Bạch Kha: "...." Không hiểu sao có cảm giác bị ghét bỏ.
Y vẫn đang cầm viên ngọc tỏa ra ánh sáng ôn nhuận trong tay như trước, gắng gượng chống đỡ cơ thể đã bị giày vò đến kiệt sức, bước từng bước dọc theo con dốc thoải hướng lên trên đỉnh núi, sau đó dừng lại, từ xa nhìn về phí trên "Băng tuyết" nọ.
Lại phát hiện những bóng ma dày đặc trước đó đã biến mất không còn dấu vết, "Hoắc Quân Tiêu" nửa thật nửa giả không rõ là người hay quỷ, cũng không còn bóng dáng. Cảnh tượng vô cùng quỷ dị, cộng thêm trạng thái không tỉnh táo vừa rồi, khiến Bạch Kha cảm thấy như mình đã nằm trên "Băng tuyết" kia, mơ một giấc mộng kỳ lạ trong cơn hỗn loạn.
Nếu như nói Tam Thanh Trì thật sự giống như lúc trước y từng suy đoán, rằng những người ở trong đó đều bị phong bế năm giác quan, chỉ còn lại ý tâm thức. Mọi suy nghĩ đều bị phóng đại, thậm chí còn trở thành hiện thực.....
Vậy thì, tất cả những gì vừa trải qua ban nãy rốt cuộc là thật hay ảo? Hay là sự xen kẽ giữa thực và ảo? Nếu thế thì phần nào thật, phần nào ảo?
Bạch Kha bước một bước về phía trước, sau đó lại đột ngột dừng lại, chần chờ hồi lâu, cuối cùng y quay người lại, đi dọc theo con đường cũ trở về.
Viên ngọc trong tay y khó khăn lắm mới chỉ đủ chiếu sáng con đường vài mét phía trước, giống như quỹ tích cuộc sống hiện tại của y vậy, mỗi bước đi về phía trước, chỉ có thể thấy rõ thêm một con đường ngắn.
Trước khi vào Tam Thanh Trì, Bạch Kha chỉ biết rằng trong khoảng thời gian vài chục ngày tới, việc duy nhất y cần làm là theo học ở Hoắc Quân Tiêu, tu luyện căn bản, sau đó lấy Thất Tinh Đan ra khỏi cơ thể. Về xa hơn một chút, có chuyện gì xảy ra, y hoàn toàn không có kế hoạch gì.
Nhưng một phen gian khổ vừa trải qua đã khiến y hạ quyết tâm, mặc dù có lấy được Thất Tinh Đan ra, y cũng phải tiếp tục tu luyện, cho đến khi có thành tựu, có thể tạo ra một góc bình yên cho chính mình, gia đình, và bạn bè trong thế giới giao thoa giữa bình thường và bất bình thường.
Sau khi có quyết định, gánh nặng trong lòng y lập tức nhẹ đi không ít, bước chân cũng trở nên nhanh nhẹn hơn. Hai bên vách đá cũng dần dần hiện ra loáng thoáng đường viền, con đường đá trơn trượt dưới chân cũng bắt đầu có những ô vuông lờ mờ, có cảm giác càng đi càng rõ ràng.
Cho đến khi Bạch Kha cầm "dạ minh châu" trong tay, bước ra khỏi đạo cấm chế che sơn môn trong một tầng sương mù mỏng kia, y quay đầu nhìn lại cảnh tượng bên trong cổng núi đã được che giấu bằng thủ thuật che mắt, cuối cùng không nhịn được mà bật cười một tiếng.
Một tiếng cười nọ chứa rất nhiều cảm xúc.
Dù mục đích ban đầu của Chưởng môn Hằng Thiên Môn là cái gì, muốn chữa khỏi tật mắt của Bạch Kha cũng tốt, hay dụng tâm kín đáo cất giấu ý đồ xấu xa cũng tốt, cuối cùng cũng là chó ngáp phải ruồi vô tình khiến Bạch Kha đạt được thu hoạch không nhỏ— nhập cảnh với tâm thế nhẹ nhàng, nhưng con đường càng đi càng sâu, càng chạy càng tối tăm mù mịt, hiểm nguy trùng trùng, xương tan thịt nát, máu thịt bầy nhầy, cho đến khi bị dồn vào đường cùng thì tìm được đường sống từ cõi chết, cảnh sắc tối tăm bỗng trở nên tươi sáng, càng chạy càng rõ ràng, càng chạy càng rộng mở, cuối cùng là trời quang mây tạnh.
Đó có lẽ cũng chính là con đường mà y và nhiều khác đã và đang đi theo trong suốt quỹ tích cuộc đời.
Mà Bạch Kha so với người thường càng theo đuổi nhiều hơn một chút, như vậy những lần chuyển xương đoạn gân* mà y phải trải qua cũng sẽ nhiều hơn vài phần.
*Chuyển xương đoạn gân: gãy xương đứt gân
Y nhìn khung cảnh bình yên sau sơn môn được che giấu bởi thuật che mắt, y không khỏi nghĩ đến Hoắc Quân Tiêu, nghĩ đến ngày bình thường với dáng vẻ hồ phong hoán vũ, dường như không gì không thể của hắn, rồi lại nghĩ đến dáng vẻ hư ảo mịt mù trong suốt ở Tam Thanh Trì, dường như chỉ cần một cơn gió thổi qua là sẽ tiêu tán.....
Một người như vậy, trải qua những lần chuyển xương đoạn gân, máu thịt bầy nhầy mà hắn đã trải qua hẳn là nhiều đến mức khó có thể tưởng tượng....
Nghĩ như vậy, trong lòng Bạch Kha bất giác dâng lên một nỗi khổ sở.
Chẳng qua y rất nhanh xua tan ý niệm cổ quái này, rồi thu dọn tâm trí của mình, quay người lại, nhìn về phía Lâm Kiệt, người đang dựa vào cột sơn môn chờ y.
Người này bây giờ không hề có chút hình tượng nào, ôm chặt lấy cột ở cổng núi mà ngủ bất tỉnh nhân sự, khóe miệng còn đọng một giọt nước bọt chưa kịp rơi xuống.
Bạch Kha: "...."
Y thưởng thức tư thế "ưu nhã" của Lâm Kiệt trong chốc lát, sau đó cúi xuống, đưa tay khẽ đẩy vai Lâm Kiệt: "Dậy, dậy đi."
Có người bẩm sinh ngủ rất nông, chỉ cần đụng nhẹ cái là tỉnh, ví dụ như Bạch Kha.
Có người lại ngủ say như heo chết, đừng nói là đẩy, cho dù ném một trái lựu đạn ở bên cạnh chưa chắc làm họ tỉnh dậy ngay, kiểu người như này phải nắm đúng điểm yếu, dọa nạt mới có thể đánh thức, ví dụ như Lâm Kiệt.
Tên này dù bị Bạch?Kha đẩy và vỗ liên tục vẫn không tỉnh hẳn, chỉ mơ mơ màng màng chớp mắt nhìn y một lúc, sau đó đổi tư thế ôm lấy bắp chân y, lầm bầm vài câu, rồi hàm hồ vài tiếng nói: "Ưm...móng giò...."
"...."
Vốn dĩ là còn chút kiên nhẫn, Bạch Kha trầm mặc trong chốc lát, sau đó kéo hai cái móng vuốt nọ ra, rút chân mình về, đứng dậy phủi lớp bùn vô hình trên người, rồi nắm lấy cổ chân Lâm Kiệt, giọng nói bình thản nhưng ẩn chứa khí lạnh: "Lâm Kiệt, tôi đếm đến ba, nếu người không đứng dậy, tôi cứ như vậy kéo một chân cậu về, mặt úp xuống đất. Tôi không nói đùa. Ba—hai—-"
Lâm Kiệt vừa nghe đến một liền lật người ngồi dậy, yên lặng ôm chặt lấy chân của mình, kéo ống quần khỏi tay Bạch Kha, sau đó ngoan ngoãn đứng lên, bước đi loạng choạng theo hình chữ S, lắc lư đến bên người Bạch Kha.
Bạch Kha quay đầu nhìn cậu, phát hiện đôi mắt cậu vẫn còn nửa nhắm nửa mở, nước bọt vẫn còn treo ở khóe miệng.
"...."
Bạch Kha có chút ghét bỏ mà dịch sang một bên, rồi kéo lấy tay áo Lâm Kiệt tiếp tục đi về phía trước.
Lâm Kiệt lắc lư không ngừng như cô hồn dã quỷ, bước đi phong cách đến cực điểm, suốt chặng đường không nói một lời, rõ ràng vẫn đang trong trạng thái mộng du.
Cũng không biết cậu ta đã luyện được kỹ năng vừa đi vừa ngủ này như thế nào, nhìn đặc biệt thiếu đánh.
Bạch Kha vẫn đang trong trạng thái giả tinh thần, kéo Lâm Kiệt trở về tỏng viện, nửa ngày vẫn chưa tới phòng ngủ, thiếu chút nữa nhét vào nhà xí thay là nhét vào trong chăn, sau đó, y cũng vẫn dùng trạng thái giả vờ tỉnh tóa đi tắm rửa, rửa sạch một thân mồ hôi lạnh dính đầy người, nhẹ nhàng sung sướng bò lên giường, đầu vừa mới dính gối liền ngủ như chết.
Đây có lẽ là lần đầu tiên trong mười tám năm cuộc đời Bạch Kha ngủ ngon như vậy.
Cả hai người ở trong tiểu viện đều một đêm không mộng, và hậu quả là cả hai đều đến muộn vào ngày hôm sau.
"Bây giờ là giờ nào ngươi biết không?" Hoắc Quân Tiêu ngẩng đầu nhìn mặt trời trong bí cảnh đã sáng loáng thái dương, rồi liếc mắt nhìn Lâm Kiệt.
Lâm Kiệt hai tay dính chặt vào hai bên chân đứng thẳng tắp như cây tùng, giọng nhỏ như muỗi: "Giờ thìn."
Bạch Kha ở bên cạnh cũng có chút ngượng ngùng, y vốn luôn đúng giờ, rất hiếm khi trễ đến tận một giờ như lần này.
Hoắc Quân Tiêu kéo khóe miệng ra, có chút lo nghĩ, một mặt hắn tuyệt đối thuộc về người sư phụ nghiêm khắc, dạy dỗ đồ đệ nói một không hai, nên phạt phải phạt. Nhưng lần này lại có Bạch Kha trong đó, điều này khiến hắn khó mà phạt được y, nhưng cứ như vậy mà buông tha lại có vẻ quá mức đơn giản.
Do dự một lát, hắn giữ khuôn mặt than vô cùng uy nghiêm, lạnh lùng nhìn Lâm Kiệt: "Nể tình ngươi vi phạm lần đầu, sẽ không phạt quá nặng. Đi đi, chạy theo Đậu Phộng trong phạm vi bí cảnh này, không được dùng bất kỳ thuật pháp nào, chỉ dựa vào thân pháp, khi nào bắt được Đậu Phộng thì khi đó ngươi mới được ăn cơm."
Lâm Kiệt chớp chớp mắt hai lần, sau đó quay về nhìn thân thể to lớn, dáng vẻ hành động dường như có chút vụng về của Đậu Phộng, không chút do dự gật đầu, vỗ ngực một cái nói: "Không thành vấn đề!"
Bạch Kha cũng định gật đầu, kết quả là y nghe thấy Hoắc Quân Tiêu nói với mình: "Người không cần đi, theo ta trở về phòng, nói cho ta biết ở Tam Thanh Trì hôm qua đã xảy ra chuyện gì."
Lâm Kiệt: "...." Tôi đã mua cái đồng hồ vào năm ngoái*.
*Raw: 我去年买了个表是啥梗... Đại khái là cụm câu này khi viết tắt chữ đầu là wqnmlb =))) Một cụm từ chửi phổ biến ở Trung vào 2016. Viết tắt của "Wo qu ni ma le ge bi" (我去你妈了个逼). Có nghĩa là "** cái l** mẹ m" tiếng anh "I fuck your mom"s v***a". Từ v**a có lẽ là vagina =)) ở giải thích nó để ** như kia chắc là vagina đó.
Con gà bị phân biệt đối xử, chít chít ủ rũ cúi thấp đầu, lặng lẽ bước đến bên cạnh Đậu Phộng, đem cả người vùi vào lớp lông dài mềm mại của nó, bắt đầu khóc.
Bạch Kha:"...."
Hoắc Quân Tiêu vỗ nhẹ lên vai Bạch Kha, rồi ôm lấy người y, trong nháy mắt bóng hình cả hai đã biến mất vô tung vô ảnh, chỉ để lại một câu nói đầy kình khí vang vọng ở trong khu rừng rậm rạp: "Nếu trong vòng ba canh giờ mà không chạm được dù chỉ một sợi lông của Đậu Phộng, thì hôm nay phần cơm sẽ giảm đi."
Lâm Kiệt: "...Giờ tôi tóm một sợi có tính không? Có! Tính!" Nói xong, cậu thật sự muốn duỗi móng vuốt ra.
Nhưng ngay khi cậu vừa dứt lời, Đậu Phộng đầy lông, ấm áp kia đã "Vút—-" một tiếng biến mất khỏi tầm mắt không còn bóng dáng.
Lâm Kiệt: "...."Mẹ nó chứ! Ai đã bảo thân hình to lớn rồi vụng về hả! Đuổi thế quái nào được! Đuổi! Thế! Nào!
Thế nhưng nghĩ đến bữa cơm của cả ngày được ký thác vào trên người Đậu Phộng, Lâm Kiệt chỉ có thể vừa khóc vừa chạy vào trong rừng, cố gắng đuổi theo cái bóng mà căn bản chẳng thể nhìn thấy cái bóng của đồ mập mạp chết bầm kia.
Cũng may là Đậu Phộng không nghe thấy những lời phàn nàn trong lòng của cậu, nếu nó biết cậu gọi nó là mập mạp chết bầm, sợ là nó sẽ chạy nhanh hơn, một chút cơ hội cũng không chừa, khiến cậu cả đời khỏi phải nghĩ đến chuyện ăn một hạt cơm, kéo đến chết đói, là xong hết chuyện!
Trong khi Lâm Kiệt chạy loanh quay bí cảnh giống như con ruồi mất đầu tìm kiếm thân ảnh mập mạp đen sẫm của Đậu Phộng, thì Bạch Kha đã bị Hoắc Quân Tiêu lắc mình một cái mang về căn nhà nhỏ sâu thẳm bên trong bí cảnh trong nháy mắt.
Bạch Kha: "...." Nhắm mắt mở mắt một cái, tại sao hôm qua lại phải mất mấy tiếng đồng hồ để đi bộ.
Hoắc Quân Tiêu đã thấy y đứng vững, liên kéo y đi vào trong nhà.
Kết quả là chưa kịp vào đến cửa, họ đã nghe thấy thanh âm của Dư Hiền từ trong nhà vọng ra: "Tiểu tử thối, cuối cùng ngươi cũng huấn luyện đồ đệ trở về, đừng có cả ngày làm mặt thối như vậy, dù hôm qua có nhào hụt, thế nhưng tốt xấu vẫn có tin tức tốt nha, chí ít thì hồn phách lưu lạc bên ngoài kia đã được xác định không ở khu vực khác mà ở ngay thành phố Nghi, sau này chúng ta có thể tìm kiếm dễ dàng hơn nhiều, khiến đứa cố chấp—- ơ, không phảu nói muốn nghiêm trị không tha sao, thế nào lại dẫn thêm một người về vậy?"
Dư hiền còn chưa nói hết câu, chỉ thấy Hoắc Quân Tiêu mặt đen sì, cùng Bạch Kha một trước một sau bước vào, nên ông lập tức ngậm miệng, không tiếp tục chủ đề trước đó nữa.
Bạch Kha nhìn ông, cùng lúc suy nghĩ lời ông vừa nói, thầm nghĩ: "Hồn phách lưu lạc? Đứa cố chấp? Nếu như nhớ không lầm, lão gia tử Dư Hiền này khi nhìn thấy y, đã gọi y là đồ đệ cố chấp? Mặt khác, kể từ khi vào phòng, y dường như cảm nhận có điều gì đó không thích hợp, nhưng trong chốc lát lại không thể nhận ra rốt cuộc nơi nào có vấn đề.