Nghiệt Đồ Không Thể Nuông Chiều!
Chương 17: Không Phải Của Ngươi, Là Của Đồ Nhi Nhà Ta
Chỉ cần có thể buông xuống cừu hận, sống tĩnh tâm một chút, phu phụ bọn họ, sống tiếp mười lăm, hai mươi năm cũng là chuyện rất dễ dàng.
Không nhìn hai kẻ đang bởi vì độc phát mà đau đến lăn lộn trên đất kia, lúc này, ánh mắt Dạ Uyên liền rơi vào trên người của nam hài mặc một thân kỳ lân phục, đang sợ hãi đứng ngây ra như phỗng kia.
Y chỉ bước ra một bước, trong nháy mắt, thân ảnh cũng đã xuất hiện ở trước mặt của đối phương.
Không cho hắn cơ hội bỏ chạy, Định Thân Thuật vừa giáng xuống, cả người hắn liền lập tức cứng ngắc tại chỗ.
Chưa để hắn kịp thốt ra điều gì, thì ở đối diện, Dạ Uyên đã trực tiếp phong bế ngũ giác của hắn, khiến hắn giữ lại ý thức, nhưng lại tạm thời đánh mất cảm quan về thế giới bên ngoài, tỉ như thị giác, thính giác, cùng với cảm giác đau,...
Dạ Uyên đương nhiên sẽ không giết nam hài này, thế nhưng, đó cũng không có nghĩa là đồ của đồ nhi nhà y, y sẽ bỏ mặc, không đòi về.
Động tác của Dạ Uyên rất nhanh, gần như chưa đến nửa khắc, bất kể là Kiếm Cốt hay tinh huyết của Thất Khiếu Linh Lung Tâm, cũng đều đã bị y đoạt lại.
Nhìn xem khối xương nhỏ bằng đốt ngón tay, tỏa ra hào quang rực rỡ không chút tạp chất, lại ẩn chứa kiếm khí kinh người, như có thể trảm thiên diệt địa đang lơ lửng trong tay mình, Dạ Uyên liền thấp giọng gọi: "Cảnh Lung, đến đây."
Đến khi Sở Cảnh Lung đã đi đến bên cạnh mình, y mới phất tay, để Kiếm Cốt cùng tinh huyết chầm chậm sát nhập vào trong thể nội của hắn.
Căn cốt mất đi nhiều năm lại được bổ khuyết, quá trình này không những không đau, mà còn giống như ngâm mình trong nước ấm, vô cùng thoải mái.
Ngay cả cảnh giới đã trì trệ rất lâu, giờ phút này, cuối cùng cũng bắt đầu đột phá.
Sau khi nhét một viên đan dược trị liệu vào trong miệng đối phương, nhìn thấy vết thương trên ngực đối phương chậm rãi lành lại, Dạ Uyên lúc này mới thu hồi Định Thân Thuật, giải phong ngũ giác cho hắn.
"Kiếm Cốt của ta!" Lồng ngực ẩn ẩn đau, ngũ giác chỉ vừa khôi phục, Sở Cảnh Ninh đã lập tức cảm nhận được dị thường trong cơ thể mình.
Nhìn xem nam hài có gương mặt giống với Sở Cảnh Lung đến năm, sáu phần trước mặt, Dạ Uyên chỉ lạnh lùng sửa lại lời nói của hắn: "Không phải của ngươi, là của đồ nhi nhà bổn tọa."
Đồ vật cướp đoạt từ người khác, cho dù có giữ trong tay lâu đến mức nào đi nữa, thì chung quy vẫn không thể biến thành của mình.
Chỉ cần sau này, Sở Cảnh Ninh có thể bằng vào tư chất của mình, từng bước một đạp lên đỉnh thương khung, thì cứ việc đến tìm y báo thù, y sẽ tùy thời phụng bồi.
"Từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ là Đế Chủ mới của Sở gia. Nếu có kẻ dám dị nghị, thì cứ việc đến Cửu U Chi Địa tìm bổn tọa, bổn tọa sẽ chống lưng cho ngươi." Lời này của Dạ Uyên là nói với tên thuộc hạ thân tín kia của Sở Kinh Hàn.
Bởi vì trong lòng y, mạng sống của đồ nhi, căn bản không phải là chức vị Đế Chủ nhỏ nhoi có thể so sánh.
Bằng vào việc đối phương năm đó đã tha mạng cho hắn, thì đối phương còn xứng có được nhiều thứ hơn thế này.
"Đi thôi." Nắm tay Sở Cảnh Lung, Dạ Uyên thậm chí còn chẳng thèm xé rách hư không, mà cứ vậy đi từ cửa lớn, nghênh ngang rời khỏi nơi này.
Một đường thông suốt, không người dám đứng ra ngăn cản, cho đến khi rời khỏi địa vực của Sở gia, Dạ Uyên mới ngừng lại, dùng thần thức kiểm tra căn cốt của Sở Cảnh Lung: "Trên người có chỗ nào khó chịu không?"
"Không có, sư tôn, ta cảm thấy rất nhẹ nhõm." Không chỉ thân thể, mà cả đáy lòng cũng đều như thế, trút được một phần gánh nặng, cả người cũng thư thả hơn nhiều.
Nhìn xem bàn tay tinh xảo, nhưng lại vô cùng vững vàng đang nắm chặt lấy tay mình của sư tôn, trong thoáng chốc, Sở Cảnh Lung chỉ cảm thấy, thời gian dường như đang ngừng lại, vạn vật trên thế gian cũng trở nên vô vị, không còn ý nghĩa gì.
Bàn tay âm thầm siết chặt thêm một chút, hắn chỉ muốn cứ vậy nắm lấy tay sư tôn, cảm nhận hơi ấm của y, cùng y đi đến thiên hoang địa lão, vĩnh thế trường tồn...
Ghé vào thành trì của Nhân Giới, sau khi mua xong y phục mới, chân trước vừa rời khỏi, chân sau, hai sư đồ Dạ Uyên đã không khỏi bị cảnh đẹp trước mắt làm ngây ngẩn một chút.
Những hạt tuyết đầu tiên của mùa đông đang bắt đầu rơi, bao phủ kinh thành phồn hoa, khiến toàn bộ đất trời đều trở nên trắng xóa.
"Tuyết năm nay dường như rơi trễ hơn mọi năm..." Nhẹ giọng cảm khái, có linh lực hộ thân, dù đi dưới trời tuyết, trên người Dạ Uyên vẫn không đọng lại một bông tuyết nào.
Chỉ là, đi hai bước, rũ mắt nhìn bóng dáng đơn bạc của thiếu niên đang lẳng lặng theo sau mình, Dạ Uyên liền chầm chậm cởi áo choàng ra, khoác lên cho hắn.
"Còn lạnh không?"
Lông của Yêu Đế khoác lên người, không chỉ thủy hỏa bất xâm, đao thương bất nhập, mà hiển nhiên cũng sẽ ấm áp vô cùng.
Nhưng khi nghe Dạ Uyên hỏi, Sở Cảnh Lung vẫn nhẹ nhàng lắc đầu.
Không ngoài dự đoán, một giây sau, nghĩ cũng không nghĩ nhiều, Dạ Uyên đã lập tức vươn tay, dùng đôi tay của mình bao trọn lấy tay hắn, dùng linh lực giúp hắn ủ ấm tay: "Bây giờ thì sao?"
Có lẽ Dạ Uyên cũng không phát hiện, hành động cùng lời nói của bản thân bây giờ nếu đặt ở hiện đại, thì đã chẳng khác gì bạn trai đang dỗ dành bạn gái...
Nhìn xem thiếu niên bị bao khỏa trong áo choàng, chỉ lộ ra gương mặt không biết là bị lạnh hay bởi vì ngượng ngùng mà có hơi ửng hồng, Dạ Uyên liền không kiềm được mà xoa đầu hắn: "Được rồi, đi thôi."
**Aaaaa, sư tôn, ta cũng lạnh aaasaaa, ngài mau tới đây ôm ấp ta đi...
Không nhìn hai kẻ đang bởi vì độc phát mà đau đến lăn lộn trên đất kia, lúc này, ánh mắt Dạ Uyên liền rơi vào trên người của nam hài mặc một thân kỳ lân phục, đang sợ hãi đứng ngây ra như phỗng kia.
Y chỉ bước ra một bước, trong nháy mắt, thân ảnh cũng đã xuất hiện ở trước mặt của đối phương.
Không cho hắn cơ hội bỏ chạy, Định Thân Thuật vừa giáng xuống, cả người hắn liền lập tức cứng ngắc tại chỗ.
Chưa để hắn kịp thốt ra điều gì, thì ở đối diện, Dạ Uyên đã trực tiếp phong bế ngũ giác của hắn, khiến hắn giữ lại ý thức, nhưng lại tạm thời đánh mất cảm quan về thế giới bên ngoài, tỉ như thị giác, thính giác, cùng với cảm giác đau,...
Dạ Uyên đương nhiên sẽ không giết nam hài này, thế nhưng, đó cũng không có nghĩa là đồ của đồ nhi nhà y, y sẽ bỏ mặc, không đòi về.
Động tác của Dạ Uyên rất nhanh, gần như chưa đến nửa khắc, bất kể là Kiếm Cốt hay tinh huyết của Thất Khiếu Linh Lung Tâm, cũng đều đã bị y đoạt lại.
Nhìn xem khối xương nhỏ bằng đốt ngón tay, tỏa ra hào quang rực rỡ không chút tạp chất, lại ẩn chứa kiếm khí kinh người, như có thể trảm thiên diệt địa đang lơ lửng trong tay mình, Dạ Uyên liền thấp giọng gọi: "Cảnh Lung, đến đây."
Đến khi Sở Cảnh Lung đã đi đến bên cạnh mình, y mới phất tay, để Kiếm Cốt cùng tinh huyết chầm chậm sát nhập vào trong thể nội của hắn.
Căn cốt mất đi nhiều năm lại được bổ khuyết, quá trình này không những không đau, mà còn giống như ngâm mình trong nước ấm, vô cùng thoải mái.
Ngay cả cảnh giới đã trì trệ rất lâu, giờ phút này, cuối cùng cũng bắt đầu đột phá.
Sau khi nhét một viên đan dược trị liệu vào trong miệng đối phương, nhìn thấy vết thương trên ngực đối phương chậm rãi lành lại, Dạ Uyên lúc này mới thu hồi Định Thân Thuật, giải phong ngũ giác cho hắn.
"Kiếm Cốt của ta!" Lồng ngực ẩn ẩn đau, ngũ giác chỉ vừa khôi phục, Sở Cảnh Ninh đã lập tức cảm nhận được dị thường trong cơ thể mình.
Nhìn xem nam hài có gương mặt giống với Sở Cảnh Lung đến năm, sáu phần trước mặt, Dạ Uyên chỉ lạnh lùng sửa lại lời nói của hắn: "Không phải của ngươi, là của đồ nhi nhà bổn tọa."
Đồ vật cướp đoạt từ người khác, cho dù có giữ trong tay lâu đến mức nào đi nữa, thì chung quy vẫn không thể biến thành của mình.
Chỉ cần sau này, Sở Cảnh Ninh có thể bằng vào tư chất của mình, từng bước một đạp lên đỉnh thương khung, thì cứ việc đến tìm y báo thù, y sẽ tùy thời phụng bồi.
"Từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ là Đế Chủ mới của Sở gia. Nếu có kẻ dám dị nghị, thì cứ việc đến Cửu U Chi Địa tìm bổn tọa, bổn tọa sẽ chống lưng cho ngươi." Lời này của Dạ Uyên là nói với tên thuộc hạ thân tín kia của Sở Kinh Hàn.
Bởi vì trong lòng y, mạng sống của đồ nhi, căn bản không phải là chức vị Đế Chủ nhỏ nhoi có thể so sánh.
Bằng vào việc đối phương năm đó đã tha mạng cho hắn, thì đối phương còn xứng có được nhiều thứ hơn thế này.
"Đi thôi." Nắm tay Sở Cảnh Lung, Dạ Uyên thậm chí còn chẳng thèm xé rách hư không, mà cứ vậy đi từ cửa lớn, nghênh ngang rời khỏi nơi này.
Một đường thông suốt, không người dám đứng ra ngăn cản, cho đến khi rời khỏi địa vực của Sở gia, Dạ Uyên mới ngừng lại, dùng thần thức kiểm tra căn cốt của Sở Cảnh Lung: "Trên người có chỗ nào khó chịu không?"
"Không có, sư tôn, ta cảm thấy rất nhẹ nhõm." Không chỉ thân thể, mà cả đáy lòng cũng đều như thế, trút được một phần gánh nặng, cả người cũng thư thả hơn nhiều.
Nhìn xem bàn tay tinh xảo, nhưng lại vô cùng vững vàng đang nắm chặt lấy tay mình của sư tôn, trong thoáng chốc, Sở Cảnh Lung chỉ cảm thấy, thời gian dường như đang ngừng lại, vạn vật trên thế gian cũng trở nên vô vị, không còn ý nghĩa gì.
Bàn tay âm thầm siết chặt thêm một chút, hắn chỉ muốn cứ vậy nắm lấy tay sư tôn, cảm nhận hơi ấm của y, cùng y đi đến thiên hoang địa lão, vĩnh thế trường tồn...
Ghé vào thành trì của Nhân Giới, sau khi mua xong y phục mới, chân trước vừa rời khỏi, chân sau, hai sư đồ Dạ Uyên đã không khỏi bị cảnh đẹp trước mắt làm ngây ngẩn một chút.
Những hạt tuyết đầu tiên của mùa đông đang bắt đầu rơi, bao phủ kinh thành phồn hoa, khiến toàn bộ đất trời đều trở nên trắng xóa.
"Tuyết năm nay dường như rơi trễ hơn mọi năm..." Nhẹ giọng cảm khái, có linh lực hộ thân, dù đi dưới trời tuyết, trên người Dạ Uyên vẫn không đọng lại một bông tuyết nào.
Chỉ là, đi hai bước, rũ mắt nhìn bóng dáng đơn bạc của thiếu niên đang lẳng lặng theo sau mình, Dạ Uyên liền chầm chậm cởi áo choàng ra, khoác lên cho hắn.
"Còn lạnh không?"
Lông của Yêu Đế khoác lên người, không chỉ thủy hỏa bất xâm, đao thương bất nhập, mà hiển nhiên cũng sẽ ấm áp vô cùng.
Nhưng khi nghe Dạ Uyên hỏi, Sở Cảnh Lung vẫn nhẹ nhàng lắc đầu.
Không ngoài dự đoán, một giây sau, nghĩ cũng không nghĩ nhiều, Dạ Uyên đã lập tức vươn tay, dùng đôi tay của mình bao trọn lấy tay hắn, dùng linh lực giúp hắn ủ ấm tay: "Bây giờ thì sao?"
Có lẽ Dạ Uyên cũng không phát hiện, hành động cùng lời nói của bản thân bây giờ nếu đặt ở hiện đại, thì đã chẳng khác gì bạn trai đang dỗ dành bạn gái...
Nhìn xem thiếu niên bị bao khỏa trong áo choàng, chỉ lộ ra gương mặt không biết là bị lạnh hay bởi vì ngượng ngùng mà có hơi ửng hồng, Dạ Uyên liền không kiềm được mà xoa đầu hắn: "Được rồi, đi thôi."
**Aaaaa, sư tôn, ta cũng lạnh aaasaaa, ngài mau tới đây ôm ấp ta đi...
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương