Chương 2847:
Cậu còn nói thành tích mình không tốt, để cô kèm cậu học, vừa dùng mười mấy loại ngoại ngữ nói” tôi yêu em”, vừa trêu cô là “Cô Mạc Họa”.
Quá đáng hơn chính là lần này, cậu nói nều như cậu thi thắng, cô thuộc về cậu.
Cậu là một thiên tài, làm sao có thể thất bại, cậu là biết mình sẽ thắng.
Cậu rõ ràng đã đặt một cái bẫy lừa gạt cô.
Thực sự rất đáng ghét.
Lúc này bên tai truyện đên động tĩnh, Vưu Linh len lén lôi vạt áo của cô, nhỏ giọng nói: “Họa Họa, cậu mau nhìn, thiên tài Lâm Mặc tới rồi!”
Mạc Họa xoay người, chỉ thây mọi người tự động nhường ra một con đường, thân thê anh tuần Lâm Mặc chậm rãi tiền vào ánh mắt.
Lâm Mặc tới.
Cậu vừa ra sân, trong nháy mắt giống như nam châm hấp dẫn ánh mắt mọi người.
` Hào quang “thiên tài” tỏa trên đỉnh đầu Lâm Mặc cộng thêm khí chất lạnh lùng tự thân đã uy hiếp đến mọi người, mọi người nhường con đường, làm cho cậu đi giữa đám người.
Mạc Họa nhìn cậu, Lâm Mặc ngắng đâu, ánh mắt cũng rơi vào trên người (616): Trong biển người mênh mông, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Mạc Họa dời mắt đi trước, cô chau mày, trực tiếp xoay người đi.
Mạc Họa xoay người rời đi, rời xa đoàn người, đi tới hướng phòng học.
Thế nhưng rất nhanh sau lưng truyền tới tiêng bước chân, một bàn tay to vươn qua, kéo lại cô tay cô.
Mạc Họa bị ép dừng bước lại, cô quay đâu, là Lâm Mặc.
“Lâm Mặc, cậu buông rail” Mạc Họa dùng sức rút cô tay mình vê.
Lâm Mặc câu môi: “Mạc Họa, em sao vậy, tôi thắng em không vui sao?”
“Tôi đượng nhiên vui rồi, chúc mừng cậu, thiêu niên thiên tài Lâm Mặc, trước kia là mắt tôi bị mù, không nhìn được mặt thật của thái sơn.
“Mạc Họa, em giận sao? Vì sao, bởi vì tôi lừa em?”
Mạc Họa chau mày, cô nghiêm túc nhìn thiêu niên trước mắt: “Lẽ nào tôi không nên giận sao, Lâm Mặc, tôi ghét nhất người khác lừa tôi!”
Lâm Mặc biết, cô gái như: cô sạch sẻ thuần tủy như vậy ghét nhát lừa dối, cậu đã lừa cô.
Mạc Họa, nếu có một ngày em phát hiện ra lời nói dồi lớn hơn, hoặc là, em vẫn luôn sống trong dỗi trá, kế từ ngày em và tôi quen nhau kia trở đi, tôi vân đang lừa em, em sẽ như thế nào, em có chán ghét tôi, ghê tởm tôi, ròi xa tôi hay không?
“Mạc Họa, em hơi vô lý đấy, cũng không thể tôi vào Nhất Trung thì nói tôi là một thiên tài! Tôi không phải tận lực giấu giềm.” Lâm Mặc giải thích.
Cái này Mạc Họa là có thể hiểu, cậu vốn chính là người khiêm tốn, chắc là sẽ không khác hai chữ “thiên tài” này vào trên mặt mình, nhưng, cậu lừa côi “Lâm Mặc, cậu đừng tránh nặng tìm nhẹ, cậu biết tôi đang nói cái gì, cậu lừa tôi”
Lâm Mặc đột nhiên tiến lên một bước, thân thể anh tuần trực tiếp tới gần cô.
Mạc Họa giật mình: “Cậu… cậu làm cái gì?”
“Mạc Họa, có phải em đồi ý rồi hay không?”
“Cái gì?!
“Nói tới nói lui em chính là chú ý tôi.
lừa em hứa hẹn, có phải em đôi ý rồi không? Chúng ta đã ước định, chỉ cần tôi thắng, em liền thuộc về tôi.”
Lậm Mặc nhìn ánh mắt của cô, thâm trầm mà sắc bén đe dọa nhìn cô, không cho cô cơ hội trốn tránh.