Nghiệt Đồ Không Thể Nuông Chiều!
Chương 2: Thu Lưu Ba Cục Bột Nhỏ
**Đừng hỏi tại sao ba củ cải nhỏ lại bình tĩnh như vậy. Bởi vì nếu muốn biết thì xin hãy đọc lại phần giới thiệu truyện, hoặc tiếp tục theo dõi tiếp.
Nếu hỏi yếu điểm lớn nhất của Ma Thần Dạ Uyên là gì, thì đó chính là, trái tim già nua của y, hoàn toàn không có sức chống cự với những thứ đáng yêu!
Dạ Uyên không biết Thiên Cơ lão nhân đã "trộm" được ba nam hài này từ nơi nào.
Nhưng niên kỷ của bọn họ thì lại rất tương đồng, đều chỉ khoảng 8,9 tuổi.
Đối diện với việc bị "bắt cóc", bọn họ cũng không khóc không nháo gì cả, thậm chí còn rất to gan, dám tự bò khỏi lưng tiên hạc, chủ động đến gần y.
Thông qua thư truyền âm của Thiên Cơ Lão Nhân, Dạ Uyên xem như có thể miễn cưỡng phân biệt được danh tính của ba cục bột nhỏ này.
Hài tử đầu tiên mặc một bộ áo gai vô cùng cũ kĩ, sắc mặt có chút nhợt nhạt, cho người ta cảm giác giống như là bệnh tật quấn thân, sức khỏe không được tốt cho lắm.
Nhưng đổi lại, tên lại rất dễ nghe, gọi là Sở Cảnh Lung.
So với hắn, nam hài thứ hai lại ăn mặc cao quý hơn rất nhiều, xiêm y là pháp bào của tiên gia, ngay cả đôi giày đang mang cũng là bảo vật ngàn vàng khó cầu, rõ ràng là thân phận rất không tầm thường.
Tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng hài tử này cũng đã mơ hồ hiện ra cốt cách của một mỹ nhân bại hoại, trắng trẻo mềm mại, môi hồng răng trắng, khiến người ta nhìn thấy liền không nhịn được muốn ôm ôm, hôn hôn.
Dường như tên là Mặc Ly Thần.
Về phần hài tử cuối cùng...cũng chính là người khiến Dạ Uyên không thể không nhìn nhiều thêm một chút.
Gia cảnh của hắn có lẽ cũng rất không tệ, chí ít, bộ huyền y mặc trên người cũng là loại vải thượng hạng hiếm thấy.
Mái tóc cột cao, đồng tử đen nhánh như hắc bảo thạch, nhưng khi nhìn về phía y, ánh mắt lại có chút sáng lên, tựa như sao sáng giữa tinh không, vô cùng rực rỡ.
Dạ Uyên có thể khẳng định, đây là lần đầu tiên bản thân gặp được đứa trẻ này, nhưng không hiểu vì sao, trong lòng y lại có cảm giác gì đó rất thân thuộc.
Giống như đã từng quen biết...
"Diệp Nhiên sao... Rõ ràng là chưa từng nghe qua."
Tuy rằng đã bị sự đáng yêu của đám nhóc con này làm cho ngây ngốc một chút, nhưng rất nhanh, sau khi lấy lại tinh thần, Dạ Uyên cũng đã nghiêm mặt dọa dẫm.
"Ta không phải sư tôn của các ngươi."
"Ta chính là người xấu, hơn nữa còn là người xấu thích ăn thịt hài đồng... Trước khi ta nổi giận, tốt nhất mau buông tay ra..."
Nếu không phải vì sợ vô ý đả thương mấy cục bột nhỏ này, bằng vào thực lực của y, một khi đã quyết tâm rời đi, thì chỉ bằng mấy cánh tay nhỏ bé đó, làm sao có thể bị giữ lại được?
Chỉ là, đám oắt con này so với tưởng tượng của Dạ Uyên, quả thật là còn to gan hơn rất nhiều.
Bị y dùng ngữ khí ác liệt, ra vẻ hung tợn hù dọa, không những không sợ hãi, bọn họ trái lại còn kiên quyết nắm chặt vạt áo của y hơn.
Mà tiểu oa nhi tựa như búp bê sứ tên là Mặc Ly Thần kia, thậm chí còn cong cong mi mắt, nãi thanh nãi khí nói: "Lão gia gia đã dặn dò chúng ta nhất định phải gọi ngài là sư tôn..."
"Hơn nữa, sư tôn xinh đẹp như vậy, làm sao có thể là người xấu được chứ?"
Dạ Uyên:???
Cho nên, chỉ cần vẻ ngoài xinh đẹp thì nhất định đều sẽ là người tốt à?
Chẳng lẽ mấy tiểu oa nhi này chưa từng nghe qua câu, nam nhân càng anh tuấn lại càng giỏi lừa người hay sao?
Nhưng khiến Dạ Uyên càng cảm thấy vô ngữ hơn chính là, sau khi nghe lời Sở Cảnh Lung nói, hai cục bột nhỏ khác thế mà còn nghiêm túc gật đầu, rõ ràng là rất tán đồng.
"Đúng vậy, sư tôn rất xinh đẹp. Rất thích sư tôn..."
Dạ Uyên:...........
Trên miệng đám oắt con này đều bôi mật à, tại sao cả đám đều giỏi nịnh nọt người khác như vậy chứ?
Nhưng cố tình, Dạ Uyên lại cứ không khống chế được mà trúng phải chiêu này.
Cho nên, khi nghe thấy một chuỗi tiếng kêu vang dội từ trong bụng bọn họ truyền tới, Dạ Uyên cũng chỉ có thể thở dài trong lòng, đạm mạc hỏi: "Trước khi tới đây, Thiên Cơ Lão Nhân không cho các ngươi ăn gì à?"
Đường đường là Thiên Cơ Các, chẳng lẽ lại keo kiệt đến mức ngay cả một bữa cơm cũng tính toán chi li sao?
Nào ngờ, Dạ Uyên không hỏi thì thôi, vừa hỏi, ba cục bột nhỏ trước mặt cũng đã lập tức gật đầu, sự ấm ức trong mắt gần như đều sắp hóa thành thực chất.
Phảng phất một giây sau liền sẽ trực tiếp òa khóc.
Dạ Uyên:............
Nghĩ kĩ lại thì, thọ nguyên sắp tận, lại lo lắng cho đại họa xảy ra trong tương lai, Thiên Cơ Lão Nhân có lẽ cũng đã sớm quên mất việc, ba hài tử này đều là người bình thường, vẫn cần phải ăn cơm.
Thiên Cơ Các nằm trên đảo Hồng Nguyên, từ nơi đó, muốn đến được Cửu U Chi Địa, thì tiên hạc phải bay qua Đông Hải, vượt ngang Đông Hoang, Trung Châu lẫn Tây Mạc.
Cho dù ngày đi vạn dặm, thì ít gì cũng phải mất ba ngày ba đêm!
Cho nên, có thể nói, bọn họ chí ít cũng đã bị bỏ đói không dưới ba ngày!
Bị ba đôi mắt ướt dầm dề này nhìn chằm chằm, Dạ Uyên không hiểu vì sao lại có cảm giác căng thẳng hơn cả khi đối đầu với thiên quân vạn mã, chư thiên thần ma.
Vô thức mím môi, trong lúc bất giác, ánh mắt Dạ Uyên liền chuyển dời đến trên người của con tiên hạc mập mạp, có lông vũ trắng tinh đang đậu ở ngay bên cạnh...
Bắt đầu rơi vào trầm tư...
Là nướng hay hầm đây?
Hoặc là cứ phủ một lớp bột, trực tiếp mang đi chiên?
Dù sao, y cũng đã rất lâu không được ăn KFC.
"........."
Tiên - KFC - hạc:???
Phảng phất cảm thấy ánh mắt đối phương nhìn mình có hơi không thích hợp, không chút do dự, tiên hạc cũng đã vội vã vỗ cánh bay đi.
Hù chết bảo bảo, nhân loại quả nhiên thật là đáng sợ mà!
Tiếc nuối nhìn theo bóng lưng của tiên hạc, Dạ Uyên rốt cuộc vẫn là thu hồi tâm tư đang bay xa của mình, lựa chọn buông tha cho nó, suy nghĩ đối sách khác.
**Thuộc tính nhân vật:
- -Tên: Dạ Uyên.
- -Sinh thần: không rõ.
- -Tuổi tác: Trên dưới 8 vạn tuổi.
- -Chiều cao: 1m81.
- -Tính cách: Ngoài lạnh trong nóng, bá đạo, ngạo kiều, thoát tuyến, biệt nữu, thổ tào, cá ướp muối, vạn nhân mê, băng sơn mỹ cường thụ.
- -Lý tưởng sống: Nói nhiều cũng chỉ bằng thừa, dù sao, có đám nghiệt đồ này, y có thể an ổn dưỡng lão, ngày ngày làm cá ướp muối, trải qua thời gian nhàn nhã mà người cao tuổi nên hưởng thụ được sao?
*Biệt nữu thụ: thụ nghĩ một đằng lại nói một nẻo, trong ngoài không đồng nhất.
*Thổ tào thụ: thụ nói chuyện khó nghe, dễ chọc giận người khác, nói nôm na chính là mỏ hỗn trong truyền thuyết.
*Thoát tuyến thụ: thụ có hành động và mạch suy nghĩ khác với người thường.
*Cá ướp muối: chỉ người không có chí cầu tiến, lười biếng, chỉ thích nằm ì một chỗ trơ mắt ra như cá ướp muối.
Nếu hỏi yếu điểm lớn nhất của Ma Thần Dạ Uyên là gì, thì đó chính là, trái tim già nua của y, hoàn toàn không có sức chống cự với những thứ đáng yêu!
Dạ Uyên không biết Thiên Cơ lão nhân đã "trộm" được ba nam hài này từ nơi nào.
Nhưng niên kỷ của bọn họ thì lại rất tương đồng, đều chỉ khoảng 8,9 tuổi.
Đối diện với việc bị "bắt cóc", bọn họ cũng không khóc không nháo gì cả, thậm chí còn rất to gan, dám tự bò khỏi lưng tiên hạc, chủ động đến gần y.
Thông qua thư truyền âm của Thiên Cơ Lão Nhân, Dạ Uyên xem như có thể miễn cưỡng phân biệt được danh tính của ba cục bột nhỏ này.
Hài tử đầu tiên mặc một bộ áo gai vô cùng cũ kĩ, sắc mặt có chút nhợt nhạt, cho người ta cảm giác giống như là bệnh tật quấn thân, sức khỏe không được tốt cho lắm.
Nhưng đổi lại, tên lại rất dễ nghe, gọi là Sở Cảnh Lung.
So với hắn, nam hài thứ hai lại ăn mặc cao quý hơn rất nhiều, xiêm y là pháp bào của tiên gia, ngay cả đôi giày đang mang cũng là bảo vật ngàn vàng khó cầu, rõ ràng là thân phận rất không tầm thường.
Tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng hài tử này cũng đã mơ hồ hiện ra cốt cách của một mỹ nhân bại hoại, trắng trẻo mềm mại, môi hồng răng trắng, khiến người ta nhìn thấy liền không nhịn được muốn ôm ôm, hôn hôn.
Dường như tên là Mặc Ly Thần.
Về phần hài tử cuối cùng...cũng chính là người khiến Dạ Uyên không thể không nhìn nhiều thêm một chút.
Gia cảnh của hắn có lẽ cũng rất không tệ, chí ít, bộ huyền y mặc trên người cũng là loại vải thượng hạng hiếm thấy.
Mái tóc cột cao, đồng tử đen nhánh như hắc bảo thạch, nhưng khi nhìn về phía y, ánh mắt lại có chút sáng lên, tựa như sao sáng giữa tinh không, vô cùng rực rỡ.
Dạ Uyên có thể khẳng định, đây là lần đầu tiên bản thân gặp được đứa trẻ này, nhưng không hiểu vì sao, trong lòng y lại có cảm giác gì đó rất thân thuộc.
Giống như đã từng quen biết...
"Diệp Nhiên sao... Rõ ràng là chưa từng nghe qua."
Tuy rằng đã bị sự đáng yêu của đám nhóc con này làm cho ngây ngốc một chút, nhưng rất nhanh, sau khi lấy lại tinh thần, Dạ Uyên cũng đã nghiêm mặt dọa dẫm.
"Ta không phải sư tôn của các ngươi."
"Ta chính là người xấu, hơn nữa còn là người xấu thích ăn thịt hài đồng... Trước khi ta nổi giận, tốt nhất mau buông tay ra..."
Nếu không phải vì sợ vô ý đả thương mấy cục bột nhỏ này, bằng vào thực lực của y, một khi đã quyết tâm rời đi, thì chỉ bằng mấy cánh tay nhỏ bé đó, làm sao có thể bị giữ lại được?
Chỉ là, đám oắt con này so với tưởng tượng của Dạ Uyên, quả thật là còn to gan hơn rất nhiều.
Bị y dùng ngữ khí ác liệt, ra vẻ hung tợn hù dọa, không những không sợ hãi, bọn họ trái lại còn kiên quyết nắm chặt vạt áo của y hơn.
Mà tiểu oa nhi tựa như búp bê sứ tên là Mặc Ly Thần kia, thậm chí còn cong cong mi mắt, nãi thanh nãi khí nói: "Lão gia gia đã dặn dò chúng ta nhất định phải gọi ngài là sư tôn..."
"Hơn nữa, sư tôn xinh đẹp như vậy, làm sao có thể là người xấu được chứ?"
Dạ Uyên:???
Cho nên, chỉ cần vẻ ngoài xinh đẹp thì nhất định đều sẽ là người tốt à?
Chẳng lẽ mấy tiểu oa nhi này chưa từng nghe qua câu, nam nhân càng anh tuấn lại càng giỏi lừa người hay sao?
Nhưng khiến Dạ Uyên càng cảm thấy vô ngữ hơn chính là, sau khi nghe lời Sở Cảnh Lung nói, hai cục bột nhỏ khác thế mà còn nghiêm túc gật đầu, rõ ràng là rất tán đồng.
"Đúng vậy, sư tôn rất xinh đẹp. Rất thích sư tôn..."
Dạ Uyên:...........
Trên miệng đám oắt con này đều bôi mật à, tại sao cả đám đều giỏi nịnh nọt người khác như vậy chứ?
Nhưng cố tình, Dạ Uyên lại cứ không khống chế được mà trúng phải chiêu này.
Cho nên, khi nghe thấy một chuỗi tiếng kêu vang dội từ trong bụng bọn họ truyền tới, Dạ Uyên cũng chỉ có thể thở dài trong lòng, đạm mạc hỏi: "Trước khi tới đây, Thiên Cơ Lão Nhân không cho các ngươi ăn gì à?"
Đường đường là Thiên Cơ Các, chẳng lẽ lại keo kiệt đến mức ngay cả một bữa cơm cũng tính toán chi li sao?
Nào ngờ, Dạ Uyên không hỏi thì thôi, vừa hỏi, ba cục bột nhỏ trước mặt cũng đã lập tức gật đầu, sự ấm ức trong mắt gần như đều sắp hóa thành thực chất.
Phảng phất một giây sau liền sẽ trực tiếp òa khóc.
Dạ Uyên:............
Nghĩ kĩ lại thì, thọ nguyên sắp tận, lại lo lắng cho đại họa xảy ra trong tương lai, Thiên Cơ Lão Nhân có lẽ cũng đã sớm quên mất việc, ba hài tử này đều là người bình thường, vẫn cần phải ăn cơm.
Thiên Cơ Các nằm trên đảo Hồng Nguyên, từ nơi đó, muốn đến được Cửu U Chi Địa, thì tiên hạc phải bay qua Đông Hải, vượt ngang Đông Hoang, Trung Châu lẫn Tây Mạc.
Cho dù ngày đi vạn dặm, thì ít gì cũng phải mất ba ngày ba đêm!
Cho nên, có thể nói, bọn họ chí ít cũng đã bị bỏ đói không dưới ba ngày!
Bị ba đôi mắt ướt dầm dề này nhìn chằm chằm, Dạ Uyên không hiểu vì sao lại có cảm giác căng thẳng hơn cả khi đối đầu với thiên quân vạn mã, chư thiên thần ma.
Vô thức mím môi, trong lúc bất giác, ánh mắt Dạ Uyên liền chuyển dời đến trên người của con tiên hạc mập mạp, có lông vũ trắng tinh đang đậu ở ngay bên cạnh...
Bắt đầu rơi vào trầm tư...
Là nướng hay hầm đây?
Hoặc là cứ phủ một lớp bột, trực tiếp mang đi chiên?
Dù sao, y cũng đã rất lâu không được ăn KFC.
"........."
Tiên - KFC - hạc:???
Phảng phất cảm thấy ánh mắt đối phương nhìn mình có hơi không thích hợp, không chút do dự, tiên hạc cũng đã vội vã vỗ cánh bay đi.
Hù chết bảo bảo, nhân loại quả nhiên thật là đáng sợ mà!
Tiếc nuối nhìn theo bóng lưng của tiên hạc, Dạ Uyên rốt cuộc vẫn là thu hồi tâm tư đang bay xa của mình, lựa chọn buông tha cho nó, suy nghĩ đối sách khác.
**Thuộc tính nhân vật:
- -Tên: Dạ Uyên.
- -Sinh thần: không rõ.
- -Tuổi tác: Trên dưới 8 vạn tuổi.
- -Chiều cao: 1m81.
- -Tính cách: Ngoài lạnh trong nóng, bá đạo, ngạo kiều, thoát tuyến, biệt nữu, thổ tào, cá ướp muối, vạn nhân mê, băng sơn mỹ cường thụ.
- -Lý tưởng sống: Nói nhiều cũng chỉ bằng thừa, dù sao, có đám nghiệt đồ này, y có thể an ổn dưỡng lão, ngày ngày làm cá ướp muối, trải qua thời gian nhàn nhã mà người cao tuổi nên hưởng thụ được sao?
*Biệt nữu thụ: thụ nghĩ một đằng lại nói một nẻo, trong ngoài không đồng nhất.
*Thổ tào thụ: thụ nói chuyện khó nghe, dễ chọc giận người khác, nói nôm na chính là mỏ hỗn trong truyền thuyết.
*Thoát tuyến thụ: thụ có hành động và mạch suy nghĩ khác với người thường.
*Cá ướp muối: chỉ người không có chí cầu tiến, lười biếng, chỉ thích nằm ì một chỗ trơ mắt ra như cá ướp muối.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương