Nghiệt Duyên: Cô Dâu Nuôi Từ Bé!
Chương 3: Tai nạn bất ngờ
Từ khi mà Lăng Dụ Triết và Lý Lan Hinh nói chuyện với nhau thì cô ta cũng không đến tìm anh nữa, nhưng cô ta lại làm bạn với Tống Giai Âm, tình bạn của họ cũng rất thắm thiết.
Cho đến hai năm sau, lúc này Lăng Hà Mật đã bảy tuổi, cô bé cũng đã ra dáng đại tiểu thư Lăng gia, cũng được Lăng Dụ Triết hết mực yêu thương, cảm nhận được tình yêu thương của cha và mẹ nuôi, Lăng Hà Mật cũng cố gắng trao dồi bản thân thật tốt, để không phụ lòng họ.
Cứ nghĩ cuộc sống của gia đình nhỏ của họ sẽ bình an như vậy đến mãi sau này, nhưng mà...
Hôm nay, là một ngày đẹp trời, Lăng Dụ Triết đã chuẩn bị sẵn sàng kế hoạch cầu hôn Tống Giai Âm, nếu thuận lợi thì ngày mai họ sẽ đi đăng ký kết hôn. Nhưng bất chợt Lăng thị lại có chút chuyện cần anh xử lý gấp, vì thế nên Tống Giai Âm muốn đưa con gái ra ngoài mua một ít thức ăn, lúc này thì Lý Lan Hinh lại đến.
- Giai Âm, cậu và Mật Nhi định ra ngoài sao?
- Đúng rồi đấy, cậu đến đây có chuyện gì sao?
- Tớ tìm Dụ Triết, anh ấy có ở nhà không?
Tống Giai Âm liền lắc đầu, sau đó thì Lý Lan Hinh cũng nói là cứ để cô ta ở đây đợi anh là được, vì chuyện mà cô ta muốn nói cũng chỉ đơn giản là việc làm ăn giữa Lăng thị và Lý thị thôi. Ban đầu, Tống Giai Âm cũng định sẽ để cô ta ở lại một mình, nhưng dù sao thì ở nhà không có ai quan tâm thì sợ Lý Lan Hinh sẽ buồn, vì thế nên Tống Giai Âm đã giao Hà Mật cho bác quản gia họ Cao, nói:
- Bác Cao, bác giúp cháu đưa Mật Nhi đi mua một ít thức ăn nha, con bé muốn mua gì thì bác cứ mua nhé.
- Tôi hiểu rồi thiếu phu nhân.
Lúc này Tống Giai Âm liền nhìn sang Lăng Hà Mật, cười nhẹ, nói:
- Mật Nhi, con phải ngoan ngoãn nghe lời ông Cao đó nha. Không được ăn kem, nghe rõ chưa!
- Dạ, con biết rồi mà mẹ.
Nói xong, Tống Giai Âm cũng chào tạm biệt hai ông cháu, sau đó thì quay lại bên trong nhà. Lý Lan Hinh nhìn thấy cô quay lại liền có chút kinh ngạc, nhưng Tống Giai Âm cũng nhẹ nhàng nói lý cho cô ta nghe, nhưng Lý Lan Hinh cũng chỉ cười thôi.
Hai người tuy là ngồi với nhau, nhưng lại chẳng tương tác gì, bất chợt, trong đầu của Lý Lan Hinh lại lóe lên một ý nghĩ táo bạo.
[...]
Tầm hơn nửa tiếng sau, Hà Mật cùng quản gia Cao cũng về đến nhà, cô bé nhanh nhảu liền chạy ngay vào nhà, nhưng nhìn xung quanh lại không thấy mẹ và dì Lan Hinh đâu, vốn dĩ Hà Mật còn tưởng là dì Lan Hinh đang nói chuyện với cha nên không muốn làm phiền. Đột nhiên, Hà Mật lại nhìn thấy mẹ mình đang đứng quay lưng lại ở cầu thang, cô bé còn tưởng là mẹ mình đang nói chuyện điện thoại với ai đó, liền lén lút đi lên phía trước của Tống Giai Âm.
Nhưng khi nhìn thấy hai mắt mở to của Tống Giai Âm thì đã bị dọa cho sợ, Hà Mật theo quán tính liền lùi lại phía sau, nhưng không biết từ đâu có một bàn tay liền nắm lấy tay của Hà Mật, trực tiếp đẩy Tống Giai Âm xuống cầu thang.
Nhìn mẹ nuôi của mình nằm trên một vũng máu lớn, Hà Mật kinh hãi, hét lên một tiếng rồi trực tiếp ngất lịm, lúc này bác quản gia nhìn thấy cũng chạy đến, vốn dĩ muốn đỡ thiếu phu nhân của mình dậy, nhưng từ phía sau lại có một ai đó đang dùng lực đánh mạnh vào đầu của ông ấy.
Trong lúc này, Lăng Dụ Triết đang chuẩn bị cuộc họp của mình, thì lại nhận được một cuộc điện thoại, nhìn vào màn hình là tên của Lý Lan Hinh, anh liền mắt nhắm mắt mở mặc kệ, sau đó thì tiếp tục cuộc họp của mình.
Trong lúc cuộc họp được tiến hành thì Lý Lan Hinh đã rất nhiều lần gọi cho anh, nhưng anh đều mặc kệ, bất chợt anh lại có linh cảm không tốt, nên đã cho dừng cuộc họp và ra ngoài nghe điện thoại.
- Lan Hinh, có chuyện gì sao?
- [Dụ Triết, anh nhanh đến bệnh viện đi... Giai Âm... Giai Âm sắp không xong rồi!]
- Giai Âm... Cô ấy bị làm sao?
- [Một lời khó nói hết, em sẽ gửi địa chỉ cho anh, anh nhanh đến đây đi!]
Nghe được thông tin này, Lăng Dụ Triết liền mặc kệ cuộc họp quan trọng kia mà tức tốc chạy đến bệnh viện, nhìn thấy trạng thái lo lắng của Lý Lan Hinh đang đứng ở trước cửa phòng cấp cứu thì trái tim của Lăng Dụ Triết cũng như có một tảng đá chèn ép, toàn thân của Lý Lan Hinh chỉ toàn là máu... Chính là máu của Tống Giai Âm sao?
- Dụ Triết... Anh đến rồi sao?
- Cô ấy... Giai Âm sao rồi?
Lý Lan Hinh lắc đầu, nói là bác sĩ vẫn còn đang cấp cứu. Lúc này Lăng Dụ Triết liền bảo cô ta kể lại mọi chuyện, nhưng Lý Lan Hinh lại rơi nước mắt, nói:
- Hôm nay em định đến nhà để tìm anh, bàn công việc giữa Lý thị và Lăng thị, nhưng Giai Âm nói anh không có ở nhà, nên em và cô ấy có ngồi lại với nhau một chút... Sau đó em quên bản dự án nên có về nhà để lấy, lúc em quay lại... Lúc đó... Lúc đó...
- Lúc đó thế nào? Em nói đi!
Lý Lan Hinh có chút lưỡng lự, nhưng sau đó thì liền nhắm chặt hai mắt, nói:
- Em thấy Mật Nhi đứng ở đầu ở cầu thang, còn Giai Âm lại bị đẩy ngã, đầu của cô ấy đập vào cạnh tường... Chảy rất nhiều máu, không chỉ vậy mà tên quản gia họ Cao cũng không thấy đâu nữa... Dụ Triết, anh phải bình tĩnh, em nghĩ Mật Nhi chỉ là vô ý thôi, con bé sẽ không nhẫn tâm hại Giai Âm đâu mà.
Lúc này, Lăng Dụ Triết cũng không nghĩ ngợi nhiều, anh hoàn toàn tin vào lời nói của Lý Lan Hinh một cách vô điều kiện. Nhưng khi Lý Lan Hinh vừa dứt lời thì đèn phẫu thuật cũng tắt đi, bác sĩ ảo não bước ra và tuyên bố Tống Giai Âm đã chết.
Bầu trời của Lăng Dụ Triết tựa như sụp đổ, anh lập tức đổ gục xuống nền đất, đôi tai tựa như cũng đã bị ù đi, đôi mắt cũng bắt đầu mờ dần, ai nói gì hay làm gì đi nữa thì anh cũng chẳng biết... Lúc này, Lý Lan Hinh liền đỡ anh dậy, nói:
- Dụ Triết, anh phải bình tĩnh, anh đừng kích động mà...
- Âm Nhi... Âm Nhi... Cô ấy đâu! Cô ấy đâu rồi!
Không đợi bác sĩ trả lời, Lăng Dụ Triết đã trực tiếp xông vào phòng phẫu thuật, nhìn cổ thân thể bị một tắm vải trắng che lấp, anh liền tức giận ném tấm vải trắng đó đi, sau đó liền ôm lấy cơ thể của Tống Giai Âm, nước mắt cũng không kiềm được mà rơi xuống, anh liền nói:
- Giai Âm... Em đừng đùa nữa mà, mau tỉnh dậy đi... Ngày mai... Ngày mai chúng ta sẽ kết hôn mà... Anh còn chưa cầu hôn em... Giai Âm, đừng... Đừng bỏ anh mà... Giai Âm!
Có lẽ tâm trạng hiện tại của Lăng Dụ Triết quá kích động nên bác sĩ cũng không ngăn cản, cứ để anh ở bên cạnh bạn gái thêm một lúc. Nhưng Lý Lan Hinh lại đứng ở bên ngoài nhìn anh, thấy anh đau khổ như vậy thì cô ta cũng không kiềm được sự đau lòng.
Tuy nhiên, ngay sau đó thì Lăng Dụ Triết đã đi ra khỏi phòng phẫu thuật, gương mặt lạnh lùng đáng sợ, còn rất nguy hiểm nói:
- Lăng Hà Mật đâu?
- Con bé có lẽ bị kích động nên đã ngất rồi, nó ở dưới phòng hồi sức.
Nghe đến đây, Lăng Dụ Triết liền nhanh chóng đến tìm con gái, nhìn thấy Lăng Hà Mật ôm đầu kêu đau, anh đã mặc kệ sự đau đớn của cô bé mà liên tục giữa chặt vai của cô bé, hỏi:
- Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao Giai Âm lại chết! Rốt cuộc là tại sao? Mày đã làm gì cô ấy! Mày đã làm gì vợ tao!
Lăng Hà Mật bị dọa cho sợ hãi, cô bé hoàn toàn không nói gì được nữa, đôi mắt cũng bắt đầu rơm rớm nước mắt. Nhưng Lăng Dụ Triết nhìn con gái khóc thì càng điên tiết hơn, còn có ý định ra tay đánh chết cô bé, nhưng đã bị y tá và bác sĩ can ngăn, lúc này Lăng Hà Mật mới khóc lớn, nói:
- Con không biết... Con không biết gì hết... Con thật sự không biết...
Cô bé càng nói thì cơn thịnh nộ của Lăng Dụ Triết càng tăng lên, anh chỉ thẳng tay vào gương mặt của Lăng Hà Mật nói:
- Là mày! Là mày hại chết vợ tao! Đứa nghiệp chướng như mày tại sao lại xuất hiện chứ! Tại sao mày lại hại chết cô ấy! Nghiệp chướng!
Cho đến hai năm sau, lúc này Lăng Hà Mật đã bảy tuổi, cô bé cũng đã ra dáng đại tiểu thư Lăng gia, cũng được Lăng Dụ Triết hết mực yêu thương, cảm nhận được tình yêu thương của cha và mẹ nuôi, Lăng Hà Mật cũng cố gắng trao dồi bản thân thật tốt, để không phụ lòng họ.
Cứ nghĩ cuộc sống của gia đình nhỏ của họ sẽ bình an như vậy đến mãi sau này, nhưng mà...
Hôm nay, là một ngày đẹp trời, Lăng Dụ Triết đã chuẩn bị sẵn sàng kế hoạch cầu hôn Tống Giai Âm, nếu thuận lợi thì ngày mai họ sẽ đi đăng ký kết hôn. Nhưng bất chợt Lăng thị lại có chút chuyện cần anh xử lý gấp, vì thế nên Tống Giai Âm muốn đưa con gái ra ngoài mua một ít thức ăn, lúc này thì Lý Lan Hinh lại đến.
- Giai Âm, cậu và Mật Nhi định ra ngoài sao?
- Đúng rồi đấy, cậu đến đây có chuyện gì sao?
- Tớ tìm Dụ Triết, anh ấy có ở nhà không?
Tống Giai Âm liền lắc đầu, sau đó thì Lý Lan Hinh cũng nói là cứ để cô ta ở đây đợi anh là được, vì chuyện mà cô ta muốn nói cũng chỉ đơn giản là việc làm ăn giữa Lăng thị và Lý thị thôi. Ban đầu, Tống Giai Âm cũng định sẽ để cô ta ở lại một mình, nhưng dù sao thì ở nhà không có ai quan tâm thì sợ Lý Lan Hinh sẽ buồn, vì thế nên Tống Giai Âm đã giao Hà Mật cho bác quản gia họ Cao, nói:
- Bác Cao, bác giúp cháu đưa Mật Nhi đi mua một ít thức ăn nha, con bé muốn mua gì thì bác cứ mua nhé.
- Tôi hiểu rồi thiếu phu nhân.
Lúc này Tống Giai Âm liền nhìn sang Lăng Hà Mật, cười nhẹ, nói:
- Mật Nhi, con phải ngoan ngoãn nghe lời ông Cao đó nha. Không được ăn kem, nghe rõ chưa!
- Dạ, con biết rồi mà mẹ.
Nói xong, Tống Giai Âm cũng chào tạm biệt hai ông cháu, sau đó thì quay lại bên trong nhà. Lý Lan Hinh nhìn thấy cô quay lại liền có chút kinh ngạc, nhưng Tống Giai Âm cũng nhẹ nhàng nói lý cho cô ta nghe, nhưng Lý Lan Hinh cũng chỉ cười thôi.
Hai người tuy là ngồi với nhau, nhưng lại chẳng tương tác gì, bất chợt, trong đầu của Lý Lan Hinh lại lóe lên một ý nghĩ táo bạo.
[...]
Tầm hơn nửa tiếng sau, Hà Mật cùng quản gia Cao cũng về đến nhà, cô bé nhanh nhảu liền chạy ngay vào nhà, nhưng nhìn xung quanh lại không thấy mẹ và dì Lan Hinh đâu, vốn dĩ Hà Mật còn tưởng là dì Lan Hinh đang nói chuyện với cha nên không muốn làm phiền. Đột nhiên, Hà Mật lại nhìn thấy mẹ mình đang đứng quay lưng lại ở cầu thang, cô bé còn tưởng là mẹ mình đang nói chuyện điện thoại với ai đó, liền lén lút đi lên phía trước của Tống Giai Âm.
Nhưng khi nhìn thấy hai mắt mở to của Tống Giai Âm thì đã bị dọa cho sợ, Hà Mật theo quán tính liền lùi lại phía sau, nhưng không biết từ đâu có một bàn tay liền nắm lấy tay của Hà Mật, trực tiếp đẩy Tống Giai Âm xuống cầu thang.
Nhìn mẹ nuôi của mình nằm trên một vũng máu lớn, Hà Mật kinh hãi, hét lên một tiếng rồi trực tiếp ngất lịm, lúc này bác quản gia nhìn thấy cũng chạy đến, vốn dĩ muốn đỡ thiếu phu nhân của mình dậy, nhưng từ phía sau lại có một ai đó đang dùng lực đánh mạnh vào đầu của ông ấy.
Trong lúc này, Lăng Dụ Triết đang chuẩn bị cuộc họp của mình, thì lại nhận được một cuộc điện thoại, nhìn vào màn hình là tên của Lý Lan Hinh, anh liền mắt nhắm mắt mở mặc kệ, sau đó thì tiếp tục cuộc họp của mình.
Trong lúc cuộc họp được tiến hành thì Lý Lan Hinh đã rất nhiều lần gọi cho anh, nhưng anh đều mặc kệ, bất chợt anh lại có linh cảm không tốt, nên đã cho dừng cuộc họp và ra ngoài nghe điện thoại.
- Lan Hinh, có chuyện gì sao?
- [Dụ Triết, anh nhanh đến bệnh viện đi... Giai Âm... Giai Âm sắp không xong rồi!]
- Giai Âm... Cô ấy bị làm sao?
- [Một lời khó nói hết, em sẽ gửi địa chỉ cho anh, anh nhanh đến đây đi!]
Nghe được thông tin này, Lăng Dụ Triết liền mặc kệ cuộc họp quan trọng kia mà tức tốc chạy đến bệnh viện, nhìn thấy trạng thái lo lắng của Lý Lan Hinh đang đứng ở trước cửa phòng cấp cứu thì trái tim của Lăng Dụ Triết cũng như có một tảng đá chèn ép, toàn thân của Lý Lan Hinh chỉ toàn là máu... Chính là máu của Tống Giai Âm sao?
- Dụ Triết... Anh đến rồi sao?
- Cô ấy... Giai Âm sao rồi?
Lý Lan Hinh lắc đầu, nói là bác sĩ vẫn còn đang cấp cứu. Lúc này Lăng Dụ Triết liền bảo cô ta kể lại mọi chuyện, nhưng Lý Lan Hinh lại rơi nước mắt, nói:
- Hôm nay em định đến nhà để tìm anh, bàn công việc giữa Lý thị và Lăng thị, nhưng Giai Âm nói anh không có ở nhà, nên em và cô ấy có ngồi lại với nhau một chút... Sau đó em quên bản dự án nên có về nhà để lấy, lúc em quay lại... Lúc đó... Lúc đó...
- Lúc đó thế nào? Em nói đi!
Lý Lan Hinh có chút lưỡng lự, nhưng sau đó thì liền nhắm chặt hai mắt, nói:
- Em thấy Mật Nhi đứng ở đầu ở cầu thang, còn Giai Âm lại bị đẩy ngã, đầu của cô ấy đập vào cạnh tường... Chảy rất nhiều máu, không chỉ vậy mà tên quản gia họ Cao cũng không thấy đâu nữa... Dụ Triết, anh phải bình tĩnh, em nghĩ Mật Nhi chỉ là vô ý thôi, con bé sẽ không nhẫn tâm hại Giai Âm đâu mà.
Lúc này, Lăng Dụ Triết cũng không nghĩ ngợi nhiều, anh hoàn toàn tin vào lời nói của Lý Lan Hinh một cách vô điều kiện. Nhưng khi Lý Lan Hinh vừa dứt lời thì đèn phẫu thuật cũng tắt đi, bác sĩ ảo não bước ra và tuyên bố Tống Giai Âm đã chết.
Bầu trời của Lăng Dụ Triết tựa như sụp đổ, anh lập tức đổ gục xuống nền đất, đôi tai tựa như cũng đã bị ù đi, đôi mắt cũng bắt đầu mờ dần, ai nói gì hay làm gì đi nữa thì anh cũng chẳng biết... Lúc này, Lý Lan Hinh liền đỡ anh dậy, nói:
- Dụ Triết, anh phải bình tĩnh, anh đừng kích động mà...
- Âm Nhi... Âm Nhi... Cô ấy đâu! Cô ấy đâu rồi!
Không đợi bác sĩ trả lời, Lăng Dụ Triết đã trực tiếp xông vào phòng phẫu thuật, nhìn cổ thân thể bị một tắm vải trắng che lấp, anh liền tức giận ném tấm vải trắng đó đi, sau đó liền ôm lấy cơ thể của Tống Giai Âm, nước mắt cũng không kiềm được mà rơi xuống, anh liền nói:
- Giai Âm... Em đừng đùa nữa mà, mau tỉnh dậy đi... Ngày mai... Ngày mai chúng ta sẽ kết hôn mà... Anh còn chưa cầu hôn em... Giai Âm, đừng... Đừng bỏ anh mà... Giai Âm!
Có lẽ tâm trạng hiện tại của Lăng Dụ Triết quá kích động nên bác sĩ cũng không ngăn cản, cứ để anh ở bên cạnh bạn gái thêm một lúc. Nhưng Lý Lan Hinh lại đứng ở bên ngoài nhìn anh, thấy anh đau khổ như vậy thì cô ta cũng không kiềm được sự đau lòng.
Tuy nhiên, ngay sau đó thì Lăng Dụ Triết đã đi ra khỏi phòng phẫu thuật, gương mặt lạnh lùng đáng sợ, còn rất nguy hiểm nói:
- Lăng Hà Mật đâu?
- Con bé có lẽ bị kích động nên đã ngất rồi, nó ở dưới phòng hồi sức.
Nghe đến đây, Lăng Dụ Triết liền nhanh chóng đến tìm con gái, nhìn thấy Lăng Hà Mật ôm đầu kêu đau, anh đã mặc kệ sự đau đớn của cô bé mà liên tục giữa chặt vai của cô bé, hỏi:
- Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao Giai Âm lại chết! Rốt cuộc là tại sao? Mày đã làm gì cô ấy! Mày đã làm gì vợ tao!
Lăng Hà Mật bị dọa cho sợ hãi, cô bé hoàn toàn không nói gì được nữa, đôi mắt cũng bắt đầu rơm rớm nước mắt. Nhưng Lăng Dụ Triết nhìn con gái khóc thì càng điên tiết hơn, còn có ý định ra tay đánh chết cô bé, nhưng đã bị y tá và bác sĩ can ngăn, lúc này Lăng Hà Mật mới khóc lớn, nói:
- Con không biết... Con không biết gì hết... Con thật sự không biết...
Cô bé càng nói thì cơn thịnh nộ của Lăng Dụ Triết càng tăng lên, anh chỉ thẳng tay vào gương mặt của Lăng Hà Mật nói:
- Là mày! Là mày hại chết vợ tao! Đứa nghiệp chướng như mày tại sao lại xuất hiện chứ! Tại sao mày lại hại chết cô ấy! Nghiệp chướng!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương