Nghỉ Yêu, Kết Hôn Thôi!
Chương 53: Theo phe
Điếu Trạch Nghiễn chắn ngay cửa, An Hạ lách người đi qua, ngay lập tức bị anh đẩy ngược vào phòng đóng cửa lại.
"Cậu muốn gì?" An Hạ qua loa hỏi.
"Lúc nãy tôi chỉ hỏi để xác nhận, sao cậu lại giận?"
"Nếu tôi thật sự làm?"
"Tôi biết cậu không phải là loại người đó" Điếu Trạch Nghiễn lấy hộp gỗ trong tay An Hạ đặt xuống bàn học, anh nắm lấy bàn tay cô: "Chân cậu có bị trúng nước không?"
Chẳng lẽ... ban nãy mặt mày Điếu Trạch Nghiễn nghiêm trọngị như vậy là vì lo cô bị phỏng? May mà cô mặc quần dài, cho dù có bị văng cũng không đụng vào da.
"So với nó, cậu đương nhiên quan trọng hơn" Điếu Trạch Nghiễn kéo tay cô: "Đi ăn"
An Hạ bị Điếu Trạch Nghiễn lôi xuống bàn ăn, buộc phải ngồi xuống. Vô tình chạm mắt với Ny Ny, con bé liền lườm cô rồi nhanh chóng bày ra vẻ mặt nũng nịu với Điếu Trạch Nghiễn.
"Anh..."
"Im miệng, từ giờ còn lảng vảng quanh An Hạ thì dọn đồ về nhà ngay lập tức" Điếu Trạch Nghiễn ngắt ngang lời Ny Ny, lớn tiếng quát.
Cũng không rõ lý do gì, bố mẹ Điếu Trạch Nghiễn và thím Vu lại che miệng lén lút cười.
"An Hạ, có phải con gầy đi không? Xương quai xanh nhô rõ thế kia"
Theo lời mẹ Điếu Trạch Nghiễn nói, anh bất giác cúi nhìn cổ An Hạ, với tầm nhìn của anh nếu An Hạ không nhanh lẹ giơ tay chặn cổ áo lại thì anh đã thấy luôn bên trong.
"Con là lưu manh à?" Mẹ Điếu Trạch Nghiễn miệng mắng mỏ nhưng không nhịn được cười.
Điếu Trạch Nghiễn cười lạnh, vô cùng đắc ý: "Cậu ấy cũng có cái gì đâu mà nhìn"
Mặt mẹ Điếu Trạch Nghiễn tỏ ra kinh bỉ anh, con gái người ta không có gì mà lại mê như điếu đổ, bà đẻ anh ra chỉ nhìn ánh mắt của anh cũng hiểu anh đang nghĩ gì.
Buổi tối ở phòng khách xem phim, ngay khi thím Vu mang hai đĩa trái cây ra, Ny Ny liền lấy nĩa ghim vào một miếng đào đưa cho An Hạ.
"Chắc chị chưa bao giờ thấy đào Nhật, chị ăn thử đi, là bố mẹ em gửi đến đấy"
"Vậy em ăn nhiều vào, chị ăn ngán rồi" An Hạ bình thản đáp, nói ra mới cảm thấy bản thân mình thật mạnh mẽ.
Mặt Ny Ny xụ xuống, quay qua mè nheo với Điếu Trạch Nghiễn: "Anh xem, chị ấy xem thường em"
Điếu Trạch Nghiễn liếc mắt nhìn: "Cái nhà này ăn nhiều lần rồi"
"Em chỉ quan tâm chị ấy thôi mà" Ny Ny cúi đầu buồn bã, được mẹ Điếu Trạch Nghiễn dỗ dành.
Không thèm để ý đến Ny Ny nữa, Điếu Trạch Nghiễn quay sang An Hạ, tay anh vô thức mân mê ngón tay cô đang đan trong tay, nhẹ nhàng an ủi cô: "Mặc kệ nó"
Đến nước này có muốn trách cũng không làm được gì. Quả thật nhìn Ny Ny, An Hạ có thể tưởng tượng được được tính cách cô cậu thiếu gia nhà họ Điếu. Nếu An Hạ gặp Điếu Trạch Nghiễn khi anh ở độ tuổi như Ny Ny, không chừng anh sẽ y hệt.
"Tôi không chấp trẻ con" An Hạ cố gỡ tay anh ra: "Bên cạnh lúc nào cũng có một đứa trẻ lắm trò, tôi quen rồi"
"Ai?" Điếu Trạch Nghiễn ngơ mặt hỏi.
An Hạ bất mãn nhìn anh, vừa mở miệng định nói thì Ny Ny đã ôm cổ Điếu Trạch Nghiễn từ phía sau cười giỡn.
"Cái con nhỏ này" Điếu Trạch Nghiễn bực bội, gỡ tay Ny Ny đẩy sang một bên.
Dù bị la, Ny Ny vẫn không dừng lại, con bé ôm lấy anh từ phía trước nói:" Anh, em biết anh thích em nhất mà"
Nói xong, Ny Ny còn lè lưỡi chọc tức An Hạ, Điếu Trạch Nghiễn gỡ được tay Ny Ny, vứt thẳng xuống ghế không thương tiếc.
An Hạ cười nhạt, bị một đứa trẻ trêu đùa hết lần đến lần khác, bản thân cô cũng thật thê thảm. Cô tươi cười, nói với Ny Ny bằng sự chân thành: "Ny Ny, anh em cũng rất thích em, vậy em ráng giữ chặt nhé, kẻo sau này anh em cưới một cô vợ hung dữ, cô ấy sẽ bắt nạt em đấy"
"Nghe vợ tao nói chưa?"
An Hạ ngơ ngác nhìn Điếu Trạch Nghiễn, cô bóp trán khổ tâm không còn gì bằng.
Ny Ny đơ mặt ngạc nhiên, mẹ Điếu Trạch Nghiễn nghe thấy liền vỗ vai con bé, vui vẻ hưởng ứng: "Anh chị nói đúng đó, anh con đúng hơn"
Ny Ny mếu máo như muốn khóc, sau đó liền khóc thật.
An Hạ khẽ thở dài, đứa trẻ này lớn lên không thay đổi, e là phiền phức lắm đây.
Điện thoại Điếu Trạch Nghiễn bỗng reo lên, trên màn hình hiện dãy số lạ. Trong lúc nghe điện thoại, mặt Điếu Trạch Nghiễn căng thẳng, thỉnh thoảng lén liếc nhìn An Hạ.
Nghe xong điện thoại, Điếu Trạch Nghiễn đứng dậy: "Tôi ra ngoài một lát"
Anh nói với bố mẹ vài câu rồi đi ra ngoài, nói bạn anh có việc gấp cần gặp.
Cảm giác trong lòng An Hạ dâng lên lo lắng, có thể là cô nghĩ nhiều, cũng có thể là quá nhạy cảm. Chỉ cần Điếu Trạch Nghiễn không giao du với đám người xấu, không tụ tập đánh nhau là được.
Mẹ Điếu Trạch Nghiễn sinh ra nỗi nghi hoặc, bà nhìn ra cửa rồi nhìn sang An Hạ, linh tính mách bảo lại sắp có chuyện xảy ra.
"Cậu muốn gì?" An Hạ qua loa hỏi.
"Lúc nãy tôi chỉ hỏi để xác nhận, sao cậu lại giận?"
"Nếu tôi thật sự làm?"
"Tôi biết cậu không phải là loại người đó" Điếu Trạch Nghiễn lấy hộp gỗ trong tay An Hạ đặt xuống bàn học, anh nắm lấy bàn tay cô: "Chân cậu có bị trúng nước không?"
Chẳng lẽ... ban nãy mặt mày Điếu Trạch Nghiễn nghiêm trọngị như vậy là vì lo cô bị phỏng? May mà cô mặc quần dài, cho dù có bị văng cũng không đụng vào da.
"So với nó, cậu đương nhiên quan trọng hơn" Điếu Trạch Nghiễn kéo tay cô: "Đi ăn"
An Hạ bị Điếu Trạch Nghiễn lôi xuống bàn ăn, buộc phải ngồi xuống. Vô tình chạm mắt với Ny Ny, con bé liền lườm cô rồi nhanh chóng bày ra vẻ mặt nũng nịu với Điếu Trạch Nghiễn.
"Anh..."
"Im miệng, từ giờ còn lảng vảng quanh An Hạ thì dọn đồ về nhà ngay lập tức" Điếu Trạch Nghiễn ngắt ngang lời Ny Ny, lớn tiếng quát.
Cũng không rõ lý do gì, bố mẹ Điếu Trạch Nghiễn và thím Vu lại che miệng lén lút cười.
"An Hạ, có phải con gầy đi không? Xương quai xanh nhô rõ thế kia"
Theo lời mẹ Điếu Trạch Nghiễn nói, anh bất giác cúi nhìn cổ An Hạ, với tầm nhìn của anh nếu An Hạ không nhanh lẹ giơ tay chặn cổ áo lại thì anh đã thấy luôn bên trong.
"Con là lưu manh à?" Mẹ Điếu Trạch Nghiễn miệng mắng mỏ nhưng không nhịn được cười.
Điếu Trạch Nghiễn cười lạnh, vô cùng đắc ý: "Cậu ấy cũng có cái gì đâu mà nhìn"
Mặt mẹ Điếu Trạch Nghiễn tỏ ra kinh bỉ anh, con gái người ta không có gì mà lại mê như điếu đổ, bà đẻ anh ra chỉ nhìn ánh mắt của anh cũng hiểu anh đang nghĩ gì.
Buổi tối ở phòng khách xem phim, ngay khi thím Vu mang hai đĩa trái cây ra, Ny Ny liền lấy nĩa ghim vào một miếng đào đưa cho An Hạ.
"Chắc chị chưa bao giờ thấy đào Nhật, chị ăn thử đi, là bố mẹ em gửi đến đấy"
"Vậy em ăn nhiều vào, chị ăn ngán rồi" An Hạ bình thản đáp, nói ra mới cảm thấy bản thân mình thật mạnh mẽ.
Mặt Ny Ny xụ xuống, quay qua mè nheo với Điếu Trạch Nghiễn: "Anh xem, chị ấy xem thường em"
Điếu Trạch Nghiễn liếc mắt nhìn: "Cái nhà này ăn nhiều lần rồi"
"Em chỉ quan tâm chị ấy thôi mà" Ny Ny cúi đầu buồn bã, được mẹ Điếu Trạch Nghiễn dỗ dành.
Không thèm để ý đến Ny Ny nữa, Điếu Trạch Nghiễn quay sang An Hạ, tay anh vô thức mân mê ngón tay cô đang đan trong tay, nhẹ nhàng an ủi cô: "Mặc kệ nó"
Đến nước này có muốn trách cũng không làm được gì. Quả thật nhìn Ny Ny, An Hạ có thể tưởng tượng được được tính cách cô cậu thiếu gia nhà họ Điếu. Nếu An Hạ gặp Điếu Trạch Nghiễn khi anh ở độ tuổi như Ny Ny, không chừng anh sẽ y hệt.
"Tôi không chấp trẻ con" An Hạ cố gỡ tay anh ra: "Bên cạnh lúc nào cũng có một đứa trẻ lắm trò, tôi quen rồi"
"Ai?" Điếu Trạch Nghiễn ngơ mặt hỏi.
An Hạ bất mãn nhìn anh, vừa mở miệng định nói thì Ny Ny đã ôm cổ Điếu Trạch Nghiễn từ phía sau cười giỡn.
"Cái con nhỏ này" Điếu Trạch Nghiễn bực bội, gỡ tay Ny Ny đẩy sang một bên.
Dù bị la, Ny Ny vẫn không dừng lại, con bé ôm lấy anh từ phía trước nói:" Anh, em biết anh thích em nhất mà"
Nói xong, Ny Ny còn lè lưỡi chọc tức An Hạ, Điếu Trạch Nghiễn gỡ được tay Ny Ny, vứt thẳng xuống ghế không thương tiếc.
An Hạ cười nhạt, bị một đứa trẻ trêu đùa hết lần đến lần khác, bản thân cô cũng thật thê thảm. Cô tươi cười, nói với Ny Ny bằng sự chân thành: "Ny Ny, anh em cũng rất thích em, vậy em ráng giữ chặt nhé, kẻo sau này anh em cưới một cô vợ hung dữ, cô ấy sẽ bắt nạt em đấy"
"Nghe vợ tao nói chưa?"
An Hạ ngơ ngác nhìn Điếu Trạch Nghiễn, cô bóp trán khổ tâm không còn gì bằng.
Ny Ny đơ mặt ngạc nhiên, mẹ Điếu Trạch Nghiễn nghe thấy liền vỗ vai con bé, vui vẻ hưởng ứng: "Anh chị nói đúng đó, anh con đúng hơn"
Ny Ny mếu máo như muốn khóc, sau đó liền khóc thật.
An Hạ khẽ thở dài, đứa trẻ này lớn lên không thay đổi, e là phiền phức lắm đây.
Điện thoại Điếu Trạch Nghiễn bỗng reo lên, trên màn hình hiện dãy số lạ. Trong lúc nghe điện thoại, mặt Điếu Trạch Nghiễn căng thẳng, thỉnh thoảng lén liếc nhìn An Hạ.
Nghe xong điện thoại, Điếu Trạch Nghiễn đứng dậy: "Tôi ra ngoài một lát"
Anh nói với bố mẹ vài câu rồi đi ra ngoài, nói bạn anh có việc gấp cần gặp.
Cảm giác trong lòng An Hạ dâng lên lo lắng, có thể là cô nghĩ nhiều, cũng có thể là quá nhạy cảm. Chỉ cần Điếu Trạch Nghiễn không giao du với đám người xấu, không tụ tập đánh nhau là được.
Mẹ Điếu Trạch Nghiễn sinh ra nỗi nghi hoặc, bà nhìn ra cửa rồi nhìn sang An Hạ, linh tính mách bảo lại sắp có chuyện xảy ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương