Ngõ Ô Y
Chương 3: Chớp nhoáng chạm mặt
Cuộc sống ở Lý phủ không có gì hay ho để kể, vì đó là quãng thời gian tâm trạng Tiểu Thất rất tệ, cố gắng ròng rã suốt tám năm, kết quả vẫn không thoát nổi số mệnh làm di nương, cũng giống như việc cố gắng hết sức để đạt số điểm mơ ước trong kỳ thi tuyển sinh đại học, rồi bỗng dưng trường mình định vào lại nâng điểm chuẩn lên, dù không đến nỗi nản lòng nhưng thực sự rất không vui.
Nhà tổ của Lý gia ở Tần Xuyên, vì bức thư của lão thái thái Ngô gia mà người ta phái hẳn một nhóm người “phép tắc” tới, dạy riêng phép tắc quy củ lịch sử gia tộc cho Tiểu Thất, dẫu không tẩy não được thì cũng ra vẻ kiêu ngạo hơn người khi đứng trước mặt nàng.
Trung thu qua đi, lại có một đội xe ngựa từ Dương Thành đến, nói là muốn đón Tiểu Thất đến lo liệu hậu sự cho phu nhân trước, Tiểu Thất đoán lo hậu sự chỉ là cái cớ, để Ngô gia bọn họ đếm rõ hồi môn mới là ý đồ chính.
Tiểu Thất không muốn đến Dương Thành, chí ít là bây giờ nàng vẫn chưa tự thuyết phục được mình đi làm di nương cho một người xa lạ, thế là nấn ná mất mấy hôm mới lên đường ra Bắc.
Khi nàng đặt chân đến Lý phủ, ngoài hành lý của mình và mấy món đồ giá trị lão thái thái tặng ra, bà còn gọi thêm vài người hầu đi cùng nàng, trên danh nghĩa là vì thương nàng nên phái theo hầu hạ nàng, nhưng thực chất ra sao thì trong lòng lão thái thái biết, mà Tiểu Thất cũng hiểu rõ. Xét cho cùng nàng cũng chẳng phải con cháu Ngô gia, tâm hướng theo ai khó mà chắc được, phải có người thường xuyên chỉ điểm nhắc nhở, may mà Nguyên Nhâm còn ở trong tay họ nên không sợ nàng làm chuyện khác thường.
Phương Bắc cuối thu bước vào cảnh điêu linh, nếu đem so với sắc xanh bát ngát ở Du Châu thì chẳng khác gì hai thế giới một trời một vực. Càng đi sâu ra Bắc, cảnh vật càng hoang vu, dân cư thưa thớt, mãi mới thấy làng mạc, nhưng hơn nửa đã đổ nát xập xệ, qua lại trên đường chính không phải xe ngựa triều đình vội vã thì cũng là vài ba khách thương, thỉnh thoảng trông thấy mấy bách tính áo vải xuôi Nam, vẻ mặt hốt hoảng, có thể nhận rõ di chứng từ các cuộc chiến tranh.
Kiếp trước kiếp này Tiểu Thất đều sinh ra ở chốn đất lành, nhận thức về sự cùng khổ chỉ thông qua sách vở, lần đầu tiên được trải nghiệm thực tế, đúng là vô tả.
“Chúng ta đã gần đến chưa nương tử?” Sau khi gặp phải một đội thương binh xuôi Nam vào ngày hôm trước, Thanh Liên trở nên cẩn trọng lời ăn tiếng nói hơn, có thể là vì sợ, khung cảnh đẫm máu tanh không phải là thứ mà nha đầu mười bốn mười lăm tuổi chốn nội viện có thể tiêu hóa nổi.
Đúng thế, Thanh Liên được phái đi theo Tiểu Thất, hơn nữa còn làm đại nha hoàn trong phòng. Ban đầu lão thái thái định để Thanh Vi đi vì cho rằng Thanh Liên không đủ nhanh nhạy. Nhưng Tiểu Thất biết Thanh Vi không muốn, hơn nữa nha đầu kia rất có tâm tư, để ở bên cạnh nàng cũng chẳng yên tâm, thế là xin lão thái thái cho Thanh Liên đi cùng, nàng giải thích rất rõ: Nàng cần một người không thông minh như thế. Lão thái thái nghe xong cũng chỉ cười, rồi phái Thanh Liên đi.
“Đã đi được mười mấy ngày, chắc cũng sắp rồi đấy.” Nhìn rặng núi trơ trọi đằng xa, Tiểu Thất cũng mơ hồ ra mặt, thế giới này hoàn toàn không khớp với thế giới ban đầu của nàng, Đông Tây Nam Bắc là nơi đâu nàng cũng chẳng hay, chỉ biết nghe bà Vương nói đi đường một hai hôm nữa là đến.
Hai người chủ tớ dựa vào cửa nhìn núi tuyết nơi xa, bỗng xe ngựa bất thình lình dừng lại, cả hai suýt đập đầu vào cửa.
“Nương tử, trời đã tối, hôm nay không vào núi, buổi tối nghỉ lại ở đây một đêm.” Bà Vương là quản gia nội trạch được nhà cũ ở Tần Xuyên phái đến, có quyền lực rất lớn ở Lý phủ. Theo Tiểu Thất thấy, bà ta ở Lý phủ cũng y hệt bà Tôn ở Ngô phủ hồi đó, chỉ dưới lão thái thái, kể cả Đại thái thái và Nhị thái thái cũng không dám tùy tiện làm trái lời, nói gì đến một di nương bé nhỏ như tôm tép là nàng. Dù là người mới nhưng Tiểu Thất cũng rất tuân thủ quy tắc nhậm chức của người mới, năng làm ít nói, mục đích khi đưa nàng đến Lý gia cũng là như thế: Ngô gia muốn cúi mình trước Lý gia. Khuê nữ đã chết, chẳng những không oán hận mà còn phải đưa thêm một quý thiếp, có phải cúi quá thấp rồi không? Có điều Tiểu Thất không muốn biết về ngón trò sau lưng đám người kia, mục đích nàng đến Dương Thành chỉ là để tìm hiểu rõ về cảnh ngộ của Nguyên Nhâm.
Bóng đêm ngày một dày đặc, sao trời thưa thớt, những đốm nhỏ lấp lánh y hệt bảo thạch, tựa như chỉ vươn tay là có thể hái xuống. Nhìn cảnh đêm đẹp đẽ trước mắt, bỗng Tiểu Thất cảm thấy bùi ngùi, bản thân kiếp trước được tự do nhưng chỉ biết vùi đầu tìm kiếm phiền não, nay mất đi tự do mới biết nó đáng quý nhường nào, nhưng nàng không thể xoay chuyển trời đất, làm người đúng là không dễ dàng.
“Nương tử, đêm đã khuya, gió núi rất lạnh, xin sớm vào lều nghỉ ngơi.” Bà Vương xuất hiện hệt như bóng gắn theo hình.
Tiểu Thất thầm thở dài một hơi, đúng là Vương tiểu nhị ăn Tết, càng lúc càng khổ sở*. Ngày trước ở Ngô phủ dẫu tức thì có tức, nhưng không đến nỗi nhiều phép tắc như thế. Mà Lý gia lại có quá nhiều quy củ, ăn cơm nên thế nào, đi ngủ nên ra sao, thế này là không hợp lẽ không được làm, thế kia không hợp phép cũng cấm nốt, dạy dỗ vợ cả vợ bé không khác gì huấn luyện con rối.
(*Là một tích truyện dùng để hình dung cảnh đời gian nan khổ sở.)
“Ma ma cũng nên nghỉ sớm đi ạ.” Tiểu Thất cố thể hiện lễ phép, vừa vén một góc rèm lên lại chợt thấy bà Vương bỗng nheo mắt, nhìn về hướng Tây Bắc. Tiểu Thất không rõ là gì, cũng nhìn theo hướng bên đó, ngoài màn đêm xanh sẫm cùng rặng núi tối mù ra thì chẳng thấy gì.
“Ma ma, có toán ngựa đang tới đây, lại còn không ít người!” Một người trông có vẻ là gia đinh ở gần đó bẩm báo.
Bà Vương nhìn người nọ rồi ngoái đầu nhìn Tiểu Thất, đoạn lập tức đi gọi các bà tử nha hoàn tới, bảo bọn họ đưa chủ tớ hai người Tiểu Thất đến sơn động trước mặt tạm lánh, sơn động đó được các gia đinh phát hiện trong lúc đi nhặt củi.
“Nương tử, người nói xem có phải Dương Thành lại có chiến tranh không?” Thanh Liên bị đánh thức dậy, trong lúc hoảng hốt không tìm thấy nón rộng vành đâu, chỉ biết quấn chặt chăn lên người, lúc này đang nơm nớp đứng cạnh Tiểu Thất.
Nhìn bộ dạng của nàng, Tiểu Thất cảm thấy không nỡ. Còn chưa tới mười lăm tuổi, làm nô tỳ hầu hạ người ta cũng được thôi, nhưng nay lại không có nổi cuộc sống yên ả, biết vậy đã không đưa nàng ấy rời khỏi Ngô phủ. “Không sao đâu, chúng ta vẫn còn cách Dương Thành xa lắm.”
Sáu bảy người chen chúc trong sơn động nửa canh giờ, bên ngoài không có động tĩnh nhưng các nàng chẳng dám đi ra. Đến khoảng chừng giờ Tý, bà Vương mới phái người đến gọi các nàng, vừa về thì thấy xung quanh lều trại có thêm bảy tám lính gác, trước lều của Tiểu Thất và Thanh Liên cũng có thêm người đứng canh, khiến hai nàng chần chừ không rõ có nên vào hay không.
Ngay lúc Tiểu Thất đang suy xét xem có phải bọn họ rơi vào bẫy không thì bà Vương đã vén rèm lên, hỏi Tiểu Thất: “Thuốc của nương tử đặt trong rương nào?”
Tiểu Thất giật mình, sao bà ta biết nàng đem theo thuốc? Sau đó lại thấy không vui, rốt cuộc có phải là lều ngủ của nàng không thế, không hỏi trước một tiếng mà đã ngang nhiên tới lấy đồ của nàng, rốt cuộc phép tắc của Lý gia chỉ đặt ra cho người ngoài là nàng thôi sao? “Ma ma muốn lấy thuốc thì cứ cho người nói một tiếng với tôi là được, việc gì phải đích thân đến.”
Bà Vương lập tức nhận ra nàng bất mãn qua câu nói, nhưng cũng chẳng phản bác, chỉ lùi lại nhường đường cho nàng, Thanh Liên quấn chăn nên không tiện di chuyển, Tiểu Thất bèn đưa tay vén rèm lên, nhưng vừa vén dở thì lập tức buông xuống, bởi lẽ trong lều có người, lại còn là một người đàn ông xa lạ. Tiểu Thất lập tức xoay sang nhìn bà Vương, liệu có phải bà già này bị người ta khống chế, cố ý gọi nàng đến chui đầu vào lưới không?
Dường như bà Vương hiểu được vẻ kinh hãi và tức giận trong mắt nàng, vội đi tới thấp giọng nói, “Tiểu chủ nhân bị thương trong lúc truy đuổi quân thù, đúng lúc đi ngang qua nơi này, làm phiền nương tử lấy thuốc tới, lão nô đem đi sắc thuốc.”
Tiểu chủ nhân… Lại còn có thể tùy tiện ra vào lều ngủ của nàng, tim Tiểu Thất đập mạnh, chưa gì nàng đã phải gặp hắn nhanh vậy ư?
Nàng chần chừ hít sâu ba lần rồi mới giơ tay vén rèm lên lần nữa, động tác lần này vô cùng khẽ khàng.
Trong lều chỉ có một ngọn đèn, người nọ ngồi trước đèn khuất sáng, hắn có thể thấy rõ nàng nhưng nàng thì không, qua ánh đèn chỉ lờ mờ trông thấy đó là một người lưng dài vai rộng, hơn nữa còn rất mạnh mẽ. Hắn ngồi ở đó khiến túp lều chỉ lớn chừng bàn tay bỗng không có ai dám đặt chân vào, với lại, không biết có phải do trí tưởng tượng của nàng quá phong phú hay không mà còn thấy quanh thân hắn phát ra luồng khí đen, dường như trong luồng khí ấy còn có thú dữ đang giương nanh múa vuốt. Chỉ mới nhìn qua đã biết ngay là người khó dây, là người rất lạnh lùng cứng rắn, đến tám phần không dễ nịnh nọt, lão thái thái Ngô gia xem trọng nàng quá rồi!
Hai người một trong tối một ngoài sáng cứ vậy nhìn nhau, dù nàng không thấy gì nhưng vẫn cảm giác có lưỡi dao sắc bén đâm vào hai tròng mắt, sau gáy lại bị thứ gì đó chọc vào, vội nhìn sang nơi khác.
“Tôi là người hầu của nương tử.” Thanh Liên bị hai môn thần ngoài cửa ngăn không cho vào.
Tiểu Thất đưa mắt nhìn người ngồi trên giường, có vẻ đối phương không định tỏ ý, nàng đành quay lại dặn dò Thanh Liên, bảo nàng đi nấu nước giúp bà Vương.
Thanh Liên vừa đi, rèm khép lại, bầu không khí lúng túng lần nữa bao trùm.
Đã im lặng một lúc rồi, nếu cứ im nữa thì sẽ càng thêm bối rối, Tiểu Thất quyết định bắt tay làm việc trước, có lẽ bận rộn sẽ khiến tình cảnh thôi gượng gạo. Vén tấm thảm ở giường bên kia lên, dưới thảm là mấy rương hành lý – là chủ ý của Thanh Liên, ghép các rương lại sẽ thành giường nhỏ.
Thuốc đựng trong rương gỗ hoa lê, là “của hồi môn” lão thái thái tặng nàng, cả thảy có hai rương, sức chứa rất lớn, đồ của nàng lẫn Thanh Liên cộng lại vẫn chưa lấp đầy, trên nắp rương và thân rương khắc hoa văn rất đẹp, một nắp rương khắc hình miêu điệp phú quý, nắp rương còn lại khắp hình uyên ương nghịch nước, khớp nối giữa nắp và thân rương đều được chế tác từ đồng thau, bên ngoài còn sơn một lớp mạ vàng. Theo cấm chế của nước Đại chu thì quan viên tam phẩm trở xuống không được dùng đồ đạc thượng hạng như thế, nhưng lão thái thái có xuất thân cao quý, vì vậy những thứ đồ này cũng không phải là của hiếm ở Ngô gia.
Nắp rương bằng gỗ thật vừa to vừa nặng, một mình Tiểu Thất mở không nổi.
Đến khi mở ra rồi lại thấy mất mặt, nha đầu Thanh Liên đúng là bị mấy nha hoàn ở Lý phủ dọa sợ, tưởng Dương Thành là chốn thành không nhà trống nên chất đầy đồ ăn trong rương, nào là quả khô bánh trái, hai túi mì bự, rồi cả bánh vòng, bánh đường cùng các hương liệu nấu nướng, thậm chí còn có hai cục bột nở, lục tới cuối thì đến Tiểu Thất suýt cũng cười phì, nếu bà Tôn biết nha đầu kia xem chiếc rương quý báu này là thứ đựng đồ chơi thì khéo không chỉ phạt mỗi quỳ thôi đâu. Xem ra phải chuẩn bị dạy dỗ nha đầu kia mới được, dù gì cũng là đại nha hoàn trong phòng, trình độ không thể thế này được.
Lục tìm một lúc lâu, cuối cùng tìm được một chiếc lồng nhỏ làm từ tre ở dưới đáy rương, là món đồ thủ công do Thanh Vi làm. Hồi còn nhỏ, hai nha đầu tóc chỏm trốn trong rừng trúc ở Lão Quân đường hóng mát, Thanh Vi nói kỹ năng thêu thùa của Tiểu Thất rất tốt, sau này phải thêu giúp mình mấy hà bao khi xuất giá, còn bản thân giỏi đan lát, tới lúc đó sẽ tặng Tiểu Thất mấy chiếc lồng nhỏ tự đan, cứ tưởng chỉ là lời nói chơi, nào ngờ nàng ấy tặng mình thật.
Lồng tre đan rất khéo, khóa cũng được làm vô cùng tinh vi, chỉ nhìn thôi cũng hiểu được tấm lòng. Nha đầu Thanh Liên cũng biết đây là đồ của Thanh Vi nên dụng tâm làm thêm một cái chụp vải màu lam phủ ngoài lồng. Mở chiếc lồng ra, bên trong là những vị thuốc cao cấp được xếp ngay ngắn, do bà Tôn lén lút cho nàng – bà ấy đúng là người ngoài lạnh trong nóng mà.
Nhìn những món đồ trước mắt, chợt Tiểu Thất cảm thấy bản thân là đứa không biết phải trái, sau khi biết lão thái thái muốn đưa mình đến Lý gia, toàn bộ người ở Ngô phủ đều biến thành đối tượng mà nàng căm ghét. Nhưng lúc này cuối cùng cũng tìm về lý trí, bản thân ở kiếp trước còn không được tự do như ý thì nói gì đến kiếp này? Tỉnh lại đi, không phải ai cũng là trung tâm của thế giới, làm người thì nên nhìn về phía trước.
“Đây là kim sang dược chế tạo ở Kim Hà, chắc là dùng được.” Nàng giơ bình sứ trong tay lên với hắn, nghe nói thứ này rất đắt, một bình mất những hai lạng rưỡi, ấy thế mà bà Tôn cho nàng đến những ba bình, đúng là chịu chi. Nàng tính giữ lại cho anh trai Nguyên Nhâm, nhưng nếu giờ hắn gặp được thì cho hắn dùng trước vậy.
Lý Sở nhìn mỹ nữ cầm chiếc bình trước mặt, cảm thấy nàng ta đúng trơ trẽn thay cho tâm tư của Ngô gia, da mặt Ngô gia quả là không phải dày bình thường. Ngô Trường Nguyên chỉ có chút xíu mặt mũi ở ngự tiền mà cũng dám liên hôn với Tần Xuyên, nhưng vừa tiễn con gái qua đã tiện tay đòi cho Ngô Gia Ấn công việc béo bở, thực sự khiến hắn mở mang không ít. Mà cô gái đưa đến cũng chẳng khiến hắn đỡ lo, vừa vào Lý trạch đã muốn tìm cách nắm giữ mọi chuyện trong nhà, không đạt được mục đích lại chạy đến Dương Thành xa xôi làm trò hề, kết quả đi tong cái mạng. Giờ còn đặc sắc hơn, thi thể con gái còn chưa lạnh đã lại đưa một tiểu thiếp xinh đẹp tới, còn sợ người ngoài chỉ trỏ nên lấy danh nghĩa là tiểu thiếp bồi gả. Tưởng hắn là thằng nhóc ba tuổi ư, nếu không vì thánh nhân và áp lực từ Tần Xuyên thì hắn đã trả Ngô Thành Quân kia về rồi, vậy mà giờ còn có mặt mũi đưa tiểu thiếp đến!
Cảm thấy ghê tởm nên đương nhiên cũng chẳng buồn để ý đến nha đầu kia, càng không quan tâm đến nàng ta nói gì.
Tiểu Thất đâu hay trong lòng hắn đang nghĩ gì, nhưng cầm chiếc bình đã một lúc mà người ta không hề phản ứng, rõ ràng là không hề vừa lòng nàng. Nàng vừa thấy vui lại thấy hơi thất vọng, vui vì nếu hắn không thích mình thì không cần mình hầu hạ hắn chuyện giường chiếu, thất vọng là vì nếu hắn chướng mắt nàng thì không phải chuyện giúp anh trai nàng sẽ hỏng sao? Xem ra lão thái thái tính nhầm rồi, chàng rể họ Lý không hề như trong dự liệu của bà.
Hắn không nhận thuốc, Tiểu Thất cũng không phải không biết xấu hổ, bèn đặt thuốc lên chiếc rương gần chỗ hắn ngồi, đoạn xoay người chậm rãi thu dọn đồ đạc trong rương.
Đúng lúc này, bà Vương bưng chậu nước ấm đi vào, Tiểu Thất khép nắp hòm lại, bước lên trước phụ một tay.
Dễ nhận thấy hắn rất gần gũi với bà Vương, bà ta vừa vào, hắc khí trên người hắn vơi đi phần nào, thân hình cũng thấy rõ hơn, đáng tiếc vì để râu nên không nhìn rõ diện mạo, chẳng trách khi nhắc đến Tứ cô gia, Nguyên Nhâm chỉ viết mấy lời khen như “khí ngoạm núi sông”, “sức mạnh của rồng hổ”, người mơ hồ như vậy đúng là chỉ có thể miêu tả bằng những từ đó.
Vì lơ đãng lại còn đang rảnh – chủ yếu là không cần nhúng tay làm gì – nên Tiểu Thất buông lơi cảnh giác, nhìn hai người chủ tớ kia đến nỗi ngây ra, không ngờ lại mắt đối mắt với chính chủ, ánh mắt người đó thực sự không khác gì lưỡi dao trong quân, chỉ liếc nhìn mà cũng có thể giết người.
Sau khi bị một kích “tấn công”, Tiểu Thất làm như vô tình cúi đầu quan sát móng tay, nhưng bà Vương chưa buông tha cho nàng, muốn nàng bưng đèn soi sáng giúp. Nàng vừa đến gần, luồng khí đen quanh thân hắn lại bùng lên, Tiểu Thất có cảm giác da thịt trên người sắp bị luồng khí ấy ăn mòn tận xương.
“Tiểu chủ tử à, dù chuyện có khẩn cấp đến mấy thì cũng phải trị thương, nếu không sau này sẽ sót căn rễ.” Bà Vương vừa thoa thuốc vừa luôn mồm, “Xem cậu ăn mặc như thế nào kìa, sắp vào đông rồi mà cũng không mặc áo lót trong, chí ít cũng phải có kiện giáp mặc đệm, đám hầu chết cả rồi hả?” Nói xong lại còn trợn mắt nhìn Tiểu Thất.
Tiểu Thất vô duyên vô cớ bị mắng, không phải là đang trách nàng đấy chứ? Nàng chỉ mới nhậm chức, nay là lần đầu gặp chính chủ, sao lại đổ mọi chuyện lên đầu nàng được.
“Đợi đến Dương Thành, xin làm phiền nương tử thông báo một tiếng, tuy việc hầu hạ phòng trong chủ yếu do nữ chủ nhân làm chủ, nhưng ở bên ngoài tiểu chủ tử cũng là người có mặt mũi, thế mà không cho theo một nha đầu nào, thời tiết rét buốt thế này cũng chẳng ai buồn ngó ngàng thêm mảnh áo, nào có nương tử nhà ai lại làm được chuyện như thế.” Bà Vương chỉ thiếu nước chỉ đích danh là cô nương Ngô gia bọn họ không giỏi giang tốt lành gì.
Tiểu Thất dẫu có ngốc cũng hiểu được ý bà ta muốn nói, xem ra Đại thái thái thực sự không dạy dỗ con gái mình ra gì, không ngờ ở trong phòng lại có chuyện như vậy! “Để đó về… tôi hỏi xem sao.” Thực tình chuyện này thì liên quan gì đến nàng đâu!
“Nhìn mảnh áo lót này xem, là chiếc áo ta làm cho tiểu chủ tử vào năm ngoái, cũ tới mức đó mà vẫn mặc.” Bà Vương suýt nhỏ nước mắt, đứa trẻ một tay bà nuôi lớn, nuôi nên chàng thanh niên cường tráng giàu nghị lực, cần nhẫn nại có nhẫn nại, muốn xuất thân có xuất thân, cuối cùng lại phải cưới một cô không ra gì, không biết chăm lo cho trượng phu cũng không cho người khác chăm sóc, mà cũng không thể cưới cô nương nhà bình thường được.
“…” Tiểu Thất càng nghe càng bực, vì bản thân, cũng vì Thành Quân đã mất. Thực chất nha đầu kia đâu hư hỏng, cũng đọc nhiều thi từ ca phú, chẳng qua có hơi bướng bỉnh, từ nhỏ ở cùng cha mẹ, lão thái thái cũng không nhúng tay dạy dỗ, nên cứ thế sinh ra ích kỷ. Nếu Đại thái thái không xúi giục chuyện kia thì có thể sống rồi, thậm chí có thể sống tốt ở Lý gia, tệ lắm cũng chỉ là không có kinh nghiệm phòng trong thôi.
“Nếu đã hỏng, thì chi bằng… thay mới đi?” Trước sự lên án dữ dội của bà Vương, Tiểu Thất yếu ớt đưa ra ý kiến. Tai đau chết đi được, sau này chắc chắn lão ma ma đây có thể sống thọ trăm tuổi, trung khí đầy thế kia mà.
“?”
“?”
Tiểu Thất rùng mình, mỉm cười với bà Vương, thấp giọng nói: “Hồi ở nhà, ma ma sợ tôi không nghỉ đủ nên thường cho tôi ở trong phòng, vì rảnh nên dựa theo… dựa theo bộ đồ cũ của phu quân đại nhân mà may mới mấy bộ, trước khi đến đây đã đem chúng giặt giũ phơi nắng rồi.” Kiếp trước nàng có thể làm tới chức trợ lý sếp tổng, kiếp này lại được lão thái thái Ngô gia thương mến, tất cả là vì nghĩ nhiều hơn người khác một bước, “Có điều đường may hơi thô, chỉ sợ ma ma chê cười.” Theo nàng thấy, nữ công của ma ma này có khi cũng chỉ ngang bằng trình độ của Thanh Liên, không thể hơn mình được.
Bà Vương giật mình, tức giận bay biến, “Nếu đã làm thì lấy ra đi, chiếc áo lót này đúng là không mặc được nữa rồi.”
Tiểu Thất xoay người đặt đèn xuống, mở rương gỗ lim ở bên cạnh, từ bên trong lấy ra một túi vải đỏ rồi trải ra: từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài là nam trang toàn thân nguyên vẹn, có thể thấy rất được chăm chút từ những chi tiết nhỏ như đường may mũi chỉ, nút cài cho đến lớn như cách cắt, phối màu.
Tuy không thể hiện ra mặt nhưng Tiểu Thất nhanh chóng nhận thấy trong mắt bà Vương lóe lên sự ngạc nhiên rồi biến mất. Nói thật, nếu là bản thân của kiếp trước, có ai ngờ một người đến xỏ kim cũng không biết lại có ngày làm ra những món đồ thêu thùa khéo tay như thế, đúng là kỳ tích.
“Là cô làm thật sao?” Bà Vương không mấy tin. Từ lần đầu tiên gặp nha đầu kia là bà biết tỏng Ngô gia có ý định gì, đưa một mỹ nữ yêu kiều như thế đến, chẳng lẽ muốn gây tai vạ cho tiểu chủ tử nhà bọn họ? Nếu không phải phía Tần Xuyên bảo bà phải đối đãi tử tế thì bà đã đưa trả người về rồi, cho nên lần này bà đã bỏ mặc chuyện trong nhà, đi theo đến Dương Thành chỉ để canh chừng ả hồ ly này. Dù tiểu chủ tử là người chính trực nhưng xét cho cùng vẫn còn trẻ, đầy tinh lực, thời gian lâu dài, khó tránh khỏi có lúc sơ hở. Nhìn bộ dạng con nha đầu ấy là biết nó không phải kiểu dễ bị bắt nạt, tuyệt đối không thể ở yên trong nhà, đêm nay đưa tiểu chủ tử tới lều của nó là để bắt quả tang nó giấu đầu lòi đuôi, nào ngờ lại bị nó vượt mặt mình. Nữ công là sự thử thách lòng kiên nhẫn của một người, ví mà nha đầu kia làm được thì đúng là người khó xử đây.
Tiểu Thất gật đầu, “Tôi bắt đầu học thêu từ năm tám tuổi, thường làm những thứ này cho lão thái thái.” Nàng bỗng hối hận vì đã so đo với vị ma ma này, theo ánh mắt của bà ta thì có vẻ càng cảnh giác nàng hơn, hồi ở kinh thành thì không cho ra khỏi viện, giờ đừng nói đến cửa phòng cũng không cho ra nhé?
“Biết làm là không tệ rồi, tiểu chủ tử nhanh đi thay đồ đi, người ta thấy lại cười cho.” Loại bỏ hồ ly là chuyện nhỏ, thân thể tiểu chủ tử mới là chuyện lớn.
Lý Sở im lặng nhận áo rồi mặc vào, nhìn cô gái đứng sau lưng ma ma một cái, đối phương nhìn lại bằng ánh mắt chân thành.
Cũng hiểu chuyện đấy, xem ra Ngô gia thông minh lên rồi, đưa một người dụng tâm tới: Đấy là suy nghĩ của Lý Sở.
Được bà Vương phục vụ, vết thương và quần áo cũ trên người Lý Sở đều được xử lý xong, Tiểu Thất không thể tiếp cận hai người chủ tớ trong phạm vi nửa thước, chỉ biết làm một cây đèn trong đêm.
“Không phải tóm được người rồi sao? Cậu không theo đoàn về thành ạ?” Bà Vương vừa hỏi vừa phủi nếp nhăn trên quần áo Lý Sở.
“Ta đang có việc cần xử lý, để lại vài người đi cùng ma ma vậy. Gần đây có quân phản loạn trà trộn vào biên giới, trên đường vào thành nhớ cẩn thận. Xong chuyện bên này, ma ma cũng nên về kinh sớm đi.” Nhìn vẻ mặt đau lòng của bà, lại nhìn mái tóc hoa râm, cổ họng hắn tắc nghẽn, ngoái đầu nhìn Tiểu Thất đứng một bên, “Sau này toàn bộ chuyện trong phủ đều nghe theo ma ma.” Vì bản thân đã mặc kệ Ngô Thành Quân nên mới khiến trong nhà mù mịt chướng khí, hại ma ma phải vất vả theo cùng, nên lần này hắn mới cảnh cáo trước.
Tiểu Thất gật đầu, từ khi nàng tới thế giới này, toàn là người khác kiếm chuyện với nàng chứ nào chủ động kiếm chuyện với ai, nàng tiếc mạng sống lắm.
“Ma ma nghỉ sớm đi, ta đi trước đã.” Vỗ vào cánh tay Vương ma ma, Lý Sở vén rèm đi ra.
Vương ma ma đuổi theo ra khỏi lều, Lý Sở đã sải bước lên ngựa, hai người lại dặn dò nhau đôi câu. Tiểu Thất đứng sau bà Vương làm vật trang trí, mãi tới khi ngựa rời đi thì Lý Sở mới ngoái đầu nhìn nàng, đúng lúc nàng đang cúi đầu nhìn móng tay mình nên bỏ lỡ.
Buổi gặp gỡ chớp nhoáng cứ thế mà qua.
Đến khi gặp lại thì đã là năm mới.
Nhà tổ của Lý gia ở Tần Xuyên, vì bức thư của lão thái thái Ngô gia mà người ta phái hẳn một nhóm người “phép tắc” tới, dạy riêng phép tắc quy củ lịch sử gia tộc cho Tiểu Thất, dẫu không tẩy não được thì cũng ra vẻ kiêu ngạo hơn người khi đứng trước mặt nàng.
Trung thu qua đi, lại có một đội xe ngựa từ Dương Thành đến, nói là muốn đón Tiểu Thất đến lo liệu hậu sự cho phu nhân trước, Tiểu Thất đoán lo hậu sự chỉ là cái cớ, để Ngô gia bọn họ đếm rõ hồi môn mới là ý đồ chính.
Tiểu Thất không muốn đến Dương Thành, chí ít là bây giờ nàng vẫn chưa tự thuyết phục được mình đi làm di nương cho một người xa lạ, thế là nấn ná mất mấy hôm mới lên đường ra Bắc.
Khi nàng đặt chân đến Lý phủ, ngoài hành lý của mình và mấy món đồ giá trị lão thái thái tặng ra, bà còn gọi thêm vài người hầu đi cùng nàng, trên danh nghĩa là vì thương nàng nên phái theo hầu hạ nàng, nhưng thực chất ra sao thì trong lòng lão thái thái biết, mà Tiểu Thất cũng hiểu rõ. Xét cho cùng nàng cũng chẳng phải con cháu Ngô gia, tâm hướng theo ai khó mà chắc được, phải có người thường xuyên chỉ điểm nhắc nhở, may mà Nguyên Nhâm còn ở trong tay họ nên không sợ nàng làm chuyện khác thường.
Phương Bắc cuối thu bước vào cảnh điêu linh, nếu đem so với sắc xanh bát ngát ở Du Châu thì chẳng khác gì hai thế giới một trời một vực. Càng đi sâu ra Bắc, cảnh vật càng hoang vu, dân cư thưa thớt, mãi mới thấy làng mạc, nhưng hơn nửa đã đổ nát xập xệ, qua lại trên đường chính không phải xe ngựa triều đình vội vã thì cũng là vài ba khách thương, thỉnh thoảng trông thấy mấy bách tính áo vải xuôi Nam, vẻ mặt hốt hoảng, có thể nhận rõ di chứng từ các cuộc chiến tranh.
Kiếp trước kiếp này Tiểu Thất đều sinh ra ở chốn đất lành, nhận thức về sự cùng khổ chỉ thông qua sách vở, lần đầu tiên được trải nghiệm thực tế, đúng là vô tả.
“Chúng ta đã gần đến chưa nương tử?” Sau khi gặp phải một đội thương binh xuôi Nam vào ngày hôm trước, Thanh Liên trở nên cẩn trọng lời ăn tiếng nói hơn, có thể là vì sợ, khung cảnh đẫm máu tanh không phải là thứ mà nha đầu mười bốn mười lăm tuổi chốn nội viện có thể tiêu hóa nổi.
Đúng thế, Thanh Liên được phái đi theo Tiểu Thất, hơn nữa còn làm đại nha hoàn trong phòng. Ban đầu lão thái thái định để Thanh Vi đi vì cho rằng Thanh Liên không đủ nhanh nhạy. Nhưng Tiểu Thất biết Thanh Vi không muốn, hơn nữa nha đầu kia rất có tâm tư, để ở bên cạnh nàng cũng chẳng yên tâm, thế là xin lão thái thái cho Thanh Liên đi cùng, nàng giải thích rất rõ: Nàng cần một người không thông minh như thế. Lão thái thái nghe xong cũng chỉ cười, rồi phái Thanh Liên đi.
“Đã đi được mười mấy ngày, chắc cũng sắp rồi đấy.” Nhìn rặng núi trơ trọi đằng xa, Tiểu Thất cũng mơ hồ ra mặt, thế giới này hoàn toàn không khớp với thế giới ban đầu của nàng, Đông Tây Nam Bắc là nơi đâu nàng cũng chẳng hay, chỉ biết nghe bà Vương nói đi đường một hai hôm nữa là đến.
Hai người chủ tớ dựa vào cửa nhìn núi tuyết nơi xa, bỗng xe ngựa bất thình lình dừng lại, cả hai suýt đập đầu vào cửa.
“Nương tử, trời đã tối, hôm nay không vào núi, buổi tối nghỉ lại ở đây một đêm.” Bà Vương là quản gia nội trạch được nhà cũ ở Tần Xuyên phái đến, có quyền lực rất lớn ở Lý phủ. Theo Tiểu Thất thấy, bà ta ở Lý phủ cũng y hệt bà Tôn ở Ngô phủ hồi đó, chỉ dưới lão thái thái, kể cả Đại thái thái và Nhị thái thái cũng không dám tùy tiện làm trái lời, nói gì đến một di nương bé nhỏ như tôm tép là nàng. Dù là người mới nhưng Tiểu Thất cũng rất tuân thủ quy tắc nhậm chức của người mới, năng làm ít nói, mục đích khi đưa nàng đến Lý gia cũng là như thế: Ngô gia muốn cúi mình trước Lý gia. Khuê nữ đã chết, chẳng những không oán hận mà còn phải đưa thêm một quý thiếp, có phải cúi quá thấp rồi không? Có điều Tiểu Thất không muốn biết về ngón trò sau lưng đám người kia, mục đích nàng đến Dương Thành chỉ là để tìm hiểu rõ về cảnh ngộ của Nguyên Nhâm.
Bóng đêm ngày một dày đặc, sao trời thưa thớt, những đốm nhỏ lấp lánh y hệt bảo thạch, tựa như chỉ vươn tay là có thể hái xuống. Nhìn cảnh đêm đẹp đẽ trước mắt, bỗng Tiểu Thất cảm thấy bùi ngùi, bản thân kiếp trước được tự do nhưng chỉ biết vùi đầu tìm kiếm phiền não, nay mất đi tự do mới biết nó đáng quý nhường nào, nhưng nàng không thể xoay chuyển trời đất, làm người đúng là không dễ dàng.
“Nương tử, đêm đã khuya, gió núi rất lạnh, xin sớm vào lều nghỉ ngơi.” Bà Vương xuất hiện hệt như bóng gắn theo hình.
Tiểu Thất thầm thở dài một hơi, đúng là Vương tiểu nhị ăn Tết, càng lúc càng khổ sở*. Ngày trước ở Ngô phủ dẫu tức thì có tức, nhưng không đến nỗi nhiều phép tắc như thế. Mà Lý gia lại có quá nhiều quy củ, ăn cơm nên thế nào, đi ngủ nên ra sao, thế này là không hợp lẽ không được làm, thế kia không hợp phép cũng cấm nốt, dạy dỗ vợ cả vợ bé không khác gì huấn luyện con rối.
(*Là một tích truyện dùng để hình dung cảnh đời gian nan khổ sở.)
“Ma ma cũng nên nghỉ sớm đi ạ.” Tiểu Thất cố thể hiện lễ phép, vừa vén một góc rèm lên lại chợt thấy bà Vương bỗng nheo mắt, nhìn về hướng Tây Bắc. Tiểu Thất không rõ là gì, cũng nhìn theo hướng bên đó, ngoài màn đêm xanh sẫm cùng rặng núi tối mù ra thì chẳng thấy gì.
“Ma ma, có toán ngựa đang tới đây, lại còn không ít người!” Một người trông có vẻ là gia đinh ở gần đó bẩm báo.
Bà Vương nhìn người nọ rồi ngoái đầu nhìn Tiểu Thất, đoạn lập tức đi gọi các bà tử nha hoàn tới, bảo bọn họ đưa chủ tớ hai người Tiểu Thất đến sơn động trước mặt tạm lánh, sơn động đó được các gia đinh phát hiện trong lúc đi nhặt củi.
“Nương tử, người nói xem có phải Dương Thành lại có chiến tranh không?” Thanh Liên bị đánh thức dậy, trong lúc hoảng hốt không tìm thấy nón rộng vành đâu, chỉ biết quấn chặt chăn lên người, lúc này đang nơm nớp đứng cạnh Tiểu Thất.
Nhìn bộ dạng của nàng, Tiểu Thất cảm thấy không nỡ. Còn chưa tới mười lăm tuổi, làm nô tỳ hầu hạ người ta cũng được thôi, nhưng nay lại không có nổi cuộc sống yên ả, biết vậy đã không đưa nàng ấy rời khỏi Ngô phủ. “Không sao đâu, chúng ta vẫn còn cách Dương Thành xa lắm.”
Sáu bảy người chen chúc trong sơn động nửa canh giờ, bên ngoài không có động tĩnh nhưng các nàng chẳng dám đi ra. Đến khoảng chừng giờ Tý, bà Vương mới phái người đến gọi các nàng, vừa về thì thấy xung quanh lều trại có thêm bảy tám lính gác, trước lều của Tiểu Thất và Thanh Liên cũng có thêm người đứng canh, khiến hai nàng chần chừ không rõ có nên vào hay không.
Ngay lúc Tiểu Thất đang suy xét xem có phải bọn họ rơi vào bẫy không thì bà Vương đã vén rèm lên, hỏi Tiểu Thất: “Thuốc của nương tử đặt trong rương nào?”
Tiểu Thất giật mình, sao bà ta biết nàng đem theo thuốc? Sau đó lại thấy không vui, rốt cuộc có phải là lều ngủ của nàng không thế, không hỏi trước một tiếng mà đã ngang nhiên tới lấy đồ của nàng, rốt cuộc phép tắc của Lý gia chỉ đặt ra cho người ngoài là nàng thôi sao? “Ma ma muốn lấy thuốc thì cứ cho người nói một tiếng với tôi là được, việc gì phải đích thân đến.”
Bà Vương lập tức nhận ra nàng bất mãn qua câu nói, nhưng cũng chẳng phản bác, chỉ lùi lại nhường đường cho nàng, Thanh Liên quấn chăn nên không tiện di chuyển, Tiểu Thất bèn đưa tay vén rèm lên, nhưng vừa vén dở thì lập tức buông xuống, bởi lẽ trong lều có người, lại còn là một người đàn ông xa lạ. Tiểu Thất lập tức xoay sang nhìn bà Vương, liệu có phải bà già này bị người ta khống chế, cố ý gọi nàng đến chui đầu vào lưới không?
Dường như bà Vương hiểu được vẻ kinh hãi và tức giận trong mắt nàng, vội đi tới thấp giọng nói, “Tiểu chủ nhân bị thương trong lúc truy đuổi quân thù, đúng lúc đi ngang qua nơi này, làm phiền nương tử lấy thuốc tới, lão nô đem đi sắc thuốc.”
Tiểu chủ nhân… Lại còn có thể tùy tiện ra vào lều ngủ của nàng, tim Tiểu Thất đập mạnh, chưa gì nàng đã phải gặp hắn nhanh vậy ư?
Nàng chần chừ hít sâu ba lần rồi mới giơ tay vén rèm lên lần nữa, động tác lần này vô cùng khẽ khàng.
Trong lều chỉ có một ngọn đèn, người nọ ngồi trước đèn khuất sáng, hắn có thể thấy rõ nàng nhưng nàng thì không, qua ánh đèn chỉ lờ mờ trông thấy đó là một người lưng dài vai rộng, hơn nữa còn rất mạnh mẽ. Hắn ngồi ở đó khiến túp lều chỉ lớn chừng bàn tay bỗng không có ai dám đặt chân vào, với lại, không biết có phải do trí tưởng tượng của nàng quá phong phú hay không mà còn thấy quanh thân hắn phát ra luồng khí đen, dường như trong luồng khí ấy còn có thú dữ đang giương nanh múa vuốt. Chỉ mới nhìn qua đã biết ngay là người khó dây, là người rất lạnh lùng cứng rắn, đến tám phần không dễ nịnh nọt, lão thái thái Ngô gia xem trọng nàng quá rồi!
Hai người một trong tối một ngoài sáng cứ vậy nhìn nhau, dù nàng không thấy gì nhưng vẫn cảm giác có lưỡi dao sắc bén đâm vào hai tròng mắt, sau gáy lại bị thứ gì đó chọc vào, vội nhìn sang nơi khác.
“Tôi là người hầu của nương tử.” Thanh Liên bị hai môn thần ngoài cửa ngăn không cho vào.
Tiểu Thất đưa mắt nhìn người ngồi trên giường, có vẻ đối phương không định tỏ ý, nàng đành quay lại dặn dò Thanh Liên, bảo nàng đi nấu nước giúp bà Vương.
Thanh Liên vừa đi, rèm khép lại, bầu không khí lúng túng lần nữa bao trùm.
Đã im lặng một lúc rồi, nếu cứ im nữa thì sẽ càng thêm bối rối, Tiểu Thất quyết định bắt tay làm việc trước, có lẽ bận rộn sẽ khiến tình cảnh thôi gượng gạo. Vén tấm thảm ở giường bên kia lên, dưới thảm là mấy rương hành lý – là chủ ý của Thanh Liên, ghép các rương lại sẽ thành giường nhỏ.
Thuốc đựng trong rương gỗ hoa lê, là “của hồi môn” lão thái thái tặng nàng, cả thảy có hai rương, sức chứa rất lớn, đồ của nàng lẫn Thanh Liên cộng lại vẫn chưa lấp đầy, trên nắp rương và thân rương khắc hoa văn rất đẹp, một nắp rương khắc hình miêu điệp phú quý, nắp rương còn lại khắp hình uyên ương nghịch nước, khớp nối giữa nắp và thân rương đều được chế tác từ đồng thau, bên ngoài còn sơn một lớp mạ vàng. Theo cấm chế của nước Đại chu thì quan viên tam phẩm trở xuống không được dùng đồ đạc thượng hạng như thế, nhưng lão thái thái có xuất thân cao quý, vì vậy những thứ đồ này cũng không phải là của hiếm ở Ngô gia.
Nắp rương bằng gỗ thật vừa to vừa nặng, một mình Tiểu Thất mở không nổi.
Đến khi mở ra rồi lại thấy mất mặt, nha đầu Thanh Liên đúng là bị mấy nha hoàn ở Lý phủ dọa sợ, tưởng Dương Thành là chốn thành không nhà trống nên chất đầy đồ ăn trong rương, nào là quả khô bánh trái, hai túi mì bự, rồi cả bánh vòng, bánh đường cùng các hương liệu nấu nướng, thậm chí còn có hai cục bột nở, lục tới cuối thì đến Tiểu Thất suýt cũng cười phì, nếu bà Tôn biết nha đầu kia xem chiếc rương quý báu này là thứ đựng đồ chơi thì khéo không chỉ phạt mỗi quỳ thôi đâu. Xem ra phải chuẩn bị dạy dỗ nha đầu kia mới được, dù gì cũng là đại nha hoàn trong phòng, trình độ không thể thế này được.
Lục tìm một lúc lâu, cuối cùng tìm được một chiếc lồng nhỏ làm từ tre ở dưới đáy rương, là món đồ thủ công do Thanh Vi làm. Hồi còn nhỏ, hai nha đầu tóc chỏm trốn trong rừng trúc ở Lão Quân đường hóng mát, Thanh Vi nói kỹ năng thêu thùa của Tiểu Thất rất tốt, sau này phải thêu giúp mình mấy hà bao khi xuất giá, còn bản thân giỏi đan lát, tới lúc đó sẽ tặng Tiểu Thất mấy chiếc lồng nhỏ tự đan, cứ tưởng chỉ là lời nói chơi, nào ngờ nàng ấy tặng mình thật.
Lồng tre đan rất khéo, khóa cũng được làm vô cùng tinh vi, chỉ nhìn thôi cũng hiểu được tấm lòng. Nha đầu Thanh Liên cũng biết đây là đồ của Thanh Vi nên dụng tâm làm thêm một cái chụp vải màu lam phủ ngoài lồng. Mở chiếc lồng ra, bên trong là những vị thuốc cao cấp được xếp ngay ngắn, do bà Tôn lén lút cho nàng – bà ấy đúng là người ngoài lạnh trong nóng mà.
Nhìn những món đồ trước mắt, chợt Tiểu Thất cảm thấy bản thân là đứa không biết phải trái, sau khi biết lão thái thái muốn đưa mình đến Lý gia, toàn bộ người ở Ngô phủ đều biến thành đối tượng mà nàng căm ghét. Nhưng lúc này cuối cùng cũng tìm về lý trí, bản thân ở kiếp trước còn không được tự do như ý thì nói gì đến kiếp này? Tỉnh lại đi, không phải ai cũng là trung tâm của thế giới, làm người thì nên nhìn về phía trước.
“Đây là kim sang dược chế tạo ở Kim Hà, chắc là dùng được.” Nàng giơ bình sứ trong tay lên với hắn, nghe nói thứ này rất đắt, một bình mất những hai lạng rưỡi, ấy thế mà bà Tôn cho nàng đến những ba bình, đúng là chịu chi. Nàng tính giữ lại cho anh trai Nguyên Nhâm, nhưng nếu giờ hắn gặp được thì cho hắn dùng trước vậy.
Lý Sở nhìn mỹ nữ cầm chiếc bình trước mặt, cảm thấy nàng ta đúng trơ trẽn thay cho tâm tư của Ngô gia, da mặt Ngô gia quả là không phải dày bình thường. Ngô Trường Nguyên chỉ có chút xíu mặt mũi ở ngự tiền mà cũng dám liên hôn với Tần Xuyên, nhưng vừa tiễn con gái qua đã tiện tay đòi cho Ngô Gia Ấn công việc béo bở, thực sự khiến hắn mở mang không ít. Mà cô gái đưa đến cũng chẳng khiến hắn đỡ lo, vừa vào Lý trạch đã muốn tìm cách nắm giữ mọi chuyện trong nhà, không đạt được mục đích lại chạy đến Dương Thành xa xôi làm trò hề, kết quả đi tong cái mạng. Giờ còn đặc sắc hơn, thi thể con gái còn chưa lạnh đã lại đưa một tiểu thiếp xinh đẹp tới, còn sợ người ngoài chỉ trỏ nên lấy danh nghĩa là tiểu thiếp bồi gả. Tưởng hắn là thằng nhóc ba tuổi ư, nếu không vì thánh nhân và áp lực từ Tần Xuyên thì hắn đã trả Ngô Thành Quân kia về rồi, vậy mà giờ còn có mặt mũi đưa tiểu thiếp đến!
Cảm thấy ghê tởm nên đương nhiên cũng chẳng buồn để ý đến nha đầu kia, càng không quan tâm đến nàng ta nói gì.
Tiểu Thất đâu hay trong lòng hắn đang nghĩ gì, nhưng cầm chiếc bình đã một lúc mà người ta không hề phản ứng, rõ ràng là không hề vừa lòng nàng. Nàng vừa thấy vui lại thấy hơi thất vọng, vui vì nếu hắn không thích mình thì không cần mình hầu hạ hắn chuyện giường chiếu, thất vọng là vì nếu hắn chướng mắt nàng thì không phải chuyện giúp anh trai nàng sẽ hỏng sao? Xem ra lão thái thái tính nhầm rồi, chàng rể họ Lý không hề như trong dự liệu của bà.
Hắn không nhận thuốc, Tiểu Thất cũng không phải không biết xấu hổ, bèn đặt thuốc lên chiếc rương gần chỗ hắn ngồi, đoạn xoay người chậm rãi thu dọn đồ đạc trong rương.
Đúng lúc này, bà Vương bưng chậu nước ấm đi vào, Tiểu Thất khép nắp hòm lại, bước lên trước phụ một tay.
Dễ nhận thấy hắn rất gần gũi với bà Vương, bà ta vừa vào, hắc khí trên người hắn vơi đi phần nào, thân hình cũng thấy rõ hơn, đáng tiếc vì để râu nên không nhìn rõ diện mạo, chẳng trách khi nhắc đến Tứ cô gia, Nguyên Nhâm chỉ viết mấy lời khen như “khí ngoạm núi sông”, “sức mạnh của rồng hổ”, người mơ hồ như vậy đúng là chỉ có thể miêu tả bằng những từ đó.
Vì lơ đãng lại còn đang rảnh – chủ yếu là không cần nhúng tay làm gì – nên Tiểu Thất buông lơi cảnh giác, nhìn hai người chủ tớ kia đến nỗi ngây ra, không ngờ lại mắt đối mắt với chính chủ, ánh mắt người đó thực sự không khác gì lưỡi dao trong quân, chỉ liếc nhìn mà cũng có thể giết người.
Sau khi bị một kích “tấn công”, Tiểu Thất làm như vô tình cúi đầu quan sát móng tay, nhưng bà Vương chưa buông tha cho nàng, muốn nàng bưng đèn soi sáng giúp. Nàng vừa đến gần, luồng khí đen quanh thân hắn lại bùng lên, Tiểu Thất có cảm giác da thịt trên người sắp bị luồng khí ấy ăn mòn tận xương.
“Tiểu chủ tử à, dù chuyện có khẩn cấp đến mấy thì cũng phải trị thương, nếu không sau này sẽ sót căn rễ.” Bà Vương vừa thoa thuốc vừa luôn mồm, “Xem cậu ăn mặc như thế nào kìa, sắp vào đông rồi mà cũng không mặc áo lót trong, chí ít cũng phải có kiện giáp mặc đệm, đám hầu chết cả rồi hả?” Nói xong lại còn trợn mắt nhìn Tiểu Thất.
Tiểu Thất vô duyên vô cớ bị mắng, không phải là đang trách nàng đấy chứ? Nàng chỉ mới nhậm chức, nay là lần đầu gặp chính chủ, sao lại đổ mọi chuyện lên đầu nàng được.
“Đợi đến Dương Thành, xin làm phiền nương tử thông báo một tiếng, tuy việc hầu hạ phòng trong chủ yếu do nữ chủ nhân làm chủ, nhưng ở bên ngoài tiểu chủ tử cũng là người có mặt mũi, thế mà không cho theo một nha đầu nào, thời tiết rét buốt thế này cũng chẳng ai buồn ngó ngàng thêm mảnh áo, nào có nương tử nhà ai lại làm được chuyện như thế.” Bà Vương chỉ thiếu nước chỉ đích danh là cô nương Ngô gia bọn họ không giỏi giang tốt lành gì.
Tiểu Thất dẫu có ngốc cũng hiểu được ý bà ta muốn nói, xem ra Đại thái thái thực sự không dạy dỗ con gái mình ra gì, không ngờ ở trong phòng lại có chuyện như vậy! “Để đó về… tôi hỏi xem sao.” Thực tình chuyện này thì liên quan gì đến nàng đâu!
“Nhìn mảnh áo lót này xem, là chiếc áo ta làm cho tiểu chủ tử vào năm ngoái, cũ tới mức đó mà vẫn mặc.” Bà Vương suýt nhỏ nước mắt, đứa trẻ một tay bà nuôi lớn, nuôi nên chàng thanh niên cường tráng giàu nghị lực, cần nhẫn nại có nhẫn nại, muốn xuất thân có xuất thân, cuối cùng lại phải cưới một cô không ra gì, không biết chăm lo cho trượng phu cũng không cho người khác chăm sóc, mà cũng không thể cưới cô nương nhà bình thường được.
“…” Tiểu Thất càng nghe càng bực, vì bản thân, cũng vì Thành Quân đã mất. Thực chất nha đầu kia đâu hư hỏng, cũng đọc nhiều thi từ ca phú, chẳng qua có hơi bướng bỉnh, từ nhỏ ở cùng cha mẹ, lão thái thái cũng không nhúng tay dạy dỗ, nên cứ thế sinh ra ích kỷ. Nếu Đại thái thái không xúi giục chuyện kia thì có thể sống rồi, thậm chí có thể sống tốt ở Lý gia, tệ lắm cũng chỉ là không có kinh nghiệm phòng trong thôi.
“Nếu đã hỏng, thì chi bằng… thay mới đi?” Trước sự lên án dữ dội của bà Vương, Tiểu Thất yếu ớt đưa ra ý kiến. Tai đau chết đi được, sau này chắc chắn lão ma ma đây có thể sống thọ trăm tuổi, trung khí đầy thế kia mà.
“?”
“?”
Tiểu Thất rùng mình, mỉm cười với bà Vương, thấp giọng nói: “Hồi ở nhà, ma ma sợ tôi không nghỉ đủ nên thường cho tôi ở trong phòng, vì rảnh nên dựa theo… dựa theo bộ đồ cũ của phu quân đại nhân mà may mới mấy bộ, trước khi đến đây đã đem chúng giặt giũ phơi nắng rồi.” Kiếp trước nàng có thể làm tới chức trợ lý sếp tổng, kiếp này lại được lão thái thái Ngô gia thương mến, tất cả là vì nghĩ nhiều hơn người khác một bước, “Có điều đường may hơi thô, chỉ sợ ma ma chê cười.” Theo nàng thấy, nữ công của ma ma này có khi cũng chỉ ngang bằng trình độ của Thanh Liên, không thể hơn mình được.
Bà Vương giật mình, tức giận bay biến, “Nếu đã làm thì lấy ra đi, chiếc áo lót này đúng là không mặc được nữa rồi.”
Tiểu Thất xoay người đặt đèn xuống, mở rương gỗ lim ở bên cạnh, từ bên trong lấy ra một túi vải đỏ rồi trải ra: từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài là nam trang toàn thân nguyên vẹn, có thể thấy rất được chăm chút từ những chi tiết nhỏ như đường may mũi chỉ, nút cài cho đến lớn như cách cắt, phối màu.
Tuy không thể hiện ra mặt nhưng Tiểu Thất nhanh chóng nhận thấy trong mắt bà Vương lóe lên sự ngạc nhiên rồi biến mất. Nói thật, nếu là bản thân của kiếp trước, có ai ngờ một người đến xỏ kim cũng không biết lại có ngày làm ra những món đồ thêu thùa khéo tay như thế, đúng là kỳ tích.
“Là cô làm thật sao?” Bà Vương không mấy tin. Từ lần đầu tiên gặp nha đầu kia là bà biết tỏng Ngô gia có ý định gì, đưa một mỹ nữ yêu kiều như thế đến, chẳng lẽ muốn gây tai vạ cho tiểu chủ tử nhà bọn họ? Nếu không phải phía Tần Xuyên bảo bà phải đối đãi tử tế thì bà đã đưa trả người về rồi, cho nên lần này bà đã bỏ mặc chuyện trong nhà, đi theo đến Dương Thành chỉ để canh chừng ả hồ ly này. Dù tiểu chủ tử là người chính trực nhưng xét cho cùng vẫn còn trẻ, đầy tinh lực, thời gian lâu dài, khó tránh khỏi có lúc sơ hở. Nhìn bộ dạng con nha đầu ấy là biết nó không phải kiểu dễ bị bắt nạt, tuyệt đối không thể ở yên trong nhà, đêm nay đưa tiểu chủ tử tới lều của nó là để bắt quả tang nó giấu đầu lòi đuôi, nào ngờ lại bị nó vượt mặt mình. Nữ công là sự thử thách lòng kiên nhẫn của một người, ví mà nha đầu kia làm được thì đúng là người khó xử đây.
Tiểu Thất gật đầu, “Tôi bắt đầu học thêu từ năm tám tuổi, thường làm những thứ này cho lão thái thái.” Nàng bỗng hối hận vì đã so đo với vị ma ma này, theo ánh mắt của bà ta thì có vẻ càng cảnh giác nàng hơn, hồi ở kinh thành thì không cho ra khỏi viện, giờ đừng nói đến cửa phòng cũng không cho ra nhé?
“Biết làm là không tệ rồi, tiểu chủ tử nhanh đi thay đồ đi, người ta thấy lại cười cho.” Loại bỏ hồ ly là chuyện nhỏ, thân thể tiểu chủ tử mới là chuyện lớn.
Lý Sở im lặng nhận áo rồi mặc vào, nhìn cô gái đứng sau lưng ma ma một cái, đối phương nhìn lại bằng ánh mắt chân thành.
Cũng hiểu chuyện đấy, xem ra Ngô gia thông minh lên rồi, đưa một người dụng tâm tới: Đấy là suy nghĩ của Lý Sở.
Được bà Vương phục vụ, vết thương và quần áo cũ trên người Lý Sở đều được xử lý xong, Tiểu Thất không thể tiếp cận hai người chủ tớ trong phạm vi nửa thước, chỉ biết làm một cây đèn trong đêm.
“Không phải tóm được người rồi sao? Cậu không theo đoàn về thành ạ?” Bà Vương vừa hỏi vừa phủi nếp nhăn trên quần áo Lý Sở.
“Ta đang có việc cần xử lý, để lại vài người đi cùng ma ma vậy. Gần đây có quân phản loạn trà trộn vào biên giới, trên đường vào thành nhớ cẩn thận. Xong chuyện bên này, ma ma cũng nên về kinh sớm đi.” Nhìn vẻ mặt đau lòng của bà, lại nhìn mái tóc hoa râm, cổ họng hắn tắc nghẽn, ngoái đầu nhìn Tiểu Thất đứng một bên, “Sau này toàn bộ chuyện trong phủ đều nghe theo ma ma.” Vì bản thân đã mặc kệ Ngô Thành Quân nên mới khiến trong nhà mù mịt chướng khí, hại ma ma phải vất vả theo cùng, nên lần này hắn mới cảnh cáo trước.
Tiểu Thất gật đầu, từ khi nàng tới thế giới này, toàn là người khác kiếm chuyện với nàng chứ nào chủ động kiếm chuyện với ai, nàng tiếc mạng sống lắm.
“Ma ma nghỉ sớm đi, ta đi trước đã.” Vỗ vào cánh tay Vương ma ma, Lý Sở vén rèm đi ra.
Vương ma ma đuổi theo ra khỏi lều, Lý Sở đã sải bước lên ngựa, hai người lại dặn dò nhau đôi câu. Tiểu Thất đứng sau bà Vương làm vật trang trí, mãi tới khi ngựa rời đi thì Lý Sở mới ngoái đầu nhìn nàng, đúng lúc nàng đang cúi đầu nhìn móng tay mình nên bỏ lỡ.
Buổi gặp gỡ chớp nhoáng cứ thế mà qua.
Đến khi gặp lại thì đã là năm mới.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương