy chơi game. Cô thở dài lo lắng, có lẽ sau này cô không dám để anh biết cô tới tháng.
Trong lúc mải mê làm bài, một ly nước trà xanh còn bốc khói đặt trên bàn, An Hạ quay qua nhìn thì Điếu Trạch Nghiễn đã đến ngồi xuống giường, mắt không rời máy game. Cô mỉm cười, nâng cốc trà nhấp một ngụm, mùi thơm lan tỏa khắp phòng, uống vào bụng liền cảm thấy dễ chịu.
Ngồi thêm một lúc, Điếu Trạch Nghiễn bỗng đứng bên cạnh, chống tay lên bàn nhìn An Hạ chằm chằm. An Hạ bị nhìn đến sượng người, mắt không dám nhìn thẳng vào anh, bối rối hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Không có gì" Điếu Trạch Nghiễn chỉ muốn nhìn cô một chút, nhìn xong anh về lại giường nằm xuống tiếp tục chơi game.
An Hạ ngơ ngác dõi theo hành vi kỳ lạ của Điếu Trạch Nghiễn, trong lòng bị dọa đến tim đập thình thịch.
Gần chín giờ, mẹ Điếu Trạch Nghiễn lên tìm anh và An Hạ xuống nhà xem phim bà mới mua, vừa đúng lúc cô học bài xong.
Cửa nhà đã đóng, đèn tắt tối om, điều hòa được hạ thấp, chỉ còn ánh sáng lập lòe của tivi.
Mặc dù đã qua Halloween từ lâu nhưng mẹ Điếu Trạch Nghiễn vẫn mua phim ma về xem. An Hạ khẽ rùng mình vì lạnh đến góc ghế quen thuộc ngồi xuống.
Điếu Trạch Nghiễn đến ngồi sát An Hạ, anh hất chiếc chăn mỏng vừa mang ra đắp lên cho cả hai.
Qua một lúc, trên màn hình hiện lên cảnh vô cùng kinh dị, An Hạ chưa kịp sợ thì đã ngơ ngác vì Điếu Trạch Nghiễn ôm lấy cô hét lên. Hành động của Điếu Trạch Nghiễn khiến An Hạ bật cười, cô nửa tin nửa ngờ: "Cậu sợ thật sao?"
Điếu Trạch Nghiễn nhìn An Hạ, mày anh cau lại: "Cậu không sợ à?"
Lúc này An Hạ chỉ cảm thấy buồn cười, trước đây từng đến rạp xem phim anh đâu có biểu hiện thế này, cũng có thể bên ngoài sợ mất mặt nên anh đã không phản ứng.
Bố mẹ Điếu Trạch Nghiễn và thím Vũ lén lút đưa mắt nhìn anh và An Hạ, lặng lẽ nở nụ cười kỳ quái.
Xem được hai phần ba bộ phim, vai An Hạ nặng trĩu, quay đầu nhìn thì phát hiện Điếu Trạch Nghiễn đã ngủ quên trên vai cô, cảm giác ngắm anh lúc ngủ rất bình yên.
Ngay cả khi ngủ như vậy, tay Điếu Trạch Nghiễn đan với tay An Hạ chưa từng nới lỏng dưới lớp chăn.
An Hạ cảm thấy rất kỳ lạ, cô không xinh đẹp, không thông minh, cũng không cao thượng như những cô gái xung quanh Điếu Trạch Nghiễn, nhưng tại sao anh lại thích cô?
Đang mải mê nghỉ ngợi, Điếu Trạch Nghiễn bỗng cựa người, anh nhích đầu sát vào cổ An Hạ khiến cô giật mình cả người đông cứng sợ làm anh thức giấc.
Kết thúc bộ phim, An Hạ đánh thức Điếu Trạch Nghiễn lên phòng ngủ. Anh mở mắt, ngước đầu liền mặt kề mặt với An Hạ.
Trong khoảng cách cực kỳ gần, An Hạ còn cảm nhận được hơi thở nóng của Điếu Trạch Nghiễn trên mặt mình. Ánh mắt anh bỗng chuyển xuống môi An Hạ, cô vội đẩy anh ra.
Bố mẹ Điếu Trạch Nghiễn và thím Vũ mỉm cười ẩn ý, ai nấy vội vàng đi về phòng trước.
An Hạ gỡ tay Điếu Trạch Nghiễn ra, cô vừa đứng lên thì cánh tay bị Điếu Trạch Nghiễn kéo lại khiến cô ngã xuống ghế. Điếu Trạch Nghiễn bất ngờ áp sát, An Hạ mở to mắt hoảng hốt, nuốt nước bọt co rút người.
Cơ thể Điếu Trạch Nghiễn hạ sát xuống, anh bỗng nghiêng đầu, ánh mắt mơ màng nhìn sâu vào mắt An Hạ.
Cưỡng hôn!
Không được!
An Hạ đạp vào phía bên trong chân Điếu Trạch Nghiễn, nhân lúc anh đau đớn cô vội vã bỏ chạy. Về đến phòng, An Hạ thở hồng hộc, chậm chút nữa đã thật sự bị Điếu Trạch Nghiễn cưỡng hôn mất rồi.
Uể oải nằm xuống giường, tim An Hạ vẫn còn đập rất mạnh, không rõ vì vừa chạy nhanh hay vì hành động của Điếu Trạch Nghiễn.
Ngủ quên từ lúc nào, đang mê man trong cơn mơ, cửa phòng An Hạ vang lên tiếng gõ, cô giật mình mở mắt sợ đến không dám cử động, cô mới xem phim ma cách đó không lâu...
Không gian tĩnh lặng, tiếng gõ cửa lại vang lên, An Hạ sợ hãi kéo chăn qua đầu, người cô vô thức run lên cầm cập.
Tiếng vặn cửa bật lên, An Hạ nín thở lắng nghe, không hề có bất cứ tiếng động nào khác. Cô cắn chặt môi, nước mắt trào ra, nằm bất động một chỗ.
Chăn An Hạ bị nắm lấy, kéo xuống một cách từ từ, cô nhắm chặt mắt tự lừa dối bản thân chỉ là ảo giác.
Chăn kéo qua khỏi bụng An Hạ, một thứ gì đó nóng nóng đặt lên bụng, cô ngồi bật dậy giật mình thu người hét lên: "Trạch Nghiễn!!!"
"Tôi đây" Điếu Trạch Nghiễn bình thản lên tiếng.
An Hạ ngạc nhiên ngước nhìn, dưới ánh đèn ngủ Điếu Trạch Nghiễn ngồi trên giường nhìn cô. An Hạ tức giận ném gối vào người anh: "Nửa đêm cậu ở đây làm gì?"
"Tôi nghe mẹ tôi nói tới tháng sẽ bị đau bụng, nên tôi đem chườm nóng đến cho cậu"
Nhìn túi nóng trong tay Điếu Trạch Nghiễn, cơn giận của An Hạ chuyển thành cảm động đến rơi nước mắt, lần đầu tiên trong đời, ngoài bà cô ra có người để ý đến những chuyện này.
An Hạ lúc tối còn khó hiểu tại sao Điếu Trạch Nghiễn lại nhìn cô chằm chằm, hóa ra là để xem cô có biểu hiện đau bụng hay không, đêm vì muốn cô ngủ ngon, Điếu Trạch Nghiễn đã mang túi chườm nóng đến cho cô.
"Cảm ơn cậu" An Hạ hạ giọng, vô cùng biết ơn Điếu Trạch Nghiễn.
"Ngủ đi, tôi về phòng đây" Điếu Trạch Nghiễn để lại túi rồi ra ngoài đóng cửa lại.
Nhìn cánh cửa đóng lại, An Hạ mỉm cười hạnh phúc trong nước mắt, còn tưởng ma tìm đến nhưng hóa ra lại là anh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương