Ngỡ Là Duyên, Hoá Lại Là Yêu
Chương 2
Tô Ngọc Nhi rất ấm ức, nhưng kẻ làm công ăn lương như cô thì có thể làm gì được Đường Ái Linh chứ. Cô nhẹ nhàng quỳ gối dọn đống tàn tro kia.
“Chị gái, chị không cần phải làm như vậy?”
Tiểu Bảo nhìn thấy vậy liền ngăn cản Tô Ngọc Nhi. Sau đó, chỉ tay về phía Đường Ái Linh và nói với giọng điệu rất chắc chắn. Chỉ mới năm tuổi nhưng cách cư xử lại rất giống người trưởng thành.
“Cô mau quỳ xuống dọn đống tro tàn mà cô tự tạo nên đi. Nếu không, cô chuẩn bị xuống gặp kế toán nhận lương tháng này đi.”
Đường Ái Linh nghe vậy như giận quá mất khôn, cô giơ tay định tát vào mặt Tiểu Bảo.
Rất nhanh, Tô Ngọc Nhi đã đứng ra bảo vệ cậu chủ nhỏ, cô dùng thân mình bé nhỏ của mình để chịu đựng cái tát cháy da của Đường Ái Linh.
Nghĩ xem, nếu cái tát này lên mặt cậu chủ nhỏ thì Đường Ái Linh còn cơ hội làm càng không nhỉ?
Mọi người trong phòng kế hoạch rất hoảng loạn, bọn họ nghĩ sẽ có phim hay coi. Nhưng không ngờ cậu chủ nhỏ lại xuất hiện, mọi chuyện mới rối tung như vậy.
“Mau giữ cô ta lại!” Vài bảo vệ chạy vào khống chế Đường Ái Linh.
Cô ta thật sự giận quá mất khôn rồi!
“Các ngươi mau thả tôi ra!”
“Thằng nhóc đó ỷ là cậu chủ nhỏ bắt tôi phải làm theo ý cậu ta sao?”
Lý Nam nghe được thông tin ồn ào từ phòng kế hoạch, ông liền nhớ đến hôm nay cậu chủ nhỏ của nhà họ Bạch sẽ đến để xem bản kế hoạch. Ông nhanh chân chạy xuống.
“Đường Ái Linh, cô đang làm cái trò gì thế hả?”
“Cậu chủ nhỏ, cậu không sao chứ?”
Bạch Tiểu Bảo co rút trong vòng tay của Tô Ngọc Nhi. Mới lần đầu gặp Tô Ngọc Nhi, cậu lại có cảm giác rất quen thuộc, cậu rất chán ghét phụ nữ nhưng lại rất gần gũi với Tô Ngọc Nhi.
Bạch Tiểu Bảo không nói lời nào, cậu bé chỉ lắc đầu.
Nãy giờ, Lý Nam thở không đều với tình huống này. Bây giờ, ông đã có thể thở phào nhẹ nhõm.
“Đường Ái Linh, cô mau xin lỗi cậu chủ nhỏ.”
Đường Ái Linh một mực không chịu xin lỗi Bạch Tiểu Bảo.
“Tôi nhắc lần nữa, cô mau xin lỗi cậu chủ nhỏ.”
Bạch Tiểu Bảo không đồng ý Đường Ái Linh xin lỗi cậu bé.
“Xin lỗi chị ấy!” Cậu bé nhảy xuống khỏi vòng tay Tô Ngọc Nhi sau đó nói lớn.
Đường Ái Linh đã bình tĩnh và hiểu được những gì cô đang làm.
“Ngọc Nhi, tôi xin lỗi cô.”
“Giám đốc Đường, không có gì.”
Bạch Tiểu Bảo, từ nhỏ rất ghét tiếp xúc với những người xung quanh. Đặc biệt, cậu bé rất ghét phụ nữ. Cậu bé chỉ giao tiếp bằng cử chỉ hoặc những lá bài mà Bạch Nhược Phong đã chuẩn bị từ trước.
“Cậu chủ nhỏ, cảm ơn cậu đã giúp tôi!”
“Tôi có việc phải làm, tôi xin phép!”
Tiểu Bảo rất thông minh, cậu bé nhìn vào đồng hồ đã biết đến giờ tan làm. Cậu bé liền chỉ vào đồng hồ.
Tô Ngọc Nhi mới biết đã tan làm, cô chuẩn bị thu dọn đồ ra về.
“Cậu chủ nhỏ, tôi phải về rồi!”
Bạch Tiểu Bảo, từ khi nhìn thấy Tô Ngọc Nhi, cậu gần như đã phụ thuộc vào cô ấy, cậu bé cảm thấy cô giống như mẹ của cậu bé.
Bạch Tiểu Bảo không muốn rời xa Tô Ngọc Nhi, cậu bé lắc đầu, vẻ mặt trông rất đáng yêu. Tô Ngọc Nhi làm sao có thể bỏ rơi cậu bé chứ.
“Cậu chủ nhỏ, tôi đưa cậu về nhà nhé!”
Cậu bé rất vui mừng, nở một nụ cười đáng yêu rồi gật đầu.
Tập đoàn Bạch gia.
Sau khi kết thúc cuộc họp với đối tác, Bạch Nhược Phong liền nghe được thông tin, Tiểu Bảo đã ra tay giúp đỡ Tô Ngọc Nhi.
Khi nghe tin này, Bạch Nhược Phong rất bất ngờ, anh không nghĩ Tiểu Bảo lại cư xử như vậy.
“Trước giờ, không phải Tiểu Bảo rất ghét phụ nữ sao? Tại sao hôm nay thằng bé lại cư xử như vậy?”
“Trần Kiên, cậu sắp xếp lịch hẹn với Phạm Diệc An.”
“Được!”
Trần Kiên nghe và làm theo lời của Bạch Nhược Phong.
“Tiểu Bảo, bây giờ đang ở đâu?”
“Đã đi theo Tô Ngọc Nhi.”
Bạch Nhược Phong nghe hai từ “đi theo” anh rất bất ngờ khi Tiểu Bảo quấn quýt một ai đó.
“Mau tìm địa chỉ của cô ấy!”
“Được!”
Trần Kiên đến phòng nhân sự lục tìm hồ sơ của Tô Ngọc Nhi và biết được địa chỉ nhà của Tô Ngọc Nhi.
“Anh Bạch, tôi đã tìm ra địa chỉ nhà Tô Ngọc Nhi.”
“Mau lấy xe!”
Bạch Nhược Phong lên xe, vững vàng tay lái, chạy một lát liền đến nơi cần đến.
Khu Chung Cư Phú Mỹ.
Ting! Ting! Ting!
Tô Ngọc Nhi bên trong nhà đang chuẩn bị bữa ăn tối cho cô và Tiểu Bảo, nghe tiếng chuông liền ra mở cửa.
“Ra ngay! Ra ngay!”
Tô Ngọc Nhi mở cửa liền thấy một người đàn ông lạ mặt. Tô Ngọc Nhi nhìn dáng vẻ của anh cao hơn 1m8, dáng người rất có khí chất. Cô như bị mất hồn khi nhìn thấy Bạch Nhược Phong, một lúc sau cô mới có thể hoàn hồn.
“Anh là ai?”
“Tôi là Bạch Nhược Phong, cha của Tiểu Bảo.”
“Cậu chủ nhỏ đang ở bên trong.”
Hai người họ đi vào bên trong nhưng chẳng thể thấy Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo nhân lúc Tô Ngọc Nhi ra mở cửa, cậu bé chạy vào phòng ngủ và chốt cửa lại.
“Tiểu Bảo…”
“Tiểu Bảo, con mau ra đây!”
Tiểu Bảo không một chút cử động nào, cậu bé không lên tiếng.
“Tiểu Bảo, nếu con không ra, sau này ba sẽ không cho con ra ngoài.”
Tất cả đều không có tác dụng với Tiểu Bảo.
“Tiểu Bảo, con ra đây. Con muốn gì ba cũng sẽ mua cho con.”
Tô Ngọc Nhi cảm thấy lời nói của Bạch Nhược Phong không có tác dụng với Tiểu Bảo.
“Cậu chủ nhỏ, mau ra ngoài với tôi nào.”
“Cậu chủ nhỏ, bên ngoài có rất nhiều kẹo, mau ra đây chị sẽ cho em rất nhiều kẹo.”
Aaaaa!
Tiểu Bảo bên trong hét lên một tiếng thật to. Bạch Nhược Phong đã quá quen với điều đó, mỗi khi cậu bé phản đối một vấn đề gì đó rất hay hét to.
Tô Ngọc Nhi thì hoàn toàn trái ngược với Bạch Nhược Phong, cô rất lo sợ Tiểu Bảo xảy ra chuyện gì.
“Cậu chủ nhỏ, mau mở cửa cho tôi đi!”
“Cậu chủ nhỏ, cậu có sao không?”
Tại sao chỉ là hai người xa lạ mà trái tim của Tô Ngọc Nhi như đang bị lửa đốt khi nghe tiếng la của cậu bé như vậy?
“Tiểu Bảo, mở cửa cho ba nhanh đi!” Bạch Nhược Phong dường như đã mất kiên nhẫn với cậu bé.
Bạch Nhược Phong đang định dùng chân phá vỡ cửa liền bị Tô Ngọc Nhi ngăn cản lại.
“Anh đang làm gì vậy? Anh có biết làm như vậy thằng bé sẽ rất sợ không?”
“Tiểu Bảo, em đừng sợ, có chị ở đây rồi. Em mau ra đây với chị đi.”
Dường như, Tiểu Bảo cũng hiểu được Tô Ngọc Nhi đang rất lo lắng cho cậu bé. Cuối cùng, cậu bé cũng đã chịu mở cửa và bước ra ngoài.
“Chị gái, chị không cần phải làm như vậy?”
Tiểu Bảo nhìn thấy vậy liền ngăn cản Tô Ngọc Nhi. Sau đó, chỉ tay về phía Đường Ái Linh và nói với giọng điệu rất chắc chắn. Chỉ mới năm tuổi nhưng cách cư xử lại rất giống người trưởng thành.
“Cô mau quỳ xuống dọn đống tro tàn mà cô tự tạo nên đi. Nếu không, cô chuẩn bị xuống gặp kế toán nhận lương tháng này đi.”
Đường Ái Linh nghe vậy như giận quá mất khôn, cô giơ tay định tát vào mặt Tiểu Bảo.
Rất nhanh, Tô Ngọc Nhi đã đứng ra bảo vệ cậu chủ nhỏ, cô dùng thân mình bé nhỏ của mình để chịu đựng cái tát cháy da của Đường Ái Linh.
Nghĩ xem, nếu cái tát này lên mặt cậu chủ nhỏ thì Đường Ái Linh còn cơ hội làm càng không nhỉ?
Mọi người trong phòng kế hoạch rất hoảng loạn, bọn họ nghĩ sẽ có phim hay coi. Nhưng không ngờ cậu chủ nhỏ lại xuất hiện, mọi chuyện mới rối tung như vậy.
“Mau giữ cô ta lại!” Vài bảo vệ chạy vào khống chế Đường Ái Linh.
Cô ta thật sự giận quá mất khôn rồi!
“Các ngươi mau thả tôi ra!”
“Thằng nhóc đó ỷ là cậu chủ nhỏ bắt tôi phải làm theo ý cậu ta sao?”
Lý Nam nghe được thông tin ồn ào từ phòng kế hoạch, ông liền nhớ đến hôm nay cậu chủ nhỏ của nhà họ Bạch sẽ đến để xem bản kế hoạch. Ông nhanh chân chạy xuống.
“Đường Ái Linh, cô đang làm cái trò gì thế hả?”
“Cậu chủ nhỏ, cậu không sao chứ?”
Bạch Tiểu Bảo co rút trong vòng tay của Tô Ngọc Nhi. Mới lần đầu gặp Tô Ngọc Nhi, cậu lại có cảm giác rất quen thuộc, cậu rất chán ghét phụ nữ nhưng lại rất gần gũi với Tô Ngọc Nhi.
Bạch Tiểu Bảo không nói lời nào, cậu bé chỉ lắc đầu.
Nãy giờ, Lý Nam thở không đều với tình huống này. Bây giờ, ông đã có thể thở phào nhẹ nhõm.
“Đường Ái Linh, cô mau xin lỗi cậu chủ nhỏ.”
Đường Ái Linh một mực không chịu xin lỗi Bạch Tiểu Bảo.
“Tôi nhắc lần nữa, cô mau xin lỗi cậu chủ nhỏ.”
Bạch Tiểu Bảo không đồng ý Đường Ái Linh xin lỗi cậu bé.
“Xin lỗi chị ấy!” Cậu bé nhảy xuống khỏi vòng tay Tô Ngọc Nhi sau đó nói lớn.
Đường Ái Linh đã bình tĩnh và hiểu được những gì cô đang làm.
“Ngọc Nhi, tôi xin lỗi cô.”
“Giám đốc Đường, không có gì.”
Bạch Tiểu Bảo, từ nhỏ rất ghét tiếp xúc với những người xung quanh. Đặc biệt, cậu bé rất ghét phụ nữ. Cậu bé chỉ giao tiếp bằng cử chỉ hoặc những lá bài mà Bạch Nhược Phong đã chuẩn bị từ trước.
“Cậu chủ nhỏ, cảm ơn cậu đã giúp tôi!”
“Tôi có việc phải làm, tôi xin phép!”
Tiểu Bảo rất thông minh, cậu bé nhìn vào đồng hồ đã biết đến giờ tan làm. Cậu bé liền chỉ vào đồng hồ.
Tô Ngọc Nhi mới biết đã tan làm, cô chuẩn bị thu dọn đồ ra về.
“Cậu chủ nhỏ, tôi phải về rồi!”
Bạch Tiểu Bảo, từ khi nhìn thấy Tô Ngọc Nhi, cậu gần như đã phụ thuộc vào cô ấy, cậu bé cảm thấy cô giống như mẹ của cậu bé.
Bạch Tiểu Bảo không muốn rời xa Tô Ngọc Nhi, cậu bé lắc đầu, vẻ mặt trông rất đáng yêu. Tô Ngọc Nhi làm sao có thể bỏ rơi cậu bé chứ.
“Cậu chủ nhỏ, tôi đưa cậu về nhà nhé!”
Cậu bé rất vui mừng, nở một nụ cười đáng yêu rồi gật đầu.
Tập đoàn Bạch gia.
Sau khi kết thúc cuộc họp với đối tác, Bạch Nhược Phong liền nghe được thông tin, Tiểu Bảo đã ra tay giúp đỡ Tô Ngọc Nhi.
Khi nghe tin này, Bạch Nhược Phong rất bất ngờ, anh không nghĩ Tiểu Bảo lại cư xử như vậy.
“Trước giờ, không phải Tiểu Bảo rất ghét phụ nữ sao? Tại sao hôm nay thằng bé lại cư xử như vậy?”
“Trần Kiên, cậu sắp xếp lịch hẹn với Phạm Diệc An.”
“Được!”
Trần Kiên nghe và làm theo lời của Bạch Nhược Phong.
“Tiểu Bảo, bây giờ đang ở đâu?”
“Đã đi theo Tô Ngọc Nhi.”
Bạch Nhược Phong nghe hai từ “đi theo” anh rất bất ngờ khi Tiểu Bảo quấn quýt một ai đó.
“Mau tìm địa chỉ của cô ấy!”
“Được!”
Trần Kiên đến phòng nhân sự lục tìm hồ sơ của Tô Ngọc Nhi và biết được địa chỉ nhà của Tô Ngọc Nhi.
“Anh Bạch, tôi đã tìm ra địa chỉ nhà Tô Ngọc Nhi.”
“Mau lấy xe!”
Bạch Nhược Phong lên xe, vững vàng tay lái, chạy một lát liền đến nơi cần đến.
Khu Chung Cư Phú Mỹ.
Ting! Ting! Ting!
Tô Ngọc Nhi bên trong nhà đang chuẩn bị bữa ăn tối cho cô và Tiểu Bảo, nghe tiếng chuông liền ra mở cửa.
“Ra ngay! Ra ngay!”
Tô Ngọc Nhi mở cửa liền thấy một người đàn ông lạ mặt. Tô Ngọc Nhi nhìn dáng vẻ của anh cao hơn 1m8, dáng người rất có khí chất. Cô như bị mất hồn khi nhìn thấy Bạch Nhược Phong, một lúc sau cô mới có thể hoàn hồn.
“Anh là ai?”
“Tôi là Bạch Nhược Phong, cha của Tiểu Bảo.”
“Cậu chủ nhỏ đang ở bên trong.”
Hai người họ đi vào bên trong nhưng chẳng thể thấy Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo nhân lúc Tô Ngọc Nhi ra mở cửa, cậu bé chạy vào phòng ngủ và chốt cửa lại.
“Tiểu Bảo…”
“Tiểu Bảo, con mau ra đây!”
Tiểu Bảo không một chút cử động nào, cậu bé không lên tiếng.
“Tiểu Bảo, nếu con không ra, sau này ba sẽ không cho con ra ngoài.”
Tất cả đều không có tác dụng với Tiểu Bảo.
“Tiểu Bảo, con ra đây. Con muốn gì ba cũng sẽ mua cho con.”
Tô Ngọc Nhi cảm thấy lời nói của Bạch Nhược Phong không có tác dụng với Tiểu Bảo.
“Cậu chủ nhỏ, mau ra ngoài với tôi nào.”
“Cậu chủ nhỏ, bên ngoài có rất nhiều kẹo, mau ra đây chị sẽ cho em rất nhiều kẹo.”
Aaaaa!
Tiểu Bảo bên trong hét lên một tiếng thật to. Bạch Nhược Phong đã quá quen với điều đó, mỗi khi cậu bé phản đối một vấn đề gì đó rất hay hét to.
Tô Ngọc Nhi thì hoàn toàn trái ngược với Bạch Nhược Phong, cô rất lo sợ Tiểu Bảo xảy ra chuyện gì.
“Cậu chủ nhỏ, mau mở cửa cho tôi đi!”
“Cậu chủ nhỏ, cậu có sao không?”
Tại sao chỉ là hai người xa lạ mà trái tim của Tô Ngọc Nhi như đang bị lửa đốt khi nghe tiếng la của cậu bé như vậy?
“Tiểu Bảo, mở cửa cho ba nhanh đi!” Bạch Nhược Phong dường như đã mất kiên nhẫn với cậu bé.
Bạch Nhược Phong đang định dùng chân phá vỡ cửa liền bị Tô Ngọc Nhi ngăn cản lại.
“Anh đang làm gì vậy? Anh có biết làm như vậy thằng bé sẽ rất sợ không?”
“Tiểu Bảo, em đừng sợ, có chị ở đây rồi. Em mau ra đây với chị đi.”
Dường như, Tiểu Bảo cũng hiểu được Tô Ngọc Nhi đang rất lo lắng cho cậu bé. Cuối cùng, cậu bé cũng đã chịu mở cửa và bước ra ngoài.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương