Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo
Chương 12: Khế Ước Bất Đắc Dĩ (1)
Ba người kia nhanh chóng gia nhập với đại hán gọi là ngũ đệ, cùng nhau tấn công Hàn Băng.Hàn Băng lúc đầu mang tâm lý thử nghiệm, xem xét võ công của mình cao bao nhiêu thì bây giờ lại vô cùng cẩn thận.Một đánh bốn tuy có phần bất công nhưng Hàn Băng vẫn ứng đối một cách vô cùng tự nhiên, không có một chút gọi là khó khăn nào cả!Mặc dù nói là vậy nhưng trên người Hàn Băng cũng có một vài vết thương nhỏ, máu chảy ra làm ướt một mảng đồ trắng của nàng.Theo thời gian dần qua, hai người chỗ Hàn Băng nhanh chóng "rầm rầm" ngã xuống, hai người còn lại do mất đi huynh đệ nên càng điên tiết hơn, ra tay không có chút gọi là kiêng kị gì nữa.Ban đầu bọn họ còn kiêng kị Phi Mã linh thú khế ước với Hàn Băng bởi một khi chủ nhân chết thì linh thú khế ước cũng sẽ chết theo! Mà mục tiêu lúc đầu của họ là Phi Mã linh thú nhưng bây giờ, bọn họ không còn tâm trạng để ý đến điều đó, chỉ biết điên cuồng tấn công Hàn Băng.Đại hán đối kháng với Phi Mã linh thú lúc này lại nóng lòng muốn qua bên kia giúp đỡ đồng đội của mình nhưng lại bị Phi Mã linh thú cản lại. Lúc trước là hắn cản Phi Mã linh thú, bây giờ thì ngược lại, Phi Mã linh thú cản hắn không cho hắn đi qua.Hàn Băng thân hình quỷ dị thoắt ẩn thoắt hiện khiến hai người kia càng thêm căm tức.Số vết thương trên người bọn hắn nhiều gấp ba lần trên người Hàn Băng, mà những vết thương này là do nàng ban tặng cho bọn hắn!Một đại hán bị kiếm của Hàn Băng cắt qua cổ, hai mắt mở to nhanh chóng ngã xuống, cả người giật giật rồi im lặng không động đậy nữa."Nhị đệ!" Đại hán đứng đầu nhanh chóng gào lên, điên cuồng công kích về phía Hàn Băng.Hàn Băng bị tấn công mãnh liệt như vậy thì hơi lùi về sau vài bước, đôi mắt hiện lên vẻ hiếu chiến. Sau một giây, thân hình Hàn Băng như mũi trên bắn về phía đối thủ.Từng chiêu thức ngoan gọn sắc từ trong tay nàng phát ra, bức đại hán kia chật vật chống đỡ. Đại hán thấy vậy thì bất chấp tất cả, liền muốn ôm nàng chết cùng!Cây đao trong tay lao về phía Hàn Băng, mang tâm lý chịu chết đối mặt với lưỡi kiếm gần đâm vào tim mình. Hàn Băng nhìn vậy liền biết được suy nghĩ của đại hán này nhưng lại không hề lùi bước, thân thể ngược lại còn lao tới nhanh hơn nữa.Khi đầu đao đến gần tim Hàn Băng, đột nhiên nàng hơi hạ thấp người một chút, lưỡi đao sắc bén không chút lưu tình đâm qua vai nàng mà kiếm của nàng lại vững vàng xuyên qua tim hắn.Mạnh mẽ rút kiếm ra, Hàn Băng nhanh chóng lùi lại hai bước. Máu từ người đại hán nhanh chóng phun ra, dính đầy lên y phục của nàng. Nếu Hàn Băng không nhanh chân chỉ sợ đống máu này sẽ ở trên mặt nàng chứ không phải chỉ trên y phục nàng.Bên Phi Mã linh thú cũng đồng dạng có một tiếng hét to, thân hình đại hán cũng nhanh chóng ngã xuống.Hàn Băng lạnh lùng nhìn những thi thể trên mặt đất, tự điểm huyệt cầm máu cho mình rồi nhanh chân đi đến bên người bọn hắn, bàn tay nhanh chóng sờ soạng trên người bọn họ, tìm được vô số tiền bạc cùng một tấm bản đồ.Sau khi thấy không còn gì để lấy nữa, Hàn Băng lấy từ trong trữ nạp giới ra một lọ thuốc bột, rắc đều lên thi thể nằm dưới đất.Theo mắt thường có thể thấy, khi thuốc bột kia rơi xuống người nào, người đó lập tức bắt đầu phân hủy, thịt thối rữa ra, xương cốt hóa thành mảnh vụn như cát, một phút sau thi thể liền biến mất như không tồn tại trên cõi đời này.Hôi phi yên diệt*! Lại có thể hôi phi yên diệt!*hôi phi yên diệt: tan thành tro bụi.Phi Mã linh thú nhìn cảnh này, trong lòng thật sự rung động! Nhìn thân hình Hàn Băng dính đầy máu, đặc biệt là đoạn vai trái, máu chảy lan rộng xuống tận eo của nàng khiến Phi Mã linh thú nhìn thấy mà vô cùng đau sót.Trên người Phi Mã linh thú cũng bị thương nhưng không nặng bằng Hàn Băng. Phi Mã linh thú nhìn máu trên người nàng, trong đầu lóe lên một chủ ý.Chậm chạp bước tới gần nàng, Phi Mã linh thú lấy đầu mình chà vào chỗ vai nàng.Hàn Băng thấy Phi Mã linh thú đến gần mình thì không quá quan tâm, lại mấy ngày qua Phi Mã linh thú không làm gì tổn hại đến nàng khiến nàng buông lỏng cảnh giác với nó. Nhưng khi Phi Mã linh thú hành động như vậy, Hàn Băng bỗng cảm thấy có gì đó không đúng, lòng hung hăng nhảy lên một cái."Ngươi làm gì vậy!" Hàn Băng nhanh chóng cách xa Phi Mã linh thú, hai mày nhăn lại, đôi mắt lạnh lùng nhìn nó.Đến khi nhìn thấy vết máu nằm giữa mi tâm* của Phi Mã linh thú, Hàn Băng vô cùng hoảng hốt. Vội vàng lấy một cái khăn tay ra, Hàn Băng nhanh chân bước đến muốn lau đi vết máu trên trán nó nhưng không kịp nữa rồi!*giữa mi tâm: vị trí nằm ở giữa hai mắt.Một ánh sáng hình tròn nhanh chóng hiện ra dưới chân Hàn Băng cùng Phi Mã linh thú.Hàn Băng di chuyển qua một bên muốn thoát khỏi vòng tròn trận pháp đó nhưng nàng đi đến đâu, vòng tròn liền dời theo đến đấy.Vòng tròn trận pháp hoa văn vô cùng phức tạp, chi chít những hình ảnh kì lạ nhưng lại vô cùng xinh đẹp.Hàn Băng nhăn mày, cảm thấy không trốn được nữa liền đứng tại chỗ. Ánh sáng dưới chân lóe sáng, bao bọc Hàn Băng và Phi Mã linh thú lại.Hàn Băng đứng trong trận pháp cảm thấy vô cùng thoải mái, những vết thương trên người như tự động biến mất! Không những vậy, Hàn Băng cảm nhận được một năng lượng sức mạnh nhanh chóng tiến nhập vào cơ thể mình. Sau khi sức mạnh kia tiến nhập vào liền vô cùng ngoan ngoãn, hòa làm một với nội lực của nàng.Sau khi nhận thấy điều này, Hàn Băng vô cùng kinh ngạc. Ánh sáng trận pháp bắt đầu yếu đi rồi biến mất, trước mắt Hàn Băng là một tờ giấy trôi lơ lửng trên không trung.Tờ giấy có màu trắng, chữ màu đỏ, chữ viết trên đó chính là thông tin về Phi Mã linh thú.Trên tờ giấy viết rằng: "Phi Mã linh thú là một loại linh thú có cánh, lông có màu trắng tinh như tuyết. Có thể bay trên không trung với vận tốc hai trăm dặm* trên một giờ. Nếu chạy trên mặt đất sẽ đạt được vận tốc tương đương với bay trên không. Ngoài ra, Phi Mã linh thú còn có thể chạy trên mặt nước mà không lo bị chìm. Phi Mã linh thú có lông cánh và vó ngựa vô cùng cứng cáp, độ cứng có thể so với thép ngàn năm."*1 dặm = 1,609 km = 1609m (theo chuẩn quốc tế)1 dặm = 0,5 km = 500m (theo đơn vị TQ).Ở đây Miki lấy theo đơn vị đo TQ, mặc dù Miki viết có phần giống như truyện TQ nhưng vì đây là truyện cổ nên mọi người chớ hiểu nhầm đây là truyện Trung Quốc nhé! ^^Hàn Băng khóe mắt giật giật, cả mặt đen thành một đoàn. Liếc mắt lên trên cùng, hình Phi Mã linh thú liền đập vào mắt nàng. Lướt xuống một chút, tên? Chưa đặt tên ư?"Tiểu Mã. Tiểu Mã nghe cũng được đấy!" Hàn Băng không suy nghĩ gì thốt lên.Tờ giấy lóe sáng một cái, tên Tiểu Mã đã có trên đó. Hàn Băng lúc này vô cùng bất ngờ, nàng lại đi quan tâm một con vật! Lại còn là con vật ép mình khế ước với nó nữa chứ!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương