Lâm Kiệt nhìn dáng vẻ của hai người trước mặt, ban đầu còn có chút ngơ ngác, nhưng sau khi nghe cuộc đối thoại giữa Dư Hiền cùng hai người kia, nét mặt mờ mịt dần dần thay đổi, cuối cùng biến thành trợn mắt há hốc sửng sốt.
"Đậu má..." Lâm Kiệt vội vàng dụi dụi đôi mắt, sau đó trừng lớn mắt như hận không thể khiến nó to thêm gấp đôi, cẩn thận đánh giá từ đầu đến chân người có vóc dáng cao hơn, sau đó đưa tay chỉ vào người nọ ngón tay cậu run lên, run cả nửa ngày, mãi mới lắp bắp nói: "Sư... sư... kia..."
Cậu vốn định gọi sư phụ, nhưng ngại vì có Mạnh Tích con hàng này không hay biết gì ở bên cạnh, không tiện nói thẳng, vì thế nghẹn nửa ngày không ra một cái xưng hô hoàn chỉnh, đành cố nuốt chữ "phụ" vào trong, nói tiếp: "Ngươi... như thế nào lại thành ra thế này?!"
Dư Hiền giật giật miệng, giơ tay vỗ vỗ đầu cậu: "Ngươi vừa rồi không nghe hắn nói là để thuận tiện à?"
"À à, ta quên mất, chỉ là hơi choáng một chút." Trong mắt Lâm Kiệt hiện lên từng vòng muỗi nhang như bị chóng mặt, lại không nhịn được lại nhìn về phía thiếu niên cao ráo trông có vẻ cùng độ tuổi với mình, trước đó không biết rõ nên không chú ý, nhưng giờ khi đã biết hắn là ai, nhìn kỹ ngũ quan của hắn, quả thực không khác gì Hoắc Quân Tiêu thời niên thiếu.
Chỉ là... rõ ràng ngũ quan nhìn qua rất giống, sao vừa rồi lại không nhận ra ngay nhỉ?
Lâm Kiệt nghĩ nghĩ, rồi sau đó bừng tỉnh. Ngày thường, Hoắc Quân Tiêu lúc nào cũng cau mày, quanh thân đầy khí thế lạnh lùng nghiêm nghị, cộng thêm một thân hắc bào thường mặc, toàn thân toát ra uy áp khiến người khác không dám lại gần. Mỗi khi nhìn thấy hắn, người ta chỉ chú ý đến khí tràng của hắn, mà không để tâm đến dung mạo ngũ quan.
Lâm Kiệt quen biết hắn đã lâu, gần như chưa bao giờ dám nhìn thẳng vào mặt hắn, bây giờ, đột nhiên thay đổi giả dạng, bộ đồng phục đệ tử Hằng Thiên Môn với nền trắng viền xám khói khoác trên người khiến khí chất cả người hắn thay đổi hoàn toàn, nếu như trước đây, Hoắc Quân Tiêu cho người ta cảm giác trầm túc, thì hiện tại hắn lại "nhẹ nhàng" hơn nhiều, thậm chí còn thêm vài phần tiên khí, hơn nữa, ngũ quan cũng có chút thay đổi, nhất thời không nhận ra cũng là điều dễ hiểu.
Còn thiếu niên bên cạnh Hoắc Quân Tiêu, thiếu niên trông mảnh khảnh hơn một chút...
Khóe miệng Lâm Kiệt giật giật: Đây đúng là ngược đãi người mù mặt...
Thiếu niên này vừa giống Bạch Kha, lại vừa không giống Bạch Kha.
Nói giống là vì bất luận từ dáng người đến phong thái lạnh nhạt lãnh đạm đứng đó đều không có sai biệt so với Bạch Kha, nếu chỉ nhìn thoáng qua, chắc chắn sẽ nghĩ đây là Bạch Kha không thể sai được.
Nói không giống là vì ngũ quan của thiếu niên này, thật sự không có điểm nào giống với Bạch Kha, đặc biệt là đôi mắt kia — không chỉ vết bớt màu đỏ ở khóe mắt biến mất không còn dấu vết, mà đồng tử cũng trở thành màu nâu nhạt, tựa như một dòng nước thu, nhưng lại thiếu đi sự mềm mại nhu hòa, nhiều thêm phần lạnh nhạt, da của Bạch Kha vốn đã nhợt nhạt, trắng đến mức khiến người khác cảm thấy như không có huyết khí, còn bây giờ, thiếu niên này cũng rất trắng, nhưng dưới ánh nắng xuyên qua kẽ lá chiếu xuống, lại trở nên vô cùng ôn nhuận.
Lâm Kiệt mấp máy môi, nét mặt vẫn còn ngơ ngác: "Đây... là dáng vẻ của ai vậy?"
Dư Hiền: "Đoán xem?"
Lâm Kiệt: "..."
Đương nhiên, Lâm Kiệt chỉ theo bản năng hỏi một câu để xác nhận, thực ra cho dù họ không nói, cậu cũng có thể dễ dàng đoán ra — Hoắc Quân Tiêu thay đổi diện mạo là trở lại dáng vẻ khi còn thiếu niên, còn bản thân Bạch Kha vốn đã bị Dư Hiền chiếm dụng hình dạng, nếu muốn đổi bộ dạng, có khả năng lớn nhất chính là trở lại dáng vẻ nguyên bản...
Ngoài Bạch Linh Trần thời thiếu niên, ai còn có thể có dáng vẻ giống Bạch Kha đến vậy mà lại được Hoắc Quân Tiêu nhớ rõ?
"Vậy vấn đề là..." Lâm Kiệt kéo kéo khóe miệng, lén ghé sát tai Dư Hiền thì thầm: "Lão tổ tông, sư phụ sao lại biết dáng vẻ hồi trẻ của Tiểu Bạch.... khụ, của sư tổ thời thiếu niên vậy?"
Dư Hiền cười khan hai tiếng: "Bởi vì chuyện mà nhãi ranh này thích làm nhất hồi bé chính là lục lọi lục tung đồ cũ của sư phụ hắn, đặc biệt là tranh vẽ! Ta còn gần như quên mất, vậy mà tên nhóc này lại nhớ như in. Ta nói cho ngươi biết, đừng nhìn hắn bây giờ lúc nào cũng ra vẻ nghiêm túc, ngày xưa hắn chính là đầu lĩnh chuyên nghịch ngợm phá phách lừa gạt sư phụ, ỷ vào việc sư đệ sư muội như hai cục bột mì dễ lừa, chuyên môn dẫn hai đứa đó làm mấy trò như tìm kiếm lịch sử đen tối của trưởng bối, mỗi lần bị cái tên mặt lạnh đó bắt quả tang, hắn chạy còn nhanh hơn trộm, nửa điểm nhìn chẳng có chút nào giống bộ dạng bây giờ."
Hoắc Quân Tiêu: "Người tưởng người nói nhỏ lắm sao..."
"Ây da! Ai nói nhỏ, ta là cố ý nói cho ngươi nghe mà..." Dư Hiền mặt dày nói, mang vẻ ngoài của Bạch Kha, nhìn thế nào cũng vô cùng không phù hợp.
Bạch Kha lặng lẽ đưa tay vỗ vỗ bả vai Dư Hiền, hạ giọng: "Lão gia tử, đừng quên ngài đang đội thân phận của ta, có thể đổi biển tình không, ta bình thường không cười thế này."
Dư Hiền: "..." Đổi sắc mặt cái quỷ gì tiên nhân như ngươi bình thường có bao giờ cười đâu! Đúng là nghiệp chướng, toàn nhận cái loại đồ tử đồ tôn đức hạnh thế này!
Mạnh Tích đứng bên cạnh mở to mắt chớp chớp nhìn bọn họ, có những lời của mấy người này, hắn nghe được, có những lời nghe không rõ... Tóm lại, câu nào nghe được thì từng chữ đều hiểu, nhưng ghép lại với nhau thì chẳng biết rốt cuộc họ đang nói chuyện thần bí gì.
Lâm Kiệt quay lại nhìn hắn một cái, sau đó vỗ vai hắn, ghé tai nói khẽ: "Chuyện này tương đối phức tạp, nói ra thì dài, để khi khác ta kể kỹ cho ngươi nghe. Bây giờ ngươi chỉ cần nhớ kỹ, nhất định phải bám sát chúng ta, ta ở Hằng Thiên Môn bao nhiêu năm nay, không tiếp xúc với ai nhiều, người bạn thật sự quan tâm đến ta chỉ có ngươi, có thể khẳng định lần này hội thử luyện không đơn giản, có khả năng sẽ xảy ra chuyện, mấy người bên cạnh ta đều là những người có thể tin tưởng được, bám sát chúng ta, ít nhất có thể đảm bảo ngươi bình an vô sự."
Mạnh Tích lại chớp chớp mắt, sau đó nhìn về phía Hoắc Quân Tiêu, Bạch Kha và Dư Hiền đang đi phía trước, ba người họ nghe thấy lời Lâm Kiệt, sau khi cậu nói xong đều hướng gật gật đầu với Mạnh Tích.
"Ồ, được rồi." Mạnh Tích mơ mơ màng màng đồng ý đáp.
"Tám người phía trước là môn phái nào? Sao y phục lại khác nhau?" Hoắc Quân Tiêu mở miệng hỏi.
Dư Hiền khoanh tay, một bên vừa nhàn nhã thảnh thơi bước đi, một bên vừa lười biếng nói: "Một bên là Huyền Vi, một bên là Trường Lăng. Giờ họ mặc không giống như lúc còn là môn phái lớn ngày xưa. Nhưng đệ tử của hai phái này khá tốt, không có tâm tranh đấu gì, có lẽ chỉ đơn giản là muốn tới thí luyện một chuyến, so trình độ với người khác, cho nên trái lại, so với các môn phái khác thì đoàn kết hài hòa hơn nhiều."
Hoắc Quân Tiêu nhíu mày: "Huyền Vi? Trường Lăng?"
"Ừ." Dư Hiền gật đầu, rồi ngay lập tức nhận ra biểu cảm của Hoắc Quân Tiêu không đúng, liền hỏi: "Sao vậy?"
Mặc dù Bạch Kha đã thay đổi diện mạo, trông đôi mắt có vẻ không khác người bình thường, nhưng thực ra những gì y nhìn thấy vẫn không khác trước, vẫn là những hình dáng lúc rõ ràng lúc mơ hồ. Y nheo mắt nhìn nhóm người phía trước, vỗ vai Lâm Kiệt: "Nếu ta nhớ không nhầm, chẳng phải ngươi từng nói rằng trong tam môn lục phái hiện nay, Huyền Vi và Trường Lăng đã suy tàn đến mức thậm chí không bằng một vài môn phái gà rừng hay sao?"
Giọng họ đều ép âm rất thấp, hơn nữa Dư Hiền còn bày một tầng kết giới âm chướng, không cần lo lắng phía trước sẽ nghe thấy. Nhưng Lâm Kiệt vẫn theo bản năng liếc nhìn những người kia một cái, sau đó mới đáp: "Ừm... Quả thật là như vậy, hai môn phái này nhân tài suy yếu, trong số các trưởng lão chấp sự của Huyền Vi Phái, chỉ có chưởng môn là tu sĩ cuối kỳ Nam Hoa, giờ cũng đã già yếu, e rằng thời gian không còn được bao lâu. Còn Trường Lăng thì thê thảm hơn, những cao thủ trong phái đều là người của trăm năm gần đây, nói thật, nếu đấu thực lực thì chẳng bằng một số môn phái nhỏ. Giờ tam môn sáu phái tụ họp, hai phái này chỉ như cái bày biện trang trí, đi ngang qua sân khấu đến dự cho có mặt thôi, lời nói cũng không có trọng lượng gì, ta từng nghe vài sư huynh sư tỷ trong phái bàn tán sau lưng, nói là cho dù một ngày nào đó hai phái này bị xóa tên khỏi tam môn lục phái, e rằng họ cũng chỉ lặng lẽ rút về, chẳng có lời dị nghị nào."
Bạch Kha cau mày, liếc nhìn Hoắc Quân Tiêu, rồi hỏi Lâm Kiệt và Dư Hiền: "Lộ tuyến của các ngươi trong khu rừng này có được sắp xếp sẵn không?"
"Có mà cũng không." Lâm Kiệt đáp, "Là dựa theo kết quả rút thăm mà ra, rút được cửa nào thì đi vào từ lối đó, theo tuyến đường tương ứng. Sau khi vào cùng một cửa, tuy có vài ngã rẽ nhỏ, nhưng hướng chính không sai biệt lắm. Nhưng nói sắp xếp sẵn cũng không sai, việc động tay động chân trong rút thăm là hoàn toàn không phải là không thể, dù trong tình huống có bao nhiêu môn phái tham dự."
"Ừ..." Hoắc Quân Tiêu gật đầu, "Hằng Thiên Môn muốn âm thầm kiểm soát kết quả rút thăm mà không bị phát hiện, tuy rằng có chút phiền phức, nhưng cũng không phải là không thể. Vậy thì..."
Sắc mặt Bạch Kha có chút khó coi: "Hãm hại các môn phái khác đã đủ đê tiện, bây giờ lại đem cả đệ tử phái mình vào hố, Hằng Thiên Môn..."
"Gì cơ?" Lâm Kiệt vẫn chưa hiểu đầu đuôi.
Dư Hiền cũng nhíu mày: "Các ngươi phát hiện gì sao?"
Hoắc Quân Tiêu trầm giọng: "Các ngươi không thấy kỳ lạ sao, rõ ràng ta và y đến thăm dò Tam Thanh Trì, tại sao lại gặp các ngươi trong rừng rậm này?"
"Chẳng lẽ... Hằng Thiên Môn đã động tay chân vào Tam Thanh Trì, thay đổi không gian, làm cho lối vào dẫn đến đây?" Dư Hiền phản ứng nhanh chóng.
Bạch Kha "Ừ" một tiếng, nói: "Không chỉ vậy, chúng ta vừa vào rừng không bao lâu đã gặp phải một đám dây leo tấn công. Những dây leo đó rất quái dị, từ dưới đất chui lên dày đặc, chỉ trong nháy mắt có thể hút khô huyết nhục xương cốt của một con khỉ, không chừa lại chút gì, lại mọc khắp nơi. Nếu không có Hoắc Quân Tiêu, chúng ta làm sao có thể đứng đây để gặp các ngươi."
"Nơi này là Vạn Triều Cốc, lần nào đại hội thí luyện cũng được tổ chức ở đây, mà lại gài bẫy loại dây leo này... có mấy đệ tử mới nhập môn có thể đối phó nổi?!" Lâm Kiệt trừng to hai mắt, có chút khó tin thốt lên.
"Vì vậy, chúng ta đoán rằng, Hằng Thiên Môn muốn sắp xếp lộ tuyến của các môn phái có chủ ý, rồi phục kích những thứ này trên đường đi của một hai môn phái nhất định, mục đích là để thúc đẩy huyết thú của bọn họ trưởng thành nhanh chóng, từ đó áp chế băng phách trong Tam Thanh Trì. Trong tam môn lục phái, dù bị tính cũng không gây phiền toái lớn cho Hằng Thiên Môn, tự nhiên chỉ còn lại những môn phái đã suy tàn xuống dốc, chẳng thể dậy nổi sóng gió."
Lâm Kiệt lúc này đã hiểu: "Huyền Vi và Trường Lăng!"
Bạch Kha gật đầu: "Nhưng hiện tại, Hằng Thiên Môn lại đi cùng một lộ tuyến với Huyền Vi và Trường Lăng..."
Lâm Kiệt hít một hơi: "Đây là muốn lấy mạng đệ tử môn phái mình để bịt miệng Huyền Vi và Trường Lăng?!"
Vừa dứt lời, Dư Hiền đột ngột xoay người, cánh tay vung lên, kéo cả đám người lại, mà cùng lúc đó, Hoắc Quân Tiêu đã lắc mfnh cái biến mất. Chỉ trong nháy mắt, bọn Bạch Kha nghe thấy phía trước không xa truyền đến những tiếng kinh hô chứa đầy sự sợ hãi.