Giọng nói xa lạ đột nhiên xuất hiện khiến bọn Bạch Kha giật mình, trong lúc nhất thời không kịp chú ý đến nội dung trong câu nói kia.
Bạch Kha chợt quay đầu, nhìn về nơi phát ra giọng nói, chỉ thấy một tiểu lão đầu tinh thần phấn chấn một tay chống sau lưng, một tay thì vuốt vuốt râu mép, một đầu bạc trắng, khoan thai bước không nhanh không chậm hướng bên này đi tới, tư thái kia tuyệt đối là một kiểu "lên mặt" điển hình.
Và người đi theo ông lão phía sau là một khuôn mặt thối, chính là Hoắc Quân Tiêu một thân mặc đồ đen.
Bạch Kha đột nhiên cảm thấy tình hình hỗn loạn đến mức không thể hiểu nổi.
Cự thú kia vẫn còn bám riết không tha liếm mặt Bạch Kha, Lâm Kiệt bên cạnh rốt cuộc cũng khôi phục sức lực, yên lặng quay đầu, cảm thấy hình ảnh kia quá đẹp, cậu không đành lòng nhìn được nữa, vì thế quay sang nhìn chằm chằm tiểu lão đầu không rõ danh tính.
Tiểu lão đầu đi đến trước mặt mọi người, vung một bên ống tay áo lên, những con cự thú nguyên bản đang ngồi xếp hàng như là hư ảo, theo ống tay áo của ông mang theo gió, giải tán sạch sẽ, ngay cả bóng dáng cũng chưa lưu lại. Duy chỉ còn lại con đang liếm Bạch Kha, vẫn ngồi chồm hổm một cách yên bình.
Bạch Kha: "..." Đã thu không thể thu hết một lần sao? Để lại một con là có ý gì?!
Mà con cự thú này sinh ra đến kỳ quái, xúc cảm đầu lưỡi là thật, nhưng không để lại dấu vết nước bọt nào, nếu không Bạch Kha sớm đã nổ tung từ lâu.
Như là đã hiểu oán niệm của Bạch Kha, tiểu lão đầu cười híp mắt nói: "Những cái này đều là giả, chỉ là những hư ảnh chiếu ra từ bản thể thật, chuyên dùng để đe dọa phô trương thanh thế."
Bạch Kha duỗi tay gạt cái lưỡi khổng lồ ra không chút biểu cảm nói: "Này là bản thể thật?"
Tiểu lão đầu nhìn cự thú kia hung hăng liếm hai cái cho nghiền, cuối cùng sau đó giơ tay vung lên, khiến nó biến mất: "Này cũng là hư ảnh."
Bạch Kha: "...." Rất tốt, cố ý.
"Thật sự ở phía sau." Tiểu lão đầu xoay người nhìn con đường trong rừng rậm nói.
Bọn Bạch Kha theo tầm mắt ông nhìn sang, chỉ thấy có một cự thú giống đám ban nãy xuất hiện trên đường, thân hình khổng lồ có thể so với con voi, chẳng qua toàn thân đen kịt, bộ lông cực kỳ dài, hiện ra ánh bóng mượt, vừa nhìn đã biết được nuôi dưỡng tương đối tốt. Mặt thú trông có thời điểm nhìn khá dữ tợn thoạt nhìn khá đáng sợ hung tàn, lúc này trầm tĩnh lại, ngược lại có vẻ có chút hàm hậu, đôi mắt không trợn mở to dưới tình huống này lại rất có linh khí. Bốn cái chân to dày nhưng rất ngắn, tư thế chạy ngu ngốc đến có chút buồn cười, sau lưng còn có một cái đuôi to xõa tung như đôi hồ ly, theo tư thế chạy của nó mà lắc qua lắc lại.
Bạch Kha: "...."
Lâm Kiệt: "Phong cách biến hóa này không phải có chút lớn sao?" Đậu má thứ này thật sự cùng thứ vừa rồi thiếu chút nữa lấy mạng người là lớn lên giống nhau sao! Thoạt nhìn kém hơn rất nhiều! Đậu mẹ nó mày đặc biệt đùa tao sao?!
Mà con cự thú tựa hồ cũng cảm nhận được điều gì đó, bốn cái chân ngắn mập mạp của nó chạy nhanh cũng không giúp được gì, hướng bên này chạy thẳng tới, một bên chạy, một bên còn lại ngửa mặt lên trời rít gào một tiếng, mặt đất chấn động đến mức run rẩy.
Lâm Kiệt rụt cổ lại, lần này cậu tin tưởng thứ này cùng với đám vừa rồi bản chất là giống nhau.
Tiểu lão đầu vẫy tay gọi cự thú, nhưng con thú dường như không đặt lực chú ý trên người ông, mà lập tức lướt qua lão nhân kia chạy thẳng đến chỗ Bạch Kha.
"Chuyện gì xảy ra?" Bạch Kha nhìn cái móng vuốt của cự thú phanh gấp trước mặt mình, trong lòng có chút dự cảm xấu.
Quả nhiên, ngay khi y nói dứt lời, con cự thú ngu ngốc kia vất vả mãi với đứng vững được liền ngổi chồm hổm xuống, đầu tiên dùng bộ lông dài rậm rạp cọ xát mặt Bạch Kha, kết quả bởi vì mặt quá lớn, thiếu chút nữa đem quần áo của Bạch Kha xốc lên. Sau đó khi Bạch Kha vẻ mặt không nói nên lời chỉnh quần áo, nó vui sướng vươn chiếc lưỡi hồng nhạt to đùng của mình ra.
Lần này, chính là đầu lưỡi hàng thật giá thật, thời điểm nó vươn ra vẫn còn mang theo hơi thở nóng hừng hực cùng với mấy giọt nước bọt lấp lánh.
"...." Bạch Kha bật dậy như thể đang trốn một quả bom hạt nhân, lui qua thân cây bên kia.
Cự thú kia thấy chính mình bị Bạch Kha ghét bỏ, ủ rũ héo úa cúi đầu nằm trên mặt đất, tựa hồ còn rất ủy khuất.
"Nó vẫn luôn có bộ dạng tính cách chết tiệt đấy, chẳng lẽ ngươi ngày đầu tiên mới biết sao? Đừng có giả vờ ở đấy!" Lão nhân kia chạy tới, dường như chỉ tiếc sắt không thành thép tát hai cái vào móng vuốt của con cự thú.
Nghe được câu này, Bạch Kha lại có chút sững sờ.
Trước y nghe được lão nhân này nói "Bởi vì nó nhìn thấy chủ nhân", xác thật trong nháy mắt theo bản năng y cảm thấy chủ nhân mà lão nhân kia nói chính là mình.
Nhưng ý tưởng này vừa nhảy ra thì đã bị chính y không chút do dự đánh trở về— hiển nhiên, chủ nhân này chỉ lão nhân kia là thích hợp hơn.
Kết quả hiện tại nghe lời này có cái gì không đúng lắm—--
Ai có bộ dạng tính tình chết tiết?
Bạch Kha thầm nghĩ: Mình sao?
Nếu thật sự là nói chính y, vậy thì thật sự có chút choáng váng.
Bạch Kha cảm thấy những chuyện mà y gặp phải trong những ngày gần đây có chút quá ly kỳ, nhưng ly kỳ nhất chính là lúc trước vừa thấy y Hoắc Quân Tiêu đã quỳ xuống kêu "Sư phụ".
Kết quả hiện tại, đồ đệ tiện nghi còn chưa có tỉnh ngộ, lại còn nhiều thêm một sủng vật tiện nghi nữa?!
Chính là bạn con mẹ nó đã bao giờ gặp qua sủng vật nhà ai đứng giữ một cánh cửa khiến nó bị sụp, ngồi trên một tảng đá khiến nó bị vỡ chưa?! Tuyệt đối kia là kẻ thù đưa.
"Nó có biết tôi không?" Bạch Kha vẫn là nhịn không được hỏi ra miệng.
Tiểu lão đầu vuốt râu, vẻ mặt nhìn hài tử này thật ngu xuẩn: "Vớ vẩn! Đâu chỉ không biết ngươi, ngươi nuôi nó đem nó từ khi nó còn bé như một con mèo, rồi nuôi đến lớn như bây giờ."
Bạch Kha: "...." Tôi còn chưa tỉnh ngủ hay sao?
Y chính là đứng ngốc, liền thấy tiểu lão đầu nói với cự thú kia: "Đậu phộng, chào hỏi tên khốn này đi, ít nhiều cũng đã nhiều năm không gặp." Ông nói xong thấy cự thú kia bắt đầu duỗi đầu lưỡi, vội vàng bổ sung: "Không phải tìm đường chết chơi, bình thường một chút!"
Một con thú lớn như vậy gọi thực sự gọi là đậu phộng, ai đã đặt tên, nghe có đuối lý không?
Kết quả trước khi Bạch Kha than thở trong lòng xong, đã nhìn thấy con cự thú đang nhìn mình với đôi mắt trông mong, sau đó rút đầu lưỡi về, vươn một cái bàn chân to dày, cẩn thận nhấc lên, dùng miếng thịt lót mềm mại bên dưới hướng về Bạch Kha quơ quơ.
Cũng không biết như nào, Bạch Kha theo bản năng nâng ngón tay lên, nhẹ nhàng gãi gãi móng vuốt rắn chắc mà mềm mại kia.
Con thú kia không biết là sợ ngứa hay như nào, bị Bạch Kha gãi như vậy, đột nhiên rút móng vuốt lại, lông quanh thân toàn bộ dựng đứng lên, oai phong rung đùi đắc ý, lắc mông chạy một vòng quanh thân cây, lúc này mới một lần nữa ngồi xuống cách Bạch Kha không đến ba thước*.
*1 thước: 33.33 cm.
Quả thực... Bệnh xà tinh.
Lâm Kiệt quan sát nhất cử nhất động của cự thú kia, lặng lẽ giật giật khóe miệng.
Cuộc trò chuyện đơn giản vừa rồi, Lâm Kiệt cảm thấy lượng tin tức quá nhiều, cậu đã có chút không thể tiêu hóa được.
Con cự thú này là do Bạch Kha nuôi? Quả nhiên mẹ nó là đang đùa tôi!
Thế nhưng tiểu lão đầu trước mặt này tuyệt đối không phải hạng người hời hợt, có thể cùng Hoắc Quân Tiêu giao đấu lâu như vậy tất nhiên phải trên trưởng lão của Hằng Thiên Môn, có thể so sánh với một đại năng. Ông cộng thêm với Hoắc Quân Tiêu, hai đại tôn thần đang tọa trấn chỗ này, Lâm Kiệt cũng không dám hỏi nhiều lời, chỉ có thể mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tâm.
Cự thú rốt cuộc cũng an phận ngồi xuống, tiểu lão đầu vỗ vỗ móng vuốt nó,sau đó nhìn về phía Bạch Kha, từ trên xuống dưới đánh giá một lần.
Trong nháy mắt, Bạch Kha dường như thấy một tia rầu rĩ chợt lóe qua, nhanh đến mức Bạch Kha thậm chí có chút hoài nghi chính mình có hoa mắt hay không. Chờ y phản ứng lại, lão nhân kia lại làm bộ dáng híp mắt lười nhác, gật đầu với y không chút đúng đắn, mỉm cười nói: "Đồ đệ ngốc nghếch, lại gặp mặt."
Bạch Kha: "...."
Y quả thực có chút bất lực, một đồ đệ tiện nghi đã tới cũng cho qua, mới vừa rồi còn không hiểu sao có thêm một sủng vật tiện nghi, hận một cái không thể có bốn chính mình. Lúc này càng tốt, trực tiếp tới thêm một sư phụ tiện nghi nữa.
Đây là tổ chức thành đoàn thể đến đùa y phải không?
Y nhìn Hoắc Quân Tiêu với khuôn mặt gỗ, khuôn mặt của người sau còn liệt lợi hại hơn so với mặt y, duỗi tay chỉ vào tiểu lão đầu đứng phía trước hắn, giải thích với mọi người: "Sư tổ ta, Dư Thế Hiên." Giải thích xong liền túm lấy tay áo tiểu lão đầu, dùng truyền âm nói: "Cá mặn sư tổ! Người đừng có làm loạn!"
Lão nhân liếc xéo hắn một cái, khịt mũi hừ hừ nói: "Rốt cuộc biết gọi người rồi?"
Hoắc Quân Tiêu giật giật khóe miệng: "Ta hồi nào không gọi người?"
Lão nhân hai tay đặt xuống tay áo nhìn trời, bĩu môi.
Tiểu tử này xác thật nhìn thấy ông đều sẽ kêu một tiếng sư tổ, chưa bao giờ không gọi. Thế nhưng hắn nói cũng không phải là loại ý tứ này....
Từ khi Bạch Linh Trần tan hồn nhập lại vào luân hồi, chày gỗ này hoàn toàn trở thành gỗ chết, so với Bạch Linh Trần năm đó quả thực còn nặng nề chỉ hơn chứ không kém, Bạch Linh Trần trở nên vậy là bởi vì sống quá nhiều năm, mà hắn lại do trải qua quá nhiều chuyện, bị mài mòn đến mức những tính cách phóng túng của thiếu niên đã hoàn toàn biến mất, cùng với không khí sống động vốn có từ khi sinh ra.
Thời gian ngàn năm này, hắn càng ngày càng trở nên âm trần, suốt ngày ngốc ở động phủ trong bí cảnh, qua nhiều năm không cùng người khác giao lưu, Dư Hiền thậm chí có đôi khi lo lắng một ngày nào đó lời nói cũng không biết nói thế nào.
Xưng hô của chày gỗ đối với ông, cũng từ kêu kêu hô hô "Cá mặn sư tổ" chậm rãi quy củ biến thành "Sư tổ", nặng nề đến mức khiến người ta đôi khi nhịn không được sinh lòng khổ sở.
Có điều Dư Hiền vẫn luôn cảm thấy, tiểu tử này một ngày nào đó sẽ một lần nữa sống lại, bởi bì kỳ hạn của Bạch Linh Trần sắp tới rồi.
Mà hôm nay nhìn thấy Bạch Kha, một lần nữa nghe được Hoắc Quân Tiêu kêu ông là "Cá mặn sư tổ", Dư Hiền liền biết, đến lúc rồi....
Đồ đệ đồ tôn của ông, những người đã gánh vác quá nhiều thứ trong mấy ngàn năm, cuối cùng có thể chậm rãi dỡ xuống gánh vác, một lần nữa sống lại.....
—--------------
Tiểu kịch trường: Về Dư Thế Hiên.
Bạch Linh Trần sống ngàn năm, trước nay không từng nghĩ tới một ngày nào đó, chính mình cư nhiên sẽ dắt theo già trẻ xuống núi ăn Tết Nguyên Tiêu.
Chày gỗ Hoắc Quân Tiêu sống bảy năm, cũng trước nay không nghĩ tới có một ngày nào đó, hắn cư nhiên sẽ đi theo sư phụ luôn nghiêm khắc—- người nổi danh đệ nhất băng sơn chưởng môn của Ngọc Sinh Môn, phá vỡ môn quy đi xuống núi ở Tết Nguyên Tiêu, sau khi thăm thân phụ mẫu huynh đệ, lại đi dạo trong thành chợ đêm.
Bất quá hắn không ngờ tới nhất chính là, mới vừa xuống núi cá mặn sư tổ vẫn là cái lão nhân, thời điểm đi dạo chợ đêm, cư nhiên lắc mình biến hoá thành một đầu tóc đen, một thân trường bào trắng, công tử văn nhã búi ngọc quan khí chất phi phàm.
Vị sư tổ này chết không biết xấu hổ, chuyện thứ nhất ở chợ đêm đó là mua một chiếc quạt trắng tại một sạp quạt, sau đó không chút khách khí cầm bút lông của người ta, đề ra mấy chữ rồng bay phượng múa, trả một ít bạc, liền phe phẩy cây quạt mới giả vờ là một thiếu gia ăn chơi trác táng.
Trong khoảng thời gian đó, có người thấy người ông khí độ bất phàm, khi bắt chuyện hỏi tên họ. Liền thấy người kia nhẹ nhàng lắc lắc phiến quạt, ánh mắt mang ánh cười nói: "Tại hạ Dư Thế Hiên."
Chày gỗ Hoắc Quân Tiêu tức khắc ngốc thành một con chim cút: "..."
Mà ngay cả Ổ Nam cũng cảm thấy có chút bất lực trước hành vi của sư tổ-- người chỉ biết thay đổi túi da liên tục chỉ để làm nổi bật cảm giác tồn và tìm sự giải trí: "...."
Trong ba cái đầu củ cải, người duy nhất công khai yêu mến Dư Hiền là tiểu sư muội của Hoắc Quân Tiêu — Thẩm Hàm, trực tiếp chảy nước miếng ôm lấy Dư Hiền không hề buông tay.
Hoắc Quân Tiêu choáng váng cả buổi, rốt cuộc không nhịn được kéo Bạch Linh Trần hỏi: "Sư phụ, cá mặn sư tổ hôm nay có phải ăn cơm sống không?"
Bạch Linh Trần nghiêm túc trả lời hắn: "Hắn đã sớm qua kỳ Tích Cốc, không cần ăn cơm."
Hoắc Quân Tiêu: "....Vậy như thế nào sư tổ giống như thể đã ăn phải đồ bẩn, đem chính mình mặc như vậy?"
Bạch Linh Trần: "Đây mới chính là bộ dạng của bản thân hắn, lão nhân ngày thường, mới là hắn cố ý ngụy trang. Dư Thế Hiên cũng là tên của hắn trước khi vào tu đạo, mỗi lần xuống núi đều dùng lại cái tên này."
"..." Hoắc Quân Tiêu đột nhiên cảm thấy tam quan mình không tốt lắm, "Chỉ nghe thấy chính mình làm mỹ mạo, nào có người nào cố tình đem mình già rồi ăn mặc xấu? Sư tổ có mưu đồ gì...."
Dư Hiền đi ở phía trước quay đầu liếc mắt nhìn hắn, nhướng mày khí thế hùng hồn nói: "Tiện cậy già lên mặt!"
Nghịch Đồ - Mộc Tô Lý
Chương 19: Bí cảnh (2)
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương