Nghiệt Lệ
Chương 60: S 60: Mặt nạ
Chân tay bị trói, miệng thì bịt lại. Hắn chỉ có thể ngồi một góc trong phòng như một con cá chờ lên thớt.
Một tiếng "cạch" mở cửa phòng khiến Bạch Tiếu liếc mắt cảnh giác nhìn.
Nhưng đó lại một kỹ nữ khác không phải thiếu nữ người đã bắt hắn đến đây.
Cô ấy bình thản đi vào trong mở cửa phòng nơi hắn ở.
Thiếu nữ ấy thấy hắn mặt thoáng lên sự bất ngờ, kinh ngạc nói.
"Là một nam tử sao?"
Hắn vô hồn nhìn cô, chẳng phản ứng gì mấy. Thiếu nữ ấy bất ngờ trước phản ứng điềm nhiên, bình tĩnh của Bạch Tiếu. Từ đó cảm thấy tò mò về vị nam tử này.
Mặt của kỹ nữ như viết lên mấy chữ: Sao hắn có điềm tĩnh trong lúc này được vậy?
Tò mò là thế nhưng kỹ nữ ấy lại chẳng dám đến gần Bạch Tiếu, chỉ lặng lẽ đi bàn trang điểm mà dậm lại phấn.
Kỹ nữ đang ngồi tô điểm lại cho đôi môi của mình đột nhiên có một tiếng gọi nàng ta.
"Dạ Nguyệt tỷ ơi. Bà chủ cho gọi tỷ."
Dạ Nguyệt gọi vọng ra ngoài. "Được, ta ra ngay đây."
Sau khi Dạ Nguyệt ra ngoài thì chỉ có một mình hắn ở trong phòng lớn ấy.
Một lúc sau con yêu quái liền xuất hiện trong phòng ngồi trên bàn trang điểm, giở giọng trêu chọc.
"Ngươi trông ngoan ngoãn hơn rồi đấy."
Sau đó đột nhiên miếng bịt miệng tự động được bỏ ra, hắn từ tốn nói.
"Ngươi là thứ gì?"
Ả ta chậm rãi nói rằng. "Vô lễ thật đấy. Trước tên cũng phải hỏi tên ta chứ?"
"Ta không cần biết. Ta chỉ muốn biết ngươi là thứ gì? Nhưng mà ta chỉ thấy rằng ngươi trói ta như này chắc cũng chỉ là yêu ma hạng xoàng."
Ả ta có chút dao động khi bị Bạch Tiếu chế giễu về sức mạnh của mình, nói.
"Muốn biết ta là thứ gì thì chút nữa sẽ được biết thôi. Ngươi không cần muốn chết vội."
Sau đó quay mặt nhìn hắn nói. "Ngươi tên gì?"
Bạch Tiếu im lặng nghĩ ngợi gì đó rồi ngoan ngoãn nói.
"Bạch Tiếu."
"Tên hay đấy. Còn ta tên Lệ Chi."
Bạch Tiếu chẳng nói gì cứ cúi mặt xuống nhìn vào sàn nhà. Lệ Chi thấy hắn mang vẻ chán đường không còn phát kháng lúc ả bắt hắn đi nữa liền khơi chuyện chọc ghẹo tiếp.
"Ngươi biết tại sao ta lại chọn bắt ngươi không?"
"..."
"Đó là bởi vì ngươi đẹp đấy."
Hắn ta vẫn không ngẩng mặt lên, im lặng nghe chuyện.
Lệ Chi bắt đầu mất hứng cũng có chút tức giận liền đi tới chỗ Bạch Tiếu cúi người nâng cằm hắn lên nói.
"Nói đi chứ. Ngươi không nói thì ngươi càng chết nhanh đấy."
Hắn ta cười đểu cáng, giọng thách thức.
"Ngươi chỉ một con quái yếu đuối. Nhìn xem ngươi còn phải trói ta vì sợ ta chạy thì ta không biết. Liệu ngươi thật sự có ban được chết cho ta không nữa."
Lệ Chi tức giận một tay cầm dây giật toạc dây thừng nói.
"Trò chơi bây giờ mới bắt đầu thôi."
Móng tay dài ra, đôi mắt đỏ au. Tay ả tay vươn ra muốn bóp chết Bạch Tiếu.
Đó là Lệ Chi nghĩ vậy nhưng tình huống bây giờ lại ngược lại.
Bạch Tiếu nhanh như chớp đứng lên một tay túm lấy của cổ nàng rồi từ từ giơ lên cao nói.
"Đúng bây giờ nó mới bắt đầu."
Luồng sát khí vây quanh hắn, mắt hắn từ từ chuyển sang màu đỏ. Một nguồn ma khí từ trong cơ thể chuyển đến cánh tay đi đến các khớp từ ngõ ngách trong mạch máu.
Hắn ta bóp chặt lấy cổ của Lệ Chi hệt như túm lấy cổ của một con gà.
Lệ Chi mắt trợn nhìn hắn lúc đầu thì bất ngờ lúc sau trở nên kinh sợ.
Bạch Tiếu dùng tay còn lại chọc thẳng vào lồng ngực Lệ Chi mong muốn mò thấy yêu đan.
Lệ Chi bị tấn công đau đớn kêu lên cùng lúc đó những cái đuôi hồ ly mọc ra. Hình dạng người dần dần mờ ảo sắp trở lại dạng nguyên hình.
Lúc mà hắn đang mò yêu đan thì một tiếng xoẹt mở cửa. Dạ Nguyệt tận mắt nhìn thấy cạnh Lệ Chi sắp bị cướp yêu đan thì sợ hãi hét lớn.
"Ở đây có kẻ lạ mặt xông vào phòng ta."
Bạch Tiếu mất cảnh giác theo phản xạ nhìn Dạ Nguyệt. Đến lúc quay lại thì Lệ Chi chớp cơ hội rồi chạy thoát.
Dạ Nguyệt lúc này định chạy trốn nhưng Bạch Tiếu đã dọa cô ta.
"Cô nghĩ cô có thể chạy thoát sao?"
Dạ Nguyệt khựng lại, sợ hãi không dám chạy nữa.
Bạch Tiếu chậm rãi bước đi, vừa đi vừa lạnh giọng nói.
"Đi một bước chặt hai tay, đi hai bước chặt hai chân. Bước ba cổ lìa đầu."
Dạ Nguyệt kinh hãi trước sự lạnh lùng, độc ác của Bạch Tiếu.
Dạ Nguyệt quay người nhìn hắn chân cứng đờ, không dám thêm một bước nào. "Đừng, đừng tới đây"
Tay không bắt hồ ly, còn giả vờ giấu chính năng lực của mình để lừa lọc lấy yêu đan.
Người sừng sững trước mặt cô ta không hề đơn giản chút nào
"Ngươi với hồ ly kia có quan hệ gì?"
Những giọt mồ hồi thi nhau chảy xuống gò má hồng ẩm ướt. Câu nói ấy đã trúng tim đen của nàng.
Mặt khác, Lão Nhị và Uyển Như đã đi dọc hết các con đường chính mà không hề thấy Bạch Tiếu đâu. Uyển Như bực bội nói với Lão Nhị.
"Tên đó chạy đi đâu vậy hả? Đáng lẽ lúc đó người nên tìm hắn trước có khi đỡ mệt hơn không?"
Lão Nhị đột nhiên trách móc vô cớ nhưng vẫn không dám thái độ với nàng, nhỏ giọng. "Ai thèm đi tìm cái con chồn đó chứ?"
Nàng nghĩ ngợi một lát rồi nói. "Chỉ còn có mấy cái thanh lâu là chúng ta chưa vào tìm thôi."
Dứt lời nàng nhìn vào thanh lâu ngay cạnh mà phi thẳng vào. Lão Nhị một lần nữa phải tiếp tục đuổi theo nàng vào trong.
Mới vào trong thì nàng bị mê hoặc bởi dàn mỹ nhân nơi đây.
Những kỹ nữ kéo nàng vào cuộc chơi, Lão Nhị cũng khấm khá gì hơn bị kéo ngồi cùng với nàng để xem múa.
Chỗ này ế khách nên khi có nàng và Lão Nhị vô họ không ngừng chèo kéo vô.
Nào là cho nàng ăn nho nhảy múa ca hát rồi ngồi thưởng thức rượu. Lão Nhị không ham mấy thứ này cố gắng thoát ra rồi nắm tay nàng nói.
"Mau đi thôi."
Nàng bị kéo đi vẫn không quên gọi. "Bạch Tiếu, ngươi có ở đây không?"
Ra đến ngoài họ lại đi lùm xụp khắp các thanh lâu khác. Có lúc nàng mò tìm đến nhầm cả phòng kỹ nữ rồi Lão Nhị bảo vệ nàng thì cả hai lại bị đuổi đánh chạy khắp các ngả đường.
Sau khi đi gần hết các lẻo đường gần hết các thanh lâu mà vẫn không thấy Bạch Tiếu đâu, nàng nói.
"Hắn đi đâu mới được cơ chứ? Ta đuối sức lắm rồi."
"Còn một thanh lâu nữa chưa tìm. Chúng ta tìm nốt xem sao? Không thì phải về cung nhờ người giúp."
"Ừm."
Để rút ngắn thời gian họ quyết định đi đến mấy con đường tắt ngõ hẻm loằng ngoằng nơi đây.
Chạy gần hết con phố đèn đỏ khiến nàng mất sức và đói nhanh.
"Ta đói quá, muốn ăn gì quá đi mất."
Nàng nghĩ Lão Nhị sẽ bông đùa với nàng nhưng hắn đột nhiên dừng lại trầm tĩnh nói.
"Ta nghĩ giờ công chúa không cần đi ăn nữa đâu."
Nàng bất ngờ trước phản ứng nghiêm túc rồi quay sang nhìn hắn. Thấy Lão Nhị cứ chăm chăm nhìn phía trước thì nàng cũng nhìn theo. Thế mà trước mặt hai người lại là Bạch Tiếu.
END
Một tiếng "cạch" mở cửa phòng khiến Bạch Tiếu liếc mắt cảnh giác nhìn.
Nhưng đó lại một kỹ nữ khác không phải thiếu nữ người đã bắt hắn đến đây.
Cô ấy bình thản đi vào trong mở cửa phòng nơi hắn ở.
Thiếu nữ ấy thấy hắn mặt thoáng lên sự bất ngờ, kinh ngạc nói.
"Là một nam tử sao?"
Hắn vô hồn nhìn cô, chẳng phản ứng gì mấy. Thiếu nữ ấy bất ngờ trước phản ứng điềm nhiên, bình tĩnh của Bạch Tiếu. Từ đó cảm thấy tò mò về vị nam tử này.
Mặt của kỹ nữ như viết lên mấy chữ: Sao hắn có điềm tĩnh trong lúc này được vậy?
Tò mò là thế nhưng kỹ nữ ấy lại chẳng dám đến gần Bạch Tiếu, chỉ lặng lẽ đi bàn trang điểm mà dậm lại phấn.
Kỹ nữ đang ngồi tô điểm lại cho đôi môi của mình đột nhiên có một tiếng gọi nàng ta.
"Dạ Nguyệt tỷ ơi. Bà chủ cho gọi tỷ."
Dạ Nguyệt gọi vọng ra ngoài. "Được, ta ra ngay đây."
Sau khi Dạ Nguyệt ra ngoài thì chỉ có một mình hắn ở trong phòng lớn ấy.
Một lúc sau con yêu quái liền xuất hiện trong phòng ngồi trên bàn trang điểm, giở giọng trêu chọc.
"Ngươi trông ngoan ngoãn hơn rồi đấy."
Sau đó đột nhiên miếng bịt miệng tự động được bỏ ra, hắn từ tốn nói.
"Ngươi là thứ gì?"
Ả ta chậm rãi nói rằng. "Vô lễ thật đấy. Trước tên cũng phải hỏi tên ta chứ?"
"Ta không cần biết. Ta chỉ muốn biết ngươi là thứ gì? Nhưng mà ta chỉ thấy rằng ngươi trói ta như này chắc cũng chỉ là yêu ma hạng xoàng."
Ả ta có chút dao động khi bị Bạch Tiếu chế giễu về sức mạnh của mình, nói.
"Muốn biết ta là thứ gì thì chút nữa sẽ được biết thôi. Ngươi không cần muốn chết vội."
Sau đó quay mặt nhìn hắn nói. "Ngươi tên gì?"
Bạch Tiếu im lặng nghĩ ngợi gì đó rồi ngoan ngoãn nói.
"Bạch Tiếu."
"Tên hay đấy. Còn ta tên Lệ Chi."
Bạch Tiếu chẳng nói gì cứ cúi mặt xuống nhìn vào sàn nhà. Lệ Chi thấy hắn mang vẻ chán đường không còn phát kháng lúc ả bắt hắn đi nữa liền khơi chuyện chọc ghẹo tiếp.
"Ngươi biết tại sao ta lại chọn bắt ngươi không?"
"..."
"Đó là bởi vì ngươi đẹp đấy."
Hắn ta vẫn không ngẩng mặt lên, im lặng nghe chuyện.
Lệ Chi bắt đầu mất hứng cũng có chút tức giận liền đi tới chỗ Bạch Tiếu cúi người nâng cằm hắn lên nói.
"Nói đi chứ. Ngươi không nói thì ngươi càng chết nhanh đấy."
Hắn ta cười đểu cáng, giọng thách thức.
"Ngươi chỉ một con quái yếu đuối. Nhìn xem ngươi còn phải trói ta vì sợ ta chạy thì ta không biết. Liệu ngươi thật sự có ban được chết cho ta không nữa."
Lệ Chi tức giận một tay cầm dây giật toạc dây thừng nói.
"Trò chơi bây giờ mới bắt đầu thôi."
Móng tay dài ra, đôi mắt đỏ au. Tay ả tay vươn ra muốn bóp chết Bạch Tiếu.
Đó là Lệ Chi nghĩ vậy nhưng tình huống bây giờ lại ngược lại.
Bạch Tiếu nhanh như chớp đứng lên một tay túm lấy của cổ nàng rồi từ từ giơ lên cao nói.
"Đúng bây giờ nó mới bắt đầu."
Luồng sát khí vây quanh hắn, mắt hắn từ từ chuyển sang màu đỏ. Một nguồn ma khí từ trong cơ thể chuyển đến cánh tay đi đến các khớp từ ngõ ngách trong mạch máu.
Hắn ta bóp chặt lấy cổ của Lệ Chi hệt như túm lấy cổ của một con gà.
Lệ Chi mắt trợn nhìn hắn lúc đầu thì bất ngờ lúc sau trở nên kinh sợ.
Bạch Tiếu dùng tay còn lại chọc thẳng vào lồng ngực Lệ Chi mong muốn mò thấy yêu đan.
Lệ Chi bị tấn công đau đớn kêu lên cùng lúc đó những cái đuôi hồ ly mọc ra. Hình dạng người dần dần mờ ảo sắp trở lại dạng nguyên hình.
Lúc mà hắn đang mò yêu đan thì một tiếng xoẹt mở cửa. Dạ Nguyệt tận mắt nhìn thấy cạnh Lệ Chi sắp bị cướp yêu đan thì sợ hãi hét lớn.
"Ở đây có kẻ lạ mặt xông vào phòng ta."
Bạch Tiếu mất cảnh giác theo phản xạ nhìn Dạ Nguyệt. Đến lúc quay lại thì Lệ Chi chớp cơ hội rồi chạy thoát.
Dạ Nguyệt lúc này định chạy trốn nhưng Bạch Tiếu đã dọa cô ta.
"Cô nghĩ cô có thể chạy thoát sao?"
Dạ Nguyệt khựng lại, sợ hãi không dám chạy nữa.
Bạch Tiếu chậm rãi bước đi, vừa đi vừa lạnh giọng nói.
"Đi một bước chặt hai tay, đi hai bước chặt hai chân. Bước ba cổ lìa đầu."
Dạ Nguyệt kinh hãi trước sự lạnh lùng, độc ác của Bạch Tiếu.
Dạ Nguyệt quay người nhìn hắn chân cứng đờ, không dám thêm một bước nào. "Đừng, đừng tới đây"
Tay không bắt hồ ly, còn giả vờ giấu chính năng lực của mình để lừa lọc lấy yêu đan.
Người sừng sững trước mặt cô ta không hề đơn giản chút nào
"Ngươi với hồ ly kia có quan hệ gì?"
Những giọt mồ hồi thi nhau chảy xuống gò má hồng ẩm ướt. Câu nói ấy đã trúng tim đen của nàng.
Mặt khác, Lão Nhị và Uyển Như đã đi dọc hết các con đường chính mà không hề thấy Bạch Tiếu đâu. Uyển Như bực bội nói với Lão Nhị.
"Tên đó chạy đi đâu vậy hả? Đáng lẽ lúc đó người nên tìm hắn trước có khi đỡ mệt hơn không?"
Lão Nhị đột nhiên trách móc vô cớ nhưng vẫn không dám thái độ với nàng, nhỏ giọng. "Ai thèm đi tìm cái con chồn đó chứ?"
Nàng nghĩ ngợi một lát rồi nói. "Chỉ còn có mấy cái thanh lâu là chúng ta chưa vào tìm thôi."
Dứt lời nàng nhìn vào thanh lâu ngay cạnh mà phi thẳng vào. Lão Nhị một lần nữa phải tiếp tục đuổi theo nàng vào trong.
Mới vào trong thì nàng bị mê hoặc bởi dàn mỹ nhân nơi đây.
Những kỹ nữ kéo nàng vào cuộc chơi, Lão Nhị cũng khấm khá gì hơn bị kéo ngồi cùng với nàng để xem múa.
Chỗ này ế khách nên khi có nàng và Lão Nhị vô họ không ngừng chèo kéo vô.
Nào là cho nàng ăn nho nhảy múa ca hát rồi ngồi thưởng thức rượu. Lão Nhị không ham mấy thứ này cố gắng thoát ra rồi nắm tay nàng nói.
"Mau đi thôi."
Nàng bị kéo đi vẫn không quên gọi. "Bạch Tiếu, ngươi có ở đây không?"
Ra đến ngoài họ lại đi lùm xụp khắp các thanh lâu khác. Có lúc nàng mò tìm đến nhầm cả phòng kỹ nữ rồi Lão Nhị bảo vệ nàng thì cả hai lại bị đuổi đánh chạy khắp các ngả đường.
Sau khi đi gần hết các lẻo đường gần hết các thanh lâu mà vẫn không thấy Bạch Tiếu đâu, nàng nói.
"Hắn đi đâu mới được cơ chứ? Ta đuối sức lắm rồi."
"Còn một thanh lâu nữa chưa tìm. Chúng ta tìm nốt xem sao? Không thì phải về cung nhờ người giúp."
"Ừm."
Để rút ngắn thời gian họ quyết định đi đến mấy con đường tắt ngõ hẻm loằng ngoằng nơi đây.
Chạy gần hết con phố đèn đỏ khiến nàng mất sức và đói nhanh.
"Ta đói quá, muốn ăn gì quá đi mất."
Nàng nghĩ Lão Nhị sẽ bông đùa với nàng nhưng hắn đột nhiên dừng lại trầm tĩnh nói.
"Ta nghĩ giờ công chúa không cần đi ăn nữa đâu."
Nàng bất ngờ trước phản ứng nghiêm túc rồi quay sang nhìn hắn. Thấy Lão Nhị cứ chăm chăm nhìn phía trước thì nàng cũng nhìn theo. Thế mà trước mặt hai người lại là Bạch Tiếu.
END
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương