Nghỉ Yêu, Kết Hôn Thôi!
Chương 51: Yêu quái nhỏ
Trong suy nghĩ của An Hạ, Ny Ny thật sự là một bé đáng yêu ngoan ngoãn, lại rất lễ phép với người lớn, ngay chính bản thân An Hạ cũng rất thích Ny Ny, cô đã luôn ước có một cô em gái như vậy. Đáng tiếc, điều mà bà từng dạy An Hạ lại quên mất, đó chính là "Không nên nhìn mặt mà bắt hình dong"
Buổi sáng trong phòng An Hạ vừa từ toilet trở ra, ngay ở cửa cô nhìn thấy Ny Ny đứng trước tủ trưng bày huy chương và cúp của Điếu Trạch Nghiễn. Ny Ny cầm chiếc cúp bằng thủy tinh đặc trong tay, xăm soi kỹ lưỡng, nét mặt ngây ngô được thay bằng sự chán ghét khó chịu, bỗng đưa chiếc cúp ra phía trước buông tay ra, chiếc cúp rơi xuống đất vỡ mẻ mấy góc.
An Hạ kinh ngạc không dám tin cô bé nhìn như một thiên sứ lại có hành động như một ác quỷ, huy chương và cúp của Điếu Trạch Nghiễn được An Hạ quý như châu báu, đặt vào tủ không dám lấy ra xem vì sợ bám bẩn. Vậy mà...
"Em làm cái gì vậy?" An Hạ tức giận không kiềm được cảm xúc quát lớn vội chạy đến.
Ny Ny bĩu môi, dùng ánh mắt khinh thường nhìn An Hạ, kênh kiệu đáp: "Lỡ tay"
An Hạ vô cùng sốc, thái độ Ny Ny không có mặt người khác liền không xem cô ra gì, một đứa trẻ bảy tám tuổi lại có thể cư xử xấu xa, không muốn cũng phải nghi ngờ Ny Ny chính là cô tiểu thư được cưng chiều mới trở nên xấu tính.
Cô ngồi xuống nhặt cúp lên, thu dọn những miếng thủy tinh nhỏ bị vỡ ra, nước mắt cô chảy ra, vừa tức giận vừa ấm ức trong lòng.
Nghe An Hạ lớn tiếng, Điếu Trạch Nghiễn mở cửa đi vào hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Thấy Điếu Trạch Nghiễn, Ny Ny lập tức bày ra bộ dạng hối lỗi: "Lúc nãy em cầm xem, chị An Hạ đột nhiên quát lớn làm em giật mình nên em lỡ tay làm rơi"
Điếu Trạch Nghiễn đến chổ An Hạ kéo cô đứng dậy, mặt mũi cô đỏ hoe khóc không ngừng, anh bỗng quay sang mắng Ny Ny: "Sau này đừng có tùy tiện vào phòng của người khác nữa"
Ny Ny bật khóc nức nở, nói với biểu cảm uất ức: "Em đâu có cố ý sao anh lại la em, là bác bảo em lên gọi chị ấy, em chỉ xem một chút, chị ấy lớn tiếng trước mà"
An Hạ không còn lời nào để nói lên sự tráo trở của Ny Ny, trên gương mặt cô thể hiện rõ sự thất vọng.
Điếu Trạch Nghiễn lau nước mắt trên mặt An Hạ an ủi: "Không sao, lần sau sẽ mang về cái khác cho cậu"
Anh lấy cúp khỏi tay An Hạ, đặt nằm nghiêng trong tủ để khỏi nhìn thấy, trút những miếng thủy tinh vỡ từ tay cô sang tay anh mang bỏ vào giấy gói lại mang đi vứt, quay đi quay lại thấy Ny Ny vẫn đứng yên thút thít, Điếu Trạch Nghiễn lên giọng quát: "Còn không ra ngoài!"
Ny Ny giận dỗi bỏ đi, từng bước chân giậm mạnh xuống sàn.
"Đi thôi" Điếu Trạch Nghiễn khoác vai đẩy An Hạ đi xuống lầu.
Ở dưới nhà, Ny Ny khóc lóc kể lể với mẹ Điếu Trạch Nghiễn, nói rằng bị mắng oan ức, bà không biết rõ thật hư, trước tiên vẫn dỗ dành Ny Ny.
Đối diện với con người hai mặt như Ny Ny, An Hạ không dám tin đây là sự thật, cô thậm chí tự lừa bản thân do Ny Ny ganh tỵ vì Điếu Trạch Nghiễn chỉ quan tâm tới cô mà không quan tâm tới Ny Ny nên cô bé mới xử sự chọc tức cô.
Trước mặt mọi người, Ny Ny thay đổi hẳn một trăm tám mươi độ, tỏ ra hối hận xin lỗi An Hạ, cô cũng cho rằng ban nãy Ny Ny chỉ là nghĩ sai nhất thời làm vậy, cô cũng không có ý bắt tội gì.
Nghỉ hè không có bài học, Điếu Trạch Nghiễn kéo An Hạ sang xem anh chơi game, An Hạ đang buồn chán không có ý từ chối.
Lúc vào game có bật mic và loa ngoài, đồng đội của Điếu Trạch Nghiễn không biết có An Hạ nên ăn nói không chút kiêng dè, chửi tục thẳng miệng.
"Thiếu phu nhân đang bên cạnh"
Điếu Trạch Nghiễn thư thả nói một câu, cả nhóm lập tức im bặt, xin lỗi An Hạ rối rít, còn luôn miệng gọi An Hạ là chị dâu vô cùng tự nhiên. Những người này xem như cũng có quen biết, hầu như là bạn chơi bóng cùng Điếu Trạch Nghiễn, An Hạ đã từng gặp qua vài lần.
Sợ An Hạ ngồi một mình buồn, Điếu Trạch Nghiễn kể cho cô nghe mấy câu chuyện vui trong game, cô chưa cười thì đồng đội anh đã cười đến ho sặc sụa.
Tuy Điếu Trạch Nghiễn và tiếng trong game phát ra rất ồn ào, An Hạ vẫn có thể ngủ thiếp đi, gục đầu bên vai Điếu Trạch Nghiễn.
Anh liếc nhìn An Hạ một cái, đỡ đầu cô nằm yên trên vai anh, cắm tai nghe chơi game trong im lặng để không ảnh hưởng đến cô.
"Anh ơi, bác hỏi có muốn xem phim không" Ny Ny chưa vào phòng, giọng đã lảnh lót vang to.
"Không xem, nói nhỏ tiếng lại" Điếu Trạch Nghiễn thì thầm, trừng mắt nhìn Ny Ny đứng ở cửa.
"Ồ" Ny Ny liếc nhìn An Hạ ngủ bên cạnh Điếu Trạch Nghiễn, cô bé quay lưng ra ngoài đóng cửa.
Không đến hai giây sau, Ny Ny đột nhiên hét lớn khiến An Hạ giật mình tỉnh giấc. Nói đúng hơn, lúc Điếu Trạch Nghiễn nói chuyện với Ny Ny, cô đã nghe thấy, dù sao cũng là trẻ con, cô không thể hở tí là chấp nhất.
"Anh ơi, em ngã rồi, đầu gối em đau quá"
Tiếng Ny Ny nói lớn bên ngoài, Điếu Trạch Nghiễn không quan tâm, định kiểm tra An Hạ ngủ chưa thì cô đã đứng dậy.
"Tôi về phòng ngủ trước đây"
Điếu Trạch Nghiễn nắm tay giữ An Hạ lại, viện cớ giữ cô ở lại: "Mới có tám giờ, ở lại thêm chút nữa đi, không thì cậu ngủ giường tôi, khi nào chơi xong tôi sẽ gọi cậu dậy"
Thấy Điếu Trạch Nghiễn khẩn thiết, An Hạ không nói gì miễn cưỡng đến nằm xuống giường anh chợp mắt một lát. Trước khi rơi vào giấc ngủ sâu, bên tai An Hạ văng vẳng tiếng Ny Ny ăn vạ.
Buổi sáng trong phòng An Hạ vừa từ toilet trở ra, ngay ở cửa cô nhìn thấy Ny Ny đứng trước tủ trưng bày huy chương và cúp của Điếu Trạch Nghiễn. Ny Ny cầm chiếc cúp bằng thủy tinh đặc trong tay, xăm soi kỹ lưỡng, nét mặt ngây ngô được thay bằng sự chán ghét khó chịu, bỗng đưa chiếc cúp ra phía trước buông tay ra, chiếc cúp rơi xuống đất vỡ mẻ mấy góc.
An Hạ kinh ngạc không dám tin cô bé nhìn như một thiên sứ lại có hành động như một ác quỷ, huy chương và cúp của Điếu Trạch Nghiễn được An Hạ quý như châu báu, đặt vào tủ không dám lấy ra xem vì sợ bám bẩn. Vậy mà...
"Em làm cái gì vậy?" An Hạ tức giận không kiềm được cảm xúc quát lớn vội chạy đến.
Ny Ny bĩu môi, dùng ánh mắt khinh thường nhìn An Hạ, kênh kiệu đáp: "Lỡ tay"
An Hạ vô cùng sốc, thái độ Ny Ny không có mặt người khác liền không xem cô ra gì, một đứa trẻ bảy tám tuổi lại có thể cư xử xấu xa, không muốn cũng phải nghi ngờ Ny Ny chính là cô tiểu thư được cưng chiều mới trở nên xấu tính.
Cô ngồi xuống nhặt cúp lên, thu dọn những miếng thủy tinh nhỏ bị vỡ ra, nước mắt cô chảy ra, vừa tức giận vừa ấm ức trong lòng.
Nghe An Hạ lớn tiếng, Điếu Trạch Nghiễn mở cửa đi vào hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Thấy Điếu Trạch Nghiễn, Ny Ny lập tức bày ra bộ dạng hối lỗi: "Lúc nãy em cầm xem, chị An Hạ đột nhiên quát lớn làm em giật mình nên em lỡ tay làm rơi"
Điếu Trạch Nghiễn đến chổ An Hạ kéo cô đứng dậy, mặt mũi cô đỏ hoe khóc không ngừng, anh bỗng quay sang mắng Ny Ny: "Sau này đừng có tùy tiện vào phòng của người khác nữa"
Ny Ny bật khóc nức nở, nói với biểu cảm uất ức: "Em đâu có cố ý sao anh lại la em, là bác bảo em lên gọi chị ấy, em chỉ xem một chút, chị ấy lớn tiếng trước mà"
An Hạ không còn lời nào để nói lên sự tráo trở của Ny Ny, trên gương mặt cô thể hiện rõ sự thất vọng.
Điếu Trạch Nghiễn lau nước mắt trên mặt An Hạ an ủi: "Không sao, lần sau sẽ mang về cái khác cho cậu"
Anh lấy cúp khỏi tay An Hạ, đặt nằm nghiêng trong tủ để khỏi nhìn thấy, trút những miếng thủy tinh vỡ từ tay cô sang tay anh mang bỏ vào giấy gói lại mang đi vứt, quay đi quay lại thấy Ny Ny vẫn đứng yên thút thít, Điếu Trạch Nghiễn lên giọng quát: "Còn không ra ngoài!"
Ny Ny giận dỗi bỏ đi, từng bước chân giậm mạnh xuống sàn.
"Đi thôi" Điếu Trạch Nghiễn khoác vai đẩy An Hạ đi xuống lầu.
Ở dưới nhà, Ny Ny khóc lóc kể lể với mẹ Điếu Trạch Nghiễn, nói rằng bị mắng oan ức, bà không biết rõ thật hư, trước tiên vẫn dỗ dành Ny Ny.
Đối diện với con người hai mặt như Ny Ny, An Hạ không dám tin đây là sự thật, cô thậm chí tự lừa bản thân do Ny Ny ganh tỵ vì Điếu Trạch Nghiễn chỉ quan tâm tới cô mà không quan tâm tới Ny Ny nên cô bé mới xử sự chọc tức cô.
Trước mặt mọi người, Ny Ny thay đổi hẳn một trăm tám mươi độ, tỏ ra hối hận xin lỗi An Hạ, cô cũng cho rằng ban nãy Ny Ny chỉ là nghĩ sai nhất thời làm vậy, cô cũng không có ý bắt tội gì.
Nghỉ hè không có bài học, Điếu Trạch Nghiễn kéo An Hạ sang xem anh chơi game, An Hạ đang buồn chán không có ý từ chối.
Lúc vào game có bật mic và loa ngoài, đồng đội của Điếu Trạch Nghiễn không biết có An Hạ nên ăn nói không chút kiêng dè, chửi tục thẳng miệng.
"Thiếu phu nhân đang bên cạnh"
Điếu Trạch Nghiễn thư thả nói một câu, cả nhóm lập tức im bặt, xin lỗi An Hạ rối rít, còn luôn miệng gọi An Hạ là chị dâu vô cùng tự nhiên. Những người này xem như cũng có quen biết, hầu như là bạn chơi bóng cùng Điếu Trạch Nghiễn, An Hạ đã từng gặp qua vài lần.
Sợ An Hạ ngồi một mình buồn, Điếu Trạch Nghiễn kể cho cô nghe mấy câu chuyện vui trong game, cô chưa cười thì đồng đội anh đã cười đến ho sặc sụa.
Tuy Điếu Trạch Nghiễn và tiếng trong game phát ra rất ồn ào, An Hạ vẫn có thể ngủ thiếp đi, gục đầu bên vai Điếu Trạch Nghiễn.
Anh liếc nhìn An Hạ một cái, đỡ đầu cô nằm yên trên vai anh, cắm tai nghe chơi game trong im lặng để không ảnh hưởng đến cô.
"Anh ơi, bác hỏi có muốn xem phim không" Ny Ny chưa vào phòng, giọng đã lảnh lót vang to.
"Không xem, nói nhỏ tiếng lại" Điếu Trạch Nghiễn thì thầm, trừng mắt nhìn Ny Ny đứng ở cửa.
"Ồ" Ny Ny liếc nhìn An Hạ ngủ bên cạnh Điếu Trạch Nghiễn, cô bé quay lưng ra ngoài đóng cửa.
Không đến hai giây sau, Ny Ny đột nhiên hét lớn khiến An Hạ giật mình tỉnh giấc. Nói đúng hơn, lúc Điếu Trạch Nghiễn nói chuyện với Ny Ny, cô đã nghe thấy, dù sao cũng là trẻ con, cô không thể hở tí là chấp nhất.
"Anh ơi, em ngã rồi, đầu gối em đau quá"
Tiếng Ny Ny nói lớn bên ngoài, Điếu Trạch Nghiễn không quan tâm, định kiểm tra An Hạ ngủ chưa thì cô đã đứng dậy.
"Tôi về phòng ngủ trước đây"
Điếu Trạch Nghiễn nắm tay giữ An Hạ lại, viện cớ giữ cô ở lại: "Mới có tám giờ, ở lại thêm chút nữa đi, không thì cậu ngủ giường tôi, khi nào chơi xong tôi sẽ gọi cậu dậy"
Thấy Điếu Trạch Nghiễn khẩn thiết, An Hạ không nói gì miễn cưỡng đến nằm xuống giường anh chợp mắt một lát. Trước khi rơi vào giấc ngủ sâu, bên tai An Hạ văng vẳng tiếng Ny Ny ăn vạ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương