Con gà còn chưa mở miệng, Bạch Tử Húc ở một bên đã xen mồm vào: " Người ta nói không được dẫn đường là môn quy, phỏng chừng nếu vi phạm sẽ bị ăn đánh, chày gỗ này đừng làm khó người khác."
Chày gỗ?
Chày gỗ!!
Con gà ngẩn người: "..." Nhân tài! Anh hùng! Cái gọi là kẻ yếu sợ kẻ mạnh, kẻ mạnh sợ kẻ ngang, kẻ ngang sợ kẻ liều mạng, cậu có lẽ thuộc về kẻ ở tầng chót yếu nhất, mà Bạch Tử Húc tuyệt đối là kẻ ở tầng cao nhất không muốn sống kia, có dũng khí sờ mông hổ, dám gọi Hoắc Quân Tiêu là chày gỗ.
Cách xưng hô táo bạo như vậy khiến Bạch Kha giật mình, chỉ thấy y ngây người một lát, sau đó trong nháy mắt ánh mắt mờ mịt.
Hình như... Đã nghe qua lời nào đó như vậy ở đâu rồi?
Giống như đã từng nằm mơ thấy loại cảnh tượng tựa như vậy...
Bạch Kha cau mày, sau đó rũ ánh mắt xuống, trong lòng tự lẩm bẩm.
Tuy nhiên, loại cảm giác này không phải xuất hiện lần đầu tiên, hơn nữa không phải một mình y có cảm giác như vậy, cho nên khi y lẩm bẩm vài từ, liền không quan tâm đến nó nữa, giương mắt nhìn về phía Hoắc Quân Tiêu, cùng lúc đó cũng có một chút ngưỡng mộ kỹ năng tìm đường chết thuần thục của Bạch Tử Húc.
Còn Hoắc Quân Tiêu dường như cũng sững sờ một chút.
Ngay lúc con gà và Bạch Kha cho rằng Hoắc Quân Tiêu giây trước phục hồi tinh thần giây sau lập tức trở mặt, thì lại thấy Hoắc Quân Tiêu giật giật khóe miệng một cách không rõ ràng.
Đậu má, có phải do cậu hoa mắt phải không?!
Con gà quả thực là có chút hỗn độn— tổ tông này mẹ nó là đang cười sao? Hơn nữa vẻ mặt hoài niệm cùng biểu tình tiếc nuối là có chuyện gì? Cảm xúc thay đổi lớn như vậy thật sự không có quan hệ gì sao? Cho nên người đạt được cảnh giới cao nhất định sẽ không tự chủ mà bị M?
Bạch Kha cũng âm thầm giật giật khóe miệng, thầm nghĩ: Con gà nói một câu thoạt nhìn không có vấn đề gì, nhưng hắn nghe xong thiếu chút nữa lấy mạng nhỏ của con gà, mà Bạch Tử Húc trực tiếp tìm đường chết mà gọi hắn là chày gỗ, nhưng hắn ngược lại cười vui vẻ?!
Suy nghĩ của bệnh tâm thần quả nhiên không thể nói lý...
Hoắc Quân Tiêu đáng thương không biết rằng nụ cười yếu ớt của mình càng củng cố hình ảnh bệnh xà tinh trong lòng Bạch Kha, mà ngược lại đưa mắt nhìn Bạch Kha, suýt chút nữa mà viết trực tiếp lên mặt: Người cũng gọi một tiếng chày gỗ thử?
May mà, Bạch Kha có một số trở ngại đối với việc giải thích ánh mắt và biểu tình, và y cũng không thể hiểu được ý tứ phức tạp, không rõ ràng như vậy, hơn nữa Hoắc Quân Tiêu cũng chỉ nhìn như vậy thoáng qua, liền đem ánh mắt thu về dừng lại trên người con gà lần nữa.
Chẳng qua lúc này, biểu tình không quá âm trầm như trước.
Sau khi con gà được chứng kiến toàn bộ quá trình thay đổi tâm trạng của Hoắc Quân Tiêu, con gà suýt chút nữa muốn ôm Bạch Tử Húc gọi một tiếng " Ba", người này thoạt nhìn không đáng tin cậy nhất, lại khiến cho Hoắc Quân Tiêu trở thành mặt trời, trong nháy mắt dường như dễ nói chuyện hơn nhiều.
Lúc này không mở miệng, thì chờ đến lúc nào nữa?
Cho nên con gà nhìn ánh mặt trời xung quanh Hoắc Quân Tiêu, cẩn thận ngẩng đầu lên một chút, phát hiện sự đè nén ở ngực bị giảm đi một ít, vì vậy nhân cơ hội hít thở một hơi, bày tỏ quyết tâm với Hoắc Quân Tiêu: " Tiền bối, mang người đi Hằng Thiên Môn rất dễ thảo luận, à không, là một chút vấn đề cũng không có!"
Bạch Kha: "..." Vị thiếu hiệp này, cứ như vậy không có nguyên tắc thật sự ổn sao?
Bạch Tử Húc giơ ngón tay cái lên: " Bỏ gian tà theo chính nghĩa, có giác ngộ."
Thái độ của cậu thay đổi quá nhanh, đáp ứng quá dễ dàng, Hoắc Quân Tiêu cũng không nhịn được cau mày. Mặc dù nói phần lớn người tu đạo có tính tình nhạt nhẽo, nhưng không có nghĩa tất cả đều là bạch nhãn lang, đặc biệt là là đối với các môn phái mà họ thuộc về, độ trung thành rất cao. Dù sao, bọn họ đều rời khỏi nhà từ thuở niên thiếu rồi gia nhập môn phái, sau đó nhân sinh trong chục năm, trăm năm đều có liên quan chặt chẽ đến môn phái, nói không có cảm tình là không có khả năng.
Mà hành vi của con gà này khiến Hoắc Quân Tiêu và Bạch Kha nghĩ đến hai tình huống —-
Một là có bẫy, hai là có ẩn tình.
Hoắc Quân Tiêu cùng Bạch Kha liếc nhau, sau đó phẩy tay áo một cái, bỏ lực đạo áp chế con gà kia.
Chỉ thấy con gà chống người ngồi xuống vỗ ngực thở dài một hơi, rồi đứng thẳng dậy, biểu tình luôn có chút cợt nhả không đúng đắn trên mặt đã biến mất, mà thay vào đó là sự nghiêm túc hơn bao giờ hết. Cậu so với Bạch Kha thấp hơn một ít, người có chút hơi gầy, vì vậy so với Hoắc Quân Tiêu nhỏ hơn rất nhiều.
Cậu ngẩng đầu, nghiêm túc hỏi Hoắc Quân Tiêu: " Tiền bối, những gì ngài vừa nói về Hằng Thiên Môn đều là sự thật sao? Bọn họ thật sự giỏi tà đạo và thủ đoạn ti tiện?"
Thấy cậu hỏi như vậy, Hoắc Quân Tiêu cảm thấy, tám phần là có ẩn tình, vì thế gật gật đầu, gương mặt tuấn tú lạnh lùng, đồng thời nghiêm túc trả lời: " Ta nghĩ ngươi cũng không biết nguồn gốc rõ ràng của Hằng Thiên Môn, ta đoán trong môn phái các ngươi cũng chưa từng đề cập qua cái này. Ban đầu, Hằng Thiên Môn được thành lập bởi một người bị tẩu hỏa nhập ma, dựng lên ở đoạn thời gian người đó đã phát điên, mấy trưởng lão gia nhập môn phái thời điểm đầu khiếp sợ tu vi người nọ không dám phản kháng, hoặc là thèm muốn tàn quyển đạo pháp của người kia. Tóm lại, Hằng Thiên Môn có thể nói là chướng khí mù mịt khi lập phái, tốt xấu lẫn lộn, trong đó đủ đám tiểu nhân gian trá. Những người này ngược lại không ngu xuẩn, bọn họ lợi dụng người tu đạo bị điên kia để đem môn phái trở lên lớn mạnh, ngày qua ngày này, từ năm này qua năm khác, qua mấy ngàn năm, đã ngồi ở vị trí cao nhất."
Bạch Kha ở một bên cau mày lắng nghe: Một môn phái có truyền thống như vậy, đặc biệt trực tiếp tham gia sự việc này còn là những chưởng môn, trưởng lão có tư lịch vô cùng cao, có thể có mấy người tốt?
Con gà hiển nhiên không nghĩ tới môn phái của mình có lịch sử đen tối như vậy, sắc mặc tức khắc trầm xuống, cậu suy nghĩ một chút, mở miệng lại hỏi: " Tiền bối, như vậy Hằng Thiên Môn đã hại chết mạng người sao?"
"Ha!" Hoắc Quân Tiêu giễu cợt như là đã nghe được lời nói cực kỳ buồn cười, cười lạnh một tiếng, nói: " Nếu ngươi muốn nói hại chết mạng người, sợ rằng không có môn phái nào thoát khỏi can hệ. Ít nhiều thì vẫn luôn có nguyên nhân, đại đa số các môn phái tuyệt đối sẽ không buông thả các môn đồ lạm sát người vô tội. Nhưng Hằng Thiên Môn lại là ngoại lệ lớn nhất, những người đã táng thân dưới tay của môn phái này ước chừng có thế chất đống đến Vọng Thiên Môn Sơn."
Mặc dù con gà chưa bao giờ thấy Vọng Thiên Môn Sơn, nhưng ít nhất cậu đã từng nhìn thấy trong kinh sách, nơi đó từng là đỉnh núi cao nhất của Hằng Thiên Môn, nghe nói có một ma đầu bị nhốt trên đó. Mặc dù Vọng Thiên Môn Sơn đã biến mất từ lâu, nhưng cậu vẫn có thể tưởng tượng được tòa phong ở đỉnh núi cao nhất kia có bao nhiêu đồ sộ và hiểm trở. Nghe được lời Hoắc Quân Tiêu nói, trong lòng đã lạnh đi một nửa.
Mỗi lần hỏi một câu, dường như cậu đem chính trái tim của mình đặt dưới người cầm đao, Hoắc Quân Tiêu trả lời một câu, chính là một đao chém xuống, nhưng ngay cả thế, cậu đã mở miệng hỏi câu thứ ba, đây cũng là vấn đề cậu luôn muốn hỏi: " Trong số người Hằng Thiên Môn giết chết, cũng bao gồm chính đệ tử của mình sao."
Lần này Hoắc Quân Tiêu không trả lời ngay, suy nghĩ một hồi rồi nói: " Ta chưa từng chứng kiến việc đó, cho nên không thể trả lời, nhưng theo ta thấy, Hằng Thiên Môn hành sự tàn nhẫn, cũng không quan tâm đến tính mạng của đệ tử. Hơn nữa..."
" Hơn nữa cái gì?" Con gà truy vấn.
" Ta từng nghe qua một ít tin đồn, ngươi có thể tin hay không tùy ngươi." Hoắc Quân Tiêu nhìn hắn một cái, nói: " Người ta truyền nhau thuật lại rằng trong một lần Hằng Thiên Môn chiêu mộ đệ tử, cũng không phải vì phát triển môn phái, mà là dùng làm lô đỉnh. Có điều nói như vậy ta cũng không dám gật bừa. Theo ta được biết, trong khoảng thời gian đó, Hằng Thiên Môn cực kỳ thường xuyên tiếp nhận đệ tử, một lần là hàng trăm người. Thu đồ đệ với số lượng lớn như vậy không giống như làm lô đỉnh, mà giống như dùng cho tiêu hao...."
Tiêu hao?
Dùng người để tiêu hao? Những chuyện gì có thể được gọi là tiêu hao?
Con gà không cẩn thận động não một chút, đột nhiên cảm thấy một suy nghĩ vô cùng đáng sợ, lông tơ đều dựng đứng lên.
Hoắc Quân Tiêu, Bạch Kha cùng Bạch Tử Húc một bên trơ mắt nhìn con gà ngây ngốc ở đó, cũng không biết nghĩ đến cái gì, đôi mắt trợn to, sao đó đột nhiên đỏ lên, phủ kín một tầng sương mù như nước.
"Ai ui!! Đậu má, sao lại khóc rồi?" Bạch Tử Húc cảm thấy tốt xấu gì cũng là đàn ông, nói như thế liền khóc đến dọa người.
Không đợi bọn họ kịp phản ứng lại, liền thấy con gà " Phịch " một tiếng, nặng nề quỳ gối xuống trước mặt Hoắc Quân Tiêu, rụt cổ lại, nói bằng giọng mũi dày đặc: " Tiên bối, tôi bị Hằng Thiên Môn thu làm đệ tử khi 7 tuổi, đến nay vừa vặn mười năm. Nhưng tôi không phải người duy nhất trong nhà đi vào Hằng Thiên Môn, ở trước tôi, bị thu vào Hằng Thiên Môn còn có tỷ tỷ. So với tôi sớm hơn một năm, nhưng từ lúc vào môn phái đến giờ chưa từng gặp qua tỷ tỷ. Mười năm nay, tôi dùng trăm phương nghìn kế đi hỏi tình hình của tỷ tỷ, lại phát hiện, nhóm người đi cùng tỷ tỷ đợt đó như bị bốc hơi khỏi thế gian vậy, sau lễ nhập phái liền không có tung tích, cũng không có ai gặp lại bọn họ. Đáng tiếc tư chất tôi bình thường, lăn lộn mười năm vẫn chỉ là đệ tử ở tầng chót, căn bản không tiếp xúc được tin tức nào có giá trị. Nếu có thể, tôi hy vọng tiền bối giúp tôi một tay, giúp tôi tìm được tỷ tỷ, sau này tôi làm trâu làm ngựa, mặc cho sai phái!"
Bạch Kha có chút lo lắng nhìn con gà kia, lại nhìn Hoắc Quân Tiêu, cảm thấy với tính cách của Hoắc Quân Tiêu, thuận tay giúp một chút cũng được, nhưng nếu muốn giúp cậu ta tìm tỷ tỷ, thì thật sự có chút khó nói.
Ai ngờ lời này không biết đã chọc vào dây thần kinh nào của Hoắc Quân Tiêu, chỉ thấy nhìn con gà đang quỳ trên mặt đất với thần sắc có chút phức tạp, trầm mặc một lát, sau đó gật gật đầu, chỉ nói một chữ: " Được."
Điều này càng làm cho Bạch Kha cảm thấy không thể hiểu nổi người như Hoắc Quân Tiêu.
Lần đầu gặp mặt, Bạch Kha cảm thấy hắn là người độc đoán, nhưng cũng để lộ ra vẻ ngốc nghếch, bướng bỉnh. Cường đại nhưng lại là người tốt bụng. Nhưng sao một loạt hành động bất định, giống như xua tay liền có thể bóp chết một người giống như bóp chết con kiến, sinh mệnh trong mắt hắn dường như không quá quý giá. Mà ngoại trừ sư phụ trong miệng hắn, tựa hồ khi những khác đều giống nhau trong mắt hắn. cũng không tốt hơn bao nhiêu so với không khí, nhưng hiện tại, những lời nói đơn giản của con gà đã đả động đến hắn.
Người này đến tột cùng là người lạnh hay người nóng, mềm lòng hay là lòng sắt đá...
Dựa theo lời của Hoắc Quân Tiêu nói, hắn đã nhập sư môn thì hơn năm ngàn năm trước, tức là hắn đã sống hơn năm ngàn năm.
Có lẽ chính dòng thời gian ấy đã đem hắn trở thành một người kỳ quái....
Bây giờ đã trở thành người cùng một trận doanh, Hoắc Quân Tiêu không khách khí bắt đầu sai sử con gà: " Nếu ngươi được ra lệnh tới tìm sư huynh ngươi, hẳn là có cách liên lạc với Hằng Thiên Môn?"
Con gà gật đầu: " Có thể liên lạc với đại sư huynh, hắn phái tôi đi."
"Tốt, ngươi nói với bọn hắn, ngươi lần theo dấu vết của hai người sư huynh kia để lại, tìm tới nơi này, tìm được Bạch Kha, nhưng ngươi chưa từng thấy bóng dáng của hai vị sư huynh kia."
Tuy rằng không hiểu dụng ý cụ thể của hắn nói, nhưng con gà vẫn gật đầu.
Còn chính Hoắc Quân Tiêu dường như cũng muốn liên lạc với người nào đó, ống tay áo phải run lên, ngón cái chà xát với ngón trỏ cùng ngón giữa, đầu ngón tay đột nhiên bùng lên một ngọn lửa màu lam. Hắn hướng về ánh lửa nói: " Người đã tìm thấy rồi, ngươi rảnh rỗi thì tới một chuyến đi." Nói xong, ngọn lửa xanh chập chờn hai lờn, sau đó trôi khỏi đầu ngón tay, lơ lửng trên không trung rồi lờ mờ biến mất.
Bạch Kha và Bạch Tử Húc cảm thấy có chút hiếm lạ sau khi quan sát một loạt động tác của hắn, vì thế họ quay mặt chuyển hướng về con gà, muốn nhìn một chút xem bên này sẽ dùng phương thức nào để liên lạc.
Kết quả lại thấy con gà kia đút tay vào túi quần, rút hai cái, sau đó lấy ra một cái màu đen... di động.
" Lại là di động." Bạch Tử Húc nhịn không được nói.
Nó thực sự là một chiếc điện thoại di động?!
Ngay cả Bạch Kha cũng không khỏi cảm thấy cạn lời...
Hai bên phong cách này, khác biệt có chút lớn?
Nghịch Đồ - Mộc Tô Lý
Chương 10: Xúi giục (1)
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương