Ngỡ Là Duyên, Hoá Lại Là Yêu
Chương 31
Bạch Nhược Đồng lo lắng nói: “Lúc nãy Ngọc Nhi muốn quay về, em bảo cô ấy đứng đợi em đi lấy xe. Nhưng khi quay lại đã không thấy cô ấy. Gọi điện thì lại nghe có giọng nam.”
Bạch Nhược Phong nghe vậy trong lòng không khỏi lo lắng.
“Đợi một lát anh đến ngay!”
Bạch Nhược Phong sau khi nghe điện thoại, vẻ mặt lo lắng. Anh vội vã rời đi.
Từ Bảo Tú đứng bên cạnh cũng đi theo và hỏi: “Nhược Phong, vẻ mặt anh không được tốt. Có chuyện gì xảy ra sao?”
Bạch Nhược Phong quay sang nói: “Ngọc Nhi đã xảy ra chuyện.”
Bước đi đã tăng tốc dần, Bạch Nhược Phong nhanh chóng xuống dưới sảnh nhà hàng.
Vừa xuống đến sảnh đã nhìn thấy Bạch Nhược Đồng đang đợi anh.
“Tiểu Đồng, em có thấy cô ấy chưa?”
Bạch Nhược Đồng lắc đầu.
“Chúng ta mau chia ra đi tìm cô ấy.”
Bạch Nhược Phong nói với giọng khẩn trương, cả ba người đều chia ra đi tìm mỗi người một nơi. Anh vừa đi vừa gọi điện vào số của Tô Ngọc Nhi nhưng vô ích, điện thoại đã bị tên đàn ông lạ mặt kia xém xuống đất.
“Mau thả tôi ra!”
“Thả tôi ra, tại sao anh lại làm như vậy với tôi chứ?”
Tô Ngọc Nhi gào khóc trong vô vọng.
“Mày có la lớn cỡ nào cũng không ai đến cứu mày đâu.”
“Mày la lớn lên nữa đi.”
“Hay là để tao la giúp mày nha. Cứu tôi với. Có ai ở đây không? Cứu tôi với.”
Tên đàn ông lạ mặt không một chút lo sợ, hắn cột hai tay Tô Ngọc Nhi bằng sợi dây đã chuẩn bị trước đó.
Hắn đặt máy quay ở một góc có thể lấy cảnh toàn bộ chiếc giường.
“Thả tôi ra…” Tô Ngọc Nhi chỉ biết gào khóc.
Bên dưới sảnh nhà hàng, Bạch Nhược Phong đưa hình Tô Ngọc Nhi cho nhân viên phục vụ xem.
“Cậu có thấy người phụ nữ trong hình không?” Bạch Nhược Phong hỏi.
Nhân viên phục vụ suy nghĩ một lúc lâu rồi nói: “Tôi nhớ không lầm thì lúc nãy có nhìn thấy cô gái này đi cùng một người đàn ông lên tầng 2.”
Bạch Nhược Phong hỏi kỹ lần nữa: “Cậu không nhìn lầm chứ?”
Nhân viên phục vụ gật đầu và nói: “Sếp Bạch, tôi chắc chắn là tôi không nhìn lầm.”
“Được rồi. Cảm ơn cậu.”
Bạch Nhược Phong vừa đi lên tầng 2 vừa gọi điện cho Bạch Nhược Đồng và Từ Bảo Tú để thông báo.
“Tầng 2 của nhà hàng.”
Hai người họ nhận được tin nhắn, ngay lập tức đi đến tầng 2 của nhà hàng.
Trong căn phòng đau khổ, Tô Ngọc Nhi cố gắng chống cự để rời khỏi đây. Tất cả vô ích, không có cách nào trốn thoát.
“Thả tôi ra…”
Tên đàn ông lạ mặt đang đặt những nụ hôn của hắn lên cổ, môi và nhiều nơi khác trên gương mặt cô. Hắn đưa tay tháo dây kéo váy của Tô Ngọc Nhi.
Đến giây cuối cùng, cứ tưởng mọi thứ sẽ được trọn vẹn. Nhưng không…
Bạch Nhược Phong đã đạp tung cửa và xông vào trong phòng. Anh rất giận dữ khi nhìn thấy cảnh tượng này.
“Ngọc Nhi, cô có sao không?”
Bạch Nhược Phong cởi chiếc áo vest khoác lên người Tô Ngọc Nhi rồi quay sang tính sổ với người đàn ông lạ mặt kia.
Tô Ngọc Nhi nhìn thấy Bạch Nhược Phong, hai mắt cô đẫm lệ và gào khóc: “Sếp Bạch…”
“Yên tâm tôi sẽ bảo vệ cho cô.”
Tên lạ mặt do Tô Ngọc Như thuê đã lấy chiếc bình đánh Bạch Nhược Phong từ đằng sau.
“Sếp Bạch, anh cẩn thận.” Tô Ngọc Nhi nói với giọng yếu ớt.
“Mày là ai? Mà dám phá đám chuyện của tao.”
Rất may, Bạch Nhược Đồng đã xuất hiện kịp thời và xử lý tên đàn ông lạ mặt này.
“Nhược Phong, anh không sao chứ?”
Bạch Nhược Phong lắc đầu và nói: “Tiểu Đồng, em xử lý hắn ta. Anh đưa Ngọc Nhi đến bệnh viện kiểm tra.”
Bạch Nhược Phong nhìn thấy trên người Tô Ngọc Nhi không ít những vết thương do tên lạ mặt kia gây ra.
Bạch Nhược Phong đến bên giường và bế Tô Ngọc Nhi trong vòng tay, cô vẫn đang run rẩy và hoảng sợ vì chuyện vừa xảy ra với cô quá lớn.
Tô Ngọc Nhi sợ rằng quá khứ năm năm trước lại xuất hiện, cô rất lo sợ và khóc rất nhiều.
“Ngọc Nhi, tôi đưa cô đến bệnh viện kiểm tra.”
Từ Bảo Tú vừa đến trước cửa đã nhìn thấy Bạch Nhược Phong bế Tô Ngọc Nhi trong vòng tay. Chứng kiến cảnh tượng này, cô rất thất vọng và dường như tuyệt vọng khi thấy như vậy. Cô rời khỏi nơi này.
Trong khi đó, Tô Ngọc Nhi vẫn đang cố gắng kiềm chế những cơn đau và nỗi sợ hãi của cô. Sau đó ngất đi.
“Ngọc Nhi…”
“Ngọc Nhi… Cô không sao chứ?”
Bạch Nhược Phong lo lắng nhanh chóng đưa Tô Ngọc Nhi đến bệnh viện.
Bệnh viện Bạch Mai.
Bạch Nhược Phong đã đưa Tô Ngọc Nhi đến bệnh viện để làm kiểm tra. Sau khi mọi thứ đã bình thường, Tô Ngọc Nhi được đưa về phòng chăm sóc.
Bạch Nhược Phong ngồi bên cạnh Tô Ngọc Nhi, anh nắm lấy tay nhưng lại bị cô rụt tay lại. Nhìn gương mặt u ám trong giấc ngủ của cô, anh rất đau khổ.
Anh cảm nhận được trong giấc ngủ, Tô Ngọc Nhi vẫn cảm thấy lo lắng và hoảng sợ.
“Ngọc Nhi, em yên tâm. Anh sẽ bắt bọn họ phải trả giá.”
Bạch Nhược Đồng đến thăm Tô Ngọc Nhi và báo cáo tình hình với Bạch Nhược Phong.
“Chị ấy ngủ rồi sao?” Bạch Nhược Đồng hỏi.
Bạch Nhược Phong gật nhẹ đầu, khuôn mặt đầy sự đau khổ và tức giận.
“Em đã giao người đàn ông lạ mặt đó cho cảnh sát. Sẽ sớm biết được kết quả thôi.”
Biệt thự nhà họ Trịnh.
Trong phòng khách của căn biệt thự đầy sang trọng, Tô Ngọc Như ngồi đối diện Trịnh Sơn, khuôn mặt cô trắng bệch, hai tay run rẩy nắm lại với nhau.
“Ngọc Như, em đã gây nên chuyện gì thế?” Trịnh Sơn nhìn thẳng vào mắt Tô Ngọc Như và nói.
“Em đã làm gì chứ?” Tô Ngọc Như run rẩy nói.
“Ngọc Như, cô tưởng tôi không biết chuyện cô làm sao?” Trịnh Sơn giận dữ nói.
“Em không làm gì cả. Trịnh Sơn anh bị làm sao vậy chứ?”
Trịnh Sơn giận dữ nói lớn.
“Ngọc Như, tôi nói cho cô biết. Người đàn ông mà cô thuê đã bị cảnh sát.”
Tô Ngọc Như nghe đến đây, gương mặt chẳng còn một chút máu, cả người run rẫy.
“Trịnh Sơn, anh mau nghĩ cách giúp em đi. Nếu không em sẽ chết mất.” Tô Ngọc Như lo sợ, cầu xin sự giúp đỡ từ Trịnh Sơn.
“Việc cô gây ra, cô tự mình gánh lấy hậu quả đi.”
Trịnh Sơn nói rồi giận dữ bỏ đi, không để ý đến Tô Ngọc Như.
Tô Ngọc Như đang rất lo sợ vì chuyện xấu cô làm đã bị bại lộ.
Sáng hôm sau.
Tô Ngọc Nhi tỉnh dậy, nhìn thấy Bạch Nhược Phong đang nằm gục bên giường.
Cô không dám cử động sợ rằng sẽ làm cho Bạch Nhược Phong tỉnh giấc.
Tô Ngọc Nhi không dám nghĩ đến chuyện đã xảy ra với cô ngày hôm qua.
Bạch Nhược Phong nghe vậy trong lòng không khỏi lo lắng.
“Đợi một lát anh đến ngay!”
Bạch Nhược Phong sau khi nghe điện thoại, vẻ mặt lo lắng. Anh vội vã rời đi.
Từ Bảo Tú đứng bên cạnh cũng đi theo và hỏi: “Nhược Phong, vẻ mặt anh không được tốt. Có chuyện gì xảy ra sao?”
Bạch Nhược Phong quay sang nói: “Ngọc Nhi đã xảy ra chuyện.”
Bước đi đã tăng tốc dần, Bạch Nhược Phong nhanh chóng xuống dưới sảnh nhà hàng.
Vừa xuống đến sảnh đã nhìn thấy Bạch Nhược Đồng đang đợi anh.
“Tiểu Đồng, em có thấy cô ấy chưa?”
Bạch Nhược Đồng lắc đầu.
“Chúng ta mau chia ra đi tìm cô ấy.”
Bạch Nhược Phong nói với giọng khẩn trương, cả ba người đều chia ra đi tìm mỗi người một nơi. Anh vừa đi vừa gọi điện vào số của Tô Ngọc Nhi nhưng vô ích, điện thoại đã bị tên đàn ông lạ mặt kia xém xuống đất.
“Mau thả tôi ra!”
“Thả tôi ra, tại sao anh lại làm như vậy với tôi chứ?”
Tô Ngọc Nhi gào khóc trong vô vọng.
“Mày có la lớn cỡ nào cũng không ai đến cứu mày đâu.”
“Mày la lớn lên nữa đi.”
“Hay là để tao la giúp mày nha. Cứu tôi với. Có ai ở đây không? Cứu tôi với.”
Tên đàn ông lạ mặt không một chút lo sợ, hắn cột hai tay Tô Ngọc Nhi bằng sợi dây đã chuẩn bị trước đó.
Hắn đặt máy quay ở một góc có thể lấy cảnh toàn bộ chiếc giường.
“Thả tôi ra…” Tô Ngọc Nhi chỉ biết gào khóc.
Bên dưới sảnh nhà hàng, Bạch Nhược Phong đưa hình Tô Ngọc Nhi cho nhân viên phục vụ xem.
“Cậu có thấy người phụ nữ trong hình không?” Bạch Nhược Phong hỏi.
Nhân viên phục vụ suy nghĩ một lúc lâu rồi nói: “Tôi nhớ không lầm thì lúc nãy có nhìn thấy cô gái này đi cùng một người đàn ông lên tầng 2.”
Bạch Nhược Phong hỏi kỹ lần nữa: “Cậu không nhìn lầm chứ?”
Nhân viên phục vụ gật đầu và nói: “Sếp Bạch, tôi chắc chắn là tôi không nhìn lầm.”
“Được rồi. Cảm ơn cậu.”
Bạch Nhược Phong vừa đi lên tầng 2 vừa gọi điện cho Bạch Nhược Đồng và Từ Bảo Tú để thông báo.
“Tầng 2 của nhà hàng.”
Hai người họ nhận được tin nhắn, ngay lập tức đi đến tầng 2 của nhà hàng.
Trong căn phòng đau khổ, Tô Ngọc Nhi cố gắng chống cự để rời khỏi đây. Tất cả vô ích, không có cách nào trốn thoát.
“Thả tôi ra…”
Tên đàn ông lạ mặt đang đặt những nụ hôn của hắn lên cổ, môi và nhiều nơi khác trên gương mặt cô. Hắn đưa tay tháo dây kéo váy của Tô Ngọc Nhi.
Đến giây cuối cùng, cứ tưởng mọi thứ sẽ được trọn vẹn. Nhưng không…
Bạch Nhược Phong đã đạp tung cửa và xông vào trong phòng. Anh rất giận dữ khi nhìn thấy cảnh tượng này.
“Ngọc Nhi, cô có sao không?”
Bạch Nhược Phong cởi chiếc áo vest khoác lên người Tô Ngọc Nhi rồi quay sang tính sổ với người đàn ông lạ mặt kia.
Tô Ngọc Nhi nhìn thấy Bạch Nhược Phong, hai mắt cô đẫm lệ và gào khóc: “Sếp Bạch…”
“Yên tâm tôi sẽ bảo vệ cho cô.”
Tên lạ mặt do Tô Ngọc Như thuê đã lấy chiếc bình đánh Bạch Nhược Phong từ đằng sau.
“Sếp Bạch, anh cẩn thận.” Tô Ngọc Nhi nói với giọng yếu ớt.
“Mày là ai? Mà dám phá đám chuyện của tao.”
Rất may, Bạch Nhược Đồng đã xuất hiện kịp thời và xử lý tên đàn ông lạ mặt này.
“Nhược Phong, anh không sao chứ?”
Bạch Nhược Phong lắc đầu và nói: “Tiểu Đồng, em xử lý hắn ta. Anh đưa Ngọc Nhi đến bệnh viện kiểm tra.”
Bạch Nhược Phong nhìn thấy trên người Tô Ngọc Nhi không ít những vết thương do tên lạ mặt kia gây ra.
Bạch Nhược Phong đến bên giường và bế Tô Ngọc Nhi trong vòng tay, cô vẫn đang run rẩy và hoảng sợ vì chuyện vừa xảy ra với cô quá lớn.
Tô Ngọc Nhi sợ rằng quá khứ năm năm trước lại xuất hiện, cô rất lo sợ và khóc rất nhiều.
“Ngọc Nhi, tôi đưa cô đến bệnh viện kiểm tra.”
Từ Bảo Tú vừa đến trước cửa đã nhìn thấy Bạch Nhược Phong bế Tô Ngọc Nhi trong vòng tay. Chứng kiến cảnh tượng này, cô rất thất vọng và dường như tuyệt vọng khi thấy như vậy. Cô rời khỏi nơi này.
Trong khi đó, Tô Ngọc Nhi vẫn đang cố gắng kiềm chế những cơn đau và nỗi sợ hãi của cô. Sau đó ngất đi.
“Ngọc Nhi…”
“Ngọc Nhi… Cô không sao chứ?”
Bạch Nhược Phong lo lắng nhanh chóng đưa Tô Ngọc Nhi đến bệnh viện.
Bệnh viện Bạch Mai.
Bạch Nhược Phong đã đưa Tô Ngọc Nhi đến bệnh viện để làm kiểm tra. Sau khi mọi thứ đã bình thường, Tô Ngọc Nhi được đưa về phòng chăm sóc.
Bạch Nhược Phong ngồi bên cạnh Tô Ngọc Nhi, anh nắm lấy tay nhưng lại bị cô rụt tay lại. Nhìn gương mặt u ám trong giấc ngủ của cô, anh rất đau khổ.
Anh cảm nhận được trong giấc ngủ, Tô Ngọc Nhi vẫn cảm thấy lo lắng và hoảng sợ.
“Ngọc Nhi, em yên tâm. Anh sẽ bắt bọn họ phải trả giá.”
Bạch Nhược Đồng đến thăm Tô Ngọc Nhi và báo cáo tình hình với Bạch Nhược Phong.
“Chị ấy ngủ rồi sao?” Bạch Nhược Đồng hỏi.
Bạch Nhược Phong gật nhẹ đầu, khuôn mặt đầy sự đau khổ và tức giận.
“Em đã giao người đàn ông lạ mặt đó cho cảnh sát. Sẽ sớm biết được kết quả thôi.”
Biệt thự nhà họ Trịnh.
Trong phòng khách của căn biệt thự đầy sang trọng, Tô Ngọc Như ngồi đối diện Trịnh Sơn, khuôn mặt cô trắng bệch, hai tay run rẩy nắm lại với nhau.
“Ngọc Như, em đã gây nên chuyện gì thế?” Trịnh Sơn nhìn thẳng vào mắt Tô Ngọc Như và nói.
“Em đã làm gì chứ?” Tô Ngọc Như run rẩy nói.
“Ngọc Như, cô tưởng tôi không biết chuyện cô làm sao?” Trịnh Sơn giận dữ nói.
“Em không làm gì cả. Trịnh Sơn anh bị làm sao vậy chứ?”
Trịnh Sơn giận dữ nói lớn.
“Ngọc Như, tôi nói cho cô biết. Người đàn ông mà cô thuê đã bị cảnh sát.”
Tô Ngọc Như nghe đến đây, gương mặt chẳng còn một chút máu, cả người run rẫy.
“Trịnh Sơn, anh mau nghĩ cách giúp em đi. Nếu không em sẽ chết mất.” Tô Ngọc Như lo sợ, cầu xin sự giúp đỡ từ Trịnh Sơn.
“Việc cô gây ra, cô tự mình gánh lấy hậu quả đi.”
Trịnh Sơn nói rồi giận dữ bỏ đi, không để ý đến Tô Ngọc Như.
Tô Ngọc Như đang rất lo sợ vì chuyện xấu cô làm đã bị bại lộ.
Sáng hôm sau.
Tô Ngọc Nhi tỉnh dậy, nhìn thấy Bạch Nhược Phong đang nằm gục bên giường.
Cô không dám cử động sợ rằng sẽ làm cho Bạch Nhược Phong tỉnh giấc.
Tô Ngọc Nhi không dám nghĩ đến chuyện đã xảy ra với cô ngày hôm qua.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương