Nghiện Sủng: Quân Gia Thần Bí Kiều Thê
Chương 830: Vô tình gặp mặt ở quán bar (1)
* Cô bị sao thế? Có nghiêm trọng không? Bác sĩ nói thế nào?” “Không nghiêm trọng, truyền nước xong là có thể về rồi.” “Vậy thì tốt Có có đói bụng không, có muốn ăn chút gì không? Tôi mang cháo trắng nấu với hột vịt bách thảo đến, còn có mấy món điểm tâm nữa, đều rất thanh đạm, hay cô ăn một bát nhé?” Lâm Tĩnh lắc đầu Hiện giờ cô không muốn ăn uống gì cả Cô ngẩn ngơ nhìn Lục Phong, như nhìn thấy gương mặt của Phó Thần Hiên đang xuất hiện, đầu óc mơ hồ. Lục Phong nói chuyện cùng Lâm Tĩnh, nhưng nói hồi lâu cô cũng không đáp lại, quay đầu nhìn thì phát hiện cô đang sững sờ nhìn3mình, ánh mắt bị thương Anh hơi khựng lại, cô không phải đang nhìn mình mà nhớ tới ai khác đấy chứ? n thấy không nên hỏi, trực giác nói cho anh biết, người Lâm Tĩnh đang nghĩ đến chính là người khiến cô say đến nhập viện. Lục Phong biết Lâm Tĩnh không phải bị bệnh, vừa rồi anh đã hỏi y tá về bệnh tình của Lâm Tĩnh, anh muốn mở miệng hỏi tại sao cô uống nhiều như vậy, những lời mắc lại ở đầu mối Anh lắc đầu, quên đi, bây giờ không phải là lúc. Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, là Giản Đan trở về Giản Đan thấy trong phòng bệnh có người thì ngẩn ra Thật sự Lâm Tĩnh quen biết rất1ít, bình thường cũng không thấy cô ấy liên lạc với ai, nay cô ấy nằm viện lại có người đến thăm, lại còn là đàn ông, nên tất nhiên sẽ khiến cô chú ý. “Tĩnh Tĩnh, đây là ai thế?” “Chào cô, tôi là Lục Phong, là đồng nghiệp của Lâm Tĩnh, nghe nói cô ấy bị bệnh nên đến thăm.” Lục phong chủ động giới thiệu bản thân Giản Đan cười gật đầu: “Chào anh chào anh, ừm.. Tôi là Giản Đan, là bạn thân của Lâm Tĩnh.” “Lâm Tĩnh, bạn cô đã trở về, vậy tôi về trước đây.” Lục Phong chào tạm biệt “Được, cảm ơn anh đã đến thăm tôi.” Lâm Tĩnh đáp. Giản Đan nhìn anh ta rời đi, sau đó3nhìn sang Lâm Tĩnh: “Đây là người đang theo đuổi cậu phải không?” “Không phải, chỉ là đồng nghiệp bình thường thôi.” Lâm Tĩnh tỏ vẻ thờ ơ. Giản Đan nhìn sang bó hoa và cái bình giữ nhiệt kia, tỏ vẻ không tin Đồng nghiệp bình thường mà tặng những thứ này sao? Có điều, bây giờ không phải lúc trêu chọc Lâm Tĩnh, cô đặt cháo vừa mua qua một bên: “Tớ chỉ mua được cháo trắng, cậu có muốn ăn một miếng không?” Lâm Tĩnh lắc đầu, hiện giờ cô thật sự không muốn ăn chút nào cả. Giản Đan cũng không ép cô, đặt đồ sang một bên: “Không muốn ăn thì lát nữa ăn sau.” Cô nhìn lên bình nước, đã3sắp truyền xong: “Tạm thời cậu nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc đi, tớ canh chừng cho.” “Giản Đan, cậu trở về nghỉ đi.” Lâm Tĩnh đoán có lẽ Giản Đan đã trông cô cả đêm, chương truyện mới hôm nay nhất định vẫn chưa viết xong. “Sắp xong rồi, tớ chờ cậu cùng về luôn, để một mình cậu ở đây tớ cũng không yên tâm.” Giản Đan nói Tối qua dáng vẻ của Lâm Tĩnh rất đáng sợ, bây giờ nhớ lại mà trong lòng cô vẫn còn thấy sợ. Lâm Tĩnh thấy cô kiên trì, thì không nói gì nữa, dù sao nhiều lắm cũng chỉ là nửa tiếng nữa Truyền nước xong, Lâm Tĩnh ăn chút cháo trắng Giản Đan mua, Giản Đan9chỉ vào chỗ hoa và bình giữ nhiệt mà Lục Phong mang tới: “Những thứ này thì làm sao đây?” “Mang bình giữ nhiệt về đi, ngày mai đi làm tớ trả cho anh ấy, hoa thì không cần.” “Vì sao không cần, cậu không thích thì cho tớ là được.” Giản Đan ôm lấy bó hoa, nói. Lâm Tĩnh thản nhiên đáp: “Nếu cậu thích thì cứ lấy đi.” Về đến nhà, Lâm Tĩnh đi thẳng vào phòng, đầu cô rất đau, cần được ngủ, thế nhưng cô vẫn không thể ngủ yên, trong mơ đều là những hình ảnh kỳ lạ. Giản Đan thường xuyên đến xem cô, tất nhiên nhận ra cô ngủ không yên giấc, nhưng cô ấy không phải là bác sĩ, càng không phải là bác sĩ tâm lý, nên thật sự bất lực trước tình trạng của Lâm Tĩnh Từ tình huống của Lâm Tĩnh tối qua cho thấy, cô nhất định có bệnh tâm lý, mà nguyên nhân lớn nhất có thể là do mâu thuẫn với gia đình. Giản Đan quen Lâm Tỉnh đã lâu, nhưng rất ít khi nghe Lâm Tĩnh nhắc tới gia đình mình Cô không biết ba mẹ Lâm Tĩnh làm gì, chỉ biết Lâm Tỉnh rất không thích nhắc tới người nhà Mà qua tình huống tối qua, có thể thấy rõ quan hệ của cô với người nhà rất căng thẳng Đây cũng là lần đầu tiên Giản Đạn biết được, thì ra Lâm Tĩnh còn có một em trai, nhưng xem ra người em đó hình như đã mất. Lâm Tĩnh ngủ không lâu, khi tỉnh lại, Giản Đạn đang ở phòng bếp làm cơm, thấy cô đi ra thì nói: “Cơm sắp ăn được rồi, cậu ngồi đợi một chút đi.” Sáng nay Lâm Tĩnh không ăn gì, lại đi truyền nước, tất nhiên bữa trưa không thể ăn bên ngoài Nhưng khả năng nấu nướng của Giản Đan có hạn, không thể nấu được nhiều món, cho nên chỉ nấu chút mì. Lâm Tĩnh gật đầu, có điều lại không đi ra ngoài, mà đi lấy hai cái bát cho Giản Đan Hai người ngồi đối diện nhau, im lặng ăn Thỉnh thoảng, Giản Đan lại nhìn Lâm Tĩnh, từ khi tỉnh lại đến giờ Lâm Tĩnh chưa hề tươi cười chút nào “Cậu muốn nói gì à?” Lâm Tĩnh hỏi cô. Giản Đan do dự vài giây, rồi cắn răng nói: “Tĩnh Tĩnh, bây giờ Phó Thần Hiên đã có bạn gái, cậu định làm thế nào?” Ánh mắt Lâm Tĩnh lập tức tối sầm lại Đây là chuyện mà cô không muốn nhớ tới nhất Cô thà rằng đêm qua không đến tìm Phó Thần Hiên, như vậy cô sẽ không biết được sự thật này. “Tĩnh Tĩnh, tớ biết cậu rất thích Phó Thần Hiên, theo lý mà nói, chuyện tình cảm không phân biệt đúng sai, nhưng bây giờ anh ấy có người yêu rồi, cậu vẫn muốn tiếp tục níu kéo sao?” Giản Đan rất lo lắng Đây là bạn thân nhất của cô, cô thật lòng muốn tốt cho bạn mình Nếu Lâm Tĩnh vẫn cố chấp, thì người bị tổn thương chắc chắn là cô ấy Chẳng may cô ấy lại làm ra chuyện gì, vậy thì sẽ càng khó chấm dứt. Lâm Tĩnh mím môi. “Tĩnh Tỉnh, cậu đừng hiểu lầm, tớ không có ý gì khác, chỉ sợ cậu bị tổn thương mà thôi.” “Tớ biết Giản Đan, tớ có chừng mực mà.” Lâm Tĩnh thản nhiên đáp, đáy mắt đầy đau buồn Cô đúng là thích Phó Thần Hiên, nếu Phó Thần Hiên không có người yêu, thì dù phải theo đuổi cả đời, cô cũng sẽ kiên trì Nhưng anh đã có người yêu, nên tình cảm của cô sẽ làm phiền đến anh Cô không muốn phá hoại tình cảm của người khác Dù không thể chúc phúc, nhưng cô vẫn có thể học cách từ bỏ. Giản Đan nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm May mà Lâm Tĩnh không cố chấp: “Ăn mì, ăn mì đi, ăn nhiều một chút, trong nồi vẫn còn đó.” Lâm Tĩnh ừ một tiếng, rồi cúi đầu ăn mì, có điều không có khẩu vị, nên chỉ ăn một chút rồi thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương