Trong suốt mười tám năm qua, cuộc sống Bạch Kha không hề dễ dàng, cho nên mấy ngày nay ở trong bí cảnh của Hoắc Quân Tiêu đối với y thật sự có phần quá nhàn nhã, mỗi ngày chỉ cần luyện tập cơ bản, luyện một chút kình khí cùng thân pháp, đọc vài cuốn cổ tịch, không cần lo lắng về những chuyện vụn vặt trong sinh hoạt hằng ngày, nếu có vấn đề gì cũng không cần quá bận tâm, bởi vì ở đây có hai vị đại năng trong giới tu đạo, giúp một việc chẳng qua cũng là chuyện thuận tiện, cuộc sống hằng ngày quả thực trôi qua giống như thế ngoại đào nguyên.
Tuy nhiên, dù sống ở thế ngoại đào nguyên cũng không có nghĩa là Bạch Kha hoàn toàn không có chuyện sốt ruột.
Tỷ như mỗi ngày đúng giờ quay về trong viện của Lâm Kiệt, chờ đệ tử thiếu đầu óc của chưởng môn Tần Hà mang linh đan đến.
Chuyện này ngay cả Hoắc Quân Tiên và Dư Hiền cũng không dám tùy tiện nhúng tay, dù sao trong hồ lô của Hằng Thiên Môn nọ đến cuối cùng đang bán loại thuốc gì, cái gọi là luyện chế Thất Tinh Đan đến tột cùng là để đạt mục đích gì, bọn họ tạm thời vẫn không hoàn toàn biết rõ ràng. Ngược lại, họ không phải không có cách nào khác đem Thất Tinh Đan ra khỏi cơ thể Bạch Kha, chỉ là sau khi lấy ra không dám chắc liệu việc này sẽ gây tổn thương lớn đến mức nào cho y, có nguy hiểm đến tính mạng hay không, liệu có thể dùng phương pháp nào chính xác để bù đắp hay không, bọn họ đều không có đầu mối.
Chuyện như vậy nếu như đặt ở nghìn năm trước đây, lấy tính cách của Hoắc Quân Tiêu hoặc Dư Hiền đều sẽ trực tiếp dứt khoát hơn nhiều, chắc chắn bất chấp tất cả mà giải quyết vấn đề trước mắt, đem thứ đồ chơi sốt ruột nọ lấy ra rồi nói tiếp, về phần hậu quả như nào, lại nghĩ biện pháp sau.
Thời điểm đó, ước chừng bọn họ đã trải qua quá nhiều sự việc trên thế gian này, mang theo ngạo khí dám liều mạng với trời, dù sao lúc đó, họ chỉ còn cách một bước ngắn nữa là phi thăng thành tiên.
Thế nhưng sau khi trải qua hàng loạt tai họa vào năm đó, chứng kiến vô số đạo hữu bỏ mạng mà không để lại dấu vết, nhìn bao nhiêu môn phái bếp bênh giữa kiếp nạn, thậm chí Ngọc Sinh Môn gần như bị diệt trong một đêm, họ mới nhận ra rằng nguồn gốc của tai họa nọ lại là một nhóm người ô hợp mà họ chưa từng để trong mắt.
Nó giống như một cái tát mạnh vào mặt của những người mang chức vị cao trong các đại danh môn.
Từ đó về sau, bọn họ không còn tùy tiện làm bất cứ việc gì, vì có những hậu quả mà họ không thể gánh chịu.
Đối mắt với Bạch Kha mà họ vất vả mới tìm được, hai người bọn họ, đặc biệt là Hoắc Quân Tiêu, quả thực có chút thận trọng, dù sao tu vi hiện tại của họ đã bị tổn hại, không thể so với thời điểm năm đó.
Dù vậy, điều khiến Bạch Kha cảm thấy dễ chịu hơn một chút sau khi nuốt linh đan, đó là Hoắc Quân Tiêu sẽ ngay lập tức giúp y làm hòa hoãn cơn đau khát máu trong cơ thể, ngoại trừ cảm giác đau nhói trong nháy mắt, thì cơn đau sau đó sẽ trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, từ từ dịu xuống đến gần như có thể bỏ qua, rồi nhanh chóng qua đi, không còn khó chịu như lần đầu tiên.
Chỉ là nghĩ đến việc Thất Tinh Đan vẫn đang trong cơ thể mình hút máu và hấp thụ những gì nó cần trong cơ thể mình, rồi từ từ biến đổi thành cái gì không rõ ràng, Bạch Kha không khỏi có chút chán ghét. Quỷ mới biết thứ đồ chơi sốt ruột đó sẽ biến thành cái thứ gì.
Cũng may là mỗi đêm vào giờ tý, Bạch Kha thực sự không cần phải chịu đựng cơn đau nữa.
Y cũng không biết Dư Hiền đã dùng biện pháp gì, chỉ biết rằng cứ đến giờ tý, lão gia tử kia liền vuốt râu mép cầm theo bầu rượu thong dong di ra ngoài, nói là đi đến viện nhỏ của Lâm Kiệt để đợi Tần Hà. Sau đó, chưa đầy một khắc lại lắc lư trở về.
Cứ như vậy gần một tuần, dường như Hằng Thiên Môn bên kia cũng không có động tĩnh gì, có lẽ đã qua mắt được họ.
Mà còn một việc khác khiến y lo lắng đó là Bạch Tử Húc—
Từ ngày đến bí cảnh của Hoắc Quân Tiêu, không biết thế nào ông đã ngủ thiếp đi, mà ngủ liền ba ngày ba đêm, khiến Bạch Kha bị dọa sợ không nhẹ.
Y thực sự không hiểu được tình huống của Bạch Tử húc, lúc trước dù cơn điên có bộc phát lợi hại nhất cũng chỉ ngủ một ngày một đêm, sau đó liền chậm rãi thanh tỉnh, cảm xúc cũng dần ổn định lại.
May mắn là Hoắc Quân Tiêu và Dư Hiền cũng không có lừa y, sau khi ngủ liền ba ngày bạch Tử Húc cuối cùng đã tỉnh lại vào sáng ngày thứ tư, mơ mơ màng màng đi xung quanh tìm thức ăn, ngoại trừ chân hơi nhũn vì ngủ quá lâu, đi lại hơi loạng choạng, thì thoạt nhìn dường như không có vấn đề gì lớn.
Lúc đó, Bạch Kha có chút lo lắng dắt ông, cau mày nghiêm túc hỏi ông có thấy khó chịu chỗ nào không, Bạch Tử Húc chỉ lắc đầu, nói:
Ngoại trừ mơ quá nhiều thì ngủ cũng coi như thoải mái."
"Ngủ cũng....Coi như thoải mái?" Bạch Kha có chút hoang mang lặp lại một lần lời ông nói, sửng sốt một lát, sau đó đen mặt giật khóe miệng. Cảm giác đại khái mình hai ngày nay sẽ không muốn nói chuyện với thứ hàng không đáng tin cậy này.
Khi y quay đầu sắp đi, Bạch Tử Húc lại "Ai ya" đuổi theo, dính lấy phía sau mông y, ép Bạch Kha phải nghe ông kể hết tất cả những gì đã mơ trong ba ngày qua.
Giấc mơ, tất nhiên, chẳng có logic gì.
Mà giấc mơ của bệnh nhân xà tinh Bạch Tử Húc, lại càng thiên mã hành không* kỳ lạ khó dò, chỉ cần đầu óc không có vấn đề, thì hơn phân nửa là nghe không hiểu.
*Raw:天马行空: Thiên mã hành không: Thành ngữ Trung Quốc bắt đầu từ thời Đông Hán, ý nghĩa là những trí tưởng tượng thiếu thực tế, kiểu giống như chiếc bánh trên trời rơi xuống, nằm không có tiền rơi xuống,.... chỉ những tham vọng nhưng không có hành động thực tế. ( Về vì sao có thành ngữ mọi người lên baidu tra nhó.)
Vì thế Bạch Kha coi những lời thao thao bất tuyệt của ông là rắm chó không thể kêu, vào tai trái ra tai phải. Tròn một buổi sáng nghe hết, trừ cái gì mà "có cái bóng đen từ trong đầu bò ra, rồi lại chui vào cái đầu của người bên ạnh", còn cái gì mà "tay chân rơi rầm rầm xuống đất" loại này có chút hung tàn, có chút sửng sốt thì còn lại một câu nghe cũng không hiểu.
Sau khi tỉnh lại, Bạch Tử Húc giống như Đường Tăng cứ "Ong ong ong" bên tai Bạch Kha đã hơn nửa ngày, khiến y không khỏi nghĩ rằng "Nói mệt rồi không chừng có thể ngủ thêm ba ngày ba đêm nữa".
Có điều ý niệm đó cuối cùng cũng không thành hiện thực.
Những ngày sau đó, Bạch Tử Húc lại đột nhiên trở nên an tĩnh không ít. Trong căn phòng khác của Hoắc Quân Tiêu có một cái giá sách thẳng, toàn là những quyển sách mà Bạch Kha không nhận ra một chữ nào, cũng không biết Bạch Tử Húc có bị ma ám hay không mà cả ngày cứ rúc vào đó không ra ngoài, còn đóng cửa lại để không ai có thể quấy rầy.
Có lần Bạch Kha không nhịn được đứng ngoài cửa sổ nhìn vào trong, thấy bìa sách trong tay Bạch Tử Húc thì chỉ biết câm nín: Sách cầm ngược, nhìn cái rắm....
Chẳng qua đối với Bạch Tử Húc, Bạch Kha luôn nuông chiều, ông nói cái gì chính là cái đó, ông muốn làm gì thì y để ông làm, gần như là muốn gì được đó.
Nếu ông thích nhìn sắc ngược, lại còn xem một cách nồng nhiệt, thì cứ để cho ông xem. Bạch Kha nghĩ như vậy, cũng không làm việc nhìn lén qua cửa sổ nữa.
Nhưng Dư hiền, không biết thế nào, đột nhiên nổi lên hứng thứ rất lớn với Bạch Tử Húc, lôi kéo Bạch Kha hỏi vài chuyện về Bạch Tử Húc, sau đó thỉnh thoảng lại vào phòng trò chuyện với Bạch Tử Húc vài lời, nói đẹp là: Thảo luận về ý nghĩa thư tịch.
Quỷ mới biết ông có thể thảo luận được cái gì với một người cầm sách ngược.
Bạch Kha đã thử dò hỏi Dư Hiền vài lần, nhưng lần nào cũng bị lão gia tử bỏ qua, cũng không biết trong hồ lô đang bán thuốc gì.
Nếu là trước đây, khi có ai đó tiếp cận Bạch Tử Húc với mục đích không rõ ràng, Bạch Kha chắc chắc sẽ có một trăm hai mươi con mắt đề phòng cực kỳ chặt chẽ. Nhưng đối với Dư Hiền và Hoắc Quân Tiêu, y lại không hề có chút cảnh giác nào. Có lẽ là bởi vì những câu chuyện hoang đường giữa kiếp trước và kiếp này, hoặc có thể vì lý do nào khác, nói chung, Bạch Kha đối với hai người này hoàn toàn không có đề phòng.
Thỉnh thoảng, y có một hai ý niệm hoài nghi lóe lên trong đầu, nhưng ngay lập tức, một cảm giác tội lỗi không thể giải thích sẽ xuất hiện trong tiềm thức của y, như thể bất kỳ sự nghi ngờ nào y dành cho họ, thì chính bản thân y sẽ sinh ra một cảm giác khó chịu sâu trong lòng, giống như y đang phạm phải một điều không nên.
Đảo mắt một tuần cứ như vậy mà trôi qua trong sự nhàn nhã, Dư Hiền đã hoàn toàn khôi phục, nhưng bản tính của ông dường như không bao giờ có thể an tĩnh được lâu, không phải đùa Bạch Kha chính là đùa Lâm Kiệt, hoặc đùa Bạch Tử Húc cùng Đậu Phộng, nói chung là ông không thể để yên tay mà không làm gì.
Nguyên thần vất vả lắm vừa khôi phục, Dư Hiền đã không chịu ngồi yên mà đi trêu chọc Hoắc Quân Tiêu, da mặt dày lôi kéo hắn cùng mình đánh một trận, nói là một tuần nay không hoạt động, cần giãn gân giãn cốt.
Hoắc Quân Tiêu không thèm để ý đến sự quấy rối này, bình chân như vại dạy xong Bạch Kha một quyển sách chữ như gà bới, lại cầm tay hướng dẫn y viết qua một lần, xác nhận y nhớ kỹ sẽ không làm sai nữa, lúc ấy mới phẩy tay áo bay ra bên ngoài.
Lâm Kiệt và Bạch Kha vừa bước ra ngoài còn chưa kịp phản ứng, thì đã thấy bóng hai người kia bay lên trời, hư hư thật thật mà đạo vào nhau tạo thành quang ảnh mờ ảo, khiến hai người bên dưới chỉ biết đứng ngẩn ngơ, không có phản ứng gì hơn.
Hai đại năng không phân cao thấp giao đấu với nhau, không phải là thứ mà những người tay mơ như họ có thể hiểu được, hai người ngửa mặt choáng váng một lát, sau một lúc ngẩng nhìn đến mỏi cả cổ, hai người đành cúi đầu tự xoa nhẹ cằm mình đã cứng đơ, quyết định buông tha việc quan sát.
"Haizzzz— Tiểu Bạch!" Lâm Kiệt đang đọc cổ tịch đến mệt mỏi, đứng dậy vươn vai thuận tiện hoạt động gân cốc, kết quả vẫn đứng lại bên Tẩy Mặc Trì, vẫy tay gọi Bạch Kha: "Chưởng môn hình như lại triệu kiến mấy vị trưởng lão đến thương nghị chuyện gì đó."
"Sao lại triệu kiến vào lúc này?" Bạch Kha vốn định vào nhà hỏi Bạch Tử Húc có đói bụng không, nhưng nghe lời Lâm Kiệt thì dừng bước chân lại, đi vòng đến cạnh Tẩy Mặc Trì.
Tẩy Mặc Trì này nằm ở phía nam của căn nhà, là một hồ đá hình bầu dục không lớn, bên trong quanh năm có một vũng nước trong suốt, ngày thường họ đều dùng hồ này để rửa bút lông, nhưng mực đổ vào nước này sẽ lập tức tán ra, sau đó liền biết mất, dù rửa bao nhiêu lần cũng không làm nước đục, luôn giữ được dáng vẻ trong vắt không gợn sóng.
Cách đây vài ngày, Hoắc Quân Tiêu đã khắc một phù chú trên Tẩy Mặc Trì này, cho phép họ quan sát cảnh tượng xảy ra bên trong Hằng Thiên Điện, để xem vị chưởng môn Hằng Thiên Môn nọ đang bán thuốc gì.
Có điều chưởng môn kia cũng không phải người lắm mồm, mỗi ngày hắn ta cũng chỉ gặp vài vị trưởng lão, thỉnh thoảng triệu tập một vài đệ tử như Tần Hà, những gì nói cũng là chuyện rất bình thường, ngoại trừ vài lần đề cập qua Bạch Kha, không có tin tức nào giá trị đáng để họ chú ý, huống chi còn nhắc tới chuyện về Thất Tinh Đan.
Nhưng ngày hôm nay, chưởng môn và các trưởng lão nói dường như không hề đơn giản như thường lệ.
Khi Bạch Kha đi qua liền thấy chưởng môn đang chắp tay sau lưng, mày nhíu chặt lại như có thể kẹp chết một con ruồi, tựa hồ bị chuyện gì quấy rối, hắn ta trầm mặc một hồi, vung tay áo, xoay người ngồi xuống ở hai bên có mấy vị trưởng lão nói: "Sáng nay mới phát hiện?"
"Đúng vậy." một người trong đó có một trưởng lão mặt trắng hơi mập. đồng dạng mang bộ dạng lo lắng sốt ruột: "Rõ ràng còn gần 232 ngày, làm sao có thể đột nhiên....Ây"
Bạch Kha và Lâm Kiệt nghe như vậy liền biết, những người này trước nay đều như vậy, lời nói chỉ nói một nửa, mỗi lần nghe được không hiểu ra sao.
"Đồ vật trong cốc đã nuôi xong chưa?" Chưởng môn quay sang hỏi vị trưởng lão mập trắng.
Vị trưởng lão lắc đầu đáp: "Mười năm mới hoàn thành một lần, vẫn còn thiếu ba tháng."
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Một trưởng lão khác có chút ngồi không yên: "Nếu không có thứ gì đưa vào để áp xuống...."
Vài vị trưởng lão liên quan cùng chưởng môn dường như đã nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt dần trở nên xanh mét.
Chưởng môn trầm ngâm một lát, nói: "Ra ngoài tìm chút đưa đến đây đi."
"Không thể động vào Thanh Vân Môn, Thiếu Dương dạo này đang có danh tiến cũng không thể động vào, Trường Lăng Huyền Vi thì không còn bao nhiêu người...." Vị trưởng lão mập trắng gần như đang vạch lên đầu ngón tay đếm, kết quả chưa kịp đếm xong đã bị sư phụ của Lâm Kiệt cắt ngang.
"Ngươi đúng là thùng cơm, loại thời điểm này còn muốn đụng vào các môn phái khác sao?! Quả thực giống như tự đưa đầu mình vào tay người khác."
"Vậy tìm tán tu?" Một trưởng lão chen lời, "Mấy người đạt được thành quả có rõ ràng, động tới cũng không tiện. Tìm mấy người bên cạnh đi...Bọn họ ít lui tới với chúng ta, động vào cũng không có ảnh hưởng lớn."
"Ngược lại trong thành phố Nghi ta lại biết một chút." Sư phụ của Lâm Kiệt nói: "Có vài cái ở khu vực Đào Hoa Uyển, không ngại thì dẫn người đi tìm một chút, mang hai ba tên trở về ném vào trước để tạm thời ép xuống, đợi qua thời gian này, Thất Tinh Đan kia chắc cũng không sai biệt lắm."
Khi nghe đến ba chữ "Đào Hoa Uyển" lông mày Lâm Kiệt nhíu lại. Mặc dù không biết mấy người này đang mưu tính cái gì, nhưng vừa nghe là biết không phải là chuyện tốt đẹp gì, mà Đào Hoa Uyển....
Đào Hoa Uyển là khu vực mà dì mập và những người khác đang sinh sống.
Nghịch Đồ - Mộc Tô Lý
Chương 31: Nghe trộm
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương