Ngỡ Là Duyên, Hoá Lại Là Yêu
Chương 17
Sau khi dùng bữa sáng, Tô Ngọc Nhi đã ở lại biệt thự của Bạch Nhược Phong, cô ngồi trên ghế sofa trong phòng khách đọc sách. Bạch Nhược Phong đã chuẩn bị xong xuôi để đi làm.
“Ngọc Nhi, cô cần phải chuyển đến nơi đây để ở.” Bạch Nhược Phong nói với giọng nghiêm túc.
“Chuyển đến đây? Tại sao?” Tô Ngọc Nhi nhìn Bạch Nhược Phong với vẻ ngạc nhiên.
“Đơn giản, đây là nơi an toàn nhất cho cô ngay lúc này. Cô có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào nếu ở bên ngoài.” Bạch Nhược Phong giải thích.
Tô Ngọc Nhi lắng nghe và suy nghĩ một chút trước khi trả lời.
“Nhưng tôi không muốn sống chung với ai cả. Tôi muốn một cuộc sống tự do.”
Bạch Nhược Phong cười nhẹ và nói: “Cô không cần phải lo lắng về việc đó. Tôi sẽ không can thiệp vào cuộc sống của cô. Cô vẫn có thể làm những việc cô thích.”
Tô Ngọc Nhi suy nghĩ một lúc và cuối cùng cô đồng ý: “Vậy được rồi, tôi sẽ chuyển đến đây.”
“Được! Tôi sẽ sắp xếp mọi thứ cho cô. Cô chỉ cần làm tốt công việc của mình là được.” Bạch Nhược Phong nói.
Sau khi Bạch Nhược Phong ra khỏi phòng, Tô Ngọc Nhi còn suy nghĩ rất nhiều.
Cô không thể tin rằng cô sẽ sống chung nhà với một người đàn ông mà cô chỉ vừa mới quen biết. Tuy nhiên, đây chính là sự lựa chọn an toàn nhất cho cô ngay lúc này.
Tô Ngọc Nhi bước ra khỏi phòng khách và nhìn xung quanh biệt thự rộng lớn này, cô cảm thấy thật sự thoải mái và an toàn.
Sau đó, Tô Ngọc Nhi đi đến công ty để bắt một ngày làm việc mới.
Công ty Sáng tạo Mới.
Tô Ngọc Nhi đang tập trung vào công việc của cô thì điện thoại rung lên. Cô nhìn vào màn hình điện thoại không ai khác chính là Tô Đại Thành gọi cho cô. Cô lướt nhẹ để nghe máy.
“Ông gọi tôi có chuyện gì?” Tô Ngọc Nhi nói.
“Con khốn, tao muốn mày quay về nhà ngay lập tức.” Bên kia, Tô Đại Thành tức giận nói.
“Xin lỗi, tôi đang rất bận. Giữa tôi và ông không còn gì để nói.” Tô Ngọc Nhi từ chối gặp Tô Đại Thành.
Tô Đại Thành nghe thấy câu trả lời từ Tô Ngọc Nhi, ông rất bực tức.
Vào buổi tối, Tô Ngọc Nhi đã hoàn thành công việc và chuẩn bị ra về. Khi cô ra khỏi cửa công ty, cô nhìn thấy Tô Đại Thành đang đợi ở bên ngoài. Tô Ngọc Nhi tránh mặt Tô Đại Thành.
Tô Đại Thành tức giận và yêu cầu vệ sĩ đưa Tô Ngọc Nhi vào xe.
“Ông muốn làm gì tôi?” Tô Ngọc Nhi bình tĩnh hỏi.
“Tao muốn gặp Bạch Nhược Phong. Mày mau gọi nó đến gặp tao.” Tô Đại Thành nói lớn.
“Xin lỗi ông. Tôi không làm được. Tôi không muốn gây phiền phức cho anh ta.” Tô Ngọc Nhi từ chối.
Tô Đại Thành giật lấy điện thoại di động của Tô Ngọc Nhi và gọi cho Bạch Nhược Phong.
“Bạch Nhược Phong, cậu mau đến nhà hàng Ngự Uyển dùng bữa cùng tôi. Tôi có chuyện muốn nói với cậu.” Tô Đại Thành nói trong điện thoại.
Bạch Nhược Phong nghe giọng nói của Tô Đại Thành cũng đoán ra được Tô Ngọc Nhi đang gặp nguy hiểm nên anh đã đồng ý gặp ông ta tại nhà hàng.
Sau đó, Tô Đại Thành đưa Tô Ngọc Nhi đến nhà hàng.
Tô Ngọc Nhi cảm thấy không thoải mái khi đang ngồi chung bàn với Tô Đại Thành. Cô hy vọng sớm rời khỏi đây và quay trở về nhà.
Trong nhà hàng, không khí rất căng thẳng.
Bạch Nhược Phong đã đến và nhận ra sự khó chịu của Tô Ngọc Nhi. Anh không quan tâm đến bọn họ, anh đến bên cạnh Tô Ngọc Nhi và hỏi: “Ngọc Nhi, cô không sao chứ?”
Tô Ngọc Nhi trả lời: “Tôi không sao. Tôi chỉ muốn ra ngoài.”
Tô Đại Thành nhanh chóng xen vào: “Bạch Nhược Phong, tôi muốn nói chuyện với cậu.”
Tô Ngọc Như nhìn thấy sự quan tâm và lo lắng của Bạch Nhược Phong dành cho Tô Ngọc Nhi, mặt cô hiện ra rõ sự ghen tị.
Tô Ngọc Như bắt đầu đả kích Tô Ngọc Nhi về vụ bê bối của cô năm năm về trước.
Tô Ngọc Nhi trở nên nóng nảy và hét lên: “Đủ rồi! Tôi đã rất ân hận và đã trả giá cho việc làm của tôi. Tại sao cô vẫn luôn nhắc đến chuyện đó?”
Tô Ngọc Nhi tức giận tát một cái thật mạnh vào mặt Tô Ngọc Như.
Tô Ngọc Như còn muốn kể thêm nhưng chưa kịp nói đã bị Bạch Nhược Phong chặn lại.
“Đủ rồi, tôi không cần biết quá khứ của cô ấy như thế nào. Tôi nhất định sẽ bảo vệ cho cô ấy. Kể từ hôm nay, cô ấy không còn trách nhiệm gì với các người.”
Lời nói của Bạch Nhược Phong đã làm cho Tô Đại Thành và Tô Ngọc Như rất tức giận.
Bạch Nhược Phong kéo Tô Ngọc Nhi đi và để lại Tô Đại Thành và Tô Ngọc Như ở đó với sự tức giận.
Sau khi rời khỏi nhà hàng, Bạch Nhược Phong cảm thấy rất buồn và tiếc nuối. Anh nhớ lại những lời nói của Tô Ngọc Như và cảm thấy thật đau lòng vì quá khứ đã làm tổn thương cô ấy.
Bạch Nhược Phong gọi điện cho Tô Ngọc Nhi, nhưng số điện thoại của cô không khả dụng. Anh cố gắng tìm kiếm cô trên mạng xã hội, nhưng không có kết quả. Bạch Nhược Phong quyết định đi đến nhà của cô để tìm kiếm.
Khi Bạch Nhược Phong đến nhà Tô Ngọc Nhi, cô ấy không có ở nhà. Anh bắt đầu lo lắng. Sau một hồi tìm kiếm, anh đã tìm thấy Tô Ngọc Nhi đang ngồi trên một băng ghế đá ở công viên gần đó.
“Ngọc Nhi…”
“Sếp Bạch, sao anh lại tới đây?” Tô Ngọc Nhi hỏi với giọng lạnh lùng.
“Tôi đi tìm cô.” Bạch Nhược Phong nói với Tô Ngọc Nhi.
“Anh không cần phải như vậy. Tôi đã quyết định không quay lại nữa.” Tô Ngọc Nhi hai mắt ngấn lệ trả lời.
Bạch Nhược Phong hỏi: “Tại sao?”
“Tôi không muốn gây rắc rối cho anh. Tôi không muốn ai phải chịu đựng vì tôi.” Tô Ngọc Nhi giải thích.
Bạch Nhược Phong nhẹ nhàng nói với Tô Ngọc Nhi.
“Cô đừng suy nghĩ như vậy. Tôi chỉ muốn giúp đỡ cô.”
Tô Ngọc Nhi ngước mắt lên nhìn Bạch Nhược Phong, cô cảm thấy rất khó chịu.
“Anh không hiểu. Cuộc sống của tôi không liên quan đến anh. Hãy để tôi quay lại chính căn nhà của tôi.”
Bạch Nhược Phong cảm thấy rất khó xử, anh không biết phải làm gì để giải quyết tình huống này.
“Tôi hiểu. Tôi sẽ để cô một mình như ý cô muốn. Nhưng nếu cô cần giúp đỡ, hãy nói với tôi. Tôi sẽ luôn bên cạnh cô.”
Tô Ngọc Nhi cảm ơn Bạch Nhược Phong: “Cảm ơn anh, sếp Bạch.”
“Ngọc Nhi, cô cần phải chuyển đến nơi đây để ở.” Bạch Nhược Phong nói với giọng nghiêm túc.
“Chuyển đến đây? Tại sao?” Tô Ngọc Nhi nhìn Bạch Nhược Phong với vẻ ngạc nhiên.
“Đơn giản, đây là nơi an toàn nhất cho cô ngay lúc này. Cô có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào nếu ở bên ngoài.” Bạch Nhược Phong giải thích.
Tô Ngọc Nhi lắng nghe và suy nghĩ một chút trước khi trả lời.
“Nhưng tôi không muốn sống chung với ai cả. Tôi muốn một cuộc sống tự do.”
Bạch Nhược Phong cười nhẹ và nói: “Cô không cần phải lo lắng về việc đó. Tôi sẽ không can thiệp vào cuộc sống của cô. Cô vẫn có thể làm những việc cô thích.”
Tô Ngọc Nhi suy nghĩ một lúc và cuối cùng cô đồng ý: “Vậy được rồi, tôi sẽ chuyển đến đây.”
“Được! Tôi sẽ sắp xếp mọi thứ cho cô. Cô chỉ cần làm tốt công việc của mình là được.” Bạch Nhược Phong nói.
Sau khi Bạch Nhược Phong ra khỏi phòng, Tô Ngọc Nhi còn suy nghĩ rất nhiều.
Cô không thể tin rằng cô sẽ sống chung nhà với một người đàn ông mà cô chỉ vừa mới quen biết. Tuy nhiên, đây chính là sự lựa chọn an toàn nhất cho cô ngay lúc này.
Tô Ngọc Nhi bước ra khỏi phòng khách và nhìn xung quanh biệt thự rộng lớn này, cô cảm thấy thật sự thoải mái và an toàn.
Sau đó, Tô Ngọc Nhi đi đến công ty để bắt một ngày làm việc mới.
Công ty Sáng tạo Mới.
Tô Ngọc Nhi đang tập trung vào công việc của cô thì điện thoại rung lên. Cô nhìn vào màn hình điện thoại không ai khác chính là Tô Đại Thành gọi cho cô. Cô lướt nhẹ để nghe máy.
“Ông gọi tôi có chuyện gì?” Tô Ngọc Nhi nói.
“Con khốn, tao muốn mày quay về nhà ngay lập tức.” Bên kia, Tô Đại Thành tức giận nói.
“Xin lỗi, tôi đang rất bận. Giữa tôi và ông không còn gì để nói.” Tô Ngọc Nhi từ chối gặp Tô Đại Thành.
Tô Đại Thành nghe thấy câu trả lời từ Tô Ngọc Nhi, ông rất bực tức.
Vào buổi tối, Tô Ngọc Nhi đã hoàn thành công việc và chuẩn bị ra về. Khi cô ra khỏi cửa công ty, cô nhìn thấy Tô Đại Thành đang đợi ở bên ngoài. Tô Ngọc Nhi tránh mặt Tô Đại Thành.
Tô Đại Thành tức giận và yêu cầu vệ sĩ đưa Tô Ngọc Nhi vào xe.
“Ông muốn làm gì tôi?” Tô Ngọc Nhi bình tĩnh hỏi.
“Tao muốn gặp Bạch Nhược Phong. Mày mau gọi nó đến gặp tao.” Tô Đại Thành nói lớn.
“Xin lỗi ông. Tôi không làm được. Tôi không muốn gây phiền phức cho anh ta.” Tô Ngọc Nhi từ chối.
Tô Đại Thành giật lấy điện thoại di động của Tô Ngọc Nhi và gọi cho Bạch Nhược Phong.
“Bạch Nhược Phong, cậu mau đến nhà hàng Ngự Uyển dùng bữa cùng tôi. Tôi có chuyện muốn nói với cậu.” Tô Đại Thành nói trong điện thoại.
Bạch Nhược Phong nghe giọng nói của Tô Đại Thành cũng đoán ra được Tô Ngọc Nhi đang gặp nguy hiểm nên anh đã đồng ý gặp ông ta tại nhà hàng.
Sau đó, Tô Đại Thành đưa Tô Ngọc Nhi đến nhà hàng.
Tô Ngọc Nhi cảm thấy không thoải mái khi đang ngồi chung bàn với Tô Đại Thành. Cô hy vọng sớm rời khỏi đây và quay trở về nhà.
Trong nhà hàng, không khí rất căng thẳng.
Bạch Nhược Phong đã đến và nhận ra sự khó chịu của Tô Ngọc Nhi. Anh không quan tâm đến bọn họ, anh đến bên cạnh Tô Ngọc Nhi và hỏi: “Ngọc Nhi, cô không sao chứ?”
Tô Ngọc Nhi trả lời: “Tôi không sao. Tôi chỉ muốn ra ngoài.”
Tô Đại Thành nhanh chóng xen vào: “Bạch Nhược Phong, tôi muốn nói chuyện với cậu.”
Tô Ngọc Như nhìn thấy sự quan tâm và lo lắng của Bạch Nhược Phong dành cho Tô Ngọc Nhi, mặt cô hiện ra rõ sự ghen tị.
Tô Ngọc Như bắt đầu đả kích Tô Ngọc Nhi về vụ bê bối của cô năm năm về trước.
Tô Ngọc Nhi trở nên nóng nảy và hét lên: “Đủ rồi! Tôi đã rất ân hận và đã trả giá cho việc làm của tôi. Tại sao cô vẫn luôn nhắc đến chuyện đó?”
Tô Ngọc Nhi tức giận tát một cái thật mạnh vào mặt Tô Ngọc Như.
Tô Ngọc Như còn muốn kể thêm nhưng chưa kịp nói đã bị Bạch Nhược Phong chặn lại.
“Đủ rồi, tôi không cần biết quá khứ của cô ấy như thế nào. Tôi nhất định sẽ bảo vệ cho cô ấy. Kể từ hôm nay, cô ấy không còn trách nhiệm gì với các người.”
Lời nói của Bạch Nhược Phong đã làm cho Tô Đại Thành và Tô Ngọc Như rất tức giận.
Bạch Nhược Phong kéo Tô Ngọc Nhi đi và để lại Tô Đại Thành và Tô Ngọc Như ở đó với sự tức giận.
Sau khi rời khỏi nhà hàng, Bạch Nhược Phong cảm thấy rất buồn và tiếc nuối. Anh nhớ lại những lời nói của Tô Ngọc Như và cảm thấy thật đau lòng vì quá khứ đã làm tổn thương cô ấy.
Bạch Nhược Phong gọi điện cho Tô Ngọc Nhi, nhưng số điện thoại của cô không khả dụng. Anh cố gắng tìm kiếm cô trên mạng xã hội, nhưng không có kết quả. Bạch Nhược Phong quyết định đi đến nhà của cô để tìm kiếm.
Khi Bạch Nhược Phong đến nhà Tô Ngọc Nhi, cô ấy không có ở nhà. Anh bắt đầu lo lắng. Sau một hồi tìm kiếm, anh đã tìm thấy Tô Ngọc Nhi đang ngồi trên một băng ghế đá ở công viên gần đó.
“Ngọc Nhi…”
“Sếp Bạch, sao anh lại tới đây?” Tô Ngọc Nhi hỏi với giọng lạnh lùng.
“Tôi đi tìm cô.” Bạch Nhược Phong nói với Tô Ngọc Nhi.
“Anh không cần phải như vậy. Tôi đã quyết định không quay lại nữa.” Tô Ngọc Nhi hai mắt ngấn lệ trả lời.
Bạch Nhược Phong hỏi: “Tại sao?”
“Tôi không muốn gây rắc rối cho anh. Tôi không muốn ai phải chịu đựng vì tôi.” Tô Ngọc Nhi giải thích.
Bạch Nhược Phong nhẹ nhàng nói với Tô Ngọc Nhi.
“Cô đừng suy nghĩ như vậy. Tôi chỉ muốn giúp đỡ cô.”
Tô Ngọc Nhi ngước mắt lên nhìn Bạch Nhược Phong, cô cảm thấy rất khó chịu.
“Anh không hiểu. Cuộc sống của tôi không liên quan đến anh. Hãy để tôi quay lại chính căn nhà của tôi.”
Bạch Nhược Phong cảm thấy rất khó xử, anh không biết phải làm gì để giải quyết tình huống này.
“Tôi hiểu. Tôi sẽ để cô một mình như ý cô muốn. Nhưng nếu cô cần giúp đỡ, hãy nói với tôi. Tôi sẽ luôn bên cạnh cô.”
Tô Ngọc Nhi cảm ơn Bạch Nhược Phong: “Cảm ơn anh, sếp Bạch.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương