Ngọ Môn Quẫn Sự

Chương 24: Thịt Tù Binh



Aiz—–

Thanh Kiều ngồi trong xe ngựa lắc lư lắc lư, than thở lần thứ một trăm hai mươi ba.

“Muội muội tốt, sao lại không vui?” Một gương mặt lưu manh nham hiểm thò qua, vẻ mặt lấy lòng, ý cười dịu dàng.

Thanh Kiều quay đầu lại, nhìn Thái tử bị trói rất giống cái bánh chưng thịt phía sau, thấy hắn đang dùng ánh mắt ác độc im lặng phát sóng xung kích về phía cô.

Lại ngẩng đầu, nhìn sang chữ “Đang” cực đại trên lá cờ trên xe ngựa, nền vàng vân đen, quả thực là so với hổ Hoa Nam (1) được PS (photoshop) còn uy phong hơn.

Cuối cùng cúi đầu, ngắm ngắm cái chuôi đao sáng loáng trên cổ mình, hàng thật giá thật, vừa lạnh vừa buốt, cũng không phải đạo cụ đóng phim bình thường có thể sánh bằng.

Aiz———

Cuối cùng lại than thở lần thứ một trăm hai mươi tư.

“Thế nào, muội không thích?” Đang Đang ca chỉ chỉ lá cờ chữ “Đang” kia, đắc ý ra mặt, “Đây chính là đặc biệt làm cho muội, ta sợ khi gặp lại muội đã không còn nhớ rõ ta, cho nên mới sai người suốt đêm chế tạo gấp một trăm bốn mươi tám lá cờ đưa đến đây.”

Thanh Kiều hữu khí vô lực hừ một tiếng: “…..Có tận một trăm bốn mươi tám lá?”

Đang Đang ca mỉm cười, thần thần bí bí nói: “Đây còn chưa tính là gì, muội muội tốt! Ca ca còn chuẩn bị một phần lễ vật đặc biệt cho muội, đảm bảo muội thấy sẽ vui vẻ!”

Nói xong hắn vung bàn tay to lên, xốc rèm xe ngựa hét lớn một tiếng ra ngoài: “Mang cờ lên———“

Chỉ nghe thấy một hồi loạt xoạt loạt xoạt hỗn loạn, bỗng nhiên có một đám người khiêng một cái cờ lớn mới tinh từ sườn núi gào thét đi xuống, khắp lá cờ kia màu hồng phấn viền hoa trắng bạc, muốn bao nhiêu vui mừng có bấy nhiêu vui mừng.

Thanh Kiều trợn mắt há hốc mồm mà nhìn bọn họ, bên trên mặt cờ lớn có rất nhiều chữ, nhưng chỉ là một chữ giống nhau như đúc, chữ —–“Đinh”!

Đinh Đinh Đinh Đinh Đinh Đinh Đinh Đinh…..

Nhìn khắp núi là “Đinh” màu hồng nhạt, Thanh Kiều nhịn không được lấy tay áo che mặt, không tiếng động khóc thảm.

“Đẹp không?” Đang Đang ca một đôi mắt hoa đào hung phấn lòe lòe tỏa sáng, “Ta cảm thấy lá cờ này đặc biệt phù hợp với phong cách của muội.”

Thanh Kiều lau lệ bên khóe mắt, hơi thở mong manh nói: “Rất tốt, rất hợp ý ta.”

Đang Đang ca vỗ tay: “ Biết là Đinh Đinh muội sẽ thích mà!”

“—–cô ta không phải là Đinh Đinh.” Bỗng nhiên có người lên tiếng, lạnh lùng cắt đứt sự say sưa của hắn.

Thiệu Nghĩa trong góc chậm rãi cười: “Xuân Kiều, vì sao cô không chịu nói cho vị đại hiệp này, tên thật của cô?”

Bị Thiệu Nghĩa chẹn ngang như vậy, Thanh Kiều chỉ có thể tẻ ngắt nhìn lưu manh nam cười: “…..Đang Đang ca…..”

Lưu manh nam nheo mắt lại, vẻ mặt dửng dưng: “Thì ra muội muội nàng còn có tên là Xuân Kiều? Không còn cách nào không còn cách nào, ca ca ta cũng có một biệt danh là Lục Tư Không, về sau muội gọi ta là Tư Không ca ca cũng được, ha ha.”

Thiệu Nghĩa hếch mũi lên trời, xoay mặt qua một bên.

Thanh Kiều ngượng ngùng cười, thật cẩn thận tránh đi thanh kiếm bên cổ: “Tư Không…..ca ca, huynh xem có thể bảo thủ hạ của huynh trước tiên buông vũ khí xuống đã được không, có chuyện gì thì hảo hảo nói?”

Lục Tư Không mỉm cười: “Bên cạnh muội có thể buông, trên người hắn không thể buông.” Hắn dùng cằm chỉa chỉa Thiệu Nghĩa, “Tiểu tử kia có chút bản lãnh, buông ra sợ có phiền toái lớn.”

Thanh Kiều quả thực dở khóc dở cười, nghĩ thầm ngươi đang bắt cóc chính là Thái tử đương triều, chỉ sợ không còn phiền toái nào lớn hơn so với phiền toái này.

Lục Tư Không thấy vẻ mặt cô như cha mẹ chết, nhịn không được đưa tay véo véo cái mũi đang nhăn lại của cô: “Đừng lo lắng, trong chốc lát muội còn chưa chết được.” Vừa nói vừa yêu thương vuốt ve vòng tay bạc trên cổ tay cô, ngữ khí tiếc hận, “Thứ này bị người hạ chú, muội chết sẽ tự động hóa thành bụi, cho nên thôi, ta tạm thời còn luyến tiếc muội.”

“……Tư Không ca, nếu không huynh thả hắn đi…..” Thanh Kiều cam chịu thở dài, cảm thấy là mình làm liên lụy Thiệu Nghĩa, “Huynh muốn bắt là ta, đừng làm tổn thương hắn.”

Lưu manh nam nhìn về phía Thiệu Nghĩa, vẻ mặt cười quỷ dị: “Vì sao phải thả? Thủ hạ hắn đã đả thương không ít người của ta, không bắt hắn tới xả giận sao được?” Dứt lời giơ tay sờ mặt Thiệu Nghĩa, “Chậc chậc, tiểu tử này tuy gầy, nhưng trưởng thành nhìn cũng được.”

Thiệu Nghĩa giận tím mặt, hung hăng nhổ một bãi về phía hắn: “Yêu nghiệt, lấy cái móng chó của ngươi ra cho ta!”

Tinh quang trong mắt Lục Tư Không chợt lóe, không dấu vết nghiêng người tránh đi, cười hì hì nói: “Yo, tính tình mạnh mẽ như vậy, thực coi mình vẫn là một thiếu gia?”

Tuy rằng là cười, nhưng ý cười kia rõ ràng chưa tới đáy mắt.

Thiệu Nghĩa rốt cuộc tuổi còn trẻ, lửa cháy bừng bừng trong mắt đang muốn chửi ầm lên, Thanh Kiều lập tức vọt qua, kéo vai hắn thiện ý an ủi: “Công tử bớt giận, công tử ngàn vạn lần bớt giận.”

Vừa nói vừa dùng sức nháy mắt ra dấu cho hắn.

Lục Tư Không thấy bọn họ mắt đi mày lại, lạnh lùng cười, vung tay áo ra khỏi xe ngựa.

“Đồ tiện tì ngươi, là ngươi đưa bọn họ tới?!” Thiệu Nghĩa dán vào lỗ tai Thanh Kiều bắt đầu nghiến răng nghiến lợi.

“55, người ta cũng không muốn nha….” Thanh Kiều vung ống tay áo dùng sức lắc đầu, lắc đến mức châu hoa (trang sức trên đầu) đều rớt: “Ta sao biết hắn có thể dễ dàng bắt được ta? Trước kia đi theo sau ta đều là một đám hộ vệ thật lớn, người bình thường căn bản không thể tới gần đó!”

Càng nói càng thương tâm, vừa nghĩ lại thấy tiếc, nhịn không được mắt loang sương mù ai oán: Tiểu Đoàn Đoàn, chẳng lẽ ngươi không cần ta? Sao lại vô thanh vô tức di tản tất cả đám quạ đen đực nhà ngươi đi chứ? Hại tiểu thư ta hôm nay lưu lạc đến tình cảnh này, nghiệp chướng mà!

Thiệu Nghĩa hung hăng trừng cô: “Yêu nghiệt kia vì sao bắt cô?”

Thanh Kiều nước mắt lưng tròng nói: “Hắn nói trên người ta có thứ hắn muốn.”

“Hắn muốn cái gì? Bất luận là kỳ trân dị bảo gì, ta sẽ trực tiếp lấy từ quốc khố đưa cho hắn không phải là được rồi sao?”

“…..Ta không biết.”

“Hừ!” Thiệu Nghĩa sắc mặt xanh lét, “Cô là đồ xuẩn đản (trứng ngu? =.=), trong đầu toàn là thịt heo! Xem ra muốn chay trốn không thể trông cậy vào cô!”

Thanh Kiều cụp mắt cúi đầu, cực kỳ đúng lúc đỏ mặt.

“Muội muội tốt, có muốn ăn gì không?” Một lát sau Lục Tư Không đẩy rèm ra, cười dịu dàng đi vào trong xe ngựa, trong tay cầm một cái túi da trâu.

Mở ra nhìn lại có thể là vịt nướng, nhất thời mùi hương bay đầy phòng xộc vào mũi.

Ùng ục, Thanh Kiều nuốt nước miếng một chút.

Đang muốn giơ tay lấy, Thiệu Nghĩa bên cạnh lại đột nhiên ho khan, tiếng khụ kia vang một cái kinh thiên động địa.

Vì thế tay được nửa đường lại ngượng ngùng lùi về.

“Sao? Muội sợ có độc?” Lục Tư Không mỉm cười, lấp tức bẻ một cái chân vịt ăn: “Đồ tốt như vậy, mà các ngươi cũng không biết quý trọng, aiz, ta đã sớm nói không nỡ để muội muội nàng chết, sao muội không tin?”

Vừa nói vừa liếc Thanh Kiều, thấy ánh mắt cô vô cùng rối rắm, dường như cực kỳ buồn rầu.

Sau khi đấu tranh thật lâu, Tiểu cô nương rốt cục vỗ đùi nhảy lên, làm trạng thái anh dũng hi sinh: “——-ta không tin tác giả sẽ làm ta vì một con vịt nướng mà chết!”

Nói xong tức khắc chạy lên vặt xuống một cái cánh, chuẩn bị mau chóng cắn ăn.

Bỗng nhiên cô lại cứng đờ, quay đầu nhìn về phía Thiệu Nghĩa, vẻ mặt cười nịnh nọt: “Công tử, ngài muốn nếm thử chút hay không?”

“Cút!” Thiệu Nghĩa hận không thể một cước đá văng cô lên trời, “Cô cái đồ heo tham ăn, hại chết mình chưa đủ, bây giờ còn muốn tới hại ta!”

Thanh Kiều cười cười, không thèm nhắc lại, tự mình lẳng lặng ăn.

Ban đêm, đoàn người Lục Tư Không nghỉ ngơi trong một ngôi chùa giữa núi.

Thiệu Nghĩa cả ngày một hạt gạo cũng chưa ăn, lại không có thuốc bổ chống đỡ, đã sắp mê man.

Trước mắt bỗng nhiên có một bóng đen nhoáng lên, hắn cố gắng chống mí mắt, thấy một khuôn mặt tươi cười linh động.

“Công tử, đứng lên đi, đứng lên ăn chút gì đó.” Thì ra là Đỗ Xuân Kiều, thấy cô tay trái bưng một chén nước, tay phải cầm một gói giấy, bộ dáng cực kỳ buồn cười.

“Ta không ăn!” Thiệu Nghĩa bị trói hai tay không thể nhúc nhích, chỉ có thể hung hăng trừng cô, “Cô cút ra ngoài cho ta!”

“Đừng lo lắng, đều không có độc đâu.” Xuân Kiều không chút nào nổi giận, cười hì hì trấn an nói: “Nước này là sơn tuyền (suối trong núi), ta tự tay lấy; con vịt nướng này ban ngày ta đã nếm qua, ta lén để lại một nửa giấu trong ngực. Người xem, đến bây giờ ta cũng chưa có triệu chứng độc phát, cho nên mới yên tâm bưng đến cho ngài ăn.”

Thiệu Nghĩa quay đầu đi, giả bộ noí: “……….Bản công tử mới không thèm ăn thứ người khác đã ăn rồi!”

Xuân Kiều mi mày cong cong cười đến hòa hợp: “Đúng đúng đúng, Xuân Kiều biết chứ. Nhưng bây giờ tình huống đặc biệt, còn thỉnh công tử cố gắng chấp nhận chút.” Nói xong cô mở gói giấy ra, lấy ra một miếng vịt nướng, ti mỉ xé xuống một miếng, mới đem phần còn lại đưa cho hắn, “Người xem, ta đã bỏ những chỗ có thể đã bị cắn đi, tuyệt đối không có nước miếng của người khác, ngài nhiều ít gì cũng nên ăn một chút đi, bằng không sau làm sao có thể lực mà chạy đi?”

Thiệu Nghĩa hừ một tiếng, nghĩ nghĩ, cuối cùng mở miệng ra.

“Công tử chậm một chút, uống nước trước.” Đỗ Xuân Kiều mừng rỡ, lại xé nhỏ phần vịt nướng còn lại, thật cẩn thận bỏ vào miệng Thiệu Nghĩa.

Một miếng, lại một miếng.

Thái tử điện hạ rốt cục lần đầu tiên trong cuộc đời ăn vịt nướng mang theo nhiệt độ cơ thể của người khác.

Gió đêm thanh mát, trăng chiếu sáng.

Đảo mắt đã là ngày thứ hai, Lục Tư Không mang theo bọn họ tiếp tục chạy đi.

“…..Tư Không ca ca, chúng ta đây là đang đi đâu vậy?” Thanh Kiều nhịn không được lên tiếng.

“Đi gặp cha mẹ chồng muội.” Lục Tư Không lăng không ném một ánh mắt đào hoa cho cô, thiên kiều bá mị câu hồn đoạt phách.

Chíu~~ lời vừa nói ra, Thiệu Nghĩa lại bắt đầu phát sóng xung kích ác độc tới cô.

“……Xuân Kiều, Xuân Kiều chưa kết hôn, tại sao lại nói là cha mẹ chồng?” Thanh Kiều lau mồ hôi lạnh, lắp bắp nói.

“Ai da, xem ra trí nhớ của muội tử không tốt.” Lục Tư Không cười ha ha, “Muội muội tốt, muội quên mình đã từng nói gì ở Thượng Thanh tự rồi sao? Muội nói mình bị giáo chủ Mạn Đà giáo coi trọng, người ta muốn cướp muội đi làm thiếp đó!” Hắn đảo mắt, nham hiểm nói, “Ca ca bây giờ không phải là đang đưa muội đi thành thân sao?”

Thanh Kiều xem thường, cuối cùng đã biết được là đang thẳng tiến tới đại bản doanh quân địch!

Lộc cộc, lộc cộc.

Xe ngựa đi hơn nửa ngày, Thanh Kiều vẫn nằm bò bên cửa sổ không chút hăng hái.

“Muội muội đang nhìn cái gì vậy?” Đột nhiên thò ra một khuôn măt lưu manh, dọa cô nhảy dựng.

“A, không có….Ta đang nhìn kiểu tóc của người kia.” Thanh Kiều tùy tay chỉ một người qua đường, hữu khí vô lực nói, “Rất đẹp, rất có sáng tạo.”

Lục Tư Không nghe vậy, lập tức thò người ra cẩn thận nghiên cứu.

“……Không có gì đặc biệt nha, cũng chỉ là hơi ngắn một chút.” Hắn kinh ngạc quay đầu lại.

“Tóc ngắn đẹp, ta thích ngắn, ha ha.” Ánh mắt Thanh Kiều rã rời, dại ra.

“……….Thì ra muội muội thích nam tử tóc ngắn?” Trong mắt Lục Tư Không có ánh sáng nhanh chóng xẹt qua, “Vậy rốt cục là phải ngắn bao nhiêu mới đẹp?”

“Càng ngắn càng tốt, càng ngắn càng tốt, ha ha.” Thanh Kiều ngây ngô cười, đã ở bên bờ của thất hồn lạc phách.

Bỗng nhiên, Thiệu Nghĩa ở một bên không kiên nhẫn hô to: “Xuân Kiều, Đỗ Xuân Kiều!”

“Cái, cái gì?” Thanh Kiều cuống quýt hoàn hồn, bổ nhào tới cạnh Thiệu Nghĩa.

“……Ta đói bụng, muốn ăn.” Thiệu Nghĩa trừng cô, khuôn mặt màu mật ong phủ một màu đỏ nhàn nhạt.

“Được, được.” Thanh Kiều mừng rỡ, lập tức kiếm trong hộp đồ ăn mấy món điểm tâm, bẻ thành từng miếng nhỏ vừa miệng bón cho Thiệu Nghĩa.

“Ăn ngon không?” Thanh Kiều vừa bón vừa nhìn Thiệu Nghĩa, trong mắt tràn đầy nhu tình mật ý—–ăn đi ăn đi ăn nhanh đi, Tiểu Shota, nhất định phải ăn nhiều chút, vỗ béo ngươi bà đây mới có thể đi đổi đế linh với Thích tiên sinh nha!

Thiệu Nghĩa không đáp lời, vẻ mặt cứng đờ, chậm rãi nhai nuốt.

“Tiểu thiếu gia này rất không tồi nha!” Lục Tư Không đứng một bên nhìn nửa ngày, bỗng nhiên lẳng lặng cười: “Ăn một bữa cơm cũng muốn người khác bón từng miếng từng miếng.”

“Tên yêu nghiệt kia im miệng cho ta!” Thiệu Nghĩa ngẩng đầu hung tợn trừng hắn, “Có gan thì ngươi thả tay chân ta ra, chúng ta một đấu một!”

Lục Tư Không lại mỉm cười, nhanh nhẹn bỏ đi.

Ban đêm.

Thanh Kiều ngồi bên suối nước rửa chân, sóng nước loang loáng, chiếu lên khuôn mặt ai oán của cô.

Aiz, hiện tại bị kẻ xấu cầm tù, người của Thích tiên sinh vẫn chưa tới, thật không biết khi nào mới có thể chạy trốn? Hơn nữa, Đoàn Vương gia kia, cho dù ngươi thực sự từ bỏ ta, cũng không thể mặc kệ cháu ruột của ngươi chứ! Đám quạ đen đực kia của ngươi bình thường lợi hại như vậy, bây giờ sao ngay cả tiếng rắm cũng không nghe thấy?

Lắc đầu, lại nghĩ đến Lục Tư Không nói—-“Ca ca ta bây giờ sẽ đưa muội đi thành thân.”

Đầu đau muốn nứt ra, chẳng lẽ người này thật muốn đem mình đưa cho cái gì mà Mạn Đà giáo chủ kia? Tưởng tượng đến giáo chúng toàn thân áo trắng mặt không chút thay đổi, cô nhất thời xụi lơ cả người, giống như có thể thấy trước, quãng đời còn lại của mình trải qua trong một đống bánh bao (man đầu) trắng lớn nóng hôi hổi.

Đang thương tâm muốn chết, bỗng nhiên có một vật nhỏ lông lông mềm mại chạy tới, vây quanh cô trái ngửi ngửi, phải liếm liếm.

A, thật đáng yêu!

Cô nhịn không được nâng con thú nhỏ lên trên đầu gối, thì ra là một con tiểu bàn cẩu (chó con mập).

“Gâu gâu!” Cô nhăn mũi lại kêu hai cái với con cún nhỏ, nhẹ giọng nói: “Tiểu khả liên (khả liên: đáng thương), chủ nhân của ngươi đâu?”

Con cún nhỏ liếm liếm đầu lưỡi màu phấn hồng.

“Không ai muốn ngươi?” Cô cười hì hì, “Không ai muốn thì ngươi theo ta đi, đúng lúc ta cũng không ai muốn nè.”

“Có phải bất kể là thấy cái gì, cô đều muốn nhặt về nhà hay không?”

Phía sau bỗng nhiên có người lên tiếng.

Quay đầu nhìn, Lục Tư Không đang dựa thân cây lẳng lặng nhìn cô, dưới ánh trăng thân ảnh cao lớn.

“Người ta chỉ là có lòng đồng cảm lan tràn thôi.” Thanh Kiều khoát tay, mỉm cười: “Đây là chó của ngươi? Thật đáng yêu, tên là gì?”

“Meo Meo, nó tên là Meo Meo.”

Thanh Kiều cười khúc khích, một con chó sao lại gọi là Meo Meo, ta còn nuôi một con mèo tên Gâu Gâu đó!

Nhưng cô bỗng nhiên nhớ ra điều gì, nụ cười cứng lại bên khóe môi.

Hai năm trước.

Mới đầu tháng chín, Thanh Kiều mười ba tuổi đến sau núi đưa cổ cho một yêu nam.

“Hù chết ta làm ta sợ muốn chết!” Thanh Kiều thật vất vả mới đến cửa động, đã thở không ra hơi, “Trong núi vừa rồi có mấy con chó hoang đuổi theo ta đó.”

Yêu nam đánh giá cô, phát hiện góc váy của cô cũng bị xé rách.

“Chó thì có gì phải sợ?” Yêu nam sóng mắt vừa chuyển, “Ngày mai ta phải đi giết toàn bộ bọn chúng, đúng lúc thêm mấy cái cổ ăn.”

“Đừng đừng!” Thanh Kiều cuống quýt xua tay, “Ta rất thích chó, ngươi đừng giết chúng nó!”

“Thích chó còn sợ như vậy?” Yêu nam cười ha ha, “Xem ra cũng chỉ là giả vờ thích.”

“Là thật đó, ta rất muốn nuôi chó.” Cô nghiêm túc, nghiêm mặt giải thích, “Từ nhỏ đã rất thích, đáng tiếc mẹ ta…..nương ta không cho.”

“Nuôi chó thì có gì khó?” Yêu nam cười nhạt, “Hôm nào ta tặng cô một con, cô muốn loại gì?”

“Loại gì cũng không quan trọng, nhưng phải nho nhỏ, nhiều thịt.” Vẻ mặt Thanh Kiều ngọt ngào khát khao, “Ta còn muốn đặt cho nó một cái tên, là —Meo Meo!”

Đúng vậy, cô đã suy nghĩ rất lâu rất lâu, chó trong truyện xuyên qua không phải tên Vượng Tài thì là Chiêu Phúc, không phải Tiểu Bạch thì là Đại Hoàng, thỉnh thoảng có nữ chính hơi đặc biệt một chút thì dứt khoát gọi chó yêu là —–“Cẩu”! Đây cũng quá thẳng thắn, chó của người ta cũng có tôn nghiêm chứ! Có ngày bạn sinh một đứa bé đặt tên cho bé là “Nhân” (người) thử xem, bạn xem tương lai nó có hộc máu đi tìm bạn tính sổ không. Vẫn là cái tên “Meo Meo” này hay, đối với chó mà nói, đây là một cái tên nước ngoài chân chính, muốn bao nhiêu mốt có bấy nhiêu mốt. Vạn nhất sau này ngày nào đó con chó bị mèo khi dễ, vừa báo tên “Ta là Meo Meo”, không chừng con mèo hoang này còn tưởng rằng Meo Meo là vô gian đạo nằm vùng.

Hồi tưởng chấm dứt.

Thanh Kiều run rẩy thân mình, trừng mắt nhìn chằm chằm Lục Tư Không.

Hắn nhếch miệng, sóng mắt vừa chuyển, bước tới trước mặt cô.

Hắn ngồi xổm xuống, bàn tay to chậm rãi lướt qua trước mặt, một lớp da mặt mỏng dính yên lặng rơi trên lòng bàn tay.

—–lộ ra một khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành.

Hắn nở nụ cười kiều mị với cô, thấp giọng nói: “Tử Tranh cũng đói bụng, không biết Tiểu Kiều có bằng lòng bón cho ta không?”
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...