CHương 2831:
Trương Triêu Tông không nói tiếp, nghĩ tới mình và mỹ nhân này vô duyên, gã hận mình đã sinh ra tiểu quái vật như Trương Hàn.
Lâm Bất Nhiễm đợi ba ngày, không có chờ được nơi đó của Trương Triêu Tông có bắt kỳ động tĩnh nào, cái này không kỳ quái, cô sớm biết gã sẽ chọn con trai của mình rôi.
Lâm Bất Nhiễm cũng không sốt ruột, thời gian còn kịp.
Lúc xế chiều điện thoại di động của cô vang chuông lên, điện thoại tói, là Trương Hàn gọi.
Hắn cho cô năm ngày thanh tịnh, sau năm ngày, hăn lại xuât hiện.
Hắn nói muốn dẫn cô đi Tây Bộ Hoa Tậy gì gì đó, nói vậy mây ngày nay hấn nhật định là có chuyện phải xử lý.
Lâm Bát Nhiễm ấn phím nhận nghe điện thoại: “Alo.”
“Anh đã cho tài xê đi đón em, khách sạn Đôn Hoàng phòng 6188, tắm rửa thơm tho rồi chờ anh.” Giọng Trương Hàn truyền tới.
Hắn đã vài ngày không thấy cô rồi, lúc này đây hắn đi thẳng vào vấn đề, nói rất thẳng, trực tiếp mang cô đi thuê phòng.
Lâm Bắt Nhiễm không nói gì.
“Nhiễm Nhiễm, anh đã cho em thời gian, năm ngày này em đã tĩnh dưỡng đủ rồi, đêm nay, anh muốn em, hử?”
Lâm Bát Nhiễm cuộn ngón tay lại, níu chặt điện thoại di động, song cô nỗ lực khắc chế, đạm mạc nói: “có thể, nhưng tôi không muốn đến khách sạn.
“Vì sao?”
“Đến khách sạn làm tôi cảm giác mình là một con đĩ giá rẻ, đến nơi ở của anhđi!”
Trương Hàn nhướng mày kiếm: “Được, đến biệt thự của anh.”
Nói xong hắn cúp điện thoại.
Lâm Bắt Nhiễm để điện thoại xuống, cô cởi bệnh nhận quân áo rộng lớn ra, mặc vào quân tráng.
Đây là chiếc váy. trắng Trương Hàn thích nhất, bởi vì cô bé kia liền thích mặc váy trắng.
Nếu như không đoán sai, mẹ Jrương.
Hàn cũng rất thích mặc váy tráng, bởi vì trên tấm hình kia mẹ hắn chỉ mặc chiếc váy trắng, cho nên, đây cũng là kiểu Trương Triêu Tông thích rồi.
Gu của hai cha con lại giống nhau như đúc.
Lâm Bất Nhiệm đên biệt thự tư nhân của Trương Hàn, sinh hoạt cá nhân của Trương Hàn rất là xa hoa lãng phí, biệt thự này tắc đất tấc vàng.
Lậm Bát Nhiễm đi tới phòng ngủ hắn, hắn cònchưa về nhà, cô đang chờ hắn.
Nửa giờ sau, trên sân cỏ phía ngoài hiện lên hai luồng. đèn pha, sau đó iếng người làm nữ vang lên: “Thiếu gia, cậu đã trỏ về?”
Trương Hàn đã trỏ về.
Lâm Bắt Nhiễm nghe được tiếng bước chân của hẳn, bước chân hắn leng keng có lực bước lên bậc thang, từ xa đên gần, sau đó cửa phòng ngủ bị đầy ra.
Lâm Bất Nhiễm ngắng đầu, nhìn về phía Trương Hàn cạnh cửa.
Trương Hàn mặc một chiếc áo gió màu đen, gió bụi mệt mỏi cộng thêm vẻ thanh lạnh trong đêm càng tăng thêm vài phân hàn ý trên gương mặt tuần mỹ ây, hăn đứng lặng ở cạnh cửa, ngón tay kéo cúc áo ở cổ, đôi mắt đang chăm chú vào trên người của cô.
Hắn như là nhìn mình chằm chằm con mồi hợp miệng mình, sau khi bận rộn đi đến thời khắc phóng túng, hưởng dụng mỹ thực.
Lậm Bát Nhiễm đứng lên: “Anh đã về?”