Nghiện Sủng: Quân Gia Thần Bí Kiều Thê
Chương 869: Hy vọng con không hối hận (2)
* Phó Thần Hiên buồn cười, tỏ ra ấm ức: “Mẹ, lẽ nào con không thể tặng hoa cho mẹ vui vì biết ơn và ghi nhớ công ơn nuôi dưỡng của mẹ sao?” Thẩm Thanh Lan nhìn con trai, nửa cười nửa không, tỏ ra “con cảm thấy mẹ sẽ tin con sao”. Phó Thần Hiên sờ mũi một cái Từ lúc nào mà hình tượng của anh ở trong lòng mẹ lại tệ thế này vậy? Khóe mắt chợt nhìn thấy người nào đó đi từ trên cầu thang xuống, Phó Thần Hiên cong môi, tươi cười rạng rỡ, sau đó ôm lấy vai của mẹ: “Mẹ, con yêu mẹ, mẹ là người phụ nữ con yêu nhất đời, cũng là người phụ nữ xinh3đẹp nhất mà con từng thấy.” Thẩm Thanh Lan cười ha ha, nhận lấy bó hoa Tuy không biết nhóc con này đang giở trò quỷ gì, có điều hoa cũng khá đẹp. Phó Hoành Dật vừa đi xuống cầu thang thì nghe thấy con trai đang “bày tỏ tình cảm sâu nặng” với vợ mình, ánh mắt ông lạnh xuống, nhất là khi nhìn thấy bó hoa tươi, ánh mắt càng lạnh hơn Phó Thư Nghệ đi sau Phó Hoành Dật, tất nhiên cũng nhìn thấy cảnh này, chỉ biết để trán Anh cô có trẻ con không cơ chứ, từ nhỏ đến lớn luôn thích chơi trò này, không thấy chán sao? Coi chừng lát nữa ba đợi mẹ không có mặt sẽ chỉnh chết anh. Phó Thần1Hiên từ nhỏ đã dẻo miệng, rất biết dỗ dành người khác Từ sau khi thấy Phó Hoành Dật tặng hoa cho Thẩm Thanh Lan, khiến bà vô cùng vui vẻ, thì anh liền học theo Cứ lễ, Tết gì cũng sẽ tặng hoa cho Thẩm Thanh Lan, sẵn tiện còn bày tỏ tình cảm, hơn nữa lần nào cũng thích làm ở trước mặt Phó Hoành Dật Dáng vẻ khiêu khích này, Phó Hoành Dật thấy mà ngửa tay, không ít lần chỉnh anh sau lưng Thẩm Thanh Lan. Chỉ mấy năm anh đi du học mới không chơi trò nhàm chán này, không ngờ sáng nay lại bắt đầu nữa. Phó Hoành Dật đi tới bên cạnh Thẩm Thanh Lan, cầm lấy bó hoa trong lòng bà:6“Ăn cơm thôi, mới sáng sớm đã ngửi mùi hoa nồng thế này, rất dễ ảnh hưởng tới khẩu vị” Nói xong, lập tức ôm Thẩm Thanh Lan đi về phía phòng ăn, Coi Phó Thần Hiên là không khí, không thèm liếc nhìn lấy một cái. Phó Thần Hiên đứng tại chỗ, Phó Thư Nghệ đi tới vỗ vai anh: “Anh, anh bớt trẻ con lại đi.” Phó Thần Hiên sờ mũi một cái Gì chứ, anh thật lòng cảm ơn mẹ vì đã sinh ra và nuôi dưỡng anh mà Chỉ đáng tiếc người nhà không ai tin anh. “Thư Nghệ, sáng nay em có tiết học không?” Phó Thần Hiên nhớ tới người nào đó đang đau khổ một mình ở nhà riêng, nên hỏi em4gái. “Không có, hôm nay đến chiều mới có tiết, sao vậy?” Cũng vì sáng nay không có tiết, nên tối qua cô mới về nhà. “Vậy em đến xem Tuấn Nam đi, sẵn tiện mang cho cậu ta chút cháo luôn.” Buổi sáng đi mua hoa, anh đã nhờ dì giúp việc nấu cháo. Phó Thư Nghệ lo lắng hỏi: “Anh Tuấn Nam làm sao vậy?” “Không sao cả, tối qua cậu ta uống hơi nhiều, anh lo sáng nay cậu ta khó chịu, nên bảo em mang chút cháo đến đó cho cậu ta ăn thôi.” Nếu là bình thường, Phó Thần Hiên sẽ không nỡ để em gái đi chăm sóc Bạch Tuấn Nam đâu, chỉ nể tình lần này thấy cậu ta đáng thương3như thế, anh mới miễn cưỡng nói giúp thôi. Phó Thư Nghệ vừa nghe vậy thì chẳng còn tinh thần ăn cơm nữa, trực tiếp đến nhà bếp, sau đó lấy bình giữ nhiệt đi Phó Thần Hiên hừ một tiếng, có cần nôn nóng nhanh nhẹn thể không Bạch Tuấn Nam đang ngủ thì nghe tiếng chuông cửa, bèn cau mày ra mở cửa, còn vừa đi vừa xoa trán, bây giờ đầu anh rất đau Không ngờ ngoài cửa lại là Phó Thư Nghệ, Bạch Tuấn Nam ngẩn ra: “Thư Nghệ, tại sao em đến đây?” Phó Thư Nghệ lo lắng nhìn anh: “Em nghe anh em nói tối qua anh uống say, em lo sáng nay anh sẽ khó chịu, nên mang cháo đến cho anh Bây giờ anh đau đầu lắm phải không?” Cô để ý thấy Bạch Tuấn Nam đang xoa trán. Bạch Tuấn Nam nghiêng người để Phó Thư Nghệ đi vào: “Anh không sao, uống chút nước mật ong sẽ khỏe thôi.” Phó Thư Nghệ đi vào phòng bếp, lúc trở ra thì không chỉ pha nước mật ong, còn múc cháo ra bát mang ra cho anh “Anh Tuấn Nam, anh rửa mặt trước đi, rồi ra ăn cơm.” Phó Thư Nghệ vừa đặt bát xuống bàn cơm, vừa nói với Bạch Tuấn Nam đứng bên cạnh. Bạch Tuấn Nam lẳng lặng nhìn cô, nghe cô nói xong mà vẫn không động đậy Phó Thư Nghệ quay đầu lại, khó hiểu nhìn anh Bạch Tuấn Nam đi đến, dứt khoát ôm cô vào lòng. Phó Thư Nghệ để cho anh ôm, thậm chí còn đưa tay ôm lấy hồng anh Tuy Bạch Tuấn Nam không nói gì, nhưng cô có thể cảm nhận được tâm trạng của anh không ổn Trên đường đến đây, cô đã suy đoán nguyên nhân khiến Bạch Tuấn Nam uống say, chắc hẳn là có liên quan đến chuyện hôm qua mẹ anh đến tìm mình Trong lòng cô hơi hối hận, nếu biết trước sẽ thế này thì cô đã không nói cho anh biết chuyện đó. “Anh Tuấn Nam, em sẽ luôn ở bên anh.” Phó Thư Nghệ khẽ nói Bạch Tuấn Nam ừ một tiếng, ôm cô càng chặt hơn. Một lúc lâu sau, Bạch Tuấn Nam mới buông cô ra, rồi đi vào phòng tắm rửa mặt Khi đi ra, Phó Thư Nghệ đã ngồi bên bàn ăn, đang chờ anh cùng ăn cơm. “Em chưa ăn sáng à?” “Em muốn ăn cùng anh.” Phó Thư Nghệ cười tủm tỉm Cô thật sự muốn như vậy Khi một người đang không vui, có người ăn cùng sẽ tốt hơn là cô đơn ăn một mình Ánh mắt Bạch Tuấn Nam dần hiện lên nét cười Thật ra, thể này cũng tốt, ít nhất vẫn còn có cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương