Thời điểm đó chính Bạch Kha còn khó bảo toàn tính mạng của mình, căn bản không có ý định hay khả năng để chú ý đến người khác. Huống hồ âm thanh lúc đó mờ nhạt giống như ảo giác, ngay cả bây giờ nghĩ lại y cũng cảm thấy điều đó mơ hồ và cực kỳ không chân thật.
Nghe Tần Hà nhắc tới chuyện này, cuối cùng Bạch Kha cũng ngừng giả vờ câm điếc, hỏi một câu: "Không phái người đi tìm sao? Xung quanh Tam Thanh Trì nhìn không giống nơi đáng sợ, môn phái cũng không thể để mặc một nơi có khả năng gây nguy hiểm đến tính mạng của đệ tử mà không xử lý?"
Tần Hà hừ một tiếng: "Sao lại không tìm, đệ tử kia chính là môn hạ của Hồng Thái trưởng lão, trưởng lão đã đích thân dẫn người đi tìm một vòng, nhưng đến mảnh xương vụn cũng không còn thừa. Cho nên ngươi là đệ tử mới nhập môn, chính là vô tri không biết gù, đến mức mọi người không đành lòng chê cười ngươi. Ai nói rằng trong phạm vi môn phái thì không có nơi hiểm ác? Thế gian vạn vật họa và phúc, lợi và hại đều phụ thuộc lẫn nhau, nào có chuyện tốt chỉ chiếm đạo lý? Tam Thanh Trì là thánh địa của bản pháo, linh khí xung quanh hầu như đều bị hút vào đó, hàng trăm năm qua, vùng xung quanh đều bị hút cạn linh khí, tự nhiên nơi đó sẽ nguy hiểm gấp trăm lần so với nơi bình thường. Đạo lý này ngươi cũng không hiểu sao?"
Bạch Kha âm thầm lặng lẽ "Ha ha" một tiếng trong lòng: Nếu thực sự là như vậy thì tự nhiên là dễ hiểu, nhưng thực tế là Tam Thanh Trì vốn là một nơi bẫy người, mà xung quanh còn nguy hiểm như vậy, thực sự không khỏi khiến người ta nghi ngờ là do thiên nhiên tạo ra hay là do con người gây nên....
"Chưa được sự cho phép không được tự tiện đi đến vùng Tam Thanh Trì, đây là môn quy phái ta. Ngươi nhập phái cũng được vài ngày rồi, xem ra đến giờ môn quy vẫn còn chưa nhớ kỹ, quả thực vô tổ chức. Lâm sư đệ, ngươi đã biết hai mắt hắn không thể nhìn thấy, chỉ biết nói với hắn mấy cái kinh thư, mà không biết nói với hắn những môn quy cơ bản nhất sao?"
Lâm Kiệt trong lòng thầm chửi rủa ai nói mắt anh ta không nhìn thấy gì! Nhưng ngoài miệng vẫn đáp: "Là do ta sơ sẩy, có điều Tiểu Bạch không phải là người hay gây rắc rối lung tung." Nếu không phải những chuyện phiền phức kia, y vốn chẳng có hứng thú với Hằng Thiên Môn, còn sợ y đi lung tung gây loạn nữa sao?
Mắt thấy Tần Hà định há mồm lại muốn bắt đầu tiếp, Lâm Kiệt vội vàng bước tới, nắm chặt tay hắn ta lắc lắc: "Sư huynh, ta biết huynh là đệ tử được kính trọng nhất dưới trướng chưởng môn, chắc chắn là cực kỳ bận rộn, huynh không chỉ phải vừa tu luyện chăm chỉ nâng cao tu vi, lại còn phải giúp chưởng môn quản lý để ý chúng ta và những sư huynh sư muội khác, những gì huynh nhắc nhở, bọn ta sẽ tuyệt đối khảm trong lòng, tuyệt sẽ không đi nhầm vào phụ cận Tam Thanh Trì nguy hiểm đáng sợ, nếu đã vậy, ta và Tiểu Bạch sẽ không làm lỡ thời gian của huynh nữa, huynh nhanh đi làm việc đi, chúng ta xem hết quyển này sẽ siêng năng tu luyện như sư huynh nói, tuyệt đối không làm mất mặt trong đại hội thí luyện vào tháng sau. Sư huynh đi thong thả!"
Tần Hà: "..."
Bạch Kha tiếp tục giả mù, vẻ mặt đúng đắn nói theo: "Sư huynh sắp đo? Đi thong thả không tiễn."
Tần Hà câm nín, âm thầm nôn ra một ngụm máu, sau đó phất ống tay áo một cái, hung hăng nói: "...Tái kiến!" Dứt lời liền nhẫn nhịn một bụng khí, đẩy cửa đi khỏi.
Nếu là trước đây, Lâm Kiệt chắc chắc không dám không kiêng nể mà làm Tần Hà tức giận, thời điểm đó còn phải giả ngốc, giả ngu, tránh để lỡ tay như hồi nhỏ, sơ ý một chút cũng không có quả ngon để ăn. Cậu trời sinh căn cốt tư chất so với các sư huynh sư đệ kém hơn một chút, chỉ có thể ở tầng dưới chót nhất một bên yên lặng giảm bớt sự tồn tại của mình, một bên chuyên tâm thám thính tất cả manh mối có liên quan đến sự mất tích của tỷ tỷ.
Tuy nhiên bây giờ, cậu đã không cần phải nhẫn nhịn nữa, dù sao mục đích của cậu không phải là tạo nên tên tuổi ở Hằng Thiên Môn, chỉ cần tìm được tỷ tỷ, cậu coi như là giải quyết xong tâm nguyện. Có Hoắc Quân Tiêu và Dư Hiền hỗ trợ, cậu tin rằng việc này cũng không gặp quá nhiều khó khăn. Mà về phần tu vi, những ngày gần đây khi theo Hoắc Quân Tiêu, quả thực so với trước đã có thu hoạch nhiều hơn, cậu có thể cảm giác được kình khí của mình trong cơ thể càng ngày càng tràn đầy.
Trong nhận thức của cậu vẫn cảm thấy, Hoắc Quân Tiêu và Dư Hiền có lai lịch không rõ ràng, có lẽ họ từng là tán tu từng có thành tựu nào đó, không môn không phái, mặc dù tu vì họ dường như còn hơn chưởng môn Hằng Thiên Môn, nhưng thế đơn lực bạc, muốn chống lại Hằng Thiên Môn, đại môn phái tiếng tăm lừng lẫy như vậy, khẳng định là sẽ gặp khó khăn. Thế nhưng điều này cậu không quan tâm, ai đối tốt với cậu, cậu sẽ kính trọng suốt đời, vứt mạng cũng có thể.
"Cấm địa xung quanh Tam Thanh Trì ở đâu?" Bạch Kha đột nhiên mở miệng hỏi.
"Đậu má, tổ tông ngươi hỏi chuyện này làm gì, không phải định đi thật chứ?!" Lâm Kiệt bị y hỏi làm cho hồn phách bay mất.
"Dĩ nhiên không phải, hỏi một chút mà thôi."
"Để tôi nghĩ xem—" Lâm Kiểu thở phào nhẹ nhõm, sau đó xoa cằm, trợn mắt trắng nhìn trần nhà đảo mắt nói: "Bởi vì là cấm địa, nên tôi cũng chỉ nghe nói thôi, có người nói bên cạnh Tam Thanh Trì có một ngọn núi, cho nên mấy chỗ nguy hiểm đáng sợ xung quanh không trực tiếp liên thông với Tam Thanh Trì, muốn qua đó không thể theo con đường đi Tam Thanh Trì, phải đi đường khác, tôi nghĩ những con đường đó cũng đã bị hạ cấm chế, không thể tùy tiện dễ dàng đi vào. Truyền thuyết nói là một vùng sơn cốc—-Ây? Chờ đã!"
Cậu nói đến đây liền ngừng, vì nhắc tới sơn cốc, cậu liền nhớ tơi những gì đã nghe trước đó bên Tẩy Mặc Trì—
"Chưởng môn lúc đó đã nói với trưởng lão rằng: "Thứ trong cốc đã nuôi xong chưa" phải không? Lâm Kiệt liên tục vỗ vai Bạch Kha vài cái, hỏi với có vẻ không chắc chắn.
Bạch Kha gật đầu: "Tôi cũng nhớ như vậy."
"Trước đây, tôi nghe nói trưởng môn khi nhắc đến trong cốc, ta còn tưởng rằng là Vạn Triều Cốc, dù sao nổi danh ở phái ta là nơi tu luyện. Ta còn thắc mắc là hằng năm có vô số đệ tử tiến vào cốc trong đại hội thí luyện, nếu thực sự có thư gì đó đáng sợ mà nuôi trong đó, thì chắc chắn không thể mãi mà không bị phát hiện, vậy nên, cốc mà chưởng môn nói đến rất có thể là sơn cốc phụ cận Tam Thanh Trì?"
"Chuyện này tôi không rõ lắm, nhưng nói đến sơn cốc phụ cận Tam Thanh Trì, ngược lại tôi chợt nhớ tới, trước đó ở Tam Thanh Trì, tôi từng nghe thấy một tiếng kêu cứu. Lúc đó tiếng kêu mờ nhạt, gần như không nghe thấy. Bây giờ nghĩ lại, nếu xung quanh đó có núi vòng quanh, mà người kêu cứu nọ lại ở trong sơn cốc gần đó, thì tiếng kêu cứu chắc chắc là loại âm thanh này."
"Không phải anh vừa mới vào Tam Thanh Trì sao? Có người kêu cứu có khả năng lại có đệ tử nào đó đi nhầm vào? Thế nhưng vừa nãy nghe Tần Hà sư huynh nói, lần cuối có đệ tử mất tích là chuyện của mấy tháng trước rồi."
Bạch Kha nói: "Tần Hà vừa mới nói, khu vực xung quanh Tam Thanh Trần là cấm địa, cậu cũng nói rằng theo lời đồn, con đường đi Tam Thanh Trì không thông, phải đi đường khác, những đường đó đã bị hạ cấm chế, không tùy tiện dễ dàng vào được, như vậy, những đệ tử vô tình lạc vào đã phá cấm chế như thế nào để tìm đường? Nếu như đường đó không bị hạ cấm chế, vậy thì càng kỳ quái hơn, rõ ràng đều biết đi nhầm vào thì đều dễ nguy hiểm đến tính mạng, vậy mà không có cấm chế để ngăn cản đệ tử lạc vào, Hằng Thiên Môn là xuất phát từ mục đích gì?"
Lâm Kiệt sửng sốt một chút, rồi theo lời nói: "....Nếu theo như trường hợp đầu tiên, thì cấm chế chắc chắn do trưởng lão hoặc chưởng môn đặt ra, đệ tử bình thường hầu như không thể phá vỡ, dù có tìm được một chủ tà môn ngoại đạo để phá cũng không thể có khả năng liên tục xuất hiện những kẻ phá cấm chế như vậy được. Vậy thì những đệ tử bị lạc có thể không phải do tự lạc vào, mà là do bị ép buộc....Nếu là trường hợp thứ hai, lối vào những nơi đó đều là những thông đạo biến hóa kỳ lạ bí ẩn, dễ bị lạc vào, mà môn phái đã không đặt cấm chế trong suốt nhiều năm để ngăn chặn loại tình huống này, điều này chứng tỏ...chứng tỏ...."
"Chứng tỏ Hằng Thiên Môn là cố ý— không thường xuyên nhưng thỉnh thoảng lại có người không cẩn thận đi lạc vào cấm địa, nhưng không thể cùng lúc có nhiều người đi lạc vào, như vậy vừa thỏa mãn nhu cầu của bọn hắn, lại có thể đảm bảo không mất quá nhiều đệ tử môn phái cùng lúc, tránh gây khủng hoảng và tối loạn." Bạch Kha nhận lời nói tiếp.
Khi vừa dứt lời, Bạch Kha và Lâm Kiệt đều rơi vào trầm mặc....
Nếu như những gì bọn họ đoán là đúng, thì theo những gì họ nghe thấy cạnh Tẩy Mặc Trì, thứ mà họ nuôi dưỡng trong cốc là dùng để áp chế "Băng phách: trong Tam Thanh Trì. Mà việc nuôi vật nọ trong cốc gì đó, có lẽ không chỉ cần linh khí đan dược, mà là người, chính là những đệ tử lạc vào cấm địa hiểm ác kia.
Suy nghĩ này cứ tiếp tục quả thực đáng sợ—- tỷ như Hằng Thiên Môn cứ mỗi vài năm lại chiêu mộ một lượng đệ tử mới, lại tỷ như việc tỷ tỷ của Lâm Kiệt đã mất tích không dấu vết sau khi vào môn phái....
Có lẽ cũng nghĩ đến điểm này, mắt Lâm Kiệt chợt đỏ hoe.
Chẳng trách cậu sủy chút nữa lục soát hết mọi ngóc ngách trong Hằng Thiên Môn mà vẫn không thấy bóng dáng của tỷ tỷ đâu, nếu quả thực bị đưa vào cốc với tư cách vật hi sinh, đừng nói đến chuyện tìm thấy người sống, sợ là chết cũng không thể tìm thấy.
Bạch Kha vỗ vai cậu một cái, dù không thể thấy rõ vẻ mặt biến hóa của Lâm Kiệt, thế nhưng y vẫn có thể cảm nhận được sự run rẩy nhẹ của cậu dưới bàn tay.
Nghĩ đến việc Lâm Kiệt vừa mới nói với Tần Hà rằng mình tuyệt đối sẽ không đi gây sự tự chuốc họa vào thân bằng cách xông vào nơi đáng sợ nguy hiểm đó, nhưng với tâm trạng hiện tại của cậu, sợ là không thể chắc chắn. Có điều, tràn trộn mà sống sót ở Hằng Thiên Môn, Lâm Kiệt cũng không ngốc đến mức liều lũng theo xúc động bản thân mà đi chịu chết. Lấy năng lực cậu bây giờ, đi vào cấm địa chỉ khiến Hằng Thiên Môn đạt được mục đích của họ, bổ sung một phần thức ăn nuôi cho tà vật mà thôi.
Thế nhưng hiểu thì hiểu, thống khổ lại là một chuyện khác,
Mặc dù trước đây cậu cũng từng suy nghĩ rằng có thể tỷ tỷ mình đã gặp bất trắc, nhưng nhiều năm như vậy, bởi vì vẫn không có đầu mối xác thực, Lâm Kiệt vẫn luôn ôm hy vọng. Nhưng vào lúc này, hy vọng đó dưới ánh sáng của suy đoán hợp lý gần như đã tan thành bọt nước.
Lâm Kiệt khác hẳn với dáng vẻ thường ngày có phần lơ đãng, từ đó rơi vào trạng thái trầm mặc cả ngày, Bạch Kha vốn dĩ cũng không phải là người thích nói nhiều, giờ thêm việc thay Lâm Kiệt buồn phiền, lời nói càng trở nên ít hơn. Còn Bạch Tử Húc cũng không biết nhìn sách gì trong thư phòng, cả người càng trở nên cổ quái, thời gian ngẩn ngơ ngày càng dài, thỉnh thoảng mới hồi tinh thần lại, rồi lại nhảy ra mấy lời không rõ đầu đuôi chẳng ăn nhập với nhau.
Vì vậy, hai ngày sau, khi Dư Hiền trở lại bí cảnh, nhìn thấy ba người đang lặng lẽ ngồi quanh bàn đá uống trà xanh ăn cơm trắng, một người so với một người trước mặt lại càng vô cảm, ai nấy đều giống như đang ăn cơm cúng chứ không phải cơm thường. Mà ngay cả Đậu Phộng làm tổ ở bên cạnh cũng có chút bơ phờ.
Dư Hiền: "...."
Hai ngày không gặp, sao có thành quỷ dạng như vậy?!
Nghịch Đồ - Mộc Tô Lý
Chương 34: Phỏng đoán
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương